Chương 43: Đưa tới cửa

Hoắc Chu đi tới cửa phòng cục trưởng, gõ gõ cửa.

"Vào đi." Giọng cục trưởng Lâm từ bên trong truyền ra.

Hoắc Chu đẩy cửa, nhìn cục trưởng Lâm đang cầm chén đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài.

"Đến rồi?" Cục trưởng Lâm nhìn thấy anh, xoay người trở về bàn làm việc, "Ngồi đi."

Hoắc Chu không ngồi mà đứng trước bàn làm việc hỏi: "Sếp tìm tôi có việc?"

"Cậu lại không biết?" Cục trưởng Lâm liếc anh một cái, dùng từ cũng rất khách khí, "Gần đây cậu sôi nổi phết nhỉ."

Dù sao cũng là lãnh đạo, Hoắc Chu không thể mặt dày mày dạn giống khi đối mặt Hứa Diệu được, xấu hổ ho nhẹ hai cái, "Ngoài ý muốn, tất cả đều là ngoài ý muốn mà thôi."

"Cậu đấy." Cục trưởng Lâm nói hai chữ cùng một tiếng thở dài, chứng tỏ nội tâm ông đang rất phức tạp, "Trước kia tôi cảm thấy cậu rất thận trọng, ngàn chọn vạn tuyển mới tuyển được, tại sao tới thời khắc mấu chốt lại biến thành như vậy?"

Hoắc Chu chống hai tay lên bàn làm việc, bởi vì dùng sức quá mức mà trắng bệch, "Ngài lúc trước cũng không nói cho tôi biết, nằm vùng là Lạc Thanh Hoài."

Anh dừng một chút, vội vàng xác nhận lại, "Sếp, là Lạc Thanh Hoài, phải không?"

Cục trưởng Lâm chỉ nhìn anh, bình tĩnh uống một ngụm nước, không phủ nhận cũng không thừa nhận, "Vì sao cậu cảm thấy là Lạc Thanh Hoài?"

"Tôi hiểu em ấy." Hoắc Chu nói, "Nếu không phải nằm vùng, em ấy không có lý do gì để xuất hiện ở nơi đó."

Kỳ thật, có đôi khi nghĩ đến tình cảnh của nằm vùng, Hoắc Chu thà rằng Lạc Thanh Hoài thay đổi, trở thành một tên côn đồ, ít nhất cũng sẽ không nguy hiểm tới tính mạng.

Nhưng anh biết, Lạc Thanh Hoài sẽ không như vậy.

Không có chứng cứ gì nhưng vẫn rất chắc chắn, Hoài Bảo của anh nhất định sẽ không như vậy.

"Trên thế giới không có việc gì là tuyệt đối cả." Cục trưởng Lâm buông chén nước, "Tôi đã nói cho cậu, bất kỳ thời điểm nào cũng không cần tự tin quá."

Hoắc Chu ngẫm nghĩ, lấy một gói giấy nhỏ đặt lên bàn làm việc, "Vậy cái này có thể giải thích như thế nào?"

Cục trưởng Lâm mở gói giấy kia ra, nhất thời khựng người – trong gói giấy là một phần tư viên thuốc màu tím.

Buổi sáng Hoắc Chu chỉ dám dùng một nửa của một nửa làm phân tích. Anh không biết thứ này từ đâu mà ra nên vô cùng quý trọng.

"Đã làm so sánh chưa?" Cục trưởng Lâm không hỏi anh thứ này ở đâu.

Hoắc Chu lại không vội vã lấy ra kết quả mà hỏi, "Sếp, đây là tôi lục soát từ áo khoác Lạc Thanh Hoài ra, ngài hiện tại có thể nói cho tôi biết, Lạc Thanh Hoài rốt cuộc có phải nằm vùng hay không?"

Cục trưởng Lâm không dám tin tưởng mà trừng anh một cái, hỏi lại, "Cậu công tác ở cảnh cục lâu như vậy, có biết tìm hiểu thân phận của nằm vùng có ý nghĩa gì không?"

Hoắc Chu cũng nhịn không được mà trừng mắt, "Sếp trước đây cũng sẽ không nói vậy, ngài sẽ nói qua cho tôi nằm vùng là ai."

"Nói cho rõ ràng điều kiện vào, trước đây tôi nói là dưới tình huống tất yếu thì tôi sẽ nói cho cậu nằm vùng là ai. Hiện tại là tất yếu sao?" Cục trưởng Lâm rất không vui, "Hơn nữa, nếu biết hai người các cậu... Trước đây tuyệt đối tôi sẽ không tuyển cậu."

Hoắc Chu lập tức phấn chấn, "Tôi hiểu, sếp! Đây là kết quả phân tích."

Hoắc Chu cung kính lấy kết quả trình ra, cục trưởng Lâm xé ra, biểu cảm nghẹn lời vô cùng ảo não.

Vừa rồi ông chỉ nói có một nửa, ý hoàn chỉnh là – nếu biết hai người các cậu là loại quan hệ này, trước đây tuyệt đối tôi sẽ không tuyển cậu. Nói cách khác, nằm vùng chính xác là Lạc Thanh Hoài.

Cục trưởng Lâm không để ý rằng đây không phải nét chữ của Hoắc Chu, nghiêm túc xem kết quả.

Xem xong, gương mặt ông nghiêm trọng, "Như vậy xem ra đây là số 4. Cậu ta còn nói qua cái gì không?"

Hoắc Chu cố ý hỏi lại: "Cậu ta là ai cơ?"

Cục trưởng Lâm đập bàn một cái.

Hoắc Chu hoảng sợ, không dám lắm mồm nữa, "Không có, không có ngài xác nhận tôi cũng không dám xác định rõ em ấy, cũng không dám vi phạm quy định. Em ấy cũng không nói gì cả, chỉ là đặt thuốc trong quần áo đưa tôi mang ra ngoài giặt, tôi lục soát được từ trong đó."

"Nằm vùng hay cảnh sát thì cũng đều cùng một tuyến liên hệ, cậu ta không biết cậu tồn tại thì tự nhiên sẽ không dám nhiều lời." Cục trưởng Lâm chỉ chỉ Hoắc Chu, "Hành động này của hai cậu cũng quá lớn gan. Về sau có bất cứ yêu cầu gì thì phải xin chỉ thị của tôi đầu tiên, rõ chưa?"

Hoắc Chu yên lặng nghe, không dám nhiều lời.

"Hiện tại đã tới thời điểm mấu chốt, mỗi khắc mỗi giây đều rất nguy hiểm. Không chỉ là hai người các cậu, một khi nhiệm vụ thất bại, chết người không nói, kẻ địch cũng sẽ càng thêm cảnh giác, những người sau muốn xâm nhập vào bên trong bọn chúng sẽ càng khó khăn. Cho nên mỗi bước đi của các cậu đều phải thật cẩn thận." Cục trưởng Lâm nghiêm túc, "Quan hệ này của các cậu thật ra cũng tiện cho Lạc Thanh Hoài làm việc, nhưng như vậy sẽ tăng hệ số nguy hiểm của hai cậu. Tôi nói trước cho cậu một tiếng, tới thời điểm tất yếu, tôi sẽ..."

"Tôi đã rõ." Hoắc Chu hiểu ý của ông, "Tôi đã chuẩn bị tốt việc "cách chức"."

"Đương nhiên cậu đã chuẩn bị tốt, nếu không sao dám lộ liễu như vậy? Tôi thấy cậu sợ đã sớm có tư tưởng biếng làm nên mới cố ý làm vậy đi?" Cục trưởng Lâm liếc anh một cái, hiển nhiên còn chưa quên việc anh tự tiện làm chủ sự tình.

Trong lòng Hoắc Chu rất rõ, hành động của bọn họ rất nguy hiểm, anh cũng đúng là cố ý nên ngoan ngoãn bày ra vẻ nhận sai, không dám hé lời.

"Việc này tính sổ với cậu sau." Cục trưởng Lâm hoãn khẩu khí, "Vì đảm bảo an toàn cho Lạc Thanh Hoài, những việc này bao gồm cả thân phận của cậu đều để che giấu cho Lạc Thanh Hoài, không được để lộ với những người khác một từ, rõ chưa?"

Hoắc Chu lập tức đứng thẳng: "Đã rõ!"

"Tôi lệnh cho cậu làm chuẩn bị, đã chuẩn bị tốt chưa?" Cục trưởng Lâm lại hỏi.

Hoắc Chu: "Đều đã chuẩn bị tốt."

Cục trưởng Lâm gật gật đầu, "Không có gì là vạn toàn cả, vẫn phải thật cẩn thận. Cậu nói chuyện với mọi người ngàn vạn lần không thể sơ suất."

Hoắc Chu nhất nhất tuân lệnh: "Rõ."

Cục trưởng Lâm thu lại thuốc cùng kết quả phân tích, "Được rồi, cậu đi đi."

"Sếp." Hoắc Chu muốn nói lại thôi.

Cục trưởng Lâm nhìn anh: "Có chuyện gì cứ nói thẳng."

"Vừa rồi Lạc Thanh Hoài với tôi có nói tới một chuyện, em ấy không nói rõ nhưng tôi cảm thấy em ấy nghi ngờ trong cục chúng ta có nội gián." Hoắc Chu nói.

Cục trưởng Lâm sửng sốt: "Nói như thế nào?"

"Tôi đoán rằng em ấy đã sớm nghi ngờ, lần trước ở quán bar có người chết không phải em ấy chủ động yêu cầu trở về phối hợp điều tra sao? Hai chúng tôi đứng ở hành lang nói mấy câu, sau đó Lạc Thanh Hoài nói với tôi rằng ngày hôm đó cấp trên của em ấy có biết về cuộc nói chuyện này, hỏi em ấy rằng chúng tôi là quan hệ gì." Hoắc Chu nói, "Nếu không phải có nội gián thì làm sao cấp trên đó biết được việc xảy ra trong cục chúng ta? Hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh, đoán chừng trong cục còn chưa truyền hết thì bọn chúng đã biết, hiển nhiên đối với Lạc Thanh Hoài thì rất không yên tâm."

"Tôi đã nói các cậu cẩn thận từ sớm! Cẩn thận!" Lông mày cục trưởng Lâm nhướn lên, "Ngày đó có những ai thấy được?"

"Rất nhiều." Hôm đó Hoắc Chu không ở trạng thái tỉnh táo, suy xét cũng không chu toàn cẩn thận, "Nhưng cũng chưa chắc là người tận mắt nhìn thấy, loại chuyện bát quái này nhất định sẽ có người truyền khắp nơi."

"Cậu cũng biết sẽ có rất nhiều người đồn?" Cục trưởng Lâm lại không nhịn được mà muốn mắng anh, miễn cưỡng nhịn xuống, "Cậu có đối tượng hoài nghi không?"

Hoắc Chu lắc đầu, "Mấy ngày nay tôi có ném vài khối thính ra ngoài nhưng chưa thấy cá cắn câu, tôi cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng."

"Tôi hoàn toàn tin tưởng đồng chí của chúng ta, nhưng cẩn thận từng chút cũng không sai." Cục trưởng Lâm nói mơ hồ, "Có phát hiện gì nói cho tôi trước, cậu đừng lại tự tiện làm chủ."

"Đã rõ." Hoắc Chu lập tức nhận lệnh.

Rời khỏi văn phòng cục trưởng Lâm, Hoắc Chu mới phát hiện đã qua giờ tan tầm, trời bên ngoài đã tối đen.

Đa phần đồng nghiệp đều đã tan làm, có mấy người nhìn thấy Hoắc Chu đi ra từ văn phòng cục trưởng Lâm đều không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.

Hoắc Chu diễn kịch phải giống một chút, anh sầm mặt, không chào hỏi với ai, bộ dạng bị mắng đến khó chịu. Những người khác không dám tiếp xúc với anh, đều đi đường vòng tránh khỏi.

Hoắc Chu trở lại khoa Pháp y, những đồng nghiệp khác đều đã tan làm, chỉ còn Lý Hậu đang xem lại những ghi chép cũ.

Lý Hậu năm trước mới thành nhân viên chính thức, trầm mặc ít lời nhưng lại vô cùng nghiêm túc học hỏi.

Nhìn thấy Hoắc Chu đi vào, gã chỉ đánh tiếng chào hỏi, thấy mặt Hoắc Chu tối sầm cũng không giống Hạ Thi Đào tới dò hỏi an ủi.

"Không có việc gì thì tan làm sớm một chút đi." Hoắc Chu lấy đồ dùng cá nhân của mình, "Anh đi trước."

Lý Hậu đồng ý một tiếng nhưng vẫn ngồi yên tại chỗ tiếp tục học.

Hoắc Chu cũng không quản gã, trực tiếp xuống lầu.

Tới lầu hai, anh ngoặt sang văn phòng đội Phòng chống ma túy, muốn mời Hứa Diệu ăn một bữa cơm, trấn an cậu ta một chút.

Kết quả văn phòng đội Phòng chống ma túy không một bóng người.

Đi đâu cả rồi?

Theo lý thuyết, Hứa Diệu hẳn sẽ không tan làm sớm như vậy.

Hoắc Chu thắc mắc nhưng cũng không dừng lại lâu, tiếp tục xuống lầu.

Vừa tới cửa liền thấy tiếng xe cảnh sát ầm ĩ, vài chiếc xe công tác bên ngoài đã trở lại.

Cửa xe mở ra, đồng nghiệp đội Phòng chống ma túy áp giải vài người cả nam lẫn nữ quần áo xộc xệch xuống xe.

"Sao lại thế này?" Hoắc Chu thấy Hứa Diệu nhảy từ trên xe xuống, tiến lên hỏi, "Đội Phòng chống ma túy bắt đầu quét cả mại dâm? Không lo lắng đội trưởng Thái tìm cậu phàn nàn sao?"

Hứa Diệu sầm mặt, tức giận nói với Hoắc Chu, "Cậu nhìn cho rõ ràng, không phải quét mại dâm, là bắt ma túy."

Hoắc Chu còn chưa rõ tại sao cậu ta lại nổi khùng với mình, liền nhìn thấy Lạc Thanh Hoài cũng bị người áp xuống dưới.

Hoắc Chu: "..."

"Dẫn toàn bộ đi!" Hứa Diệu giận dữ nói.

Lạc Thanh Hoài liếc Hoắc Chu một cái, bị dẫn đi.

Trong lòng Hoắc Chu bỗng nhiên dao động.

"Là một cô gái sao?"

"Em đang định nói với anh nếu ngày mai không phải đi làm thì đêm nay mời anh đến quán bar uống một chén. Nhưng mà nhìn anh hôm nay mệt như vậy, vẫn là đừng đi."

"Về sau nếu có người muốn tặng người cho em, bất kể là nam lẫn nữ thì em đều tự mình đưa đến cửa chờ anh xác định."

Lời nỏi buổi chiều của Lạc Thanh Hoài bỗng nhiên thoáng hiện trong đầu.

"Tiểu Thái Dương." Hoắc Chu giữ chặt Hứa Diệu, kéo cậu ta tới một nơi không có người, nhỏ giọng hỏi, "Cậu biết án thi thể nữ hôm nay không?"

"Có nghe nói." Hứa Diệu kỳ quái nhìn anh, "Làm sao vậy?"

Hoắc Chu nói: "Tôi vẫn luôn nghi ngờ, người chết hẳn là đi làm ở quán bar hoặc KTV mấy chỗ ăn chơi đại loại như vậy. Mấy cô gái kia cũng làm loại công việc này, nói không chừng có nghe nói qua cái gì, cậu không ngại thì hỏi môt chút."

Hứa Diệu không sao hiểu được, "Lời này cậu nên nói với đội trưởng Thái chứ, để ổng đi điều tra mấy chỗ ăn chơi."

"Ấy." Hoắc Chu lại giữ chặt cậu ta một lần nữa, "Cô gái kia chết rất thảm, bị ngược đãi đến chết. Loại tin tức này chắc chắn sẽ truyền rất nhanh giữa bọn họ, cậu thuận miệng hỏi một câu thôi, nếu thật sự hỏi ra manh mối thì không phải đội trưởng Thái còn phải nhớ cậu một phần ân tình sao? Có chỗ nào không tốt?"

Hứa Diệu nghi ngờ nhìn anh, "Có phải cậu biết cái gì không?"

Hoắc Chu buông tay, "Tôi chẳng biết cái gì cả."

Hứa Diệu nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, không nói gì nữa, xoay người vội vã đi vào.

Hoắc Chu đi ra cửa lớn cảnh cục, không trung bỗng nhiên nổ vang một tiếng sấm sét.

Thời tiết dần nóng lên, dông tố cũng tới thường xuyên, nói tới liền tới, chẳng có chút lý lẽ nào.

Hoắc Chu dừng bước, chần chừ một chớp mắt rồi tới cửa hàng bánh kem đối diện.

Lạc Thanh Hoài sợ dông tố, anh ở chỗ này chờ đón em ấy về nhà.

Chapter
1 Chương 1: Chọc một chút
2 Chương 2: Ngọt ngào
3 Chương 3: Tường đông
4 Chương 4: Đánh Bàn Đôn
5 Chương 5: Hiệp sĩ đội nồi
6 Chương 6: Tiểu mù điếc
7 Chương 7: Lén đi chơi
8 Chương 8: Ngủ cùng nhau
9 Chương 9: Ra tay
10 Chương 10: Nhảy lớp
11 Chương 11: Siêu lợi hại
12 Chương 12: Bảo kê
13 Chương 13: Xấu hổ
14 Chương 14: Em cùng anh
15 Chương 15: Kéo bè kéo lũ đánh nhau
16 Chương 16: Lớn lên
17 Chương 17: Làm sao vậy
18 Chương 18: Thông suốt
19 Chương 19: Đồng tính luyến ái
20 Chương 20: Muốn điên rồi
21 Chương 21: Ăn giấm
22 Chương 22: Em chờ anh
23 Chương 23: Ngọt nhất
24 Chương 24: Tam liên kích
25 Chương 25: Nổi biến cố
26 Chương 26: Bảo bảo ấm áp
27 Chương 27: Thương ly biệt
28 Chương 28: Đã trở về
29 Chương 29: Nghi phạm
30 Chương 30: Thầy Hoắc
31 Chương 31: Vô cùng thích
32 Chương 32: Hôn một cái
33 Chương 33: Em yêu anh
34 Chương 34: Ngủ
35 Chương 35: Ăn kẹo
36 Chương 36: Hầu rượu sao?
37 Chương 37: Làm việc
38 Chương 38: Dỗ dành anh
39 Chương 39: Phong vũ dục lai
40 Chương 40: Xác nữ vô danh
41 Chương 41: Hẹn hò
42 Chương 42: Đồn đại
43 Chương 43: Đưa tới cửa
44 Chương 44: Em rất nhớ anh
45 Chương 45: Phu phục hà cầu
46 Chương 46: Nguy hiểm trùng trùng
47 Chương 47: Đấu trí đấu dũng
48 Chương 48: Đột phá
49 Chương 49: Chuẩn bị giao dịch
50 Chương 50: Giao dịch
51 Chương 51: Trốn thoát
52 Chương 52: Thiếu gia
53 Chương 53: Kẻ thù
54 Chương 54: Lòi đuôi
55 Chương 55: Gặp mặt
56 Chương 56: Anh tin em
57 Chương 57: Tiệm kẹo
58 Chương 58: Chuẩn bị
59 Chương 59: Hợp tác
60 Chương 60: Ảnh chụp
61 Chương 61: Về hưu
62 Chương 62: Hành động
63 Chương 63: Quản gia
64 Chương 64: Nghĩ mà sợ
65 Chương 65: Trúng độc
66 Chương 66: Tới cửa
67 Chương 67: Người nhà
68 Chương 68: Chuyện cũ
69 Chương 69: Tấm ảnh cũ
70 Chương 70: Kẻ thù
71 Chương 71: Hy vọng
72 Chương 72: Nhà xưởng
73 Chương 73: Phó tổng giám đốc
74 Chương 74: Xưởng thuốc
75 Chương 75: Sáng tỏ
76 Chương 76: Chân tướng
77 Chương 77: Khẩn trương
78 Chương 78: Đột phá
79 Chương 79: Chạy trốn
80 Chương 80: Đấu súng
81 Chương 81: Hạ màn
82 Chương 82: Nhân tài
83 Chương 83: Ghép giường
84 Chương 84: Đoàn tụ
85 Chương 85: Ông xã
86 Chương 86: Chính văn hoàn
87 Chương 87: Phiên ngoại 1
88 Chương 88: Phiên ngoại 2
89 Chương 89: Phiên ngoại 3
Chapter

Updated 89 Episodes

1
Chương 1: Chọc một chút
2
Chương 2: Ngọt ngào
3
Chương 3: Tường đông
4
Chương 4: Đánh Bàn Đôn
5
Chương 5: Hiệp sĩ đội nồi
6
Chương 6: Tiểu mù điếc
7
Chương 7: Lén đi chơi
8
Chương 8: Ngủ cùng nhau
9
Chương 9: Ra tay
10
Chương 10: Nhảy lớp
11
Chương 11: Siêu lợi hại
12
Chương 12: Bảo kê
13
Chương 13: Xấu hổ
14
Chương 14: Em cùng anh
15
Chương 15: Kéo bè kéo lũ đánh nhau
16
Chương 16: Lớn lên
17
Chương 17: Làm sao vậy
18
Chương 18: Thông suốt
19
Chương 19: Đồng tính luyến ái
20
Chương 20: Muốn điên rồi
21
Chương 21: Ăn giấm
22
Chương 22: Em chờ anh
23
Chương 23: Ngọt nhất
24
Chương 24: Tam liên kích
25
Chương 25: Nổi biến cố
26
Chương 26: Bảo bảo ấm áp
27
Chương 27: Thương ly biệt
28
Chương 28: Đã trở về
29
Chương 29: Nghi phạm
30
Chương 30: Thầy Hoắc
31
Chương 31: Vô cùng thích
32
Chương 32: Hôn một cái
33
Chương 33: Em yêu anh
34
Chương 34: Ngủ
35
Chương 35: Ăn kẹo
36
Chương 36: Hầu rượu sao?
37
Chương 37: Làm việc
38
Chương 38: Dỗ dành anh
39
Chương 39: Phong vũ dục lai
40
Chương 40: Xác nữ vô danh
41
Chương 41: Hẹn hò
42
Chương 42: Đồn đại
43
Chương 43: Đưa tới cửa
44
Chương 44: Em rất nhớ anh
45
Chương 45: Phu phục hà cầu
46
Chương 46: Nguy hiểm trùng trùng
47
Chương 47: Đấu trí đấu dũng
48
Chương 48: Đột phá
49
Chương 49: Chuẩn bị giao dịch
50
Chương 50: Giao dịch
51
Chương 51: Trốn thoát
52
Chương 52: Thiếu gia
53
Chương 53: Kẻ thù
54
Chương 54: Lòi đuôi
55
Chương 55: Gặp mặt
56
Chương 56: Anh tin em
57
Chương 57: Tiệm kẹo
58
Chương 58: Chuẩn bị
59
Chương 59: Hợp tác
60
Chương 60: Ảnh chụp
61
Chương 61: Về hưu
62
Chương 62: Hành động
63
Chương 63: Quản gia
64
Chương 64: Nghĩ mà sợ
65
Chương 65: Trúng độc
66
Chương 66: Tới cửa
67
Chương 67: Người nhà
68
Chương 68: Chuyện cũ
69
Chương 69: Tấm ảnh cũ
70
Chương 70: Kẻ thù
71
Chương 71: Hy vọng
72
Chương 72: Nhà xưởng
73
Chương 73: Phó tổng giám đốc
74
Chương 74: Xưởng thuốc
75
Chương 75: Sáng tỏ
76
Chương 76: Chân tướng
77
Chương 77: Khẩn trương
78
Chương 78: Đột phá
79
Chương 79: Chạy trốn
80
Chương 80: Đấu súng
81
Chương 81: Hạ màn
82
Chương 82: Nhân tài
83
Chương 83: Ghép giường
84
Chương 84: Đoàn tụ
85
Chương 85: Ông xã
86
Chương 86: Chính văn hoàn
87
Chương 87: Phiên ngoại 1
88
Chương 88: Phiên ngoại 2
89
Chương 89: Phiên ngoại 3