Chương 90: 90: Trả Thù

Điềm Á Hiên và Tống Uyển Trân đã lên tàu từ khá sớm.

Hai người họ đứng ở boong tàu, chỉ đợi để nhìn thấy Lâm Liên Kiều mới có thể yên tâm.

Suốt đêm hôm qua, cả hai người đều trằn trọc chẳng ngủ được vì lo lắng.
Đột nhiên, Tống Uyển Trân có vẻ phấn khích vỗ vỗ mấy cái lên tay Điềm Á Hiên.

Bóng dáng của Lâm Liên Kiều vừa bước lên cầu thang, cô ta đã ngay lập tức nhìn ra.
"Điềm Á Hiên, Kiều Kiều lên tàu rồi kìa."
Tống Uyển Trân như rất vui mừng mà chạy đến chỗ cô, giống như những người bạn đã lâu không gặp, cô ta ôm chầm lấy cô có vẻ xúc động.
"Kiều Kiều, cậu đến trễ quá, làm tôi cứ tưởng…"
Hai mắt cô Tống Uyển Trân có chút đỏ, Lâm Liên Kiều biết cô ta đang nghĩ gì, ánh mắt cô cũng hiện lên một vẻ đượm buồn nhìn Tống Uyển Trân đang ở trước mặt mình, nhìn Điềm Á Hiên đang từ từ bước tới.

Nhưng ngay tức khắc, cô điều chỉnh lại cảm xúc, khuôn môi cong lên cười nhẹ.
"Tôi chỉ dậy muộn chút thôi.

Tối qua ngủ không ngon, bây giờ cũng có chút mệt, lại muốn ngủ thêm một lát nữa."
Điềm Á Hiên và Tống Uyển Trân đều nhận ra nụ cười của cô thật gượng ép, đôi mắt nói rõ lên sự nặng nề.

Nghĩ đến những gì cô phải chịu đựng trong lòng lúc này, dù chỉ là người ngoài, nhưng cũng có thể cảm nhận được nỗi đau sâu sắc mà cô gánh phải.

Mà điều mà bọn họ có thể làm được cho cô, chỉ là nói với cô những lời động viên, an ủi.
"Vậy cậu mau đi nghỉ mau đi, đường về còn dài, đừng để bản thân mất sức."
"Điềm Á Hiên nói đúng đó, cậu mau đi đi."
Lâm Liên Kiều không đợi gì, cô nhanh chóng bước đi.

Bất chợt bước chân cô khựng lại, bàn tay nắm chặt, quay người lại chỉ để nói một câu.
"Trời lạnh hơn rồi, hai cậu nhớ giữ ấm đấy, đừng để bị ốm."
Câu nói nghe sơ qua chỉ là câu nói nhắc nhở bình thường, thế nhưng đó chắc sẽ là câu nói cuối cùng của cô với hai người họ.

Lần này cô quay người đi dứt khoát, hít một hơi thật sâu, cô có điều vẫn còn muốn nói nhưng những lời này chỉ âm thầm cất lại trong suy nghĩ.
"Điềm Á Hiên, Trân Trân, bảo trọng đấy."
Vẻ mặt của Lâm Liên Kiều trút bỏ xuống vẻ mệt mỏi ngay sau khi đến phòng, trong ánh mắt lúc này chính là sự nung nấu ý chí phải trả thù.

Thù này không báo, cô cũng không có mặt mũi nào trở về đối diện với người cha đã bị hại chết một cách tàn nhẫn của mình.
Thời gian không còn nhiều, cô tức tốc mở vali, lấy ra một bộ đồ âu, đồ này cô đã bí mật mua lại của một người phục vụ trong khách sạn vì thấy nó giống hệt với đồng phục của phục vụ trên con tàu này.

Một lần nữa, cô lại cải trang thành đàn ông.
Bộ dạng là nam của cô ngang nhiên bước đi qua mặt đám người của Thẩm Dịch Nhiên mà không bị ai chú ý đến.

Cô tranh thủ từng giây từng phút, cuối cùng cũng đến đúng lúc nhân viên trên tàu đang chuẩn bị rút cầu thang lên.
Tàu thông báo nhổ neo, bắt đầu khởi hành.

Ngay lúc đó, Thẩm Dịch Nhiên lại đến phòng tìm cô.

Anh ta cảm thấy nhìn ai cũng thấy nhàm chán, thà đến tìm cô kiếm chuyện cãi nhau có khi còn thú vị hơn.
Nhưng khi anh ta đến, gõ cửa mãi chẳng có ai trả lời, định phá cửa xông vào thì phát hiện cửa không khóa.

Đến khi bước vào trong, thì đã thấy một căn phòng trống không rồi.
Sắc mặt của anh ta ngay tức khắc chuyển sang trắng toát, trong lòng nổi lên một dự cảm không lành.

Ngay lập tức anh ta liền chạy ra khỏi phòng nhanh như một cơn gió, đến cấp dưới của anh ta cũng thấy kì lạ.
"Ngài Thẩm, có chuyện gì vậy?"
Thẩm Dịch Nhiên chạy ra mạn tàu, nhìn về phía bến cảng loe ngoe vài người kia, anh ta không khó để nhìn thấy Lâm Liên Kiều.

Dáng người đó, cho dù có khoác lên một bộ đồ của đàn ông thì anh ta cũng nhận ra. 
Con tàu lúc này đã rời bến cảng được một đoạn.

Bỗng nhiên anh ta nôn nóng hét lớn, hạ lệnh cho hạ thuyền con ngay lập tức, cấp tốc quay trở lại bến cảng.
Lâm Liên Kiều chẳng mấy chốc đã lên xe hướng đến quảng trường Hoa thành.

Trên đường đi cô thấy có rất nhiều xe quân sự.

Ngày hôm nay có thể sẽ là lành ít dữ nhiều, cô nắm chặt tay, đầu óc chỉ nghĩ đến một việc, giết chết kẻ đã giết cha mình, sau đó nếu có bị tóm được hoặc bị xử lý tại chỗ cũng không còn là nỗi sợ của cô nữa. 
Cô đáng lẽ đã chết từ lâu rồi, sống lại là để bảo vệ người thân, vậy mà một lần nữa cô lại không làm được.

Hoá ra những cơn ác mộng nhìn thấy cha mình đứng trong biển lửa đều là điềm báo.

Mỗi khi nhớ lại giấc mơ đó, rồi nghĩ đến hiện thực tàn nhẫn, lòng cô đau đớn tột cùng như bị ngấu nghiến, cắn xé ra.
Chỉ nghĩ đến những kẻ ngồi trên cao, chỉ tay năm ngón làm hại gia đình cô mà vẫn sống yên ổn, cô không thể không hận.

Vậy nên cô có xuống địa ngục thì cũng phải lôi bọn họ theo cùng.
Xe nhanh chóng đã đến nơi, Lâm Liên Kiều mang theo lửa hận bốc cháy ngùn ngụt bước xuống.

Quảng trường lớn đông nghịt người, ai ai cũng đang ngóng trông đợi đến lượt nhận quà mừng.

Xung quanh còn có rất nhiều quân sĩ được trang bị súng, để giữ trật tự cho nơi này.
Lâm Liên Kiều ngước mắt lên, đôi mắt chứa đựng một sự lạnh tanh nhìn Sở Quân Huân cùng Sở Quân Bội Nhi đang cười tươi vui vẻ trên bụt cao, tay phát quà, tai nghe những lời chúc phúc xu nịnh.
Bàn tay để trong túi quần của cô đang nắm chặt con dao.

Nhanh chóng chen vào đám đông, từng bước tiến lên mang theo sát khí. 
Đứng trên này, bỗng nhiên người của Sở Quân Huân tiến lên, nói nhỏ vào tai anh.
"Sở Quân gia, Thiên thành đã bắt được người.

Nội gián ở phủ Thủ tướng đã hành động, xe quân sự cũng tiến đến quân doanh rồi."

Sở Quân Huân gật đầu nhẹ một cái, liền thả món quà đang cầm trên tay xuống, nụ cười giả tạo trên môi không cần phải diễn cho ai xem nữa.
"Giải tán đám đông, rồi cứ theo kế hoạch mà làm."
Sau đó, anh lại quay sang Sở Quân Bội Nhi, tâm trạng của cô ta đang lửng lơ vì nghe được những lời chúc có cánh, làm cô ta vui sướng bay lên tận trên mây, anh vẫn giữ một nét nhẹ nhàng nói.
"Bội Nhi, chúng ta đến phủ Thủ tướng thôi, có việc phải làm rồi."
Sở Quân Bội Nhi cảm thấy mấy ngày nay Sở Quân Huân đối xử với cô ta lại trở nên dịu dàng hơn, cô ta trong lòng vui vẻ, cũng không quá nghi ngờ, chỉ là có chút thắc mắc.
"Có chuyện gì vậy anh?"
Sở Quân Huân bước đến, khoác vai cô ta xoay người đi, vẫn cứ từ tốn đáp lại.
"Cứ đi rồi sẽ biết, là lệnh của Thủ tướng."
Sở Quân Bội Nhi e ấp vừa đi vừa dựa vào người anh, cô ta cảm thấy Sở Quân Huân đang dần trở lại đối xử với cô ta như xưa.

Trong lòng càng thêm đắc thắng, càng cho rằng những việc cô ta làm quả thật đúng đắn.

Lâm Liên Kiều biến mất, Sở Quân Huân ngay lập tức trở về bên cô ta.
Trong đầu vừa nghĩ đến Lâm Liên Kiều, Sở Quân Bội Nhi đã ngay tức khắc phải há hốc sửng sốt vì đột nhiên nghe phải một giọng nói quen thuộc. 
"Sở Quân Huân!"
Lâm Liên Kiều thoát ra đám đông đang bị quân sĩ di tản, chạy nhanh về phía Sở Quân Huân và Sở Quân Bội Nhi, giọng nói gằn lên đầy oán khí, chất chứa cả một núi hận.
Cả Sở Quân Bội Nhi và Sở Quân Huân đều sững sờ quay người lại cùng một lúc, không một ai trong số hai người họ lại nghĩ Lâm Liên Kiều có thể có mặt ở đây.
Sở Quân Huân vừa quay người lại, trông thấy cô chưa tới một giây, thì đã bị con dao cầm chắc trên tay cô vụt thẳng tới, không do dự đâm thẳng vào ngực trái của anh.

Hai cánh tay cô dồn gần như toàn bộ sức lực, đẩy anh ngã xuống..

Chapter
1 Chương 1: 1: Tình Cảnh Thê Thảm
2 Chương 2: 2: Sự Thật Tàn Nhẫn
3 Chương 3: 3: Âm Dương Cách Biệt
4 Chương 4: 4: Trọng Sinh
5 Chương 5: 5: Lạnh Nhạt Với Tiêu An
6 Chương 6: 6: Giáp Mặt Với Lâm Diễm Tinh
7 Chương 7: 7: Lại Bị Miệt Thị Ngoại Hình
8 Chương 8: 8: Sự Cố Không Mong Muốn
9 Chương 9: 9: Chọc Tức Mẹ Con Cao Mộng Hà
10 Chương 10: 10: Nói Dối
11 Chương 11: 11: Không Ngờ Đến
12 Chương 12: 12: Lộ Ra Bản Chất Thô Thiển
13 Chương 13: 13: Lời Nói Dối Biến Thành Sự Thật
14 Chương 14: 14: Lợi Dụng
15 Chương 15: 15: Trèo Tường
16 Chương 16: 16: Thay Đổi Ngoạn Mục
17 Chương 17: 17: Âm Mưu Đen Tối
18 Chương 18: 18: Lâm Liên Kiều Gặp Nguy
19 Chương 19: 19: Mùi Máu
20 Chương 20: 20: Ba Phát Súng
21 Chương 21: 21: Biển Tình
22 Chương 22: 22: Sở Quân Bội Nhi
23 Chương 23: 23: Ly Gián Không Thành
24 Chương 24: 24: Tiếng Hét Trong Ngục
25 Chương 25: 25: Ngăn Cản
26 Chương 26: 26: Lợi Dụng Vết Thương
27 Chương 27: 27: Huyết Yến
28 Chương 28: 28: Nữ Hoàng Mùi Rắm
29 Chương 29: 29: Đuổi Khỏi Nhà
30 Chương 30: 30: Lý Do
31 Chương 31: 31: Người Đàn Ông Máu Lạnh
32 Chương 32: 32: Quá Khứ
33 Chương 33: 33: Có Biến
34 Chương 34: 34: Khiếp Đảm
35 Chương 35: 35: Thẩm Vấn
36 Chương 36: 36: Suy Đoán
37 Chương 37: 37: Trong Thư Phòng
38 Chương 38: 38: Anh Cũng Không Phải Người Tốt
39 Chương 39: 39: Lật Mặt
40 Chương 40: 40: Xin Cưới Tiêu An
41 Chương 41: 41: Cơn Ác Mộng
42 Chương 42: 42: Tống Uyển Trân
43 Chương 43: 43: Tiêu Ánh
44 Chương 44: 44: Bị Phản Đòn
45 Chương 45: 45: Phong Thư Trắng
46 Chương 46: 46: Tiếng Hét Lúc Nửa Đêm
47 Chương 47: 47: Chuyển Đến Ký Túc Xá
48 Chương 48: 48: Ngã Ngựa
49 Chương 49: 49: Điềm Á Hiên
50 Chương 50: 50: Ghen
51 Chương 51: 51: Khoá Tập Huấn
52 Chương 52: 52: Anh Thua Rồi Anh Không Thắng Nổi Em
53 Chương 53: 53: Xin Lỗi
54 Chương 54: 54: Sự Thật Ẩn Giấu
55 Chương 55: 55: Hung Thủ Thật Sự
56 Chương 56: 56: Suýt Thổ Lộ
57 Chương 57: 57: Rắn
58 Chương 58: 58: Nguy Kịch
59 Chương 59: 59: Tính Toán Tỉ Mỉ
60 Chương 61: 61: Bướng Bỉnh
61 Chương 63: 63: Không Phải Chỉ Mình Cô Biết Giết Người
62 Chương 64: 64: Thừa Nhận
63 Chương 65: 65: Ánh Mắt Thầm Lặng
64 Chương 66: 66: Đợi Anh
65 Chương 67: 67: Chiếc Lồng Vô Hình
66 Chương 69: 69: Để Mất Dấu
67 Chương 71: 71: Quyết Định Táo Bạo
68 Chương 72: 72: Ngất Xỉu
69 Chương 73: 73: Kiều Thanh
70 Chương 74: 74: Nhìn Thấy Sở Quân Huân
71 Chương 75: 75: Thân Thế Mới
72 Chương 76: 76: Giấc Mộng Kỳ Lạ
73 Chương 77: 77: Lặp Lại Cơn Nhói Tim
74 Chương 79: 79: Vạch Trần Trong Nháy Mắt
75 Chương 80: 80: Hy Vọng Trở Lại
76 Chương 81: 81: Tiệc Đính Hôn
77 Chương 82: 82: Lâm Gia Có Biến
78 Chương 83: 83: Anh Đi Đi
79 Chương 84: 84: Lật Mặt
80 Chương 85: 85: Dàn Dựng
81 Chương 86: 86: Vô Tình Thổ Lộ
82 Chương 87: 87: Tin Dữ
83 Chương 88: 88: Không Một Giọt Nước Mắt
84 Chương 89: 89: Sẽ Sống Một Cuộc Đời Mới
85 Chương 90: 90: Trả Thù
86 Chương 91: 91: Ám Sát
87 Chương 92: 92: Phản Bội
88 Chương 93: 93: Rời Đi Vĩnh Viễn
89 Chương 94: 94: Cái Bẫy
90 Chương 95: 95: Ho Ra Máu
91 Chương 97: 97: Nội Loạn
92 Chương 99: 99: Đồng Ý Gả
93 Chương 101: 101: Nhân Vật Bất Ngờ
94 Chương 103: 103: Từ Biệt
95 Chương 104: 104: Khơi Gợi Ký Ức
96 Chương 105: 105: Bất Ngờ Trước Hôn Lễ
97 Chương 106: 106: Đáng Lẽ Tôi Không Nên Cho Em Tự Do
98 Chương 107: 107: Giả Chết
99 Chương 108: 108: Kết Hôn Vội Vã
100 Chương 109: 109: Mối Quan Hệ Mới
101 Chương 110: 110: Trong Lòng Anh Em Vẫn Luôn Là Nhất
Chapter

Updated 101 Episodes

1
Chương 1: 1: Tình Cảnh Thê Thảm
2
Chương 2: 2: Sự Thật Tàn Nhẫn
3
Chương 3: 3: Âm Dương Cách Biệt
4
Chương 4: 4: Trọng Sinh
5
Chương 5: 5: Lạnh Nhạt Với Tiêu An
6
Chương 6: 6: Giáp Mặt Với Lâm Diễm Tinh
7
Chương 7: 7: Lại Bị Miệt Thị Ngoại Hình
8
Chương 8: 8: Sự Cố Không Mong Muốn
9
Chương 9: 9: Chọc Tức Mẹ Con Cao Mộng Hà
10
Chương 10: 10: Nói Dối
11
Chương 11: 11: Không Ngờ Đến
12
Chương 12: 12: Lộ Ra Bản Chất Thô Thiển
13
Chương 13: 13: Lời Nói Dối Biến Thành Sự Thật
14
Chương 14: 14: Lợi Dụng
15
Chương 15: 15: Trèo Tường
16
Chương 16: 16: Thay Đổi Ngoạn Mục
17
Chương 17: 17: Âm Mưu Đen Tối
18
Chương 18: 18: Lâm Liên Kiều Gặp Nguy
19
Chương 19: 19: Mùi Máu
20
Chương 20: 20: Ba Phát Súng
21
Chương 21: 21: Biển Tình
22
Chương 22: 22: Sở Quân Bội Nhi
23
Chương 23: 23: Ly Gián Không Thành
24
Chương 24: 24: Tiếng Hét Trong Ngục
25
Chương 25: 25: Ngăn Cản
26
Chương 26: 26: Lợi Dụng Vết Thương
27
Chương 27: 27: Huyết Yến
28
Chương 28: 28: Nữ Hoàng Mùi Rắm
29
Chương 29: 29: Đuổi Khỏi Nhà
30
Chương 30: 30: Lý Do
31
Chương 31: 31: Người Đàn Ông Máu Lạnh
32
Chương 32: 32: Quá Khứ
33
Chương 33: 33: Có Biến
34
Chương 34: 34: Khiếp Đảm
35
Chương 35: 35: Thẩm Vấn
36
Chương 36: 36: Suy Đoán
37
Chương 37: 37: Trong Thư Phòng
38
Chương 38: 38: Anh Cũng Không Phải Người Tốt
39
Chương 39: 39: Lật Mặt
40
Chương 40: 40: Xin Cưới Tiêu An
41
Chương 41: 41: Cơn Ác Mộng
42
Chương 42: 42: Tống Uyển Trân
43
Chương 43: 43: Tiêu Ánh
44
Chương 44: 44: Bị Phản Đòn
45
Chương 45: 45: Phong Thư Trắng
46
Chương 46: 46: Tiếng Hét Lúc Nửa Đêm
47
Chương 47: 47: Chuyển Đến Ký Túc Xá
48
Chương 48: 48: Ngã Ngựa
49
Chương 49: 49: Điềm Á Hiên
50
Chương 50: 50: Ghen
51
Chương 51: 51: Khoá Tập Huấn
52
Chương 52: 52: Anh Thua Rồi Anh Không Thắng Nổi Em
53
Chương 53: 53: Xin Lỗi
54
Chương 54: 54: Sự Thật Ẩn Giấu
55
Chương 55: 55: Hung Thủ Thật Sự
56
Chương 56: 56: Suýt Thổ Lộ
57
Chương 57: 57: Rắn
58
Chương 58: 58: Nguy Kịch
59
Chương 59: 59: Tính Toán Tỉ Mỉ
60
Chương 61: 61: Bướng Bỉnh
61
Chương 63: 63: Không Phải Chỉ Mình Cô Biết Giết Người
62
Chương 64: 64: Thừa Nhận
63
Chương 65: 65: Ánh Mắt Thầm Lặng
64
Chương 66: 66: Đợi Anh
65
Chương 67: 67: Chiếc Lồng Vô Hình
66
Chương 69: 69: Để Mất Dấu
67
Chương 71: 71: Quyết Định Táo Bạo
68
Chương 72: 72: Ngất Xỉu
69
Chương 73: 73: Kiều Thanh
70
Chương 74: 74: Nhìn Thấy Sở Quân Huân
71
Chương 75: 75: Thân Thế Mới
72
Chương 76: 76: Giấc Mộng Kỳ Lạ
73
Chương 77: 77: Lặp Lại Cơn Nhói Tim
74
Chương 79: 79: Vạch Trần Trong Nháy Mắt
75
Chương 80: 80: Hy Vọng Trở Lại
76
Chương 81: 81: Tiệc Đính Hôn
77
Chương 82: 82: Lâm Gia Có Biến
78
Chương 83: 83: Anh Đi Đi
79
Chương 84: 84: Lật Mặt
80
Chương 85: 85: Dàn Dựng
81
Chương 86: 86: Vô Tình Thổ Lộ
82
Chương 87: 87: Tin Dữ
83
Chương 88: 88: Không Một Giọt Nước Mắt
84
Chương 89: 89: Sẽ Sống Một Cuộc Đời Mới
85
Chương 90: 90: Trả Thù
86
Chương 91: 91: Ám Sát
87
Chương 92: 92: Phản Bội
88
Chương 93: 93: Rời Đi Vĩnh Viễn
89
Chương 94: 94: Cái Bẫy
90
Chương 95: 95: Ho Ra Máu
91
Chương 97: 97: Nội Loạn
92
Chương 99: 99: Đồng Ý Gả
93
Chương 101: 101: Nhân Vật Bất Ngờ
94
Chương 103: 103: Từ Biệt
95
Chương 104: 104: Khơi Gợi Ký Ức
96
Chương 105: 105: Bất Ngờ Trước Hôn Lễ
97
Chương 106: 106: Đáng Lẽ Tôi Không Nên Cho Em Tự Do
98
Chương 107: 107: Giả Chết
99
Chương 108: 108: Kết Hôn Vội Vã
100
Chương 109: 109: Mối Quan Hệ Mới
101
Chương 110: 110: Trong Lòng Anh Em Vẫn Luôn Là Nhất