Chương 53: Chỉ cần đánh tàn phế

Anh Xà nhìn chăm chằm Lưu Phong, vẻ mặt khinh thường: “Tên nhóc đó chắc là dễ đối phó, nhưng người đi cùng nó đã làm vài người anh em của tôi bị thương, hình như có chút bản lĩnh”.

“Anh Xà, anh nhìn bộ dạng con ả Dạ Tường Vi đi, chắc là định giấu bố tôi làm mấy chuyện bất chính”.

Lữ Phong giật dây: “Chỉ cần đánh tàn phế thằng tạp chủng làm gãy ngón tay của tôi, quay về tôi sẽ nói chuyện này cho bố tôi, bố tôi nhất định sẽ tự tay xử con ả Dạ Tường Vi”.

“Hừ, đến lúc đó, quán bar trong tay Dạ Tường Vi cũng sẽ bị thu hồi, tôi cho anh quản lý một quán”.

Anh Xà nghe xong, hai mắt sáng lên: “Cậu Lữ, cậu yên tâm, tên nhóc đó phế của anh một ngón tay, tối nay tôi sẽ phế của nó một cảng chân”.

Cùng lúc đó, phòng làm việc ở quán bar, Ngô Sơn nhìn Dạ Tường Vi, ngập ngừng muốn nói.

“Sơn, em có lời muốn nói sao?”. Ngày xưa Dạ Tường Vi từng cứu mạng Ngô Sơn, bắt đầu từ lúc đó, Ngô Sơn luôn theo bên cạnh Dạ Tường Vị, trở thành

chân tay mạnh nhất của Dạ Tường Vi.

Một mình Ngô Sơn giải quyết tám, mười người hoàn toàn không thành vấn đề.

Vì thế mà nhóm anh Xà nhìn thấy Ngô Sơn mới sợ hãi như vậy.

Có lần anh Xà gây mâu thuẫn với Ngô Sơn, bị Ngô Sơn xách lên cắm đầu vào bồn cầu.

Từ đó về sau, anh Xà luôn sợ Ngô Sơn từ tận đáy lòng.

Mặc dù Ngô Sơn trung thành với Dạ Tường Vi, nhưng kiệm lời ít nói.

Trong lòng Ngô Sơn, Dạ Tường Vi dư sức xứng với ông Lữ.

Nhưng người đàn ông có thể xứng với Dạ Tường Vi chắc chắn không thể là ông Lữ.

Bây giờ Dạ Tường Vi khách sáo với một người trẻ tuổi như vậy, thậm chí ánh mắt còn đầy vẻ kính trọng, Ngô Sơn cảm thấy không được thoải mái.

“Chị Tường Vi, em biết ông Lữ không còn khả năng, nhưng em thấy người tên Lưu Phong kia cũng không phải người thích hợp với chị”.

Ngô Sơn lên tiếng, cuối cùng cũng nói ra nỗi bất mãn trong lòng: “Hơn nữa, vì sao chị lại cung kính với anh ta như vậy?”.

“Hừ, mặc dù em cảm thấy anh ta cũng có chút bản lĩnh, nhưng nếu thật sự đánh nhau, em có tự tin sẽ đè bẹp anh ta”.

“Được, khi nào có cơ hội, chị sẽ cho em đấu một trận với thiếu chủ nhân”, Dạ Tường Vi không hề giận mà cười đáp.

“Thiếu chủ nhân?”, Ngô Sơn ngạc nhiên: “Chị Tường Vị, chị được gọi là nữ hoàng Tường Vi ở phố quán bar, chị lại gọi tên kia là chủ nhân?”.

“Không sai, bắt đầu từ hôm nay, anh ta không những là chủ nhân của chị, hơn nữa, chỉ cần anh ta lên tiếng, chị sẽ nghe theo”.

Dạ Tường Vi dừng lại một lúc, nheo mắt lại: “Không những là chị mà ngay cả em cũng phải nghe theo lời anh ta”.

“Dựa vào đâu?”, Ngô Sơn không phục.

Ánh mắt Dạ Tường Vi trở nên sâu xa: “Bởi vì anh ta là đệ tử thân truyền duy nhất của lão chủ nhân”.

“Ha ha, Ngô Sơn, bây giờ chị nói có lẽ em cũng không hiểu được, đợi lần sau có cơ hội, chị sẽ cho em tận mắt chứng kiến sự lợi hại của thiếu chủ nhân”.

Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn Ngô Sơn: “Ngô Sơn, chỉ bằng chúng ta đánh cược đi?”.

“Đánh cược thế nào?”.

“Chị cược em không đỡ được một chiêu của anh ta”.

“Không thể nào!", Ngô Sơn giơ nắm đấm, siết chặt đến mức kêu răng rắc: “Năm đấm của em có thể gi ết chết một con bò, chị nói em không đỡ được một chiêu của người đó?”.

“Ha ha, lần sau sẽ có cơ hội thôi”, Dạ Tường Vi không tranh luận nữa.

Trong lòng cô ta, Nhân Hoàng là nhân vật giống như thần tiên.

Người mà Nhân Hoàng chọn chắc chắn cũng không phải hạng tầm thường.

Mấy năm qua, Dạ Tường Vi luôn trông chờ được gặp lại lão chủ nhân, quay về thế giới ngầm cùng với lão chủ nhân, quang cảnh tươi đẹp.

Chapter
1 Chương 1: Sét đánh giữa trời quang
2 Chương 2: Trở về
3 Chương 3: Bạn thân chị là Diệp Đan Quỳnh
4 Chương 4: Em đi đâu đấy?
5 Chương 5: Lưu Phong rơi từ vách núi
6 Chương 6: Không thấy viết ạ
7 Chương 7: Đan Quỳnh cũng không ngốc
8 Chương 8: Sao hôm nay đột nhiên lại phát bệnh? 
9 Chương 9: Nghe nói cháu cũng đánh đấm rất giỏi?
10 Chương 10: Lôi tên này ra ngoài cho tôi!
11 Chương 11: Vậy tôi cho cô vay
12 Chương 12: Tôi nhổ vào!
13 Chương 13:  Vãi chưởng! 
14 Chương 14:  Bánh bao nhỏ thì sao?
15 Chương 15: Có gì mau nói
16 Chương 16:  Đồng nghiệp chạy mất
17 Chương 17:  Lưu Phong không đùa nữa
18 Chương 18:  Ăn không được liền đạp đổ sao? 
19 Chương 19: Không bị cái gì cắn cả
20 Chương 20: Chị tôi đâu?
21 Chương 21: Chán sống à?
22 Chương 22: Ra tay thật tàn nhẫn
23 Chương 23: Tiêu rồi!
24 Chương 24: Với vai trò là cảnh sát
25 Chương 25: Tử Thần này muốn
26 Chương 26: Lưu Phong cạn lời
27 Chương 27: Anh gọi anh ta là anh?
28 Chương 28: Khoảng mười giờ sáng
29 Chương 29: Ăn cơm xong
30 Chương 30: Hôm nay đợi ngân hàng mở cửa đi
31 Chương 31: Tôi thừa nhận thì đã sao?
32 Chương 32: Hay là anh cầm tạm trước?
33 Chương 33: Bao nhiêu tiền?
34 Chương 34: Ngoài cửa xuất hiện ba người
35 Chương 35: Anh sờ chỗ nào đấy?
36 Chương 36: Con khốn
37 Chương 37: Mẹ kiếp!
38 Chương 38: Hay là cô nghe nhầm?
39 Chương 39: Tôn Khánh Niên đồng tử co rút
40 Chương 40: Tôi có cháu gái là sai sao?
41 Chương 41: Diệp tổng
42 Chương 42: Cậu có gì muốn nói?
43 Chương 43: Cấp năm?
44 Chương 44: Tên Lưu Phong này lại tài giỏi như vậy?
45 Chương 45: Nổ theo quán tính
46 Chương 46: Cái thể loại tài xế quái gì thế này
47 Chương 47: Tam Quốc để tán gái?
48 Chương 48: Có gì đáng sợ đâu cơ chứ?
49 Chương 49: Có chuyện gì vậy?
50 Chương 50: Dám lên tầng với người phụ nữ của ông Lữ
51 Chương 51: Tầng hai
52 Chương 52: Ướt át lắm
53 Chương 53: Chỉ cần đánh tàn phế
54 Chương 54: Lữ Phong?
55 Chương 55: Biệt thự nhà họ Lữ
56 Chương 56: Không ai sánh bằng!
57 Chương 57: Đây là biệt thự của nhà họ Lữ
58 Chương 58: Chuyện thế này có thể nhịn được sao?
59 Chương 59: Thực sự quá mất mặt
60 Chương 60: Ý cô là đánh bạc sao?
61 Chương 61: Đàn ông truyền thống?
62 Chương 62: Đùa sao?
63 Chương 63: Lý nào lại vậy?
64 Chương 64: Cô Trương?
65 Chương 65: Cái quỷ gì thế này?
66 Chương 66: Ăn nói cho cẩn thận!
Chapter

Updated 66 Episodes

1
Chương 1: Sét đánh giữa trời quang
2
Chương 2: Trở về
3
Chương 3: Bạn thân chị là Diệp Đan Quỳnh
4
Chương 4: Em đi đâu đấy?
5
Chương 5: Lưu Phong rơi từ vách núi
6
Chương 6: Không thấy viết ạ
7
Chương 7: Đan Quỳnh cũng không ngốc
8
Chương 8: Sao hôm nay đột nhiên lại phát bệnh? 
9
Chương 9: Nghe nói cháu cũng đánh đấm rất giỏi?
10
Chương 10: Lôi tên này ra ngoài cho tôi!
11
Chương 11: Vậy tôi cho cô vay
12
Chương 12: Tôi nhổ vào!
13
Chương 13:  Vãi chưởng! 
14
Chương 14:  Bánh bao nhỏ thì sao?
15
Chương 15: Có gì mau nói
16
Chương 16:  Đồng nghiệp chạy mất
17
Chương 17:  Lưu Phong không đùa nữa
18
Chương 18:  Ăn không được liền đạp đổ sao? 
19
Chương 19: Không bị cái gì cắn cả
20
Chương 20: Chị tôi đâu?
21
Chương 21: Chán sống à?
22
Chương 22: Ra tay thật tàn nhẫn
23
Chương 23: Tiêu rồi!
24
Chương 24: Với vai trò là cảnh sát
25
Chương 25: Tử Thần này muốn
26
Chương 26: Lưu Phong cạn lời
27
Chương 27: Anh gọi anh ta là anh?
28
Chương 28: Khoảng mười giờ sáng
29
Chương 29: Ăn cơm xong
30
Chương 30: Hôm nay đợi ngân hàng mở cửa đi
31
Chương 31: Tôi thừa nhận thì đã sao?
32
Chương 32: Hay là anh cầm tạm trước?
33
Chương 33: Bao nhiêu tiền?
34
Chương 34: Ngoài cửa xuất hiện ba người
35
Chương 35: Anh sờ chỗ nào đấy?
36
Chương 36: Con khốn
37
Chương 37: Mẹ kiếp!
38
Chương 38: Hay là cô nghe nhầm?
39
Chương 39: Tôn Khánh Niên đồng tử co rút
40
Chương 40: Tôi có cháu gái là sai sao?
41
Chương 41: Diệp tổng
42
Chương 42: Cậu có gì muốn nói?
43
Chương 43: Cấp năm?
44
Chương 44: Tên Lưu Phong này lại tài giỏi như vậy?
45
Chương 45: Nổ theo quán tính
46
Chương 46: Cái thể loại tài xế quái gì thế này
47
Chương 47: Tam Quốc để tán gái?
48
Chương 48: Có gì đáng sợ đâu cơ chứ?
49
Chương 49: Có chuyện gì vậy?
50
Chương 50: Dám lên tầng với người phụ nữ của ông Lữ
51
Chương 51: Tầng hai
52
Chương 52: Ướt át lắm
53
Chương 53: Chỉ cần đánh tàn phế
54
Chương 54: Lữ Phong?
55
Chương 55: Biệt thự nhà họ Lữ
56
Chương 56: Không ai sánh bằng!
57
Chương 57: Đây là biệt thự của nhà họ Lữ
58
Chương 58: Chuyện thế này có thể nhịn được sao?
59
Chương 59: Thực sự quá mất mặt
60
Chương 60: Ý cô là đánh bạc sao?
61
Chương 61: Đàn ông truyền thống?
62
Chương 62: Đùa sao?
63
Chương 63: Lý nào lại vậy?
64
Chương 64: Cô Trương?
65
Chương 65: Cái quỷ gì thế này?
66
Chương 66: Ăn nói cho cẩn thận!