Khi mặt trời lặn, rốt cuộc Tề phủ cũng yên tĩnh lại.
Tề Sách đổi qua một thân thường phục đi vào chính phòng: “ Mẫu thân tìm
con?” Tề phu nhân ý bảo hắn ngồi xuống uống trà, sai bọn nha hoàn ra hết bên ngoài, hỏi một chút sự tình ban ngày, đột nhiên buông thấp giọng
nói: “ Hôm nay có nhiều cô nương vừa độ tuổi đến đây như thế, lúc con
đến sau có xem thấy thích ai ko?”
Tề Sách buông chén trà, có chút buồn cười nói: “ Phi lễ chớ nhìn, mẫu thân đem nhi tử thành dạng người gì vậy?”
Tề phu nhân liếc mắt quở hắn, bất quá bà cũng sờ ko thấu tính tình nhi
tử, có tâm tư gì đều che đậy hết, không cho người khác dễ dàng đoán
được, liền nói thẳng vào chủ đề: “ Tuổi tác của con cũng không còn nhỏ,
ta cùng tổ mẫu con cảm thấy nhị cô nương của Phó gia tướng mạo song
toàn, cùng với con rất xứng đôi, con nghĩ như thế nào? Nếu vừa lòng,
chúng ta nên chuẩn bị cầu hôn, miễn cho người khác nhanh chân tới
trước.” một đóa hoa mềm mại dịu dàng như thế, còn có rất nhiều người
muốn đấy.
thì ra mẫu thân cũng coi trọng Phó Uyển, Tề Sách buông mi uống trà, giả
vờ nhớ lại: “ Vẫn chưa được nhìn tỉ mỉ, nếu mẫu thân cùng tổ mẫu đều vừa ý nàng, không ngại lấy danh nghĩa muội muội mời tỷ muội các nàng đến
làm khách quý phủ chúng ta. Mẫu thân nhân có cơ hội cẩn thận quan sát
tính nết của nàng, nếu thích hợp, nhi tử sẽ nghe theo an bài của mẫu
thân.”
Phó Uyển đoan trang là tốt, nhưng quá giữ lễ nghĩa, liếc mắt cũng không
nhìn hắn một lần, làm cho hắn không nhìn thấu tâm tư của nàng. Tề Sách
muốn đả động Phó Uyển trước, làm cho nàng thích mình, lưỡng tình tương
duyệt thì hôn nhân mới mỹ mãn, nếu sau khi tiếp xúc Phó Uyển cũng không
động tâm, hắn cũng không tự tìm phiền chán.
Nghe hắn nói như vậy, Tề phu nhân đại hỷ: “ Được, lát nữa ta liền dặn dò muội muội của con.” Tầm mắt nhi tử cao, trước đó đã cự tuyệt không ít
các mối hôn sự, hôm nay có điểm buông lỏng, đích thực đã giải quyết một
tâm bệnh của bà.
“ Nương muốn dặn con cái gì?” Cửa đột nhiên tối sầm lại, Tề Trúc cười đi vào phòng, thân mật ngồi bên dưới Tề phu nhân, ánh mắt nhìn qua nhìn
lại giữa mẫu thân và huynh trưởng, “ Tâm sự thì liền tâm sự đi, tại sao
lại nhắc tới muội?”
Tề Sách cúi đầu uống trà, sự tình còn chưa định xuống, nữ nhi lại còn
nhỏ, Tề phu nhân không muốn nói rõ, tùy tiện tìm đại lý do: “ Tổ mẫu của con thích ba tỷ muội Phó gia, hôm nay nhìn thấy họ lại cùng với ta khen một phen, A Trúc con cùng các nàng thân cận, thừa dịp mẫu đơn trong
vườn nhà ta nở rộ, mấy ngày nữa con mời tỷ muội các nàng tới nhà chúng
ta chơi đi, để dỗ tổ mẫu con vui vẻ.”
Tề Trúc nhếch miệng, trong mắt lóe lên một chút không vui: “ Họ nào có
chơi cùng con, con nghe Phó Dung nói cuối tháng muốn cùng Ánh Phương đi
núi Tử Vi, Uyển tỷ tỷ và Tuyên Tuyên chắc chắn sẽ cùng đi. Khi trở về đã tới đoan ngọ, mọi nhà đều bận rộn chuẩn bị đón lễ, mẫu thân thật sự
muốn mời các nàng thì chọn dịp khác đi.”
Tề Sách ngoài ý muốn nhìn muội muội một cái, nếu muội muội thật thích
Phó Dung, vậy phải kêu nhũ danh của Phó Dung mới phải, nhũ danh này nghe nói khi nàng còn nhỏ nói không rõ ‘ Dung’ mà kêu thành ‘ Nùng’ nên được nhũ danh yếu ớt. Mà không phải gọi thẳng đại danh của nàng. Phản cảm
với Phó Dung sao? Phó Dung có sắc không tài, nông cạn lỗ mãng, khó trách muội muội không thích. May mắn hắn muốn cưới là Phó Uyển, tương lai
không cần lo lắng quan hệ chị dâu em chồng.
Có người muốn cưới nàng dâu, thì cũng có người cân nhắc gả nữ nhi. Màn
đêm buông xuống, Kiều Thị rửa mặt xong chui vào chăn, dựa vào trong ngực trượng phu, cùng với ông lải nhải nhắc tới sự việc ở Tề phủ: “ Thiếp
nghe ý tứ của bọn họ là coi trọng Uyển nhi của chúng ta, chàng cảm thấy
như thế nào?”
Phó Phẩm Ngôn cẩn thận suy nghĩ lời của Tề lão thái thái, liên tưởng đến sự ân cần của Tề Sách buổi sáng, trong lòng đã có 7 phần xác định: “
Hơn phân nửa chắc đúng.”
“ Vậy chàng tán thành sao?” Kiều Thị có chút buồn bã, “ Ta thấy qua Tề
Sách vài lần, đúng là chàng rể tốt, chỉ là sang năm kiểm tra đánh giá
xuống dưới, nếu chàng được như ý vào kinh nhậm chức, chẳng phải chúng ta cùng Uyển nhi phân ra?” Tuy Tín Đô cách kinh thành cũng gần, nhưng nghĩ tới bà bỏ trưởng nữ một mình ở đây, ánh mắt Kiều Thị liền cay xè.
Phó Phẩm Ngôn vỗ vỗ lưng bà, trầm mặc một lát rồi khuyên nhủ: “ Cũng
không còn cách nào khác, nếu ta có được vào kinh, cũng phải sang cuối
năm sau, hiện tại Uyển nhi không gả, khi đó sang một năm liền 17 tuổi.
Chúng ta đã rời kinh nhiều năm, sau khi trở về, phải làm quen hết thảy
mọi người một lần nữa. thân phận cao thì chướng mắt chúng ta, còn thân
phận thấp chúng ta lại chướng mắt hắn, nếu cứ tiếp tục tuyển chọn nữa
không cẩn thận sẽ trở ngại Uyển nhi. Tố Nương nàng cũng không cần lo
lắng, Tề Sách có tài học, thi đậu tiến sĩ thì cũng phải vào kinh, lúc ấy không phải cả gia đình sẽ được đoàn viên sao? Lại nói sang năm kiểm tra đánh giá, ta cũng không có mười phần nắm chắc, nếu lỡ….”
“ không có nếu.” Kiều Thị che miệng trượng phu, không cho ông nói xui, “ Chàng có bản lĩnh, tâm tưởng muốn cái gì đều sẽ thành.” Qua nhiều năm
như vậy, bà nhìn ông từ một tiến sĩ ngây ngô lớn lên thành tri phủ một
châu, bà rất tin tưởng ông.
Bà ngửa đầu, dưới ánh đèn làm cho những ái mộ, kính trọng trong mắt bà
được nhìn thấy rõ ràng, đủ để hòa tan tâm bất kỳ nam nhân nào. Bị thê tử chăm chú nhìn như thế, Phó Phẩm Ngôn sắp hóa thành nước, nhưng đáy lòng đột ngột dâng lên dục vọng mãnh liệt, rất muốn hung hăng muốn bà, làm
cho bà biết ái mộ của bà không hề lãng phí, làm cho bà biết nam nhân của bà có bao nhiêu lợi hại, vô luận là trên quan trường hay trên giường.
Ánh mắt từ chiếc cằm trắng nõn khéo léo kia dời xuống, cùng với tay của
ông tiến vào quần lót của bà cao thấp khởi động. Cổ họng Phó Phẩm Ngôn
căng lên, xoay người đè lên bà, đến gần lẩm nhẩm bên tai bà nói: “ Tố
Nương còn nhớ rõ không, khi ta 17 tuổi đã cưới nàng, đêm đó nàng cực kỳ
xinh đẹp…”
Kiều Thị sớm đỏ mặt khi ông thuần thục trêu chọc, nghe vậy cách lớp quần áo đè lại tay của ông, “ Vậy theo chàng nói, bây giờ thiếp không đẹp?”
Chân mày hơi nhướng, mắt đẹp trừng lên, đẹp đẽ mà quyến rũ.
Phó Phẩm Ngôn cười trầm thấp, mang theo tay bà cùng nhau động: “ Đẹp
càng thêm đẹp, Tố Nương là hoa, hàng đêm được phu quân ta tưới nước, há
có thể không đẹp?” Từng câu nhu tình mật ý nói ra, dỗ tâm can của bà
tình nguyện đón ý hùa theo ông làm chuyện hoang đường, tại đồng ruộng
xanh tươi bừa bãi mà nở rộ.
Buổi tối nhu tình mật ý quá tuyệt vời, vào ban ngày liền dễ nói chuyện,
sáng sớm bị Phó Dung đến cầu xin, Kiều Thị rốt cuộc buông lỏng: “ Con đi cũng được, nhưng phải mang ca ca cùng đi nghỉ ngơi mấy ngày đó, cho hắn đi theo ta mới yên tâm.”
“ Con vốn chính là tính toán như vậy.” Phó Dung ngoan ngoãn nói, xoay
người đi theo Phó Uyển năn nỉ: “ Tỷ tỷ cùng đi với muội chứ, đem theo
muội muội nữa, ba tỷ muội chúng ta đã lâu không có đi ra ngoài chơi
rồi.” Kiếp trước Tề gia rất nhanh sẽ gửi thiệp tới, nàng không yên lòng
nếu để tỷ tỷ ở nhà. Phó Uyển không muốn đi, nhìn bên ngoài mặt trời chói lọi, cau mày nói: “ Ngày oi ả tắm ôn tuyền cái gì?” Phó Dung dự đoán
được tỷ mình sẽ nói như vậy, nên cười hì hì giải thích: “ Tỷ không hiểu
đâu, khi muội dưỡng bệnh ở thôn trang, nghe Cát tiên sinh nói qua chuyện ngâm ôn tuyền, nói là tắm ngày hè còn tốt hơn so với ngày đông, mồ hôi
ra nhiều, dễ dàng đem độc trong người thoát ra. Tỷ tỷ tắm nhiều sẽ làm
khuôn mặt càng trắng đẹp.” nói xong đưa tay sờ khuôn mặt Phó Uyển.
“ Đừng làm rộn.” Phó Uyển đánh tay nàng, nhìn ánh mắt mong đợi của muội
muội, đồng ý một cách không tình nguyện, “ Chỉ một lần này, lần sau
không được lấy lý do này nữa.” Phó Dung nghịch ngợm tựa vào trong ngực
nàng.
Đợi Phó Tuyên kết thúc khóa học trở về, Phó Dung hỏi nàng có đi hay
không, Phó Tuyên cự tuyệt không chút nghĩ ngợi, Phó Dung xoa đầu gọi
nàng ‘ Mọt sách’ cũng không đi theo khuyên nhiều. Tiểu muội muội này rất lợi hại, không cần nàng bận tâm cái gì cả.
Ngày cuối tháng hôm đó, Phó Dung dậy thật sớm trang điểm, cố ý đem theo
hai mảnh lụa dài màu hồng để làm khăn bịt trán khi bơi lội, để vào trong cùng với trang phục. Hoa điền dính nước dễ bị rớt, kiếp trước khi nàng
tắm rửa đều dùng khăn bịt trán để ứng phó.
Lúc hai tỷ muội ra cửa, Phó Phẩm Ngôn cùng Kiều Thị đi ra ngoài đưa
tiễn, nhiều lần dặn dò Phó Dung thành thật theo bên cạnh tỷ tỷ không cho chạy loạn. Lại dặn Phó Thần phải cảnh giác, chung quy không phải thôn
trang nhà mình, ai biết hạ nhân có thành thật hay không?
“ Phụ thân yên tâm, nhi tử đã hiểu.” Trong giọng nói Phó Thần mang theo
một chút tàn nhẫn. Trước khi hai muội muội xuống tắm ôn tuyền, hắn sẽ
đích thân kiểm tra phụ cận đã an toàn chưa, nếu như có kẻ háo sắc có ý
đồ rình coi, đích thân hắn sẽ móc mắt của kẻ đó.
Phó Phẩm Ngôn vẫn thật tin tưởng trưởng tử, “ Nhớ sớm trở về một chút,
đừng ở bên ngoài lâu để bị chậm trễ.” Phó Thần gật đầu, sau khi cáo biệt với Kiều Thị, liền leo lên ngựa xuất phát. Phó Dung cùng Lương Ánh
Phương thương lượng xong, sẽ cùng nhau hội hợp ở ngoài cửa thành nam.
Ra khỏi thành, Phó Dung lặng lẽ ló đầu ra nhìn về phía trước, xa xa nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang đậu ở ven đường dưới cây dương liễu, Phó
Dung quay đầu nói với người bên cạnh: “ Tỷ tỷ nhìn xem, muội khẳng định
Ánh Phương sẽ tới sớm hơn so với chúng ta mà!”
Phó Uyển không động, nắm lấy tay muội muội đem nàng kéo lại: “ Cẩn thận bị người khác nhìn thấy.”
Phó Dung nhỏ giọng giải thích: “ Bên này vắng người…”
“ Chính Đường!” Đột nhiên bên ngoài truyền đến một giọng nói vang dội,
hô to tên chữ của Phó Thần. Giọng nói này Phó Dung đã nghe qua vài lần,
hảo tâm giải thích cho tỷ tỷ: “ Đó là ca ca của Ánh Phương.” Phó Uyển
hơi nhíu mày, nghi ngờ nhìn nàng: “ Làm sao muội biết đại công tử của
Lương gia? Khi muội đến Lương gia chơi đã từng gặp mặt?” Phó Dung đau
đầu dựa vào phía sau, nhắm mắt lại giả bộ khó chịu: “ Tỷ tỷ đừng nghĩ
nhiều có được hay không? hắn là ca ca của Ánh Phương, ngẫu nhiên gặp
được vài lần, muội đương nhiên nghe ra giọng nói của hắn, có cái gì kỳ
quái sao?” Tỷ tỷ cái gì cũng tốt, chính là quản nàng rất chặt, nếu không phải sợ tỷ tỷ một mình đi làm khách Tề phủ, nàng cũng không muốn mời tỷ tỷ đi chơi lần này.
Phó Uyển cũng ý thức được mình lo lắng quá mức, ôn nhu chịu tội: “ Tỷ tỷ không có ý đó, chỉ là Nùng Nùng quá xinh đẹp, tỷ chỉ sợ người bên ngoài đối với muội động tâm tư xấu.”
Updated 299 Episodes