Chương 118: Áp trại phu nhân

Sunlia 

Vinh Lệ vốn là muốn mượn thân phận của Thừa tướng, Vương gia uy nghiêm để dọa lui bang thổ phỉ này, không ngờ ngược lại chọc lửa thiêu thân. Bất đắc dĩ, chỉ có cầu xin tha thứ chịu thua sunlia ddllqddon: "Vị hảo hán này, ngươi đã không tin, ta cũng không có cách nào. Nếu như hảo hán chịu bỏ qua cho Vinh Lệ, ta sẽ viết biên lai trả một ngàn lượng hoàng kim cho ngươi. Trong vòng một tháng, nhất định sẽ theo như số lượng trên biên lai, đem đủ số hoàng kim dâng lên."

Thủ lĩnh thổ phỉ nghe một ngàn lượng hoàng kim, có chút động lòng. Nhưng mà lập tức thay đổi thái độ: "Một ngàn lượng hoàng kim rất hấp dẫn. Đáng tiếc, ta không thể tin được."

Giờ khắc này, Vinh Lệ rất hối hận. Nàng hối hận mình không nghe Tiểu Phượng  khuyên nhủ, ở khách sạn Thanh Long đó trọ một đêm. Cũng hối hận mình vì báo thù, bất chấp tất cả hậu quả.

Chuyện đến mức này, nàng Vinh Lệ cũng không cứu Tiểu Phượng được. Một người vùi lấp ở trong ổ thổ phỉ, dù sao cũng tốt hơn hai người cùng hãm ở nơi này. Đợi nàng Vinh Lệ thực hiện giấc mộng của mình xong rồi trở lại cứu Tiểu Phượng!

Vinh Lệ nghĩ đến chỗ này, cũng không để ý an nguy của Tiểu Phượng, giơ roi giục ngựa muốn đột xuất vòng vây chạy trối chết. Tiểu Phượng thế nào cũng không nghĩ đến, tiểu thư thật ích kỷ không ngờ. Thế nhưng nàng lại liều mạng sự sống còn của mình, chỉ lo cho bản thân chạy đi. Ở trong lòng của Tiểu Phượng bất giác xông lên một chút hận ý. Nàng hận Vinh Lệ bạc tình, cũng hận mình theo sai chủ tử.

Vinh Lệ đột nhiên giơ roi giục ngựa khiến tất cả thổ phỉ cũng không khỏi rung ddiendanlequyddonn một cái. Chờ thổ phỉ tỉnh táo lại, Vinh Lệ đã chạy ra khỏi vòng vây của thổ phỉ. thủ lĩnh thổ phỉ nhắc giương cung, phóng mưa tên về phía ngựa của Vinh Lệ. Sở dĩ hắn không bắn về phía Vinh Lệ là bởi vì hắn còn muốn để nàng làm áp trại phu nhân của mình!

Mưa tên bắn trúng mông ngựa, ngựa bị đau, đứng thẳng lên. Vinh Lệ không kịp đề phòng, lăn xuống lưng ngựa. Rồi sau đó lại lăn xuống bên đường của sơn cốc.

Tiểu Phượng thấy Vinh Lệ rơi xuống vách đá, trong lòng cũng có chút thương cảm. Nhưng mà nàng nhịn được nước mắt của mình, không khóc ra tiếng. Tiểu thư nhẫn tâm như vậy, không để ý nàng Tiểu Phượng, nàng làm sao có thể đau lòng rơi lệ vì chủ tử được?

"Các huynh đệ, ta mang nha đầu này trở về sơn trại trước. Các ngươi lưu lại, xuống dưới sơn cốc tìm tiểu thư kia. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác: "Thủ lĩnh thổ phỉ thấy Vinh Lệ rơi xuống vách núi, cũng biết là dữ nhiều lành ít. Nhưng mà, hắn vẫn còn ôm một tia hi vọng, hy vọng có thể tìm thấy tiểu thư như hoa như ngọc đó. Nhưng hắn cũng biết, dù tiểu thư kia không chết, cũng sẽ ngã trọng thương. Cũng không phục vụ chuyện tốt của hắn được. Ngược lại nha đầu này có thể giải quyết được việc khẩn cấp của hắn. Cho nên, hắn mới phân phó các huynh đệ đi tìm Vinh Lệ, còn mình lại về sơn trại hưởng thụ mỹ nhân.

"Dạ, đại ca." Những thổ phỉ kia đồng ý. Giơ cây đuốc, đi xuống đáy cốc, đi tìm Vinh Lệ rơi xuống vực.

Thủ lĩnh thổ phỉ cởi ngựa của Tiểu Phượng, kéo Tiểu Phượng lên lưng ngựa: "Mỹ nhân, cùng ta trở về sơn trại nào! Chỉ cần nàng ngoan ngoãn làm áp trại phu nhân của ta, ta bảo đảm nàng sẽ hưởng thụ vinh hoa phú quý vô tận. Nếu nàng dám phản kháng, chớ có trách ta ném nàng vào trong sơn cốc cho sói ăn."

Chuyện đến trình độ này, Tiểu Phượng cũng không có lựa chọn khác. Nàng biết, nếu mình phản kháng cũng không có cách nào chạy trốn khỏi ma chưởng của thổ phỉ. Ngoan ngoãn đi theo hắn, làm một áp trại phu nhân ăn mặc không lo. Mặc dù thân phận áp trại phu nhân này không phải là thân phận tôn quý gì nhưng cũng hơn làm nô làm tỳ nghe người ta sai bảo. Nghĩ đến chỗ này, Tiểu Phượng không khỏi có chút ngượng ngùng nói: "Chỉ cần đại ca đối xử với ta thật tốt, ta tình nguyện làm áp trại phu nhân của ngài."

Thổ phỉ vừa nghe, không nhịn được mở cờ trong bụng. Hắn có chút lâng lâng, cũng có chút gấp gáp không thể chờ: "Mỹ nhân, nàng đã nguyện ý theo ta, vậy chúng ta trở về sơn trại đi! Ha ha!"

"Tiểu Phượng là người của Đại Vương, đương nhiên sẽ nghe lời của Đại Vương." Mặc dù Tiểu Phượng vẫn còn thân xử tử nhưng nàng cũng biết ý định của thổ phỉ. Hắn nóng lòng trở về sơn trại, còn không phải là vì chuyện nam nữ thân mật kia. Tiểu Phượng tưởng  tượng cảnh tượng nam nữ thân mật, không nhịn được mắc cở đỏ bừng mặt.

Thổ phỉ vừa thấy vẻ mặt của Tiểu Phượng, biết nàng cam tâm tình nguyện với bản thân trở về sơn trại, làm áp trại phu nhân của hắn. Trong nội tâm thổ phỉ vui lên, hôn một cái lên mặt của Tiểu Phượng. Hai người cưỡi một ngựa, đắc chí đi thẳng về hướng sơn trại.

Những thổ phỉ này vốn dĩ là nông hộ ở xung quanh núi Thanh Long. Quan phủ nghiền ép, địa chủ bóc lột. Bọn họ bận việc một năm, mà còn không no nửa bụng, lại càng không thể thành thân, thành gia lập nghiệp làm rạng rỡ tổ tông. Thật sự hết cách mới vào trong núi Thanh Long làm thổ phỉ. Lúc chưa làm thổ phỉ, bọn họ sợ địa chủ, sợ quan phủ. Bây giờ làm thổ phỉ, ngược lại địa chủ và quan phủ sợ bọn họ. Thế đạo này đúng là làm thổ phỉ sống dễ dàng hơn làm lương dân!

Địa chủ tam thê tứ thiếp làm bọn họ đỏ mắt muốn chết. Nhưng bọn họ là dân chúng nghèo như vậy, làm gì có cô gái nào nguyện ý theo chân bọn họ nhảy hố lửa. Lúc bọn hắn làm thổ phỉ, lương dân lại xem thường bọn họ! Cho nên lăn lộn đến bây giờ, các huynh đệ vẫn còn độc thân, một người ăn no cả nhà không đói bụng (nhà có một người nên nói vậy). Thật vất vả mới gặp phải một nữ nhân nguyện ý với bản thân nên hắn rất mừng rỡ.

Người quân sư bộ dáng thổ phỉ kia nhìn thủ lĩnh mang nữ nhân trở về sơn trại, trong lòng cũng ngứa một chút, không có cảm giác. Một bên hắn đi bộ trở về sơn trại, vừa âm thầm suy tư: "Đại ca có nữ nhân, lần sau nên đến phiên ta." Tưởng tượng hình ảnh ướt át, cả người hắn đều nâng nâng.

Những thổ phỉ kia xuống đáy cốc giơ cây đuốc tìm nửa ngày. Chỉ tìm được một bãi máu nhưng không tìm được thi thể của Vinh Lệ.

"Có vết máu nhưng không nhìn thấy người. Thi thể của nàng có phải đã bị sói ăn không?" Một thổ phỉ thấy vết máu, nói với đồng bạn: "Bằng không, chúng ta lại mở rộng phạm vi tìm kiếm một chút."

"Ta thấy hay là thôi đi! Đại ca mình trở về hưởng thụ nữ nhân, để cho chúng ta ở chỗ này chắn gió lạnh tìm kiếm. Dù tìm được tiểu thư này, cũng không tới phiên chúng ta. Ta thấy không bằng chúng ta trở về ôm chăn ngủ một giấc còn có lợi hơn?" Một người khác tên là A Cẩu bĩu môi, không muốn tìm tiếp.

"A Cẩu nói rất đúng. Chúng ta không ôm được nữ nhân, ôm chăn ngủ cũng tốt hơn nhiều so với việc đứng đón gió lạnh. Đi, trở về sơn trại. Nếu đại ca hỏi, mọi người thống nhất qui cách, nói chúng ta tận mắt nhìn thấy tiểu thư kia bị sói ăn." Những thổ phỉ khác đều vô cùng ủng hộ ý kiến của A Cẩu. Cả đám thổ phỉ không tìm kiếm Vinh Lệ nữa mà đi trở về sơn trại.

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2: Chỉ phúc vi hôn
3 Chương 3: Khăn thêu
4 Chương 4: Xông cung
5 Chương 5: Điều kiện hà khắc
6 Chương 6: Nhận lệnh yết kiến
7 Chương 7: Kinh thành đệ nhất mỹ nhân
8 Chương 8: Mỹ nhân tâm
9 Chương 9: Tiên tử nhân gian
10 Chương 10: Rước dâu
11 Chương 11: Kiệu hoa gặp nhau
12 Chương 12: Bái đường nghi thức
13 Chương 13: Phượng Nghi uyển
14 Chương 14: Nội tâm mỹ nhân
15 Chương 15: Động phòng cô đơn với ánh đèn
16 Chương 16: Xấu xí cho kỳ nhân
17 Chương 17: Thị vệ tỉ mỉ
18 Chương 18: Cung đình chỉ trích
19 Chương 19: Vinh Lệ Nhi chịu nhục
20 Chương 20: Ly trà phong ba
21 Chương 21: Thải nhi bị thương
22 Chương 22: Cự tuyệt phân li giải phẫu
23 Chương 23: Cự tuyệt phân li giải phẫu 2
24 Chương 24: Dung nhan khuynh quốc
25 Chương 25: Lần đầu làm cha
26 Chương 26: Mệnh tiểu phúc mỏng
27 Chương 27: Tiếng đàn lúc nửa đêm
28 Chương 28: Một hòn đá hạ hai con chim
29 Chương 29: Thăm người thân phủ Thừa Tướng
30 Chương 30: Tiểu vương gia chết bất đắc kỳ tử
31 Chương 31: Tra rõ hung thủ
32 Chương 32: Tra rõ hung thủ 2
33 Chương 33: Tra rõ hung thủ 3
34 Chương 34: Tra rõ hung thủ 4
35 Chương 35: Tra rõ hung thủ 5
36 Chương 36: Soát người (1)
37 Chương 37: Soát người (2)
38 Chương 38: Hoàng hậu giá lâm
39 Chương 39: Địa lao
40 Chương 40: Địa lao (2)
41 Chương 41: Thẩm vấn ban đêm
42 Chương 42: Yêu cầu hưu thư
43 Chương 43: Yêu cầu hưu thư (2)
44 Chương 44: Không cho khách vào nhà
45 Chương 45: Linh tiền đọ sức
46 Chương 46: Bất tỉnh trong mưa
47 Chương 47: Thái tử
48 Chương 48: Thái Tử Phi ngang ngược
49 Chương 49: Đại náo Khôn Ninh cung
50 Chương 50: Đại náo Khôn Ninh cung (2)
51 Chương 51: Đại náo Khôn Ninh cung (3)
52 Chương 52: Ý chỉ
53 Chương 53: Tiếng tiêu
54 Chương 54: Ghen
55 Chương 55: Viên phòng
56 Chương 56: Viên phòng 2
57 Chương 57: Viên phòng 3
58 Chương 58: Viên phòng 4
59 Chương 59: Kẻ nghe lén 1
60 Chương 60: Kẻ nghe lén 2
61 Chương 61: Thỉnh cầu của Thái tử
62 Chương 62: Tỉ võ ở giáo trường
63 Chương 63: Dung mạo thật của giai nhân
64 Chương 64: Dung mạo thật của giai nhân 2
65 Chương 65: Dung mạo thật của giai nhân 3
66 Chương 66: Sư tử hà đông gào thét
67 Chương 67: Thái tử phi giá lâm
68 Chương 68: Thái tử phi giá lâm 2
69 Chương 69: Thái tử phi giá lâm 3
70 Chương 70: Mật thư
71 Chương 71: Mật thư 2
72 Chương 72: Vương phi bị ám sát
73 Chương 73: Vương phi bị đâm 2
74 Chương 74: Vương phi bị đâm 3
75 Chương 75: Thăm viếng
76 Chương 76: Thăm viếng 2
77 Chương 77: Thăm viếng 3
78 Chương 78: Xem kịch
79 Chương 79: Hỉ mạch
80 Chương 80: Hỉ mạch 2
81 Chương 81: Hỉ mạch 3
82 Chương 82: Hỉ mạch 4
83 Chương 83: Chân dung
84 Chương 84: Thổ huyết trong mưa
85 Chương 85: Con của chúng ta
86 Chương 86: Bệnh lao phổi
87 Chương 87: Kể chuyện xưa
88 Chương 88: Tự rước lấy nhục
89 Chương 89: Người trong lòng
90 Chương 90: Thống khổ của tình yêu
91 Chương 91: Hiểu lầm
92 Chương 92: Chuyện ma quái(1)
93 Chương 93: Chuyện ma quái (2)
94 Chương 94: Chuyện ma quái 3
95 Chương 95: Thử dò xét cõi lòng
96 Chương 96: Chúc thọ Mộ Dung Quốc
97 Chương 97: Ngày giỗ
98 Chương 98: Ngày giỗ 2
99 Chương 99: Trong núi gặp nạn(2)
100 Chương 100: Mất trí nhớ
101 Chương 101: Mất trí nhớ Ghen
102 Chương 102: Sinh non
103 Chương 103: Tự sát
104 Chương 104: Ghen tức
105 Chương 105: Trở về phủ
106 Chương 106: Cường thưởng dân nữ
107 Chương 107: Được cứu
108 Chương 108: Không lấy thiếp nữa
109 Chương 109: Hưu thư
110 Chương 110: Hưu thư 2
111 Chương 111: Lòng trả thù
112 Chương 112: Hành thích
113 Chương 113: Hành thích 2
114 Chương 114: Tố cáo
115 Chương 115: Bức họa bị hủy
116 Chương 116: Nửa cuốn họa trục
117 Chương 117
118 Chương 118: Áp trại phu nhân
119 Chương 119: Lý quý phi
120 Chương 120: Trở về
121 Chương 121: Tương tư đêm Trung thu
122 Chương 122: Tương tư đêm Trung thu (3)
Chapter

Updated 122 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2: Chỉ phúc vi hôn
3
Chương 3: Khăn thêu
4
Chương 4: Xông cung
5
Chương 5: Điều kiện hà khắc
6
Chương 6: Nhận lệnh yết kiến
7
Chương 7: Kinh thành đệ nhất mỹ nhân
8
Chương 8: Mỹ nhân tâm
9
Chương 9: Tiên tử nhân gian
10
Chương 10: Rước dâu
11
Chương 11: Kiệu hoa gặp nhau
12
Chương 12: Bái đường nghi thức
13
Chương 13: Phượng Nghi uyển
14
Chương 14: Nội tâm mỹ nhân
15
Chương 15: Động phòng cô đơn với ánh đèn
16
Chương 16: Xấu xí cho kỳ nhân
17
Chương 17: Thị vệ tỉ mỉ
18
Chương 18: Cung đình chỉ trích
19
Chương 19: Vinh Lệ Nhi chịu nhục
20
Chương 20: Ly trà phong ba
21
Chương 21: Thải nhi bị thương
22
Chương 22: Cự tuyệt phân li giải phẫu
23
Chương 23: Cự tuyệt phân li giải phẫu 2
24
Chương 24: Dung nhan khuynh quốc
25
Chương 25: Lần đầu làm cha
26
Chương 26: Mệnh tiểu phúc mỏng
27
Chương 27: Tiếng đàn lúc nửa đêm
28
Chương 28: Một hòn đá hạ hai con chim
29
Chương 29: Thăm người thân phủ Thừa Tướng
30
Chương 30: Tiểu vương gia chết bất đắc kỳ tử
31
Chương 31: Tra rõ hung thủ
32
Chương 32: Tra rõ hung thủ 2
33
Chương 33: Tra rõ hung thủ 3
34
Chương 34: Tra rõ hung thủ 4
35
Chương 35: Tra rõ hung thủ 5
36
Chương 36: Soát người (1)
37
Chương 37: Soát người (2)
38
Chương 38: Hoàng hậu giá lâm
39
Chương 39: Địa lao
40
Chương 40: Địa lao (2)
41
Chương 41: Thẩm vấn ban đêm
42
Chương 42: Yêu cầu hưu thư
43
Chương 43: Yêu cầu hưu thư (2)
44
Chương 44: Không cho khách vào nhà
45
Chương 45: Linh tiền đọ sức
46
Chương 46: Bất tỉnh trong mưa
47
Chương 47: Thái tử
48
Chương 48: Thái Tử Phi ngang ngược
49
Chương 49: Đại náo Khôn Ninh cung
50
Chương 50: Đại náo Khôn Ninh cung (2)
51
Chương 51: Đại náo Khôn Ninh cung (3)
52
Chương 52: Ý chỉ
53
Chương 53: Tiếng tiêu
54
Chương 54: Ghen
55
Chương 55: Viên phòng
56
Chương 56: Viên phòng 2
57
Chương 57: Viên phòng 3
58
Chương 58: Viên phòng 4
59
Chương 59: Kẻ nghe lén 1
60
Chương 60: Kẻ nghe lén 2
61
Chương 61: Thỉnh cầu của Thái tử
62
Chương 62: Tỉ võ ở giáo trường
63
Chương 63: Dung mạo thật của giai nhân
64
Chương 64: Dung mạo thật của giai nhân 2
65
Chương 65: Dung mạo thật của giai nhân 3
66
Chương 66: Sư tử hà đông gào thét
67
Chương 67: Thái tử phi giá lâm
68
Chương 68: Thái tử phi giá lâm 2
69
Chương 69: Thái tử phi giá lâm 3
70
Chương 70: Mật thư
71
Chương 71: Mật thư 2
72
Chương 72: Vương phi bị ám sát
73
Chương 73: Vương phi bị đâm 2
74
Chương 74: Vương phi bị đâm 3
75
Chương 75: Thăm viếng
76
Chương 76: Thăm viếng 2
77
Chương 77: Thăm viếng 3
78
Chương 78: Xem kịch
79
Chương 79: Hỉ mạch
80
Chương 80: Hỉ mạch 2
81
Chương 81: Hỉ mạch 3
82
Chương 82: Hỉ mạch 4
83
Chương 83: Chân dung
84
Chương 84: Thổ huyết trong mưa
85
Chương 85: Con của chúng ta
86
Chương 86: Bệnh lao phổi
87
Chương 87: Kể chuyện xưa
88
Chương 88: Tự rước lấy nhục
89
Chương 89: Người trong lòng
90
Chương 90: Thống khổ của tình yêu
91
Chương 91: Hiểu lầm
92
Chương 92: Chuyện ma quái(1)
93
Chương 93: Chuyện ma quái (2)
94
Chương 94: Chuyện ma quái 3
95
Chương 95: Thử dò xét cõi lòng
96
Chương 96: Chúc thọ Mộ Dung Quốc
97
Chương 97: Ngày giỗ
98
Chương 98: Ngày giỗ 2
99
Chương 99: Trong núi gặp nạn(2)
100
Chương 100: Mất trí nhớ
101
Chương 101: Mất trí nhớ Ghen
102
Chương 102: Sinh non
103
Chương 103: Tự sát
104
Chương 104: Ghen tức
105
Chương 105: Trở về phủ
106
Chương 106: Cường thưởng dân nữ
107
Chương 107: Được cứu
108
Chương 108: Không lấy thiếp nữa
109
Chương 109: Hưu thư
110
Chương 110: Hưu thư 2
111
Chương 111: Lòng trả thù
112
Chương 112: Hành thích
113
Chương 113: Hành thích 2
114
Chương 114: Tố cáo
115
Chương 115: Bức họa bị hủy
116
Chương 116: Nửa cuốn họa trục
117
Chương 117
118
Chương 118: Áp trại phu nhân
119
Chương 119: Lý quý phi
120
Chương 120: Trở về
121
Chương 121: Tương tư đêm Trung thu
122
Chương 122: Tương tư đêm Trung thu (3)