Chương 5: Muốn A Nguyệt Thổi

~
* * * * * * *
Người trong giới đều biết, Chu gia và Mục gia là đối thủ của nhau.

Vì lẽ đó, khi tổ chức tiệc tùng đều tránh mời hai nhà cùng một dịp, miễn cho mọi người vì thế mà khó xử.

Lý Lộ Lộ vốn chỉ muốn mời Chu Chẩm Nguyệt, nàng một mực không ngờ Thẩm Hoài Tinh sẽ đem Nhị tiểu thư Mục gia lại đây.

Nãy giờ chỉ lo trêu ghẹo chuyện tình cảm, chờ đến khi Chu Chẩm Nguyệt có mặt, nàng mới ý thức được bản thân trong lúc vô tình đã làm ra chuyện ngốc nghếch.

Đặc biệt là tận mắt thấy Chu Chẩm Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Mục Tuyết Y.

Lý Lộ Lộ cho rằng hai người không quen biết, liền che nửa miệng, nhỏ giọng nhắc nhở Chu Chẩm Nguyệt: "Bên cạnh chị là Nhị tiểu thư Mục gia, do cô Thẩm đưa đến.

Lễ phép một chút, cho em xin tí mặt mũi."
Chu Chẩm Nguyệt tựa cười nhưng không cười: "Tuy rằng tôi không quen biết cô Thẩm, nhưng tiểu Lý tổng nhắc nhở, tôi đương nhiên hiểu rõ."
Lý Lộ Lộ thấy cô đồng ý với mình sẽ không gây khó dễ cho Mục Tuyết Y, liền thở phào nhẹ nhõm.

Chu Chẩm Nguyệt cầm lấy ly rượu, lướt qua bên cạnh Mục Tuyết Y, nâng ly rượu kính Thẩm Hoài Tinh.

"Cô giáo Thẩm, rất vui được gặp."
Thẩm Hoài Tinh lễ phép đáp trả, đưa ly rượu của mình chạm vào ly của Chu Chẩm Nguyệt.

Hai người ngồi ở hai bên trái phải cụng ly, đem Mục Tuyết Y kẹp ở giữa, ly rượu phía trên đùi của nàng chạm một cái.

"Keng-"
Cũng không biết là ai không cầm chắc.

Rượu đỏ không báo trước tràn ra ngoài, theo khe hở giữa chiếc ly chảy xuống tí tách tí tách, làm cho bắp đùi của Mục Tuyết Y và chiếc váy phía dưới ướt nhẹp một mảnh.

"Ôi mẹ ơi!"
Lý Lộ Lộ nhanh chóng đứng lên, cầm hộp khăn giấy đưa về phía bên này.

Những người khác đều đang ngừng thở, lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Mục Tuyết Y và Chu Chẩm Nguyệt, trong lòng không tự giác mà đoán mò.

Thẩm Hoài Tinh lập tức để ly rượu xuống bàn, cầm lấy khăn giấy để ở trên đùi của Mục Tuyết Y, giọng điệu tràn đầy quan tâm hỏi han: "Em không sao chứ?"
Mục Tuyết Y không để cho ngón tay của Thẩm Hoài Tinh dừng trên đùi mình, nhận lấy khăn giấy trong tay nàng, tự mình lau lấy, liên tục nói: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì."

Chu Chẩm Nguyệt không nhanh không chậm thu ly rượu về, nhẹ nhàng nhấp một miếng.

"Nhị tiểu thư nhà họ Mục"
Chu Chẩm Nguyệt bỗng nhiên gọi nàng.

Bàn tay đang chuyển động của Mục Tuyết Y dừng lại, nghe cô gọi, lỗ chân lông như co lại mấy phần.

Chu Chẩm Nguyệt nhẹ nhàng cầm ly thả lại trên bàn, ly thủy tinh va vào mặt bàn tạo ra một tiếng ma sát nhỏ.

"Sau này đừng nên mặc váy ngắn như thế.

Khi gặp trường hợp này lần sau cũng dễ xử lý, nói có đúng không?"
Trong giọng nói không mang theo cảm xúc, giống như chỉ là một lời đề nghị.

Mục Tuyết Y chỉ có thể nhỏ giọng cúi đầu: "Ừm."
Chu Chẩm Nguyệt đưa tới hai ly thủy tinh, đặt ở trước mặt mình và Mục Tuyết Y, đổ đầy rượu Volka.

"Kính rượu trên người Nhị tiểu thư, đó là lỗi của tôi.

Uống hai ly, xem như trả tội."
Váy của Mục Tuyết Y vẫn chưa kịp lau khô, nàng lập tức ngồi thẳng nâng ly rượu, thấp giọng nói: "Thật ra thì cũng không..."
Chu Chẩm Nguyệt cầm ly rượu, mặt không cảm xúc phun ra một chữ.

"Uống."
Mục Tuyết Y đem nửa câu sau nuốt vào, nhắm mắt lại, khó chịu nốc một hơi.

Chu Chẩm Nguyệt chỉ nhấp nhẹ rượu, nhìn nàng uống hết một ly, khóe môi hơi cong lên.

"Nhị tiểu thư sẽ tha thứ cho tôi sao?"
Mục Tuyết Y há miệng: "Em..."
Chu Chẩm Nguyệt ngắt lời nàng: "Vẫn chưa tha thứ."
Nói xong, cô lại cầm lấy bình Volka đổ đầy ly.

Mục Tuyết Y khóc không ra nước mắt, nhưng hồi tưởng lại trong một tháng qua, thật khó để cô chủ động nói chuyện với mình, nàng cũng không muốn lại chọc giận cô, chỉ có thể nâng ly lên lần hai.

Lần này không dám nốc hết, chỉ có thể từ tốn uống từng ngụm.

Mới uống cạn ly, lại bị đổ đầy lần thứ ba.

"Cheers."
Chu Chẩm Nguyệt lúc này cũng lười tìm cớ.

Mục Tuyết Y uống đến mức cái cổ và lỗ tai đều ửng hồng, nàng biết nếu còn tiếp tục, nàng sẽ say mất, nhưng nàng cũng không có lựa chọn khác.

Hiển nhiên, Chu Chẩm Nguyệt đang nổi giận, nàng làm sao dám chống đối.

Chén rượu vừa kề đến môi, người bên cạnh duỗi tay đè lại cổ tay nàng.

Thẩm Hoài Tinh cau mày, dùng giọng nói thấp đến mức chỉ có nàng mới nghe được: "Đừng uống nữa, em vẫn còn đang bệnh."
"Không sao..." Mục Tuyết Y lắc đầu, chớp mắt mấy cái, cố tỏ ra tỉnh táo: "Em uống."
Nói xong câu liền uống hết ly thứ ba.

Những người khác ngơ ngác nhìn một màn này, đầu óc mơ hồ.

Người Mục gia và Chu gia chạm mặt, không xa lánh im lặng, không cãi vã nói xéo.

Chủ tịch Chu còn liều mạng rót rượu cho Nhị tiểu thư, hình ảnh này thật khiến cho người ngoài cuộc cảm thấy khó hiểu.

Một ly rồi lại một ly.

Mục Tuyết Y uống đến cơ hồ choáng váng, nằm nhoài trên bàn ánh mắt tan rã, trong tay vẫn cầm ly rượu, chờ Chu Chẩm Nguyệt rót tiếp, trong miệng lẩm bẩm mơ hồ:
"Em uống...!Em uống..."
Thẩm Hoài Tinh rốt cuộc không chịu nổi nữa, nàng không hiểu cách xã giao của những người thuộc địa vị cao, nàng chỉ biết người bị bệnh thì không nên uống quá nhiều rượu.

Chu Chẩm Nguyệt mời rượu không kiêng cữ khiến cho nàng có ấn tượng rất xấu, tiệc mới diễn ra không lâu, Thẩm Hoài Tinh trực tiếp đứng dậy, lôi kéo Mục Tuyết Y đang say ngất ngây nằm trên bàn, cố nhịn không vui nói với Lý Lộ Lộ: "Tôi dẫn em ấy đi trước."
Cô giáo đã muốn đi, bọn cựu sinh viên cũ đều đứng lên đưa tiễn.

Lý Lộ Lộ nhiệt tình gọi Vương Hàng, kêu hắn hỗ trợ dìu Mục Tuyết Y lên xe Thẩm Hoài Tinh, mấy người khác đều vội vã đứng dậy nhường chỗ cho hai người đi.

Chu Chẩm Nguyệt yên lặng ngồi một chỗ, sắc mặt ngày càng lạnh, ngón tay miết ly rượu đến nổi gân xanh.

Thẩm Hoài Tinh đỡ lấy vòng eo mềm mại của Mục Tuyết Y, dìu nàng từ từ đứng dậy.

Vừa đứng lên, Mục Tuyết Y lại theo bản năng bắt đầu giãy dụa, nàng xoay người tránh né đôi tay của Thẩm Hoài Tinh, nặng nề ngã xuống.

Vừa vặn ngã vào trong ngực của Chu Chẩm Nguyệt.

Chu Chẩm Nguyệt theo thói quen ôm lấy Mục Tuyết Y đang say rượu, nhiệt độ cơ thể nóng rực cùng làn da trắng mịn trượt qua đầu ngón tay cô, mùi hương quen thuộc năm xưa lại đột ngột ập đến, tràn vào trong mũi.

Xa cách đã lâu, lại đột nhiên thân mật.

Quá đột ngột.

Đại não của Chu Chẩm Nguyệt bỗng dưng trống rỗng.

Mục Tuyết Y tự nhiên ôm lấy cần cổ của cô, dùng sức đem đầu mình vùi thật sâu vào hõm vai cô.

"Đừng đưa em cho người khác..." Mục Tuyết Y nhắm hai mắt, mơ mơ hồ hồ nói lời say: "Đừng cho bọn họ dẫn em đi, đừng cho bọn họ mang em đi nơi khác."
Một vòng người chứng kiến cảnh đó, cái cằm đều muốn rớt xuống đất, không một ai dám động đậy.

Tình huống này là gì đây?
Thẩm Hoài Tinh nhìn Mục Tuyết Y ôm chặt Chu Chẩm Nguyệt, cảm giác chói mắt có hơi không rõ, nàng duỗi tay ra muốn kéo Mục Tuyết Y trở về.

"Tuyết Y, về nhà thôi."
Chu Chẩm Nguyệt nghe xong câu này, bàn tay siết chặt cánh tay Mục Tuyết Y, khẽ nhíu mày: "Về nhà?"
Cái gì gọi là "Về nhà"?
Về nơi nào?
Nếu Mục Tuyết Y thật sự có cái gọi là "nhà", vậy chỗ nên về phải là bên cạnh Chu Chẩm Nguyệt, không phải sao?
Giống như muốn tuyên bố điều gì, cô thẳng thắn ngang ngược ôm Mục Tuyết Y lên, eo lưng thẳng tắp rời khỏi chỗ ngồi, hướng về nhà để xe dưới hầm mà đi.

Lạnh lẽo uy nghiêm, mang theo khí thế trấn áp làm người không dám nhìn thẳng.

Mà Mục Tuyết Y đang nằm trong vòng tay cô, tóc quăn rối tung, một bên má ửng hồng ám muội.

Thẩm Hoài Tinh kinh ngạc nhìn bóng lưng hai người rời đi.

Những kẻ khác đều trố mắt ngoác mồm ngơ ngẩn.

Nói như thế nào nhỉ.

Diễn biến này...!
Có chút kỳ diệu...!
* * *
Nhà để xe dưới hầm.

Chu Chẩm Nguyệt ôm Mục Tuyết Y đi đến chiếc Bentley màu đen, Tiểu Ngải đang ngủ gật ở ghế lái giật mình một cái, vội vàng giúp hai người mở cửa xe.

"Chu, Chu...!Chu tổng..."
Tiểu Ngải thấy Mục Tuyết Y ngủ say trong lòng cô, nhìn chằm chằm không chớp mắt, lo sợ suýt chút cắn nhầm cả lưỡi.

Làm thế nào đi xã giao vui chơi lại tiện tay nhặt Nhị tiểu thư Mục gia đang say bất tỉnh nhân sự về chứ?
Chu Chẩm Nguyệt đặt Mục Tuyết Y vào ghế sau, đóng cửa xe bên này cẩn thận, rồi lại vòng qua bên khác mở cửa xe ngồi vào.

Tiểu Ngải lúc này cũng đã quay về ghế lái.

Tiểu Ngải khởi động xe, từ kính chiếu hậu thấy Mục Tuyết Y ngủ gà ngủ gật, thăm dò hỏi: "Chu tổng...!chúng ta đi đâu?"
Chu Chẩm Nguyệt ngồi cách Mục Tuyết Y ba mươi cm.

Cô khoanh tay, cúi đầu suy tư chốc lát, nói: "Đến căn hộ ven sông."
"Vâng." Tiểu Ngải nhận lệnh, bắt đầu lái xe.

Xe lái đến cửa, Tiểu Ngải nhỏ giọng nhắc nhở: "Chị thật sự không về nhà cũ sao? Lão gia vẫn muốn gặp lại Nhị tiểu thư..."
Chu Chẩm Nguyệt không nói tiếng nào.

Tiểu Ngải biết đây là biểu hiện không vui, im miệng không nói thêm nữa.

Xe chạy một hồi, Mục Tuyết Y tỉnh lại.

Cũng không hoàn toàn tỉnh, nàng chỉ mở mắt ra, cả người cứng đơ như khúc gỗ, ánh mắt mê man dừng lại trên mặt Chu Chẩm Nguyệt.

Lát sau, nước mắt của nàng chảy xuống.

Chu Chẩm Nguyệt ngồi trong góc tối, thấy Mục Tuyết Y khóc liền hơi nhăn mày: "Khóc cái gì?"
Mục Tuyết Y không trả lời cô, càng khóc càng dữ dội, nước mắt vỡ vụn lăn xuống vạt áo.

Chu Chẩm Nguyệt nhăn mày sâu hơn.

Một lúc sau, cô lấy bao khăn giấy từ trong túi của mình, ném tới trên người Mục Tuyết Y.

Mục Tuyết Y không nhận, trong cổ họng kìm nén nghẹn ngào, nàng dùng mu bàn tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt.

Trong lòng hoảng sợ, cổ tay quét tới trên môi, cọ ra một vệt son thật dài.

Tiểu Ngải lắm mồm nói: "Chu tổng, Nhị tiểu thư uống say rồi, chị giúp nàng một chút đi."
Lời này của Tiểu Ngải khiến cô giật mình.

Đúng vậy.

Dù sao người này cũng uống say rồi, ngày mai khi tỉnh lại cũng không nhớ được chuyện diễn ra hôm nay.

Bất kể lúc nào, bất kể người mất ý thức là ai, say rượu dường như là một cái cớ hay để che đậy.

Chu Chẩm Nguyệt im lặng một hồi, cô quay đầu, nhặt lại bao khăn giấy vừa ném, tiện tay rút ra một tờ.

Đầu tiên mở ra, sau đó theo thói quen gập lại làm hai, đầu ngón tay cầm lấy.

Sau một lát do dự.

Cô hơi nghiêng người về phía nàng, cụp mắt xuống, dịu dàng lau nước mắt cho Mục Tuyết Y.

"Em khóc cái gì vậy?"
Lời chất vấn dịu dàng nhỏ nhẹ, như chắc chắn sự ôn nhu sẽ không bị đối phương nhớ được, mới dám tháo xuống lớp ngụy trang lãnh đạm bấy lâu nay.

Mục Tuyết Y ôm bụng của mình, trên khuôn mặt trưởng thành bỗng dưng mếu máo giống như một đứa bé, méo miệng khóc lớn, vừa oan ức vừa đáng thương:
"A Nguyệt, A Nguyệt...!Bụng em đau quá..."
Uống quá nhiều rượu, dạ dày khó tránh khỏi bỏng rát.

Lông mi nhỏ dài của Chu Chẩm Nguyệt khẽ động, tầm nhìn ngưng tụ đến trên mặt của nàng, nhẹ hỏi:
"Vậy em muốn thế nào?"
Mục Tuyết Y chớp chớp mắt: "Muốn...!muốn A Nguyệt thổi thổi."
Trước kia khi hai người còn ở bên nhau, nếu như nàng bị thương ở đâu, Chu Chẩm Nguyệt sẽ giúp nàng thổi miệng vết thương.

Nhưng hiện tại nàng say rồi, không nhận thức được đau bụng không phải là vết thương ngoài da.

Cho dù là thế, Chu Chẩm Nguyệt vẫn ôn tồn dùng khăn giấy lau đi nước mắt trên khóe mi của nàng, sau đó lại gần bên tai nhả ra một hơi: "Phù phù."
Một giọt nước mắt còn đọng lại trên mi, lảo đà lảo đảo.

Nàng bắt chước làm theo Chu Chẩm Nguyệt: "Phù Phù."
Cô nhìn khuôn mặt của nàng đỏ bừng, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, lặp lại một lần: "Phù phù."
Mục Tuyết Y ngây ngốc làm theo: "Phù phù."
Chu Chẩm Nguyệt: "Phù phù."
Mục Tuyết Y: "Phù phù."
Cô liền như vậy trêu chọc nàng.

Giống như thời gian thật sự quay về ba năm trước.

Chu Chẩm Nguyệt sờ vào mái tóc quăn mềm mại của nàng, đèn neon ngoài cửa rọi vào trong xe, trong nháy mắt phá tan ảo mộng.

Giây phút này, cô có loại ảo giác.

Hai người giống như...!
Chưa bao giờ tách ra.

Mục Tuyết Y phù phù mệt mỏi, thanh âm tan rã hô nhẹ một tiếng: "A Nguyệt-"
Chu Chẩm Nguyệt nhàn nhạt nở nụ cười, giống như kí ức đã từng, dùng giọng nói ôn nhu nhất sủng nịch nhất trả lời nàng:
"Chị ở đây."
Dừng một chút.

Chu Chẩm Nguyệt giương mắt nhìn phía xa xa ngoài cửa xe, âm thanh đè thấp mấy phần, trong lời nói ấp ủ ấm áp, lại như gió đêm thoảng qua biến mất trong không khí vô tận thê lương.

"Chị luôn luôn ở đây...".

Chapter
1 Chương 1: Giai Đoạn Nhị Tiểu Thư Mỏng Manh Bé Nhỏ
2 Chương 2: A Nguyệt Em Thích Chị
3 Chương 3: Tôi Muốn Em Ấy Thuộc Về Riêng Mình
4 Chương 4: Giáo Viên Hay Chủ Tịch
5 Chương 5: Muốn A Nguyệt Thổi
6 Chương 6: Hợp Đồng Tình Yêu
7 Chương 7: Nhị Tiểu Thư Xảy Ra Chuyện
8 Chương 8: Người Đến Trước Và Kẻ Đến Sau
9 Chương 9: Hôn Một Cái Ôm Một Cái
10 Chương 10: Trượt Vào Khe Hở Giữa Ngực
11 Chương 11: Ngủ Ngon Tuyết Y
12 Chương 12: Trò Chuyện Một Lúc
13 Chương 13: Mục Tuyết Y Mất Liên Lạc
14 Chương 14: Ngu Ngốc
15 Chương 15: Ừm Em Thích Chúng Nó
16 Chương 16: Ảo Tưởng Về Danh Phận
17 Chương 17: Hiểu Sai
18 Chương 18: Một Lời Hứa Muộn Màng Vô Nghĩa
19 Chương 19: Có Lẽ Em Mãi Cũng Không Hiểu
20 Chương 20: Món Đó Có Ngon Không
21 Chương 21: Ngủ Chung Giường
22 Chương 22: Chỉ Có Một Chiếc Chăn
23 Chương 23: Vì Người Mà Sống
24 Chương 24: Không Liên Quan Tới Nợ Nần
25 Chương 25: Đi Nhặt Thử Xem
26 Chương 26: A Nguyệt Chị Có Ở Phía Sau Không
27 Chương 27: Sự Sỉ Nhục
28 Chương 28: Bí Mật Bị Phát Hiện
29 Chương 29: Đi Làm Vào Ngày Mai
30 Chương 30: Chị Cũng Không Phải Người Ngoài
31 Chương 31: Mua Cà Phê Cho Chu Tổng!
32 Chương 32: Trốn Nhà Đi
33 Chương 33: Hôn Nhẹ Một Cái Tăng Thêm Mười Năm
34 Chương 34: Theo Đuổi Tôi Thêm Một Lần Nữa Đi
35 Chương 35: Trình Độ 100 Điểm
36 Chương 36: Đừng Đi
37 Chương 37: Chị Gái!
38 Chương 38: Chỉ Nhìn Mỗi Em
39 Chương 39: Chỗ Dựa Vững Chắc
40 Chương 40: Em Ấy Xứng Đáng Với Mọi Thứ Tốt Đẹp
41 Chương 41: Cô Bảo Vệ Nàng Luôn Luôn Đúng Lúc
42 Chương 42: Mục Quốc Thừa
43 Chương 43: A Nguyệt Chị Có Tin Em Không
44 Chương 44: Ngồi Xe Lăn Suốt Đời
45 Chương 45: Sân Khấu Điên Cuồng Của Nhị Tiểu Thư
46 Chương 46: Đừng Khóc A Nguyệt
47 Chương 47: Bất Cứ Ai Làm Tổn Thương Chị Đều Đáng Chết
48 Chương 48: Tôi Rất Mong Đợi Ngày Đó
49 Chương 49: Máu Và Thịt Tất Cả Đều Đòi Lại
50 Chương 50: Tôi Là Lương Tri Cuối Cùng Của Em
51 Chương 51: Một Màn Kịch Hay
52 Chương 52: Khiêu Khích
53 Chương 53: A Nguyệt Muốn Em
54 Chương 54: Hơi Thở Đan Xen
55 Chương 55: Trò Chơi Bắt Đầu
56 Chương 56: Đặt Cược
57 Chương 57: Tôi Đoán Chị Điên Trước
58 Chương 58: Sống Không Bằng Chết
59 Chương 59: Tôi Thà Rằng Em Không Còn Yêu Tôi Nữa
60 Chương 60: A Nguyệt Xin Lỗi
61 Chương 61: Xin Hãy Cứu Lấy Em
62 Chương 62: Trên Tay Người Ấy Là Chiếc Nhẫn Ngọc Quen Thuộc
63 Chương 63: Đồng Hành Cùng Em Đi Qua Thế Gian Khổ Ải
64 Chương 64: Nụ Hôn Của A Nguyệt
65 Chương 65
66 Chương 66: Em Có Trăm Triệu Loại Tốt
67 Chương 67: Bão Tuyết
68 Chương 68: Tìm Thấy Tuyết Y Trước
69 Chương 69: Bị Kẹt Trong Bão Tuyết
70 Chương 70: Nếu Như
71 Chương 71: Hừ Không Biết Xấu Hổ
72 Chương 72: Tiên Nữ Ghé Thăm
73 Chương 73: Em Có Tôi Sớm Hơn Em Nghĩ
74 Chương 74: Thẹn Thùng
75 Chương 75
76 Chương 76: Chu Chẩm Nguyệt Thật Là Xấu Xa!
77 Chương 77: Đừng Chạm Vào Tôi
78 Chương 78: A Nguyệt Kiếp Sau Hãy Tránh Xa Em Ra
79 Chương 79: Đan Xen Tan Chảy Biến Mất
80 Chương 80: Thế Giới Của Hai Người Từ Đây Sẽ Không Bao Giờ Trùng Lặp Nữa
81 Chương 81: A Nguyệt Nhìn Này
82 Chương 82: Tôi Chỉ Cần Một Chút Thời Gian Để Đứng Dậy
83 Chương 83: Tiểu Mục Tổng Mới Được Bổ Nhiệm
84 Chương 84: Đối Mặt
85 Chương 85: Hợp Tác Bị Hủy
86 Chương 86: Còng Tay Vàng Ròng
87 Chương 87: Dạo Này Chu Tổng Khỏe Chứ
88 Chương 88: Tôi Muốn Dằn Vặt Em
89 Chương 89: Đêm Nay Đừng Về Nhà
90 Chương 90: Thương Phẩm Mới Treo Giá
91 Chương 91: Thêm Gấp Đôi Khoai Môn Viên!
92 Chương 92: Khắc Lên Em
93 Chương 93: Bất Động Bất Tử
94 Chương 94: Quyền Quyết Định Nằm Ở Chị
95 Chương 95: Em Có Ngoan Không
96 Chương 96: Thế Sự Có Bao Nhiêu Gian Nan Năm Tháng Vẫn Không Buông Tha
97 Chương 97: Năm Xưa
98 Chương 98: Ý Nghĩa Của Chiếc Nhẫn
99 Chương 99: Phản Đòn Trên Xích Đu
100 Chương 100: Chúng Ta Kết Hôn Nhé
101 Chương 101: Cô Ấy Là Vợ Tôi
102 Chương 102: Kỳ Thanh
103 Chương 103: Có Thể Giới Thiệu Cho Tôi Không
104 Chương 104: Bản Ghi Nhớ
105 Chương 105: Vẫn Luôn Hướng Về Nhau
106 Chương 106: Ghen
107 Chương 107: Nghe Nói Ga Trải Giường Của Cô Vô Cùng Thê Thảm
108 Chương 108: Mục Tuyết 1
109 Chương 109: Có Muốn Nếm Thử Tư Vị Sống Không Bằng Chết
110 Chương 110: Bây Giờ Không Sợ Nữa
111 Chương 111: Cả Người Toàn Mùi Khói Thuốc Còn Muốn Hôn Tôi
112 Chương 112: Chơi Mạt Chược Nào
113 Chương 113: Chị Ở Phía Trước Em
114 Chương 114: Tuyết Y Chúng Ta Quay Lại Đi
115 Chương 115: Người Của Hai Thế Giới
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124: Ngoại truyện 1: Sau khi kết hôn
125 Chương 125: Ngoại truyện 2: Sau khi kết hôn
126 Chương 126: Ngoại truyện 3: Nhổ răng khôn
127 123: Hoàn
128 122: Một Năm Bị Bỏ Lỡ
129 121: Bí Mật
Chapter

Updated 129 Episodes

1
Chương 1: Giai Đoạn Nhị Tiểu Thư Mỏng Manh Bé Nhỏ
2
Chương 2: A Nguyệt Em Thích Chị
3
Chương 3: Tôi Muốn Em Ấy Thuộc Về Riêng Mình
4
Chương 4: Giáo Viên Hay Chủ Tịch
5
Chương 5: Muốn A Nguyệt Thổi
6
Chương 6: Hợp Đồng Tình Yêu
7
Chương 7: Nhị Tiểu Thư Xảy Ra Chuyện
8
Chương 8: Người Đến Trước Và Kẻ Đến Sau
9
Chương 9: Hôn Một Cái Ôm Một Cái
10
Chương 10: Trượt Vào Khe Hở Giữa Ngực
11
Chương 11: Ngủ Ngon Tuyết Y
12
Chương 12: Trò Chuyện Một Lúc
13
Chương 13: Mục Tuyết Y Mất Liên Lạc
14
Chương 14: Ngu Ngốc
15
Chương 15: Ừm Em Thích Chúng Nó
16
Chương 16: Ảo Tưởng Về Danh Phận
17
Chương 17: Hiểu Sai
18
Chương 18: Một Lời Hứa Muộn Màng Vô Nghĩa
19
Chương 19: Có Lẽ Em Mãi Cũng Không Hiểu
20
Chương 20: Món Đó Có Ngon Không
21
Chương 21: Ngủ Chung Giường
22
Chương 22: Chỉ Có Một Chiếc Chăn
23
Chương 23: Vì Người Mà Sống
24
Chương 24: Không Liên Quan Tới Nợ Nần
25
Chương 25: Đi Nhặt Thử Xem
26
Chương 26: A Nguyệt Chị Có Ở Phía Sau Không
27
Chương 27: Sự Sỉ Nhục
28
Chương 28: Bí Mật Bị Phát Hiện
29
Chương 29: Đi Làm Vào Ngày Mai
30
Chương 30: Chị Cũng Không Phải Người Ngoài
31
Chương 31: Mua Cà Phê Cho Chu Tổng!
32
Chương 32: Trốn Nhà Đi
33
Chương 33: Hôn Nhẹ Một Cái Tăng Thêm Mười Năm
34
Chương 34: Theo Đuổi Tôi Thêm Một Lần Nữa Đi
35
Chương 35: Trình Độ 100 Điểm
36
Chương 36: Đừng Đi
37
Chương 37: Chị Gái!
38
Chương 38: Chỉ Nhìn Mỗi Em
39
Chương 39: Chỗ Dựa Vững Chắc
40
Chương 40: Em Ấy Xứng Đáng Với Mọi Thứ Tốt Đẹp
41
Chương 41: Cô Bảo Vệ Nàng Luôn Luôn Đúng Lúc
42
Chương 42: Mục Quốc Thừa
43
Chương 43: A Nguyệt Chị Có Tin Em Không
44
Chương 44: Ngồi Xe Lăn Suốt Đời
45
Chương 45: Sân Khấu Điên Cuồng Của Nhị Tiểu Thư
46
Chương 46: Đừng Khóc A Nguyệt
47
Chương 47: Bất Cứ Ai Làm Tổn Thương Chị Đều Đáng Chết
48
Chương 48: Tôi Rất Mong Đợi Ngày Đó
49
Chương 49: Máu Và Thịt Tất Cả Đều Đòi Lại
50
Chương 50: Tôi Là Lương Tri Cuối Cùng Của Em
51
Chương 51: Một Màn Kịch Hay
52
Chương 52: Khiêu Khích
53
Chương 53: A Nguyệt Muốn Em
54
Chương 54: Hơi Thở Đan Xen
55
Chương 55: Trò Chơi Bắt Đầu
56
Chương 56: Đặt Cược
57
Chương 57: Tôi Đoán Chị Điên Trước
58
Chương 58: Sống Không Bằng Chết
59
Chương 59: Tôi Thà Rằng Em Không Còn Yêu Tôi Nữa
60
Chương 60: A Nguyệt Xin Lỗi
61
Chương 61: Xin Hãy Cứu Lấy Em
62
Chương 62: Trên Tay Người Ấy Là Chiếc Nhẫn Ngọc Quen Thuộc
63
Chương 63: Đồng Hành Cùng Em Đi Qua Thế Gian Khổ Ải
64
Chương 64: Nụ Hôn Của A Nguyệt
65
Chương 65
66
Chương 66: Em Có Trăm Triệu Loại Tốt
67
Chương 67: Bão Tuyết
68
Chương 68: Tìm Thấy Tuyết Y Trước
69
Chương 69: Bị Kẹt Trong Bão Tuyết
70
Chương 70: Nếu Như
71
Chương 71: Hừ Không Biết Xấu Hổ
72
Chương 72: Tiên Nữ Ghé Thăm
73
Chương 73: Em Có Tôi Sớm Hơn Em Nghĩ
74
Chương 74: Thẹn Thùng
75
Chương 75
76
Chương 76: Chu Chẩm Nguyệt Thật Là Xấu Xa!
77
Chương 77: Đừng Chạm Vào Tôi
78
Chương 78: A Nguyệt Kiếp Sau Hãy Tránh Xa Em Ra
79
Chương 79: Đan Xen Tan Chảy Biến Mất
80
Chương 80: Thế Giới Của Hai Người Từ Đây Sẽ Không Bao Giờ Trùng Lặp Nữa
81
Chương 81: A Nguyệt Nhìn Này
82
Chương 82: Tôi Chỉ Cần Một Chút Thời Gian Để Đứng Dậy
83
Chương 83: Tiểu Mục Tổng Mới Được Bổ Nhiệm
84
Chương 84: Đối Mặt
85
Chương 85: Hợp Tác Bị Hủy
86
Chương 86: Còng Tay Vàng Ròng
87
Chương 87: Dạo Này Chu Tổng Khỏe Chứ
88
Chương 88: Tôi Muốn Dằn Vặt Em
89
Chương 89: Đêm Nay Đừng Về Nhà
90
Chương 90: Thương Phẩm Mới Treo Giá
91
Chương 91: Thêm Gấp Đôi Khoai Môn Viên!
92
Chương 92: Khắc Lên Em
93
Chương 93: Bất Động Bất Tử
94
Chương 94: Quyền Quyết Định Nằm Ở Chị
95
Chương 95: Em Có Ngoan Không
96
Chương 96: Thế Sự Có Bao Nhiêu Gian Nan Năm Tháng Vẫn Không Buông Tha
97
Chương 97: Năm Xưa
98
Chương 98: Ý Nghĩa Của Chiếc Nhẫn
99
Chương 99: Phản Đòn Trên Xích Đu
100
Chương 100: Chúng Ta Kết Hôn Nhé
101
Chương 101: Cô Ấy Là Vợ Tôi
102
Chương 102: Kỳ Thanh
103
Chương 103: Có Thể Giới Thiệu Cho Tôi Không
104
Chương 104: Bản Ghi Nhớ
105
Chương 105: Vẫn Luôn Hướng Về Nhau
106
Chương 106: Ghen
107
Chương 107: Nghe Nói Ga Trải Giường Của Cô Vô Cùng Thê Thảm
108
Chương 108: Mục Tuyết 1
109
Chương 109: Có Muốn Nếm Thử Tư Vị Sống Không Bằng Chết
110
Chương 110: Bây Giờ Không Sợ Nữa
111
Chương 111: Cả Người Toàn Mùi Khói Thuốc Còn Muốn Hôn Tôi
112
Chương 112: Chơi Mạt Chược Nào
113
Chương 113: Chị Ở Phía Trước Em
114
Chương 114: Tuyết Y Chúng Ta Quay Lại Đi
115
Chương 115: Người Của Hai Thế Giới
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124: Ngoại truyện 1: Sau khi kết hôn
125
Chương 125: Ngoại truyện 2: Sau khi kết hôn
126
Chương 126: Ngoại truyện 3: Nhổ răng khôn
127
123: Hoàn
128
122: Một Năm Bị Bỏ Lỡ
129
121: Bí Mật