Chương 47: Tam Quốc để tán gái?

Nghe Lưu Phong nói vậy, trong đầu Diệp Phùng Xuân có vô số dấu hỏi.

Tán gái mà còn nhắc đến Điêu Thuyền?

Lế nào định dùng Tam Quốc để tán gái?

Ừm, đúng, chắc chắn là như vậy.

Diệp Phùng Xuân lặng lẽ gật đầu.

Tam Quốc toàn là đấu trí đấu dũng.

Tán gái cũng giống như vậy.

Lưu Phong đại ca quả là thông tuệ!

“Anh thần kinh à!”

Thế nhưng ngay khi Diệp Phùng Xuân chuẩn bị lấy giấy bút ra ghi lại tuyệt kỹ này thì người đẹp kia lại trợn mắt nhìn Lưu Phong, sau đó quay lưng đi thẳng.

Éc!

Không hiệu quả sao?

Lưu Phong nhớ rằng ông già kỳ lạ trong lúc tán phét từng kể với anh ông ta đã dùng câu này cua được bao nhiêu người đẹp, trong đó có Diệp Khuynh Thành.

Xem ra, lời của ông già này không thể cái gì cũng tin.

Lưu Phong quay đầu lại, vẫy vẫy tay với Diệp Phùng Xuân.

Diệp Phùng Xuân vẻ mặt hoang mang đi tới chỗ Lưu

Phong: “Anh Lưu, người đẹp đó sao lại bỏ đi vậy? Hơn nữa, ban nãy hình như còn mắng anh là đồ thần kinh?”

“Phùng Xuân à, tôi đây là đang dạy anh cách tư duy ngược. Nhớ cho kỹ, kiểu chào hỏi hạ đẳng như vậy sẽ không thể giúp anh thành công”, Lưu Phong mặt ra vẻ lão luyện, tim không đập chân không run bốc phét như thật.

Diệp Phùng Xuân sững người, sau đó như chợt hiểu ra, nói: “Ra là vậy, anh Lưu, tôi hiểu rồi. Khi tán gái không được nhắc đến Điêu Thuyền, nhắc đến Gia Cát Lượng chắc sẽ thành công đúng không?”

“Dù gì Điêu Thuyền chỉ có sắc đẹp còn Gia Cát Lượng mới thông tuệ thực sự”.

Khả năng lý giải của Diệp Phùng Xuân... đúng là vô địch.

“Thông minh”, Lưu Phong giơ ngón cái về phía Diệp Phùng Xuân, hạn hán lời quay lưng đi vào trong quán bar.

“Ha ha, đa tạ anh Lưu chỉ dạy”, Diệp Phùng Xuân đột nhiên vui như mở cờ trong bụng, đi theo Lưu Phong. Trong lòng cảm giác mình dường như đã trở thành cao thủ tán gái.

Sau khi hai người đi vào quán bar.

Họ tìm một vị trí để ngồi xuống.

“Người đẹp, qua đây uống với anh một ly đi”.

Hai người Lưu Phong vừa ngồi xuống thì bên cạnh có tiếng lè nhè của một gã say rượu.

Đó là một gã thanh niên chừng ba mươi tuổi.

Tên này kéo cô phục vụ xuống, sau đó đập mấy tờ ngân phiếu màu hồng lên bàn, nói: “Người đẹp, trông em lạ lắm, mới tới phải không? Nào nào nào, chỉ cần em uống hết ly rượu này thì số tiền này là của em”.

“Quý khách, tôi là phục vụ ở đây, tôi không được phép uống rượu”, cô phục vụ vẻ mặt vô cùng lo lắng, lập tức lùi về Sau.

“Bốp!”

Gã thanh niên tát bốp vào mặt cô gái, quát: “M* mày, cho mày thể diện mà không biết điều à?”

“Cũng không nhìn xem ông mày là ai, quán bar này là của nhà tao mở đấy”.

“Mẹ kiếp, một đứa phục vụ mà còn giả vờ thanh cao, có tin một câu của tao cũng đủ để mày ngoan ngoãn phải lên giường với tao không?”

Cô phục vụ khoé mắt đỏ ửng, cố nén không cho nước mắt chảy ra, đáp: “Tiên sinh, tôi thực sự không biết uống rượu, tôi chỉ làm thêm ở đây thôi..."

“Thiếu gia đây cho cô thêm một cơ hội, cút ra đây, quỳ xuống uống hết đi!", gã thanh niên chỉ vào nữ phục vụ, đưa ra tối hậu thư cuối cùng.

Những ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía đó.

Nữ phục vụ cắn môi, nước mắt không ngừng rơi xuống như những hạt trân châu.

Chapter
1 Chương 1: Sét đánh giữa trời quang
2 Chương 2: Trở về
3 Chương 3: Bạn thân chị là Diệp Đan Quỳnh
4 Chương 4: Em đi đâu đấy?
5 Chương 5: Lưu Phong rơi từ vách núi
6 Chương 6: Không thấy viết ạ
7 Chương 7: Đan Quỳnh cũng không ngốc
8 Chương 8: Sao hôm nay đột nhiên lại phát bệnh? 
9 Chương 9: Nghe nói cháu cũng đánh đấm rất giỏi?
10 Chương 10: Lôi tên này ra ngoài cho tôi!
11 Chương 11: Vậy tôi cho cô vay
12 Chương 12: Tôi nhổ vào!
13 Chương 13:  Vãi chưởng! 
14 Chương 14:  Bánh bao nhỏ thì sao?
15 Chương 15: Có gì mau nói
16 Chương 16:  Đồng nghiệp chạy mất
17 Chương 17:  Lưu Phong không đùa nữa
18 Chương 18:  Ăn không được liền đạp đổ sao? 
19 Chương 19: Không bị cái gì cắn cả
20 Chương 20: Chị tôi đâu?
21 Chương 21: Chán sống à?
22 Chương 22: Ra tay thật tàn nhẫn
23 Chương 23: Tiêu rồi!
24 Chương 24: Với vai trò là cảnh sát
25 Chương 25: Tử Thần này muốn
26 Chương 26: Lưu Phong cạn lời
27 Chương 27: Anh gọi anh ta là anh?
28 Chương 28: Khoảng mười giờ sáng
29 Chương 29: Ăn cơm xong
30 Chương 30: Hôm nay đợi ngân hàng mở cửa đi
31 Chương 31: Tôi thừa nhận thì đã sao?
32 Chương 32: Hay là anh cầm tạm trước?
33 Chương 33: Bao nhiêu tiền?
34 Chương 34: Ngoài cửa xuất hiện ba người
35 Chương 35: Anh sờ chỗ nào đấy?
36 Chương 36: Con khốn
37 Chương 37: Mẹ kiếp!
38 Chương 38: Hay là cô nghe nhầm?
39 Chương 39: Tôn Khánh Niên đồng tử co rút
40 Chương 40: Tôi có cháu gái là sai sao?
41 Chương 41: Diệp tổng
42 Chương 42: Cậu có gì muốn nói?
43 Chương 43: Cấp năm?
44 Chương 44: Tên Lưu Phong này lại tài giỏi như vậy?
45 Chương 45: Nổ theo quán tính
46 Chương 46: Cái thể loại tài xế quái gì thế này
47 Chương 47: Tam Quốc để tán gái?
48 Chương 48: Có gì đáng sợ đâu cơ chứ?
49 Chương 49: Có chuyện gì vậy?
50 Chương 50: Dám lên tầng với người phụ nữ của ông Lữ
51 Chương 51: Tầng hai
52 Chương 52: Ướt át lắm
53 Chương 53: Chỉ cần đánh tàn phế
54 Chương 54: Lữ Phong?
55 Chương 55: Biệt thự nhà họ Lữ
56 Chương 56: Không ai sánh bằng!
57 Chương 57: Đây là biệt thự của nhà họ Lữ
58 Chương 58: Chuyện thế này có thể nhịn được sao?
59 Chương 59: Thực sự quá mất mặt
60 Chương 60: Ý cô là đánh bạc sao?
61 Chương 61: Đàn ông truyền thống?
62 Chương 62: Đùa sao?
63 Chương 63: Lý nào lại vậy?
64 Chương 64: Cô Trương?
65 Chương 65: Cái quỷ gì thế này?
66 Chương 66: Ăn nói cho cẩn thận!
Chapter

Updated 66 Episodes

1
Chương 1: Sét đánh giữa trời quang
2
Chương 2: Trở về
3
Chương 3: Bạn thân chị là Diệp Đan Quỳnh
4
Chương 4: Em đi đâu đấy?
5
Chương 5: Lưu Phong rơi từ vách núi
6
Chương 6: Không thấy viết ạ
7
Chương 7: Đan Quỳnh cũng không ngốc
8
Chương 8: Sao hôm nay đột nhiên lại phát bệnh? 
9
Chương 9: Nghe nói cháu cũng đánh đấm rất giỏi?
10
Chương 10: Lôi tên này ra ngoài cho tôi!
11
Chương 11: Vậy tôi cho cô vay
12
Chương 12: Tôi nhổ vào!
13
Chương 13:  Vãi chưởng! 
14
Chương 14:  Bánh bao nhỏ thì sao?
15
Chương 15: Có gì mau nói
16
Chương 16:  Đồng nghiệp chạy mất
17
Chương 17:  Lưu Phong không đùa nữa
18
Chương 18:  Ăn không được liền đạp đổ sao? 
19
Chương 19: Không bị cái gì cắn cả
20
Chương 20: Chị tôi đâu?
21
Chương 21: Chán sống à?
22
Chương 22: Ra tay thật tàn nhẫn
23
Chương 23: Tiêu rồi!
24
Chương 24: Với vai trò là cảnh sát
25
Chương 25: Tử Thần này muốn
26
Chương 26: Lưu Phong cạn lời
27
Chương 27: Anh gọi anh ta là anh?
28
Chương 28: Khoảng mười giờ sáng
29
Chương 29: Ăn cơm xong
30
Chương 30: Hôm nay đợi ngân hàng mở cửa đi
31
Chương 31: Tôi thừa nhận thì đã sao?
32
Chương 32: Hay là anh cầm tạm trước?
33
Chương 33: Bao nhiêu tiền?
34
Chương 34: Ngoài cửa xuất hiện ba người
35
Chương 35: Anh sờ chỗ nào đấy?
36
Chương 36: Con khốn
37
Chương 37: Mẹ kiếp!
38
Chương 38: Hay là cô nghe nhầm?
39
Chương 39: Tôn Khánh Niên đồng tử co rút
40
Chương 40: Tôi có cháu gái là sai sao?
41
Chương 41: Diệp tổng
42
Chương 42: Cậu có gì muốn nói?
43
Chương 43: Cấp năm?
44
Chương 44: Tên Lưu Phong này lại tài giỏi như vậy?
45
Chương 45: Nổ theo quán tính
46
Chương 46: Cái thể loại tài xế quái gì thế này
47
Chương 47: Tam Quốc để tán gái?
48
Chương 48: Có gì đáng sợ đâu cơ chứ?
49
Chương 49: Có chuyện gì vậy?
50
Chương 50: Dám lên tầng với người phụ nữ của ông Lữ
51
Chương 51: Tầng hai
52
Chương 52: Ướt át lắm
53
Chương 53: Chỉ cần đánh tàn phế
54
Chương 54: Lữ Phong?
55
Chương 55: Biệt thự nhà họ Lữ
56
Chương 56: Không ai sánh bằng!
57
Chương 57: Đây là biệt thự của nhà họ Lữ
58
Chương 58: Chuyện thế này có thể nhịn được sao?
59
Chương 59: Thực sự quá mất mặt
60
Chương 60: Ý cô là đánh bạc sao?
61
Chương 61: Đàn ông truyền thống?
62
Chương 62: Đùa sao?
63
Chương 63: Lý nào lại vậy?
64
Chương 64: Cô Trương?
65
Chương 65: Cái quỷ gì thế này?
66
Chương 66: Ăn nói cho cẩn thận!