Chương 10

Phó Thành đi theo cô xuống nơi đậu xe dưới tầng hầm, hai người đều không nói chuyện.

Anh Hiền tìm được chiếc Porsche màu lam của Anh Tề. Cô giơ tay lên, ném chìa khóa cho Phó Thành: “Anh lái đi.” Cô chỉ lấy chìa khóa xe của Anh Tề, những thứ khác thì để nguyên cho Trần Giai Nghiệp, đồng thời bảo cậu ta chuyển lời cho Anh Tề rằng khi nào tỉnh rượu thì đến gặp cô.

Phó Thành nắm chặt chìa khóa, kéo cửa xe ra. Chạy ra khỏi nơi đậu xe, người phụ nữ ngồi ghế phụ lái vẫn cứ chống cằm, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, không có ý định muốn nói gì. Anh không thể không hỏi: “Đi đâu?”

Nào ngờ cô lại nói: “Núi Cảnh.” Nơi mà Anh Tề thử động cơ xe, đêm nay cô cũng muốn thử.

Núi Cảnh ở ngoại ô, lái từ đây sang đó ít nhất cũng phải mất một tiếng đồng hồ. Cô mang giày cao gót, hiển nhiên không phải đi leo núi.

Hay nên nói đây lại là trò chơi mới của cô.

Phó Thành siết chặt tay lái. Đèn xanh vừa hiển thị, anh đạp mạnh chân ga.

Anh càng lái càng nhanh, càng đi càng nghiêng ngả, phi như bay trên đường núi không một bóng người, cho đến khi tấm biển cảnh báo xuất hiện ở phía trước. Xe tắt máy, xung quanh lại không hề có tiếng động, chỉ còn ánh trăng yên tĩnh không ồn ào.

Trong bóng đêm, cô đột nhiên xoay người cưỡi lên cơ thể anh. Cánh mông no đủ dính sát vào hông anh, kín kẽ giống như được đặt làm riêng cho cơ thể anh vậy.

Phó Thành muốn đẩy cô ra, nhưng tay vừa chạm vào cô, hai chiếc đùi của cô đã dùng sức ép vào, kẹp chặt lấy anh.

Anh Hiền vuốt ve gương mặt anh, khẽ nói: “Đừng nhúc nhích.”

Dứt lời, cô nâng mông lên, vén váy tận hông, hai tay cởi quần lót xuống. Cô hất giày cao gót, hai chiếc đùi xê dịch trên người anh, sau đó dùng ngón tay móc mảnh vải ren đen nho nhỏ, huơ tới huơ lui vài lần trước mặt anh. Tiếp theo cô quấn nó lên cổ tay anh, đồng thời trói hai tay anh lại.

Anh nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cô muốn chơi đến khi nào?”

Vừa rồi anh đã nhìn thấy hết ở hộp đêm.

Cô và người đàn ông trẻ tuổi kia kề tai thủ thỉ, nói nhỏ thầm thì. Cô mỉm cười quyến rũ với người ta, khiến người ta đi theo sau lưng mình như một con chó.

Khoảnh khắc ấy, cuối cùng Phó Thành đã hiểu vì sao cô đối xử với mình như vậy.

Bởi vì cô không xem anh là người, anh chỉ là một trong những món đồ chơi, thứ đồ chơi để cô thỏa mãn sở thích xấu xa của mình.

Vậy tức là trong mắt người khác, anh không khác gì một con chó cả.

Một con chó đực động dục.

Mỗi khi anh cho rằng danh dự của mình đã bị chà đạp đến tận cùng, cô luôn có cách để anh ngày càng cảm thấy tức tối.

Anh Hiền làm lơ ánh mắt lạnh lùng của anh, cô vươn lưỡi liếm ướt cánh môi, giọng nói nhẹ nhàng hơn vừa rồi: “Chơi đến khi tôi cảm thấy đủ rồi mới thôi, đừng nhúc nhích.”

Cô buộc chặt quần lót, sau đó lại ngồi vắt ngang người anh, liếm cánh môi anh.

Phó Thành lập tức quay đầu đi, né tránh môi cô. Anh Hiền không để bụng, môi lưỡi trườn xuống phía dưới, ngậm lấy yết hầu của anh mà liếm mút.

Tiếng hít thở và tiếng liếm nuốt được màn đêm phóng đại vô tận, đồng thời khiêu khích thần kinh của hai người.

Vô lăng nằm sau eo Anh Hiền, cô xoay người qua lại, thử tìm tư thế khiến mình thoải mái hơn. Huyệt nhỏ để trần cọ xát với bẹn của người đàn ông, không ngừng co rút và chảy nước. Chất lỏng dính nhớp thấm ướt quần Phó Thành, đánh thức dương vật ở sau lớp vải dệt.

Phó Thành nhắm mắt lại, kìm nén đau khổ và giãy dụa: “Đi xuống.”

Anh Hiền cắn yết hầu của anh, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh, đáy mắt lóe lên ý cười: “Anh ra lệnh cho tôi à?” Dứt lời, cô kẹp hai chân chặt hơn nữa.

Phó Thành siết chặt nắm đấm, lồng ngực phập phồng: “Tôi bảo cô đi xuống.”

Anh Hiền nhướng mày, ngón tay cô xoa nhẹ cánh môi anh, nhỏ giọng khiêu khích: “Không thì sao? Anh có thể làm gì tôi nào?” Thứ trói buộc anh chưa bao giờ là quần lót của cô, mà là đạo đức của anh, cho nên anh vĩnh viễn không thể trốn thoát.

Mua dây buộc mình, ngu đến tột cùng, cô khinh thường anh mà cũng ghen ghét anh.

Nhưng điều này thực sự quá buồn cười, anh có thứ gì đáng để cô ghen ghét chứ? Anh nghèo hèn? Hay anh dốc hết mọi sự ngu dại vì một người thực vật ngủ say, vĩnh viễn không thể tỉnh lại?

Anh Hiền dứt khoát kéo khóa quần anh, thả cây gậy thô dài đã sớm sung huyết kia. Cây gậy chịu áp lực hồi lâu nên đột ngột bật ra, đập vào khu vực giữa hai chân cô.

“A…” Cô cố ý rên rỉ vài tiếng, cử động cánh mông từ trước ra sau. Miệng huyệt ướt đẫm cọ xát cây gậy, trai ngọc bị buộc tách ra, phần thịt non mềm bên trong giống như cái miệng nhỏ hút chặt lấy.

Phó Thành nhắm mắt lại, định nín thở để chịu đựng lửa nóng đang trào dâng trong bụng. Sao cô lại ướt như thế, nước xuân tưới đầy cây gậy, lại thêm phần lông ướt nhẹp, khu vực giữa hai chân anh lầy lội giống như bị tạt nước.

Anh Hiền thè lưỡi, liếm láp dọc theo vành tai của người đàn ông, cất giọng run rẩy: “Anh có biết không? Tôi thích nhất là nhìn anh chịu đựng đến mức sắp bùng nổ.”

Cô hôn lên mặt anh như đang khen thưởng: “Ngoan lắm.”

Phó Thành nghe những lời đó mà cảm thấy mỉa mai. Sự kiên nhẫn và kìm chế của anh nào ngờ lại là thú vui cho cô bỡn cợt.

Lý trí sụp đổ.

Anh còn phải nhịn sao?

Nhịn đến khi nào?

Trên thế gian này như chỉ còn lại một mình cô, tiếng nói của cô quanh quẩn bên tai anh, tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ và cả tiếng nước yếu ớt vì thân dưới của hai người cọ xát.

Anh Hiền không biết ván chơi này mình đã mất khống chế, cánh môi đỏ của cô phủ lên môi người đàn ông, lưỡi cứ xuyên vào từng chút từng chút một, thăm dò khoang miệng của anh.

Cánh môi ngậm chặt của người đàn ông đột nhiên mở rộng, ngậm lấy đầu lưỡi đang thăm dò của cô, mút thật thô bạo, giống như muốn nuốt trọn cái lưỡi của cô.

“Ưm…” Anh Hiền rên thành tiếng, lưỡi bị anh mút đến đau đớn, cô uốn éo cơ thể để tránh né.

Nhưng cô đã xem thường sự chênh lệch sức mạnh giữa hai người. Cho dù cô xoay chuyển thế nào cũng không thoát được sự kìm kẹp của anh, thậm chí không biết anh đã thoát khỏi sự trói buộc từ bao giờ. Một tay anh giữ gáy cô, tay còn lại bóp lấy hông cô, chặn hết tất cả đường lui.

Khoảnh khắc cô cận kề bờ vực khó thở, cuối cùng anh mới thả cô ra.

Hai người thở hổn hển nhìn nhau, hai đôi môi còn vương vấn một dòng nước bọt. Đồng tử trong mắt anh bị tình dục hun thành màu đỏ tươi, giống như con thú muốn ăn thịt người.

Anh Hiền cụp mắt, cô lại đến gần anh. Lúc này đây, môi cô còn chưa kịp dán lên môi anh, cánh môi của anh đã tách ra.

Hành động nho nhỏ ấy bỗng dưng nhen nhóm ngọn lửa trong cô. Cái bụng nhỏ hưng phấn co lại, gần như đau nhức.

Anh Hiền cuốn lấy lưỡi anh, mút ra tiếng nước. Sau khi mút mạnh một hớp nước bọt của anh, đầu lưỡi cô khuấy đảo lung tung: “Ha…ưm… anh ướt thật… ha…”Ai nói chỉ có phụ nữ mới có thể ướt, không phải anh cũng thế sao. Khoang miệng anh ướt đẫm, gậy của anh ướt nhẹp, ngay cả hơi thở cũng thấm đầy hơi nước như không khí ẩm mùa mưa, khiến người ta không tài nào thở nổi.

Phó Thành nhăn mày nhìn cô.

Đây là lần đầu Anh Hiền để ý thấy anh có một đôi mắt khá nhạt, màu mắt nhạt hơn cô nhiều. Bình thường những người như vậy đều vô tình lạnh nhạt, nhưng anh lại không hề.

Anh Hiền cười thầm, lại tức giận à?

Phải nói là anh cứng rồi.

Cô đang định mở miệng thì Phó Thành sờ vào khu vực giữa hai chân cô. Nước xuân chảy đầy tay, ngón tay chai sần không hề nể tình mà đâm thẳng vào huyệt nhỏ, huyệt nhỏ nóng hổi ướt đẫm khó nhịn, cứ thế mà hút chặt ngón tay, chào đón sự xâm nhập của anh.

“Ha…” Anh Hiền cố sức thở lại bình thường, ngón tay thứ hai của người đàn ông đã cắm vào huyệt nhỏ. Trên tay anh có vết chai, ngón tay vừa dài vừa thô ấy cựa quậy bên trong, tàn nhẫn đè nghiến vách thịt mềm mại.

“Ha ưm ——” Cô ngửa đầu, mặt mũi đỏ ửng, rên rỉ thở dốc, hai tay cô bấu chặt vai anh: “Nhẹ chút, ha…”

Chiếc cổ cao kều trắng nõn tản ra mùi hương mê người. Yết hầu Phó Thành lăn lộn, anh cắn cổ cô. Răng nanh cọ vào làn da, ngón tay đùa nghịch huyệt nhỏ mềm mịn thấm ướt. Từ trên xuống dưới, anh dùng hết sức lực xâm chiếm cơ thể cô.

Anh Hiền kẹp chặt ngón tay anh, lắc lư cánh mông. Vách thịt cử động càng đưa ngón tay vào nơi sâu hơn, miệng huyệt cọ trúng cổ tay áo của Phó Thành, bôi hết nước xuân còn dư lên đấy.

Chapter
1 Chương 1: Vệ sĩ
2 Chương 2: Gặp lại
3 Chương 3: Điểm yếu nhỏ
4 Chương 4: Có cần tôi hỗ trợ không?
5 Chương 5: Hứng thú
6 Chương 6: Chơi rất vui.
7 Chương 7: Nhìn một cái xem nào
8 Chương 8: Anh cũng chảy nước.
9 Chương 9: Mượn một người
10 Chương 10
11 Chương 11: Rút gậy vô tình (H)
12 Chương 12: Du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu
13 Chương 13: Mua thuốc
14 Chương 14: Muốn ăn sao (H)
15 Chương 15: Tính mạng của bản thân
16 Chương 16: Càng hạ tiện.
17 Chương 17: Lên cơn gì đấy
18 Chương 18: Đối xử tốt với tôi chút (H)
19 Chương 19: Ngứa (H)
20 Chương 20
21 Chương 21: Bữa cơm gia đình
22 Chương 22: Lòng tham
23 Chương 23: Thật ngại quá
24 Chương 24: Chơi một trò chơi
25 Chương 25: Tức giận là đúng rồi
26 Chương 26: Điên cuồng.
27 Chương 27: Muốn anh nổi điên (H)
28 Chương 28: Nồi lẩu cay rát
29 Chương 29: Chân không
30 Chương 30: Đúng mực
31 Chương 31: Đánh bạc trực tuyến.
32 Chương 32: Rắc rối nhỏ
33 Chương 33: Chơi càng vui
34 Chương 34: Đồi bại
35 Chương 35: Lửa cháy đổ thêm dầu.
36 Chương 36: Kháng nghị
37 Chương 37: Sống sót sau tai nạn
38 Chương 38: Tâm hồn thiếu nữ
39 Chương 39: Bề bộn
40 Chương 40: Hôn
41 Chương 41: Tâm tư nhỏ
42 Chương 42: Trộm
43 Chương 43: Dưới ánh đèn thì tối đen.
44 Chương 44: Rồng ác
45 Chương 45: Diễn trò
46 Chương 46: Công lý
47 Chương 47: Tin tưởng
48 Chương 48: Ảnh chụp
49 Chương 49: Không phải người tốt.
50 Chương 50: Bạn gái nhỏ
51 Chương 51: Chiếm hữu
52 Chương 52: Chưa chơi đủ
53 Chương 53: Chỉ có anh.
54 Chương 54: Không có khả năng
55 Chương 55: Manh mối
56 Chương 56: Dò xét
57 Chương 57: Sao Bắc Đẩu
58 Chương 58: Dừng đúng chỗ
59 Chương 59: Quần lọt khe
60 Chương 60: Bình thường
61 Chương 61: Tiễn một đoạn
62 Chương 62: Sáng sớm ngày mai
63 Chương 63: Canh đuôi bò
64 Chương 64: Trai đơn gái chiếc
65 Chương 65: Xem phim trước đi
66 Chương 66: Biết hết rồi
67 Chương 67: Người ngoài
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70: Vội vàng
71 Chương 71: Vẫn là Tưởng Anh Hiền
72 Chương 72: Bị tập kích
73 Chương 73: Cô nàng
74 Chương 74: Dân tộc
75 Chương 75: Bảo vệ
76 Chương 76: Giằng co
77 Chương 77: Phẫn nộ
78 Chương 78: Không chờ nổi (H)
79 Chương 79: Không đợi được nữa
80 Chương 80: Không giống nhau
81 Chương 81: Nhớ
82 Chương 82: Khẩu thị tâm phi
83 Chương 83: Quá giới hạn (H)
84 Chương 84: Trai tân
85 Chương 85: Nhớ đến cậu ấy
86 Chương 86: Đừng đùa
87 Chương 87: Nghiêm túc
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92: Điện thoại
93 Chương 93: Điện thoại (Hai)
94 Chương 94: Điện thoại (H)
95 Chương 95: Mỹ nhân rắn rết
96 Chương 96: Người một nhà
97 Chương 97: Lao lực mà chết
98 Chương 98: Thuốc gì? [H]
99 Chương 99: Yêu (H) - 3
100 Chương 100: Tính kế
101 Chương 101: Tác dụng phụ
102 Chương 102: Giới hạn tối đa
103 Chương 103: Loá mắt
104 Chương 104: Chịu trách nhiệm với anh.
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111: Nhiệt tình yêu thương
112 Chương 112: Phiên ngoại 1
113 Chương 113: Phiên ngoại 2
114 Chương 114: Phiên ngoại 3
115 Chương 115: Phiên ngoại 4
116 Chương 116: Phiên ngoại 5
117 Chương 117: Phiên ngoại 6
118 Chương 118: Phiên ngoại 7
119 Chương 119: Phiên ngoại 8
120 Chương 120: Phiên ngoại 9
121 Chương 121: Phiên ngoại 10
122 Chương 122: Phiên ngoại 11
123 Chương 123: Phiên ngoại 12
124 Chương 124: Phiên ngoại 13
125 Chương 125: Phiên ngoại 14
126 Chương 126: Phiên ngoại 15
127 Chương 127: Phiên ngoại 16
128 Chương 128: Phiên ngoại 17
Chapter

Updated 128 Episodes

1
Chương 1: Vệ sĩ
2
Chương 2: Gặp lại
3
Chương 3: Điểm yếu nhỏ
4
Chương 4: Có cần tôi hỗ trợ không?
5
Chương 5: Hứng thú
6
Chương 6: Chơi rất vui.
7
Chương 7: Nhìn một cái xem nào
8
Chương 8: Anh cũng chảy nước.
9
Chương 9: Mượn một người
10
Chương 10
11
Chương 11: Rút gậy vô tình (H)
12
Chương 12: Du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu
13
Chương 13: Mua thuốc
14
Chương 14: Muốn ăn sao (H)
15
Chương 15: Tính mạng của bản thân
16
Chương 16: Càng hạ tiện.
17
Chương 17: Lên cơn gì đấy
18
Chương 18: Đối xử tốt với tôi chút (H)
19
Chương 19: Ngứa (H)
20
Chương 20
21
Chương 21: Bữa cơm gia đình
22
Chương 22: Lòng tham
23
Chương 23: Thật ngại quá
24
Chương 24: Chơi một trò chơi
25
Chương 25: Tức giận là đúng rồi
26
Chương 26: Điên cuồng.
27
Chương 27: Muốn anh nổi điên (H)
28
Chương 28: Nồi lẩu cay rát
29
Chương 29: Chân không
30
Chương 30: Đúng mực
31
Chương 31: Đánh bạc trực tuyến.
32
Chương 32: Rắc rối nhỏ
33
Chương 33: Chơi càng vui
34
Chương 34: Đồi bại
35
Chương 35: Lửa cháy đổ thêm dầu.
36
Chương 36: Kháng nghị
37
Chương 37: Sống sót sau tai nạn
38
Chương 38: Tâm hồn thiếu nữ
39
Chương 39: Bề bộn
40
Chương 40: Hôn
41
Chương 41: Tâm tư nhỏ
42
Chương 42: Trộm
43
Chương 43: Dưới ánh đèn thì tối đen.
44
Chương 44: Rồng ác
45
Chương 45: Diễn trò
46
Chương 46: Công lý
47
Chương 47: Tin tưởng
48
Chương 48: Ảnh chụp
49
Chương 49: Không phải người tốt.
50
Chương 50: Bạn gái nhỏ
51
Chương 51: Chiếm hữu
52
Chương 52: Chưa chơi đủ
53
Chương 53: Chỉ có anh.
54
Chương 54: Không có khả năng
55
Chương 55: Manh mối
56
Chương 56: Dò xét
57
Chương 57: Sao Bắc Đẩu
58
Chương 58: Dừng đúng chỗ
59
Chương 59: Quần lọt khe
60
Chương 60: Bình thường
61
Chương 61: Tiễn một đoạn
62
Chương 62: Sáng sớm ngày mai
63
Chương 63: Canh đuôi bò
64
Chương 64: Trai đơn gái chiếc
65
Chương 65: Xem phim trước đi
66
Chương 66: Biết hết rồi
67
Chương 67: Người ngoài
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70: Vội vàng
71
Chương 71: Vẫn là Tưởng Anh Hiền
72
Chương 72: Bị tập kích
73
Chương 73: Cô nàng
74
Chương 74: Dân tộc
75
Chương 75: Bảo vệ
76
Chương 76: Giằng co
77
Chương 77: Phẫn nộ
78
Chương 78: Không chờ nổi (H)
79
Chương 79: Không đợi được nữa
80
Chương 80: Không giống nhau
81
Chương 81: Nhớ
82
Chương 82: Khẩu thị tâm phi
83
Chương 83: Quá giới hạn (H)
84
Chương 84: Trai tân
85
Chương 85: Nhớ đến cậu ấy
86
Chương 86: Đừng đùa
87
Chương 87: Nghiêm túc
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92: Điện thoại
93
Chương 93: Điện thoại (Hai)
94
Chương 94: Điện thoại (H)
95
Chương 95: Mỹ nhân rắn rết
96
Chương 96: Người một nhà
97
Chương 97: Lao lực mà chết
98
Chương 98: Thuốc gì? [H]
99
Chương 99: Yêu (H) - 3
100
Chương 100: Tính kế
101
Chương 101: Tác dụng phụ
102
Chương 102: Giới hạn tối đa
103
Chương 103: Loá mắt
104
Chương 104: Chịu trách nhiệm với anh.
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111: Nhiệt tình yêu thương
112
Chương 112: Phiên ngoại 1
113
Chương 113: Phiên ngoại 2
114
Chương 114: Phiên ngoại 3
115
Chương 115: Phiên ngoại 4
116
Chương 116: Phiên ngoại 5
117
Chương 117: Phiên ngoại 6
118
Chương 118: Phiên ngoại 7
119
Chương 119: Phiên ngoại 8
120
Chương 120: Phiên ngoại 9
121
Chương 121: Phiên ngoại 10
122
Chương 122: Phiên ngoại 11
123
Chương 123: Phiên ngoại 12
124
Chương 124: Phiên ngoại 13
125
Chương 125: Phiên ngoại 14
126
Chương 126: Phiên ngoại 15
127
Chương 127: Phiên ngoại 16
128
Chương 128: Phiên ngoại 17