Chương 44: Rồng ác

Tưởng Anh Tư sẽ không tự mình ra mặt, nhưng chồng cô ta là Trịnh Thanh Viễn.

Sương mù trong đầu rút lui, Anh Hiền giống như đả thông hai mạch nhâm đốc*, nhanh chóng nhớ lại mẹ của Trịnh Thanh Viễn mang họ Lâm. Hai người từng có duyên gặp nhau trong đám cưới của Tưởng Anh Tư.

(*)Đả thông hai mạch nhâm đốc: theo Đông y, trong hai kinh mạch này một mạch kiểm soát tất các kinh âm (bao gồm thủ tam âm kinh – ba đường kinh âm trong cánh tay; Túc tam âm – ba đường kinh âm nằm mặt trong đùi), và một mạch kiểm soát tất cả các kinh dương (thủ tam dương kinh, túc tam dương kinh). Khi 12 kinh mạch này có vấn đề, đầu tiên cần đả thông hai mạch này, khí huyết sẽ được lưu thông. Vì vậy, nó còn có nghĩa là thông suốt, sáng tỏ hay hiểu rõ chuyện gì.

Có phương hướng, Kha Nhụy rất nhanh đã tra ra Lâm Quốc Phong là cậu của Trịnh Thanh Viễn.
Lâm Quốc Phong là giáo viên dạy Vật lý ở trường trung học, cả đời chưa từng đầu tư cổ phiếu, sao có thể bán khống giá cổ phiếu được chứ.

Sự tình đã rõ ràng, tâm tình Anh Hiền lại trở nên phức tạp, có kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là thất vọng.

Cô kinh ngạc chính là Tưởng Anh Tư ngày thường không có biểu hiện gì đặc biệt, vậy mà lại có thể làm ra chuyện này. Hình tượng của người chị hai này ở trong lòng cô rất mơ hồ, thậm chí có thể nói là không có cảm giác tồn tại.

Tưởng Anh Tư là tiêu chuẩn điển hình của con gái nhà giàu, chuyên ngành đại học là Văn Học, tốt nghiệp với thành tích bình thường, không cao cũng không thấp, thích hàng hiệu, tiêu tiền không tiếc tay, sau khi tốt nghiệp thì trực tiếp vào bộ phận quảng cáo của Tưởng thị làm việc, biểu hiện không có gì nổi bật, nói là đi làm không bằng nói là tham gia các loại hoạt động xã hội thì đúng hơn.
Trịnh Thanh Viễn là đàn anh khóa trên ở đại học của Tưởng Anh Tư, có thể xem là ở rể nhà họ Tưởng, gia cảnh bình thường, nhưng diện mạo, trình độ học vấn và năng lực đều nổi bật, bởi vậy Tưởng Chấn cũng coi như hài lòng, đem hai công ty điện tử giao cho anh ta xử lý.

Trịnh Thanh Viễn cũng biết rõ tình cảnh của mình, làm việc tận tụy, ngày thường đối với Anh Hiền cũng không có địch ý gì.

Hai người như vậy nhưng lại làm ra hành động quá lớn sau lưng cô, đúng là không thể đánh giá người khác qua vẻ ngoài được.

Điều khiến Anh Hiền thất vọng chính là, chuyện này chỉ sợ đúng thật là không liên quan đến Tưởng Anh Kiến, nếu không anh ta cũng sẽ không đề nghị kiểm tra điện thoại di động, mà Tưởng Anh Tư cũng sẽ không thẳng thừng cự tuyệt.

Đến giờ đổi thuốc, Phó Thành đẩy cửa ra, phát hiện Anh Hiền đang nói chuyện điện thoại.
Anh Hiền cũng nhìn thấy anh, tạm dừng một chút, sau đó nhìn anh rồi nói với Kha Nhụy: “Kha Nhụy, tối nay nghĩ cách lấy được điện thoại di động của Tưởng Anh Kiến, gọi điện thoại cho Trịnh Thanh Viễn, gọi cho đến khi anh ta nhận máy mới thôi, không cần nói chuyện, chờ anh ta cúp máy, sau đó xóa nhật ký cuộc gọi này.”

Kha Nhụy cả kinh, hạ giọng nói: “Sếp, cô muốn…? Nhưng mà chuyện này… Chỉ cần anh ta cắn chết không thừa nhận, một nhật ký cuộc gọi cũng không thể chứng minh bất cứ điều gì.”

Anh Hiền thản nhiên nói: “Không cần chứng minh gì cả, làm cho người ta nghi ngờ là tốt rồi.”

Tưởng Chấn đã có chút hoài nghi, cô chỉ cần thêm một nắm củi nữa, để lửa cháy càng mạnh hơn một chút, không có chứng cứ chứng minh không quan trọng, Tưởng Chấn là người nắm quyền trong nhà họ Tưởng, mọi chuyện đều do ông ta làm chủ, người khác không có quyền lên tiếng hay phán xét.
Cô chưa từng để Tưởng Anh Tư vào mắt, lật đổ cô ta thì có ý nghĩa gì.

“Được rồi sếp, tôi hiểu rồi. Chúng ta có nên gửi tin nhắn không? Để lại bằng chứng bằng văn bản.”

“Không cần, làm chi tiết ngược lại dễ dàng lộ sơ hở.”

Kết thúc cuộc điện thoại, Anh Hiền trầm mặc chăm chú nhìn Phó Thành, không có bất kỳ ý tứ né tránh nào.

Phó Thành cũng nhìn cô như vậy, hồi lâu sau, anh đóng cửa lại, hỏi: “Cô muốn mượn chuyện này để giải quyết tình huống của bản thân?”

Anh Hiền hời hợt đáp: “Đúng vậy.”

Lại một khoảng trống im lặng, anh nói: “Anh Hiền, cách tiếp cận sai lầm sẽ không nhận được kết quả chính xác.”

Đây là lần thứ hai anh nghiêm túc gọi tên cô, giọng nói trầm hơn so với lần xảy ra tai nạn xe trước đó.

Anh Hiền vui vẻ, nhướng mày nhìn anh: “Phó Thành, anh đây là đang dạy cho tôi một lớp giáo dục tư tưởng sao? Tôi không cần, cám ơn.”
Trên mặt cô có ý cười, nhưng giọng điệu lại rất lạnh, khóe mắt bắn ra sự sắc bén xuyên thấu.

Phó Thành biết mình không nên nói, anh sớm biết cô là người như nào, nhưng anh vẫn mở miệng hỏi: “Vì sao lại tức giận?”

Khoé miệng Anh Hiền càng lộ rõ ý cười hơn: “Mắt nào của anh thấy tôi tức giận?”

Cô đem sự hùng hổ bức người che giấu dưới nụ cười, dáng vẻ này giống hệt như lần đầu tiên hai người gặp mặt.

Phó Thành tiến lên một bước, buộc cô không thể không nhìn mình: “Anh Hiền, cô có từng nghĩ qua, vì sao cô lại thích nhìn người khác giãy dụa như vậy chưa?”

Lời nói của anh tựa như cây kim, phá vỡ vết loét mủ không thể nhìn thẳng trong đáy lòng cô, khiến nó chảy ra máu mủ, nóng rát xuyên qua thần kinh cô.

Càng tức giận, nụ cười của Anh Hiền càng rạng rỡ: “Phó Thành, đúng là không nhìn ra nhé, hóa ra anh còn là bác sĩ tâm lý cơ đấy. Anh có phải là quá coi trọng bản thân mình rồi không? Quan hệ của chúng ta cũng chỉ là từng ngủ với nhau một vài lần, ngoài ra không có gì nữa. Tôi không quan tâm đến những gì bên ngoài của anh, anh cũng không cần phải quan tâm đến kết quả cách làm của tôi là đúng hay không.”
Cô thốt ra từng chữ khắc nghiệt, nói đến mức khiến cho người khác cảm thấy không còn đường lui, đáy lòng cuồn cuộn du͙ƈ vọиɠ hủy diệt.

Nhìn thấy nỗi đau trong mắt người đàn ông, Anh Hiền cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Cô thầm nghĩ: Mau cút đi.

Anh Hiền quay lưng lại, thu dọn đồ đạc của mình, chờ anh đóng sập cửa lại rồi bỏ đi.

Không khí yên tĩnh đến ngưng đọng, cô không chờ được tiếng đập cửa, ngược lại là chờ được cái ôm của anh.

Anh Hiền cứng đờ, sau đó ra sức giãy dụa, kìm nén quát lớn: “Anh buông tôi ra!”

Cô chưa bao giờ phẫn nộ như vậy, tất cả khí huyết tựa hồ muốn từ trong huyệt thái dương tuôn ra, mạch máu đập loạn lên.

Anh ta nghĩ mình là ai chứ?! Vậy mà dám dùng thủ đoạn cho một cái tát lại cho một quả táo ngọt với cô ư!*

(*) Cho một cái tát lại cho một quả táo ngọt: giống với câu vừa đấm vừa xoa của chúng ta.
Phó Thành gắt gao ôm lấy cô, cho đến khi cô kiệt sức không thể giãy dụa được nữa mới lên tiếng: “Anh Hiền, những thủ đoạn này tựa như dùng ma túy, tiến thêm một bước sẽ không còn cách nào quay đầu lại.” Anh dừng lại một lúc lại nói tiếp, “Tôi không muốn em bước lên con đường đó.”

Cổ họng Anh Hiền nóng rát, nhưng cô lựa chọn cười lạnh: “Chắc ý anh không phải là cùng rồng ác giao chiến, cuối cùng chính mình lại biến thành rồng ác* gì đó đấy chứ? Phó Thành, sao anh không nghĩ rằng tôi chính là con rồng ác kia?”

(*)Ác long hay rồng ác: ẩn dụ chỉ những thế lực xấu xa, những mặt trái trong cuộc sống. Giao chiến cùng ác long cuối cùng chính mình lại biến thành ác long: Để đánh bại ác long, tất yếu chúng ta phải sử dụng nhiều chiến lược, chiến thuật, thậm chí cả âm mưu; khi chúng ta nghiên cứu từng bước di chuyển và các biện pháp đối phó với nó, nó cũng đang ảnh hưởng đến chúng ta. Ý nghĩa của nó giống như câu “gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”
Phó Thành: “Nếu em là người như vậy, thì em sẽ không để lại mạng sống cho Tiểu Chi.”

Anh Hiền sửng sốt, cánh tay chống trên ngực anh buông lỏng xuống.

Hóa ra anh đều biết.

Anh Hiền hết mím môi rồi lại nhả ra, một lúc lâu sau, cô hất anh ra, khẽ quát: “Trò chơi gia đình kết thúc rồi, tôi phải trở về.”

Chapter
1 Chương 1: Vệ sĩ
2 Chương 2: Gặp lại
3 Chương 3: Điểm yếu nhỏ
4 Chương 4: Có cần tôi hỗ trợ không?
5 Chương 5: Hứng thú
6 Chương 6: Chơi rất vui.
7 Chương 7: Nhìn một cái xem nào
8 Chương 8: Anh cũng chảy nước.
9 Chương 9: Mượn một người
10 Chương 10
11 Chương 11: Rút gậy vô tình (H)
12 Chương 12: Du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu
13 Chương 13: Mua thuốc
14 Chương 14: Muốn ăn sao (H)
15 Chương 15: Tính mạng của bản thân
16 Chương 16: Càng hạ tiện.
17 Chương 17: Lên cơn gì đấy
18 Chương 18: Đối xử tốt với tôi chút (H)
19 Chương 19: Ngứa (H)
20 Chương 20
21 Chương 21: Bữa cơm gia đình
22 Chương 22: Lòng tham
23 Chương 23: Thật ngại quá
24 Chương 24: Chơi một trò chơi
25 Chương 25: Tức giận là đúng rồi
26 Chương 26: Điên cuồng.
27 Chương 27: Muốn anh nổi điên (H)
28 Chương 28: Nồi lẩu cay rát
29 Chương 29: Chân không
30 Chương 30: Đúng mực
31 Chương 31: Đánh bạc trực tuyến.
32 Chương 32: Rắc rối nhỏ
33 Chương 33: Chơi càng vui
34 Chương 34: Đồi bại
35 Chương 35: Lửa cháy đổ thêm dầu.
36 Chương 36: Kháng nghị
37 Chương 37: Sống sót sau tai nạn
38 Chương 38: Tâm hồn thiếu nữ
39 Chương 39: Bề bộn
40 Chương 40: Hôn
41 Chương 41: Tâm tư nhỏ
42 Chương 42: Trộm
43 Chương 43: Dưới ánh đèn thì tối đen.
44 Chương 44: Rồng ác
45 Chương 45: Diễn trò
46 Chương 46: Công lý
47 Chương 47: Tin tưởng
48 Chương 48: Ảnh chụp
49 Chương 49: Không phải người tốt.
50 Chương 50: Bạn gái nhỏ
51 Chương 51: Chiếm hữu
52 Chương 52: Chưa chơi đủ
53 Chương 53: Chỉ có anh.
54 Chương 54: Không có khả năng
55 Chương 55: Manh mối
56 Chương 56: Dò xét
57 Chương 57: Sao Bắc Đẩu
58 Chương 58: Dừng đúng chỗ
59 Chương 59: Quần lọt khe
60 Chương 60: Bình thường
61 Chương 61: Tiễn một đoạn
62 Chương 62: Sáng sớm ngày mai
63 Chương 63: Canh đuôi bò
64 Chương 64: Trai đơn gái chiếc
65 Chương 65: Xem phim trước đi
66 Chương 66: Biết hết rồi
67 Chương 67: Người ngoài
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70: Vội vàng
71 Chương 71: Vẫn là Tưởng Anh Hiền
72 Chương 72: Bị tập kích
73 Chương 73: Cô nàng
74 Chương 74: Dân tộc
75 Chương 75: Bảo vệ
76 Chương 76: Giằng co
77 Chương 77: Phẫn nộ
78 Chương 78: Không chờ nổi (H)
79 Chương 79: Không đợi được nữa
80 Chương 80: Không giống nhau
81 Chương 81: Nhớ
82 Chương 82: Khẩu thị tâm phi
83 Chương 83: Quá giới hạn (H)
84 Chương 84: Trai tân
85 Chương 85: Nhớ đến cậu ấy
86 Chương 86: Đừng đùa
87 Chương 87: Nghiêm túc
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92: Điện thoại
93 Chương 93: Điện thoại (Hai)
94 Chương 94: Điện thoại (H)
95 Chương 95: Mỹ nhân rắn rết
96 Chương 96: Người một nhà
97 Chương 97: Lao lực mà chết
98 Chương 98: Thuốc gì? [H]
99 Chương 99: Yêu (H) - 3
100 Chương 100: Tính kế
101 Chương 101: Tác dụng phụ
102 Chương 102: Giới hạn tối đa
103 Chương 103: Loá mắt
104 Chương 104: Chịu trách nhiệm với anh.
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111: Nhiệt tình yêu thương
112 Chương 112: Phiên ngoại 1
113 Chương 113: Phiên ngoại 2
114 Chương 114: Phiên ngoại 3
115 Chương 115: Phiên ngoại 4
116 Chương 116: Phiên ngoại 5
117 Chương 117: Phiên ngoại 6
118 Chương 118: Phiên ngoại 7
119 Chương 119: Phiên ngoại 8
120 Chương 120: Phiên ngoại 9
121 Chương 121: Phiên ngoại 10
122 Chương 122: Phiên ngoại 11
123 Chương 123: Phiên ngoại 12
124 Chương 124: Phiên ngoại 13
125 Chương 125: Phiên ngoại 14
126 Chương 126: Phiên ngoại 15
127 Chương 127: Phiên ngoại 16
128 Chương 128: Phiên ngoại 17
Chapter

Updated 128 Episodes

1
Chương 1: Vệ sĩ
2
Chương 2: Gặp lại
3
Chương 3: Điểm yếu nhỏ
4
Chương 4: Có cần tôi hỗ trợ không?
5
Chương 5: Hứng thú
6
Chương 6: Chơi rất vui.
7
Chương 7: Nhìn một cái xem nào
8
Chương 8: Anh cũng chảy nước.
9
Chương 9: Mượn một người
10
Chương 10
11
Chương 11: Rút gậy vô tình (H)
12
Chương 12: Du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu
13
Chương 13: Mua thuốc
14
Chương 14: Muốn ăn sao (H)
15
Chương 15: Tính mạng của bản thân
16
Chương 16: Càng hạ tiện.
17
Chương 17: Lên cơn gì đấy
18
Chương 18: Đối xử tốt với tôi chút (H)
19
Chương 19: Ngứa (H)
20
Chương 20
21
Chương 21: Bữa cơm gia đình
22
Chương 22: Lòng tham
23
Chương 23: Thật ngại quá
24
Chương 24: Chơi một trò chơi
25
Chương 25: Tức giận là đúng rồi
26
Chương 26: Điên cuồng.
27
Chương 27: Muốn anh nổi điên (H)
28
Chương 28: Nồi lẩu cay rát
29
Chương 29: Chân không
30
Chương 30: Đúng mực
31
Chương 31: Đánh bạc trực tuyến.
32
Chương 32: Rắc rối nhỏ
33
Chương 33: Chơi càng vui
34
Chương 34: Đồi bại
35
Chương 35: Lửa cháy đổ thêm dầu.
36
Chương 36: Kháng nghị
37
Chương 37: Sống sót sau tai nạn
38
Chương 38: Tâm hồn thiếu nữ
39
Chương 39: Bề bộn
40
Chương 40: Hôn
41
Chương 41: Tâm tư nhỏ
42
Chương 42: Trộm
43
Chương 43: Dưới ánh đèn thì tối đen.
44
Chương 44: Rồng ác
45
Chương 45: Diễn trò
46
Chương 46: Công lý
47
Chương 47: Tin tưởng
48
Chương 48: Ảnh chụp
49
Chương 49: Không phải người tốt.
50
Chương 50: Bạn gái nhỏ
51
Chương 51: Chiếm hữu
52
Chương 52: Chưa chơi đủ
53
Chương 53: Chỉ có anh.
54
Chương 54: Không có khả năng
55
Chương 55: Manh mối
56
Chương 56: Dò xét
57
Chương 57: Sao Bắc Đẩu
58
Chương 58: Dừng đúng chỗ
59
Chương 59: Quần lọt khe
60
Chương 60: Bình thường
61
Chương 61: Tiễn một đoạn
62
Chương 62: Sáng sớm ngày mai
63
Chương 63: Canh đuôi bò
64
Chương 64: Trai đơn gái chiếc
65
Chương 65: Xem phim trước đi
66
Chương 66: Biết hết rồi
67
Chương 67: Người ngoài
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70: Vội vàng
71
Chương 71: Vẫn là Tưởng Anh Hiền
72
Chương 72: Bị tập kích
73
Chương 73: Cô nàng
74
Chương 74: Dân tộc
75
Chương 75: Bảo vệ
76
Chương 76: Giằng co
77
Chương 77: Phẫn nộ
78
Chương 78: Không chờ nổi (H)
79
Chương 79: Không đợi được nữa
80
Chương 80: Không giống nhau
81
Chương 81: Nhớ
82
Chương 82: Khẩu thị tâm phi
83
Chương 83: Quá giới hạn (H)
84
Chương 84: Trai tân
85
Chương 85: Nhớ đến cậu ấy
86
Chương 86: Đừng đùa
87
Chương 87: Nghiêm túc
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92: Điện thoại
93
Chương 93: Điện thoại (Hai)
94
Chương 94: Điện thoại (H)
95
Chương 95: Mỹ nhân rắn rết
96
Chương 96: Người một nhà
97
Chương 97: Lao lực mà chết
98
Chương 98: Thuốc gì? [H]
99
Chương 99: Yêu (H) - 3
100
Chương 100: Tính kế
101
Chương 101: Tác dụng phụ
102
Chương 102: Giới hạn tối đa
103
Chương 103: Loá mắt
104
Chương 104: Chịu trách nhiệm với anh.
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111: Nhiệt tình yêu thương
112
Chương 112: Phiên ngoại 1
113
Chương 113: Phiên ngoại 2
114
Chương 114: Phiên ngoại 3
115
Chương 115: Phiên ngoại 4
116
Chương 116: Phiên ngoại 5
117
Chương 117: Phiên ngoại 6
118
Chương 118: Phiên ngoại 7
119
Chương 119: Phiên ngoại 8
120
Chương 120: Phiên ngoại 9
121
Chương 121: Phiên ngoại 10
122
Chương 122: Phiên ngoại 11
123
Chương 123: Phiên ngoại 12
124
Chương 124: Phiên ngoại 13
125
Chương 125: Phiên ngoại 14
126
Chương 126: Phiên ngoại 15
127
Chương 127: Phiên ngoại 16
128
Chương 128: Phiên ngoại 17