Chương 49: Có chuyện gì vậy?

"Có chuyện gì vậy?" Dạ Tường Vĩ lạnh lùng liếc nhìn Lữ Phong, khi nhìn thấy ngón tay của hắn bị gãy, khóe miệng cô ta thoáng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

"Chuyện là..." Lư Phong đang định mở miệng thì Dạ Tường. Vi lại chỉ vào Lâm Ấu Nương: "Cô nói cho tôi biết".

Lâm Ấu Nương căn bản không dám nhìn thẳng vào Dạ Tường Vi, cô ấy cúi đầu run rẩy kể lại chuyện đã xảy ra.

Sau khi biết Dạ Tường Vi là mẹ kế của Lữ Phong, Lâm Ấu Nương càng cảm thấy sợ hãi hơn, vội vã giải thích: “Chị Tường Vi, Lưu tiên sinh chỉ có ý tốt thôi, không phải cố ý muốn xúc phạm cậu chủ Lữ, xin chị đừng trách tội anh ấy".

Lúc này rồi mà Lâm Ấu Nương còn lo lắng cho Lưu Phong.

Ấn tượng của Lưu Phong đối với cô gái này càng ngày càng tốt.

Dạ Tường Vi liếc nhìn Lưu Phong, rồi nhìn Diệp Phùng Xuân, sau đó lại liếc nhìn đám côn đồ bị Diệp Phùng Xuân đánh ngã ra đất: "Tiểu Xà, hình như tôi đã nói với cậu rằng các người không được bước vào quán bar Dạ Tường Vi này nửa bước rồi phải không?"

Anh Xà nghe vậy thì đồng tử co rút lại: "Chị Tường Vị, là do cậu chủ Lữ xảy ra chuyện, bọn em không thể khoanh tay đứng nhìn! Em, em biết lần này mình đã phạm sai lầm, lần sau em sẽ không dám như thế nữa".

"Cút!" Dạ Tường Vi tựa hồ hoàn toàn không muốn nghe anh Xà nói nhảm, nhẹ nhàng thốt ra một chữ.

"Mẹ kế, chẳng lẽ cứ vậy mà cho qua chuyện này?" Lữ Phong có vẻ không phục.

Dạ Tường Vi hừ lạnh: "Lữ Phong, dãy quán bar này tuy đứng tên họ Lữ, nhưng là của bố cậu chứ đâu có liên quan gì đến cậu?"

"Hơn nữa, quán bar này là quà sinh nhật bố cậu tặng cho tôi. Tôi muốn làm gì với nó là việc của tôi. Cậu đi được rồi đấy".

"Nhưng, ngón tay của tôi..." Lữ Phong giơ ngón tay lên, đôi mắt đỏ ngầu trợn tròn lên như sắp toé ra lửa.

"Nếu cậu có bản lĩnh thì sau khi rời khỏi đây, xử lý thế nào là chuyện của cậu. Nhưng bây giờ thì lập tức cút khỏi đây!" Dạ Tường Vi chỉ về phía cửa: "Nếu còn không cút thì đừng trách tôi thô lỗ".

"Được rồi, Dạ Tường Vi, cô được lắm!" Lữ Phong nghiến răng nghiến lợi nói: "Không phải cô chỉ dựa vào việc bố tôi thích cô thôi sao?"

"Hừ, cô chẳng qua chỉ là một đôi giày rách, sớm muộn bố tôi cũng sẽ chán ghét. Đến lúc đó, xem cô còn có thể kiêu ngạo được nữa không".

"Bốp!"

Đột nhiên, một người từ phía sau Dạ Tường Vi đi ra và tát thẳng vào mặt Lữ Phong.

Lữ Phong mặt sưng húp lên, khóe miệng chảy ra máu.

“Dám xúc phạm chị Tường Vĩ, có tin tôi giết cậu không!”, đó là một người đàn ông cao to lực lưỡng, ánh mắt vô cùng hung dữ.

Người đàn ông lực lưỡng cao khoảng 1.9 mét, anh ta chỉ cần nhìn chăm chằm cũng khiến Lữ Phong cảm thấy sợ hãi.

"Các người thật độc ác!" Lữ Phong đôi mắt tràn đầy sợ hãi, tựa hồ biết rõ người đàn ông này không dễ chọc vào, vì thế hắn chỉ đành ôm mặt rời đi trong ê chề.

Anh Xà và những người khác cũng không dám ở lại lâu hơn, nhanh chóng dìu đồng đội vừa bị đánh ngã rời khỏi đó.

Lúc này không gian xung quanh lại chìm vào im lặng.

Nhiều người không hiểu tại sao Dạ Tường Vi là mẹ kế của Lữ Phong mà lại không đứng về phía hẳn ta.

Lâm Ấu Nương có lẽ là người kinh ngạc nhất, cô ấy run rẩy ngẩng đầu läp bắp: "Chị Tường Vi..."

"Cô là người mới sao?" Dạ Tường Vi hỏi.

Lâm Ấu Nương khẽ gật đầu: "Tôi, tôi là sinh viên đại học. Thiên Châu, tôi chỉ đến đây làm việc vào buổi tối".

"Nơi này không phù hợp với cô", Dạ Tường Vi nói với người đàn ông cường tráng bên cạnh: "Sơn Tử, trả lương cho. cô bé này, trả thêm một tháng nữa rồi để cô ấy đi".

Ngô Sơn gật đầu, đang định đồng ý, nhưng Lâm Ấu Nương lại quỳ sụp xuống đất: "Chị Tường Vi, xin đừng sa thải em!"

"Em, em sẽ cố gắng làm việc hết sức và sẽ không gây rắc rối cho chị nữa. Cầu xin chị..."

"Tôi nói rồi, nơi này không thích hợp với cô', Dạ Tường Vi xua tay.

Ngô Sơn tiến lên kéo Lâm Ấu Nương đứng dậy: "Đi thôi".

Lâm Ấu Nương không chịu rời đi: "Chị Tường Vi, chị trừng phạt em cũng được, nhưng xin chị hãy tha cho Lưu tiên sinh".

Chapter
1 Chương 1: Sét đánh giữa trời quang
2 Chương 2: Trở về
3 Chương 3: Bạn thân chị là Diệp Đan Quỳnh
4 Chương 4: Em đi đâu đấy?
5 Chương 5: Lưu Phong rơi từ vách núi
6 Chương 6: Không thấy viết ạ
7 Chương 7: Đan Quỳnh cũng không ngốc
8 Chương 8: Sao hôm nay đột nhiên lại phát bệnh? 
9 Chương 9: Nghe nói cháu cũng đánh đấm rất giỏi?
10 Chương 10: Lôi tên này ra ngoài cho tôi!
11 Chương 11: Vậy tôi cho cô vay
12 Chương 12: Tôi nhổ vào!
13 Chương 13:  Vãi chưởng! 
14 Chương 14:  Bánh bao nhỏ thì sao?
15 Chương 15: Có gì mau nói
16 Chương 16:  Đồng nghiệp chạy mất
17 Chương 17:  Lưu Phong không đùa nữa
18 Chương 18:  Ăn không được liền đạp đổ sao? 
19 Chương 19: Không bị cái gì cắn cả
20 Chương 20: Chị tôi đâu?
21 Chương 21: Chán sống à?
22 Chương 22: Ra tay thật tàn nhẫn
23 Chương 23: Tiêu rồi!
24 Chương 24: Với vai trò là cảnh sát
25 Chương 25: Tử Thần này muốn
26 Chương 26: Lưu Phong cạn lời
27 Chương 27: Anh gọi anh ta là anh?
28 Chương 28: Khoảng mười giờ sáng
29 Chương 29: Ăn cơm xong
30 Chương 30: Hôm nay đợi ngân hàng mở cửa đi
31 Chương 31: Tôi thừa nhận thì đã sao?
32 Chương 32: Hay là anh cầm tạm trước?
33 Chương 33: Bao nhiêu tiền?
34 Chương 34: Ngoài cửa xuất hiện ba người
35 Chương 35: Anh sờ chỗ nào đấy?
36 Chương 36: Con khốn
37 Chương 37: Mẹ kiếp!
38 Chương 38: Hay là cô nghe nhầm?
39 Chương 39: Tôn Khánh Niên đồng tử co rút
40 Chương 40: Tôi có cháu gái là sai sao?
41 Chương 41: Diệp tổng
42 Chương 42: Cậu có gì muốn nói?
43 Chương 43: Cấp năm?
44 Chương 44: Tên Lưu Phong này lại tài giỏi như vậy?
45 Chương 45: Nổ theo quán tính
46 Chương 46: Cái thể loại tài xế quái gì thế này
47 Chương 47: Tam Quốc để tán gái?
48 Chương 48: Có gì đáng sợ đâu cơ chứ?
49 Chương 49: Có chuyện gì vậy?
50 Chương 50: Dám lên tầng với người phụ nữ của ông Lữ
51 Chương 51: Tầng hai
52 Chương 52: Ướt át lắm
53 Chương 53: Chỉ cần đánh tàn phế
54 Chương 54: Lữ Phong?
55 Chương 55: Biệt thự nhà họ Lữ
56 Chương 56: Không ai sánh bằng!
57 Chương 57: Đây là biệt thự của nhà họ Lữ
58 Chương 58: Chuyện thế này có thể nhịn được sao?
59 Chương 59: Thực sự quá mất mặt
60 Chương 60: Ý cô là đánh bạc sao?
61 Chương 61: Đàn ông truyền thống?
62 Chương 62: Đùa sao?
63 Chương 63: Lý nào lại vậy?
64 Chương 64: Cô Trương?
65 Chương 65: Cái quỷ gì thế này?
66 Chương 66: Ăn nói cho cẩn thận!
Chapter

Updated 66 Episodes

1
Chương 1: Sét đánh giữa trời quang
2
Chương 2: Trở về
3
Chương 3: Bạn thân chị là Diệp Đan Quỳnh
4
Chương 4: Em đi đâu đấy?
5
Chương 5: Lưu Phong rơi từ vách núi
6
Chương 6: Không thấy viết ạ
7
Chương 7: Đan Quỳnh cũng không ngốc
8
Chương 8: Sao hôm nay đột nhiên lại phát bệnh? 
9
Chương 9: Nghe nói cháu cũng đánh đấm rất giỏi?
10
Chương 10: Lôi tên này ra ngoài cho tôi!
11
Chương 11: Vậy tôi cho cô vay
12
Chương 12: Tôi nhổ vào!
13
Chương 13:  Vãi chưởng! 
14
Chương 14:  Bánh bao nhỏ thì sao?
15
Chương 15: Có gì mau nói
16
Chương 16:  Đồng nghiệp chạy mất
17
Chương 17:  Lưu Phong không đùa nữa
18
Chương 18:  Ăn không được liền đạp đổ sao? 
19
Chương 19: Không bị cái gì cắn cả
20
Chương 20: Chị tôi đâu?
21
Chương 21: Chán sống à?
22
Chương 22: Ra tay thật tàn nhẫn
23
Chương 23: Tiêu rồi!
24
Chương 24: Với vai trò là cảnh sát
25
Chương 25: Tử Thần này muốn
26
Chương 26: Lưu Phong cạn lời
27
Chương 27: Anh gọi anh ta là anh?
28
Chương 28: Khoảng mười giờ sáng
29
Chương 29: Ăn cơm xong
30
Chương 30: Hôm nay đợi ngân hàng mở cửa đi
31
Chương 31: Tôi thừa nhận thì đã sao?
32
Chương 32: Hay là anh cầm tạm trước?
33
Chương 33: Bao nhiêu tiền?
34
Chương 34: Ngoài cửa xuất hiện ba người
35
Chương 35: Anh sờ chỗ nào đấy?
36
Chương 36: Con khốn
37
Chương 37: Mẹ kiếp!
38
Chương 38: Hay là cô nghe nhầm?
39
Chương 39: Tôn Khánh Niên đồng tử co rút
40
Chương 40: Tôi có cháu gái là sai sao?
41
Chương 41: Diệp tổng
42
Chương 42: Cậu có gì muốn nói?
43
Chương 43: Cấp năm?
44
Chương 44: Tên Lưu Phong này lại tài giỏi như vậy?
45
Chương 45: Nổ theo quán tính
46
Chương 46: Cái thể loại tài xế quái gì thế này
47
Chương 47: Tam Quốc để tán gái?
48
Chương 48: Có gì đáng sợ đâu cơ chứ?
49
Chương 49: Có chuyện gì vậy?
50
Chương 50: Dám lên tầng với người phụ nữ của ông Lữ
51
Chương 51: Tầng hai
52
Chương 52: Ướt át lắm
53
Chương 53: Chỉ cần đánh tàn phế
54
Chương 54: Lữ Phong?
55
Chương 55: Biệt thự nhà họ Lữ
56
Chương 56: Không ai sánh bằng!
57
Chương 57: Đây là biệt thự của nhà họ Lữ
58
Chương 58: Chuyện thế này có thể nhịn được sao?
59
Chương 59: Thực sự quá mất mặt
60
Chương 60: Ý cô là đánh bạc sao?
61
Chương 61: Đàn ông truyền thống?
62
Chương 62: Đùa sao?
63
Chương 63: Lý nào lại vậy?
64
Chương 64: Cô Trương?
65
Chương 65: Cái quỷ gì thế này?
66
Chương 66: Ăn nói cho cẩn thận!