Chương 102

Hôm sau, ngày đại cát. Trạm Huyên xuất quân tế thiên, dẫn binh đi về phía bắc.
Trạm Liên đứng trong đội ngũ đưa tiễn, mím chặt môi không để cho mình bật khóc. Ván đã đóng thuyền, nàng không được Tam ca ca quan tâm nữa, hắn đi làm việc giết chóc, há lại bị nữ nhi tình trường vướng bận? Thậm chí ngay cả thư nàng cũng không bảo hắn viết nhiều, chỉ sợ hắn ở chiến trường phân tâm. Nàng chỉ mong tâm hắn không vướng bận, sớm ngày chiến thắng trở về.
Trạm Huyên xa xa nhìn thấy dáng vẻ tâm can bảo bối của mình muốn khóc lại cố nén không khóc, tất nhiên là cực kỳ không nỡ, nhưng hắn phải làm, hắn dứt khoát quay đầu ngựa, dẫn quân đi vội vã.
Hoàng Tử Kiệt làm thư đồng cho Thái tử, cũng đứng lẫn trong đội ngũ đưa tiễn, nhìn thấy thiên tử mặc áo giáp xung trận cực kỳ uy phong, trong lòng không khỏi hâm mộ. Hắn hỏi Trạm Vũ Tu: “Tất cả đại tướng quân đều uy phong như phụ hoàng ngươi thế sao?”
Trạm Vũ Tu nói: “Đại tướng quân là người quan trọng nhất để bảo vệ quốc gia, đương nhiên là uy phong.”

Người quan trọng nhất? Đôi mắt Hoàng Tử Kiệt lay động: “Còn uy phong hơn trạng nguyên?”
“Đương nhiên.”
Hoàng Tử Kiệt sờ cằm, chợt vỗ tay một cái.
Trạm Vũ Tu sợ hết hồn: “Ngươi làm sao vậy?”

Hoàng Tử Kiệt cười hì hì, không trả lời.
Sau khi Trạm Huyên đi, Trạm Liên không thiết cơm nước, ban đêm trằn trọc khó ngủ, Hỉ Phương thấy chủ tử mới có mấy ngày mà gầy hẳn đi, không khỏi khuyên nhủ: “Bệ hạ anh minh thần võ, dĩ nhiên là đánh đâu thắng đó, không kẻ nào địch được. Chủ tử người đừng lo lắng, trái lại chủ tử ăn không ngon, ngủ không yên, mới mấy ngày đã gầy hẳn đi, bệ hạ trở về thấy, chẳng phải sẽ đau lòng hay sao?”
Trạm Liên than nhẹ, mệt mỏi nằm trên giường: “Ta ăn không vào.” Đây là ngày thứ mấy Tam ca ca đi rồi? Màn trời chiếu đất có cực khổ không? Trên đường có thể gặp nguy hiểm gì không?
Hỉ Phương và Nhụy Nhi nhìn nhau, cười nói: “Đó là diện hạ người ở trong phòng đã lâu, e là trong lòng buồn bực, không bằng người ra ngoài một chút, hoặc là mời mấy quý nữ tới thưởng hoa, bắt bướm cũng tốt.”
Trạm Liên cụt hứng, lắc đầu. Nàng chợp mắt một lát, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện liền mở mắt ra: “Gần đây Bình Nam vương phi thế nào?”
“Dạ?” Hỉ Phương không hiểu tại sao đột nhiên chủ tử lại hỏi Bình Nam vương phi.
Cũng không phải vô duyên vô cớ mà Trạm Liên nhớ tới Đỗ Cốc Hương. Lúc Lư Phù giả bị xử trảm, Đỗ Cốc Hương từng cực kỳ kích động ngăn cản, thậm chí tiến cung liều chết ngăn cản Tam ca ca, nói thẳng ra Lư Phù là Vĩnh Lạc chuyển thế, mặc dù bị Dự Bắc vương phi lợi dụng, Lư Phù cũng vẫn là Vĩnh Lạc công chúa. Trước mặt mình mà Tam ca ca cũng không phạt nàng ta tội bất kính, còn để Bình Nam vương đem nàng ta về vương phủ.
Trong lòng Trạm Liên có chút cảm động, mặc dù A Hương nhận lầm người, nhưng chung quy nàng cũng cũng vì mình mà liều mạng như thế. Nàng vốn muốn đi khuyên răn nàng ấy, tiếc rằng chuyện bên này của Tam ca ca lại quan trọng hơn, nàng đành phải gác lại.
Vốn dĩ nàng muốn tới báo cho mẫu phi và Đỗ Cốc Hương chân tướng, nhưng lúc ấy Tam ca ca hôn nàng, sau đó nàng lại đồng ý gả cho Tam ca ca, nên không muốn nói chuyện này nữa.
Chỉ là tấm chân tình kia của A Hương, nàng cứ phụ nàng ấy như vậy sao?
“Đám nô tỳ đều theo điện hạ ở phủ công chúa, chuyện bên ngoài cũng lâu rồi không nghe ngóng, chuyện này để nô tỳ đi hỏi xem sao.” Nhụy Nhi nói.

Trạm Liên gật đầu, Nhụy Nhi lĩnh mệnh ra ngoài.
Đúng lúc hoàng hôn, người ra ngoài nghe ngóng đã mang tin tức về, nói là thời gian này Bình Nam vương phi bị bệnh, luôn ở vương phủ tĩnh dưỡng, đã lâu rồi chưa lộ diện.
“A Hương bị bệnh? Bị bệnh gì?” Trạm Liên khó khăn hồi phục tinh thần.
“Cái này… nô tỳ cũng không biết, người trở về chỉ nói là Vương phi vẫn nằm trên giường tĩnh dưỡng, cũng không biết là uống thuốc gì.”

“Chuyện xảy ra lúc nào?”
“Nghe nói là sau lần tiến cũng ngăn cản một hai ngày.”
Trạm Liên nhíu mày, lâm vào trầm tư: “Đi chuẩn bị bái thiếp… Mà thôi, ngày mai ta tới vương phủ một chuyến, gửi bái thiếp đi ngay. Các ngươi đi chuẩn bị, sáng sớm ngày mai sẽ đi.”
Hỉ Phương nói: “Điện hạ, mặc dù nô tỳ cũng lo lắng cho vương phi, nhưng chúng ta ngay cả vương phi bị bệnh gì cũng không biết, nô tỳ nói không may, ngộ nhỡ vương phi mang bệnh dịch trên người, điện hạ người thân thể ngàn vàng…”
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, trước giờ thân thể A Hương khỏe mạnh, đâu có bệnh gì nặng? Cứ theo lời ta mà chuẩn bị.”
Nghe giọng của chủ tử dường như là rất thân quen với Bình Nam Quận Vương phi, nhưng các nàng chưa từng thấy điện hạ qua lại với Vương phi bao giờ, chỉ một lần quay về ký ức hãy còn mới mẻ. Hỉ Phương và Nhụy Nhi đưa mắt nhìn nhau, nhưng không dám hỏi nhiều, mỗi người đều đi chuẩn bị.
Hôm sau Trạm Liên ăn sáng xong, liền thay xiêm y đến thẳng Bình Nam vương phủ. Đến vương phủ thì Trạm Diệp đã ra ngoài, lão Quận vương cũng không ở trong phủ, lão Quận Vương phi dẫn gia quyến ra nghênh tiếp. Phương Hoa huyện chủ còn khuê nữ, đã từng bị Toàn Nhã Liên nay đã thành nhất phẩm công chúa gây khó dễ, bản thân gặp còn phải quỳ xuống hành lễ, trong lòng không khỏi căm giận bất bình.
Trạm Liên đối với việc này coi như không thấy, nói rõ với lão Vương phi mục đích hôm nay tới, nhưng cũng không nói là biết được Đỗ Cốc Hương bị bệnh, chỉ bảo đến thăm lão Vương phi.
Lão Quận Vương phi không hiểu ra sao, bà đương nhiên biết truyền thuyết về Toàn tứ tiểu thư, chỉ là không rõ vì sao nàng đột nhiên đến Bình Nam vương phủ. Không phải là vì trước đây nữ nhi làm đứt mạch vụ án nên đến đây báo thù chứ? Lão Quận Vương phi không thể hiểu được, chỉ dè dè dặt dặt đối đãi.
Trạm Liên ngồi ở đại sảnh một lúc, cùng lão Quận Vương phi chỉ bảo người làm chuyện thường ngày, thuận miệng hỏi một câu Phương Hoa huyện chủ kết hôn với ai, lão Quận Vương phi xấu hổ cười hai tiếng, nói là đang xem bát tự cùng Nhị công tử Lại bộ thượng thư .
Phương Hoa vừa nghe, cũng không quan tâm đang có khách, la lớn: “Mẫu thân, con đã nói, không phải Mạnh Quang Dã sẽ không lấy chồng, nếu người không đồng ý, con sẽ xuống tóc làm ni cô!”

“Nói năng bậy bạ, hắn đã thành gia, chẳng lẽ con còn muốn đi làm thiếp cho người ta phải không!” Lão Vương phi quát lên
Trạm Liên sửng sốt, không ngờ Phương Hoa huyện chủ vậy mà lại ngưỡng mộ Mạnh Quang Dã. Thảo nào lúc đó nàng ta giúp đỡ Mạnh Thái Điệp làm khó dễ nàng, hóa ra là như thế.
Lâu rồi không nhớ tới Mạnh Quang Dã, trong lòng Trạm Liên hơi gợn sóng, nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Phương Hoa, âm thầm cong môi, chỉ cảm thấy hắn diễm phúc không cạn.
“Bây giờ Mạnh Quang Dã đã theo Thiên gia xuất chinh, trở về tất nhiên sẽ thăng quan tiến chức, thê tử như nhà quê kia đâu xứng với chàng? Con mặc kệ, người nên tác thành cho con, bảo cha đi khuyên Mạnh đại ca bỏ thê tử của chàng, lấy con làm vợ!”
Lão Quận Vương phi không có mặt mũi nào nhìn khách, bà bảo hạ nhân dẫn tiểu nữ được nuông chiều này đi, mới ngượng ngùng nói với Trạm Liên: “Khang Nhạc công chúa, tiểu nữ không hiểu chuyện, để người chê cười rồi.”
Trạm Liên mới biết Mạnh Quang Dã cũng ra chiến trường, thất thần một lúc, mới lấy lại tinh thần: “Không sao, Phương Hoa huyện chủ yêu ghét phân minh, trái lại rất thẳng thắn.”
Lão Quận Vương phi cười hùa theo hai tiếng.
Trạm Liên bỏ qua chuyện của hắn, nói ra mục đích: “Sao không thấy tiểu vương phi?”
 

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
Chapter

Updated 141 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141