Chương 150: Bánh bao dưa muối

Kế toán cao giọng nói: “12 giờ trưa rồi. Mọi người nghỉ ngơi, ăn cơm đi. Tất cả ra ngoài ăn, đừng để mùi thức ăn ám vào chè!”

Mấy cô gái vội vàng ngẩng đầu lên, họ đẩy ghế ra đứng dậy đi lấy hộp cơm hoặc đi đi lại lại thư giãn gân cốt, mọi người lớn tiếng nói chuyện phiếm. Trong nhà kho lập tức ồn ào như ong vỡ tổ.

Trình Dao Dao cũng ngẩng đầu xoa cái cổ đau nhức. Hàn Nhân vẫn nhặt lá chè, Trương Hiểu Phong kéo cô dậy: “Không thiếu một ít này đâu, cô còn ngồi nữa mắt không chịu nổi đâu.”

Hàn Nhân nhặt bằng tay còn lại, Trình Dao Dao trực tiếp đậy sàng chè lại: “Đi thôi, đi ăn cơm!”

Từ khi anh trai Hàn Nhân trốn sang Hồng Kông, công việc của bố Hàn Nhân cũng bị ảnh hưởng, tiền lương giảm thành trình độ công nhân cấp bậc hai, gia đình không thể trợ cấp tiền và phiếu lương thực cho cô nữa. Ngược lại, Hàn Nhân tích góp tiền trợ cấp cho người trong nhà, trong tay cô lập tức túng quấn. May mà Hàn Nhân là dây xâu tiền (người coi trọng tiền bạc), cô biết cách tính toán tỉ mỉ nên không đến mức đói bụng. Mấy ngày nay đi nhặt chè, Hàn Nhân chịu khó nhất, một ngày có thể kiếm được 7,8 mao.

Ba người mang hộp cơm của mình ra ngoài nhà kho. Bên ngoài nhà kho là một dãy bậc thang xây bằng xi măng, mặt trời chiếu xuống ấm áp. Trương Hiểu Phong trải báo trêи bậc thang, ba người ngồi xuống ăn cơm. Mấy cô gái khác cũng ngồi cùng bạn của mình ăn cơm, họ xem đối phương mang cái gì, cô nếm thử của tôi, tôi nếm thử của cô. Chỉ có một mình Lưu Mẫn Hà ngồi cách xa mọi người, cô che che lấp lấp ăn cơm.

Hàn Nhân nói nhỏ: “Anh trai cô ta muốn kết hôn vào năm nay, tháng nào cô ta cũng gửi một nửa tiền công về nhà, còn bản thân chỉ ăn một cái bánh ngô trộn kiều mạch. Cô ta không quan hệ tốt với nhà cô ta ở nhờ nên họ không cho cô ta dùng bếp lò, cô chỉ có thể hấp bánh một tuần một lần, ngày nào cũng ăn đồ nguội.”

Trương Hiểu Phong la lên: “Sao gia đình kia có thể làm như vậy?”

Hàn Nhân cười nhạo: “Cô ta ở nhà người khác, đại đội thưởng cho gia đình nhận thanh niên trí thức vào ở 50kg lương thực, nhưng cô ta lại cầm hết đi, nấu cơm nấu nước thì dùng củi nhà người ta. Ở hơn nửa năm, cô ta không cho nhà họ một thứ gì cả, nhà họ chán cô ta lắm rồi. Hơn nữa… Hai người cũng biết tật xấu của cô ta.”

Trình Dao Dao và Trương Hiểu Phong hiểu ra.

Lưu Mẫn Hà thích chiếm chỗ tốt của người khác, ngoài ra còn có thói quen ăn trộm. Lúc trước ăn chùa đồ của nguyên chủ không nói, cô ta còn trộm xà phòng thơm làm Trình Dao Dao buồn nôn. Bây giờ Lưu Mẫn Hà ở nhà thôn dân, không biết cô ta chiếm bao nhiêu lợi của nhà người ta rồi. Người trong thôn luôn tiết kiệm, một sợi dây hay một bánh xà phòng đều phải tính toán, sao họ có thể dễ lừa như Trình Dao Dao được.

Trình Dao Dao nói: “Sao cô ta ăn bánh bao mà cũng phải trốn đi?”

“Chết vì sĩ diện thôi!” Hàn Nhân liếc mắt, cô không đồng tình với Lưu Mẫn Hà. Cô cũng ăn bánh ngô kiều mạch nhưng cô không cảm thấy mất mặt chút nào.

Mọi người đều không khác mấy: hai cái bánh bao, một ít dưa muối hoặc củ cải nhà làm. Người có điều kiện tốt thì mang bánh bao trắng, người không có điều kiện thì mang bánh bao kiều mạch, bánh ngô hoặc hai củ khoai lang luộc, nhưng cũng không có ai che che lấp như Lưu Mẫn Hà.

Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong mang bánh bao, Trình Dao Dao mở hộp cơm của mình ra, bên trong có hai cái bánh bao chay, một nửa hộp dưa muối xào ớt. Bà Tạ không muốn cô bị chú ý, bà chỉ làm đồ ăn giống mọi người cho cô.

Trình Dao Dao để hộp cơm ra giữa: “Ăn đi.”

Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân gắp một đũa ăn, dưa muối không phải thức ăn hiếm lạ nhưng cho vào miệng lại thơm nức, hóa ra được xào với mỡ lợn. Trình Dao Dao nháy mắt với hai người, hai người vội vàng thu biểu tình lại, họ vừa ăn bánh bao vừa ăn dưa muối, bánh bao thô ráp cũng trở nên thơm ngon.

Trình Dao Dao còn mang theo trà gạo, trà đựng trong bình nước quân đội màu xanh. Cô hào phóng rót cho Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong mỗi người một chén, trà gạo mang theo mùi hương nhàn nhạt, vừa có thể giải nhiệt vừa tăng cường sức lực, uống trà có thể giải khát.

Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân ăn say sưa ngon lành, họ tán thưởng: “Nước trà ngon quá! Dao Dao, cô pha kiểu gì vậy?”

Trình Dao Dao cười nói: “Tôi rang qua gạo. Ngày mai tôi mang một ít cho hai người, dùng nước sôi pha uống. »

“Không giống nhau!” Hàn Nhân gật gù thưởng trà như bà Tạ: “Lá trà cô cho tôi cũng không uống ngon như vậy. Nước trà này có đặc biệt ngọt đúng không?”

Trình Nặc Nặc đang ăn cơm thì run người, cô ngẩng đầu nhìn về phía Trình Dao Dao. Lỗ tai cô nắm được chữ “Nước”, trái tim xiết chặt lại.

Lâm Đan Đan và Lâm Bình Bình còn đang ồn ào nói xấu Trình Dao Dao, Trình Nặc Nặc không nghe rõ mấy người Hàn Nhân nói gì.

“Đừng ồn!” Trình Nặc Nặc tức giận quát to.

Xung quanh lập tức yên tĩnh.

Trình Nặc Nặc lấy lại tinh thần, cô nhận ra giọng nói của mình quá chói tai, mấy cô gái ngồi xung quanh nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.

Trình Nặc Nặc quay đầu nhìn Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao cũng nghe thấy tiếng Trình Nặc Nặc, ba người kinh ngạc nhìn cô. Trình Dao Dao chỉ nhìn lướt qua cô rồi lại quay đầu đi nói đùa với Hàn Nhân. Nhưng Trình Nặc Nặc có thể thấy sự trào phúng trong mắt cô, cô ta và Hàn Nhân đang nói xấu mình.

Lâm Đan Đan và Lâm Bình Bình giận dữ: “Trình Nặc Nặc, cô có ý gì vậy?”

Trình Nặc Nặc u ám nhìn hai người. Lâm Đan Đan và Lâm Bình Bình rùng mình, ánh mắt u ám kia vừa lóe lên lại biến mất, Trình Nặc Nặc cười dịu dàng: “Không có ý gì, chắc tối qua tôi ngủ không ngon nên thất thần, nói chuyện linh tinh thôi.”

Lâm Bình Bình bực tức nói: “Thật sao? Suýt nữa tôi bị cô dọa chết rồi.”

“Tôi cũng giật mình đó.” Trình Nặc Nặc xoa trán bày ra bộ dáng ngủ không đủ giấc nên khó chịu.

Lâm Bình Bình hiểu rõ: “Con nhóc Nhiên Nhiên lại gặp ác mộng làm ồn chị à? Đáng đời, con đĩ nhỏ, ở trong huyện hưởng bao nhiêu phúc, bây giờ nên trả lại rồi!”

Lâm Đan Đan cũng thì thầm cười to nhỏ.

Dù là chị em ruột hay chị em họ thì trời sinh chính là kẻ thù, đều là chị em nhưng dựa vào đâu mà chị ở trong huyện còn em lại ở nông thôn? Dựa vào đâu chị ở trêи trời, em lại bị giẫm trong bùn?

Trình Nặc Nặc vừa cười phụ họa Lâm Đan Đan và Lâm Bình Bình vừa nhìn chằm chằm bàn tay mình, đôi tay di truyền từ Ngụy Thục Anh rất xấu, ngón tay nhỏ gầy, khớp xương nhô ra, móng tay vừa dẹp vừa phẳng. Cô tốn thời gian ba năm, ngày nào cũng dùng dầu sò xoa bóp tay, sau đó dùng nước linh tuyền ngâm tay mới làm đôi tay trở nên trắng mịn.

Nhưng qua nửa năm ngắn ngủi, đôi tay này lại trở về nguyên hình, không, lại trở nên xấu hơn. Móng tay rửa không sạch dơ bẩn, do làm việc nặng lâu ngày nên đốt ngón tay biến dạng, mu bàn tay cũng đen xám khô nứt.

Nhưng hôm nay, đôi tay này lại trắng hơn một chút.

Lâm Đan Đan chú ý tới hành động của Trình Nặc Nặc, cô nói: “Trình Nặc Nặc, sao tay cô lại trắng hơn rồi?”

Lâm Đan Đan và Lâm Bình Bình chưa từng gọi Trình Nặc Nặc là chị, họ đều gọi thẳng tên. Trình Nặc Nặc nghe thấy cách gọi này thì âm thầm chửi con đĩ nhỏ, khóe môi lại cong lên, cô nói: “Thật sao, tôi không nhận ra đó.”

Lâm Đan Đan nói: “Thật, Bình Bình nhìn đi, có phải cô ấy trắng hơn không?”

Lâm Bình Bình biết cách nói chuyện, cô giả vờ kinh ngạc nói: “Hôm qua tôi đã thấy rồi, cô trắng hơn đấy. Không chỉ trắng hơn mà còn làm người cô… trông xinh hơn?”

Bộ dáng của Trình Nặc Nặc không liên quan đến chữ “đẹp” được, nhưng chữ “đẹp” này là tiêu chuẩn của Trình Nặc Nặc.

Trêи mặt Trình Nặc Nặc cười nhạt nhưng trong lòng lại vui như mở cờ.

Bỗng nhiên tiếng cười truyền đến cắt ngang ba người.

Mấy cô gái ngồi vây quanh Trình Dao Dao, cô giống như ngôi sao sáng trêи bầu trời. Đám người di chuyển lộ ra gương mặt Trình Dao Dao, ánh nắng chiếu lên mặt cô, xinh đẹp không gì sánh được.

Mấy cô gái ở trong thôn đều nghe danh Quan Âm rồi, hôm nay họ mới thấy rõ người ở khoảng cách gần.

Trình Dao Dao đẹp đến mức mọi người phải gào lên, vừa nhìn lập tức kϊƈɦ thích lòng người. Cô có thể không thích sự cao ngạo và kiêu căng của cô ấy, nhưng cô không thể phủ nhận sự xinh đẹp này. Từ sợi tóc đến đầu ngón tay của cô ấy không tì vết, một cái nhăn mày hay một nụ cười đều quyến rũ.

Mọi người đều có lòng thích cái đẹp, chênh lệch quá lớn, mấy cô gái sẽ không ghét cô mà trong lòng chỉ có sự ao ước.

Mấy cô quan sát Trình Dao Dao lâu rồi nhưng không ai dám chủ động nói chuyện với Trình Dao Dao, nhưng bên cạnh cô có Hàn Nhân nha. Hàn Nhân quen biết tất cả mọi người trong thôn, mấy cô gái thử lại gần nói chuyện với Hàn Nhân các cô cũng không làm người khác chán ghét, thỉnh Trình Dao Dao cũng nói một vài câu.

Mấy cô gái ngạc nhiên, hóa ra tính tình của người đẹp không xấu giống như lời đồn. Giọng nói của cô rất dễ nghe, dáng ngồi trêи bậc thang cũng đẹp hơn người khác, đôi mắt hoa đào của cô liếc tới, mấy cô gái được cô nhìn lập tức đỏ mặt.

Trình Dao Dao hối hận. Cô chỉ muốn biểu hiện hòa đồng một chút thôi nhưng mấy cô gái này lại nghĩ cô và họ trở thành bạn, họ vây quanh cô, cô một câu tôi một câu khen đến mức không có kẽ hở.

“Thanh niên trí thức Trình, tóc của cô tết kiểu gì vậy? Đẹp quá!”

“Tôi nói ý, thanh niên trí thức Trình đẹp như vậy, tết kiểu gì cũng đẹp!”

“Đúng đúng, bộ quần áo này cũng đẹp, cô mặc lên người chỗ nào cũng hợp!”

“Da cô trắng thật đấy, có phải cô đánh phấn không?”

Trình Dao Dao há to miệng rồi ngậm lại. Mấy cô gái này không cần cô trả lời, họ từ nói cho nhau: “Cả người thanh niên trí thức Trình trắng như vậy, cô nhìn tay cô ấy đi, trêи tay không đánh phấn đâu nha.”

“Người Thượng Hải đều trắng như thanh niên trí thức Trình sao?”

“Thanh niên trí thức Trình trắng đó! Cô nhìn Trình Nặc Nặc đi, đen thế kia…” Cô gái này nhanh miệng, người bên cạnh lập tức kéo áo bĩu môi về hướng Trình Nặc Nặc.

Cô gái đang nói chuyện nhếch miệng lên, cô khinh thường: “Cô ta nghe thấy thì sao? Đầu óc đen da cũng đen! Ai không biết chuyện cô ta bắt nạt Nhiên Nhiên chứ!”

Cô gái này có quan hệ tốt với Lâm Nhiên Nhiên, đương nhiên có chung kè thù. Lâm Nhiên Nhiên cảm kϊƈɦ cười với cô, cô nói nhỏ: “Đừng nói nữa.”

Trình Dao Dao nhìn bộ dáng rụt rè của Lâm Nhiên Nhiên thì buồn cười. Cô gái nhỏ dịu dàng xinh đẹp diễn vai Bạch Liên Hoa có sức thuyết phục hơi Trình Nặc Nặc nhiều.

Hàn Nhân nói: “Không phải các cô muốn biết bím tóc của Dao Dao tết thế nào sao? Tôi biết đó, Dao Dao dạy tôi rồi!”

Mấy cô gái lập tức quên Trình Nặc Nặc, họ vây quanh Hàn Nhân năn nỉ: “Nhanh dạy bọn tôi đi, tết thế nào vậy?”

Hàn Nhân cười tủm tỉm gọi Trình Dao Dao: “Dao Dao, mượn tóc cô làm mẫu nhé.”

Hàn Nhân nói xong không đợi Trình Dao Dao từ chối, cô cởi dây buộc tóc tơ lụa của Trình Dao Dao ra. Trình Dao Dao nghiêng đầu oán trách, mái tóc đen nhánh rũ xuống thắt lưng thẳng mượt.

Mấy cô gái “Oa” lên, họ nhìn chằm chằm mái tóc đen nhánh lấp lánh như tơ lụa, tiếng kinh ngạc cảm thán vang lên không ngừng.

Chapter
1 Chương 1: Thợ săn và mỹ nhân
2 Chương 2: Chạy theo thanh niên trí thức nhỏ
3 Chương 3: Cảm ơn anh Tam
4 Chương 4: Canh gừng đường đỏ
5 Chương 5: Phong ba mua thịt heo
6 Chương 6: Thịt heo rừng xào ớt
7 Chương 7: Canh bún mọc
8 Chương 8: Đi hái nấm
9 Chương 9: Nấm tre và rắn xanh
10 Chương 10: Nấm tre đổi chuột
11 Chương 11: Thu hoạch lớn nấm dại
12 Chương 12: Canh nấm tạp, thịt chuột tre kho tàu
13 Chương 13: Bánh cao lương chấm canh thịt
14 Chương 14: Gieo mạ và con đỉa
15 Chương 15: Uống nước suối
16 Chương 16: Quả dâu và độc rắn
17 Chương 17: Giải độc
18 Chương 18: Giải độc 2
19 Chương 19: Giải độc 3
20 Chương 20: Bánh cao lương làm từ kiều mạch
21 Chương 21: Quả mơ và rau dại nắm
22 Chương 22: Hái anh đào
23 Chương 23: Nước thanh mai nấu đường vàng
24 Chương 24: Thanh mai Đông Khôi
25 Chương 25: Bán tóc
26 Chương 26: Mì Dương Xuân, rau xào thịt
27 Chương 27: Sa Kỳ Mã và thư
28 Chương 28: Sữa bột và đom đóm
29 Chương 29: Mật hoa chuối tây
30 Chương 30: Trứng ngỗng trời và gối tre
31 Chương 31: Nụ hoa sen mới lộ ra góc nhọn
32 Chương 32: Cánh hoa sen
33 Chương 33: Hút dương khí
34 Chương 34: Giấc mơ đẹp
35 Chương 35: Em muốn ở nhà anh
36 Chương 36: Em muốn ở nhà anh
37 Chương 37: Em muốn hôn anh
38 Chương 38: Tôi muốn đi Tạ gia
39 Chương 39: Đèn pin cầm tay
40 Chương 40: Chuyển vào Tạ gia
41 Chương 41: Nghe lời anh
42 Chương 42: Nấu cơm tối
43 Chương 43: Nấu cơm tối
44 Chương 44: Cà chua trộn đường
45 Chương 45: Canh bí đỏ
46 Chương 46: Tắm rửa
47 Chương 47: Lấy cỏ heo
48 Chương 48: Chung giường
49 Chương 49: Sư tử lớn
50 Chương 50: Bánh mì trứng gà
51 Chương 51: Xác ve
52 Chương 52: Dấu hôn
53 Chương 53: Tạ Chiêu, có con gái tìm
54 Chương 54: Tích lũy vốn lấy vợ
55 Chương 55: Bộ mặt thật của sư tử lớn
56 Chương 56: Ghép bàn
57 Chương 57: Tạ Chiêu
58 Chương 58: Sửa giày 1
59 Chương 59: Sửa giày 2
60 Chương 60: Socola Liên Xô
61 Chương 61: Tích góp trứng gà, ăn sủi cảo
62 Chương 62: Xuân cung đồ
63 Chương 63: Ăn dưa
64 Chương 64: Bồn tắm
65 Chương 65: Trông coi ruộng dưa
66 Chương 66: Chụp ảnh
67 Chương 67: Câu tôm hùm
68 Chương 68: Đưa cơm
69 Chương 69: Bánh đúc đậu
70 Chương 70: Say rượu
71 Chương 71: Xảy ra chuyện
72 Chương 72: Dưỡng thương
73 Chương 73: Tiền đặt cược
74 Chương 74: Không ngoan
75 Chương 75: Giáo dục tình yêu
76 Chương 76: Thạch đen
77 Chương 77: Đỗ ướp
78 Chương 78: Đỗ ướp xào thịt
79 Chương 79: Con dê nhỏ
80 Chương 80: Ôm ngủ
81 Chương 81: Người đàn bà hư hỏng
82 Chương 82: Thẩm tra
83 Chương 83: Tầng hai
84 Chương 84: Đi Làm
85 Chương 85: Mèo Con Có Tên Rồi
86 Chương 86: Giặt Màn
87 Chương 87: Đào Củ Sen
88 Chương 88: Uống Nhầm Nước Linh Tuyền
89 Chương 89: Mẹ Đào Kim
90 Chương 90: Đóng phim
91 Chương 91: Chụp ảnh nhà cũ
92 Chương 92: Không muốn chụp
93 Chương 93: Giấc mơ kinh hoàng
94 Chương 94: Tấm thảm nhung
95 Chương 95: Củ sen nhồi gạo nếp
96 Chương 96: Cơm nếp nắm
97 Chương 97: Củ mã thầy
98 Chương 98: Dầu cua
99 Chương 99: Trình Dao Dao không ở đây
100 Chương 100: Thế thân
101 Chương 101: Mượn góc quay
102 Chương 102: Bón cơm cho em ăn
103 Chương 103: Rượu gạo
104 Chương 104: Canh phổi
105 Chương 105: Chia tay
106 Chương 106: Nhặt vàng
107 Chương 107: Hạt dưa vàng
108 Chương 108: Bóc vỏ cua
109 Chương 109: Về Thượng Hải chiếm địa bàn
110 Chương 110: Cháu bán đồ Phế liệu
111 Chương 111: Rèm nhung
112 Chương 112: Nhớ Tạ Chiêu
113 Chương 113: Bánh mì gối
114 Chương 114: Trình Nặc Nặc không về
115 Chương 115: Cửa hàng hữu nghị
116 Chương 116: Tôi có người yêu rồi
117 Chương 117: Cơm rang nhím biển
118 Chương 118: Tu La Tràng
119 Chương 119: Không chia tay
120 Chương 120: Bên cửa sổ
121 Chương 121: Bên cửa sổ
122 Chương 122: Đi dạo khu thị trường tự do
123 Chương 123: Hộp đựng trang sức khảm trai và dương chi bạch ngọc
124 Chương 124: Bữa tối dưới ánh nến
125 Chương 125: Tặng quà cho anh
126 Chương 126: Sandwich cá ngừ
127 Chương 127: Sân trường
128 Chương 128: Bố phản đối cuộc hôn nhân này!
129 Chương 129: Tai bay vạ gió
130 Chương 130: Nguồn gốc của ngọc bội
131 Chương 131: Canh Tom Yum
132 Chương 132: Ngủ cùng nhau
133 Chương 133: Đón năm mới cùng nhau
134 Chương 134: Đón giao thừa
135 Chương 135: Làm mai cho Tạ Chiêu
136 Chương 136: Thịt chiên giòn
137 Chương 137: Ruột già xào ớt và tiền vàng
138 Chương 138: Lời tuyên thệ kết hôn
139 Chương 139: Hái lá tía tô và sơn tra núi
140 Chương 140: Trứng gà trộn cơm
141 Chương 141: Nuôi lợn con
142 Chương 142: Hồ Nước trên đỉnh núi
143 Chương 143: Canh cá
144 Chương 144: Bánh khúc nhân đậu đỏ
145 Chương 145: Nửa đêm kinh hồn
146 Chương 146: Trộm linh tuyền
147 Chương 147: Pudding sữa dê
148 Chương 148: Cô cũng xuyên qua sao
149 Chương 149: Nhật ký xem mắt của Cường Cường
150 Chương 150: Bánh bao dưa muối
151 Chương 151: Canh gà hầm sâm
152 Chương 152: Giải nhiệt
153 Chương 153: Trứng ốp lết
154 Chương 154: Chưa kết hôn mà có con
155 Chương 155: Cường Cường Nhưỡng Nhưỡng
156 Chương 156: Cơm ở nhà ăn
157 Chương 157: Hái rau khúc
158 Chương 158: Ngọc bội thật hay giả
159 Chương 159: Cây mâm xôi
160 Chương 160: Rắn độc
161 Chương 161: Cường Cường về nhà
162 Chương 162: Rau trộn Triều Tiên
163 Chương 163: Bôi thuốc giúp em
164 Chương 164: Bánh quy vị mâm xôi
165 Chương 165: Ngã xuống núi
166 Chương 166: Bí mật
167 Chương 167: Sảy thai
168 Chương 168: Chó con đến rồi
169 Chương 169: Tạ Tủng Tủng
170 Chương 170: Bánh kem dâu tây
171 Chương 171: Lục Thanh Đường
172 Chương 172: Quà sinh nhật
173 Chương 173: Lá gói bánh tro
174 Chương 174: Bà Tạ mắng người
175 Chương 175: Ở nhà ai?
176 Chương 176: Bánh ú nhân thịt và trứng muối
177 Chương 177: Túi đựng trứng
178 Chương 178: Không nhận nợ
179 Chương 179: Linh tuyền
180 Chương 180: Phóng hỏa
181 Chương 181: Trình Nặc Nặc logout
182 Chương 182: Nhưỡng Nhưỡng về rồi
183 Chương 183: Bên trong rừng tre
184 Chương 184: Kho báu nhà họ Tạ
185 Chương 185: Gà chiên giòn
186 Chương 186: Kén tằm
187 Chương 187: Thi đại học
188 Chương 188: Quá trình thi đại học
189 Chương 189: Phần thưởng của anh
190 Chương 190: Bánh Nếp
191 Chương 191: Cầu hôn
192 Chương 192: Cửa hàng thời trang và nhà máy sản xuất vật liệu gỗ
193 Chương 193: Năm mới thuận lợi
194 Chương 194: Xưởng đồ Hộp
195 Chương 195: Cuộc sống ở đại học
196 Chương 196: Biệt thự cổ
197 Chương 197: Xa xôi
198 Chương 198: Đăng ký kết hôn
199 Chương 199: Động phòng
200 Chương 200: Tâm tư của con gái
201 Chương 201: Trình Dao Dao nổi tiếng
202 Chương 202: Cường Cường đến thành phố
203 Chương 203: Giáng Sắc
204 Chương 204: Ngoại truyện đặc biệt
205 Chương 205: Anh hùng cứu mỹ nhân
206 Chương 206: Xích đu và hoa tường vi
207 Chương 207: Tiểu Phi
208 Chương 208: Kết truyện
209 Chương 209: Ngoại truyện 1: Rắn nước không có độc
210 Chương 210: Ngoại truyện 2: Con trai nhà họ Tạ
211 Chương 211: Ngoại truyện 3: Lục Thanh Đường và Tạ Phi
212 Chương 212: Ngoại truyện 4: Nhật ký ăn vụng của con trai
213 218: Kết Truyện
214 217: Tiểu Phi
215 216: Xích Đu Và Hoa Tường Vi
Chapter

Updated 215 Episodes

1
Chương 1: Thợ săn và mỹ nhân
2
Chương 2: Chạy theo thanh niên trí thức nhỏ
3
Chương 3: Cảm ơn anh Tam
4
Chương 4: Canh gừng đường đỏ
5
Chương 5: Phong ba mua thịt heo
6
Chương 6: Thịt heo rừng xào ớt
7
Chương 7: Canh bún mọc
8
Chương 8: Đi hái nấm
9
Chương 9: Nấm tre và rắn xanh
10
Chương 10: Nấm tre đổi chuột
11
Chương 11: Thu hoạch lớn nấm dại
12
Chương 12: Canh nấm tạp, thịt chuột tre kho tàu
13
Chương 13: Bánh cao lương chấm canh thịt
14
Chương 14: Gieo mạ và con đỉa
15
Chương 15: Uống nước suối
16
Chương 16: Quả dâu và độc rắn
17
Chương 17: Giải độc
18
Chương 18: Giải độc 2
19
Chương 19: Giải độc 3
20
Chương 20: Bánh cao lương làm từ kiều mạch
21
Chương 21: Quả mơ và rau dại nắm
22
Chương 22: Hái anh đào
23
Chương 23: Nước thanh mai nấu đường vàng
24
Chương 24: Thanh mai Đông Khôi
25
Chương 25: Bán tóc
26
Chương 26: Mì Dương Xuân, rau xào thịt
27
Chương 27: Sa Kỳ Mã và thư
28
Chương 28: Sữa bột và đom đóm
29
Chương 29: Mật hoa chuối tây
30
Chương 30: Trứng ngỗng trời và gối tre
31
Chương 31: Nụ hoa sen mới lộ ra góc nhọn
32
Chương 32: Cánh hoa sen
33
Chương 33: Hút dương khí
34
Chương 34: Giấc mơ đẹp
35
Chương 35: Em muốn ở nhà anh
36
Chương 36: Em muốn ở nhà anh
37
Chương 37: Em muốn hôn anh
38
Chương 38: Tôi muốn đi Tạ gia
39
Chương 39: Đèn pin cầm tay
40
Chương 40: Chuyển vào Tạ gia
41
Chương 41: Nghe lời anh
42
Chương 42: Nấu cơm tối
43
Chương 43: Nấu cơm tối
44
Chương 44: Cà chua trộn đường
45
Chương 45: Canh bí đỏ
46
Chương 46: Tắm rửa
47
Chương 47: Lấy cỏ heo
48
Chương 48: Chung giường
49
Chương 49: Sư tử lớn
50
Chương 50: Bánh mì trứng gà
51
Chương 51: Xác ve
52
Chương 52: Dấu hôn
53
Chương 53: Tạ Chiêu, có con gái tìm
54
Chương 54: Tích lũy vốn lấy vợ
55
Chương 55: Bộ mặt thật của sư tử lớn
56
Chương 56: Ghép bàn
57
Chương 57: Tạ Chiêu
58
Chương 58: Sửa giày 1
59
Chương 59: Sửa giày 2
60
Chương 60: Socola Liên Xô
61
Chương 61: Tích góp trứng gà, ăn sủi cảo
62
Chương 62: Xuân cung đồ
63
Chương 63: Ăn dưa
64
Chương 64: Bồn tắm
65
Chương 65: Trông coi ruộng dưa
66
Chương 66: Chụp ảnh
67
Chương 67: Câu tôm hùm
68
Chương 68: Đưa cơm
69
Chương 69: Bánh đúc đậu
70
Chương 70: Say rượu
71
Chương 71: Xảy ra chuyện
72
Chương 72: Dưỡng thương
73
Chương 73: Tiền đặt cược
74
Chương 74: Không ngoan
75
Chương 75: Giáo dục tình yêu
76
Chương 76: Thạch đen
77
Chương 77: Đỗ ướp
78
Chương 78: Đỗ ướp xào thịt
79
Chương 79: Con dê nhỏ
80
Chương 80: Ôm ngủ
81
Chương 81: Người đàn bà hư hỏng
82
Chương 82: Thẩm tra
83
Chương 83: Tầng hai
84
Chương 84: Đi Làm
85
Chương 85: Mèo Con Có Tên Rồi
86
Chương 86: Giặt Màn
87
Chương 87: Đào Củ Sen
88
Chương 88: Uống Nhầm Nước Linh Tuyền
89
Chương 89: Mẹ Đào Kim
90
Chương 90: Đóng phim
91
Chương 91: Chụp ảnh nhà cũ
92
Chương 92: Không muốn chụp
93
Chương 93: Giấc mơ kinh hoàng
94
Chương 94: Tấm thảm nhung
95
Chương 95: Củ sen nhồi gạo nếp
96
Chương 96: Cơm nếp nắm
97
Chương 97: Củ mã thầy
98
Chương 98: Dầu cua
99
Chương 99: Trình Dao Dao không ở đây
100
Chương 100: Thế thân
101
Chương 101: Mượn góc quay
102
Chương 102: Bón cơm cho em ăn
103
Chương 103: Rượu gạo
104
Chương 104: Canh phổi
105
Chương 105: Chia tay
106
Chương 106: Nhặt vàng
107
Chương 107: Hạt dưa vàng
108
Chương 108: Bóc vỏ cua
109
Chương 109: Về Thượng Hải chiếm địa bàn
110
Chương 110: Cháu bán đồ Phế liệu
111
Chương 111: Rèm nhung
112
Chương 112: Nhớ Tạ Chiêu
113
Chương 113: Bánh mì gối
114
Chương 114: Trình Nặc Nặc không về
115
Chương 115: Cửa hàng hữu nghị
116
Chương 116: Tôi có người yêu rồi
117
Chương 117: Cơm rang nhím biển
118
Chương 118: Tu La Tràng
119
Chương 119: Không chia tay
120
Chương 120: Bên cửa sổ
121
Chương 121: Bên cửa sổ
122
Chương 122: Đi dạo khu thị trường tự do
123
Chương 123: Hộp đựng trang sức khảm trai và dương chi bạch ngọc
124
Chương 124: Bữa tối dưới ánh nến
125
Chương 125: Tặng quà cho anh
126
Chương 126: Sandwich cá ngừ
127
Chương 127: Sân trường
128
Chương 128: Bố phản đối cuộc hôn nhân này!
129
Chương 129: Tai bay vạ gió
130
Chương 130: Nguồn gốc của ngọc bội
131
Chương 131: Canh Tom Yum
132
Chương 132: Ngủ cùng nhau
133
Chương 133: Đón năm mới cùng nhau
134
Chương 134: Đón giao thừa
135
Chương 135: Làm mai cho Tạ Chiêu
136
Chương 136: Thịt chiên giòn
137
Chương 137: Ruột già xào ớt và tiền vàng
138
Chương 138: Lời tuyên thệ kết hôn
139
Chương 139: Hái lá tía tô và sơn tra núi
140
Chương 140: Trứng gà trộn cơm
141
Chương 141: Nuôi lợn con
142
Chương 142: Hồ Nước trên đỉnh núi
143
Chương 143: Canh cá
144
Chương 144: Bánh khúc nhân đậu đỏ
145
Chương 145: Nửa đêm kinh hồn
146
Chương 146: Trộm linh tuyền
147
Chương 147: Pudding sữa dê
148
Chương 148: Cô cũng xuyên qua sao
149
Chương 149: Nhật ký xem mắt của Cường Cường
150
Chương 150: Bánh bao dưa muối
151
Chương 151: Canh gà hầm sâm
152
Chương 152: Giải nhiệt
153
Chương 153: Trứng ốp lết
154
Chương 154: Chưa kết hôn mà có con
155
Chương 155: Cường Cường Nhưỡng Nhưỡng
156
Chương 156: Cơm ở nhà ăn
157
Chương 157: Hái rau khúc
158
Chương 158: Ngọc bội thật hay giả
159
Chương 159: Cây mâm xôi
160
Chương 160: Rắn độc
161
Chương 161: Cường Cường về nhà
162
Chương 162: Rau trộn Triều Tiên
163
Chương 163: Bôi thuốc giúp em
164
Chương 164: Bánh quy vị mâm xôi
165
Chương 165: Ngã xuống núi
166
Chương 166: Bí mật
167
Chương 167: Sảy thai
168
Chương 168: Chó con đến rồi
169
Chương 169: Tạ Tủng Tủng
170
Chương 170: Bánh kem dâu tây
171
Chương 171: Lục Thanh Đường
172
Chương 172: Quà sinh nhật
173
Chương 173: Lá gói bánh tro
174
Chương 174: Bà Tạ mắng người
175
Chương 175: Ở nhà ai?
176
Chương 176: Bánh ú nhân thịt và trứng muối
177
Chương 177: Túi đựng trứng
178
Chương 178: Không nhận nợ
179
Chương 179: Linh tuyền
180
Chương 180: Phóng hỏa
181
Chương 181: Trình Nặc Nặc logout
182
Chương 182: Nhưỡng Nhưỡng về rồi
183
Chương 183: Bên trong rừng tre
184
Chương 184: Kho báu nhà họ Tạ
185
Chương 185: Gà chiên giòn
186
Chương 186: Kén tằm
187
Chương 187: Thi đại học
188
Chương 188: Quá trình thi đại học
189
Chương 189: Phần thưởng của anh
190
Chương 190: Bánh Nếp
191
Chương 191: Cầu hôn
192
Chương 192: Cửa hàng thời trang và nhà máy sản xuất vật liệu gỗ
193
Chương 193: Năm mới thuận lợi
194
Chương 194: Xưởng đồ Hộp
195
Chương 195: Cuộc sống ở đại học
196
Chương 196: Biệt thự cổ
197
Chương 197: Xa xôi
198
Chương 198: Đăng ký kết hôn
199
Chương 199: Động phòng
200
Chương 200: Tâm tư của con gái
201
Chương 201: Trình Dao Dao nổi tiếng
202
Chương 202: Cường Cường đến thành phố
203
Chương 203: Giáng Sắc
204
Chương 204: Ngoại truyện đặc biệt
205
Chương 205: Anh hùng cứu mỹ nhân
206
Chương 206: Xích đu và hoa tường vi
207
Chương 207: Tiểu Phi
208
Chương 208: Kết truyện
209
Chương 209: Ngoại truyện 1: Rắn nước không có độc
210
Chương 210: Ngoại truyện 2: Con trai nhà họ Tạ
211
Chương 211: Ngoại truyện 3: Lục Thanh Đường và Tạ Phi
212
Chương 212: Ngoại truyện 4: Nhật ký ăn vụng của con trai
213
218: Kết Truyện
214
217: Tiểu Phi
215
216: Xích Đu Và Hoa Tường Vi