Chương 39: Tôn Khánh Niên đồng tử co rút

Tôn Khánh Niên nói liền một mạch, tức đến nỗi chòm râu dê vểnh hết cả lên.

Diệp Đan Quỳnh cũng cau mày lại: "Không sai, Tôn tiên sinh là bậc tiền bối kỳ cựu trong làng nghiên cứu mỹ phẩm, vậy mà anh lại nói ông ấy không hiểu về mỹ phẩm. Được, vậy anh nói xem, anh thì hiểu sao?"

Lưu Phong hít sâu một hơi: "Đương quy, nhân sâm, bạch chỉ, hoa cúc,..."

Đoàng!

Khi Lưu Phong đọc vanh vách các thành phần bào chế, trong đầu Tôn Khánh Niên như thể có tiếng sét giữa trời quang. Ông ta trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi: "Cậu, sao cậu biết được?"

"Hứ, trên người ông có mùi mấy loại dược liệu này", Lưu Phong thản nhiên đáp.

"Không thể nào!", Tôn Khánh Niên giơ tay lên, khit mũi hít lấy hít để nhưng vẫn chẳng ngửi thấy mùi gì.

Lưu Phong nói tiếp: "Ông không ngửi thấy không có nghĩa là tôi không ngửi thấy. Cho nên tôi mới nói ông không hiểu về mỹ phẩm đó'.

"Ông Tôn, dù ông có là một trong những người giỏi nhất trong lĩnh vực mỹ phẩm thì ông cũng chỉ coi mỹ phẩm là một phần của cái đẹp mà không hiểu được bản chất của nó'.

Tôn Khánh Niên sắc mặt có chút thay đổi. Nhưng ông ta vẫn cố chấp nói: "Bản chất? Hừ, cho dù cậu có thể đoán ra dược liệu mà tôi dùng thì đã sao? Cậu thử nói tôi nghe xem, bản chất của mỹ phẩm là gì".

“Đông y”, Lưu Phong thản nhiên phun ra hai chữ.

Tôn Khánh Niên đồng tử co rút, hỏi lại: Đông y?"

"Đúng vậy, trong Đông y, mỹ phẩm thực chất chỉ là một loại thuốc bôi ngoài để cải thiện làn da, cho nên cốt lõi của mỹ phẩm vẫn là Đông y".

"Cậu..." Tôn Khánh Niên chợt bừng tỉnh, lẩm bẩm nói: "Đông y, Đông y, đúng vậy!"

"Tôi nghiên cứu mỹ phẩm nhiều năm như vậy, nhưng tôi chỉ coi mỹ phẩm là mỹ phẩm mà chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này".

Nói xong, Tôn Khánh Niên nhìn chằm chằm Lưu Phong, vân có chút không phục: "Cho dù cậu có nói thế nào đi nữa thì cũng không ai có thể làm lung lay địa vị của tôi trong giới mỹ phẩm.

"Hừ, nếu cậu đã lợi hại như vậy thì thử nói cho tôi biết làm thế nào để tăng hiệu quả làm đẹp lên đi".

Lưu Phong hơi nhếch khóe miệng, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại hồi tưởng: “Mùi hương trên người ông chứng †ỏ, nếu tôi đoán không lầm thì ông đang nghiên cứu một loại kem dưỡng da".

"Loại kem dưỡng này có thể làm cho làn da đàn hồi hơn, thậm chí trẻ trung và căng mướt hơn”.

“Cũng không ngoa khi nói rằng nếu thoa loại kem dưỡng này sẽ trẻ ra ít nhất chục tuổi”.

“Nếu sử dụng nó trong một thời gian dài, việc trông trẻ hơn hai mươi tuổi sẽ không thành vấn đề".

Không sai một chữ! Tôn Khánh Niên vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Diệp Đan Quỳnh cũng há hốc miệng, nhìn chằm chằm Lưu Phong như quái vật.

Một lát sau, Diệp Đan Quỳnh tựa hồ đột nhiên nghĩ đến cái gì, cảnh giác hét lên: "Lưu Phong, có phải anh trộm bí mật của công ty chúng tôi không?"

“Trộm?” Lưu Phong khinh thường nói: “Cái công thức xoàng chưa hoàn thiện đó tôi thèm vào đi trộm.

"Làm sao anh biết là công thức chưa hoàn thiện?" Diệp Đan Quỳnh càng ngày càng cảm thấy Lưu Phong này đến tập đoàn Đan Quỳnh là do có mục đích khác.

"Xin đấy, chính các người vừa nói xong còn gì" Lưu Phong trầm giọng nói: "Công thức kia còn thiếu một loại dược liệu, tên là ngọc trúc".

"Ngọc trúc?" Tôn Khánh Niên như bị điện giật, vỗ đầu một cái, hô lên: "Ngọc trúc, trời ơi, ngọc trúc, tôi hiểu rồi, là ngọc trúc! Đại sư, đại sư!”

Vừa nói, Tôn Khánh Niên vừa nắm chặt tay Lưu Phong, suýt chút nữa quỳ xuống trước mặt anh, nhưng ông ta bị Lưu Phong tóm lấy: "Ông đang làm gì vậy?"

"Đệ tử ngu dốt, đệ tử ngu dốt! Ha ha, tôi đã nghĩ ra rồi. Thí nghiệm lâu như vậy, thứ duy nhất còn thiếu chính là ngọc trúc".

Tôn Khánh Niên mặt đỏ bừng hưng phấn, nói với Diệp Đan Quỳnh: "Giám đốc Diệp, công thức này chỉ thiếu ngọc trúc. Sau khi thêm ngọc trúc vào, nhất định có thể đạt được tác dụng thần kỳ".

Chapter
1 Chương 1: Sét đánh giữa trời quang
2 Chương 2: Trở về
3 Chương 3: Bạn thân chị là Diệp Đan Quỳnh
4 Chương 4: Em đi đâu đấy?
5 Chương 5: Lưu Phong rơi từ vách núi
6 Chương 6: Không thấy viết ạ
7 Chương 7: Đan Quỳnh cũng không ngốc
8 Chương 8: Sao hôm nay đột nhiên lại phát bệnh? 
9 Chương 9: Nghe nói cháu cũng đánh đấm rất giỏi?
10 Chương 10: Lôi tên này ra ngoài cho tôi!
11 Chương 11: Vậy tôi cho cô vay
12 Chương 12: Tôi nhổ vào!
13 Chương 13:  Vãi chưởng! 
14 Chương 14:  Bánh bao nhỏ thì sao?
15 Chương 15: Có gì mau nói
16 Chương 16:  Đồng nghiệp chạy mất
17 Chương 17:  Lưu Phong không đùa nữa
18 Chương 18:  Ăn không được liền đạp đổ sao? 
19 Chương 19: Không bị cái gì cắn cả
20 Chương 20: Chị tôi đâu?
21 Chương 21: Chán sống à?
22 Chương 22: Ra tay thật tàn nhẫn
23 Chương 23: Tiêu rồi!
24 Chương 24: Với vai trò là cảnh sát
25 Chương 25: Tử Thần này muốn
26 Chương 26: Lưu Phong cạn lời
27 Chương 27: Anh gọi anh ta là anh?
28 Chương 28: Khoảng mười giờ sáng
29 Chương 29: Ăn cơm xong
30 Chương 30: Hôm nay đợi ngân hàng mở cửa đi
31 Chương 31: Tôi thừa nhận thì đã sao?
32 Chương 32: Hay là anh cầm tạm trước?
33 Chương 33: Bao nhiêu tiền?
34 Chương 34: Ngoài cửa xuất hiện ba người
35 Chương 35: Anh sờ chỗ nào đấy?
36 Chương 36: Con khốn
37 Chương 37: Mẹ kiếp!
38 Chương 38: Hay là cô nghe nhầm?
39 Chương 39: Tôn Khánh Niên đồng tử co rút
40 Chương 40: Tôi có cháu gái là sai sao?
41 Chương 41: Diệp tổng
42 Chương 42: Cậu có gì muốn nói?
43 Chương 43: Cấp năm?
44 Chương 44: Tên Lưu Phong này lại tài giỏi như vậy?
45 Chương 45: Nổ theo quán tính
46 Chương 46: Cái thể loại tài xế quái gì thế này
47 Chương 47: Tam Quốc để tán gái?
48 Chương 48: Có gì đáng sợ đâu cơ chứ?
49 Chương 49: Có chuyện gì vậy?
50 Chương 50: Dám lên tầng với người phụ nữ của ông Lữ
51 Chương 51: Tầng hai
52 Chương 52: Ướt át lắm
53 Chương 53: Chỉ cần đánh tàn phế
54 Chương 54: Lữ Phong?
55 Chương 55: Biệt thự nhà họ Lữ
56 Chương 56: Không ai sánh bằng!
57 Chương 57: Đây là biệt thự của nhà họ Lữ
58 Chương 58: Chuyện thế này có thể nhịn được sao?
59 Chương 59: Thực sự quá mất mặt
60 Chương 60: Ý cô là đánh bạc sao?
61 Chương 61: Đàn ông truyền thống?
62 Chương 62: Đùa sao?
63 Chương 63: Lý nào lại vậy?
64 Chương 64: Cô Trương?
65 Chương 65: Cái quỷ gì thế này?
66 Chương 66: Ăn nói cho cẩn thận!
Chapter

Updated 66 Episodes

1
Chương 1: Sét đánh giữa trời quang
2
Chương 2: Trở về
3
Chương 3: Bạn thân chị là Diệp Đan Quỳnh
4
Chương 4: Em đi đâu đấy?
5
Chương 5: Lưu Phong rơi từ vách núi
6
Chương 6: Không thấy viết ạ
7
Chương 7: Đan Quỳnh cũng không ngốc
8
Chương 8: Sao hôm nay đột nhiên lại phát bệnh? 
9
Chương 9: Nghe nói cháu cũng đánh đấm rất giỏi?
10
Chương 10: Lôi tên này ra ngoài cho tôi!
11
Chương 11: Vậy tôi cho cô vay
12
Chương 12: Tôi nhổ vào!
13
Chương 13:  Vãi chưởng! 
14
Chương 14:  Bánh bao nhỏ thì sao?
15
Chương 15: Có gì mau nói
16
Chương 16:  Đồng nghiệp chạy mất
17
Chương 17:  Lưu Phong không đùa nữa
18
Chương 18:  Ăn không được liền đạp đổ sao? 
19
Chương 19: Không bị cái gì cắn cả
20
Chương 20: Chị tôi đâu?
21
Chương 21: Chán sống à?
22
Chương 22: Ra tay thật tàn nhẫn
23
Chương 23: Tiêu rồi!
24
Chương 24: Với vai trò là cảnh sát
25
Chương 25: Tử Thần này muốn
26
Chương 26: Lưu Phong cạn lời
27
Chương 27: Anh gọi anh ta là anh?
28
Chương 28: Khoảng mười giờ sáng
29
Chương 29: Ăn cơm xong
30
Chương 30: Hôm nay đợi ngân hàng mở cửa đi
31
Chương 31: Tôi thừa nhận thì đã sao?
32
Chương 32: Hay là anh cầm tạm trước?
33
Chương 33: Bao nhiêu tiền?
34
Chương 34: Ngoài cửa xuất hiện ba người
35
Chương 35: Anh sờ chỗ nào đấy?
36
Chương 36: Con khốn
37
Chương 37: Mẹ kiếp!
38
Chương 38: Hay là cô nghe nhầm?
39
Chương 39: Tôn Khánh Niên đồng tử co rút
40
Chương 40: Tôi có cháu gái là sai sao?
41
Chương 41: Diệp tổng
42
Chương 42: Cậu có gì muốn nói?
43
Chương 43: Cấp năm?
44
Chương 44: Tên Lưu Phong này lại tài giỏi như vậy?
45
Chương 45: Nổ theo quán tính
46
Chương 46: Cái thể loại tài xế quái gì thế này
47
Chương 47: Tam Quốc để tán gái?
48
Chương 48: Có gì đáng sợ đâu cơ chứ?
49
Chương 49: Có chuyện gì vậy?
50
Chương 50: Dám lên tầng với người phụ nữ của ông Lữ
51
Chương 51: Tầng hai
52
Chương 52: Ướt át lắm
53
Chương 53: Chỉ cần đánh tàn phế
54
Chương 54: Lữ Phong?
55
Chương 55: Biệt thự nhà họ Lữ
56
Chương 56: Không ai sánh bằng!
57
Chương 57: Đây là biệt thự của nhà họ Lữ
58
Chương 58: Chuyện thế này có thể nhịn được sao?
59
Chương 59: Thực sự quá mất mặt
60
Chương 60: Ý cô là đánh bạc sao?
61
Chương 61: Đàn ông truyền thống?
62
Chương 62: Đùa sao?
63
Chương 63: Lý nào lại vậy?
64
Chương 64: Cô Trương?
65
Chương 65: Cái quỷ gì thế này?
66
Chương 66: Ăn nói cho cẩn thận!