Chương 151

Ngụy Mông đang ngủ thì bị gọi ra ngoài, chải đầu qua loa rồi chạy đến thư phòng.
 
Phản ứng đầu tiên chính là nghĩ tới chiến sự Thạch Dương Quan xảy ra biến cố, bước vào cửa liền hỏi: "Thua trận rồi sao?"
 
Bùi Nguyên không nói lời nào, ném lá thư cho hắn, vẻ mặt của Ngụy Mông đầu tiên là căng thẳng, sau đó dần dần thả lỏng, chuyển thành vẻ mặt không thể tin được: "Đây là sự thật sao?"
 
Chữ viết trên thư xiêu xiêu vẹo vẹo giống như gà bới, có nhiều chữ đọc không ra, miễn cưỡng hiểu được đại ý là, dựa theo lời hộ vệ của Đại hoàng tử Bùi Triệt viết lại. Đại khái tóm tắt việc Bùi Triệt từng bị cướp ngục, cuối cùng nói bây giờ tình hình Bùi Triệt không tốt, trong trại bọn hắn có hàng trăm huynh đệ, nhưng họ gần như hết sạch tiền và thức ăn, cần bọn hắn viện trợ. Cuối thư nói, nếu như bọn hắn đồng ý giúp đỡ, thì hãy đi về hướng Tây Bắc của núi Tề Liên, ở đó có một cây thông cao khoảng ba trượng, sẽ có người chờ.
 
Bùi Nguyên hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
 
Ngụy Mông đọc lại thư một lần nữa, ánh mắt dừng ở chỗ chữ ký, đọc ra: "A Sửu?"
 
Bùi Nguyên và hắn nhìn nhau, cùng nghĩ đến một điều: "Hôm Lạc Từ rời đi, người của chúng ta đi theo hắn, khi trở về đã nói thế nào? Có phải nói Lạc Từ không quản ngày đêm đi đến núi Tề Liên, dưới chân núi có một nữ tử dẫn đường chờ hắn, nữ tử kia dáng người không cao, dung mạo cũng không xuất chúng. Người đi theo cảm thấy nữ tử này kỳ lạ, còn cố ý vẽ lại bức chân dung, chân dung đâu?"
 
Ngụy Mông bước tới mở ngăn kéo tủ phía đông, lấy ra một cuộn giấy, mở ra xem.
 
Trước đó Bùi Nguyên đã xem qua bức họa này, khi đó hắn cũng không để ý, càng không nghĩ tới bức họa này và cô nương què chân ở tiệm tào phớ có liên quan với nhau. Bây giờ cẩn thận quan sát, bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ giống. Hai người này có lẽ là cùng một người, nữ tử trên bức họa chính là A Sửu!
 
Nếu như vậy tất cả mọi manh mối đã khớp với nhau. Bùi Triệt bị thương nặng, Lạc Từ cứu chữa, A Sửu nghênh đón. Có lẽ A Sửu nghe được Lạc Từ nói hắn đã trở về Yến Bắc, nên muốn cầu hắn đến cứu viện, nhưng lại sợ hắn không đồng ý, cho nên đến tiệm thăm dò thử.
 
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, quyết định đêm nay gửi bức thư này đến.
 
Nàng không chờ hắn ra liền vội vàng rời đi, có lẽ bởi vì nghe được tin bệnh tình Bùi Triệt chuyển biến tốt.
 
Bùi Nguyên không biết là, sở dĩ A Sửu mất gần nửa tháng mới gửi được bức thư này, một là bởi vì muốn chăm sóc Bùi Triệt, hai là bởi vì toàn bộ sơn trại dường như không có ai biết viết chữ. Đứa đọc sách nhiều nhất là một tiểu hài phụ trách nhóm lửa, lúc gia cảnh chưa sa sút, học tư thục được hai tháng. Bởi vì không dám tiết lộ việc này cho người khác, không thể tìm người viết thay, a Sửu chỉ có thể cùng đứa bé kia suy nghĩ viết, những chữ nào thực sự không biết viết thì sẽ làm bộ lơ đãng đi thỉnh giáo Lạc Từ, gian truân trắc trở, mười mấy ngày sau mới viết xong.
 
Sau khi xác nhận tin tức này, trong lòng Bùi Nguyên kích động, hít sâu một hơi, cầm kiếm đi ra ngoài: "Đi cùng ta đến núi Tề Liên."

 
"Tiểu tướng quân, ngươi ở lại đây đi, ta có thể dẫn người tới đó." Ngụy Mông khuyên can nói, " Thạch Dương Quan đang đánh nhau ác liệt, huyện Phong cũng cần tăng cường phòng thủ, đề phòng có kẻ địch đánh lén, ngươi ở lại sẽ thích hợp hơn. Huống hồ, chỉ là đón người trở về mà thôi, huy động nhân lực quá cũng không tốt, ngươi ở lại trong phủ sắp xếp công việc, Trưa mai, ta nhất định sẽ mang Đại hoàng tử hoàn hảo không chút tổn hại trở về!"
 
Bùi Nguyên đồng ý với hắn.
 
Ngụy Mông lập tức kiểm tra lại nhân mã, về phòng thay y phục lấy kiếm.
 
Nghe thấy tiếng cửa mở, Mẫn Mẫn ưm một tiếng, chậm rãi mở mắt ra. Nàng ta mặc một bộ tiết y mỏng nằm trên giường, đôi mắt híp lại, dưới ánh đèn nhìn chằm chằm nam nhân đang treo bội kiếm bên eo, ánh mắt nghi hoặc.
 
Ngụy Mông xin lỗi nói: "Ta đánh thức nàng rồi?"
 
"Ta ngủ không sâu." Mẫn Mẫn thân mật rời giường, đi tới trước người Ngụy Mông, đặt tay lên giúp hắn chỉnh quần áo, nhẹ giọng hỏi: "Muộn như vậy, tướng quân muốn đi đâu? Người phải về sớm đó, Mẫn Mẫn sợ ngủ một mình."
 
Nàng ta hỏi nửa câu đầu, Ngụy Mông vốn không muốn trả lời, nhưng nghe nàng nói rằng nàng sợ, trái tim Ngụy Mông liền mềm nhũn.
 
Trong lòng thầm nghĩ, dù sao chuyện này cũng không phải bí mật gì, chờ Bùi Triệt trở về nhất định sẽ ở lại vương phủ, Mẫn Mẫn khẳng định sẽ biết, hơi tiết lộ chút không tính là để lộ bí mật, cũng để nàng an tâm hơn.
 
Ngụy Mông nói: "Đi phía tây một chuyến, đón người trở về, trưa ngày mai sẽ trở lại. Nếu nàng sợ, ta sẽ gọi thị nữ đến ngủ cùng nàng."
 
Mẫn Mẫn ánh mắt lóe lên, bước lên dán mặt vào trước ngực Ngụy Mông, ân cần nói: "Không sao, Mẫn Mẫn có thể ngủ một mình. Tướng quân cứ yên tâm, nhưng nhất định phải bảo vệ chính mình, Mẫn Mẫn ở nhà chờ người trở về."
 
Ngụy Mông vui vẻ ôm lại nàng, nói khẽ: "Được rồi, đi ngủ đi, ta đi đây."
 
Mẫn Mẫn tiễn hắn ra ngoài, đến khi không thấy bóng lưng hắn nữa, mới lưu luyến không rời trở về phòng.
 
Trên đường đi Ngụy Mông suy nghĩ, hắn có phải nên tích lũy tiền tự xây một viện tử cho riêng mình?

 
Trước kia hắn chỉ có một mình, mua viện tử cũng để đó không dùng, dứt khoát mặt dạn mày dày ở lại trong phủ Bùi Nguyên. Nhưng bây giờ không được, hắn coi như lập gia đình rồi, cứ ăn nhờ ở đậu người ta cũng không tốt, Mẫn Mẫn cũng chịu thiệt thòi. Chờ chiến sự bên Thạch Dương Quan lắng xuống, hắn có thời gian rảnh rỗi, sẽ dẫn Mẫn Mẫn đi chọn một viện tử thích hợp.
 
Chắc nàng sẽ mừng lắm.
...
Sau khi Ngụy Mông đi Mẫn Mẫn liền về giường ngủ, qua gần nửa canh giờ sau, toàn bộ vương phủ đều chìm trong giấc ngủ, nàng mới mở mắt ra, đôi mắt trong veo, không hề có chút buồn ngủ.
 
Nàng phủ thêm y phục ra ngoài, giả bộ như muốn đi tiểu tiện, lách qua người nha hoàn đang ngủ say trên ghế, đi thẳng về phía cửa sau.
 
Đến một nơi bí mật, Mẫn Mẫn ho nhẹ vài tiếng, không lâu sau, bên ngoài bức tường cao cũng truyền tới tiếng ho. Mẫn Mẫn lùi lại một bước, buộc một cục giấy vào một vật nặng, dùng sức ném nó ra ngoài, cục giấy dễ dàng bay qua tường cao, rơi xuống phía đối diện.
 
Ngoài tường lại vang lên tiếng ho khan, Mẫn Mẫn biết đối phương đã nhận được, không ở lại nữa, kéo chặt quần áo rồi quay về phòng.
 
Người tới tiếp ứng nhanh chóng đi đến một nơi an toàn, mở cục giấy ra, nhìn thấy một đoạn không phải chữ Hán.
 
Đại ý là: Ngụy Mông phụng mệnh đi núi phía tâ đón người, có đến núi đó giết người trước để nhằm ly gián.
 
...
A Sửu nghe tin Bùi Triệt khôi phục thị lực liền tức tốc chạy về núi Tề Liên.
 
Lạc Từ điều trị cho Bùi Triệt nửa tháng, trong suốt thời gian đó số lần châm cứu và uống thuốc nhiều không đếm xuể, nhưng tình trạng của Bùi Triệt vẫn không có chuyển biến tốt, càng ngày càng gầy, a Sửu từng hoài nghi Lạc Từ đang lừa tiền của nàng, thậm chí có ý muốn giết. Cho đến mấy hôm trước, Lạc Từ lại tăng thêm một vị thuốc dẫn —— máu của hắn. A Sửu không biết tại sao máu Lạc Từ có tác dụng thần kỳ như vậy, hiệu quả tức thì, trong vòng mấy ngày sắc mặt của Bùi Triệt dần hồng hào, tin vui lần lượt đến.
 
Tuy rằng hai mắt Bùi Triệt đã thấy lại, nhưng thân thể vẫn còn yếu, chỉ có thể miễn cưỡng ngồi dậy.
 

A Sửu hơi chột dạ nói với hắn việc nàng tự ý làm chủ: "... Ta biết Tế Bắc Vương và người huynh đệ tình thâm, sau khi thăm dò càng cảm thấy hắn là người trượng nghĩa, có lòng thương người, nếu như biết được cảnh ngộ của chúng ta, nhất định sẽ không ngồi yên bỏ mặt. Thời gian qua tìm cách chạy chữa, hũ gạo của chúng ta đã sắp cạn, trên núi có bao nhiêu miệng ăn đang chờ, ta thực sự không có cách nào khác, chưa được người cho phép, đã gửi thư cho Tế Bắc Vương. Chắc hẳn bây giờ hắn đã đọc được thư, nếu như tình huống tốt, có lẽ đã phái người chạy đến..."
 
"Ngươi không cần hoảng hốt, ta không có ý trách cứ." Bùi Triệt dịu dàng nhìn nàng, "Cám ơn ngươi, A Trù."
 
A Sửu gãi gãi sau tai, ngượng ngùng cười.
 
Kỳ thật, A Trù cái tên này có vẻ nho nhã, giống như tên của một tiểu thư đài các, đây là tên thật của nàng. Chỉ là dung mạo của nàng không dễ nhìn, lúc đầu mọi người đều gọi đùa nàng là A Sửu, sau đó lan truyền ra, liền cho rằng A Sửu chính là tên nàng, nên không ai gọi nàng là A Trù nữa. Ngoại trừ Bùi Triệt.
 
Trong lòng A Sửu thầm nghĩ, Đại hoàng tử thật sự là một người hiền lành nhân hậu.
 
A Sửu vừa mở miệng, còn muốn nói thêm gì đó, bên ngoài có người chạy vào báo: "A Sửu cô nương, Ngụy Mông tướng quân đến rồi!"
 
A Sửu vui vẻ nói với Bùi Triệt: "Cái này chẳng phải là song hỉ lâm môn sao!"
 
Nàng đắp chăn lên chân Bùi Triệt, trấn an hắn nói: "Công tử, người ngồi ở đây chờ ta, ta sẽ quay lại ngay."
 
A Sửu nói xong liền bước ra ngoài, bên ngoài truyền đến âm thanh kêu la huyên náo càng lúc càng lớn, giống như có người xâm nhập, A Sửu nhíu mày, trong lòng có linh cảm không tốt. Những người đến đây không có thiện ý. Nàng bước đi nhanh hơn, định đi ra ngoài xem tình hình, chợt nghe một tiếng hét thảm, nàng nghe ra, là tiếng người trên núi.
 
A Sửu kinh hãi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
 
Có người bị thương chạy vào, kinh hoảng nói: "A Sửu cô nương, bên ngoài đánh nhau! Những người Ngụy Mông đưa tới ra tay trước, xách đao chém người, bọn hắn người đông thế mạnh, huynh đệ chúng ta đã ngăn cản không nổi! Đây rốt cuộc là thế nào a!"
 
Tim A Sửu như rơi xuống vực, hai mắt đỏ như máu, im lặng một hồi lâu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bùi Nguyên, tiểu nhân hèn hạ, ta cùng ngươi không đội trời chung!"
 
...
Lúc Ngụy Mông chạy đến, không có ai đứng dưới tán cây kia.
 
Hắn tưởng người của A Sửu còn chưa tới, nhẫn nại đợi hai canh giờ, ý thức được có chuyện bất thường, vội vàng dẫn người lên núi.
 
Hắn quen thuộc với địa hình núi Tề Liên. Bùi Nguyên đã trù tính muốn lục soát núi, nhưng vẫn chưa thể tiến hành. Thổ phỉ trên núi quá cường hãn, lại tuần tra chặt chẽ, hễ có loạn sẽ lập tức phản công, chiêu thức vô cùng ác liệt, thậm chí nói nếu tấn công sẽ phóng hỏa đốt rừng. Dưới chân núi phía Tây của núi Tề Liên là một cánh đồng rộng lớn, còn có thôn xóm, nếu như lửa trên núi không khống chế nổi lan xuống, như vậy sẽ thành thảm họa, đây cũng là nguyên nhân khiến quan binh không thể trấn áp được bọn thổ phỉ.

 
Mặc dù không thể đánh hạ sơn trại, nhưng Ngụy Mông đã nhiều lần dẫn người đi qua núi Tề Liên, đại khái biết được vị trí, không lâu sau liền đến.
 
Nhưng khi lên tới nhìn thấy biển máu tử thi trước mặt, dù cho Ngụy Mông dùng mũi đao liếm máu đã thành quen, cũng phải sởn tóc gáy.
 
Hắn phẫn nộ quát: "Đây là chuyện gì!"
 
Ngay sau đó một binh lính đi xem xét tình hình, trở về bẩm báo nói: "Tướng quân, có người tới trước chúng ta một bước, sơn trại bị huyết tẩy, không còn ai sống sót, nhưng cũng không tìm thấy thi thể nữ tử."
 
Lại có binh sĩ tới, hành lễ nói: "Tướng quân, hết thảy một trăm ba mươi bộ thi thể, trong đó có mười tám thi thể của người ngoại bang, nhìn thân hình và màu mắt, hẳn là người Hung Nô."
 
Ngụy Mông gằng từng chữ: "Cho nên nói, có người Hung Nô chạy đến trước chúng ta một bước, tàn sát hết ngọn núi?"
 
Binh sĩ chần chờ nói: "Đại khái là như thế."
 
Ngụy Mông nhắm mắt lại, chậm rãi dãn ra khẩu khí, quát to: "Thu binh!"
 
...
Ngụy Mông không nghĩ tới, chờ hắn trở lại phủ, sẽ còn một trò hay đang chờ hắn.
 
Ái thiếp Mẫn Mẫn của hắn vì đại nghĩa diệt thân, dâng lên cho Bùi Nguyên ba bức thư nói Ngụy Mông thông đồng với kẻ địch, nàng ta đang quỳ gối ở cửa thư phòng khóc đến thảm thương.
 
Bảo Ninh đứng dưới tán cây mai cách đó không xa, hái một bông hoa màu hồng cài lên đầu Cát Tường, nói với Lưu ma ma: "Ma ma, ngươi nói Cát Tường nhà chúng ta có phải có linh tính hay không? Sao nó lại thần kì như vậy, nó chán ghét ai, thì người đó là người xấu."
 
Lưu ma ma thở dài nói: "Chỉ đáng tiếc cho Ngụy tướng quân, một lời thâm tình, cuối cùng lại trao nhầm người."
 
Bảo Ninh gật đầu nói: "Hi vọng hắn không bị đau lòng, về sau, hắn vẫn sẽ tin trên đời có tình yêu đích thực."
 
Lưu ma ma nói: "Chỉ mong là vậy."
 

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37: Thổ Lộ Tâm Tình
38 Chương 38: Cơm
39 Chương 39: Hổ Phù
40 Chương 40: Rời Đi
41 Chương 41: Khắc Gỗ
42 Chương 42: Cừu Nhỏ
43 Chương 43: Phu Vi Thê Cương
44 Chương 44: Giấc Mộng
45 Chương 45: Ba Điều Kiện
46 Chương 46: Lấy Lòng
47 Chương 47: Ca Ca Tốt
48 Chương 48: Ngọt
49 Chương 49: Trang Viên
50 Chương 50: Thư Hối Cải
51 Chương 51
52 Chương 53
53 Chương 54
54 Chương 55
55 Chương 56
56 Chương 57
57 Chương 58
58 Chương 61
59 Chương 63
60 Chương 64
61 Chương 65
62 Chương 66
63 Chương 67
64 Chương 68
65 Chương 77
66 Chương 79
67 Chương 87
68 Chương 88
69 Chương 96
70 Chương 97
71 Chương 98
72 Chương 99
73 Chương 106
74 Chương 107
75 Chương 108
76 Chương 109
77 Chương 116
78 Chương 117
79 Chương 118
80 Chương 119
81 Chương 126
82 Chương 127
83 Chương 128
84 Chương 129
85 Chương 135
86 Chương 136
87 Chương 141
88 Chương 142
89 Chương 143
90 Chương 151
91 Chương 152
92 Chương 153
93 Chương 155
94 Chương 156
95 Chương 156:
96 Chương 155:
97 Chương 153:
Chapter

Updated 97 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37: Thổ Lộ Tâm Tình
38
Chương 38: Cơm
39
Chương 39: Hổ Phù
40
Chương 40: Rời Đi
41
Chương 41: Khắc Gỗ
42
Chương 42: Cừu Nhỏ
43
Chương 43: Phu Vi Thê Cương
44
Chương 44: Giấc Mộng
45
Chương 45: Ba Điều Kiện
46
Chương 46: Lấy Lòng
47
Chương 47: Ca Ca Tốt
48
Chương 48: Ngọt
49
Chương 49: Trang Viên
50
Chương 50: Thư Hối Cải
51
Chương 51
52
Chương 53
53
Chương 54
54
Chương 55
55
Chương 56
56
Chương 57
57
Chương 58
58
Chương 61
59
Chương 63
60
Chương 64
61
Chương 65
62
Chương 66
63
Chương 67
64
Chương 68
65
Chương 77
66
Chương 79
67
Chương 87
68
Chương 88
69
Chương 96
70
Chương 97
71
Chương 98
72
Chương 99
73
Chương 106
74
Chương 107
75
Chương 108
76
Chương 109
77
Chương 116
78
Chương 117
79
Chương 118
80
Chương 119
81
Chương 126
82
Chương 127
83
Chương 128
84
Chương 129
85
Chương 135
86
Chương 136
87
Chương 141
88
Chương 142
89
Chương 143
90
Chương 151
91
Chương 152
92
Chương 153
93
Chương 155
94
Chương 156
95
Chương 156:
96
Chương 155:
97
Chương 153: