Chương 64: Đầu tận

Trên bãi đất
trống củi được xếp cao thành chồng, thầy tế của thôn chầm chậm nghiêng
đuốc, nhóm cháy chồng củi to nhất. Phía trên chồng củi bày từng khúc
thây người chặt rời, gương mặt đàn ông nho nhã thanh tú kia vẫn hiện lên rõ rệt như cũ, cứ như hãy còn đang sống sờ sờ. Nhan Đàm cố gắng không
dời ánh nhìn, tỉ mỉ quan sát một lượt gương mặt kia, mặt mũi Nam Chiêu
quả thực rất giống ông ấy.

Chỉ là những điều này không gì hơn ngoài khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Sinh ly tử biệt, vốn là một vòng buộc phải kinh qua trong thiên địa tuần hoàn, nàng quả vẫn là đã không nhìn thấu.

“Câu chuyện xảy ra vào chín năm trước, một cặp chị em, ba người bạn tri
giao. Về sau chen vào một người giang hồ lạ mặt, cô em bỏ lại người thân đi theo người giang hồ nọ. Về phần người chị trong lòng cũng thầm
ngưỡng mộ người đàn ông nọ, khi biết bọn họ định bỏ trốn khỏi đây đã
giết chết người này mang giấu trong phòng. Về sau cô con gái lớn của
người chị phát hiện ra bí mật trong phòng mẹ mình, cũng đã trở thành
giống như bà ta.” Liễu Duy Dương âm giọng trầm thấp, “Riêng người em dẫn theo đứa con chỉ mới sáu tuổi rời khỏi, cuối cùng vẫn là bị người thân
mình tìm được, khi ấy nàng ta đã biết phu quân không còn trên đời, bèn
lao người vào kiếm tự vẫn, trước lúc chết còn dặn dò đứa con nhất định
phải nhớ báo thù.”

Hắn dừng chút, đoạn bảo: “Thực ra trong lòng
mỗi người đều có ác niệm, vào lúc bản thân không đè nén được, loại ác
niệm này sẽ biến thành tâm ma.”

Nhan Đàm nghe đến lông tơ dựng ngược, vội vã ngắt lời hắn: “Đủ rồi, đừng nói tiếp nữa!”

Liễu Duy Dương sóng mắt yên ả nhìn về phía trước: “Đến rồi.”

Nhan Đàm tập trung nhìn ra trước mặt. Một bóng người mảnh khảnh chầm chậm
bước ra từ trong bóng khuất, bộ y sam bằng lụa mỏng màu nước hồ nhạt nhè nhẹ tỏa sáng dưới ánh lửa, chỉ vàng trên ống tay và mép áo càng lấp
lánh chói mắt hơn. Người này bước từng bước nhỏ và thưa, trông như mỹ
nhân yểu điệu đang thong thả dạo quanh vườn, tà váy khẽ đu đưa trong
gió. Riêng mặt của người này từ đầu chí cuối đều cúi gằm, bị che vùi
trong màn đêm không thể nhìn rõ.

Nhan Đàm chỉ cảm thấy cổ họng
trở nên khô khốc, mãi lâu sau mới chìa được tay sang níu lấy tay áo Dư
Mặc, hai hàm răng lốp cốp va vào nhau: “Chúng ta… mau đi thôi, có gì hay đâu mà coi.”

Dư Mặc vươn tay sang nắm chặt lấy vai nàng, khẽ
bảo: “Được, chúng ta đi ngay bây giờ.” Hắn tuy miệng nói là vậy, nhưng
một bước cũng không sao nhích nổi.

Chợt nghe trong làn gió lạnh
một tiếng cười khẽ, người nọ âm giọng mềm mỏng, nghe như đang nũng nịu
với người thương: “Hóa ra chàng đang ở đây, em cuối cùng đã tìm được
chàng…” Y sam màu nước hồ nhạt xẹt cái lướt qua, người kia đã xộc vào
giữa, cẩn thận dùng hai tay nâng từ trong đám củi đang nổ tí tách ra một đoạn chi người bổ rời, ôm nó vào lòng.

“Nam Chiêu! Nam Chiêu,
huynh làm sao vậy?” Một giọng lảnh lót của thiếu nữ bất chợt vang lên,
Thủy Hạnh vừa lách mình chen từ đám người ra, vừa nôn nóng hét to, “Nam
Chiêu, sao huynh lại ăn mặc như vậy?”

Đợi khi cô bé đã chạy đến gần mới có người kịp phản ứng lớn tiếng quát ngăn: “Mau quay lại, đừng qua đó!”

Thủy Hạnh chạy đến trước mặt người thiếu niên níu lấy tay áo cậu, nước mắt
lã chã tuôn rơi: “Nam Chiêu, sao huynh không thèm đếm xỉa tới muội?
Huynh nói chuyện đi, sao huynh lại trở thành như vậy?”

Gần như
chỉ trong khoảnh khắc một tia xẹt lửa, một lưỡi kiếm chưa khai phong
xuyên thủng qua lưng Thủy Hạnh. Giọng nói mỏng mảnh như đang uốn éo Nhan Đàm từng nghe thấy ở Phù Vân tự cất lên: “Ta đã nói rồi, các ngươi sau
khi chết sẽ không được nhập quan, hồn phi phách tán, vĩnh viễn không
được siêu sinh! Kết cục của con cái các ngươi cũng sẽ giống như ta ngày
hôm nay!”

Nam Chiêu vẻ mặt u ám, hoàn toàn khác hẳn so với ngày thường.

Nhan Đàm lẩm bẩm: “Thì ra đây chính là tâm ma… Người thiếu niên này đã không còn là Nam Chiêu nữa rồi.”

Thủy Hạnh mở căng hai mắt, chật vật chìa tay sang muốn ôm cậu, miệng mếu máo gọi: “Nam Chiêu, huynh mau tỉnh lại đi… Huynh quên rồi sao, mai là sinh nhật của huynh, chúng ta đã nói sẽ cùng mừng sinh nhật mà…” Cô bé đau
đến mặt mày trắng bệch, vừa cố hít sâu vừa khó nhọc rướn tay sang ôm
người thiếu niên, may là cuối cùng cũng chạm được cậu.

Trong làn
gió đêm lành lạnh, Nam Chiêu đứng chôn chân tại chỗ, gương mặt vẫn ngây
dại như cũ, nhưng đã chìa tay sang ôm chầm lấy Thủy Hạnh. Cặp người Lạc
Nguyệt này nằm trong vòng tay nhau, bị ngăn cách bởi lằn ranh sinh tử.

Đây là đêm khó quên nhất, cũng là đêm không muốn nhớ đến nhất mà Nhan Đàm từng trải qua.

Đêm đó gió rất lạnh, gió cào qua mặt rét buốt cứ như ngày đông sổ cửu (1).

Ngày hôm sau, khi mặt trời đằng đông vừa ló dạng, bọn họ đã ở nơi cách thôn Lạc Nguyệt gần hai mươi dặm.

Nhan Đàm ngoảnh đầu trông lại, thôn trang đã không còn trong tầm mắt. Nàng
buông một tiếng thở dài hỏi: “Còn bao lâu nữa mới tới được đầu tận của
Ma Tướng?”

Liễu cung chủ như xưa nay vẫn vậy, im lặng là vàng.

Nhan Đàm xoay người sang, cười híp mắt nhìn hắn: “Thật không chịu nói chứ
gì?” Nàng đập đập tay áo, uốn éo giọng mở miệng: “Liễu công tử, tim của
em gan của em bảo bối của em…”

Liễu Duy Dương rùng mình cái, đáp không kịp ngáp: “Sắp rồi, trời chưa tối là có thể tới.”

“Vậy thì câu hỏi thứ hai, đợi công tử nhớ lại chuyện trước đây, liệu nên báo đáp bọn ta thế nào?”

Liễu Duy Dương mặt lạnh như tiền quét mắt qua nàng. Nhan Đàm lạnh run nhưng
vẫn trụ vững, tiếp tục nắn giọng nhu tình khôn xiết: “Liễu công tử, tim
gan của em…”

“Chỉ cần nằm trong khả năng của ta, tùy ngươi đề xuất.”

Nhan Đàm lòng đầy mãn nguyện ngoái đầu, thấy cả Đường Châu và Dư Mặc đều
đang dùng loại biểu cảm tim bủn gan run dòm mình. Nàng sờ sờ một bên
mặt, ngây thơ vô tội hỏi: “Bộ trên mặt ta có gì hả?”

Dư Mặc ngay tắp lự ngoảnh mặt đi không thèm trả lời.

Đường Châu ngập ngừng một lúc, thấp giọng hỏi: “Ngươi chắc không phải đêm qua kích động quá độ, bị trúng gió độc rồi chứ?”

Nhan Đàm rất chi khổ não: “Muội nói sư huynh này, thời gian huynh và muội đi chung cũng đã dài như vậy, chút xíu giỡn chơi cũng đỡ không đặng, vậy
sao được chứ?”

Nàng vừa dứt lời thì chợt phía trước rầm vang một
tiếng, một tòa cung điện nguy nga đồ sộ đáp mình từ giữa không trung,
chỉ trong chớp mắt núi đất lung lay, bụi tung mịt trời. Nhan Đàm bị rung động mạnh tới độ lảo đảo, phải vơ bừa tay sang túm lấy tay áo của Đường Châu mới có thể đứng vững.

Trên tòa cung điện trước mặt treo một tấm biển đẽo từ bạch ngọc và thạch anh tím, bên trên là ba chữ lớn được viết theo lối rồng bay phượng múa: Vân Thiên cung.

Bọn họ đã tới được đầu tận của Ma Tướng.

Chủ nhân của Vân Thiên cung là tà thần Huyền Tương.

Tà thần phương tây vốn dĩ ngạo mạn mà thiện chiến, Huyền Tương lại là nhân vật kiệt xuất, tương truyền có thể chống đỡ ba vạn thiên binh. Nhan Đàm lúc còn tu hành trên thiên đình cũng từng cùng với các tiên đồng xúm
lại một chỗ tán phét, một trong những đề tài được nói tới chính là tà
thần Huyền Tương người có thể một mình chống đỡ ba vạn thiên binh kia
tướng mạo ra làm sao.

Có tiên đồng miêu tả sống động đến từng chi tiết, rằng Huyền Tương điện hạ kia mày dài bay chếch, giữa cặp mày là
một con mắt bự giống cái chuông đồng, ánh mắt dọa người, hai tai thòng
xuống tới vai, bốn cái đầu, tám cái chân, mười tám bàn tay, trên tay là
mười tám loại binh khí kiểu nào cũng có, nói tóm lại là mắt trông sáu
ngả tai nghe tám hướng, ngoại hình là sự trộn lẫn của Tăng Trưởng, Trì
Quốc, Đa Văn, Quảng Mục tứ đại thiên vương.

Nhan Đàm dĩ nhiên là
không tin rồi. Theo nàng thấy, câu nói từ xưa không thể đánh giá con
người qua vẻ bề ngoài vẫn là có lý, một người đàng hoàng khi không lại
có ngoại hình như vậy, thực sự quá là khó coi.

Liễu Duy Dương có
vẻ như hít sâu vào một hơi, bước tới trước đặt tay lên tay nắm của cánh
cửa lớn bằng đồng điếu chạm trổ hoa văn, cũng chẳng thấy hắn dùng sức
thế nào, chỉ nghe một tràng kẽo kẹt kéo dài, cánh cửa đồ sộ bằng đồng
điếu kia chầm chậm mở ra. Liễu Duy Dương chậm rãi bước vào Vân Thiên
cung. Phía ngoài cùng cung điện có tổng cộng ba lối đi trái phải giữa,
hắn với một vẻ thân đường thuộc lối chọn ngay con đường phía tay phải,
bước chân không ngừng tiến vào trong.

Chẳng mấy chốc sau, Nhan
Đàm phát hiện trước mắt đột nhiên rộng rãi hẳn ra, bọn họ đã đặt chân
đến cuối đường. Trên đỉnh gian thạch thất này được đục rất nhiều lỗ nhỏ, ánh sáng xuyên qua những miệng lỗ này tuôn xuống, in thành những đốm
loang lổ trên mặt đất.

Dư Mặc ngẩng đầu nhìn hết một lúc, thấp
giọng lên tiếng: “Lấy trung tâm làm Thiên Xu, bên ngoài là Tử Vi Viên,
Hoa Cái, Đế, Hậu, Bắc Đẩu, ngoài nữa là nhị thập bát tú. Vân Thiên cung
hẳn được xây dựng theo cách phân bố của các vì tinh tú này, khó trách
hiếm người có thể đặt chân tới đây.”

Liễu Duy Dương siết chặt sáo ngọc, vẻ như đang ra sức kiềm chế bản thân: “Ta đã từng đến nơi này.”
Hắn bước tới trước bức tường đối diện, miệng khẽ niệm một câu chú, một
ngọn lửa cất mình bay lên chiếu sáng bức tranh trên tường, khiến cả bức
tranh hiện ra vô cùng rõ rệt.

Bức họa này đã có chút phai màu,
màu sắc ngả xỉn, nhưng vẫn còn có thể bằng một liếc mắt nhìn ra thứ được vẽ bên trong: là một con rồng đen, mắt của con rồng có màu hổ phách,
thân mình lát vảy lấp lánh, đang mạnh mẽ cất mình bay lên, vô cùng tráng lệ. Liễu Duy Dương bước sang phải hai bước, ngọn lửa kia cũng nối gót
nhích sang, con rồng đen trong bức họa thứ hai này đã trở nên hùng mạnh
không ít, mắt rồng màu hổ phách bắt đầu toát ra vẻ tà ác hung tợn. Đến
bức vách thứ ba, trong tranh ngoài con rồng ra còn có một vị tiên tử
phong tư duyên dáng, tay cầm kiếm ngọc chém thẳng về phía con rồng đen
kia.

Liễu Duy Dương đều đều cất giọng: “Hắc long trong bức họa
này là thủy tổ của tà thần, còn vị nữ tử chấp kiếm kia là sáng thế
thượng thần Nữ Oa. Tà thần bản tính ngạo mạn, đã chọc giận hết thảy các
vị thượng thần lúc bấy giờ. Vị thủy tổ tà thần này cuối cùng đã chết
dưới kiếm thượng thần Nữ Oa.”

Nhan Đàm chăm chú nhìn không chớp
mắt, bức họa tiếp theo vẽ con rồng đen đang thoi thóp chút hơi tàn, nó
đang từ từ khép đôi mắt đầy hung hãn kia lại. Lại nhìn sang phải, là bức họa đầu tiên vẽ hắc long đang cất mình bay lên. Nàng không khỏi í lên
một tiếng, thắc mắc hỏi: “Sao ta cảm thấy, mấy bức họa này dường như
tiếp diễn liên tục. Bức bên tay trái là con rồng đen đã chết, nhưng
trong bức phía trước mặt nó lại hồi sinh.”

Liễu Duy Dương khẽ gật đầu: “Đại để chính là hàm ý này, những bức họa này cũng là nói lên đạo
lý sinh tử trong đất trời.” Câu này của hắn vừa dứt thì cạch một tiếng,
bức họa xa nhất đằng trước bất thình lình tách làm đôi, trước mắt là một lối đi rộng rãi trải dài một mạch xa tít tắp.

Phía cuối lối đi
kê một chiếc trường kỷ bằng bạch ngọc dát vàng, dãy bậc thang phía dưới
được lót bằng một bộ da hổ trắng phau như tuyết.

Từ nơi họ đứng
trông sang, chỉ thấy trên chiếc trường kỷ lộng lẫy xa hoa kia là một
người đang ngồi trong tư thế không được ngay ngắn gì cho lắm.

Liễu Duy Dương siết chặt sáo ngọc, thanh sáo không chịu được sức mạnh từ tay hắn nứt ra mấy vết, có vài mẩu ngọc vụn rơi xuống đất. Bóng lưng hắn
cao thẳng, từng bước từng bước một bước dọc theo lối đi về phía trước,
mỗi một bước đều cẩn trọng chậm rãi. Tâm trạng căng thẳng rất dễ lây
lan, Nhan Đàm không rõ vì sao cũng cảm thấy hô hấp bắt đầu có chút không được trôi chảy.

Đợi khi bọn họ đã chầm chậm tiến đến gần, bóng
người đang ngồi trong tư thế không mấy ngay ngắn trên chiếc trường kỷ
lộng lẫy xa hoa bằng bạch ngọc dát vàng kia cũng dần trở nên rõ rệt.
Người này giơ tay chống một bên mặt, khuỷu đặt trên phần tay dựa của
chiếc trường kỷ, thân người ngồi trong tư thế nghiêng nghiêng, thậm chí
có phần uể oải lười nhác, giữa những nét phác thảo của gương mặt thốt
nhiên hiện lên thiên sơn vạn thủy. Y không mảy may kinh ngạc, khuôn
miệng vương vất nét cười nhìn bọn họ chầm chậm tiến tới.

Nhan Đàm lúc ở Lạc Nguyệt tộc đã từng thấy qua bức chân dung của tà thần Huyền
Tương, đến nay mới biết, bức chân dung kia hóa ra không phác ra được đến một phần vạn thần thái của con người này. Tuy y và Liễu Duy Dương mặt
mũi có đến chín phần từa tựa, nhưng vẫn chỉ cần một liếc mắt là phân
biệt được ngay hai người bọn họ. Liễu Duy Dương quả không có cái loại
dáng dấp hung tàn nhưng lại anh tuấn ngời ngời như y.

Nếu người ngồi trên trường kỷ kia mới chính là tà thần Huyền Tương, thế thì Liễu Duy Dương lại là ai?

Nhan Đàm cảm thấy có chút mê muội, nếu Liễu Duy Dương không phải Huyền
Tương, tại sao trước đó bầy huyết điêu vừa trông thấy hắn đã có phản ứng kì quái như thế, tại sao tướng mạo hai người này lại giống nhau đến
vậy?

Người trên trường kỷ cuối cùng cũng chịu nhúc nhích, nhưng
lại là để đổi sang một tư thế ngồi càng kém phần nghiêm chỉnh hơn, ánh
mắt lướt qua phía dưới, thong thả cất lời: “Mọi người cuối cùng đã đến.” Khi trông thấy Liễu Duy Dương, ánh mắt y khẽ đậu lại, vẫn là vương vất
nét cười, không nồng không nhạt lên tiếng: “Thiên cực Tử hư Chiêu thánh
Đế quân, người thân của ta, huynh đệ của ta.”

Cửu Thần Đế quân
trên Cửu Trùng Thiên có tổng cộng ba vị, đứng đầu là Thiên cực Tử hư
Chiêu thánh Đế quân, tiếp sau là Nguyên thủy Trường sinh Đại đế và Đông
cực Thanh ly Ứng Uyên Đế quân.

Mà vị Tử hư Đế quân này vận số
đúng thật là đen đủi, cùng Kế Đô Tinh quân đi đầu tiến vào Vân Thiên
cung, sau đó cả hai cùng vị Huyền Tương điện hạ kia nhất tề kết liễu,
chết lúc còn xanh, đến nửa mẩu thi thể cũng không tìm được về.

Khi đó mấy tiên đồng dưới trướng vị đế quân này đều khóc đỏ hoe cả mắt, lôi xềnh xệch lấy Nhan Đàm khóc than rằng đế tọa của bọn họ là vị tiên quân thiên cổ hiếm gặp, phong độ ngời ngời không phải nói, hành xử thận
trọng lại ôn hòa, tỉ mỉ lại nhã nhặn, bác cổ thông kim, không gì không
tỏ, chỉ trách ông trời đố kị anh tài. Nhan Đàm âm thầm liếc mắt dòm Liễu Duy Dương, phong độ ngời ngời cũng chấp nhận đi, cái vụ ôn hòa kia chả
biết đào đâu ra, còn về tỉ mỉ nhã nhặn căn bản đến cái bóng cũng không
có.

Cơ mà, Huyền Tương hình như mới vừa nói, Tử hư Đế quân là người thân, là huynh đệ của y?

Khó trách phản ứng của bầy huyết điêu lại kì quái đến vậy, lại còn mặt mũi hai người bọn họ phải giống nhau đến chín phần.

Không lẽ năm đó tiên ma đại chiến, hai người bọn họ đã tung một màn nội ứng
ngoại hợp, Tử hư Đế quân thực ra là nội tế mai phục trên thiên đình? Vậy thì đúng là đáng thương cho Kế Đô Tinh quân rồi, khi không bị kẹt ở
giữa trở thành một miếng đệm thịt. Còn về cuối cùng tại sao Vân Thiên
cung lại tiêu tan, ma cảnh lại bị hủy diệt, chắc là do Huyền Tương và Tử hư Đế quân chia của không đều, nảy sinh hiềm khích gì đó, sau cùng đã
tự tàn sát lẫn nhau chứ gì?

Câu chuyện này của Nhan Đàm mới thêu
dệt được một nửa thì đã chợt nghe Huyền Tương trầm giọng cất lời: “Ly
Xu, không ngờ lâu ngày không gặp, huynh đã thành ra bộ dạng gỗ mục chỉ
đẹp nước sơn thế này.”

Liễu Duy Dương bấy giờ nhịp độ hô hấp đã
ổn định trở lại, sóng yên biển lặng đáp trả: “Thế vẫn còn đỡ hơn có
người đến cả bản lĩnh đầu thai cũng không có, chỉ có thể phong bế bản
thân bên trong Chử Mặc.”

Nhan Đàm lạnh toát cả gáy.

Huyền
Tương đột nhiên đứng dậy, chậm rãi bước dọc theo dãy bậc thang xuống hai bước, giữa mày mắt tựa hồ hiện lên thiên sơn vạn thủy: “Trong nghìn năm nay, ta vẫn luôn đợi có người sẽ đến, ta nguyện dốc sạch những gì mình
có, chỉ để đạt được một việc.” Y xòe tay ra, chỉ trong tích tắc hào
quang lóa mắt tỏa quanh đại điện: “Ta đã tu bổ toàn vẹn hồn phách của
mình, có thể trực tiếp luân hồi chuyển thế. Chỉ cần huynh có thể mang
hồn phách của ta ra khỏi nơi này, ta bằng lòng dùng toàn bộ tu vi của
mình trao đổi, từ nay trên trời dưới đất sẽ không còn tìm ra được kẻ có
thể sánh vai ngang hàng với huynh.”

Liễu Duy Dương im lặng một
thoáng, đoạn bảo: “Ta chỉ muốn biết, năm đó sau khi ta đặt chân vào Vân
Thiên cung, chung quy đã xảy ra việc gì. Tại sao ta lại mất đi đoạn kí
ức này?”

“Khi đó ta đã phá giải trấn cảnh phong ấn của ma giới,
mọi thứ thuộc về nơi này chuẩn bị tiêu vong, sau đó Minh Cung đột dưng
xuất hiện tại đây. Vị Kế Đô Tinh quân kia nói muốn khám phá những huyền
bí tột bậc của đất trời chứa đựng bên trong, hai người đồng hành tiến
vào Minh Cung, còn về những việc xảy ra sau đó ta cũng không được chứng
kiến.”

Nhan Đàm giơ tay chống cằm, lòng nghĩ, nghe hai người bọn
họ một hỏi một đáp như vậy, chân tướng năm đó hóa ra có vẻ như là vị
Huyền Tương điện hả này buồn đời chán sống, tự tay phá hủy địa bàn của
mình, Tử hư Đế quân và Kế Đô Tinh quân xem xong màn náo nhiệt này thì
vừa trùng hợp bắt gặp tòa Minh Cung ưa nổi lềnh phềnh khắp tứ phương
kia, mà theo như trong truyền thuyết tòa Minh Cung này còn chứa đựng
những bí mật tột cùng của trời đất, hai người bọn họ khít khớp ăn rơ,
bèn sóng bước cùng nhau tiến vào. Về sau không biết lại xảy ra chuyện
gì, Tử hư Đế quân bị mất trí nhớ, thành ra Liễu Duy Dương của bây giờ.

Hay cho mớ tin đồn trên thiên đình trước nay đều bảo ba người bọn họ đại
chiến một trận kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu thế nào, cuối cùng mới nhất tề kết liễu, căn bản kẻ bắc người nam so với sự thật, chẳng lẽ mấy lời đồn đó chỉ là đồn cho sướng miệng thôi sao?

Liễu Duy Dương chầm chậm chìa tay sang: “Ta sẽ giúp đệ mang hồn phách đến nơi, đệ cứ yên tâm.”

Huyền Tương chậm rãi mỉm cười, nét cười vẫn vương vất không nồng không nhạt: “Thế thì, hãy để ta tiễn chư vị ra ngoài.”

Y vừa dứt lời, cảnh vật chung quanh liền trở nên xoay tròn méo mó, hệt
như ban đầu lúc tiến vào Ma Tướng, bỗng nhiên cảm thấy trời đất quay
cuồng, trước mắt một mảng hỗn độn, cứ như tình trạng hỗn mang trước lúc
khai thiên lập địa, không có ánh sáng, chẳng có cây cỏ, chỉ có bóng tối
và sự bất lực vô tận. Chẳng rõ bản thân đang ở nơi nào, chỉ có thể để
mặc cho nguồn sức mạnh thần bí kia cuốn chặt lấy mình. Thứ sức mạnh này, hoàn toàn không cách nào kháng cự nổi.

Sau hồi hỗn độn, Nhan Đàm mở to hai mắt, phát hiện bản thân đang nằm chèo queo trước một bia đá,
bài trí chung quanh rất ư tao nhã, không còn nghi ngờ gì nữa, bọn họ đã
về đến Thần Tiêu cung.

Ấm trà trên chiếc bàn con vừa lúc sôi tới, tỏa ra từng đợt hương thơm của trà.

Chú thích:

(1) ngày đông sổ cửu: Theo nông lịch Trung Quốc, bắt đầu tính từ đông chí,
cứ chín ngày là một cửu, từ nhất cửu đến cửu cửu là kết thúc mùa đông,
tiết trời ấm áp trở lại. Dân gian truyền miệng “Sổ cửu hàn thiên, lãnh
tại tam cửu”, ngày thứ 19 đến 27 sau đông chí là chín ngày rét đậm nhất.

Chapter
1 Chương 1: Bát canh cá và cỗ quan tài (p.1)
2 Chương 2: Bát canh cá và cỗ quan tài (p.2)
3 Chương 3: Cỗ quan tài và cái hố (p.1)
4 Chương 4: Cỗ quan tài và cái hố (p.2)
5 Chương 5: Ván cá cược và tiểu hồ ly (p.1)
6 Chương 6: Ván cá cược và tiểu hồ ly (p.2)
7 Chương 7: Mỗi ngày làm một việc tốt (p.1)
8 Chương 8: Mỗi ngày làm một việc tốt (p.2)
9 Chương 9: Thiên sư Đường Châu (p.1)
10 Chương 10: Thiên sư Đường Châu (p.2)
11 Chương 11: Đào tẩu bất thành (p.1)
12 Chương 12: Đào tẩu bất thành (p.2)
13 Chương 13: Mộ địa ơi là mộ địa, xác ướp ơi là xác ướp (p.1)
14 Chương 14: Mộ địa ơi là mộ địa, xác ướp ơi là xác ướp (p.2)
15 Chương 15: Thiếu nữ nghe được điểu ngữ (p.1)
16 Chương 16: Thiếu nữ nghe được điểu ngữ (p.2)
17 Chương 17: Vị nương nương giữa lòng mộ địa (p.1)
18 Chương 18: Vị nương nương giữa lòng mộ địa (p.2)
19 Chương 19: Lần nữa rơi vào hiểm cảnh (p.1)
20 Chương 20: Lần nữa rơi vào hiểm cảnh (p.2)
21 Chương 21: Thẩm gia phú thương (p.1)
22 Chương 22: Thẩm gia phú thương (p.2)
23 Chương 23: Ngờ vực chồng chất
24 Chương 24: Tỉ muội Thẩm gia (p.1)
25 Chương 25: Tỉ muội Thẩm gia (p.2)
26 Chương 26: Ngõ cụt (p.1)
27 Chương 27: Ngõ cụt (p.2)
28 Chương 28: Thật giả bất phân (p.1)
29 Chương 29: Thật giả bất phân (p.2)
30 Chương 30: Vén rèm bí mật
31 Chương 31: Thất Diệu Thần Ngọc (p.1)
32 Chương 32: Thất Diệu Thần Ngọc (p.2)
33 Chương 33: Đầu mối cuối cùng (p.1)
34 Chương 34: Đầu mối cuối cùng (p.2)
35 Chương 35: Manh mối đứt đoạn (p.1)
36 Chương 36: Manh mối đứt đoạn (p.2)
37 Chương 37: Ván cờ (p.1)
38 Chương 38: Ván cờ (p.2)
39 Chương 39: Thần khí hiện thế (p.1)
40 Chương 40: Thần khí hiện thế (p.2)
41 Chương 41: Hành trình Tây Nam (p.1)
42 Chương 42: Hành trình Tây Nam (p.2)
43 Chương 43: Người hái thuốc (p.1)
44 Chương 44: Người hái thuốc (p.2)
45 Chương 45: Sơn thần
46 Chương 46: Kính Hồ Thủy Nguyệt (p.1)
47 Chương 47: Kính Hồ Thủy Nguyệt (p.2)
48 Chương 48: Ngoại truyện: Thiên sư và trừ quỷ
49 Chương 49: Ngoại truyện Đoan Ngọ: Dư Mặc, bánh ú và cá (Thượng)
50 Chương 50: Ngoại truyện Đoan Ngọ: Dư Mặc, bánh ú và cá (Trung)
51 Chương 51: Ngoại truyện Đoan Ngọ: Dư Mặc, bánh ú và cá (Hạ)
52 Chương 52: Ngoại truyện Đoan Ngọ: Dư Mặc, bánh ú và cá (Kết thúc)
53 Chương 53: Côn Luân thần thụ
54 Chương 54: Huyết điêu
55 Chương 55: Bọ đục xác
56 Chương 56: Lạc nguyệt
57 Chương 57: Tam giới tam sinh
58 Chương 58: Bức chân dung
59 Chương 59: Lời nguyền
60 Chương 60: Phù Vân tự
61 Chương 61: Thanh kiếm chưa khai phong
62 Chương 62: Ma tướng
63 Chương 63: Chuyện xưa việc cũ
64 Chương 64: Đầu tận
65 Chương 65: Gặt được manh mối
66 Chương 66: Món thần khí thứ ba
67 Chương 67: Sinh tử trường
68 Chương 68: Minh Cung và quỷ thi
69 Chương 69: Bí mật của Minh Cung
70 Chương 70: Tình triền
71 Chương 71: Đường về
72 Chương 72: Da Lan sơn cảnh
73 Chương 73: Đầu mày đáy mắt
74 Chương 74: Càn khôn thuật (Thượng)
75 Chương 75: Càn khôn thuật (Hạ)
76 Chương 76: Tứ diệp hạm đạm
77 Chương 77: Hết thảy đều là duyên
78 Chương 78: Trùng phùng
79 Chương 79: Huyền Tâm nhai luận pháp
80 Chương 80: Địa Nhai và Côn Luân thần thụ
81 Chương 81: Tình kiếp (Thượng)
82 Chương 82: Tình kiếp (Trung)
83 Chương 83: Tình kiếp (Hạ)
84 Chương 84: Khi xưa bối rối
85 Chương 85: Thất thế luân hồi
86 Chương 86: Dạ vong xuyên
87 Chương 87: Bí ẩn thân phận
88 Chương 88: Ngõ cụt
89 Chương 89: Bước ngoặt
90 Chương 90: Minh Cung và quỷ môn
91 Chương 91: Gánh hát
92 Chương 92: Chuyện vặt trong gánh hát
93 Chương 93: Nam Đô hành
94 Chương 94: Tộc hoa tinh
95 Chương 95: Da Lan sơn chủ
96 Chương 96: Dư mặc
97 Chương 97: Chiêu thức lấy lòng (Thượng)
98 Chương 98: Chiêu thức lấy lòng (Hạ)
99 Chương 99: Khép màn hồi tưởng
100 Chương 100: Xưa kia lúc còn trẻ (Thượng)
101 Chương 101: Xưa kia lúc còn trẻ (Hạ)
102 Chương 102: Cố nhân trở về
103 Chương 103: Trầm vụn hương phai
104 Chương 104: Tình tới
105 Chương 105: Tứ diệp hạm đạm
106 Chương 106: Khởi đầu mới (Kết cục)
107 Chương 107: Ngoại truyện 4 ♥ Đêm thất tịch (phần 1)
108 Chương 108: Ngoại truyện 4 ♥ Đêm Thất Tịch (Phần 2)
109 Chương 109: Ngoại truyện 4 ♥ Đêm thất tịch (phần 3)
110 Chương 110: Ngoại truyện 5 ♥ Dư Mặc
Chapter

Updated 110 Episodes

1
Chương 1: Bát canh cá và cỗ quan tài (p.1)
2
Chương 2: Bát canh cá và cỗ quan tài (p.2)
3
Chương 3: Cỗ quan tài và cái hố (p.1)
4
Chương 4: Cỗ quan tài và cái hố (p.2)
5
Chương 5: Ván cá cược và tiểu hồ ly (p.1)
6
Chương 6: Ván cá cược và tiểu hồ ly (p.2)
7
Chương 7: Mỗi ngày làm một việc tốt (p.1)
8
Chương 8: Mỗi ngày làm một việc tốt (p.2)
9
Chương 9: Thiên sư Đường Châu (p.1)
10
Chương 10: Thiên sư Đường Châu (p.2)
11
Chương 11: Đào tẩu bất thành (p.1)
12
Chương 12: Đào tẩu bất thành (p.2)
13
Chương 13: Mộ địa ơi là mộ địa, xác ướp ơi là xác ướp (p.1)
14
Chương 14: Mộ địa ơi là mộ địa, xác ướp ơi là xác ướp (p.2)
15
Chương 15: Thiếu nữ nghe được điểu ngữ (p.1)
16
Chương 16: Thiếu nữ nghe được điểu ngữ (p.2)
17
Chương 17: Vị nương nương giữa lòng mộ địa (p.1)
18
Chương 18: Vị nương nương giữa lòng mộ địa (p.2)
19
Chương 19: Lần nữa rơi vào hiểm cảnh (p.1)
20
Chương 20: Lần nữa rơi vào hiểm cảnh (p.2)
21
Chương 21: Thẩm gia phú thương (p.1)
22
Chương 22: Thẩm gia phú thương (p.2)
23
Chương 23: Ngờ vực chồng chất
24
Chương 24: Tỉ muội Thẩm gia (p.1)
25
Chương 25: Tỉ muội Thẩm gia (p.2)
26
Chương 26: Ngõ cụt (p.1)
27
Chương 27: Ngõ cụt (p.2)
28
Chương 28: Thật giả bất phân (p.1)
29
Chương 29: Thật giả bất phân (p.2)
30
Chương 30: Vén rèm bí mật
31
Chương 31: Thất Diệu Thần Ngọc (p.1)
32
Chương 32: Thất Diệu Thần Ngọc (p.2)
33
Chương 33: Đầu mối cuối cùng (p.1)
34
Chương 34: Đầu mối cuối cùng (p.2)
35
Chương 35: Manh mối đứt đoạn (p.1)
36
Chương 36: Manh mối đứt đoạn (p.2)
37
Chương 37: Ván cờ (p.1)
38
Chương 38: Ván cờ (p.2)
39
Chương 39: Thần khí hiện thế (p.1)
40
Chương 40: Thần khí hiện thế (p.2)
41
Chương 41: Hành trình Tây Nam (p.1)
42
Chương 42: Hành trình Tây Nam (p.2)
43
Chương 43: Người hái thuốc (p.1)
44
Chương 44: Người hái thuốc (p.2)
45
Chương 45: Sơn thần
46
Chương 46: Kính Hồ Thủy Nguyệt (p.1)
47
Chương 47: Kính Hồ Thủy Nguyệt (p.2)
48
Chương 48: Ngoại truyện: Thiên sư và trừ quỷ
49
Chương 49: Ngoại truyện Đoan Ngọ: Dư Mặc, bánh ú và cá (Thượng)
50
Chương 50: Ngoại truyện Đoan Ngọ: Dư Mặc, bánh ú và cá (Trung)
51
Chương 51: Ngoại truyện Đoan Ngọ: Dư Mặc, bánh ú và cá (Hạ)
52
Chương 52: Ngoại truyện Đoan Ngọ: Dư Mặc, bánh ú và cá (Kết thúc)
53
Chương 53: Côn Luân thần thụ
54
Chương 54: Huyết điêu
55
Chương 55: Bọ đục xác
56
Chương 56: Lạc nguyệt
57
Chương 57: Tam giới tam sinh
58
Chương 58: Bức chân dung
59
Chương 59: Lời nguyền
60
Chương 60: Phù Vân tự
61
Chương 61: Thanh kiếm chưa khai phong
62
Chương 62: Ma tướng
63
Chương 63: Chuyện xưa việc cũ
64
Chương 64: Đầu tận
65
Chương 65: Gặt được manh mối
66
Chương 66: Món thần khí thứ ba
67
Chương 67: Sinh tử trường
68
Chương 68: Minh Cung và quỷ thi
69
Chương 69: Bí mật của Minh Cung
70
Chương 70: Tình triền
71
Chương 71: Đường về
72
Chương 72: Da Lan sơn cảnh
73
Chương 73: Đầu mày đáy mắt
74
Chương 74: Càn khôn thuật (Thượng)
75
Chương 75: Càn khôn thuật (Hạ)
76
Chương 76: Tứ diệp hạm đạm
77
Chương 77: Hết thảy đều là duyên
78
Chương 78: Trùng phùng
79
Chương 79: Huyền Tâm nhai luận pháp
80
Chương 80: Địa Nhai và Côn Luân thần thụ
81
Chương 81: Tình kiếp (Thượng)
82
Chương 82: Tình kiếp (Trung)
83
Chương 83: Tình kiếp (Hạ)
84
Chương 84: Khi xưa bối rối
85
Chương 85: Thất thế luân hồi
86
Chương 86: Dạ vong xuyên
87
Chương 87: Bí ẩn thân phận
88
Chương 88: Ngõ cụt
89
Chương 89: Bước ngoặt
90
Chương 90: Minh Cung và quỷ môn
91
Chương 91: Gánh hát
92
Chương 92: Chuyện vặt trong gánh hát
93
Chương 93: Nam Đô hành
94
Chương 94: Tộc hoa tinh
95
Chương 95: Da Lan sơn chủ
96
Chương 96: Dư mặc
97
Chương 97: Chiêu thức lấy lòng (Thượng)
98
Chương 98: Chiêu thức lấy lòng (Hạ)
99
Chương 99: Khép màn hồi tưởng
100
Chương 100: Xưa kia lúc còn trẻ (Thượng)
101
Chương 101: Xưa kia lúc còn trẻ (Hạ)
102
Chương 102: Cố nhân trở về
103
Chương 103: Trầm vụn hương phai
104
Chương 104: Tình tới
105
Chương 105: Tứ diệp hạm đạm
106
Chương 106: Khởi đầu mới (Kết cục)
107
Chương 107: Ngoại truyện 4 ♥ Đêm thất tịch (phần 1)
108
Chương 108: Ngoại truyện 4 ♥ Đêm Thất Tịch (Phần 2)
109
Chương 109: Ngoại truyện 4 ♥ Đêm thất tịch (phần 3)
110
Chương 110: Ngoại truyện 5 ♥ Dư Mặc