Chương 61: Tâm sự thật mạnh

Không đợi Hạ Ngải gõ cửa, Thủy Nhan đã mở trước, không có kinh ngạc, chỉ bình thản nói:

- Mời vào!

Hạ Ngải lặng lẽ theo nàng bước vào phòng. Ngoài cửa Ngũ Nhi lo lắng lôi kéo Thạch Đông Thăng hỏi:

- Tình ngay lý gian, Thủy tỷ tỷ không biết kiêng dè sao? Trễ thế này còn mời nam nhân vào nhà.

Thạch Đông Thăng mỉm cười, cúi đầu nhìn khuôn mặt lo lắng của Ngũ Nhi, đột nhiên cảm thấy nha đầu này rất đáng yêu.

- Nếu là nàng thì sẽ chú ý mấy cái này, nhưng kia không phải là nàng…

Nhớ tới Thủy Nhan từng chỉ mặc đồ trong nhà ra khỏi cửa, Ngũ Nhi gật gật đầu:

- Huynh nói rất đúng…

Trăng rằm sáng vằng vặc, mây hững hồ trôi, Ngũ Nhi ngẩng đầu nhìn lên chứng kiến gương mặt Thạch Đông Thăng kia trơn bóng như mỹ nhân, trong lòng nàng không khỏi nhảy nhót, vui mừng, đây là lần đầu tiên nàng nói chuyện gần gũi như thế với hắn, mà không ngờ, hắn cũng nghiêm túc trả lời…

- Thạch quản gia, hôm nay ngài không giống ngày thường.

Hắn mỉm cười đáp lại:

- Không giống như thế nào?

Nội tâm Ngũ Nhi hoan hỉ, giờ khắc này nàng muốn nhảy vọt ra nói cho Thủy Nhan biết, rốt cuộc nàng cũng có thể nói chuyện vui vẻ cùng Thạch quản gia…

Không khí trong phòng ngược lại hoàn toàn với bên ngoài, Thủy Nhan đưa trà cho Hạ Ngải, không hỏi, chỉ đứng yên lặng một bên.

- Sao nàng không ngồi xuống?

- Ngươi là chủ tử, ta là nô tài!

Sắc mặt nàng trầm lãnh không chút gợn sóng.

Hạ Ngải im lặng, vốn hắn dự định nói rất nhiều chuyện, giờ phút này nhìn thấy nàng lại không thể nào mở lời, ban đầu hắn rất tức giận, lúc này đây nghe nàng nói nàng là nô tài khiến trong lòng dâng lên một cỗ khó chịu.

- Thân thể của nàng chưa bình phục, sao lại rời đi?

Thủy Nhan chăm chú nhìn hắn, bình tĩnh đáp lời: Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

- Vì kế hoạch của ngươi, ta phải rời đi.

Hạ Ngải nhíu mày, mặt đầy nghi hoặc:

- Kế hoạch của ta?

- Kế hoạch của ngươi ta không rõ, nhưng hiện tại ta ở phủ Thái tử, rõ ràng là người dư thừa.

Hạ Ngải nhìn nàng đầy chăm chú, trong lòng thầm nghĩ, nữ nhân thâm sâu này, rốt cuộc đoán được bao nhiêu phần kế hoạch của hắn. Hắn cất lời:

- Kế hoạch của ta, nàng nghĩ thế nào?

Thủy Nhan lắc đầu:

- Ngươi đã nói đó là kế hoạch của ngươi, vì sao lại hỏi ta nghĩ như thế nào?

- Vậy vì sao nàng lại phải đoán kế hoạch của ta?

- Vì khi nào ngươi có thể thực hiện được lời hứa kia, vì tương lai có thể được hưởng sự che chở của ngươi.

Hạ Ngải hơi nhíu mày, đáy mắt đung đưa thỏa mãn:

- Che chở của ta?

- Đương nhiên, không phải là nữ nhân của ngươi, ta không chỉ giữ trọn lời hứa với ngươi mà quan trọng hơn còn cứu ngươi, lúc ngươi lên ngôi, ta cần của ngươi một khối kim bài hoặc là hứa hẹn.

- Nàng thận trọng với ta ư? Lúc nào cũng tính toán với ta.

Ánh mắt hắn đang sáng bừng lập tức ảm đạm…

Thủy Nhan khẽ nhói lòng, cảm thấy được lời nói của Hạ Ngải mang theo vẻ ưu thương, lần này mở miệng có thêm một chút dịu dàng

- Ta chỉ là muốn an ổn sống sót, không phải ta sợ chết, chỉ là không cam lòng, bởi vì cho tới giờ ta vẫn không biết mình là ai…

- Nàng từng coi ta là bằng hữu sao?

Thủy Nhan nhìn hắn, đôi mắt tràn ngập mê hoặc:

- Hai chữ này, trong tâm của ta biết viết như thế nào, nói ra sao, nhưng tâm ý không có cách nào hiểu được hết ý nghĩa, cho nên ta không thể trả lời ngươi.

- Triệu Vũ Quốc phải không?

- Hiện tại ta là nô tài của hắn, nhưng ta tin rằng không phải, cho nên ta đợi đáp án từ ngươi.

Hạ Ngải thoải mái, thần sắc ảm đạm tức khắc sáng lên:

- Nàng rời phủ Thái tử đi, vì chọc tức ta đã không bắt tay vào điều tra truyện của nàng?

Thủy Nhan hé miệng cười, lạnh lùng nói:

- Ta tin tưởng ngươi, cho nên không cần phải chọc giận, ta rời đi là nghĩ bảo toàn cho sự việc Đào Hoa lâu không bị bại lộ.

Hạ Ngải là người thông minh, ý tứ này của Thủy Nhan, là hắn cố ý xem nhẹ hay thật sự hắn không nghĩ đến.

Chuyện đó thật sự hổ thẹn, Hạ Ngải không đem sự việc Trần Cửu thông báo ra công chúng, chuyện ở Đào Hoa lâu lại càng giữ kín miệng, nhất cử nhất động ở quý phủ Thái tử đều có người chú ý, hơi có chút phong thanh sẽ có người pát hiện, Thủy Nhan không phải người của phủ Thái tử, lại được hưởng thụ đãi ngộ như khách quý, nếu người có ý đồ điều tra, thế gian khó tránh sự "gió lọt tường", vạn nhất lộ ra chuyện liên quan tới Đào Hoa lâu, mọi chuyện Hạ Ngải làm hết thảy sẽ uổng phí.

Thủy Nhan thấy hắn không nói, biết hắn nghe đã hiểu, trong lòng buông lỏng một hơi, trên thực tế lúc nàng rời phủ Thái tử đi chỉ có một lý do, là bởi vì lúc ấy nàng muốn gặp Ngũ Nhi, không nghĩ nửa đường lại tới gặp tỷ muội Tưởng thị, sau khi trở về, nàng hiểu được một điều, nếu muốn ngày ngày an ổn, nhất định phải rời khỏi phủ Thái tử.

Nhưng nàng đã đánh giá thấp Hạ Ngải, trong lúc nàng nhẹ nhàng thở ra, hắn lại hỏi:

- Chỉ vì thế mà nàng rời phủ Thái tử?

- Ừm, đúng vậy.

- Thuộc hạ bẩm báo, hôm nay tỷ muội Tưởng thị mời nàng tới quý phủ gặp mặt.

Thủy Nhan gật đầu, ngữ khí bình thản:

- Phải, đã đi một chuyến…

- Các nàng…

- Thái tử điện hạ, thay vì chú ý ba nữ nhân nói chuyện phiếm, khong bằng một lần tra xét quan hệ của Trần Cửu và hậu cung.

Thủy Nhan cắt đứt lời hắn nói, ngăn cản hắn tiếp tục hỏi thêm.

Bốn chữ "Thái tử điện hạ" cứng như đá khiến lồng ngực Hạ Ngải cảm thấy buồn bã, hụt hẫng, mắt hắn thoáng ảm đạm, trầm giọng:

- Ta ưa nghe nàng gọi ta Tử Hạ…

- Đó là tên giả, ngươi không phải giả, nên không muốn kêu nữa.

Thủy Nhan đáp gọn gang, không có chút dài dòng.

Hạ Ngải nhìn nàng chăm chú, lời muốn nói trong lòng rốt cuộc không thốt nên, vô hình trung, hắn cảm thấy khoảng cách giữa bản thân và nàng càng lúc càng lớn, những chuyện cùng nhau trải qua ở Đào Hoa lâu, coi như là nằm mơ, cả người đầy máu, liều chết che chở cho nữ nhân kia, sẽ không còn xuất hiện nữa…

- Trà lạnh rồi, để ta đổi cho ngươi…

Hắn cầm chén trà, lắc đầu:

- Vì sao nàng muốn ta điều tra kĩ quan hệ của Trần Cửu và hậu cung?

- Kỳ thật, không cần ta nói, ngươi sớm đã đoán được người đứng sau lưng Trần Cửu là ai, chính là ngươi không có chứng cớ để một mảnh lưới tóm gọn, nhưng hiện tại ngươi lại xem nhẹ lý do Trần Cửu giữ miệng kín bưng, một khi hắn chết cũng không chịu nói, không phải là người kia rất quan trọng hay sao, sẵn sàng chết để bảo vệ người kia, nhưng nếu hắn bị người hắn quan tâm nhất bán đứng, ngươi nghĩ hắn sẽ tiếp tục giữ kín miệng nữa không?

Đôi mắt Hạ Ngải khẽ ánh lên sự hưng phấn, nắm chặt hai vai Thủy Nhan, kích động nói:

- Cảm ơn nàng, một lần nữa lại giúp ta!

Mặt Thủy Nhan không chút thay đổi, nhìn tay hắn đang ở trên vai mình, Hạ Ngải ý thức được bản thân thất thố, lập tức thu tay về:

- Là… là… Nhất thời kích động…

- Đừng ngại!

Nàng cười nhàn nhạt sợ khiến có sự bất hòa.

Trong ánh nến, mắt hắn lay động phát ra hào quang, nhưng rất nhanh trầm xuống:

- Chuyện của nàng không phải không có cách điều tra, trước tiên hãy ở đây đợi, xong chuyện này, ta sẽ giúp nàng.

Thủy Nhan không trả lời, chỉ cúi xuống uống trà, trà kia sớm đã lạnh…

Hạ Ngải đứng dậy đi ra ngoài, Thủy Nhan đứng dậy đưa hắn, hắn đi vài bước, Thủy Nhan đang muốn đóng cửa phòng, hắn lại dừng bước, xoay người lại đối với nàng:

- Giữa chúng ta không nên chỉ có thể như thế này…

Ánh mắt Thủy Nhan tựa như nước, bình tĩnh lạ thường:

- Ừm, ta đã biết…

Trong lòng Hạ Ngải trầm xuống, nói không nên lời, hắn luôn cảm thấy phải nói ra những suy nghĩ của mình, nhưng đối mặt với nàng, lại không biết bản thân muốn nói gì, chỉ có thể cùng sự trầm lãnh của nàng mà trầm lãnh theo…

Cánh cửa dần khép lại, Thủy Nhan thoáng nhìn trong bóng tối kia một dáng vẻ tịch liêu, lộ vẻ tang thương vô tận, trong một khắc, lòng nàng đột nhiên có chút cảm xúc: "Làm Hoàng tử hay không cũng rất cô độc? Hắn cùng hắn bởi vì cùng cô độc, cho nên mới trở thành bằng hữu?

Chapter
1 Chương 1-1: Tiết tử
2 Chương 1-2: Thành Hôn
3 Chương 2: Đêm động phòng hoa chúc
4 Chương 3: Hoa chúc huyết hận
5 Chương 4: Nghi hoặc về thân phận
6 Chương 5: Ta là Thủy Nhan!
7 Chương 6: Trầm lãnh
8 Chương 7: Mịt mờ khó hiểu
9 Chương 8: Nữ nhân này không tầm thường
10 Chương 9: Điều tra
11 Chương 10: Ánh trăng như nước
12 Chương 11: Ngũ nhi thú sự
13 Chương 12: Mặt Mày Tương Đối
14 Chương 13: Mị Lực Binh Thư
15 Chương 14: Thân Trúng Kỳ Độc
16 Chương 15: Mị Lực Gây Họa
17 Chương 16: Thủy Nhan Tức Giận
18 Chương 17: Công Tử Áo Lam
19 Chương 18: Rơi Vào Hổ Khẩu
20 Chương 19: Sơ Định Hiệp Nghị
21 Chương 20: Tử Cũng Có Thể Là Thẻ Bài
22 Chương 21: Tương Kế Tự Kế
23 Chương 22: Trí Nhớ Được Mở Ra
24 Chương 23: Huyết Ảnh Sương
25 Chương 24: Nguyên Nhân Cái Chết Của Hắc Bà
26 Chương 25: Tiểu Ách cùng Ách muội
27 Chương 26: Đẹp, làm sao mà giấu!
28 Chương 27: Đào hoa lâu (P1)
29 Chương 28: Đào hoa lâu (P2)
30 Chương 29: Đào hoa lâu (P3)
31 Chương 30: Giường êm nệm ấm
32 Chương 31: Tình hình trong màn trướng
33 Chương 32: Nụ Cười Duyên Dáng
34 Chương 33: Gấm Xanh Sở Vân Quốc
35 Chương 34: Tránh Nặng Tìm Nhẹ
36 Chương 35: Kéo Tơ (P1)
37 Chương 36: Kéo Tơ (P2)
38 Chương 37: Kéo Tơ (P3)
39 Chương 38: Nhận Giải Dược?
40 Chương 39: Lợi Dụng Trà Hương
41 Chương 40: Ấn Tượng Tấn Quốc
42 Chương 41: Quân Cờ Vì Ai
43 Chương 42: Tin Tức Tử Hạ
44 Chương 43: Tâm Kế Thủy Nhan
45 Chương 44: Tới Viện Bái Lạy Hoa Thần
46 Chương 45: Ngươi Là Ai?
47 Chương 46: Trà Hương Nhụt Chí
48 Chương 47: Hắc Dạ Kinh Phong
49 Chương 48: Nước Tắm Màu Đỏ
50 Chương 49: Xử Lý Miệng Vết Thương
51 Chương 50: Thân phận Tử Hạ
52 Chương 51: Chém giết
53 Chương 52: Ký ức huyết sắc
54 Chương 53: Phủ thái tử
55 Chương 54: Giải thích nghi hoặc
56 Chương 55: Tử Ngọc Loan Bội
57 Chương 56: Thực hiện lời hứa
58 Chương 57: Cố Nhân mời
59 Chương 58: Ẩm trà tự sự
60 Chương 59: Hữu tình lạnh bạc
61 Chương 60: Trở lại biệt uyển
62 Chương 61: Tâm sự thật mạnh
63 Chương 62
64 Chương 63: Mắt mờ tâm minh
65 Chương 64: Hạ Ngải moi tim
66 Chương 65: Vấn tâm
67 Chương 66: Thủy Nhan chuyển biến
68 Chương 67
69 Chương 68: Liên thủ giết đâm
70 Chương 69: Nghĩ tới sẽ phải nói
71 Chương 70: Tâm thái Thủy Nhan
72 Chương 71: Kiến thức đầu đường
73 Chương 72: Đau lòng
74 Chương 73: Hiểu
75 Chương 74: Thủy Nhan cố gắng
76 Chương 75: Quyết định
77 Chương 76: Cuộc thi thuyền rồng sông Mịch La
78 Chương 77: Trúng kế
79 Chương 78: Quy tức pháp
80 Chương 79: Triệu Vũ Quốc hoảng hốt
81 Chương 80: Say mèm
82 Chương 81: Lựa chọn quyết định
83 Chương 82: Ta tên Tuyết Dao
84 Chương 83: Tuyết Dao bình tĩnh
85 Chương 84: Phá vòng vây
86 Chương 85: Phải sống cho ta!
87 Chương 86: Tứ Hoàng tử Điểm Thương quốc
88 Chương 87: Lục Hổ
89 Chương 88: Triệu Minh Thành
90 Chương 89: Kẻ làm vua, Hạ Ngải!
91 Chương 90: Lão đại Tuyết Dao
92 Chương 91: Một góc ngự hoa viên
93 Chương 92: Hồ Trúc Khê
94 Chương 93: Tô Tiệp Dư
95 Chương 94: Bắt được
96 Chương 95: Toan tính cắt đứt thương tâm
Chapter

Updated 96 Episodes

1
Chương 1-1: Tiết tử
2
Chương 1-2: Thành Hôn
3
Chương 2: Đêm động phòng hoa chúc
4
Chương 3: Hoa chúc huyết hận
5
Chương 4: Nghi hoặc về thân phận
6
Chương 5: Ta là Thủy Nhan!
7
Chương 6: Trầm lãnh
8
Chương 7: Mịt mờ khó hiểu
9
Chương 8: Nữ nhân này không tầm thường
10
Chương 9: Điều tra
11
Chương 10: Ánh trăng như nước
12
Chương 11: Ngũ nhi thú sự
13
Chương 12: Mặt Mày Tương Đối
14
Chương 13: Mị Lực Binh Thư
15
Chương 14: Thân Trúng Kỳ Độc
16
Chương 15: Mị Lực Gây Họa
17
Chương 16: Thủy Nhan Tức Giận
18
Chương 17: Công Tử Áo Lam
19
Chương 18: Rơi Vào Hổ Khẩu
20
Chương 19: Sơ Định Hiệp Nghị
21
Chương 20: Tử Cũng Có Thể Là Thẻ Bài
22
Chương 21: Tương Kế Tự Kế
23
Chương 22: Trí Nhớ Được Mở Ra
24
Chương 23: Huyết Ảnh Sương
25
Chương 24: Nguyên Nhân Cái Chết Của Hắc Bà
26
Chương 25: Tiểu Ách cùng Ách muội
27
Chương 26: Đẹp, làm sao mà giấu!
28
Chương 27: Đào hoa lâu (P1)
29
Chương 28: Đào hoa lâu (P2)
30
Chương 29: Đào hoa lâu (P3)
31
Chương 30: Giường êm nệm ấm
32
Chương 31: Tình hình trong màn trướng
33
Chương 32: Nụ Cười Duyên Dáng
34
Chương 33: Gấm Xanh Sở Vân Quốc
35
Chương 34: Tránh Nặng Tìm Nhẹ
36
Chương 35: Kéo Tơ (P1)
37
Chương 36: Kéo Tơ (P2)
38
Chương 37: Kéo Tơ (P3)
39
Chương 38: Nhận Giải Dược?
40
Chương 39: Lợi Dụng Trà Hương
41
Chương 40: Ấn Tượng Tấn Quốc
42
Chương 41: Quân Cờ Vì Ai
43
Chương 42: Tin Tức Tử Hạ
44
Chương 43: Tâm Kế Thủy Nhan
45
Chương 44: Tới Viện Bái Lạy Hoa Thần
46
Chương 45: Ngươi Là Ai?
47
Chương 46: Trà Hương Nhụt Chí
48
Chương 47: Hắc Dạ Kinh Phong
49
Chương 48: Nước Tắm Màu Đỏ
50
Chương 49: Xử Lý Miệng Vết Thương
51
Chương 50: Thân phận Tử Hạ
52
Chương 51: Chém giết
53
Chương 52: Ký ức huyết sắc
54
Chương 53: Phủ thái tử
55
Chương 54: Giải thích nghi hoặc
56
Chương 55: Tử Ngọc Loan Bội
57
Chương 56: Thực hiện lời hứa
58
Chương 57: Cố Nhân mời
59
Chương 58: Ẩm trà tự sự
60
Chương 59: Hữu tình lạnh bạc
61
Chương 60: Trở lại biệt uyển
62
Chương 61: Tâm sự thật mạnh
63
Chương 62
64
Chương 63: Mắt mờ tâm minh
65
Chương 64: Hạ Ngải moi tim
66
Chương 65: Vấn tâm
67
Chương 66: Thủy Nhan chuyển biến
68
Chương 67
69
Chương 68: Liên thủ giết đâm
70
Chương 69: Nghĩ tới sẽ phải nói
71
Chương 70: Tâm thái Thủy Nhan
72
Chương 71: Kiến thức đầu đường
73
Chương 72: Đau lòng
74
Chương 73: Hiểu
75
Chương 74: Thủy Nhan cố gắng
76
Chương 75: Quyết định
77
Chương 76: Cuộc thi thuyền rồng sông Mịch La
78
Chương 77: Trúng kế
79
Chương 78: Quy tức pháp
80
Chương 79: Triệu Vũ Quốc hoảng hốt
81
Chương 80: Say mèm
82
Chương 81: Lựa chọn quyết định
83
Chương 82: Ta tên Tuyết Dao
84
Chương 83: Tuyết Dao bình tĩnh
85
Chương 84: Phá vòng vây
86
Chương 85: Phải sống cho ta!
87
Chương 86: Tứ Hoàng tử Điểm Thương quốc
88
Chương 87: Lục Hổ
89
Chương 88: Triệu Minh Thành
90
Chương 89: Kẻ làm vua, Hạ Ngải!
91
Chương 90: Lão đại Tuyết Dao
92
Chương 91: Một góc ngự hoa viên
93
Chương 92: Hồ Trúc Khê
94
Chương 93: Tô Tiệp Dư
95
Chương 94: Bắt được
96
Chương 95: Toan tính cắt đứt thương tâm