Chương 158: Ngọc bội thật hay giả

Mắt Trình Dao Dao bị che lại bằng vải, tay và chân cũng bị trói lại bằng dây thừng, cả người bị vứt trêи đống rơm bẩn thỉu. Mặt đất khô cứng nhấp nhô chọc vào người cô. Lúc này Trình Dao Dao không quan tâm đến việc bẩn hay không, cô nằm yên trêи đất một lúc lâu, đầu óc hốt hoảng phân tích tình huống trước mắt.

Lúc cô hái rau khúc trêи sườn núi thì thấy một cái bóng đi từ đằng sau tới. Trình Dao Dao tưởng là cô gái nào đùa giỡn, muốn đứng đằng sau dọa cô. Cô còn chưa kịp mở miệng thì bị che miệng lại lôi đi.

Bên kia sườn dốc có một cái khe sâu nửa mét, đám cỏ mọc xung quanh tạo thành góc chết. Một cô gái nghe thấy động tĩnh quay đầu nhìn, nhưng cô chỉ thấy bụi cây lắc lư một cái, không có điều gì khác lạ.

Trình Dao Dao bị bịt kín miệng, cô trơ mắt nhìn cô gái kia đi xa. Người phía sau dùng cái khăn hôi thối che mũi và miệng cô lại.

Đến khi Trình Dao Dao tỉnh dậy, dầu óc vẫn hỗn loạn. Cô uống mấy giọt linh tuyền, tinh thần mới rõ ràng.

Chưa bao giờ Trình Dao Dao nhớ Tạ Chiêu như lúc này. Sáng nay lúc đi ra cửa, Tạ Chiêu đến phòng cô chào tạm biệt, cô còn không cho hắn hôn. Sớm biết như này, sáng nay cô sẽ không trêu đùa hắn đâu.

Nghĩ tới đây, Trình Dao Dao nín khóc. Cô vừa nghĩ đến Tạ Chiêu vừa ép mình bình tĩnh, sau đó sắp xếp lại tình huống bây giờ.

Đây là một căn phòng bỏ hoang. Trình Dao Dao ngủi thấy mùi gỗ mục nát, rơm rạ bên dưới chân khô ráo, tro bụi làm người ta bị sặc.

Vùng ngoại ô ở thôn Điềm Thủy thường có mấy căn phòng bỏ hoang như này, tường đất đứng lẳng lặng, nóc nhà và cửa sổ bằng gỗ mục nát, bên trong chất đầy rơm rạ và ván giường hỏng, cỏ dại mọc tươi tốt, nó chui từ mặt đất bò lên cửa sổ rồi ra ngoài.

Mũi Trình Dao Dao khẽ ngửi, cô ngửi thấy vị ngọt của quả mâm xôi, đến Tiết Thanh minh, đồi núi ở thôn Điềm Thủy mọc đầy quả mâm xôi.

Cô vẫn ở thôn Điềm Thủy! Trình Dao Dao dùng sức, hai tay cọ vào nhau, dây thừng trói rất chặt, cô cọ đến mức da thịt nóng bỏng đau đớn.

“Két két”, cửa phòng mở ra, hai người đi vào bên trong, bước chân một nặng một nhẹ. Sau khi họ đi vào thì đóng cửa lại.

Trình Dao Dao không động đậy, cô nắm cứng đờ trêи đất giả chết.

Giọng người đàn ông trung niên vang lên: “Cô ấy còn chưa tỉnh, có phải thuốc hơi nặng rồi không?”

“Không chết được đâu.” Giọng nữ mềm mại như lưỡi rắn độc vang lên.

Trình Nặc Nặc! Trình Dao Dao ức chế không chịu nổi, cô giận run cả người. Tiếng nói trêи đỉnh đầu lại vang lên: “Xem ra thật sự ngủ say nha. Tôi gọi cô ta dậy.”

Trình Nặc Nặc ngồi xuống trước mặt Trình Dao Dao, Trình Dao Dao có thể ngủi thấy mùi hôi trêи người cô ta. Trình Dao Dao nín thở, trước mắt cô là một vùng tăm tối, cô không thấy rõ vẻ mặt của Trình Nặc Nặc, không biết cô ta muốn làm gì.

Trình Nặc Nặc hiểu rõ cách làm người sợ hãi nhất, cô ngồi xổm trước mặt Trình Dao Dao, cái gì đó lạnh buốt chạm lên mắt cô, nó di chuyển qua lớp vải.

Mũi kéo chạm vào mắt Trình Dao Dao.

Trình Nặc Nặc cười sung sướиɠ: “Tôi biết cô tỉnh rồi.”

Hàm răng Trình Dao Dao run lên, cô cắn răng giả chết đến cùng.

Trình Nặc Nặc dùng sức, cái kéo sắc bén đâm thủng mảnh vải chạm thẳng vào mí mắt Trình Dao Dao. Sự lạnh lẽo đau đớn làm Trình Dao Dao chảy nước mắt, cô cắn môi, cuối cùng không chịu nổi nữa kêu lên.

Trình Nặc Nặc vui vẻ: “Ha ha, không giả chết nữa à?”

“Ưm Ưm!” Miệng Trình Dao Dao bị vải bố buộc lại, cô nói: “Trình Nặc Nặc, cô định làm gì?”

“Tôi định làm gì?” Trình Nặc Nặc cười lạnh: “Cô đoán xem.”

Trình Nặc Nặc tháo ải bịt mắt Trình Dao Dao ra, trước mắt cô vẫn lờ mờ mơ hồ.

Trình Dao Dao cố gắng mở to mắt nhìn, ánh mắt dần dần thích ứng mới nhìn rõ xung quanh, đây là một căn phòng bỏ hoag khô ráo, nóc phòng rất thấp, Trình Nặc Nặc đứng trước mặt cô, bên cạnh là một người đàn ông trung niên.

Trình Dao Dao nhận ra hắn, lúc đi cùng Tạ Chiêu đến ruộng đậu nành làm việc, sáng sớm cô đi sớm gặp người đàn ông này. Người này còn tốt bụng nói Tạ Chiêu còn chưa tới, sau đó bảo cô phải chú ý an toàn. Về sau lúc cô ra cửa thường thấy người này, hắn ở trong đám người nhìn cô.

Trình Dao Dao đã quen với việc mọi người nhìn mình nên không để ở trong lòng.

Sao hắn lại ở cùng Trình Nặc Nặc?

Thấy Trình Dao Dao nhận ra mình, người đàn ông sợ hãi: “Sao cô lại tháo vải bịt mắt ra?”

Trình Nặc Nặc cười lạnh: “Dù sao cũng không thể giữ cô ta lại được, cô ta nhìn thấy anh hay không thì có gì khác nhau?”

Lòng Trình Dao Dao lạnh lẽo. Bọn họ muốn giết người diệt khẩu?

Nhưng khi cô nghe thấy lời tiếp theo của Trình Dao Dao, cô mới biết gì là sự sợ hãi thật sự.

“Ngày nào anh cũng giống như chó nhìn lén cô ta, bây gườ người ở ngay trước mặt anh…” Da mặt khô gầy của Trình Nặc Nặc nổi lên ý cười mập mờ, cô nhìn người đàn ông thả lỏng thì dụ dỗ: “Chờ tôi tìm được vật tôi cần, cô ta để tùy anh xử lý.”

Hô hấp của người đàn ông trở nên nặng nề, ánh mắt hiện lên ɖu͙ƈ vọng tham lam, hắn nhìn chằm chằm Trình Dao Dao nằm trêи đất.

Sợi tóc đen nhánh của Trình Dao Dao rối tung, gương mặt xinh đẹp cũng dính đầy bùn đất, bộ dáng chật vật giống như bông hoa đổ xuống đất. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới mình có thể chạm vào người con gái này, dù chết cũng cam tâm!

Lòng Trình Dao Dao lạnh buốt, cô không nhịn được lùi về phía sau. Nhưng váy bị một bàn chân bẩn thịu giẫm lên.

Trình Nặc Nặc đứng trước người cô, thân hình tiều tụy gầy gò được ngược sáng giống như quái vật bò ra từ địa ngục.

“Hiếm khi thấy cô sợ hãi như vậy. Sao cô không cầu xin hả? Nói chuyện đi!” Trình Nặc Nặc nghi ngờ hỏi, cái kéo sắc nhọn quét qua gương mặt trắng nõn của Trình Dao Dao.

Lưỡi kéo lạnh lẽo chạm vào da thịt làm mắt Trình Dao Dao đỏ ửng, cô không chịu khuất phục trừng mắt nhìn Trình Nặc Nặc.

Trình Nặc Nặc cười lạnh, cái kéo vạch xuống một đường.

Trình Dao Dao nhắm chặt mắt lại. Nhưng không có sự đau đớn. Trình Nặc Nặc kêu đau đớn, cây kéo bị ném xuống đất. Cô tức giận nói: “Anh làm cái gì vậy?”

Người đàn ông tham lam nhìn mặt Trình Dao Dao: “Đừng chạm vào mặt cô ấy.”

Trình Nặc Nặc cười lạnh: “Mặt rách thì cô ta vẫn còn thân hình kia. Đừng quên, nếu không dựa vào tôi, anh có cơ hội này sao?”

Người đàn ông cắn răng nói: “Dù sao cô cũng không được động vào mặt của cô ấy. Cô biết mặt cô ấy trị giá bao nhiêu không? Muốn làm gì thì làm nhanh đi!”

Trình Nặc Nặc kéo căng mặt, lúc này cô mới bỏ qua. Người đàn ông đi ra người trông coi, Trình Nặc Nặc nói với Trình Dao Dao: “Cô nhìn đi, đến bước đường này rồi mà vẫn dùng nó dụ dỗ đàn ông được.”

Trình Dao Dao im lặng nhìn cô.

Mặt Trình Nặc Nặc co rúm lại, cô tát một phát vào mặt Trình Dao Dao, cái tay vụt qua Trình Dao Dao, gương mặt cô nóng bỏng, Trình Nặc Nặc nói tiếp: “Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn tôi! Cô xứng sao? Chờ cô biến thành người đàn bà ɖâʍ đãng, tôi xem có thằng đàn ông nào nhìn cô nữa không!”

Trình Dao Dao đau đớn, nước mặt bị sự tức giận kéo về.

Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ bị đánh!

Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao liếc Trình Nặc Nặc, cô trào phúng: “Cái gì gọi là người đàn bà ɖâʍ đãng? Bị đàn ông cưỡng hϊế͙p͙ thì coi là ɖâʍ đãng sao? Vậy tự nguyện làm loạn với Thẩm Yến thì gọi là gì?”

“Cô!” Trình Nặc Nặc điên cuồng nhào lên túm tóc Trình Dao Dao: “Cô nói câu nữa xem! Cô có tin tôi giết cô luôn không hả?”

Trình Dao Dao coi thường: “Cô muốn giết tôi thì cần gì phải phí công bắt tôi đến đây.”

Bàn tay Trình Nặc Nặc buông lỏng ra. Trình Dao Dao lén thở phào, cô thấy Trình Nặc Nặc lấy một miếng ngọc bội ra.

Ánh sáng xuyên qua nóc nhà chiếu vào căn phòng nhỏ, Trình Dao Dao nhìn rõ miếng ngọc kia. Ngọc bội hình tròn khắc hoa văn phức tạp, cái này giống hệt miếng ngọc bội Trình Nặc Nặc ăn trộm lúc trước.

Trình Nặc Nặc nhìn chằm chằm cô, cô ta cố ý nói chậm: “Cô cũng biết sự tồn tại của linh tuyền đúng không? Chỉ cần cô giao nó ra, tôi sẽ bỏ qua chô cô.”

Có quỷ mới tin cô. Trình Dao Dao im lặng. Nếu giao linh tuyền ra, Trình Nặc Nặc sẽ đưa mình cho tên đàn ông ở bên ngoài ngay.

Trình Nặc Nặc trực tiếp lục lọi cả người Trình Dao Dao nhưng không phát hiện ra cái gì cả. Nước trong bình của Trình Dao Dao chỉ là nước trà thông thường mà thôi.

Trình Nặc Nặc nhìn Trình Dao Dao nói: “Rốt cuộc cô giấu linh tuyền ở đâu? Chẳng lẽ… Nó ở trong thân thể cô?”

Lông mi Trình Dao Dao run lên, động tác này không trốn khỏi mắt Trình Nặc Nặc.

Trình Nặc Nặc cười đắc ý: “Tôi đã nghi ngờ từ trước rồi. Vì sao từ lúc tôi mất linh tuyền, cô lại trở nên đẹp hơn? Lúc trước cô không biết nấu cơm, nhưng bây giờ ngày nào nhóm Hàn Nhân cũng khen tài nấu ăn của cô. Còn có con ma bệnh Tiểu Thu hay bông hoa trêи bệ cửa sổ của cô…”

Trình Dao Dao cắt ngang lời cô: “Quả nhiên cô trộm nước trong bình. Đêm đó nhà tôi có trộm, có phải là cô không?”

Trình Nặc Nặc cười ra tiếng, cô không có chút xấu hổ nào: “Tôi chỉ muốn lấy lại đồ của tôi mà thôi.”

Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao lộ ra sự trào phúng, cô nhắc nhở: “Cô đừng có quên, ngọc bội đó là đồ mẹ tôi lưu lại.”

“Nhưng đồ vô dụng nhà cô chưa bao giờ phát hiện ra điều kỳ diệu của nó. Tôi phát hiện ra linh tuyền, nó phải thuộc về tôi!” Trình Nặc Nặc nói to: “Bây giờ tôi muốn lấy lại thứ thuộc về tôi! Coi như cô không giao ra, tôi cũng có cách lấy lại.”

Trình Dao Dao nín thở, cô thấy rõ đôi mắt của Trình Nặc Nặc, nó sáng như bóng đèn, bên trong lộ ra sự điên cuồng chiếm hữu.

Cô muốn lấy lại linh tuyền kiểu gì?

Trình Nặc Nặc dùng thái độ mèo đùa chuột giơ ngọc bội lên, cô chậm rãi áp vào người Trình Dao Dao.

Ngọc bội lạnh buốt chạm vào da làm Trình Dao Dao run rẩy, cô không hiểu cách làm của Trình Nặc Nặc.

Trình Nặc Nặc im lặng đợi nửa ngày, cô ta nhấc ngọc bội lên xem xét, bỗng nhiên mặt cô thay đổi: “Tại sao lại như vậy chứ?”

Trình Nặc Nặc lại đặt ngọc bội lên người Trình Dao Dao, cô nắm tay Trình Dao Dao thì thào: “Lần trước làm như thế mà, sao linh tuyền vẫn chưa quay lại? Sao có thể như vậy được?”

Lòng bàn tay Trình Nặc Nặc đổ mồ hôi ẩm ướt dính lên cổ tay Trình Dao Dao làm cả người Trình Dao Dao nổi da gà.

Trong lòng Trình Dao Dao gọi lá sen: Sao em không đi ra?

Trong hư không, lá sen khép lại, lá sen lâu rồi chưa xuất hiện lung lay trong gió xì mũi coi thường miếng ngọc bội kia.

Trình Dao Dao nói: Chị gặp nguy hiểm. Em nhanh ra đây giúp chị đi!

Lá sen tồn tại dưới dạng linh thức trong người Trình Dao Dao, nó không thể giúp gì cho cô.

Trình Dao Dao nói cô sẽ không hút dương khí của Tạ Chiêu được nữa rồi. Lá sẽ lay động mạnh, cuối cùng nó bực bội nhỏ ra mấy giọt linh tuyền.

“… Thôi quên đi, em nghỉ ngơi đi.” Trình Dao Dao cứt đứt liên lạc với lá sen.

Trình Nặc Nặc điên cuồng, cầm ngọc bội đi đi lại lại: “Sao có thể như vậy? Rốt cuộc linh tuyền ở đâu, sao có thể như vậy?”

Trình Dao Dao nheo mắt nhìn Trình Nặc Nặc, hai tay cọ liên tục, dây thừng rắn chắc dần dần buông ra…

Đột nhiên mắt Trình Nặc Nặc sáng lên, cô nhặt cái kéo trêи đất đi tới chỗ Trình Dao Dao.

Lòng Trình Dao Dao căng thẳng: “Cô… Cô muốn làm gì?”

“Tôi suy nghĩ lâu rồi, vì sao trong ngọc bội không có linh tuyền.” Trình Nặc Nặc cầm cây kéo nhắm thẳng lên tay Trình Dao Dao, kéo chạm vào da thịt: “Lần trước mặt cô bị thương, máy chảy rơi vào ngọc bội.”

Lúc lưỡi kéo sắc bén đâm vào da thịt, Trình Dao Dao vội vàng nói: “Chờ chút! Ngọc bội kia, ngọc bội kia có vấn đề!”

Biểu hiện điên cuồng của Trình Nặc Nặc dần tỉnh táo lại: “Cái gì?”

Trong lòng Trình Dao Dao đổ mồ hôi lạnh, cô nói: “Ngọc bội của cô là giả!”

Trình Nặc Nặc không hiểu đồ cổ, cô nghe Trình Dao Dao nói thế thì nhìn kỹ lại ngọc bội trong tay, sắc mặt cô lập tức thay đổi.

Lúc trước cô cầm miếng ngọc vỡ đi sửa, không lâu sau có người nói với cô miếng ngọc bội vỡ có một đôi, một miếng khác đang ở trong tay ông lão bán hàng. Cô bỏ ra 700 đồng mới mua được miếng ngọc này! Bây giờ Trình Dao Dao nói cô biết, miếng ngọc bội này là giả!

Trình Nặc Nặc nắm chặt miếng ngọc bội, thể nào mấy ngày nay cô tốn bao nhiêu công sức tiếp cận Trình Dao Dao nhưng ngọc bội không có động tĩnh gì, linh tuyền vẫn ở trêи người Trình Dao Dao…

“Tôi không tin! Không thể nào!” Trình Nặc Nặc tự an ủi mình, cô quát Trình Dao Dao: “Miếng ngọc này và miếng ngọc kia là một đôi, nếu không sao có thể giống y hệt nhau được?”

Trình Dao Dao nói: “Có phải cô cầm ngọc bội đến chợ đen thăm dò đúng không?”

Săc mặt Trình Nặc Nặc biến đổi, cô nghe Trình Dao Dao nói tiếp: “Cô bị người bán hàng lừa rồi. Ngọc bội này mô phỏng lại miếng ngọc bội kia thôi, chất ngọc kém, nét điêu khắc cứng nhắc, cô để ra nắng nhìn xem, bên trong có rất nhiều sợi hỗn tạp. Ngọc bội của mẹ tôi là bảo vật gia truyền, trêи thị trường làm gì có vật giống y hệt được, còn đúng lúc để cô thấy…”

Trình Nặc Nặc mất 700 đồng không làm được gì, mặt cô xám xịt đứng ngây ngốc tại chỗ, hai mắt nhìn đăm đăm.

Trình Dao Dao mừng thầm, hai tay cô dùng sức mài dây thừng. Nút buộc lỏng dần, Trình Dao Dao vừa muốn kéo cổ tay ra thì một cái kéo chĩa thẳng vào mắt cô.

Ánh mắt Trình Nặc Nặc âm u: “Cô đang trì hoãn thời gian sao?”

Cô phản ứng kịp, da mặt khô gầy lộ ra sự hung ác.

Trình Dao Dao lập tức tránh thoát, cô đẩy ngã Trình Nặc Nặc, sau đó cởi nốt dây thừng trêи chân.

Trình Nặc Nặc xoay người bò dậy, cô chặn Trình Dao Dao lại rồi kêu to:“Mau vào đây!”

Trình Dao Dao đạp một phát vào người Trình Nặc Nặc, cô cao hơn Trình Nặc Nặc, một phát đạp kia làm Trình Nặc Nặc buông tay ra.Trình Dao Dao cố gắng tháo dây thừng trêи chân ra, sau đó bò đến cái lỗ ở góc tường.

Cái lỗ kia là cửa sổ mục nát, một cành mâm xôi xuyên qua cửa sổ leo vào bên trong. Trình Dao Dao dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay trèo lên cửa sổ.

Một cái chân cô bị nắm chặt, cả người rơi xuống đất. Mùi hôi thối trêи người tên đàn ông phủ lên mặt cô: “Muốn chạy hả?”

Người đàn ông buồn nôn ôm chặt cô, Trình Dao Dao liều mạng đạp chân, cô quơ tay cào lên mặt hắn: “Thả tôi ra! Thả tôi ra!”

Một miếng vải rách nhét vào miệng cô.

Sức lực của Trình Dao Dao không thể sánh được với tên đàn ông và Trình Nặc Nặc, cô bị trói lại lần nữa rồi vứt lên trêи đống rơm. Trình Dao Dao xé rách vạt áo của cô, trong phòng dường như phát sáng lên.

Mặt người đàn ông đỏ bừng lên, hô hấp nặng nề, hắn nhìn chằm chằm Trình Dao Dao đang giãy dụa trêи đất.

Trình Nặc Nặc sờ vết thương Trình Dao Dao cào, cô cười lạnh: “Trần Nhị mặt rỗ, anh đi lên đi, cố gắng mà hưởng thụ.”

Trình Dao Dao kêu lên, đôi mắt hoa đào tràn đầy lửa giận và nước mắt. Cô gái xinh đẹp cao ngạo rơi vào tình huống này nhưng vẫn không hiểu tình cảnh của mình, cô dùng đôi mắt hoa đào kia trừng người ta chỉ làm kϊƈɦ thích sự xấu xa ở sâu trong lòng họ mà thôi.

Trình Dao Dao ngửa đầu ra sau, cô cố gắng đập đầu vào tường.

“Đừng, đừng đập hỏng, đáng tiếc lắm…” Người đàn ông tham lam đi tới vươn tay ra.

Trình Dao Dao kêu ưm ưm, cô cố gắng lùi sát vào tường, cành cây nhỏ màu xanh nhạt quét qua làm rách má cô, một giọt nước mắt rơi lên đó.

Trình Nặc Nặc đứng ở cửa nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Trình Dao Dao, lúc này cô mới hài lòng mở cửa đi ra.

Đúng lúc này, có thứ gì đó di chuyển như rắn chặn cửa lại. Trình Nặc Nặc biến sắc, cô dùng sức đẩy cửa nhưng lại nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ ở phía sau: “Đây… Đây là cái gì?”

Chapter
1 Chương 1: Thợ săn và mỹ nhân
2 Chương 2: Chạy theo thanh niên trí thức nhỏ
3 Chương 3: Cảm ơn anh Tam
4 Chương 4: Canh gừng đường đỏ
5 Chương 5: Phong ba mua thịt heo
6 Chương 6: Thịt heo rừng xào ớt
7 Chương 7: Canh bún mọc
8 Chương 8: Đi hái nấm
9 Chương 9: Nấm tre và rắn xanh
10 Chương 10: Nấm tre đổi chuột
11 Chương 11: Thu hoạch lớn nấm dại
12 Chương 12: Canh nấm tạp, thịt chuột tre kho tàu
13 Chương 13: Bánh cao lương chấm canh thịt
14 Chương 14: Gieo mạ và con đỉa
15 Chương 15: Uống nước suối
16 Chương 16: Quả dâu và độc rắn
17 Chương 17: Giải độc
18 Chương 18: Giải độc 2
19 Chương 19: Giải độc 3
20 Chương 20: Bánh cao lương làm từ kiều mạch
21 Chương 21: Quả mơ và rau dại nắm
22 Chương 22: Hái anh đào
23 Chương 23: Nước thanh mai nấu đường vàng
24 Chương 24: Thanh mai Đông Khôi
25 Chương 25: Bán tóc
26 Chương 26: Mì Dương Xuân, rau xào thịt
27 Chương 27: Sa Kỳ Mã và thư
28 Chương 28: Sữa bột và đom đóm
29 Chương 29: Mật hoa chuối tây
30 Chương 30: Trứng ngỗng trời và gối tre
31 Chương 31: Nụ hoa sen mới lộ ra góc nhọn
32 Chương 32: Cánh hoa sen
33 Chương 33: Hút dương khí
34 Chương 34: Giấc mơ đẹp
35 Chương 35: Em muốn ở nhà anh
36 Chương 36: Em muốn ở nhà anh
37 Chương 37: Em muốn hôn anh
38 Chương 38: Tôi muốn đi Tạ gia
39 Chương 39: Đèn pin cầm tay
40 Chương 40: Chuyển vào Tạ gia
41 Chương 41: Nghe lời anh
42 Chương 42: Nấu cơm tối
43 Chương 43: Nấu cơm tối
44 Chương 44: Cà chua trộn đường
45 Chương 45: Canh bí đỏ
46 Chương 46: Tắm rửa
47 Chương 47: Lấy cỏ heo
48 Chương 48: Chung giường
49 Chương 49: Sư tử lớn
50 Chương 50: Bánh mì trứng gà
51 Chương 51: Xác ve
52 Chương 52: Dấu hôn
53 Chương 53: Tạ Chiêu, có con gái tìm
54 Chương 54: Tích lũy vốn lấy vợ
55 Chương 55: Bộ mặt thật của sư tử lớn
56 Chương 56: Ghép bàn
57 Chương 57: Tạ Chiêu
58 Chương 58: Sửa giày 1
59 Chương 59: Sửa giày 2
60 Chương 60: Socola Liên Xô
61 Chương 61: Tích góp trứng gà, ăn sủi cảo
62 Chương 62: Xuân cung đồ
63 Chương 63: Ăn dưa
64 Chương 64: Bồn tắm
65 Chương 65: Trông coi ruộng dưa
66 Chương 66: Chụp ảnh
67 Chương 67: Câu tôm hùm
68 Chương 68: Đưa cơm
69 Chương 69: Bánh đúc đậu
70 Chương 70: Say rượu
71 Chương 71: Xảy ra chuyện
72 Chương 72: Dưỡng thương
73 Chương 73: Tiền đặt cược
74 Chương 74: Không ngoan
75 Chương 75: Giáo dục tình yêu
76 Chương 76: Thạch đen
77 Chương 77: Đỗ ướp
78 Chương 78: Đỗ ướp xào thịt
79 Chương 79: Con dê nhỏ
80 Chương 80: Ôm ngủ
81 Chương 81: Người đàn bà hư hỏng
82 Chương 82: Thẩm tra
83 Chương 83: Tầng hai
84 Chương 84: Đi Làm
85 Chương 85: Mèo Con Có Tên Rồi
86 Chương 86: Giặt Màn
87 Chương 87: Đào Củ Sen
88 Chương 88: Uống Nhầm Nước Linh Tuyền
89 Chương 89: Mẹ Đào Kim
90 Chương 90: Đóng phim
91 Chương 91: Chụp ảnh nhà cũ
92 Chương 92: Không muốn chụp
93 Chương 93: Giấc mơ kinh hoàng
94 Chương 94: Tấm thảm nhung
95 Chương 95: Củ sen nhồi gạo nếp
96 Chương 96: Cơm nếp nắm
97 Chương 97: Củ mã thầy
98 Chương 98: Dầu cua
99 Chương 99: Trình Dao Dao không ở đây
100 Chương 100: Thế thân
101 Chương 101: Mượn góc quay
102 Chương 102: Bón cơm cho em ăn
103 Chương 103: Rượu gạo
104 Chương 104: Canh phổi
105 Chương 105: Chia tay
106 Chương 106: Nhặt vàng
107 Chương 107: Hạt dưa vàng
108 Chương 108: Bóc vỏ cua
109 Chương 109: Về Thượng Hải chiếm địa bàn
110 Chương 110: Cháu bán đồ Phế liệu
111 Chương 111: Rèm nhung
112 Chương 112: Nhớ Tạ Chiêu
113 Chương 113: Bánh mì gối
114 Chương 114: Trình Nặc Nặc không về
115 Chương 115: Cửa hàng hữu nghị
116 Chương 116: Tôi có người yêu rồi
117 Chương 117: Cơm rang nhím biển
118 Chương 118: Tu La Tràng
119 Chương 119: Không chia tay
120 Chương 120: Bên cửa sổ
121 Chương 121: Bên cửa sổ
122 Chương 122: Đi dạo khu thị trường tự do
123 Chương 123: Hộp đựng trang sức khảm trai và dương chi bạch ngọc
124 Chương 124: Bữa tối dưới ánh nến
125 Chương 125: Tặng quà cho anh
126 Chương 126: Sandwich cá ngừ
127 Chương 127: Sân trường
128 Chương 128: Bố phản đối cuộc hôn nhân này!
129 Chương 129: Tai bay vạ gió
130 Chương 130: Nguồn gốc của ngọc bội
131 Chương 131: Canh Tom Yum
132 Chương 132: Ngủ cùng nhau
133 Chương 133: Đón năm mới cùng nhau
134 Chương 134: Đón giao thừa
135 Chương 135: Làm mai cho Tạ Chiêu
136 Chương 136: Thịt chiên giòn
137 Chương 137: Ruột già xào ớt và tiền vàng
138 Chương 138: Lời tuyên thệ kết hôn
139 Chương 139: Hái lá tía tô và sơn tra núi
140 Chương 140: Trứng gà trộn cơm
141 Chương 141: Nuôi lợn con
142 Chương 142: Hồ Nước trên đỉnh núi
143 Chương 143: Canh cá
144 Chương 144: Bánh khúc nhân đậu đỏ
145 Chương 145: Nửa đêm kinh hồn
146 Chương 146: Trộm linh tuyền
147 Chương 147: Pudding sữa dê
148 Chương 148: Cô cũng xuyên qua sao
149 Chương 149: Nhật ký xem mắt của Cường Cường
150 Chương 150: Bánh bao dưa muối
151 Chương 151: Canh gà hầm sâm
152 Chương 152: Giải nhiệt
153 Chương 153: Trứng ốp lết
154 Chương 154: Chưa kết hôn mà có con
155 Chương 155: Cường Cường Nhưỡng Nhưỡng
156 Chương 156: Cơm ở nhà ăn
157 Chương 157: Hái rau khúc
158 Chương 158: Ngọc bội thật hay giả
159 Chương 159: Cây mâm xôi
160 Chương 160: Rắn độc
161 Chương 161: Cường Cường về nhà
162 Chương 162: Rau trộn Triều Tiên
163 Chương 163: Bôi thuốc giúp em
164 Chương 164: Bánh quy vị mâm xôi
165 Chương 165: Ngã xuống núi
166 Chương 166: Bí mật
167 Chương 167: Sảy thai
168 Chương 168: Chó con đến rồi
169 Chương 169: Tạ Tủng Tủng
170 Chương 170: Bánh kem dâu tây
171 Chương 171: Lục Thanh Đường
172 Chương 172: Quà sinh nhật
173 Chương 173: Lá gói bánh tro
174 Chương 174: Bà Tạ mắng người
175 Chương 175: Ở nhà ai?
176 Chương 176: Bánh ú nhân thịt và trứng muối
177 Chương 177: Túi đựng trứng
178 Chương 178: Không nhận nợ
179 Chương 179: Linh tuyền
180 Chương 180: Phóng hỏa
181 Chương 181: Trình Nặc Nặc logout
182 Chương 182: Nhưỡng Nhưỡng về rồi
183 Chương 183: Bên trong rừng tre
184 Chương 184: Kho báu nhà họ Tạ
185 Chương 185: Gà chiên giòn
186 Chương 186: Kén tằm
187 Chương 187: Thi đại học
188 Chương 188: Quá trình thi đại học
189 Chương 189: Phần thưởng của anh
190 Chương 190: Bánh Nếp
191 Chương 191: Cầu hôn
192 Chương 192: Cửa hàng thời trang và nhà máy sản xuất vật liệu gỗ
193 Chương 193: Năm mới thuận lợi
194 Chương 194: Xưởng đồ Hộp
195 Chương 195: Cuộc sống ở đại học
196 Chương 196: Biệt thự cổ
197 Chương 197: Xa xôi
198 Chương 198: Đăng ký kết hôn
199 Chương 199: Động phòng
200 Chương 200: Tâm tư của con gái
201 Chương 201: Trình Dao Dao nổi tiếng
202 Chương 202: Cường Cường đến thành phố
203 Chương 203: Giáng Sắc
204 Chương 204: Ngoại truyện đặc biệt
205 Chương 205: Anh hùng cứu mỹ nhân
206 Chương 206: Xích đu và hoa tường vi
207 Chương 207: Tiểu Phi
208 Chương 208: Kết truyện
209 Chương 209: Ngoại truyện 1: Rắn nước không có độc
210 Chương 210: Ngoại truyện 2: Con trai nhà họ Tạ
211 Chương 211: Ngoại truyện 3: Lục Thanh Đường và Tạ Phi
212 Chương 212: Ngoại truyện 4: Nhật ký ăn vụng của con trai
213 218: Kết Truyện
214 217: Tiểu Phi
215 216: Xích Đu Và Hoa Tường Vi
Chapter

Updated 215 Episodes

1
Chương 1: Thợ săn và mỹ nhân
2
Chương 2: Chạy theo thanh niên trí thức nhỏ
3
Chương 3: Cảm ơn anh Tam
4
Chương 4: Canh gừng đường đỏ
5
Chương 5: Phong ba mua thịt heo
6
Chương 6: Thịt heo rừng xào ớt
7
Chương 7: Canh bún mọc
8
Chương 8: Đi hái nấm
9
Chương 9: Nấm tre và rắn xanh
10
Chương 10: Nấm tre đổi chuột
11
Chương 11: Thu hoạch lớn nấm dại
12
Chương 12: Canh nấm tạp, thịt chuột tre kho tàu
13
Chương 13: Bánh cao lương chấm canh thịt
14
Chương 14: Gieo mạ và con đỉa
15
Chương 15: Uống nước suối
16
Chương 16: Quả dâu và độc rắn
17
Chương 17: Giải độc
18
Chương 18: Giải độc 2
19
Chương 19: Giải độc 3
20
Chương 20: Bánh cao lương làm từ kiều mạch
21
Chương 21: Quả mơ và rau dại nắm
22
Chương 22: Hái anh đào
23
Chương 23: Nước thanh mai nấu đường vàng
24
Chương 24: Thanh mai Đông Khôi
25
Chương 25: Bán tóc
26
Chương 26: Mì Dương Xuân, rau xào thịt
27
Chương 27: Sa Kỳ Mã và thư
28
Chương 28: Sữa bột và đom đóm
29
Chương 29: Mật hoa chuối tây
30
Chương 30: Trứng ngỗng trời và gối tre
31
Chương 31: Nụ hoa sen mới lộ ra góc nhọn
32
Chương 32: Cánh hoa sen
33
Chương 33: Hút dương khí
34
Chương 34: Giấc mơ đẹp
35
Chương 35: Em muốn ở nhà anh
36
Chương 36: Em muốn ở nhà anh
37
Chương 37: Em muốn hôn anh
38
Chương 38: Tôi muốn đi Tạ gia
39
Chương 39: Đèn pin cầm tay
40
Chương 40: Chuyển vào Tạ gia
41
Chương 41: Nghe lời anh
42
Chương 42: Nấu cơm tối
43
Chương 43: Nấu cơm tối
44
Chương 44: Cà chua trộn đường
45
Chương 45: Canh bí đỏ
46
Chương 46: Tắm rửa
47
Chương 47: Lấy cỏ heo
48
Chương 48: Chung giường
49
Chương 49: Sư tử lớn
50
Chương 50: Bánh mì trứng gà
51
Chương 51: Xác ve
52
Chương 52: Dấu hôn
53
Chương 53: Tạ Chiêu, có con gái tìm
54
Chương 54: Tích lũy vốn lấy vợ
55
Chương 55: Bộ mặt thật của sư tử lớn
56
Chương 56: Ghép bàn
57
Chương 57: Tạ Chiêu
58
Chương 58: Sửa giày 1
59
Chương 59: Sửa giày 2
60
Chương 60: Socola Liên Xô
61
Chương 61: Tích góp trứng gà, ăn sủi cảo
62
Chương 62: Xuân cung đồ
63
Chương 63: Ăn dưa
64
Chương 64: Bồn tắm
65
Chương 65: Trông coi ruộng dưa
66
Chương 66: Chụp ảnh
67
Chương 67: Câu tôm hùm
68
Chương 68: Đưa cơm
69
Chương 69: Bánh đúc đậu
70
Chương 70: Say rượu
71
Chương 71: Xảy ra chuyện
72
Chương 72: Dưỡng thương
73
Chương 73: Tiền đặt cược
74
Chương 74: Không ngoan
75
Chương 75: Giáo dục tình yêu
76
Chương 76: Thạch đen
77
Chương 77: Đỗ ướp
78
Chương 78: Đỗ ướp xào thịt
79
Chương 79: Con dê nhỏ
80
Chương 80: Ôm ngủ
81
Chương 81: Người đàn bà hư hỏng
82
Chương 82: Thẩm tra
83
Chương 83: Tầng hai
84
Chương 84: Đi Làm
85
Chương 85: Mèo Con Có Tên Rồi
86
Chương 86: Giặt Màn
87
Chương 87: Đào Củ Sen
88
Chương 88: Uống Nhầm Nước Linh Tuyền
89
Chương 89: Mẹ Đào Kim
90
Chương 90: Đóng phim
91
Chương 91: Chụp ảnh nhà cũ
92
Chương 92: Không muốn chụp
93
Chương 93: Giấc mơ kinh hoàng
94
Chương 94: Tấm thảm nhung
95
Chương 95: Củ sen nhồi gạo nếp
96
Chương 96: Cơm nếp nắm
97
Chương 97: Củ mã thầy
98
Chương 98: Dầu cua
99
Chương 99: Trình Dao Dao không ở đây
100
Chương 100: Thế thân
101
Chương 101: Mượn góc quay
102
Chương 102: Bón cơm cho em ăn
103
Chương 103: Rượu gạo
104
Chương 104: Canh phổi
105
Chương 105: Chia tay
106
Chương 106: Nhặt vàng
107
Chương 107: Hạt dưa vàng
108
Chương 108: Bóc vỏ cua
109
Chương 109: Về Thượng Hải chiếm địa bàn
110
Chương 110: Cháu bán đồ Phế liệu
111
Chương 111: Rèm nhung
112
Chương 112: Nhớ Tạ Chiêu
113
Chương 113: Bánh mì gối
114
Chương 114: Trình Nặc Nặc không về
115
Chương 115: Cửa hàng hữu nghị
116
Chương 116: Tôi có người yêu rồi
117
Chương 117: Cơm rang nhím biển
118
Chương 118: Tu La Tràng
119
Chương 119: Không chia tay
120
Chương 120: Bên cửa sổ
121
Chương 121: Bên cửa sổ
122
Chương 122: Đi dạo khu thị trường tự do
123
Chương 123: Hộp đựng trang sức khảm trai và dương chi bạch ngọc
124
Chương 124: Bữa tối dưới ánh nến
125
Chương 125: Tặng quà cho anh
126
Chương 126: Sandwich cá ngừ
127
Chương 127: Sân trường
128
Chương 128: Bố phản đối cuộc hôn nhân này!
129
Chương 129: Tai bay vạ gió
130
Chương 130: Nguồn gốc của ngọc bội
131
Chương 131: Canh Tom Yum
132
Chương 132: Ngủ cùng nhau
133
Chương 133: Đón năm mới cùng nhau
134
Chương 134: Đón giao thừa
135
Chương 135: Làm mai cho Tạ Chiêu
136
Chương 136: Thịt chiên giòn
137
Chương 137: Ruột già xào ớt và tiền vàng
138
Chương 138: Lời tuyên thệ kết hôn
139
Chương 139: Hái lá tía tô và sơn tra núi
140
Chương 140: Trứng gà trộn cơm
141
Chương 141: Nuôi lợn con
142
Chương 142: Hồ Nước trên đỉnh núi
143
Chương 143: Canh cá
144
Chương 144: Bánh khúc nhân đậu đỏ
145
Chương 145: Nửa đêm kinh hồn
146
Chương 146: Trộm linh tuyền
147
Chương 147: Pudding sữa dê
148
Chương 148: Cô cũng xuyên qua sao
149
Chương 149: Nhật ký xem mắt của Cường Cường
150
Chương 150: Bánh bao dưa muối
151
Chương 151: Canh gà hầm sâm
152
Chương 152: Giải nhiệt
153
Chương 153: Trứng ốp lết
154
Chương 154: Chưa kết hôn mà có con
155
Chương 155: Cường Cường Nhưỡng Nhưỡng
156
Chương 156: Cơm ở nhà ăn
157
Chương 157: Hái rau khúc
158
Chương 158: Ngọc bội thật hay giả
159
Chương 159: Cây mâm xôi
160
Chương 160: Rắn độc
161
Chương 161: Cường Cường về nhà
162
Chương 162: Rau trộn Triều Tiên
163
Chương 163: Bôi thuốc giúp em
164
Chương 164: Bánh quy vị mâm xôi
165
Chương 165: Ngã xuống núi
166
Chương 166: Bí mật
167
Chương 167: Sảy thai
168
Chương 168: Chó con đến rồi
169
Chương 169: Tạ Tủng Tủng
170
Chương 170: Bánh kem dâu tây
171
Chương 171: Lục Thanh Đường
172
Chương 172: Quà sinh nhật
173
Chương 173: Lá gói bánh tro
174
Chương 174: Bà Tạ mắng người
175
Chương 175: Ở nhà ai?
176
Chương 176: Bánh ú nhân thịt và trứng muối
177
Chương 177: Túi đựng trứng
178
Chương 178: Không nhận nợ
179
Chương 179: Linh tuyền
180
Chương 180: Phóng hỏa
181
Chương 181: Trình Nặc Nặc logout
182
Chương 182: Nhưỡng Nhưỡng về rồi
183
Chương 183: Bên trong rừng tre
184
Chương 184: Kho báu nhà họ Tạ
185
Chương 185: Gà chiên giòn
186
Chương 186: Kén tằm
187
Chương 187: Thi đại học
188
Chương 188: Quá trình thi đại học
189
Chương 189: Phần thưởng của anh
190
Chương 190: Bánh Nếp
191
Chương 191: Cầu hôn
192
Chương 192: Cửa hàng thời trang và nhà máy sản xuất vật liệu gỗ
193
Chương 193: Năm mới thuận lợi
194
Chương 194: Xưởng đồ Hộp
195
Chương 195: Cuộc sống ở đại học
196
Chương 196: Biệt thự cổ
197
Chương 197: Xa xôi
198
Chương 198: Đăng ký kết hôn
199
Chương 199: Động phòng
200
Chương 200: Tâm tư của con gái
201
Chương 201: Trình Dao Dao nổi tiếng
202
Chương 202: Cường Cường đến thành phố
203
Chương 203: Giáng Sắc
204
Chương 204: Ngoại truyện đặc biệt
205
Chương 205: Anh hùng cứu mỹ nhân
206
Chương 206: Xích đu và hoa tường vi
207
Chương 207: Tiểu Phi
208
Chương 208: Kết truyện
209
Chương 209: Ngoại truyện 1: Rắn nước không có độc
210
Chương 210: Ngoại truyện 2: Con trai nhà họ Tạ
211
Chương 211: Ngoại truyện 3: Lục Thanh Đường và Tạ Phi
212
Chương 212: Ngoại truyện 4: Nhật ký ăn vụng của con trai
213
218: Kết Truyện
214
217: Tiểu Phi
215
216: Xích Đu Và Hoa Tường Vi