Chương 7: Đan Quỳnh cũng không ngốc

Tô Đát Kỷ sửng sốt, nhìn Lưu Phong làm bộ làm tịch, thoáng chốc hiểu ra ý của em mình, tiến tới véo tai Lưu Phong: “Thằng nhóc chết tiệt, nhiều năm không gặp, dám ghẹo chị đây à, còn giỡn mấy câu cũ rích đấy?”. 

 “Có phải em quên ngày xưa em xem trộm bà góa phụ hàng xóm tắm, bị chị lột s@ch quần áo đứng giữa tuyết rồi không?”. 

 “Chị, em đùa thôi, ha ha, đùa thôi mà”. 

 Lưu Phong vừa la vừa lùi về sau thật nhanh, cười hì hì nói: “Chị, em đồng ý, em đồng ý với chị còn không được à?”. 

 Lưu Phong giả vờ đau xoa lỗ tai nhưng thật ra không hề đau, trong lòng lại cảm thấy bình yên. 

 Nếu đổi lại là người khác, sao có thể dễ dàng véo lỗ tai anh như vậy. 

 Nhưng anh tình nguyện bị Tô Đát Kỷ véo lỗ tai. 

 Thấy mình dễ dàng bắt bí Lưu Phong, Tô Đát Kỷ vỗ vai Lưu Phong, hào phóng nói: “Thằng nhóc, chỉ cần em nghe theo lời chị, sau này chị nuôi em”. 

 Lưu Phong bĩu môi: “Vâng, chỉ cần em cố gắng làm việc, chị sẽ trở thành phú bà đúng không?”. 

 “Khà khà, thằng nhóc, tính giác ngộ của em cũng cao đấy”. 

 Tô Đát Kỷ lấy điện thoại gọi cho Diệp Đan Quỳnh, nụ cười trên mặt biến mất, khó xử nói: “Đan Quỳnh, mình đã cố gắng thuyết phục em mình nhưng nó nói muốn kết hôn thì phải đưa nó một triệu tệ. Haizz, mình cũng hết cách”. 

 Lưu Phong đỡ trán. 

 Người chị của mình y như tên của chị ấy, yêu tinh chính hiệu. 

 Lúc nhỏ lừa mình đã đành, bây giờ còn bắt đầu lừa cả bạn thân. 

 Hơn nữa, tốc độ trở mặt của chị không đi diễn kịch thì tiếc quá. 

 Lưu Phong không quan tâm đ ến Tô Đát Kỷ nữa, quay người đi đến trước máy tính, mở trang web xem mặt ra, bắt đầu điền thông tin của mình. 

 Họ và tên: Lưu Phong 

 Giới tính: Nam 

 Sở thích: Tán gái 

 Sở trường đặc biệt: Đặc biệt dài 

 Tiêu chuẩn tìm đối tượng: người đẹp, người đẹp và người đẹp. (PS: Tốt nhất là có bớt hình bông hoa năm cánh ở sau mông). 

 Anh gõ xong thì để lại phương thức liên lạc, đăng lên trang web xem mặt. 

 Trong lúc đó, Tô Đát Kỷ cũng gọi điện thoại xong. 

 Khuôn mặt hại nước hại dân kia lại biến thành vẻ tươi cười. 

 “Xong”. 

 Tô Đát Kỷ dường như thấy cảnh một đống tiền mặt đập ngất mình, vẫy tay với Lưu Phong: “Đan Quỳnh đồng ý với yêu cầu của chị rồi, tới đấy sẽ đưa cho em một triệu tệ, nhưng em cũng phải đáp ứng vài điều kiện của cô ấy”. 

 Bộ dạng Lưu Phong như để mặc Tô Đát Kỷ chi phối: “Dù sao chị cũng đồng ý rồi phải không?”. 

 “Ha ha, Đan Quỳnh cũng không ngốc”. 

 Tô Đát Kỷ nhếch miệng cười: “Nhưng em cũng không có tổn thất gì”. 

 “Dù sao cũng chỉ là vài điều khoản cứng nhắc, vào lúc quan trọng em phải ra mặt đối phó, không phải kết hôn thật”. 

 “Nhưng Đan Quỳnh có một điều kiện là em phải đích thân đến công ty lấy tiền, chỉ đưa tiền mặt, không chuyển khoản”. 

 “Người phụ nữ này thông minh hơn chị tưởng”. 

 Phòng lửa, phòng trộm, phòng bạn thân. Quả nhiên là danh ngôn chí lý. 

 Lưu Phong nhìn bộ dạng gian thương của Tô Đát Kỷ, trong lòng không khỏi mắng thầm. 

 Tô Đát Kỷ tiến tới kéo tay Lưu Phong: “Đi, khó khăn lắm em mới về đây, đi dọn phòng cho em trước rồi nấu mì cho em ăn”. 

 “Nói đến ăn, Tô Đát Kỷ hơi tức giận: “Haizz, vốn dĩ hôm nay định ăn ngon một bữa ở tiệc đính hôn, ai dè đến bây giờ còn chẳng có món gì nóng để ăn”. 

 “Chị vẫn ăn mạnh như xưa ấy nhỉ”. 

 Lưu Phong vô tình liếc nhìn khuôn ngực của Tô Đát Kỷ: “Hình như dinh dưỡng cũng không tệ”. 

 “Thằng nhóc chết tiệt, đi, lên lầu”, Tô Đát Kỷ cố tình ưỡn ngực, kéo Lưu Phong đi lên lầu. 

 Trung tâm môi giới hôn nhân có hai tầng, tầng một là nơi làm việc hàng ngày của Tô Đát Kỷ, tầng hai là phòng ở. Tô Đát Kỷ mở cửa phòng ngủ ra, chỉ vào chiếc giường đơn độc trong phòng: “Sau này em sẽ ngủ ở đây”. 

 Trong phòng toàn là đồ dùng của nữ. 

 Trên giường còn có vài bộ nội y. 

 Đủ mọi kiểu dáng, đường ren hoa cũng có. 

 Đó là cái gì? 

 Lưu Phong nhìn quanh, phát hiện trên tủ đầu giường có một vật hình trụ. 

 Hình như còn đang sạc điện. 

 Má ơi, chị mình chịu chơi vậy sao? 

 Lưu Phong liếc nhìn Tô Đát Kỷ một cách mờ ám. 

 Tô Đát Kỷ đỏ mặt, tim đập mạnh, đi qua cất những thứ đó đi như không có chuyện gì, nói với vẻ trịnh trọng: “Tiểu Phong à, chị vì em mà tốn bao tâm huyết”. 

 “Em biết chị mở trung tâm môi giới này vất vả thế nào không? Để hiểu hơn về nhu cầu của những người phụ nữ và đám đàn ông chết tiệt kia, chị chỉ có thể hi sinh chính mình”. 

 Chị tự chơi mình chị, liên quan gì đến em? 

 Lưu Phong muốn phản bác, nhưng cuối cùng vẫn nhịn. 

 Chị là chị, nói sao nghe vậy đi. 

 Nhưng phòng ngủ này chỉ có một chiếc giường. 

 “Chị đừng bảo để em ngủ chung một chiếc giường với chị chứ?”. 

 Tô Đát Kỷ tỏ vẻ không có gì to tát: “Sao hả, từ nhỏ đến lớn chúng ta đều ngủ chung giường, chị không chê em tiểu dầm là may rồi, em còn chê chị sao?”. 

 “Khụ khụ, em không còn tiểu dầm lâu rồi nhé”. 

 Dù nhiều năm không gặp, bà chị mình hở chút là lấy chuyện lúc nhỏ ra trêu. 

 “Lêu lêu, chị đùa thôi”, thấy Lưu Phong xấu hổ, Tô Đát Kỷ cười rung cả người, kéo Lưu Phong sang một căn phòng ngủ khác. 

 Nhìn cách trang trí trong phòng, Lưu Phong cảm thấy vô cùng ấm lòng. 

 Căn phòng này được quét dọn rất gọn gàng, trong phòng toàn là đồ dùng của Lưu Phong trước kia. Nhìn vậy thì có lẽ từ khi Lưu Phong rời đi, Tô Đát Kỷ ngày nào cũng quét dọn. 

 “Nhóc thối, sao nào, ở đây hài lòng rồi chứ?”. 

 “Hài lòng, chị vất vả rồi”, Lưu Phong dang hai tay ôm Tô Đát Kỷ, nói lời tận đáy lòng. 

 Sau đó, anh lấy một chiếc túi nilon ra khỏi túi quần, chuẩn bị bày đồ vật trong túi ra thì bị Tô Đát Kỷ giành lấy. 

 “Đây là gì?”. 

 Tô Đát Kỷ vô cùng tò mò, mở túi nilon ra, lẩm bẩm: “Lúc trước thay quần áo, chị đã thấy em cầm cái túi này, trong này toàn là báu vật à?”. 

 Khi mở túi nilon ra, bên trong lại có đến mười mấy mặt dây chuyền hình bán nguyệt. 

 “Ồ, đây là cái gì?”. 

 Tô Đát Kỷ lấy hai mặt dây chuyền ra đặt cạnh nhau, phát hiện vừa vặn có thể ghép lại với nhau, không khỏi thắc mắc: “Sao chị cảm thấy vật này rất quen mắt?”. 

 “Đây là của một ông lão cho em”, Lưu Phong hỏi: “Chị thích nó à? Ha ha, nếu thích thì em tặng chị một cái”. 

 Nói xong, Lưu Phong lấy một cái trong số đó ra đeo lên cổ Tô Đát Kỷ. 

 Tô Đát Kỷ không từ chối, sờ mặt dây chuyền nghĩ ngợi một lúc, sau đó vỗ trán nói: “Đúng rồi, chị nhớ ra rồi, hình như mẹ của Đan Quỳnh cũng có một cái giống như thế này”. 

 “Ồ?”, Lưu Phong không khỏi sửng sốt: “Chị nói cô Diệp cũng có sao?”. 

 Theo lão quái nói, ngày xưa ông ta đi tán gái từng dùng những mặt dây chuyền này. Mỗi lần ngủ với một người phụ nữ, ông ta sẽ lấy một chiếc ra tặng cho người đó, đồng thời nói rằng đây là bảo vật gia truyền của nhà họ, tổng cộng một đôi, bảo người đó phải cất kỹ. 

 Lần này quay về Lưu Phong muốn dùng mặt dây chuyền này đi tìm ba người sư nương của mình. 

 Lúc đầu nghe lão quái nói, Lưu Phong còn nghĩ lão quái đó thật ra cũng rất si tình. 

Chapter
1 Chương 1: Sét đánh giữa trời quang
2 Chương 2: Trở về
3 Chương 3: Bạn thân chị là Diệp Đan Quỳnh
4 Chương 4: Em đi đâu đấy?
5 Chương 5: Lưu Phong rơi từ vách núi
6 Chương 6: Không thấy viết ạ
7 Chương 7: Đan Quỳnh cũng không ngốc
8 Chương 8: Sao hôm nay đột nhiên lại phát bệnh? 
9 Chương 9: Nghe nói cháu cũng đánh đấm rất giỏi?
10 Chương 10: Lôi tên này ra ngoài cho tôi!
11 Chương 11: Vậy tôi cho cô vay
12 Chương 12: Tôi nhổ vào!
13 Chương 13:  Vãi chưởng! 
14 Chương 14:  Bánh bao nhỏ thì sao?
15 Chương 15: Có gì mau nói
16 Chương 16:  Đồng nghiệp chạy mất
17 Chương 17:  Lưu Phong không đùa nữa
18 Chương 18:  Ăn không được liền đạp đổ sao? 
19 Chương 19: Không bị cái gì cắn cả
20 Chương 20: Chị tôi đâu?
21 Chương 21: Chán sống à?
22 Chương 22: Ra tay thật tàn nhẫn
23 Chương 23: Tiêu rồi!
24 Chương 24: Với vai trò là cảnh sát
25 Chương 25: Tử Thần này muốn
26 Chương 26: Lưu Phong cạn lời
27 Chương 27: Anh gọi anh ta là anh?
28 Chương 28: Khoảng mười giờ sáng
29 Chương 29: Ăn cơm xong
30 Chương 30: Hôm nay đợi ngân hàng mở cửa đi
31 Chương 31: Tôi thừa nhận thì đã sao?
32 Chương 32: Hay là anh cầm tạm trước?
33 Chương 33: Bao nhiêu tiền?
34 Chương 34: Ngoài cửa xuất hiện ba người
35 Chương 35: Anh sờ chỗ nào đấy?
36 Chương 36: Con khốn
37 Chương 37: Mẹ kiếp!
38 Chương 38: Hay là cô nghe nhầm?
39 Chương 39: Tôn Khánh Niên đồng tử co rút
40 Chương 40: Tôi có cháu gái là sai sao?
41 Chương 41: Diệp tổng
42 Chương 42: Cậu có gì muốn nói?
43 Chương 43: Cấp năm?
44 Chương 44: Tên Lưu Phong này lại tài giỏi như vậy?
45 Chương 45: Nổ theo quán tính
46 Chương 46: Cái thể loại tài xế quái gì thế này
47 Chương 47: Tam Quốc để tán gái?
48 Chương 48: Có gì đáng sợ đâu cơ chứ?
49 Chương 49: Có chuyện gì vậy?
50 Chương 50: Dám lên tầng với người phụ nữ của ông Lữ
51 Chương 51: Tầng hai
52 Chương 52: Ướt át lắm
53 Chương 53: Chỉ cần đánh tàn phế
54 Chương 54: Lữ Phong?
55 Chương 55: Biệt thự nhà họ Lữ
56 Chương 56: Không ai sánh bằng!
57 Chương 57: Đây là biệt thự của nhà họ Lữ
58 Chương 58: Chuyện thế này có thể nhịn được sao?
59 Chương 59: Thực sự quá mất mặt
60 Chương 60: Ý cô là đánh bạc sao?
61 Chương 61: Đàn ông truyền thống?
62 Chương 62: Đùa sao?
63 Chương 63: Lý nào lại vậy?
64 Chương 64: Cô Trương?
65 Chương 65: Cái quỷ gì thế này?
66 Chương 66: Ăn nói cho cẩn thận!
Chapter

Updated 66 Episodes

1
Chương 1: Sét đánh giữa trời quang
2
Chương 2: Trở về
3
Chương 3: Bạn thân chị là Diệp Đan Quỳnh
4
Chương 4: Em đi đâu đấy?
5
Chương 5: Lưu Phong rơi từ vách núi
6
Chương 6: Không thấy viết ạ
7
Chương 7: Đan Quỳnh cũng không ngốc
8
Chương 8: Sao hôm nay đột nhiên lại phát bệnh? 
9
Chương 9: Nghe nói cháu cũng đánh đấm rất giỏi?
10
Chương 10: Lôi tên này ra ngoài cho tôi!
11
Chương 11: Vậy tôi cho cô vay
12
Chương 12: Tôi nhổ vào!
13
Chương 13:  Vãi chưởng! 
14
Chương 14:  Bánh bao nhỏ thì sao?
15
Chương 15: Có gì mau nói
16
Chương 16:  Đồng nghiệp chạy mất
17
Chương 17:  Lưu Phong không đùa nữa
18
Chương 18:  Ăn không được liền đạp đổ sao? 
19
Chương 19: Không bị cái gì cắn cả
20
Chương 20: Chị tôi đâu?
21
Chương 21: Chán sống à?
22
Chương 22: Ra tay thật tàn nhẫn
23
Chương 23: Tiêu rồi!
24
Chương 24: Với vai trò là cảnh sát
25
Chương 25: Tử Thần này muốn
26
Chương 26: Lưu Phong cạn lời
27
Chương 27: Anh gọi anh ta là anh?
28
Chương 28: Khoảng mười giờ sáng
29
Chương 29: Ăn cơm xong
30
Chương 30: Hôm nay đợi ngân hàng mở cửa đi
31
Chương 31: Tôi thừa nhận thì đã sao?
32
Chương 32: Hay là anh cầm tạm trước?
33
Chương 33: Bao nhiêu tiền?
34
Chương 34: Ngoài cửa xuất hiện ba người
35
Chương 35: Anh sờ chỗ nào đấy?
36
Chương 36: Con khốn
37
Chương 37: Mẹ kiếp!
38
Chương 38: Hay là cô nghe nhầm?
39
Chương 39: Tôn Khánh Niên đồng tử co rút
40
Chương 40: Tôi có cháu gái là sai sao?
41
Chương 41: Diệp tổng
42
Chương 42: Cậu có gì muốn nói?
43
Chương 43: Cấp năm?
44
Chương 44: Tên Lưu Phong này lại tài giỏi như vậy?
45
Chương 45: Nổ theo quán tính
46
Chương 46: Cái thể loại tài xế quái gì thế này
47
Chương 47: Tam Quốc để tán gái?
48
Chương 48: Có gì đáng sợ đâu cơ chứ?
49
Chương 49: Có chuyện gì vậy?
50
Chương 50: Dám lên tầng với người phụ nữ của ông Lữ
51
Chương 51: Tầng hai
52
Chương 52: Ướt át lắm
53
Chương 53: Chỉ cần đánh tàn phế
54
Chương 54: Lữ Phong?
55
Chương 55: Biệt thự nhà họ Lữ
56
Chương 56: Không ai sánh bằng!
57
Chương 57: Đây là biệt thự của nhà họ Lữ
58
Chương 58: Chuyện thế này có thể nhịn được sao?
59
Chương 59: Thực sự quá mất mặt
60
Chương 60: Ý cô là đánh bạc sao?
61
Chương 61: Đàn ông truyền thống?
62
Chương 62: Đùa sao?
63
Chương 63: Lý nào lại vậy?
64
Chương 64: Cô Trương?
65
Chương 65: Cái quỷ gì thế này?
66
Chương 66: Ăn nói cho cẩn thận!