Chương 242

Nửa canh giờ xem như rất dài, tiểu đạo cô đưa ghế ra cho Tạ thị ngồi.

Tạ thị quan tâm nữ nhi, ngồi dưới mái hiên. Đầu hè lại là buổi trưa,
Hạ ma ma sao có thể để phu nhân bị nắng phơi, kéo khăn ở trên đầu Tạ thị ra che, không để nắng chiếu tới trên mặt Tạ thị.

Đổi mấy lần nước trà, bên trong tiếng Diệu Thiện niệm kinh rốt cuộc dừng lại.

Tạ thị khẩn trương đứng lên.

Cửa công đường mở ra, Diệu Thiện sắc mặt tái nhợt, miễn cưỡng nói:
"Bần đạo thể lực không chống đỡ nổi, đi trước một bước." Được tiểu đạo
cô đỡ lấy thất tha thất thểu đi.

Tạ thị không quản nàng, kéo cánh tay nữ nhi, đi ra ngoài nhỏ giọng hỏi: "Oản Oản cảm thấy thân thể như thế nào?"

Thôi Oản trên đầu mang mũ che như cũ, Tạ thị cẩn thận nhìn, không phát hiện cái gì khác thường.

Thôi Oản lại như cái xác không hồn, buổi trưa dù nóng cũng không xua
tan được hàn ý khắp người, nhưng nàng không thể để cho mẫu thân phát
giác, không thể để cho nữ nhân ngu xuẩn tự mình đẩy nàng vào vực thẳm
phát giác, cũng không muốn tiếp tục nghe bà lải nhải dông dài, cắn môi,
đè xuống hận ý nói: "Ra rất nhiều mồ hôi, đạo cô nói là trừ độc, chỉ là
ta thân thể mệt mỏi, muốn lập tức nghỉ một lát."

Tạ thị vội nói: "Tốt, có tác dụng là tốt, một lát lên xe ngươi nằm
trên đùi nương ngủ, nương để xa phu chậm chút, bảo đảm không lắc lư
ngươi."

Trong mắt Thôi Oản phút chốc rơi lệ, bị nàng mau chóng lau đi.

Một đường này, nàng nằm ở trên đùi mẫu thân chợp mắt, lại căn bản không ngủ, trong đầu các loại tình cảnh hiện lên.

Bác đối đãi nàng như con gái ruột, Lục ca thanh mai trúc mã đem nàng
nâng niu trong lòng bàn tay. Ngay cả Tứ ca lạnh lùng đối với nàng, trước kia cũng không phải như vậy. Hắn đem nàng làm muội muội, mỗi năm đều sẽ đưa lễ vật sinh nhật.

Nhưng Tứ ca chẳng biết tại sao không thích nàng, sau đó nàng làm
chuyện sai, bị Tứ ca hoài nghi, rốt cuộc không thể quay đầu lại. Chẳng
sợ Tứ ca không đối phó nàng, Thôi Oản vẫn sợ hãi, sợ hãi hôm nào bị Tứ
ca tìm được chứng cớ, sợ hãi Tứ ca sẽ muốn mạng của nàng, cho nên nàng
bức thiết muốn có đứa trẻ củng cố địa vị chính mình. Có đứa nhỏ, nhìn
phân thượng cháu ruột, Tứ ca có lẽ sẽ buông tha nàng.

Hiện giờ nàng không có đứa nhỏ, lại tiến vào hang sói.

Tỉnh lại rồi, cảnh Thành vương đối với nàng làm hết thảy, rõ mồn một
trước mắt, bức thiết hoặc ôn nhu, Lục ca đối với nàng làm, nàng ngượng
ngùng vui mừng, đổi là Thành vương, nàng ghê tởm, hận không thể giết
hắn!

Nhưng nàng giết hắn không được.

Nói cho Lục ca sao?

Thôi Oản không dám. Tính tình Lục ca vốn đơn giản xúc động. Hắn có
bao nhiêu để ý nàng, biết Thành vương hại nàng rồi sẽ có bao nhiêu hận.
Thôi Oản không dám cam đoan chính mình nhất định có thể thuyết phục Lục ca bình tĩnh. Một khi hắn tức giận bốc lên đầu, đi tìm Thành vương tính sổ, nàng cũng xong rồi. Bị Gia Hòa đế biết, Thành vương không tốt,
nàng hồng nhan họa thủy cũng nhất định phải chết.

Khỏi nói đến Lục ca sau khi trở về, Thành vương hiện tại bức bách
nàng, muốn nàng ngày mai đi mua nha hoàn, mua nha hoàn hắn đã sớm đã
chuẩn bị tốt, đặt ở bên cạnh nàng, giám thị nàng, thay hai người chuyển
lời. Thôi Oản không muốn, nhưng nàng có thể không cần sao? Không cần,
người Thủy Từ am đều bị Thành vương khống chế, nàng không nghe lời Thành vương, Thành vương lập tức sẽ sai khiến đám người Diệu Thiện gièm pha
tố giác nàng. Khi đó nàng không có bằng chứng, muốn chỉ ra và xác nhận
Thành vương cũng không được. Thành vương bên kia lại bắt được nhược điểm mẫu thân lưu lại. Thậm chí mẫu tử nông phụ đều có khả năng trở thành
nhân chứng của đối phương.

Thôi Oản không nhìn thấy một điểm hi vọng.

Hoặc là chết, hoặc là...

Thôi Oản không muốn nghĩ tiếp.

Buổi tối hôm đó, Thôi Oản nói mình muốn nuôi chó, ngày hôm sau quản
sự ma ma tìm mấy con chó nhỏ màu lông tuyết trắng tới. Thôi Oản chọn
một con, lại bảo đi mời người dẫn mối, chọn nha hoàn nuôi chó. Buổi
chiều, bên người Thôi Oản có thêm một người tên là Bách Linh làm nha
hoàn nuôi chó, bộ dáng trung đẳng, miệng ngọt lanh lợi.

Hai ngày sau Thôi Oản lại ra khỏi thành, đi thôn trang là đồ cưới của nàng, đến nơi, nàng dẫn Bách Linh đi rừng trúc bên cạnh ngắm cảnh.

Trong rừng trúc có tòa lâu nhỏ.

Bách Linh thức thời dừng ở cửa phòng.

Thôi Oản do dự một chút, đi vào.

Thành vương thích ý tựa vào lò sưởi đầu giường đọc sách đâu, thấy Thôi Oản tiến vào, hắn cẩn thận quan sát nàng, đưa tay cho nàng: "Suy nghĩ
rõ ràng sao?"

Thôi Oản oán hận trừng hắn.

Thành vương ngượng ngập cười, buông sách xuống, chân trần đi tới bên
người Thôi Oản, vươn tay muốn ôm nàng. Thôi Oản bản năng lùi về sau,
ánh mắt Thành vương chợt lóe lên, tiến lên trước một bước, thoáng qua
đem Thôi Oản ôm vào trong ngực. Thành vương không ngốc, Thôi Oản hôm
đó không khóc nháo tìm chết, lại thu nha hoàn của hắn, lại đến nơi hẹn,
nhất định là có quyết đoán, chỉ là nữ nhân da mặt mỏng, được hắn cho bậc thang, hai người thân mật mới nói chuyện được.

Hắn đem Thôi Oản đặt lên giường, cúi đầu hôn nàng, "Oản Oản, mấy ngày nay ta đều nhớ nàng..."

Thôi Oản nhắm mắt trốn.

Đối mặt với mĩ nhân số một số hai kinh thành, Thành vương sao có thể
không có một chút tâm tư hoa hoa, cũng không cậy mạnh, chỉ ôm chặt
người nói lời ngon tiếng ngọt, lúc nói thỉnh thoảng chiếm chút tiện
nghi. Dần dần lời càng ngày càng ít, tiện nghi càng chiếm càng nhiều,
Thành vương lại không muốn nhịn, đem Thôi Oản áp lên giường, bừa bãi mà trìu mến tiến lên.

Thành vương không phải là thiếu niên vô tri mới ra đời, trước khi
thành thân cùng Lý Hoa Dung đã ở chỗ tối cùng vài cung nữ tẩm cung qua
lại, giấu kín nghiêm nghiêm thực thực không để Lý Hoa Dung biết được.
Đến bây giờ thành thân bốn năm cùng Lý Hoa Dung, đối với việc này sớm đã thành thạo, đặc biệt là đối phó với người như Thôi Oản, trong lòng
đồng ý ngươi nhưng như cũ cố kỵ người, hắn càng ra hết thủ đoạn, bức đến Thôi Oản cũng không còn cách nào bảo trì đoan trang của nữ tử thế gia, mở miệng muốn cầu, quan hệ của hai người nháy mắt kéo gần, hắn mới
chuyên tâm hưởng thụ.

động tĩnh giữa phu thê, kéo dài trọn vẹn nửa canh giờ.

Nghỉ ngơi rồi, Thành vương ôm Thôi Oản ôn tồn: "Oản Oản thật tốt,
nàng yên tâm, chỉ cần giúp ta, ta nhất định sẽ không cô phụ nàng, ta
cũng luyến tiếc cô phụ a, hận không thể đêm đêm cùng nàng một chỗ."

bộ dáng bất kham nhất đã bị hắn thấy qua, Thôi Oản chôn trong ngực
hắn một lát, tự giễu nói: "Vương gia đừng có lừa ta nữa, ngươi cho là ta không biết? Ta thật giúp ngươi, vương gia quay đầu liền sẽ giết ta diệt khẩu, vương gia đối với Lý Hoa Dung có thể lạnh tình như thế, sao có
thể đối với ta động lòng thật?"

Thành vương cười cười, xoay người áp lên người nàng, nhìn mắt nàng
nói: "Vừa rồi ta đối Oản Oản còn gọi là lạnh? Ta cùng người khác cũng
không có vui sướng qua như vậy. Oản Oản, sớm biết hôm nay, lúc trước
đã cướp nàng đi từ sớm..."

Thôi Oản che miệng hắn, bình tĩnh nhìn lại: "Vương gia không cần nói
những lời này nữa, ta sẽ không tin. Dù sao đã thành người của vương gia, vương gia muốn ta, ta phản đối cũng không được, nhưng ta có nghi vấn.
Vương gia cảm thấy ta làm thế nào mới có thể khiến cho huynh đệ bọn họ
tàn sát lẫn nhau, về sau lại có thể bảo vệ Thôi gia, bảo vệ ta? Nếu như
không có kế sách hoàn hảo, ta thà rằng chết, cũng sẽ không làm quỷ chết
oan."

Không ai có thể biến nàng thành ngốc tử.

Thành vương ngơ ngác, sau đó cười khổ, một lần nữa đổi lại nằm thẳng,
đem Thôi Oản nằm trên lồng ngực hắn, vừa vuốt ve sống lưng nàng vừa thở dài: "Nhìn ta, trước khi chạm vào nàng, chỉ muốn đem nàng kéo tới bên
cạnh ta mưu đồ đại sự. Chạm nàng rồi, ngập trong lòng đầy trong đầu ta
đều là nàng, còn chưa kịp tính toán tương lai đâu. Oản Oản yên tâm, ta nhất định sẽ tìm sách lược song toàn, nàng thì sao, có chủ ý gì tốt
không?"

Thôi Oản dán ở lồng ngực hắn, nhìn bức tường đối diện nói: "Vương gia hỏi ta làm gì? Ta bị bức bách, bất đắc dĩ không thể không theo vương
gia, vương gia để ta làm như thế nào, ta liền làm như thế đó, nhưng
ngươi để ta chủ động mưu hại hai biểu ca, ta làm không được."

Thành vương "Ân" một tiếng: "Cũng đúng, nàng là một nữ nhân, thôi,
Oản Oản an tâm chờ, ta có biện pháp sẽ báo cho nàng, chúng ta cùng
nhau thương lượng, cần phải cam đoan không có bất kỳ chỗ sơ suất."

Là hắn nghĩ quá đơn giản, chỉ muốn Từ Hạo si tình Thôi Oản, Thôi Oản chỉ cần đem Từ Tấn mời tới Hoài vương phủ, ở trong rượu hạ vài thứ, sau đó vu tội Từ Tấn khi dễ nàng, Từ Hạo kia manh động tất nhiên sẽ hướng
huynh trưởng xuống tay. Bách Linh lại nhân lúc Từ Hạo không chuẩn bị,
giết Từ Hạo, Thôi Oản, tạo cảnh huynh đệ vì Thôi Oản tàn sát lẫn nhau, Thôi Oản không cam lòng chịu nhục, tự vận mà chết.

Kế hoạch không sai, đáng tiếc hắn đánh giá thấp Thôi Oản, đây cũng
không phải là một nữ nhân gan nhỏ, sợ phiền phức, chỉ biết đối với nam
nhân khúm núm, nàng nghĩ xong đường lui của nàng rồi. Hiểu được điểm
này, Thành vương như vậy muốn thông qua Thôi Oản chỉ dặn dò Bách Linh
nhân lúc Từ Tấn đi Hoài vương phủ thì âm thầm bỏ thuốc cũng không được,
bởi vì Thôi Oản nếu đã có phần tâm cơ này, khẳng định sẽ phòng bị Bách
Linh.

Cũng tức là, hắn phải mượn Thôi Oản được việc, còn không thể để Thôi Oản táng cùng.

Nữ nhân này, so với biểu muội hắn còn thông minh hơn.

Thành vương thích nữ nhân thông minh.

Thôi Oản thông minh như vậy, hắn còn sợ không làm được việc? Cho dù
mấy năm này không có cơ hội, đợi phụ hoàng băng hà, Từ Tấn đăng cơ,
ngược lại càng đơn giản, bởi vì khi đó huynh đệ Từ Tấn Từ Hạo chết rồi,
sẽ không có phụ hoàng truy cứu. Thôi Oản tùy tiện kéo ra thích khách
hoặc là sắp xếp cho Từ Hạo một thiếp thất làm quỷ chết oan liền có thể
đem nàng đưa ra ngoài.

Vì đại sự, Thành vương chờ được.

Lồng ngực dâng lên hào hùng, thân thể cũng xúc động theo, Thành vương
bắt lấy mĩ nhân bởi vì khiếp sợ muốn trốn, lại đè lên trên.

~

Vào tháng 5, Phó Dung dần dần phát hiện tâm tình Từ Tấn dường như
không tốt lắm, ban ngày ở tiền viện càng ngày càng lâu, ban đêm chở mình số lần đặc biệt nhiều, dường như có chuyện phiền lòng. Phó Dung hỏi
hắn, Từ Tấn không nói, kế tiếp cũng không xoay người, Phó Dung lại biết hắn vẫn không ngủ, chỉ là không muốn cho nàng biết thôi.

Hắn buồn lo cái gì đâu?

Gia Hòa đế thân thể khôi phục được không sai biệt lắm, tuy rằng thoạt
nhìn già đi mười mấy tuổi, Thôi hoàng hậu thân thể vẫn khoẻ mạnh, không
bệnh không họa. Trong nhà nàng cùng Trăn ca nhi cũng đều yên lành,
chẳng lẽ, hắn nhớ Lục đệ trên bờ Hoàng Hà?

trước Đoan ngọ một ngày, Phó Dung đem dây Trường Mệnh mới xâu đeo lên
trên cổ tay con trai, cho hắn điểm thêm một cái chuông đồng mạ vàng.
Trăn ca nhi cao hứng cực kỳ, sập tối phụ thân trở về khẩn cấp đi theo
phụ thân khoe khoang. Nhi tử hoạt bát đáng yêu, Từ Tấn tâm tình tốt một
chút, ngồi vào trên giường, từ trong lòng ngực lấy ra cái dây năm đó Phó Dung vì hắn xâu, cũng cùng nhi tử khoe khoang: "Mẫu thân cũng đưa cho
phụ thân."

Trăn ca nhi bắt lấy của phụ thân nhìn một chút, ngẩng đầu nói: "Không có chuông!"

Đại khái là cảm thấy của mình có chuông liền tỏ vẻ mẫu thân càng ưa
thích hắn một chút, Trăn ca nhi môi nhỏ mím lại, cười đến có chút đắc ý, mắt phượng híp lại, còn cho là mình không nhếch miệng cười người khác
sẽ đoán không ra tâm tư riêng của hắn đâu.

Bộ dáng tự cho là thông minh giảo hoạt cực kỳ giống Phó Dung, Từ Tấn
thật lòng cười, giả bộ mất hứng hỏi Phó Dung: "Ta sao không có chuông?"

Khó được hắn như thế, Phó Dung đương nhiên muốn phối hợp, hướng Trăn
ca nhi nháy mắt nói: "Bởi vì ta thích nhất Trăn ca nhi a, cho nên đưa
Trăn ca nhi thứ tốt nhất."

Trăn ca nhi nhịn không nổi, cái miệng nhỏ mím thật chặt rốt cuộc toét ra, lộ ra hai hàng rang trắng nhỏ.

Mẫu thân quả nhiên thích nhất hắn!

Ban đêm nghỉ ngơi, Từ Tấn ôm thê tử động tay động chân.

Xác định hắn là thật sự khôi phục tâm trạng tốt, Phó Dung trước giúp
hắn một lần, sau đó nằm sấp ở lồng ngực hắn, tròng mắt chăm chăm nhìn
hắn.

Mắt to ươn ướt, như muốn nói lại thôi.

Từ Tấn khó hiểu, xoa bóp cái mũi nàng: "Nhìn ta như vậy làm cái gì?"

Phó Dung cười: "Vương gia đẹp mắt a, ta thích nhìn."

Từ Tấn trong lòng hưởng thụ cực kỳ, nhưng cũng không hồ đồ, sờ sờ tóc nàng nói: "Nói đi, có phải muốn cầu cạnh ta hay không?"

Phó Dung trừng mắt nhìn hắn, quay người nằm lên gối đầu của mình, đưa
lưng về phía hắn: "vương gia đã nghĩ ta như vậy, ta không nhìn chàng nữa được chưa?"

Từ Tấn ha ha cười, đuổi tới, "Đừng đừng đừng, ta thích để Nùng Nùng
nhìn, lại đây, tiếp tục nhìn ta, ta cũng hảo hảo nhìn nàng."

Hai vợ chồng náo loạn một trận, Phó Dung thấy bầu không khí không sai
biệt lắm, từ trong ngực hắn ngẩng đầu, lo âu hỏi: "Vương gia gần đây
không sao chứ? Ta nhìn chàng mấy ngày hôm trước đều rầu rĩ không vui."

Từ Tấn trên mặt cười thoáng cái liền không còn.

Phó Dung thầm nói không xong, khẩn trươngrũ rèm mắt xuống.

Nàng cẩn thận như vậy, sợ hắn như vậy, Từ Tấn đột nhiên sinh ra một cỗ tự trách. Phó Dung sợ thành như vậy, có phải bởi vì kiếp trước hắn quá
lạnh hay không, vẫn luôn lấy thân phận vương gia đối xử với nàng, cho
nên đời này hắn cho dù tốt mấy, nàng đều không dám chỉ đem hắn làm
trượng phu bình thường?

Nhất thời nửa khắc Từ Tấn cũng không nghĩ được biện pháp triệt để bỏ
đi băn khoăn của nàng, vậy thì chỉ có thể không cho nàng lo lắng.

Hắn nâng cằm nàng lên, ánh mắt ôn nhu: "Lục đệ kia gặp chút phiền
toái, hôm qua ta đã phái người đi, Nùng Nùng đừng lo lắng, không có việc gì."

Phó Dung nghiêm túc quan sát thần sắc hắn.

Từ Tấn đột nhiên lộ ra một nụ cười đắc ý: "Xem ra bản vương ngày càng đẹp mắt, mới để Nùng mê muội thành như vậy."

Phó Dung phi hắn: "Da mặt dày!"

Từ Tấn ôm chặt nàng không cho nàng chạy, ở bên tai nàng nói vô lại
lời: "Nùng Nùng quang minh chính đại nhìn chằm chằm vào bản vương, rốt
cuộc là ai không biết xấu hổ?"

Phó Dung lặng lẽ bĩu môi, nếu không phải là muốn dò xét tâm sự hắn, nàng mới sẽ không...

Ít nhất sẽ không nhìn lâu như vậy.

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154
155 Chương 155
156 Chương 156
157 Chương 157
158 Chương 158
159 Chương 159
160 Chương 160
161 Chương 161
162 Chương 162
163 Chương 163
164 Chương 164
165 Chương 165
166 Chương 166
167 Chương 167
168 Chương 168
169 Chương 169
170 Chương 170
171 Chương 171
172 Chương 172
173 Chương 173
174 Chương 174
175 Chương 175
176 Chương 176
177 Chương 177
178 Chương 178
179 Chương 179
180 Chương 180
181 Chương 181
182 Chương 182
183 Chương 183
184 Chương 184
185 Chương 185
186 Chương 186
187 Chương 187
188 Chương 188
189 Chương 189
190 Chương 190
191 Chương 191
192 Chương 192
193 Chương 193
194 Chương 194
195 Chương 195
196 Chương 196
197 Chương 197
198 Chương 198
199 Chương 199
200 Chương 200
201 Chương 201
202 Chương 202
203 Chương 203
204 Chương 204
205 Chương 205
206 Chương 206
207 Chương 207
208 Chương 208
209 Chương 209
210 Chương 210
211 Chương 211
212 Chương 212
213 Chương 213
214 Chương 214
215 Chương 215
216 Chương 216
217 Chương 217
218 Chương 218
219 Chương 219
220 Chương 220
221 Chương 221
222 Chương 222
223 Chương 223
224 Chương 224
225 Chương 225
226 Chương 226
227 Chương 227
228 Chương 228
229 Chương 229
230 Chương 230
231 Chương 231
232 Chương 232
233 Chương 233
234 Chương 234
235 Chương 235
236 Chương 236
237 Chương 237
238 Chương 238
239 Chương 239
240 Chương 240
241 Chương 241
242 Chương 242
243 Chương 243
244 Chương 244
245 Chương 245
246 Chương 246
247 Chương 247
248 Chương 248
249 Chương 249
250 Chương 250
251 Chương 251
252 Chương 252
253 Chương 253
254 Chương 254
255 Chương 255
256 Chương 256
257 Chương 257
258 Chương 258
259 Chương 259
260 Chương 260
261 Chương 261
262 Chương 262
263 Chương 263
264 Chương 264
265 Chương 265
266 Chương 266
267 Chương 267
268 Chương 268
269 Chương 269
270 Chương 270
271 Chương 271
272 Chương 272
273 Chương 273
274 Chương 275
275 Chương 276
276 Chương 277
277 Chương 278
278 Chương 279
279 Chương 280: Phó Tuyên phiên một
280 Chương 281: Phó Tuyên phiên 2
281 Chương 282: Phó Tuyên phiên ba
282 Chương 283: Phó Tuyên phiên bốn
283 Chương 284: Phó Tuyên phiên năm
284 Chương 285: Phó Tuyên phiên sáu
285 Chương 286: Phó Tuyên phiên bảy
286 Chương 287: Phó Tuyên phiên tám
287 Chương 288: Hậu ký một
288 Chương 289: Hậu ký 2
289 Chương 290: Hậu ký ba
290 Chương 291: Hậu ký bốn
291 Chương 292: Hậu ký năm
292 Chương 293: Hậu ký sáu
293 Chương 294: Hậu ký bảy
294 Chương 295: Hậu ký tám
295 Chương 296: Hậu ký chín
296 Chương 297: Hậu ký mười
297 Chương 298: Hậu ký mười một
298 Chương 299: Hậu ký mười hai
299 Chương 300: Phiên ngoại An vương Từ Yến
Chapter

Updated 299 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154
155
Chương 155
156
Chương 156
157
Chương 157
158
Chương 158
159
Chương 159
160
Chương 160
161
Chương 161
162
Chương 162
163
Chương 163
164
Chương 164
165
Chương 165
166
Chương 166
167
Chương 167
168
Chương 168
169
Chương 169
170
Chương 170
171
Chương 171
172
Chương 172
173
Chương 173
174
Chương 174
175
Chương 175
176
Chương 176
177
Chương 177
178
Chương 178
179
Chương 179
180
Chương 180
181
Chương 181
182
Chương 182
183
Chương 183
184
Chương 184
185
Chương 185
186
Chương 186
187
Chương 187
188
Chương 188
189
Chương 189
190
Chương 190
191
Chương 191
192
Chương 192
193
Chương 193
194
Chương 194
195
Chương 195
196
Chương 196
197
Chương 197
198
Chương 198
199
Chương 199
200
Chương 200
201
Chương 201
202
Chương 202
203
Chương 203
204
Chương 204
205
Chương 205
206
Chương 206
207
Chương 207
208
Chương 208
209
Chương 209
210
Chương 210
211
Chương 211
212
Chương 212
213
Chương 213
214
Chương 214
215
Chương 215
216
Chương 216
217
Chương 217
218
Chương 218
219
Chương 219
220
Chương 220
221
Chương 221
222
Chương 222
223
Chương 223
224
Chương 224
225
Chương 225
226
Chương 226
227
Chương 227
228
Chương 228
229
Chương 229
230
Chương 230
231
Chương 231
232
Chương 232
233
Chương 233
234
Chương 234
235
Chương 235
236
Chương 236
237
Chương 237
238
Chương 238
239
Chương 239
240
Chương 240
241
Chương 241
242
Chương 242
243
Chương 243
244
Chương 244
245
Chương 245
246
Chương 246
247
Chương 247
248
Chương 248
249
Chương 249
250
Chương 250
251
Chương 251
252
Chương 252
253
Chương 253
254
Chương 254
255
Chương 255
256
Chương 256
257
Chương 257
258
Chương 258
259
Chương 259
260
Chương 260
261
Chương 261
262
Chương 262
263
Chương 263
264
Chương 264
265
Chương 265
266
Chương 266
267
Chương 267
268
Chương 268
269
Chương 269
270
Chương 270
271
Chương 271
272
Chương 272
273
Chương 273
274
Chương 275
275
Chương 276
276
Chương 277
277
Chương 278
278
Chương 279
279
Chương 280: Phó Tuyên phiên một
280
Chương 281: Phó Tuyên phiên 2
281
Chương 282: Phó Tuyên phiên ba
282
Chương 283: Phó Tuyên phiên bốn
283
Chương 284: Phó Tuyên phiên năm
284
Chương 285: Phó Tuyên phiên sáu
285
Chương 286: Phó Tuyên phiên bảy
286
Chương 287: Phó Tuyên phiên tám
287
Chương 288: Hậu ký một
288
Chương 289: Hậu ký 2
289
Chương 290: Hậu ký ba
290
Chương 291: Hậu ký bốn
291
Chương 292: Hậu ký năm
292
Chương 293: Hậu ký sáu
293
Chương 294: Hậu ký bảy
294
Chương 295: Hậu ký tám
295
Chương 296: Hậu ký chín
296
Chương 297: Hậu ký mười
297
Chương 298: Hậu ký mười một
298
Chương 299: Hậu ký mười hai
299
Chương 300: Phiên ngoại An vương Từ Yến