Chương 7: 7: Lại Bị Miệt Thị Ngoại Hình

Ngoài mặt cười đùa vui vẻ, bên trong Lâm Diễm Tinh đang liếc nhìn Lâm Liên Kiều như muốn xé xác cô ra cho hả giận, cô ta rủa ngầm.

"Đồ béo nhà cô muốn đi gây thù khắp nơi rồi đổ lên đầu tôi sao? Đúng là đồ nham hiểm.

Cô cứ đợi đi, người tôi sẽ cho biết tay đầu tiên chính là đồ khốn nhà cô đó."
Lâm Liên Kiều như đi guốc trong bụng cô ta, cô thừa biết cô ta đang chửi rủa mình, nhưng cô lại cảm thấy rất vui vẻ.

Cô ta càng chửi rủa cô, càng chứng tỏ cô đang làm rất tốt kế hoạch báo thù của mình và đây chỉ là bước khởi động của cô, một khi vào việc chính sẽ thú vị hơn nhiều.

Lâm Liên Kiều một lần nữa quay mặt bỏ đi, tạm thời cô chẳng có gì để nói với Lâm Diễm Tinh nữa.

Chỉ e rằng cô mà đối mặt với cô ta lâu hơn một chút, thì oán niệm lại bùng lên, đến lúc đó cô sẽ giết cô ta mất.

Cô đang rất rất kiềm chế mình với cô ta rồi.

Nhưng Lâm Diễm Tinh không hề biết, cô ta vẫn bám theo cô, miệng huyên thuyên không ngừng.

"Kiều Kiều, chị có muốn đi ăn trước khi về nhà không.

Em sẽ mua thật nhiều đồ ăn cho chị, dạo này nhìn chị gầy hơn rồi."
Lâm Diễm Tinh không những huyên thuyên, mà tay vô ta hết chạm vào vai rồi vào tay cô.

Lâm Liên Kiều khó chịu chết đi được nhưng vẫn cố nhịn, mắt vẫn nhìn thẳng, chân vẫn đi về phía trước.

Cô ta chạm vào đâu cô liền hất ra ở.

Lâm Diễm Tinh nhìn không khác gì kẻ quấy rối, bám đuôi, đi trên đường mà cô ta có cảm giác ai cũng nhìn cô ta một cách kỳ lạ.

Cô ta tức tối, với tính cách nhỏ nhen đã ăn sâu trong nhận thức, cô ta không thể nào để chuyện này tiếp diễn được nữa.

"Hừ, Lâm Liên Kiều là cô cố tình để người khác chê cười tôi, vậy thì đừng có trách."
Đi đến một đoạn đường, Lâm Diễm Tinh biết phía trước có bậc thang.

Cô ta canh đúng thời điểm đó mà vòng tay qua ôm Lâm Liên Kiều.

Lâm Liên Kiều giật mình vì hành động bất ngờ của cô ta, cô không nghĩ ngợi gì lại đẩy cô ta ra.

"Á…"
Lâm Diễm Tinh trượt chân ngã xuống bậc thang, cú ngã có vẻ rất mạnh, điều này ngay lập tức thu hút đám đông vây quanh.

"Này học sinh kia, cô bé này làm gì cô mà cô lại đẩy người ta mạnh vậy hả?"
"Chính mắt tôi thấy rõ ràng là cô đẩy cô gái này.

Vẫn còn là học sinh mà sao độc ác vậy chứ?"
Ngoài những lời nặng nề đó ra, xung quanh Lâm Liên Kiều còn có nhiều người nói cô với những lời lẽ mắng chửi, miệt thị khác nhau.

Lâm Liên Kiều chẳng thèm để tâm, khuôn vẫn một vẻ lạnh lùng không biến sắc.

Cô nhìn Lâm Diễm Tinh nhăn mặt ôm tay, được người đi đường tới giúp mà trong lòng chỉ có hai chữ, giả tạo.

Đúng là cô đã đẩy cô ta, nhưng không đến nổi bị ngã mạnh như thế.

Cô cũng có hơi kinh ngạc, hóa ra Lâm Diễm Tinh không chỉ độc ác với người khác mà đối với bản thân cũng như vậy.

Vì đạt được mục đích mà bất chấp tất cả.

Lâm Liên Kiều cười nhạt vì hiểu rõ bản chất của vấn đề.

Lâm Diễm Tinh vẫn là kẻ tiểu nhân như vậy, tự biến mình thành nạn nhân rồi một chốc nữa lại hóa thánh mẫu đứng dậy cầu xin mọi người đừng mắng chửi cô nữa.

Kịch bản cũ rích này, Lâm Liên Kiều cũng đã từng trải qua nên cô đã sớm thuộc rồi.

Có một người đàn ông hơn trung niên nhìn thấy cô cười, không nhịn được liền ra mặt chỉnh đốn.

"Này học sinh kia, đẩy ngã người ta không xin lỗi mà còn cười được, cô có còn tính người không đấy?"
Lâm Liên Kiều để ý thấy Lâm Diễm Tinh sắp sửa hành động rồi, nhưng cô ta còn chưa kịp mở miệng, cô đã quay lại nhìn người đàn ông kia bằng khuôn mặt ngang tàng.

"Vậy cho hỏi, cô ta ngã xuống đập vào mặt đường mạnh thế kia, cô ta có xin lỗi mặt đường chưa?"
Người đàn ông tức tối quát lớn vào mặt cô.

"Ăn nói ngang ngược, mặt đường vô tri thì xin lỗi nó làm gì?"
Lâm Liên Kiều nhếch môi cười khiêu khích, cô tiếp tục đáp lại.

"Vậy tôi cũng thấy cô ta vô tri, cô ta vô tri nên mới tự mình ngã xuống, thế tôi xin lỗi cô ta làm gì?"
Đối với những người chỉ biết một mà không biết mười này, Lâm Liên Kiều không ngán một ai, cô sẵn sàng đáp trả lại từng câu một.

Cô cũng tự cảm thấy bản thân sau khi được sống lại một lần nữa đã chọc tức không ít người.

Đây, người đàn ông thích ra mặt giảng giải đạo lý này cũng là người bị cô làm cho tức đến mặt đỏ tím cả lên.

Ông ta đưa ngón trỏ chỉ thẳng mặt cô, cong cớn giọng, trừng mắt như tên say xỉn đang làm càng.

"Cô đừng có ngụy biện cho hành động dơ bẩn của mình nữa.

Nhìn cô gái này xem, người ta xinh đẹp như vậy, lại thèm hủy hoại bản thân để đổ tội cho một đứa không khác gì con lợn nái như cô à? Khuôn mặt cô toàn mỡ nên rất dày nhỉ, đúng là không có liêm sỉ."
Lâm Liên Kiều siết chặt tay, khuôn mặt bình tĩnh suýt không giữ được nữa.

Dù cô có làm gì, thì ngoại hình của cô cũng là thứ bị lôi ra cùng.

Cô đã cố không để tâm, nhưng ít nhiều cũng cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng.

Lâm Diễm Tinh ngược lại cảm thấy vui hơn bao giờ hết, vì cô ta xinh đẹp hơn nên ai cũng sẽ bảo vệ cô ta, cô ta muốn Lâm Liên Kiều biết điều này, khiến cô càng trở nên tự ti.

Nhưng có lẽ, việc nhìn thấy Lâm Liên Kiều tức giận, hay bày ra bộ mặt hờn tủi thì Lâm Diễm Tinh đã không thành công.

Lâm Liên Kiều bình thản hơn Lâm Diễm Tinh nghĩ.

Cô không muốn nói chuyện thêm với những người đạo đức giả như thế này vì cô biết kết quả sẽ chẳng đi tới đâu.

Thậm chí nếu còn nói thêm, bọn người này còn lôi cả cha mẹ của cô ra cũng không chừng.

Cô thở ra, làm ra vẻ bất lực nói.

"Vậy ông cứ ở đây bảo vệ cô gái xinh đẹp của ông đi, tôi nhường, ha."
Cô cười khẩy vẻ xem thường rồi nghênh ngang bỏ đi không thèm ngoái đầu.

Lâm Diễm Tinh vẫn quyết trưng ra bộ dạng giả tạo, cô ta cố nén đau đớn ở cánh tay mà đứng dậy, cô ta với tay nói lớn.

"Kiều Kiều, chị đừng giận, là tại em bất cẩn, đợi em với."
Lâm Diễm Tinh định đuổi theo cô, nhưng lại bị mấy người xung quanh cản lại, có người nói với cô ta.

"Cô gái à, cô đúng là tốt bụng mà, đối với loại người hống hách như vậy mà lại tự nhận lỗi về mình thì chỉ thiệt thân thôi."
Nói đến đây, Lâm Diễm Tinh bắt đầu mếu máo, nước mắt chảy xuống giàn giụa, cô ta tủi thân kể lể.

"Mọi người không biết đâu, ở trong nhà chị ấy được cha thương yêu nhất.

Mẹ con chỉ là vợ kế, con cũng không phải là con ruột của cha nên sống trong căn nhà đó cũng không phải dễ dàng gì.

Con mà làm cho chị ấy phật ý thì chị ấy sẽ mách cha.

Con không muốn vì con mà cha lại mắng mẹ."
Lâm Diễm Tinh nói xong thì ôm mặt khóc tiếp, làm bộ rất tội nghiệp.

Cứ tưởng chỉ mỗi khi có mặt Lâm Liên Kiều, cô ta mới bày ra vẻ giả dối, thật không ngờ, cô ta lại mang sự giả dối này đi khắp nẻo như thế.

Lâm Liên Kiều mà chứng kiến được cảnh này, chắc cô sẽ thấy kinh tởm đến phát ói ngay tại chỗ mất, vì hơn ai hết, bộ mặt thật của cô ta chỉ mình cô mới biết được.

Có người nghe xong cảm thấy thương xót cho cô ta mà vỗ vai cô ta an ủi.

"Đứa trẻ này đúng là tội nghiệp quá đi mà.

Còn cô gái kia chắc là bị chiều quá sinh hư hỏng rồi.

Nhưng ông trời có mắt, người ngang ngược, độc địa như thế thì sẽ sớm bị báo ứng thôi."
Lâm Diễm Tinh lấy được sự thương cảm của mọi người.

Cô ta nghe người khác mắng nhiếc, nguyền rủa Lâm Liên Kiều mà lấy đó là niềm vui.

Trong lòng không ngừng ca thán.

"Lâm Liên Kiều, dù cô có cố thay đổi đến mức nào cũng không đấu nổi với tôi đâu.

Bởi vì mọi thứ, cô đều thua tôi.

Cô sinh ra đã định sẵn là kẻ thua cuộc rồi.".

Chapter
1 Chương 1: 1: Tình Cảnh Thê Thảm
2 Chương 2: 2: Sự Thật Tàn Nhẫn
3 Chương 3: 3: Âm Dương Cách Biệt
4 Chương 4: 4: Trọng Sinh
5 Chương 5: 5: Lạnh Nhạt Với Tiêu An
6 Chương 6: 6: Giáp Mặt Với Lâm Diễm Tinh
7 Chương 7: 7: Lại Bị Miệt Thị Ngoại Hình
8 Chương 8: 8: Sự Cố Không Mong Muốn
9 Chương 9: 9: Chọc Tức Mẹ Con Cao Mộng Hà
10 Chương 10: 10: Nói Dối
11 Chương 11: 11: Không Ngờ Đến
12 Chương 12: 12: Lộ Ra Bản Chất Thô Thiển
13 Chương 13: 13: Lời Nói Dối Biến Thành Sự Thật
14 Chương 14: 14: Lợi Dụng
15 Chương 15: 15: Trèo Tường
16 Chương 16: 16: Thay Đổi Ngoạn Mục
17 Chương 17: 17: Âm Mưu Đen Tối
18 Chương 18: 18: Lâm Liên Kiều Gặp Nguy
19 Chương 19: 19: Mùi Máu
20 Chương 20: 20: Ba Phát Súng
21 Chương 21: 21: Biển Tình
22 Chương 22: 22: Sở Quân Bội Nhi
23 Chương 23: 23: Ly Gián Không Thành
24 Chương 24: 24: Tiếng Hét Trong Ngục
25 Chương 25: 25: Ngăn Cản
26 Chương 26: 26: Lợi Dụng Vết Thương
27 Chương 27: 27: Huyết Yến
28 Chương 28: 28: Nữ Hoàng Mùi Rắm
29 Chương 29: 29: Đuổi Khỏi Nhà
30 Chương 30: 30: Lý Do
31 Chương 31: 31: Người Đàn Ông Máu Lạnh
32 Chương 32: 32: Quá Khứ
33 Chương 33: 33: Có Biến
34 Chương 34: 34: Khiếp Đảm
35 Chương 35: 35: Thẩm Vấn
36 Chương 36: 36: Suy Đoán
37 Chương 37: 37: Trong Thư Phòng
38 Chương 38: 38: Anh Cũng Không Phải Người Tốt
39 Chương 39: 39: Lật Mặt
40 Chương 40: 40: Xin Cưới Tiêu An
41 Chương 41: 41: Cơn Ác Mộng
42 Chương 42: 42: Tống Uyển Trân
43 Chương 43: 43: Tiêu Ánh
44 Chương 44: 44: Bị Phản Đòn
45 Chương 45: 45: Phong Thư Trắng
46 Chương 46: 46: Tiếng Hét Lúc Nửa Đêm
47 Chương 47: 47: Chuyển Đến Ký Túc Xá
48 Chương 48: 48: Ngã Ngựa
49 Chương 49: 49: Điềm Á Hiên
50 Chương 50: 50: Ghen
51 Chương 51: 51: Khoá Tập Huấn
52 Chương 52: 52: Anh Thua Rồi Anh Không Thắng Nổi Em
53 Chương 53: 53: Xin Lỗi
54 Chương 54: 54: Sự Thật Ẩn Giấu
55 Chương 55: 55: Hung Thủ Thật Sự
56 Chương 56: 56: Suýt Thổ Lộ
57 Chương 57: 57: Rắn
58 Chương 58: 58: Nguy Kịch
59 Chương 59: 59: Tính Toán Tỉ Mỉ
60 Chương 61: 61: Bướng Bỉnh
61 Chương 63: 63: Không Phải Chỉ Mình Cô Biết Giết Người
62 Chương 64: 64: Thừa Nhận
63 Chương 65: 65: Ánh Mắt Thầm Lặng
64 Chương 66: 66: Đợi Anh
65 Chương 67: 67: Chiếc Lồng Vô Hình
66 Chương 69: 69: Để Mất Dấu
67 Chương 71: 71: Quyết Định Táo Bạo
68 Chương 72: 72: Ngất Xỉu
69 Chương 73: 73: Kiều Thanh
70 Chương 74: 74: Nhìn Thấy Sở Quân Huân
71 Chương 75: 75: Thân Thế Mới
72 Chương 76: 76: Giấc Mộng Kỳ Lạ
73 Chương 77: 77: Lặp Lại Cơn Nhói Tim
74 Chương 79: 79: Vạch Trần Trong Nháy Mắt
75 Chương 80: 80: Hy Vọng Trở Lại
76 Chương 81: 81: Tiệc Đính Hôn
77 Chương 82: 82: Lâm Gia Có Biến
78 Chương 83: 83: Anh Đi Đi
79 Chương 84: 84: Lật Mặt
80 Chương 85: 85: Dàn Dựng
81 Chương 86: 86: Vô Tình Thổ Lộ
82 Chương 87: 87: Tin Dữ
83 Chương 88: 88: Không Một Giọt Nước Mắt
84 Chương 89: 89: Sẽ Sống Một Cuộc Đời Mới
85 Chương 90: 90: Trả Thù
86 Chương 91: 91: Ám Sát
87 Chương 92: 92: Phản Bội
88 Chương 93: 93: Rời Đi Vĩnh Viễn
89 Chương 94: 94: Cái Bẫy
90 Chương 95: 95: Ho Ra Máu
91 Chương 97: 97: Nội Loạn
92 Chương 99: 99: Đồng Ý Gả
93 Chương 101: 101: Nhân Vật Bất Ngờ
94 Chương 103: 103: Từ Biệt
95 Chương 104: 104: Khơi Gợi Ký Ức
96 Chương 105: 105: Bất Ngờ Trước Hôn Lễ
97 Chương 106: 106: Đáng Lẽ Tôi Không Nên Cho Em Tự Do
98 Chương 107: 107: Giả Chết
99 Chương 108: 108: Kết Hôn Vội Vã
100 Chương 109: 109: Mối Quan Hệ Mới
101 Chương 110: 110: Trong Lòng Anh Em Vẫn Luôn Là Nhất
Chapter

Updated 101 Episodes

1
Chương 1: 1: Tình Cảnh Thê Thảm
2
Chương 2: 2: Sự Thật Tàn Nhẫn
3
Chương 3: 3: Âm Dương Cách Biệt
4
Chương 4: 4: Trọng Sinh
5
Chương 5: 5: Lạnh Nhạt Với Tiêu An
6
Chương 6: 6: Giáp Mặt Với Lâm Diễm Tinh
7
Chương 7: 7: Lại Bị Miệt Thị Ngoại Hình
8
Chương 8: 8: Sự Cố Không Mong Muốn
9
Chương 9: 9: Chọc Tức Mẹ Con Cao Mộng Hà
10
Chương 10: 10: Nói Dối
11
Chương 11: 11: Không Ngờ Đến
12
Chương 12: 12: Lộ Ra Bản Chất Thô Thiển
13
Chương 13: 13: Lời Nói Dối Biến Thành Sự Thật
14
Chương 14: 14: Lợi Dụng
15
Chương 15: 15: Trèo Tường
16
Chương 16: 16: Thay Đổi Ngoạn Mục
17
Chương 17: 17: Âm Mưu Đen Tối
18
Chương 18: 18: Lâm Liên Kiều Gặp Nguy
19
Chương 19: 19: Mùi Máu
20
Chương 20: 20: Ba Phát Súng
21
Chương 21: 21: Biển Tình
22
Chương 22: 22: Sở Quân Bội Nhi
23
Chương 23: 23: Ly Gián Không Thành
24
Chương 24: 24: Tiếng Hét Trong Ngục
25
Chương 25: 25: Ngăn Cản
26
Chương 26: 26: Lợi Dụng Vết Thương
27
Chương 27: 27: Huyết Yến
28
Chương 28: 28: Nữ Hoàng Mùi Rắm
29
Chương 29: 29: Đuổi Khỏi Nhà
30
Chương 30: 30: Lý Do
31
Chương 31: 31: Người Đàn Ông Máu Lạnh
32
Chương 32: 32: Quá Khứ
33
Chương 33: 33: Có Biến
34
Chương 34: 34: Khiếp Đảm
35
Chương 35: 35: Thẩm Vấn
36
Chương 36: 36: Suy Đoán
37
Chương 37: 37: Trong Thư Phòng
38
Chương 38: 38: Anh Cũng Không Phải Người Tốt
39
Chương 39: 39: Lật Mặt
40
Chương 40: 40: Xin Cưới Tiêu An
41
Chương 41: 41: Cơn Ác Mộng
42
Chương 42: 42: Tống Uyển Trân
43
Chương 43: 43: Tiêu Ánh
44
Chương 44: 44: Bị Phản Đòn
45
Chương 45: 45: Phong Thư Trắng
46
Chương 46: 46: Tiếng Hét Lúc Nửa Đêm
47
Chương 47: 47: Chuyển Đến Ký Túc Xá
48
Chương 48: 48: Ngã Ngựa
49
Chương 49: 49: Điềm Á Hiên
50
Chương 50: 50: Ghen
51
Chương 51: 51: Khoá Tập Huấn
52
Chương 52: 52: Anh Thua Rồi Anh Không Thắng Nổi Em
53
Chương 53: 53: Xin Lỗi
54
Chương 54: 54: Sự Thật Ẩn Giấu
55
Chương 55: 55: Hung Thủ Thật Sự
56
Chương 56: 56: Suýt Thổ Lộ
57
Chương 57: 57: Rắn
58
Chương 58: 58: Nguy Kịch
59
Chương 59: 59: Tính Toán Tỉ Mỉ
60
Chương 61: 61: Bướng Bỉnh
61
Chương 63: 63: Không Phải Chỉ Mình Cô Biết Giết Người
62
Chương 64: 64: Thừa Nhận
63
Chương 65: 65: Ánh Mắt Thầm Lặng
64
Chương 66: 66: Đợi Anh
65
Chương 67: 67: Chiếc Lồng Vô Hình
66
Chương 69: 69: Để Mất Dấu
67
Chương 71: 71: Quyết Định Táo Bạo
68
Chương 72: 72: Ngất Xỉu
69
Chương 73: 73: Kiều Thanh
70
Chương 74: 74: Nhìn Thấy Sở Quân Huân
71
Chương 75: 75: Thân Thế Mới
72
Chương 76: 76: Giấc Mộng Kỳ Lạ
73
Chương 77: 77: Lặp Lại Cơn Nhói Tim
74
Chương 79: 79: Vạch Trần Trong Nháy Mắt
75
Chương 80: 80: Hy Vọng Trở Lại
76
Chương 81: 81: Tiệc Đính Hôn
77
Chương 82: 82: Lâm Gia Có Biến
78
Chương 83: 83: Anh Đi Đi
79
Chương 84: 84: Lật Mặt
80
Chương 85: 85: Dàn Dựng
81
Chương 86: 86: Vô Tình Thổ Lộ
82
Chương 87: 87: Tin Dữ
83
Chương 88: 88: Không Một Giọt Nước Mắt
84
Chương 89: 89: Sẽ Sống Một Cuộc Đời Mới
85
Chương 90: 90: Trả Thù
86
Chương 91: 91: Ám Sát
87
Chương 92: 92: Phản Bội
88
Chương 93: 93: Rời Đi Vĩnh Viễn
89
Chương 94: 94: Cái Bẫy
90
Chương 95: 95: Ho Ra Máu
91
Chương 97: 97: Nội Loạn
92
Chương 99: 99: Đồng Ý Gả
93
Chương 101: 101: Nhân Vật Bất Ngờ
94
Chương 103: 103: Từ Biệt
95
Chương 104: 104: Khơi Gợi Ký Ức
96
Chương 105: 105: Bất Ngờ Trước Hôn Lễ
97
Chương 106: 106: Đáng Lẽ Tôi Không Nên Cho Em Tự Do
98
Chương 107: 107: Giả Chết
99
Chương 108: 108: Kết Hôn Vội Vã
100
Chương 109: 109: Mối Quan Hệ Mới
101
Chương 110: 110: Trong Lòng Anh Em Vẫn Luôn Là Nhất