Chương 51

Editor: Campham​

Thứ tự vòng đầu tiên luận võ so chiêu, hôm qua đã xác định

Lương Ánh Phương thì thầm với Phó Dung: "Ca ca ngươi và Phương sư huynh sếp thứ hai từ dưới lên."

"Ngươi xem đi, tới phiên họ thì gọi ta." Mục đích của Phó Dung là tới
xem ca ca thi thố, không có Từ Yến nàng còn nhiệt tình xem, hiện tại thì cụt hứng ngồi cắn hạt dưa.

Nhìn Lương Ánh Phương tùy tiện cẩu thả, thật ra là người rất tâm lý,
thấy Phó Dung đột nhiên không còn hưng phấn lúc đầu, lại thỉnh thoảng
phát hiện Từ Yến nhìn về hướng các nàng đang trốn, dần dần hiểu được,
rời cửa sổ, nhích đến gần người Phó Dung nói nhỏ: "Từ Yến tới nhìn
ngươi?" Nàng tự biết lượng sức, Từ Yến tuyệt không xem trọng mình.

"Nói nhảm." Phó Dung ném vỏ hạt dưa vào Lương Ánh Phương.

Lương Ánh Phương xì một tiếng, phất tay tỏ ý bảo Lan Hương và nha hoàn
của mình ra ngoài, nhìn chằm chằm Phó Dung: "Còn giả trang với ta. Nhưng con người Từ Yến không sai, bộ dạng tốt, gia thế tốt, theo đuổi đến mức này hẳn là thật lòng, ngươi không cảm động? Ngươi mà ngụy biện ta sẽ
đuổi ngươi ra ngoài, ta có bí mật gì cũng không có giấu ngươi."

Đây cũng là nói thật.

Sau này, Lương Ánh Phương thích tam thiếu gia của Viên gia, người mời
Lương gia áp tải hàng hóa, không chút nào giấu diếm nói cho nàng biết.

Phó Dung nghĩ ngợi một lúc, dù gì cũng bị phát hiện, còn giấu giếm chắc
chắn sẽ ảnh hưởng tình bằng hữu, phát sầu nói: "Hình như hắn thích ta
nhưng ta không thích. Ngươi nghĩ xem, Từ Tịch giao hảo với Tề Trúc, Tề
Trúc vì chuyện trong tiết Nguyên Tiêu mà giận chó đánh mèo ta, Từ Tịch
không oán ta mới lạ? Hôm đó ngươi không đi, không thấy Từ Tịch trừng ta
thế nào đâu."

Lương Ánh Phương giận dữ: "Nàng bị thương liên quan gì ngươi, chính mình không được lại chửi bới người khác, thật là, thật là xứng đáng!"

Phó Dung cúi đầu cắn hạt dưa.

Lương Ánh Phương nghĩ tới chuyện Phó Dung mà gả vào Quận vương phủ, sống chung với cô em chồng bá đạo, không nói đạo lý, không biết sẽ chọc ra
bao nhiêu chuyện phiền lòng: "Ngươi nghĩ vậy được rồi, đừng thấy Từ Yến
tốt mà cắm đầu vào, nghe nói hắn rất sủng muội muội, ngộ nhỡ tương lai
cãi nhau với Từ Tịch, ai biết hắn bênh ai?"

Phó Dung cười trộm: "Vậy sau khi tỷ tỷ ta đến nhà ngươi, ngươi và tỷ tỷ ta cãi nhau, Lương đại ca giúp ai?"

Lương Ánh Phương tức đến cốc trán Phó Dung một cái: "Tưởng ta giống Từ
Tịch, có tẩu tử như Uyển tỷ tỷ ta cầu còn không được, khi đó ta sẽ
giúp Uyển tỷ tỷ khi dễ ca ca! Đáng tiếc ta không còn ca ca để ngươi
cũng... A, Nùng Nùng thấy tam đường huynh của ta thế nào?"

"Phi!" Phó Dung nhéo lỗ tai Ánh Phương: "Nói bậy nữa ta không để ý tới ngươi!"

Nàng thấy tam đường huynh của Lương Ánh Phương rồi, đen thui, không biết cao hơn Lương Ánh Phương bao nhiêu, nàng thật chướng mắt.

Lương Ánh Phương nhảy nhảy như con thỏ, dán ở cửa sổ tiếp tục nhìn lén các sư huynh tỷ thí.

Mặt trời lên quá ba sào thì tới Phó Thần lên sân khấu.

Phó Dung hưng phấn theo dõi.

Binh khí Phó Thần am hiểu nhất là thương cửu khúc, đầu giáo như xà, lưỡi giáo sắc bén, lúc công lúc đâm lúc chém, lúc đỡ lúc quấn. Hắn bước sàn, bạch y như tuyết, đầu giáo Hồng Anh nhảy múa làm người xem hoa cả mắt,
một mảnh lặng ngắt như tờ, chỉ còn âm thanh luận võ trên võ đài.

Phó Dung lòng đầy kính nể tự hào, lúc Lương Ánh Phương đến Phó phủ xem
cá thường vừa tấm tắc khen vừa lải nhải bên tai nên Phó Dung đối kỹ
thuật bắn kiếm chiêu cũng có phần hiểu biết, chính mình không hội đùa,
tốt xấu có thể nhìn ra môn đạo.

"Biết ca ca ngươi lợi hại rồi, thiệt là, kỹ thuật bắn tốt mấy cũng không địch lại ca ca ta." Lương Ánh Phương không chút lưu tình.

Phó Dung hắc hắc cười, kéo tay tỷ muội tốt đứng lên, đi tới dưới bóng cây liễu râm, rải đồ ăn cho cá chép cẩm trong hồ.

Trời xanh nước trong, đuôi cá chép cẩm qua lại du động, cảnh đẹp ý vui.

"Cô nương, thế tử Quận vương phủ tới."

Thản nhiên yên tĩnh, nha hoàn Lương Ánh Phương bỗng nhiên nhắc nhở.

Phó Dung nghiêng người thấy Từ Yến một mình đi tới, trong mắt kinh hỉ tung tăng như chim sẻ.

Lương Ánh Phương biết Phó Dung đối Từ Yến vô tình, liền nghĩ kéo Phó
Dung tránh đi. Phó Dung nhìn mấy cây liễu rũ xuống mặt nước bên hồ, gió
nhẹ thổi tới, cành liễu trong nước huy động, tạo nên quyển quyển gợn
sóng.

Với Từ Yến mà nói, nàng chính là cành liễu quấy rầy cuộc sống bình tĩnh của hắn?

Phó Dung lặng lẽ nhìn Lương Ánh Phương lắc đầu, thấp giọng nói: "Để xem hắn muốn làm gì."

Lảng tránh mãi cũng chỉ làm hắn nghĩ mọi cách để gặp nàng. Phó Dung
không muốn dây dưa, cũng không muốn tiêu sái quay làm Từ Yến nhớ mãi
không quên, nàng muốn triệt ể chặt đứt ý nghĩ của hắn.

Lương Ánh Phương quay người, đưa chén thức ăn cho cá cho thiếp thân nha
hoàn: “Mang về rồi đến nhà bếp xem đã chuẩn bị đến đâu rồi. Hôm nay Phó
đại nhân đến phủ làm khách, ngươi dặn dò họ tận tâm chút."

Nha hoàn giòn giã ứng, nhận lấy chén sứ rồi bước nhanh rời đi.

Từ Yến đã đi tới phụ cận, thấy chỉ còn Lan Hương và Lương Ánh Phương bên cạnh Phó Dung, mặt dày mày dạn chắp tay: "Vân Thăng muốn nói mấy câu
với tam cô nương, không biết tam cô nương có nguyện ý?"

Phó Dung nghiêm mặt: "Thế Tử có ân, ta còn chưa tự mình xin lỗi, sao dám không ứng? Chỉ là trộm lén nói chuyện thì không hợp lễ, mời thế tử nói
ngắn gọn, Ánh Phương, phiền ngươi lưu ý động tĩnh xung quanh giúp ta."
Nói xong đi đến một thân liễu gần hồ, cành liễu xanh biếc đúng lúc che
chắn một thân váy dài xanh ngát.

Lương Ánh Phương nhìn Từ Yến liếc mắt cảnh cáo, cùng Lan Hương chia nhau đi canh gác.

Đợi hai người đi xa, Từ Yến đi tới bên hồ, cách cành liễu chăm chú ngắm
nhìn dung mạo cô nương hoa nhường nguyệt thẹn: "Tam cô nương, chuyện
ngày đó Vân Thăng tắc trách khiến tiểu nhân nhập phủ, âm thầm mưu hại
ngươi. Ta đã xử lý Liên Kiều, Tề Sách cũng không tự hủy tiền đồ, ngươi
không cần lo lắng sự tình bị truyền ra ngoài."

"Đa tạ thế tử." Phó Dung thản nhiên: "Ta không muốn nhắc lại chuyện hôm đó, mong thế tử cũng quên đi, thế tử còn lời khác sao?"

Nàng khách sáo xa cách, Từ Yến âm thầm lo âu, nhìn Lương Ánh Phương ở xa xa, xúc động: "Lần đầu gặp nhau ở Trúc Lâm tự, Vân Thăng liền cảm mến,
tận mắt thấy tam cô nương bị kẻ ác khi dễ, Vân Thăng vừa đau vừa hận,
sau nhiều lần cân nhắc, bạo gan hỏi tam cô nương một câu, không biết
nàng có nguyện ý gả cho ta? Nếu Vân thăng may mắn cưới được cô nương làm thê, nhất định trân trọng nàng như bảo vật."

Thiếu niên từng chữ phát ra từ phế phủ, lòng ái mộ như mặt hồ lăn tăn sóng nước, trong veo thuần túy.

Phó Dung hơi hơi ngẩng đầu, không cho nước mắt tuôn rơi ngoài ý muốn.

Tâm làm từ thịt dù nàng không thâm tình như Từ Yến, Từ Yến tốt với nàng, sao nàng không động tâm? Thử hỏi có nam nhân nào, ngồi đầu giường
nghiêm túc cắt móng tay cho nàng, nam nhân nào vì nàng vui vẻ, giận dữ
mà nóng ruột nóng gan?

Có lẽ, đời này nàng như nguyện ngồi lên vị trí kia, để nhưng người từng
xem thường nàng phải ngước nhìn, có lẽ… Nhưng đời này không có người nào tốt với nàng như Từ Yến.

Nếu nàng không trùng sinh, chắc chắn nàng sẽ hoan hỉ đáp ứng.

Nhưng, từng nếm qua đau khổ khi gả cho hắn, nàng muốn Từ Yến nhưng lại không muốn bà bà và tiểu cô trong Quận Vương phủ.

Nhưng họ là người nhà, giống như nàng không ai quan trọng hơn người nhà, Từ Yến cũng không thể vì nàng không quan tâm người nhà nên nàng không
cần hắn, thứ gọi là cảm tình nàng không hiểu lắm, cũng không hiếm lạ,
không có nam nhân nào nàng không rời được.

Nước mắt mới xông lên liền rơi xuống, Phó Dung lạnh giọng: "Được thế tử
ưu ái, ta tuy cảm kích nhưng không thể đáp ứng, thế tử nên tìm lương
xứng khác. Ánh Phương đang đợi, thứ ta không thể phụng bồi."

Nói xong quay người, chuẩn bị đi ra ngoài.

Động tác nhẹ nhàng như muốn một đi không trở lại, tim Từ Yến bỗng đập
nhanh, chỉ cảm thấy hiện tại không níu kéo, về sau sẽ không được gặp lại nàng. Hắn đã quên lời nàng, đã quên lồng ngực bởi nàng cự tuyệt nháy
mắt trở nên lạnh lẽo, bước nhanh đuổi theo, chắn trước mặt nàng: "Nàng
không thích ta, vì sao nhiều lần gọi Vân Thăng?"

Mặt Phó Dung không đổi sắc: "Ta từng nói lúc ấy thần trí mơ màng, không
nhớ đã nói gì, có lẽ ta nghe Túc vương gọi tục danh của thế tử nên vô
thức kêu theo."

Sợ hắn không hết hy vọng, Phó Dung ngẩng đầu: "Hôm nay thế tử đến Lương
gia, là theo ta tới? Vậy hôm nay đã nói chuyện rõ ràng, ngày sau mời thế tử không cần thêm phiền não cho ta."

"Ta không tin."

Từ Yến nắm chặt tay nàng, bức nàng đối mặt với hắn: "Nàng không thích
ta, sao lại khóc khi gặp ta ở nhà nàng? Không thích ta, vì sao khi bị ám toán chỉ gọi tên ta? Tam muội muội, ta thích nàng, nàng đừng lừa ta,
nàng nói với ta nàng sợ cái gì, chỉ cần có thể cùng nàng một chỗ, cái gì ta đều nguyện ý."

Hắn không phản bác được lời nàng, cũng không tìm được chứng cớ chứng
minh nàng thích hắn, hắn chỉ tin tưởng cảm giác của mình, tin tưởng tình cảm khi lần đầu tiên gặp nàng, tin ánh mắt ngấn lệ ngóng nhìn hắn, tin
tiếng tiếng kêu đầy chân thành khi nàng bị hại. Giữa bọn họ nhất định có cái gì làm nàng biết khó mà lui, làm nàng cố ý lạnh lùng cự tuyệt hắn.

"Ta nói lại lần cuối, ta chưa từng thích ngươi, tương lai cũng sẽ không, thế tử không cần tự đa tình!" Phó Dung hung hăng vung tay, Từ Yến nắm
chặt không buông, nghe tiếng Lương Ánh Phương và Lan Hương vội vàng chạy tới, lại nhìn thiếu niên một mực khăng khăng, Phó Dung nhẫn tâm nâng
tay phải.

"Ba", Lương Ánh Phương ngừng bước chân, cũng đánh văng tay Từ Yến ra.

Từ Yến khó tin nhìn Phó Dung.

Đôi mắt đẹp cười rộ lên như tinh quang, lúc này lại lạnh lẽo vô tình như kết băng mặt hồ.

Từ Yến trân trân lùi lại, sắc mặt như hỏa thiêu, tâm rơi vào hầm băng.

Hóa ra nàng không thích hắn.

"Xin lỗi, Vân Thăng thất lễ, Tam cô nương yên tâm, từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ phiền nhiễu cô nương."

Một câu rầm thấp, Từ Yến quay người rời đi.

Phó Dung giật giật khóe môi, cuối cùng có mở miệng, nhìn theo bóng dáng nam nhân yêu thương nàng nhất rời đi càng lúc càng xa.

Thật ra nàng muốn nói với hắn vài lời.

Nàng muốn chúc hắn tương lai gặp được cô nương biết trân trọng hắn, lưỡng tình tương duyệt, hạnh phúc mỹ mãn.

Nàng muốn chúc hắn đời này không ưu không sầu, cả đời thuận lợi trôi chảy.

Nhưng, nói ra có ý nghĩa gì?

Nhiều một câu quan tâm, thêm một phần hi vọng.

Qua khúc cua, rốt cuộc nhìn không thấy.

Phó Dung ngẩng đầu.

Ánh nắng xuyên qua lá liễu rọi xuống, nhẹ nhàng nhảy nhót trên khuôn
mặt đẹp đẽ nõn nà, lần lượt tái hiện từng cảnh từng khoảng khắc nàng và
Từ Yến tình cành ý thiếp, ngọt ngào hoặc ưu sầu, cưỡi ngựa xem hoa.

Phó Dung nhắm mắt lại.

Vẽ lông mày tình nghĩa tận, từ đây là người qua đường.

Nàng và Từ Yến, thật sự không còn liên can nữa.

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154
155 Chương 155
156 Chương 156
157 Chương 157
158 Chương 158
159 Chương 159
160 Chương 160
161 Chương 161
162 Chương 162
163 Chương 163
164 Chương 164
165 Chương 165
166 Chương 166
167 Chương 167
168 Chương 168
169 Chương 169
170 Chương 170
171 Chương 171
172 Chương 172
173 Chương 173
174 Chương 174
175 Chương 175
176 Chương 176
177 Chương 177
178 Chương 178
179 Chương 179
180 Chương 180
181 Chương 181
182 Chương 182
183 Chương 183
184 Chương 184
185 Chương 185
186 Chương 186
187 Chương 187
188 Chương 188
189 Chương 189
190 Chương 190
191 Chương 191
192 Chương 192
193 Chương 193
194 Chương 194
195 Chương 195
196 Chương 196
197 Chương 197
198 Chương 198
199 Chương 199
200 Chương 200
201 Chương 201
202 Chương 202
203 Chương 203
204 Chương 204
205 Chương 205
206 Chương 206
207 Chương 207
208 Chương 208
209 Chương 209
210 Chương 210
211 Chương 211
212 Chương 212
213 Chương 213
214 Chương 214
215 Chương 215
216 Chương 216
217 Chương 217
218 Chương 218
219 Chương 219
220 Chương 220
221 Chương 221
222 Chương 222
223 Chương 223
224 Chương 224
225 Chương 225
226 Chương 226
227 Chương 227
228 Chương 228
229 Chương 229
230 Chương 230
231 Chương 231
232 Chương 232
233 Chương 233
234 Chương 234
235 Chương 235
236 Chương 236
237 Chương 237
238 Chương 238
239 Chương 239
240 Chương 240
241 Chương 241
242 Chương 242
243 Chương 243
244 Chương 244
245 Chương 245
246 Chương 246
247 Chương 247
248 Chương 248
249 Chương 249
250 Chương 250
251 Chương 251
252 Chương 252
253 Chương 253
254 Chương 254
255 Chương 255
256 Chương 256
257 Chương 257
258 Chương 258
259 Chương 259
260 Chương 260
261 Chương 261
262 Chương 262
263 Chương 263
264 Chương 264
265 Chương 265
266 Chương 266
267 Chương 267
268 Chương 268
269 Chương 269
270 Chương 270
271 Chương 271
272 Chương 272
273 Chương 273
274 Chương 275
275 Chương 276
276 Chương 277
277 Chương 278
278 Chương 279
279 Chương 280: Phó Tuyên phiên một
280 Chương 281: Phó Tuyên phiên 2
281 Chương 282: Phó Tuyên phiên ba
282 Chương 283: Phó Tuyên phiên bốn
283 Chương 284: Phó Tuyên phiên năm
284 Chương 285: Phó Tuyên phiên sáu
285 Chương 286: Phó Tuyên phiên bảy
286 Chương 287: Phó Tuyên phiên tám
287 Chương 288: Hậu ký một
288 Chương 289: Hậu ký 2
289 Chương 290: Hậu ký ba
290 Chương 291: Hậu ký bốn
291 Chương 292: Hậu ký năm
292 Chương 293: Hậu ký sáu
293 Chương 294: Hậu ký bảy
294 Chương 295: Hậu ký tám
295 Chương 296: Hậu ký chín
296 Chương 297: Hậu ký mười
297 Chương 298: Hậu ký mười một
298 Chương 299: Hậu ký mười hai
299 Chương 300: Phiên ngoại An vương Từ Yến
Chapter

Updated 299 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154
155
Chương 155
156
Chương 156
157
Chương 157
158
Chương 158
159
Chương 159
160
Chương 160
161
Chương 161
162
Chương 162
163
Chương 163
164
Chương 164
165
Chương 165
166
Chương 166
167
Chương 167
168
Chương 168
169
Chương 169
170
Chương 170
171
Chương 171
172
Chương 172
173
Chương 173
174
Chương 174
175
Chương 175
176
Chương 176
177
Chương 177
178
Chương 178
179
Chương 179
180
Chương 180
181
Chương 181
182
Chương 182
183
Chương 183
184
Chương 184
185
Chương 185
186
Chương 186
187
Chương 187
188
Chương 188
189
Chương 189
190
Chương 190
191
Chương 191
192
Chương 192
193
Chương 193
194
Chương 194
195
Chương 195
196
Chương 196
197
Chương 197
198
Chương 198
199
Chương 199
200
Chương 200
201
Chương 201
202
Chương 202
203
Chương 203
204
Chương 204
205
Chương 205
206
Chương 206
207
Chương 207
208
Chương 208
209
Chương 209
210
Chương 210
211
Chương 211
212
Chương 212
213
Chương 213
214
Chương 214
215
Chương 215
216
Chương 216
217
Chương 217
218
Chương 218
219
Chương 219
220
Chương 220
221
Chương 221
222
Chương 222
223
Chương 223
224
Chương 224
225
Chương 225
226
Chương 226
227
Chương 227
228
Chương 228
229
Chương 229
230
Chương 230
231
Chương 231
232
Chương 232
233
Chương 233
234
Chương 234
235
Chương 235
236
Chương 236
237
Chương 237
238
Chương 238
239
Chương 239
240
Chương 240
241
Chương 241
242
Chương 242
243
Chương 243
244
Chương 244
245
Chương 245
246
Chương 246
247
Chương 247
248
Chương 248
249
Chương 249
250
Chương 250
251
Chương 251
252
Chương 252
253
Chương 253
254
Chương 254
255
Chương 255
256
Chương 256
257
Chương 257
258
Chương 258
259
Chương 259
260
Chương 260
261
Chương 261
262
Chương 262
263
Chương 263
264
Chương 264
265
Chương 265
266
Chương 266
267
Chương 267
268
Chương 268
269
Chương 269
270
Chương 270
271
Chương 271
272
Chương 272
273
Chương 273
274
Chương 275
275
Chương 276
276
Chương 277
277
Chương 278
278
Chương 279
279
Chương 280: Phó Tuyên phiên một
280
Chương 281: Phó Tuyên phiên 2
281
Chương 282: Phó Tuyên phiên ba
282
Chương 283: Phó Tuyên phiên bốn
283
Chương 284: Phó Tuyên phiên năm
284
Chương 285: Phó Tuyên phiên sáu
285
Chương 286: Phó Tuyên phiên bảy
286
Chương 287: Phó Tuyên phiên tám
287
Chương 288: Hậu ký một
288
Chương 289: Hậu ký 2
289
Chương 290: Hậu ký ba
290
Chương 291: Hậu ký bốn
291
Chương 292: Hậu ký năm
292
Chương 293: Hậu ký sáu
293
Chương 294: Hậu ký bảy
294
Chương 295: Hậu ký tám
295
Chương 296: Hậu ký chín
296
Chương 297: Hậu ký mười
297
Chương 298: Hậu ký mười một
298
Chương 299: Hậu ký mười hai
299
Chương 300: Phiên ngoại An vương Từ Yến