Chương 62: Trên Tay Người Ấy Là Chiếc Nhẫn Ngọc Quen Thuộc

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

* * * * * * *
Vào ngày Mục Tuyết Y rời khỏi Ngạn Dương, Thẩm Hoài Tinh đến sân bay để tiễn nàng.

Từ ngày đến bệnh viện tâm thần, Mục Tuyết Y luôn không có tinh thần, trước đây sẽ cười nói với tất cả những người trò chuyện cùng mình, bây giờ lại không thích nói chuyện.

Mục Quốc Thừa đưa cho nàng mấy cuốn sách về quản lý, dặn nàng dành nhiều thời gian để đọc nó.

Nàng cũng chỉ nhận lấy, đã quên mất nói cảm ơn.

Mọi người đều cho rằng nàng bị ám ảnh về việc Mục Như Tình đã làm.

Dù sao nàng chỉ là một cô gái yếu ớt, bị chặt ngón tay, suýt chút nữa bị một đám đàn ông sỉ nhục, tính cách có thay đổi cũng là chuyện bình thường.

Lúc tiễn đưa ở sân bay, Thẩm Hoài Tinh xấu hổ nói, bởi vì mấy ngày trước nàng có khóa học nên không thể đúng lúc tới thăm, sắp tới phải đánh giá chức vụ, lại càng không thể cùng Mục Tuyết Y đến Ký Ninh.

Mục Tuyết Y không bận tâm: "Không đến cũng không sao."
Thẩm Hoài Tinh thấy tâm trạng nàng không được tốt, bèn nói: "Tuyết Y, chuyện xảy ra đều khiến chúng ta bất ngờ.

Vô cùng xin lỗi em, một năm này, cô không thể ở bên cạnh chăm sóc em, mấy dự án ở trường đại học rất quan trọng, thật sự không thể đi được.

Một năm sau...!Chúng ta hẳn nói tiếp tới chuyện kết hôn."
Mục Tuyết Y không lên tiếng.

Chốc lát sau, nàng quay đầu gọi Cát Vi Nùng đẩy nàng vào bên trong.

Sự quan tâm giả dối, rót đường mật vào tai, đều là rác rưởi.

Trên máy bay, Mục Tuyết Y mở tấm ngăn cửa sổ, nhìn xuống thành phố mà nàng đã sống gần ba mươi năm.

Nhà cửa và con người quá đỗi bé nhỏ, nhỏ đến mức khiến nàng cảm thấy thật xa lạ.

Từ góc độ bên trên nhìn xuống, nó có vẻ không hề thích hợp với một kẻ đi khắp hang cùng ngõ hẻm, mò mẫm lớn lên như nàng.

Liệu cuộc sống ở Ký Ninh có tốt hơn ở Ngạn Dương không?
Nàng có chút ý nghĩ trẻ con:
Ký Ninh có tuyết rơi.

So với Ngạn Dương tốt hơn nhiều.

Ngủ một giấc, tỉnh lại đã đến Ký Ninh.

Thời tiết ở Ký Ninh rất lạnh, mặc dù đã sắp cuối đông, nhưng tuyết trắng vẫn bay ngập trời.

Khi xuống máy bay, Cát Vi Nùng lấy ra một cái áo khoác thật dày và mềm mại màu trắng, cẩn thận mặc cho Mục Tuyết Y.

Lại đội cho nàng một chiếc mũ Lôi Phong* bằng da bọc bông, quấn khăn quàng cổ như đang gói bánh chưng, lo sợ gió lạnh sẽ thổi bay Nhị tiểu thư ốm yếu nhà mình.

Ra khỏi sân bay, Cát Vi Nùng đẩy xe lăn, giúp Mục Tuyết Y che dù.

Mục Tuyết Y lại nói không cần che.

Bông tuyết lơ lửng đáp xuống, Mục Tuyết Y giơ tay ra đón, mảnh bông tuyết kia rơi trên băng gạc ở ngón út.

Nàng để sát vào nhìn, những bông tuyết bé nhỏ, sáu góc có đường viền rõ ràng, mĩ miều hệt như trong tranh.

Trong lòng vui sướng trào dâng, không khỏi tươi cười, quay đầu lại gọi: "A Nguyệt."
Nơi đó trống rỗng.

Chỉ có một vùng tuyết trắng vắng lặng bao la.

Đôi mắt Mục Tuyết Y thoáng qua mất mát ngắn ngủi.

Một lát sau, nàng vẫn không kìm nén được sự thích thú khi thấy tuyết lần đầu tiên, bèn gọi Cát Vi Nùng: "A Nùng, nhanh, lấy điện thoại ra chụp hình."
Cát Vi Nùng lấy điện thoại, Mục Tuyết Y nâng tay lên, cao giọng kêu nàng chụp, chụp được vài tấm, Mục Tuyết Y nói: "Cô thay đổi góc độ rồi chụp tiếp.

Sau đó tránh xa một chút, đổi tiêu cự."
Một khoảng thời gian dài, chụp đi chụp lại khiến ngón tay Cát Vi Nùng như muốn đóng băng, cuối cùng cũng xong xuôi.

Mục Tuyết Y nói: "Lát nữa gửi qua cho tôi, gửi tất cả ảnh mà cô chụp được."
Đợi đến khách sạn trên núi, nàng sẽ lặng lẽ gửi hình qua cho A Nguyệt.

Có điều...!
A Nguyệt không giống nàng, nàng chưa từng đi xa thế này.

A Nguyệt lúc nào cũng đi công tác, chắc hẳn đã gặp tuyết rất nhiều lần.

Nghĩ đến điều này, trong lòng Mục Tuyết Y bỗng chua chát.

Cảm giác bản thân...!có chút ngu ngốc.

"Nhị tiểu thư, xe chờ lâu lắm rồi, chúng ta đi được chưa?" Cát Vi Nùng nắm những ngón tay đỏ ửng hỏi nàng.

Mục Tuyết Y hơi nghiêng tay, để bông tuyết trên băng gạc rơi xuống, khẽ cười nhạt: "Đi thôi."
Hai người ngồi trên chiếc xe do khách sạn cử tới, suốt chặng đường không cần đổi xe, một đường chạy thẳng đến khách sạn.

Khách sạn suối nước nóng này là do một người bạn của Mục Quốc Thừa kinh doanh, vì có quen biết nên đối với Mục Tuyết Y đặc biệt chăm sóc.

Hầu hết khách trọ đang ở trong tòa nhà chính bốn mươi tầng của khách sạn, Mục Tuyết Y đến, bọn họ đặc biệt dành cho nàng một khoảng sân nhỏ có suối nước nóng, một ngôi nhà gỗ riêng biệt, hồ bơi cũng riêng biệt.

Vị trí vô cùng tốt, đứng bên hàng rào sân, có thể quan sát những dãy núi phía xa xa, dưới chân là biển mây sương mù mờ ảo.

Vào đến cổng chính, người tới tiếp đãi bọn họ là một nhân viên lễ tân.

"Nhị tiểu thư của Mục gia, chào cô, tôi tên là Lâm Khả Ny." Lâm Khả Ny đưa danh thiếp của mình: "Sau này ở đây cô có nhu cầu gì, cứ việc tìm đến tôi."
Lâm Khả Ny nhìn qua ngoài ba mươi, xinh đẹp dịu dàng, là một người phụ nữ trưởng thành rất có mị lực.

Vì đã quen với nghề phục vụ, cách cư xử và giọng điệu của nàng ấy có thể khiến người người vui tai vui mắt.

Mục Tuyết Y không nhận, chỉ nói: "Cô đưa danh thiếp cho trợ lý của tôi đi, sau này có việc thì liên hệ với cô ấy."
Cát Vi Nùng duỗi hai tay, vô cùng lễ phép cầm lấy danh thiếp của Lâm Khả Ny.

Cổ tay Lâm Khả Ny rất thơm, ngay cả tấm danh thiếp cũng tràn đầy hương thơm.

Có thể thấy Cát Vi Nùng rất thích mùi hương này, khi cầm lấy danh thiếp, khuôn mặt lạnh như tảng băng ngàn năm của nàng bất chợt đỏ bừng.

Dù đã qua từ lâu, gương mặt đỏ bừng của Cát Vi Nùng vẫn không hề giảm bớt.

Mục Tuyết Y nhìn chằm chằm nàng, lên tiếng nhắc nhở: "Này, mọi người đi hết rồi."
Cát Vi Nùng hoàn hồn, nhìn về phía Mục Tuyết Y, tâm tư bị đánh vỡ, mặt càng đỏ: "Tôi không có nhìn cô ấy."
"Ừm, đúng là vậy." Mục Tuyết Y làm chứng cho nàng.

"Nhìn thẳng một chút cũng không dám."
Cát Vi Nùng ngừng nói, ủ rũ đẩy Mục Tuyết Y vào nhà gỗ nhỏ.

Sau khi sắp xếp đồ đạc, dọn ra những đồ dùng hàng ngày, nàng vẫn im lặng, không hề hé môi nửa lời.

* * *
Lúc xế chiều, Cát Vi Nùng đến tòa nhà chính của khách sạn để lấy chăn mền, Mục Tuyết Y ngồi ở ngoài sân, đưa mắt nhìn núi tuyết xa tít tắp.

Tuyết rơi ngày một ít nhưng vẫn còn dai dẳng, trước khi đi Cát Vi Nùng đã đặt dù che chắn cho nàng, nhưng nàng muốn chơi tuyết, bèn cố ý hất tung chiếc dù.

Lâu dần những bông tuyết tan vào kẽ tóc, rất không tốt cho sức khỏe.

Mục Tuyết Y khịt mũi, hắt xì liên tục.

Nếu cứ tiếp tục thế này, phỏng chừng sẽ sinh ra bệnh nặng.

Nàng đang suy xét có nên gọi cho Cát Vi Nùng quay lại đẩy nàng về nhà hay không, thì điện thoại bỗng nhiên đổ chuông.

Thoạt nhìn, là Cát Vi Nùng gọi đến.

Mục Tuyết Y cầm điện thoại, bấm kết nối, đặt ở bên tai: "A Nùng..."
Bên kia điện thoại không phải là giọng nói của Cát Vi Nùng, mà là giọng nói của một người đàn ông xa lạ: "Nhị tiểu thư nhà họ Mục đúng không?"
Mục Tuyết Y nghi hoặc: "Đúng, anh là ai?"
Người đàn ông xa lạ: "Tôi là quản lý tiền sảnh trong khách sạn, xin lỗi đã làm phiền cô.

Chuyện là, trợ lý Cát Vi Nùng của cô, vừa đánh người ở đây."
Mục Tuyết Y: "?"
Nửa tiếng sau.

Khách sạn cử người tới đẩy Mục Tuyết Y đến tòa nhà chính.

Khi đến "hiện trường gây án", Mục Tuyết Y thấy Cát Vi Nùng đang lạnh mặt đứng ở một bên, hai tay nàng nắm chặt, ánh mắt âm u, không biết đang tức giận chuyện gì.

Trên mặt Lâm Khả Ny có hằn năm ngón tay, có vẻ như nàng ấy bị ai đó tát vào mặt.

Mục Tuyết Y trở nên nghiêm túc, hỏi Cát Vi Nùng: "A Nùng, cô đánh người ta làm gì?"
Lâm Khả Ny vội nói: "Không phải Cát tiểu thư đánh tôi.

Vừa nãy có một vị khách nam, gặp chút tranh chấp nên tát tôi một cái.

Cát tiểu thư tình cờ đến lấy chăn, vừa nhìn thấy liền..."
Mục Tuyết Y giãn cơ mặt: "Ồ, A Nùng, hóa ra là nữ hùng cứu mỹ nhân."
Cát Vi Nùng hơi cau mày, hiển nhiên có chút xấu hổ với câu nói của Mục Tuyết Y.

Người đàn ông vừa gọi điện thoại cho nàng đi tới, khom lưng nói: "Nhị tiểu thư, cô vừa nhận phòng, chúng tôi không nên làm phiền cô vì chuyện này, chỉ là...!trợ lý của cô đánh khách của chúng tôi, bây giờ vị khách kia lại ăn vạ tiền thuốc men, bắt chúng tôi phải trả chi phí y tế nếu anh ta gặp rủi ro.

Chuyện này, xét đến cùng cũng không phải là trách nhiệm của chúng tôi, cô xem nên giải quyết như thế nào?"
Mục Tuyết Y biết, đây là đang bắt nàng trả tiền.

"Hình như tôi không hiểu lắm." Mục Tuyết Y nhíu mày, tỏ vẻ khó hiểu: "Có tên lưu manh muốn đánh nhân viên trước mặt mọi người, anh không ra mặt ngăn cản, cũng không giải quyết, mặc cho tên kia lộng hành tát nhân viên lễ tân.

Trợ lý của tôi có lòng tốt, ra tay giúp đỡ, hiện giờ anh lại đổ lỗi lên đầu cô ấy?"
Quản lý tiền sảnh sững sờ: "Chuyện này..."
Mục Tuyết Y nói tiếp: "Anh đừng lo lắng, không phải tôi muốn trốn tránh trách nhiệm, tôi rất rõ đạo lý.

Dù sao cũng là cấp dưới của tôi đánh người khác, bạo lực là sai.

Như vậy đi, anh báo cảnh sát, chờ cảnh sát đến đây điều tra, xem tên kia bị thương thế nào, xác định trách nhiệm thuộc về ai, nên đền bao nhiêu thì đền bấy nhiêu.

Đến lúc đó cũng thuận tiện giải quyết thương tích trên mặt Lâm tiểu thư, nên đền bao nhiêu thì đền bấy nhiêu.

Anh đem lời này nói cho tên kia, nếu như hắn đồng ý, toàn bộ quá trình tôi sẽ phối hợp, không một câu oán hận."
Quản lý tiền sảnh gật đầu: "Được rồi, vậy tôi đi chuyển lời."
Một lát sau, quản lý trở về: "Nhị tiểu thư, anh ta nói chuyện này coi như giải quyết xong."
Không thể không nói, báo cảnh sát và điều tra, đúng là giải quyết đa số vấn đề.

"Aiz, không thể bỏ qua."
Mục Tuyết Y lắc đầu: "Theo lý thuyết, tôi nên đền tiền cho vị đại ca kia trước, sau đó vị đại ca kia sẽ đền tiền cho Lâm tiểu thư.

Vị đại ca này vậy mà lại sợ phiền phức, đem quá trình rút gọn, thế nhưng kết quả cũng không thể thay đổi.

Tôi trực tiếp đền tiền cho Lâm tiểu thư, anh cảm thấy có thích hợp không?"
Quản lý tiền sảnh gật đầu liên tục: "Thích hợp thích hợp, vô cùng thích hợp."
"Vậy được." Mục Tuyết Y nhìn về phía Cát Vi Nùng: "A Nùng, cô thêm WeChat của Lâm tiểu thư đi, sau đó chuyển tiền cho cô ấy."
Cát Vi Nùng không có phản ứng: "...!Gì cơ?"
Mục Tuyết Y: "Tôi nói, cô thêm WeChat của cô ấy."
Cát Vi Nùng ngẩn người, ngơ ngác gật đầu: "A, được."
Lâm Khả Ny đỏ mặt, đưa mã QR cá nhân trên điện thoại của mình.

"Tích." Đã thành công thêm bạn tốt.

* * *
Mọi chuyện đã được giải quyết, Cát Vi Nùng đẩy Mục Tuyết Y trở về.

Vốn dĩ phải quay về sân nhỏ, Mục Tuyết Y lại nói rằng trong sân có chút khó chịu, muốn đi dạo đường mòn trong rừng thông trước cửa, Cát Vi Nùng chỉ đành đẩy nàng băng qua cổng chính.

Đi trên con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu.

Cả hai đều trầm mặc.

Cát Vi Nùng buồn tẻ mở miệng: "...!Cảm ơn."
Mục Tuyết Y khẽ cười: "Không cần cảm ơn.

Cô là trợ lý của tôi, tôi nên..."
Cát Vi Nùng: "?"
"A...!Nói thế nào nhỉ..." Mục Tuyết Y suy tư trong chốc lát: "Tôi nên...!bảo vệ cô."
Cát Vi Nùng nghe nàng nói, đuôi lông mày hơi giãn ra, khóe môi cũng mơ hồ mím lại.

Mục Tuyết Y: "Ừm, không sai, tôi nên bảo vệ cô.

Không chỉ có bảo vệ, còn phải— giúp cô tán gái."
Vẻ mặt Cát Vi Nùng vừa mới dịu đi tức thì đóng băng.

Mục Tuyết Y nhìn biểu cảm của nàng, không nhịn được cười khanh khách.

Đây là lần thứ nhất nàng cười vui vẻ như thế suốt mấy ngày qua.

Sắc mặt Cát Vi Nùng trắng rồi lại xanh, nắm chặt hai tay, lạnh lùng nói: "Sau này tôi nhất định sẽ đền đáp ân tình của cô."
Mục Tuyết Y nhún nhún vai: "Bây giờ cũng có thể."
Cát Vi Nùng: "...!Làm thế nào?"
Mục Tuyết Y chỉ vào đống tuyết ven đường, nói: "Cô giúp tôi nặn năm quả cầu tuyết.

Sau đó đứng bên kia, làm bia ngắm cho tôi, để tôi ném vào cô năm lần.

Tôi chơi đến hài lòng, coi như ân tình này đã trả xong, thế nào?"
Khuôn mặt Cát Vi Nùng ảm đạm, tuy rằng không thích, nhưng vẫn nghe lời xoay người lại nắn cầu tuyết.

Nắn xong năm cái, nàng đặt nó trên đầu gối Mục Tuyết Y, ngoan ngoãn đứng xa, thẳng lưng, nhắm mắt lại, chờ nàng ném.

Mục Tuyết Y chỉ không muốn để cho Cát Vi Nùng cảm thấy nàng nợ ân tình của mình, tùy tiện nói đùa một câu, vốn chỉ đùa giỡn mà thôi, thật sự không có ý định ném vào người Cát Vi Nùng.

Vì lẽ đó, nàng dùng bốn ngón tay nhặt quả cầu tuyết, phô trương thanh thế, ra vẻ muốn ném thật mạnh, kỳ thực lại cố ý ném lệch sang một bên.

Vèo—
Đường bay của cầu tuyết vòng qua Cát Vi Nùng.

Một đường cong parabol mỹ lệ xẹt qua, cầu tuyết lệch khỏi quỹ đạo dự đoán ban đầu, bay về phía một du khách đang leo lên núi.

"Bộp—" một tiếng.

Cầu tuyết xuyên qua không khí lạnh lẽo dày đặc, chính xác không hề có chút sai sót nào, đập thẳng vào mặt người kia.

Người kia sững người, đứng tại chỗ.

Mục Tuyết Y kinh hãi, vội ném những quả cầu tuyết khác xuống đất, bắt chuyện với Cát Vi Nùng: "A Nùng, cô mau tới đây, nhanh lên."
Cát Vi Nùng mở mắt ra, chạy đến thật nhanh.

Mục Tuyết Y: "Tôi không cẩn thận ném trúng người khác, nhanh đẩy tôi đến đó xin lỗi."
Cát Vi Nùng: "..."
Cú ném này quá thần kỳ.

Cát Vi Nùng đẩy xe lăn đưa Mục Tuyết Y xuống núi một đoạn, đến gần du khách vô tội xui xẻo kia.

Đến trước mặt, Mục Tuyết Y thành khẩn tạ lỗi với đối phương: "Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý muốn ném vào cô, tôi và trợ lý đang chơi đùa..."
"...!Quên đi."
Người kia nặng nề phun ra hai chữ.

Cởi găng tay, gạt bỏ lớp tuyết trên kính bảo hộ, lại phủi sạch lớp tuyết trên khẩu trang, tiện tay kéo chiếc mũ lên, rũ sạch tuyết trên vành nón.

Mục Tuyết Y trợn to hai mắt.

Khi người ấy kéo chiếc mũ, trên ngón tay nhỏ dài tinh tế, rõ ràng có đeo một chiếc nhẫn ngọc bích màu trắng quen thuộc..

Chapter
1 Chương 1: Giai Đoạn Nhị Tiểu Thư Mỏng Manh Bé Nhỏ
2 Chương 2: A Nguyệt Em Thích Chị
3 Chương 3: Tôi Muốn Em Ấy Thuộc Về Riêng Mình
4 Chương 4: Giáo Viên Hay Chủ Tịch
5 Chương 5: Muốn A Nguyệt Thổi
6 Chương 6: Hợp Đồng Tình Yêu
7 Chương 7: Nhị Tiểu Thư Xảy Ra Chuyện
8 Chương 8: Người Đến Trước Và Kẻ Đến Sau
9 Chương 9: Hôn Một Cái Ôm Một Cái
10 Chương 10: Trượt Vào Khe Hở Giữa Ngực
11 Chương 11: Ngủ Ngon Tuyết Y
12 Chương 12: Trò Chuyện Một Lúc
13 Chương 13: Mục Tuyết Y Mất Liên Lạc
14 Chương 14: Ngu Ngốc
15 Chương 15: Ừm Em Thích Chúng Nó
16 Chương 16: Ảo Tưởng Về Danh Phận
17 Chương 17: Hiểu Sai
18 Chương 18: Một Lời Hứa Muộn Màng Vô Nghĩa
19 Chương 19: Có Lẽ Em Mãi Cũng Không Hiểu
20 Chương 20: Món Đó Có Ngon Không
21 Chương 21: Ngủ Chung Giường
22 Chương 22: Chỉ Có Một Chiếc Chăn
23 Chương 23: Vì Người Mà Sống
24 Chương 24: Không Liên Quan Tới Nợ Nần
25 Chương 25: Đi Nhặt Thử Xem
26 Chương 26: A Nguyệt Chị Có Ở Phía Sau Không
27 Chương 27: Sự Sỉ Nhục
28 Chương 28: Bí Mật Bị Phát Hiện
29 Chương 29: Đi Làm Vào Ngày Mai
30 Chương 30: Chị Cũng Không Phải Người Ngoài
31 Chương 31: Mua Cà Phê Cho Chu Tổng!
32 Chương 32: Trốn Nhà Đi
33 Chương 33: Hôn Nhẹ Một Cái Tăng Thêm Mười Năm
34 Chương 34: Theo Đuổi Tôi Thêm Một Lần Nữa Đi
35 Chương 35: Trình Độ 100 Điểm
36 Chương 36: Đừng Đi
37 Chương 37: Chị Gái!
38 Chương 38: Chỉ Nhìn Mỗi Em
39 Chương 39: Chỗ Dựa Vững Chắc
40 Chương 40: Em Ấy Xứng Đáng Với Mọi Thứ Tốt Đẹp
41 Chương 41: Cô Bảo Vệ Nàng Luôn Luôn Đúng Lúc
42 Chương 42: Mục Quốc Thừa
43 Chương 43: A Nguyệt Chị Có Tin Em Không
44 Chương 44: Ngồi Xe Lăn Suốt Đời
45 Chương 45: Sân Khấu Điên Cuồng Của Nhị Tiểu Thư
46 Chương 46: Đừng Khóc A Nguyệt
47 Chương 47: Bất Cứ Ai Làm Tổn Thương Chị Đều Đáng Chết
48 Chương 48: Tôi Rất Mong Đợi Ngày Đó
49 Chương 49: Máu Và Thịt Tất Cả Đều Đòi Lại
50 Chương 50: Tôi Là Lương Tri Cuối Cùng Của Em
51 Chương 51: Một Màn Kịch Hay
52 Chương 52: Khiêu Khích
53 Chương 53: A Nguyệt Muốn Em
54 Chương 54: Hơi Thở Đan Xen
55 Chương 55: Trò Chơi Bắt Đầu
56 Chương 56: Đặt Cược
57 Chương 57: Tôi Đoán Chị Điên Trước
58 Chương 58: Sống Không Bằng Chết
59 Chương 59: Tôi Thà Rằng Em Không Còn Yêu Tôi Nữa
60 Chương 60: A Nguyệt Xin Lỗi
61 Chương 61: Xin Hãy Cứu Lấy Em
62 Chương 62: Trên Tay Người Ấy Là Chiếc Nhẫn Ngọc Quen Thuộc
63 Chương 63: Đồng Hành Cùng Em Đi Qua Thế Gian Khổ Ải
64 Chương 64: Nụ Hôn Của A Nguyệt
65 Chương 65
66 Chương 66: Em Có Trăm Triệu Loại Tốt
67 Chương 67: Bão Tuyết
68 Chương 68: Tìm Thấy Tuyết Y Trước
69 Chương 69: Bị Kẹt Trong Bão Tuyết
70 Chương 70: Nếu Như
71 Chương 71: Hừ Không Biết Xấu Hổ
72 Chương 72: Tiên Nữ Ghé Thăm
73 Chương 73: Em Có Tôi Sớm Hơn Em Nghĩ
74 Chương 74: Thẹn Thùng
75 Chương 75
76 Chương 76: Chu Chẩm Nguyệt Thật Là Xấu Xa!
77 Chương 77: Đừng Chạm Vào Tôi
78 Chương 78: A Nguyệt Kiếp Sau Hãy Tránh Xa Em Ra
79 Chương 79: Đan Xen Tan Chảy Biến Mất
80 Chương 80: Thế Giới Của Hai Người Từ Đây Sẽ Không Bao Giờ Trùng Lặp Nữa
81 Chương 81: A Nguyệt Nhìn Này
82 Chương 82: Tôi Chỉ Cần Một Chút Thời Gian Để Đứng Dậy
83 Chương 83: Tiểu Mục Tổng Mới Được Bổ Nhiệm
84 Chương 84: Đối Mặt
85 Chương 85: Hợp Tác Bị Hủy
86 Chương 86: Còng Tay Vàng Ròng
87 Chương 87: Dạo Này Chu Tổng Khỏe Chứ
88 Chương 88: Tôi Muốn Dằn Vặt Em
89 Chương 89: Đêm Nay Đừng Về Nhà
90 Chương 90: Thương Phẩm Mới Treo Giá
91 Chương 91: Thêm Gấp Đôi Khoai Môn Viên!
92 Chương 92: Khắc Lên Em
93 Chương 93: Bất Động Bất Tử
94 Chương 94: Quyền Quyết Định Nằm Ở Chị
95 Chương 95: Em Có Ngoan Không
96 Chương 96: Thế Sự Có Bao Nhiêu Gian Nan Năm Tháng Vẫn Không Buông Tha
97 Chương 97: Năm Xưa
98 Chương 98: Ý Nghĩa Của Chiếc Nhẫn
99 Chương 99: Phản Đòn Trên Xích Đu
100 Chương 100: Chúng Ta Kết Hôn Nhé
101 Chương 101: Cô Ấy Là Vợ Tôi
102 Chương 102: Kỳ Thanh
103 Chương 103: Có Thể Giới Thiệu Cho Tôi Không
104 Chương 104: Bản Ghi Nhớ
105 Chương 105: Vẫn Luôn Hướng Về Nhau
106 Chương 106: Ghen
107 Chương 107: Nghe Nói Ga Trải Giường Của Cô Vô Cùng Thê Thảm
108 Chương 108: Mục Tuyết 1
109 Chương 109: Có Muốn Nếm Thử Tư Vị Sống Không Bằng Chết
110 Chương 110: Bây Giờ Không Sợ Nữa
111 Chương 111: Cả Người Toàn Mùi Khói Thuốc Còn Muốn Hôn Tôi
112 Chương 112: Chơi Mạt Chược Nào
113 Chương 113: Chị Ở Phía Trước Em
114 Chương 114: Tuyết Y Chúng Ta Quay Lại Đi
115 Chương 115: Người Của Hai Thế Giới
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124: Ngoại truyện 1: Sau khi kết hôn
125 Chương 125: Ngoại truyện 2: Sau khi kết hôn
126 Chương 126: Ngoại truyện 3: Nhổ răng khôn
127 123: Hoàn
128 122: Một Năm Bị Bỏ Lỡ
129 121: Bí Mật
Chapter

Updated 129 Episodes

1
Chương 1: Giai Đoạn Nhị Tiểu Thư Mỏng Manh Bé Nhỏ
2
Chương 2: A Nguyệt Em Thích Chị
3
Chương 3: Tôi Muốn Em Ấy Thuộc Về Riêng Mình
4
Chương 4: Giáo Viên Hay Chủ Tịch
5
Chương 5: Muốn A Nguyệt Thổi
6
Chương 6: Hợp Đồng Tình Yêu
7
Chương 7: Nhị Tiểu Thư Xảy Ra Chuyện
8
Chương 8: Người Đến Trước Và Kẻ Đến Sau
9
Chương 9: Hôn Một Cái Ôm Một Cái
10
Chương 10: Trượt Vào Khe Hở Giữa Ngực
11
Chương 11: Ngủ Ngon Tuyết Y
12
Chương 12: Trò Chuyện Một Lúc
13
Chương 13: Mục Tuyết Y Mất Liên Lạc
14
Chương 14: Ngu Ngốc
15
Chương 15: Ừm Em Thích Chúng Nó
16
Chương 16: Ảo Tưởng Về Danh Phận
17
Chương 17: Hiểu Sai
18
Chương 18: Một Lời Hứa Muộn Màng Vô Nghĩa
19
Chương 19: Có Lẽ Em Mãi Cũng Không Hiểu
20
Chương 20: Món Đó Có Ngon Không
21
Chương 21: Ngủ Chung Giường
22
Chương 22: Chỉ Có Một Chiếc Chăn
23
Chương 23: Vì Người Mà Sống
24
Chương 24: Không Liên Quan Tới Nợ Nần
25
Chương 25: Đi Nhặt Thử Xem
26
Chương 26: A Nguyệt Chị Có Ở Phía Sau Không
27
Chương 27: Sự Sỉ Nhục
28
Chương 28: Bí Mật Bị Phát Hiện
29
Chương 29: Đi Làm Vào Ngày Mai
30
Chương 30: Chị Cũng Không Phải Người Ngoài
31
Chương 31: Mua Cà Phê Cho Chu Tổng!
32
Chương 32: Trốn Nhà Đi
33
Chương 33: Hôn Nhẹ Một Cái Tăng Thêm Mười Năm
34
Chương 34: Theo Đuổi Tôi Thêm Một Lần Nữa Đi
35
Chương 35: Trình Độ 100 Điểm
36
Chương 36: Đừng Đi
37
Chương 37: Chị Gái!
38
Chương 38: Chỉ Nhìn Mỗi Em
39
Chương 39: Chỗ Dựa Vững Chắc
40
Chương 40: Em Ấy Xứng Đáng Với Mọi Thứ Tốt Đẹp
41
Chương 41: Cô Bảo Vệ Nàng Luôn Luôn Đúng Lúc
42
Chương 42: Mục Quốc Thừa
43
Chương 43: A Nguyệt Chị Có Tin Em Không
44
Chương 44: Ngồi Xe Lăn Suốt Đời
45
Chương 45: Sân Khấu Điên Cuồng Của Nhị Tiểu Thư
46
Chương 46: Đừng Khóc A Nguyệt
47
Chương 47: Bất Cứ Ai Làm Tổn Thương Chị Đều Đáng Chết
48
Chương 48: Tôi Rất Mong Đợi Ngày Đó
49
Chương 49: Máu Và Thịt Tất Cả Đều Đòi Lại
50
Chương 50: Tôi Là Lương Tri Cuối Cùng Của Em
51
Chương 51: Một Màn Kịch Hay
52
Chương 52: Khiêu Khích
53
Chương 53: A Nguyệt Muốn Em
54
Chương 54: Hơi Thở Đan Xen
55
Chương 55: Trò Chơi Bắt Đầu
56
Chương 56: Đặt Cược
57
Chương 57: Tôi Đoán Chị Điên Trước
58
Chương 58: Sống Không Bằng Chết
59
Chương 59: Tôi Thà Rằng Em Không Còn Yêu Tôi Nữa
60
Chương 60: A Nguyệt Xin Lỗi
61
Chương 61: Xin Hãy Cứu Lấy Em
62
Chương 62: Trên Tay Người Ấy Là Chiếc Nhẫn Ngọc Quen Thuộc
63
Chương 63: Đồng Hành Cùng Em Đi Qua Thế Gian Khổ Ải
64
Chương 64: Nụ Hôn Của A Nguyệt
65
Chương 65
66
Chương 66: Em Có Trăm Triệu Loại Tốt
67
Chương 67: Bão Tuyết
68
Chương 68: Tìm Thấy Tuyết Y Trước
69
Chương 69: Bị Kẹt Trong Bão Tuyết
70
Chương 70: Nếu Như
71
Chương 71: Hừ Không Biết Xấu Hổ
72
Chương 72: Tiên Nữ Ghé Thăm
73
Chương 73: Em Có Tôi Sớm Hơn Em Nghĩ
74
Chương 74: Thẹn Thùng
75
Chương 75
76
Chương 76: Chu Chẩm Nguyệt Thật Là Xấu Xa!
77
Chương 77: Đừng Chạm Vào Tôi
78
Chương 78: A Nguyệt Kiếp Sau Hãy Tránh Xa Em Ra
79
Chương 79: Đan Xen Tan Chảy Biến Mất
80
Chương 80: Thế Giới Của Hai Người Từ Đây Sẽ Không Bao Giờ Trùng Lặp Nữa
81
Chương 81: A Nguyệt Nhìn Này
82
Chương 82: Tôi Chỉ Cần Một Chút Thời Gian Để Đứng Dậy
83
Chương 83: Tiểu Mục Tổng Mới Được Bổ Nhiệm
84
Chương 84: Đối Mặt
85
Chương 85: Hợp Tác Bị Hủy
86
Chương 86: Còng Tay Vàng Ròng
87
Chương 87: Dạo Này Chu Tổng Khỏe Chứ
88
Chương 88: Tôi Muốn Dằn Vặt Em
89
Chương 89: Đêm Nay Đừng Về Nhà
90
Chương 90: Thương Phẩm Mới Treo Giá
91
Chương 91: Thêm Gấp Đôi Khoai Môn Viên!
92
Chương 92: Khắc Lên Em
93
Chương 93: Bất Động Bất Tử
94
Chương 94: Quyền Quyết Định Nằm Ở Chị
95
Chương 95: Em Có Ngoan Không
96
Chương 96: Thế Sự Có Bao Nhiêu Gian Nan Năm Tháng Vẫn Không Buông Tha
97
Chương 97: Năm Xưa
98
Chương 98: Ý Nghĩa Của Chiếc Nhẫn
99
Chương 99: Phản Đòn Trên Xích Đu
100
Chương 100: Chúng Ta Kết Hôn Nhé
101
Chương 101: Cô Ấy Là Vợ Tôi
102
Chương 102: Kỳ Thanh
103
Chương 103: Có Thể Giới Thiệu Cho Tôi Không
104
Chương 104: Bản Ghi Nhớ
105
Chương 105: Vẫn Luôn Hướng Về Nhau
106
Chương 106: Ghen
107
Chương 107: Nghe Nói Ga Trải Giường Của Cô Vô Cùng Thê Thảm
108
Chương 108: Mục Tuyết 1
109
Chương 109: Có Muốn Nếm Thử Tư Vị Sống Không Bằng Chết
110
Chương 110: Bây Giờ Không Sợ Nữa
111
Chương 111: Cả Người Toàn Mùi Khói Thuốc Còn Muốn Hôn Tôi
112
Chương 112: Chơi Mạt Chược Nào
113
Chương 113: Chị Ở Phía Trước Em
114
Chương 114: Tuyết Y Chúng Ta Quay Lại Đi
115
Chương 115: Người Của Hai Thế Giới
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124: Ngoại truyện 1: Sau khi kết hôn
125
Chương 125: Ngoại truyện 2: Sau khi kết hôn
126
Chương 126: Ngoại truyện 3: Nhổ răng khôn
127
123: Hoàn
128
122: Một Năm Bị Bỏ Lỡ
129
121: Bí Mật