Chương 143: Canh cá

Hàn Nhân cầm ấm trà rót thêm nước cho mình, mùi trà hoa quế nhàn nhạt bay khắp nơi, cô uống một hớp, thấy bộ dáng nghi hoặc không hiểu của Trình Dao Dao và Trương Hiểu Phong thì bật cười.

“Cô tin cô ta mang thai thật sao?”

Trương Hiểu Phong sợ hãi: «Cô nói cô ấy… cô ấy… »

Ở niên đại này, nam nữ chưa lập gia đinh gặp mặt một lần cũng có thể làm báo cáo kết hôn luôn, lời của Hàn Nhân đánh sâu vào tam quan của Trương Hiểu Phong. Trình Dao Dao cũng không kinh ngạc lắm, nghĩ lại lúc Tết thấy Trình Nặc Nặc, dáng người của cô khô gầy như học sinh tiểu học, hoàn toàn không giống dáng vẻ mang thai.

Nhưng bàn tính của hai mẹ con Trình Nặc Nặc hơn phân nửa phải thất bại, nhà họ Thẩm sẽ không để Thẩm Yến ở nông thôn suốt đời vì Thẩm Yến là con một.

Thẩm Yến cũng không tin Trình Nặc Nặc mang thai.

« A Yến, rốt cuộc bao giờ anh mới đi làm báo cáo kết hôn? »

Trong rừng cây, Trình Nặc Nặc vừa nhìn Thẩm Yến vừa xoa bụng mình.

Thẩm Yến chán ghét nhìn bàn tay khô gầy đặt lên bụng của cô, vòng eo bằng phẳng làm gì có chỗ nào giống như mang thai: «Tôi sẽ không kết hôn với cô! Tôi nói rồi, đừng đến tìm tôi nữa, để người khác tháy sẽ gây ảnh hưởng không tốt. »

« Đây chính là nguyện vọng của bác trai và bác gái. » Giọng nói của Trình Nặc Nặc nhấn mạnh vào hai chữ « Bác trai », cô nói: «Lúc đầu chúng ta nên kết hôn ở Thượng Hải luôn. »

Thẩm Yến nghe nói như thế thì co quắt mặt, hắn tức giận nói: «Không phải do mẹ cô và cô tự làm tự chịu à? Lại nói tiếp, tôi còn phải cảm ơn mẹ cô, nếu mẹ cô không làm như thế, nhà tôi cũng không hủy bỏ việc kết hôn này đâu. »

Trình Nặc Nặc cúi thấp đầu, ánh mắt oán hận, cô buồn bã nói: «Em giải thích nhiều lần rồi, sính lễ của em bị người ta ăn cắp trêи đường đi. Mẹ em và người nhà mẹ em đến nhà anh đòi tiền, em thật sự không biết gì mà. »

Thẩm Yến xì mũi coi thường: «Trình Nặc Nặc, cô tưởng tôi vẫn còn ngu ngốc như trước sao? Lúc trước cô giả vờ đáng thương, cô nói với tôi Dao Dao bắt nạt cô như thế nào. Nhưng Dao Dao đã làm gì cô? Cô nói được không? »

« Chuyện đó không phải do em nói. » Trình Nặc Nặc thấy hắn thế này thì không nể mặt nữa: « Thẩm Yến, em nói với anh chị Dao Dao bắt nạt em sao? Em chỉ khóc trước mặt anh, em mềm yếm, anh liền tự mình sắp xếp mọi chuyện, anh cảm thấy chị Dao Dao bắt nạt em, anh nghĩ anh là anh hùng, có thể cứu mọi người.”

Thẩm Yến bị cô đâm một nhát cứng họng.

Trình Nặc Nặc thấy thế thì hết giận, sự căm hận đọng lại đã lâu bây giờ được thoát ra, chất độc đột ngột xuất hiện: “Thẩm Yến, vì sao anh không chọn Trình Dao Dao mà chọn em? Trình Dao Dao xinh đẹp như vậy, có rất nhiều người vây quanh cô ta, người nào cũng có gia thế mạnh hơn anh, anh tự ti! Cho nên anh chọn em vì em khen anh, sùng bái anh, thỏa mãn mộng anh hùng của anh hay sao?”

“Cô… Cô nói bậy! Tôi thật sự từng thích cô…” Sắc mặt Thẩm Yến trắng bệch.

Lúc hắn ở Thượng Hải, hắn còn nghĩ đến việc cưới cô. Chuyện náo loạn đến mức này, nhà học Thẩm đều cam chịu, họ định tìm công việc cho Thẩm Yến và Trình Nặc Nặc để hai người ở lại Thượng Hải.

Nhưng còn chưa xử lý chuyện kết hôn xong thì Ngụy Thục Quyên và người nhà họ Ngụy liên tục tới cửa đòi tiền, họ muốn nhà họ Thẩm tìm việc cho bọn họ. Dựa vào cái bụng của Trình Nặc Nặc, bố Thẩm vẫn nhẫn nhịn, nhưng người làm bố Thẩm thất vọng, đau khổ chính là Trình Nặc Nặc.

Trình Nặc Nặc cầm 500 đồng tiền sính lễ nhưng lại không mua đồ cưới, khoản tiền kia rơi vào trong tay cô, cô cắn chặt không nhả ra, chỉ nói là bị cướp mất rồi. Bố Thẩm có thân phận gì, ông tra ra việc Trình Nặc Nặc lấy tiền mua khối ngọc bội giả ở trêи chợ đen. 500 đồng đối với nhà họ Thẩm mà nói không nhiều, nhưng tính tình này của Trình Nặc Nặc làm người ta khinh thường.

Bố Thẩm trực tiếp để hai người về nông thôn, chuyện kết hôn cũng mặc kệ họ, ông để bọn họ tự sinh tự diệt.

Trình Nặc Nặc lên xe lửa lập tức quấn lấy Thẩm Yến vừa đấm vừa xoa, cô muốn hắn xuống nông thôn làm báo cáo kết hôn với đại đội. Cô thúc ép như vậy chỉ làm Thẩm Yến quyết tâm hơn — Trình Nặc Nặc là một vũng bùn, cô sẽ nuốt chửng hắn.

“Có lẽ vậy. Nhưng tình cảm của anh quá rẻ, cũng rất dễ dao động. Em biến dạng, Trình Dao Dao không cần anh nữa, anh lại quay đầu thích Trình Dao Dao.” Trình Nặc Nặc thu lại thái độ hung dữ dọa người, cô dịu dàng nói: “Anh A Yến, anh phải nắm chặt báo cáo kết hôn nha.”

Thẩm Yến nắm chặt tay: “Cô mơ đi!”

Trình Nặc Nặc cười: “Đừng như vậy. Bụng của em sắp lộ rõ rồi.”

Nói xong, Trình Nặc Nặc nhấc giỏ đựng củi lên chậm rãi rời đi. Thẩm Yến đứng tại chỗ, hắn đấm một phát lên thân cây, đấm đến nỗi máu tươi chảy giàn giụa.

Từ nhỏ đến lớn luôn thuận buồm xuôi gió, đây là lần đầu tiên Thẩm Yến cảm thấy tuyệt vọng như vậy.

Trình Nặc Nặc ra khỏi rừng cây một lúc lâu rồi Thẩm Yến mới mất hồn đi ra. Tình cảnh này đều rơi vào mắt thôn dân làm việc trong ruộng, lời đồn trong thôn càng ngày ngày nhiều.

Bức tường nhà họ Tạ đứng lẳng lặng hòa với đất và trời.

Bà Tạ bị Hàn Nhân ép ra ngoài phòng bếp: “Bà ơi, có chúng cháu ở đây rồi, bà nghỉ ngơi đi, thức ăn sắp nấu xong rồi!”

Bà Tạ cười nói: “Ôi, được rồi. Các cháu cẩn thận khói dầu đấy, trêи người đều mặc quần áo mới!”

“Cháu biết rồi!” Trình Dao Dao ở trong phòng bếp đáp ứng.

Phòng bếp nhà họ Tạ rộng rãi, bếp lò cũng to. Đằng trước và sau có hai cái nồi sắt mới làm, ở giữa có một cái nồi đất nhỏ để nấu canh. Một tấm gỗ to dùng làm thớt, không gian đủ chỗ cho 3,4 người nấu cơm. Trêи kệ bếp có mấy cái bình gốm nhỏ bụng tròn ghi rõ tên các loại gia vị đường, muối, mì chính, hạt tiêu, nét chữ rất đẹp.

Trương Hiểu Phong vừa bóc tỏi vừa cảm thán: “Phòng bếp này sạch quá, giống như phòng bếp ở khách sạn lớn vậy.”

Hàn Nhân nói: “Sao nhà cô có thể trồng được rau xanh tươi non như vậy? Ít nhất cũng phải 3,4 tháng nữa mới có chứ?”

Trình Dao Dao thần bí nói: “Đợi một thời gian nữa, rau xanh ở thôn chúng ta cũng ăn được rồi!”

Trình Dao Dao thừa nước đục thả câu, sau đó bắt đầu chuyên tâm nấu đồ ăn. Dầu ăn trong nồi nóng bốc khói, cô cho gừng tỏi và hạt tiêu vào đảo đều lên, sau đó cho thêm một thìa tương đậu, rồi đổ nước vào đun sôi.

Cô xếp rau cải thìa, hoa kim châm, khoai nưa, mộc nhĩ và váng đậu ở dưới đáy nồi, sau đó cho cá thái lát vào.

(Hoa kim châm)

(Konjac hay còn gọi là khoai nưa. Khoai nưa màu trắng, hơi nhũn nhũn và mềm mềm.)

(Yuba: Váng đậu (hay còn gọi là tàu hủ ky) là một sản phẩm được làm từ đậu nành. Sữa đậu nành được đun sôi với lửa nhỏ trong một lúc thì ở bề mặt sữa sẽ xuất hiện một váng mỏng đặc và dai. Lúc này, người ta sẽ vớt váng mỏng này lên và phơi cho khô.)

Một con cá to được thái thành lát mỏng như cánh ve, cô cho thêm tinh bột, lòng trắng trứng, rượu và gia vị vào ướp. Cô dùng đũa gắp từng miếng cho vào nồi nước sôi, chờ nó chín chuyển sang màu trắng thì lập tức vớt ra.

Hàn Nhân giơ ngón tay cái lên: “Thơm quá!”

Trình Dao Dao cười nói: “Còn chưa xong mà!”

Trình Dao Dao lấy một nắm ớt tươi và hạt tiêu đặt lên trêи lát cá, sau đó cô cho thêm rau thơm, hành lá và tỏi vào, cuối cùng đun sôi rồi cho một thìa dầu cải vào nồi.

Khói trắng bốc hơi lên, mùi thơm cay cay bay ra khắp phòng, Cường Cường lập tức xuất hiện trước cửa phòng bếp kêu meo meo.

Hàn Nhân trợn mắt lên, cô nuốt nước miếng: “Thơm quá đi! Tôi không thích ăn cá nhưng ngửi thấy mùi này cũng không nhịn được!”

Trình Dao Dao cười nói: “Không nhịn được thì đi sắp bát đũa xới cơm đi, tôi nấu cà chua xào trứng nữa là xong.”

Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong lập tức hành động, sau khi mở vung ra, trong nồi là cơm trắng nóng hổi và một bát thịt khô béo ngậy. Hai người ở nhà cũng rất ít khi được ăn cái này, ở đây tiếp đãi tốt quá rồi!

Trình Dao Dao lấy một lọ sốt cà chua ra. Năm ngoái cà chua ở trong vườn ăn mãi không hết, Trình Dao Dao tưới linh tuyền vào đống cà chua này nên không nỡ vứt đi, cô liền làm thành sốt cà chua, làm xong đựng trong lọ thủy tinh có thể giữ được qua mùa đông. Mấy ngày Tết có ít rau xanh, lấy ra xào với trứng gà hoặc làm canh, cả nhà đều thích uống.

Trình Dao Dao khuấy đều mấy quả trứng, sau đó cho vào chảo dầu nấu một đĩa cà chua xào trứng. Cô lấy thêm hai đĩa kim chi và rau dương xỉ ướp bà Tạ làm mang ra, một mâm cơm vô cùng phong phú.

Mọi người ngồi xuống ăn cơm. Trương Hiểu Phong nhìn xung quanh hỏi: “Sao không thấy Tiểu Phi và Tạ Chiêu về ăn cơm?”

Trình Dao Dao nói: “Giữa trưa mang cơm cho Tạ Chiêu sau, Tiểu Phi đi làm ở huyện rồi.”

Hàn Nhân hỏi: “Tiểu Phi đi làm rồi?”

Bà Tạ liền nói chuyện Tạ Phi đi làm ở xưởng may cho hai ngày nghe, Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong đều hâm mộ nói: “Đây là đơn vị tốt nha!”

Bà Tạ cười hớn hở nói: “Tính tình Tiểu Phi mềm yếu, đi làm ở xưởng may cũng bớt lo. Nhanh ăn cơm đi, đừng khách sáo, ăn nhiều vào!”

Đây không phải là lần đầu tiên Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong đến Tạ gia ăn cơm, họ không khách sáo, ăn không ngẩng đầu lên. Đặc biệt là Hàn Nhân, vừa ăn vừa khen: “Thịt con cá này mềm quá! Rau ướp cũng ngon, bà Tạ làm đồ ướp khỏi phải nghĩ rồi! Lâu rồi cháu không ăn.”

Bà Tạ thích nhìn người trẻ tuổi ăn cơm nhất, một bữa cơm trôi qua vui vẻ: “Ăn nhiều vào, người trẻ tuổi phải ăn nhiều! Dao Dao ăn ít quá!”

Trình Dao Dao không vui: “Bà nội, cháu cũng ăn được hai bát cơm đó!”

Bà Tạ cười: “Cường Cường cũng ăn được hai bát!”

Cường Cường đang ɭϊếʍ bát, nó nghe thế thì kêu meo meo, sau đó vui vẻ chạy đến bên người bà Tạ.

Lúc này bà Tạ cực kỳ kiên định: “Mày không thể ăn nữa!”

Hôm qua Cường Cường rơi vào nước, lông ướt sũng dính sát vào người, nhưng nó không bé đi chút nào, đây không phải là béo giả mà là béo thật! Cuối cùng bà Tạ quyết tâm giảm cân cho nó.

Móng vuốt của Cường Cường vỗ nền đất, nó kêu một tiếng rồi chạy ra sân. Trong sân lập tức truyền đến tiếng kêu có đàn gà mái, bà Tạ đắt đũa xuống đi ra ngoài: “Hứ quá, lại đuổi đàn gà rồi! Đàn gà mái này mấy hôm không đẻ trứng! Cường Cường, mày đi ra cho bà!”

Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong nhìn nhau cười ha hả.

Trình Dao Dao cầm đũa gõ cô: “Cười cái gì mà cười!”

Hàn Nhân cười đau cả bụng: “Lúc đầu tôi còn lo chuyện của cô và Tạ Chiêu là sai lầm, bây giờ nhìn lại, cuộc sống của cô trôi qua thật tốt. Bà Tạ cũng thật sự yêu thương cô.”

Trình Dao Dao đắc ý nói: “Bây giờ cô mới nhận ra sao? Cô có muốn kết hôn với một người nông dân không, sau này chúng ta là hàng xóm.”

“Đừng được tiện nghi còn khoe khoang.” Hàn Nhân bóp mặt cô: “Cô cho rằng nhà ai cũng tốt như nhà họ Tạ sao? Cô nhường Tạ Chiêu cho tôi, tôi sẽ kết hôn luôn!”

Trình Dao Dao lập tức xù lông, cô nhào tới cào Hàn Nhân: “Cô dám!”

Trương Hiểu Phong nói: “Sao hai người không thấy xấu hổ vậy, chuyện này có thể đùa được sao. Được rồi, tách ra đi!”

Trương Hiểu Phong tách hai người bọn họ ra, cô nói: “Được rồi, nói chuyện đứng đắn đi! Lần này tôi mang một ít tư liệu ôn tập đến, tôi phải nhờ vào rất nhiều mối quan hệ mới tìm được đấy. Tôi còn lập ra một bản kế hoạch học tập nghiêm túc, cô và Tạ Chiêu…”

Bà Tạ túm phần gáy của Cường Cường đi vào phòng bếp, bà thuận miệng hỏi: “Đang nói chuyện gì vậy?”

Trình Dao Dao nói: “Trương Hiểu Phong nói cô ấy ăn no rồi, chuẩn bị về.”

“Thôi đi!” Bà Tạ đập Trình Dao Dao, bà mỉm cười từ ái nói với Trương Hiểu Phong: “Học tốt lắm. Dao Dao không chủ động học tập, cháu bảo bọn nó học cùng đi!”

Trình Dao Dao không nghĩ tới, cô nấu canh cá cho Trương Hiểu Phong nhưng cô ấy lại lấy oán trả ơn.

Trương Hiểu Phong là thanh niên tốt điển hình ở niên đại này — hiền lành, ngay thẳng, cần cù, hăng hái, hiếu học, lạc quan, có chí vươn lên, giúp người làm niềm vui, mọi từ ngữ tích cực đều có thể dùng trêи người cô. Cô là người rất thích học, lúc đầu ở ký túc xá thanh niên trí thức khổ như vậy nhưng ngày nào đi làm về cô cũng kiên trì đọc sách. Bây giờ có mục tiêu thi đại học, Trương Hiểu Phong càng chăm chỉ học hơn.

Cô không học một mình, cô còn muốn bảo Hàn Nhân và Trình Dao Dao học cùng.

Ba người ngồi trước bàn đọc sách trong phòng Trình Dao Dao xem tài liệu học tập Trương Hiểu Phong tìm được. Trương Hiểu Phong nói nhỏ: “Lần này tôi về nhà gặp được rất nhiều bạn cũ xuống nông thôn, sau khi bọn họ làm việc xong cũng không quên học tập. Đây là bộ tài liệu bọn họ thường dùng.”

Hàn Nhân vội vàng mở ra, cô kϊƈɦ động nói: “Có phải bọn họ biết tin tức gì rồi không?”

Trình Dao Dao xem qua, cô thầm nghĩ năm nay tin tức lan truyền còn lạc hậu, nếu truyền miệng rất có thể truyền giả thành thật. Bộ tài liệu này có độ khó cao, nhưng đề bài trong này không giống đề thi đại học Trình Dao Dao biết.

Trình Dao Dao nói: “Lần trước tôi đưa bộ tài liệu kia cho hai người, hai người làm chưa?”

Trương Hiểu Phong nói: “Tôi làm một ít. Nhưng tôi thấy mấy dạng đề kia đơn giản quá, bộ này vẫn tốt hơn.”

Trình Dao Dao che trán, ở dưới chân Phật rồi còn không bái, thật sự rèn sắt không thành thép mà. Nhưng Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân rất có lòng tin với bộ đề này, cô không thể nói trực tiếp cho hai người họ rằng bộ đề cô đưa kia mới là đề thi đại học được, thôi về sau để Tạ Chiêu lấy mấy đề bài tương tự kẹp trong tài liệu khác cho hai người học cũng được.

Trình Dao Dao không muốn làm mấy đề này nhưng bị Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân ngồi hai bên áp sát, ba người học đến chạng vạng tối. Bà Tạ muốn phần cơm cho họ nhưng Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân không thể không biết thẹn ở lại ăn, họ kiên quyết đi về.

Bà Tạ vui vẻ đưa họ tới cổng: “Rảnh rỗi đến nhà bà học nhé, học trong nhà yên tĩnh!”

Hai người vừa đi thì Tạ Chiêu vác cuốc xách một cái túi da rắn về nhà. Trong sân nhỏ không thấy Trình Dao Dao, hắn chỉ thấy bà Tạ đang nấu cơm trong bếp.

Bà Tạ cách cửa sổ cười nói: “Chiêu ca nhi về rồi à? Mang cái gì về vậy?”

Tạ Chiêu mở túi ra, bên trong là một con thỏ rừng lông xám. Từ lần trước Trình Dao Dao làm thịt thỏ xào ớt, Tạ Chiêu thường đi đặt bẫy.

Bà Tạ vui mừng nói: “Con thỏ mập quá, để mai Dao Dao nấu rồi mang ra đồng cho cháu ăn. Nhanh đi tắm đi, chuẩn bị ăn cơm.”

Tạ Chiêu cầm thỏ rừng nhìn xung quanh: “Em Dao Dao đâu ạ?”

“Trong phòng đó.”

Tạ Chiêu nhốt thỏ rừng trong lồng gà, sau đó rửa tay đi vào phòng Trình Dao Dao tìm người.

Ánh nắng chiều mờ nhạt chiếu qua ô cửa sổ, Trình Dao Dao nằm trêи giường, bộ dáng cực kỳ mệt mỏi, Cường Cường cũng mệt mỏi dựa vào người cô, lông xù rối bời. Hắn tiện tay sờ Cường Cường, Cường Cường kêu meo meo giơ móng vuốt đạp Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu vội rút tay về, hắn hỏi: “Sao vậy?”

Lông mi đen nhánh của Trình Dao Dao run run, cô không có sức nói: “Cường Cường đuổi gà bị bà nội đánh.”

Đáy mắt Tạ Chiêu hiện lên ý cười, hắn sờ trán cô: “Anh hỏi em mà. Không thoải mái à?”

Trình Dao Dao ngoắc ngón tay, Tạ Chiêu mỉm cười cúi người xuống nhìn cô ở khoảng cách gần.

Lúc này Trình Dao Dao mới nhỏ giọng khóc lóc nói: “Em hận Trương Hiểu Phong!”

Tạ Chiêu: “???”

Lúc ăn cơm tối Tạ Chiêu mới biết rõ mọi chuyện từ miệng bà Tạ, hắn nhìn gương mặt nhỏ ai oán của Trình Dao Dao thì mỉm cười.

Hắn gắp một đũa khoai tây sợi vào bát Trình Dao Dao, sau đó nhỏ giọng nói: “Ngày mai hai người phải đi làm rồi.”

“Đúng rồi!” Tâm tình của Trình Dao Dao lập tức như xuân về hoa nở: “Cày bừa vụ xuân rất bận, em xem cô ấy còn đến bắt em đọc sách nữa không.”

Tạ Chiêu thấy cô cao hứng thì không nói cho cô biết cày bừa vụ xuân năm nay rất thoải mái, nhóm nữ thanh niên trí thức được nghỉ một ngày một tuần.

Mùa xuân ở thôn Điềm Thủy dần dần đến, mưa xuân mang theo gió lẻn vào trong đêm, ngày thứ hai bên trong đồng ruộng nhô lên mấy chấm màu xanh, gió xuân thổi qua, chấm xanh răng rắc biến thành phiến lá nhỏ, hạt giống trong đất cũng đủ sức chui ra ngoài.

Mưa xuân rất công bằng, hoa màu, rau củ quả, hoa dại đều được tưới nước, tất cả sinh trưởng rất tốt. Nhưng việc này lại khổ nông dân, ngày nào cũng phải nhổ cỏ dại tránh hoa màu bị mất chất dinh dưỡng.

Trình Nặc Nặc được sắp xếp làm công việc này. Kế toán sắp xếp công việc cho cô nói: “Dáng người của cô bị gió thổi nhẹ cũng có thể ngã xuống, người cũng không có sức lực, công việc này nhẹ nhàng linh hoạt, rất thích hợp với cô.”

Trình Nặc Nặc cắn chặt răng. Cô đưa tiền cho kế toán nhưng kế toán cũng không cần, chắc chắn là nhớ thù năm ngoái nên cố ý gây khó dễ cho cô! Nhổ cỏ là một công việc mệt nhọc, có dại mọc sát đất, rễ cỏ phát triển, dùng cuốc xẻng thì sợ làm hỏng hoa màu, phải dùng tay nhổ từng cây lên. Mỗi ngày phải ngồi xổm 7,8 giờ, xương cốt cả người kêu vang. Ngẩng đầu một cái, thời gian dài thiếu oxi làm cô choáng váng đầu.

Công việc một ngày không hoàn thành, kế toán sẽ không cho cô tan làm. Mấy ngày này Trình Nặc Nặc vội vàng làm việc ở trong đất, mệt đến mức không có thời gian để thực hiện chuyện cô tính toán từ lâu.

Trình Nặc Nặc đặt ʍôиɠ ngồi trêи mặt đất đen xì, mái tóc vàng khô chảy mồ hôi dính lên mặt, có mấy sợi còn đâm vào trong mắt đau nhức. Cô bất chấp tay bẩn, hung hăng lau mặt. Thời gian này cô không sống qua nổi mà!

Cô móc ngọc bội trong cổ áo ra nắm trong tay, miếng ngọc bội này giống hệt miếng ngọc bội trước. Cô nắm chặt ngọc bội, lòng bàn tay in vết lằn đỏ tươi. Qua một lúc lâu, ngọc bội vẫn giống những lần trước, không có một chút động tĩnh nào.

Đúng lúc này, tiếng cười nói truyền đến từ trêи đường lớn.

“Chị Dao Dao, em cho chị cỏ này!”

“Em cũng cho chị! Chị lấy của em đi!”

“Chị Dao Dao, em bắt một ít châu chấu cho chị, chị cầm về cho gà ăn.”

Tiếng nói của mấy đứa nhỏ tràn đầy sự yêu thích và lấy lòng.

Một thanh âm khác vang lên: “Được rồi, giỏ không đựng được nữa. Cẩu Đản, em cầm châu chấu giúp chị.”

Giọng nói này cực kỳ hay, bên trong còn lộ ra sự uể oải và mềm yếu giống như mọi người trêи thế giới này đều dành hết sự cưng chiều và đồ vật quý giá cho cô, nhưng những thứ này rất khó lọt vào mắt của cô.

Đứa trẻ được chọn rất kϊƈɦ động, nó vừa mừng vừa lo nói: “Lâm Vi Dân, mau đưa cho tao, chị Dao Dao bảo tao cầm giúp chị!”

Bọn nhỏ ồn ào vây quanh Trình Dao Dao đi xa.

Mọi người trong thôn đều biết “Công việc” của Trình Dao Dao là gì. Đều là nhổ cỏ, nhưng Trình Dao Dao không phải xuống đất mà được nuông chiều ở nhà họ Tạ. Hai giỏ cỏ heo giao cho đại đội mỗi ngày đều được mấy đứa nhỏ tranh nhau lấy giúp cô.

Vì sao chứ? Sống lại một đời, cô không thể trở mình nhưng Trình Dao Dao lại càng ngày càng tốt.

Chờ lấy lại tinh thần, mười ngón tay của Trình Nặc Nặc đều cắm sâu vào trong bùn. Cô cúi đầu nhìn ngọc bội trước ngực, đột nhiên cả người run lên.

Có phải cô bỏ qua điểm quan trọng nào không? Miếng ngọc này giống hệt miếng ngọc của Trình Dao Dao nhưng đến tận bây giờ vẫn không có linh tuyền. Chẳng lẽ do nó không chạm vào Trình Dao Dao sao? Trình Nặc Nặc hiểu ra, hai mắt cô phát sáng.

Cô nhìn hoa màu trong đất. Dạo này Trình Dao Dao bị người nhà họ Tạ giấu kỹ, mình phải tìm biện pháp tới gần cô ta xem cô ta có thể kϊƈɦ thích linh tuyền không. Nhưng công việc trong ruộng quá mệt, cô không thể phân thân được.

Trình Dao Dao không biết mình bị người khác để mắt tới. Cuộc sống của cô trôi qua rất phong phú, lịch trình được sắp xếp kín mít.

Lịch trình một ngày của Trình Dao Dao được an bài như sau:

6h30 dậy, cho Cường Cường ăn, đi nhặt trứng gà. Sau đó đi ăn sáng rồi lại quay về ngủ một giấc.

8h sáng dậy đọc sách.

11h nấu cơm.

11h40 đi đưa cơm cho Tạ Chiêu.

Lề mề ở trong ruộng đến 2h chiều thì đi cắt cỏ heo với bọn nhỏ, sau đó đi chơi.

5h quay lại ruộng rồi cùng Tạ Chiêu về nhà.

7h tối học bài (dính nhau) với Tạ Chiêu nửa giờ, đi ngủ.

Ngày nào cũng phong phú.

Qua một trận mưa xuân, trêи bờ ruộng mọc rau khúc. Rau khúc màu xanh nhạt, bên trêи có một lớp lông tơ màu trắng, mấy cây mọc rời rạc ở trong đất hoang.

(Rau khúc hay còn gọi là thử khúc thảo. Lá mọc so le, không cuống, có phiến hẹp dài, dài 2,5-4,5cm, rộng 0,2-0,4cm. Cụm hoa ở ngọn các nhánh, dày, to vào cỡ 2cm; hoa đầu to 2-3mm.Rau khúc có vị hơi ngọt, tính bình, thư phế chỉ khái, điều kinh và hạ huyết áp.)

Trình Dao Dao vừa nghe có rau khúc, sáng hôm sau liền cầm rổ đi theo Tạ Chiêu ra ruộng, cô muốn hái một ít rau khúc làm bánh khúc ăn. Bà Tạ dậy từ sớm ngâm đậu đỏ rồi.

Tạ Chiêu làm việc ở trong ruộng, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn Trình Dao Dao ở bờ ruộng.

Lâm Đại Quan đứng bên cạnh nói: “Không mất được đâu, đừng nhìn nữa!”

Lâm Quý cười nói: “Không phải sợ mất, mà là nhìn chưa đủ đó!”

Mấy người đàn ông cười ha hả. Dạo này Trình Dao Dao thường ra ruộng đưa cơm sau đó đi hái rau dại với Tạ Chiêu, mọi người đều trêu Tạ Chiêu còn chưa kết hôn đã trở thành một người sợ vợ rồi, nhưng trong lòng ai cũng hâm mộ.

“Là nhìn không đủ.” Tạ Chiêu bình tĩnh nói: “Không cho mấy người nhìn, đi xem mầm rau đi.”

Mấy người đàn ông đến cạnh Tạ Chiêu nhìn mầm rau màu xanh nhạt trong tay Tạ Chiêu, trong lòng nóng như lửa: “Thật sự trồng được rồi!”

Bọn họ làm không công hơn nửa tháng, nhà trồng rau thật sự có hiệu quả rồi! Nhóm rau mới mọc này sớm hơn thị trường hai tháng đó!

Tạ Chiêu tập trung tinh thần thảo luận kinh nghiệm trồng rau với ấy người đàn ông, hắn không chú ý tới Trình Dao Dao đã chạy đi ra rồi.

Chapter
1 Chương 1: Thợ săn và mỹ nhân
2 Chương 2: Chạy theo thanh niên trí thức nhỏ
3 Chương 3: Cảm ơn anh Tam
4 Chương 4: Canh gừng đường đỏ
5 Chương 5: Phong ba mua thịt heo
6 Chương 6: Thịt heo rừng xào ớt
7 Chương 7: Canh bún mọc
8 Chương 8: Đi hái nấm
9 Chương 9: Nấm tre và rắn xanh
10 Chương 10: Nấm tre đổi chuột
11 Chương 11: Thu hoạch lớn nấm dại
12 Chương 12: Canh nấm tạp, thịt chuột tre kho tàu
13 Chương 13: Bánh cao lương chấm canh thịt
14 Chương 14: Gieo mạ và con đỉa
15 Chương 15: Uống nước suối
16 Chương 16: Quả dâu và độc rắn
17 Chương 17: Giải độc
18 Chương 18: Giải độc 2
19 Chương 19: Giải độc 3
20 Chương 20: Bánh cao lương làm từ kiều mạch
21 Chương 21: Quả mơ và rau dại nắm
22 Chương 22: Hái anh đào
23 Chương 23: Nước thanh mai nấu đường vàng
24 Chương 24: Thanh mai Đông Khôi
25 Chương 25: Bán tóc
26 Chương 26: Mì Dương Xuân, rau xào thịt
27 Chương 27: Sa Kỳ Mã và thư
28 Chương 28: Sữa bột và đom đóm
29 Chương 29: Mật hoa chuối tây
30 Chương 30: Trứng ngỗng trời và gối tre
31 Chương 31: Nụ hoa sen mới lộ ra góc nhọn
32 Chương 32: Cánh hoa sen
33 Chương 33: Hút dương khí
34 Chương 34: Giấc mơ đẹp
35 Chương 35: Em muốn ở nhà anh
36 Chương 36: Em muốn ở nhà anh
37 Chương 37: Em muốn hôn anh
38 Chương 38: Tôi muốn đi Tạ gia
39 Chương 39: Đèn pin cầm tay
40 Chương 40: Chuyển vào Tạ gia
41 Chương 41: Nghe lời anh
42 Chương 42: Nấu cơm tối
43 Chương 43: Nấu cơm tối
44 Chương 44: Cà chua trộn đường
45 Chương 45: Canh bí đỏ
46 Chương 46: Tắm rửa
47 Chương 47: Lấy cỏ heo
48 Chương 48: Chung giường
49 Chương 49: Sư tử lớn
50 Chương 50: Bánh mì trứng gà
51 Chương 51: Xác ve
52 Chương 52: Dấu hôn
53 Chương 53: Tạ Chiêu, có con gái tìm
54 Chương 54: Tích lũy vốn lấy vợ
55 Chương 55: Bộ mặt thật của sư tử lớn
56 Chương 56: Ghép bàn
57 Chương 57: Tạ Chiêu
58 Chương 58: Sửa giày 1
59 Chương 59: Sửa giày 2
60 Chương 60: Socola Liên Xô
61 Chương 61: Tích góp trứng gà, ăn sủi cảo
62 Chương 62: Xuân cung đồ
63 Chương 63: Ăn dưa
64 Chương 64: Bồn tắm
65 Chương 65: Trông coi ruộng dưa
66 Chương 66: Chụp ảnh
67 Chương 67: Câu tôm hùm
68 Chương 68: Đưa cơm
69 Chương 69: Bánh đúc đậu
70 Chương 70: Say rượu
71 Chương 71: Xảy ra chuyện
72 Chương 72: Dưỡng thương
73 Chương 73: Tiền đặt cược
74 Chương 74: Không ngoan
75 Chương 75: Giáo dục tình yêu
76 Chương 76: Thạch đen
77 Chương 77: Đỗ ướp
78 Chương 78: Đỗ ướp xào thịt
79 Chương 79: Con dê nhỏ
80 Chương 80: Ôm ngủ
81 Chương 81: Người đàn bà hư hỏng
82 Chương 82: Thẩm tra
83 Chương 83: Tầng hai
84 Chương 84: Đi Làm
85 Chương 85: Mèo Con Có Tên Rồi
86 Chương 86: Giặt Màn
87 Chương 87: Đào Củ Sen
88 Chương 88: Uống Nhầm Nước Linh Tuyền
89 Chương 89: Mẹ Đào Kim
90 Chương 90: Đóng phim
91 Chương 91: Chụp ảnh nhà cũ
92 Chương 92: Không muốn chụp
93 Chương 93: Giấc mơ kinh hoàng
94 Chương 94: Tấm thảm nhung
95 Chương 95: Củ sen nhồi gạo nếp
96 Chương 96: Cơm nếp nắm
97 Chương 97: Củ mã thầy
98 Chương 98: Dầu cua
99 Chương 99: Trình Dao Dao không ở đây
100 Chương 100: Thế thân
101 Chương 101: Mượn góc quay
102 Chương 102: Bón cơm cho em ăn
103 Chương 103: Rượu gạo
104 Chương 104: Canh phổi
105 Chương 105: Chia tay
106 Chương 106: Nhặt vàng
107 Chương 107: Hạt dưa vàng
108 Chương 108: Bóc vỏ cua
109 Chương 109: Về Thượng Hải chiếm địa bàn
110 Chương 110: Cháu bán đồ Phế liệu
111 Chương 111: Rèm nhung
112 Chương 112: Nhớ Tạ Chiêu
113 Chương 113: Bánh mì gối
114 Chương 114: Trình Nặc Nặc không về
115 Chương 115: Cửa hàng hữu nghị
116 Chương 116: Tôi có người yêu rồi
117 Chương 117: Cơm rang nhím biển
118 Chương 118: Tu La Tràng
119 Chương 119: Không chia tay
120 Chương 120: Bên cửa sổ
121 Chương 121: Bên cửa sổ
122 Chương 122: Đi dạo khu thị trường tự do
123 Chương 123: Hộp đựng trang sức khảm trai và dương chi bạch ngọc
124 Chương 124: Bữa tối dưới ánh nến
125 Chương 125: Tặng quà cho anh
126 Chương 126: Sandwich cá ngừ
127 Chương 127: Sân trường
128 Chương 128: Bố phản đối cuộc hôn nhân này!
129 Chương 129: Tai bay vạ gió
130 Chương 130: Nguồn gốc của ngọc bội
131 Chương 131: Canh Tom Yum
132 Chương 132: Ngủ cùng nhau
133 Chương 133: Đón năm mới cùng nhau
134 Chương 134: Đón giao thừa
135 Chương 135: Làm mai cho Tạ Chiêu
136 Chương 136: Thịt chiên giòn
137 Chương 137: Ruột già xào ớt và tiền vàng
138 Chương 138: Lời tuyên thệ kết hôn
139 Chương 139: Hái lá tía tô và sơn tra núi
140 Chương 140: Trứng gà trộn cơm
141 Chương 141: Nuôi lợn con
142 Chương 142: Hồ Nước trên đỉnh núi
143 Chương 143: Canh cá
144 Chương 144: Bánh khúc nhân đậu đỏ
145 Chương 145: Nửa đêm kinh hồn
146 Chương 146: Trộm linh tuyền
147 Chương 147: Pudding sữa dê
148 Chương 148: Cô cũng xuyên qua sao
149 Chương 149: Nhật ký xem mắt của Cường Cường
150 Chương 150: Bánh bao dưa muối
151 Chương 151: Canh gà hầm sâm
152 Chương 152: Giải nhiệt
153 Chương 153: Trứng ốp lết
154 Chương 154: Chưa kết hôn mà có con
155 Chương 155: Cường Cường Nhưỡng Nhưỡng
156 Chương 156: Cơm ở nhà ăn
157 Chương 157: Hái rau khúc
158 Chương 158: Ngọc bội thật hay giả
159 Chương 159: Cây mâm xôi
160 Chương 160: Rắn độc
161 Chương 161: Cường Cường về nhà
162 Chương 162: Rau trộn Triều Tiên
163 Chương 163: Bôi thuốc giúp em
164 Chương 164: Bánh quy vị mâm xôi
165 Chương 165: Ngã xuống núi
166 Chương 166: Bí mật
167 Chương 167: Sảy thai
168 Chương 168: Chó con đến rồi
169 Chương 169: Tạ Tủng Tủng
170 Chương 170: Bánh kem dâu tây
171 Chương 171: Lục Thanh Đường
172 Chương 172: Quà sinh nhật
173 Chương 173: Lá gói bánh tro
174 Chương 174: Bà Tạ mắng người
175 Chương 175: Ở nhà ai?
176 Chương 176: Bánh ú nhân thịt và trứng muối
177 Chương 177: Túi đựng trứng
178 Chương 178: Không nhận nợ
179 Chương 179: Linh tuyền
180 Chương 180: Phóng hỏa
181 Chương 181: Trình Nặc Nặc logout
182 Chương 182: Nhưỡng Nhưỡng về rồi
183 Chương 183: Bên trong rừng tre
184 Chương 184: Kho báu nhà họ Tạ
185 Chương 185: Gà chiên giòn
186 Chương 186: Kén tằm
187 Chương 187: Thi đại học
188 Chương 188: Quá trình thi đại học
189 Chương 189: Phần thưởng của anh
190 Chương 190: Bánh Nếp
191 Chương 191: Cầu hôn
192 Chương 192: Cửa hàng thời trang và nhà máy sản xuất vật liệu gỗ
193 Chương 193: Năm mới thuận lợi
194 Chương 194: Xưởng đồ Hộp
195 Chương 195: Cuộc sống ở đại học
196 Chương 196: Biệt thự cổ
197 Chương 197: Xa xôi
198 Chương 198: Đăng ký kết hôn
199 Chương 199: Động phòng
200 Chương 200: Tâm tư của con gái
201 Chương 201: Trình Dao Dao nổi tiếng
202 Chương 202: Cường Cường đến thành phố
203 Chương 203: Giáng Sắc
204 Chương 204: Ngoại truyện đặc biệt
205 Chương 205: Anh hùng cứu mỹ nhân
206 Chương 206: Xích đu và hoa tường vi
207 Chương 207: Tiểu Phi
208 Chương 208: Kết truyện
209 Chương 209: Ngoại truyện 1: Rắn nước không có độc
210 Chương 210: Ngoại truyện 2: Con trai nhà họ Tạ
211 Chương 211: Ngoại truyện 3: Lục Thanh Đường và Tạ Phi
212 Chương 212: Ngoại truyện 4: Nhật ký ăn vụng của con trai
213 218: Kết Truyện
214 217: Tiểu Phi
215 216: Xích Đu Và Hoa Tường Vi
Chapter

Updated 215 Episodes

1
Chương 1: Thợ săn và mỹ nhân
2
Chương 2: Chạy theo thanh niên trí thức nhỏ
3
Chương 3: Cảm ơn anh Tam
4
Chương 4: Canh gừng đường đỏ
5
Chương 5: Phong ba mua thịt heo
6
Chương 6: Thịt heo rừng xào ớt
7
Chương 7: Canh bún mọc
8
Chương 8: Đi hái nấm
9
Chương 9: Nấm tre và rắn xanh
10
Chương 10: Nấm tre đổi chuột
11
Chương 11: Thu hoạch lớn nấm dại
12
Chương 12: Canh nấm tạp, thịt chuột tre kho tàu
13
Chương 13: Bánh cao lương chấm canh thịt
14
Chương 14: Gieo mạ và con đỉa
15
Chương 15: Uống nước suối
16
Chương 16: Quả dâu và độc rắn
17
Chương 17: Giải độc
18
Chương 18: Giải độc 2
19
Chương 19: Giải độc 3
20
Chương 20: Bánh cao lương làm từ kiều mạch
21
Chương 21: Quả mơ và rau dại nắm
22
Chương 22: Hái anh đào
23
Chương 23: Nước thanh mai nấu đường vàng
24
Chương 24: Thanh mai Đông Khôi
25
Chương 25: Bán tóc
26
Chương 26: Mì Dương Xuân, rau xào thịt
27
Chương 27: Sa Kỳ Mã và thư
28
Chương 28: Sữa bột và đom đóm
29
Chương 29: Mật hoa chuối tây
30
Chương 30: Trứng ngỗng trời và gối tre
31
Chương 31: Nụ hoa sen mới lộ ra góc nhọn
32
Chương 32: Cánh hoa sen
33
Chương 33: Hút dương khí
34
Chương 34: Giấc mơ đẹp
35
Chương 35: Em muốn ở nhà anh
36
Chương 36: Em muốn ở nhà anh
37
Chương 37: Em muốn hôn anh
38
Chương 38: Tôi muốn đi Tạ gia
39
Chương 39: Đèn pin cầm tay
40
Chương 40: Chuyển vào Tạ gia
41
Chương 41: Nghe lời anh
42
Chương 42: Nấu cơm tối
43
Chương 43: Nấu cơm tối
44
Chương 44: Cà chua trộn đường
45
Chương 45: Canh bí đỏ
46
Chương 46: Tắm rửa
47
Chương 47: Lấy cỏ heo
48
Chương 48: Chung giường
49
Chương 49: Sư tử lớn
50
Chương 50: Bánh mì trứng gà
51
Chương 51: Xác ve
52
Chương 52: Dấu hôn
53
Chương 53: Tạ Chiêu, có con gái tìm
54
Chương 54: Tích lũy vốn lấy vợ
55
Chương 55: Bộ mặt thật của sư tử lớn
56
Chương 56: Ghép bàn
57
Chương 57: Tạ Chiêu
58
Chương 58: Sửa giày 1
59
Chương 59: Sửa giày 2
60
Chương 60: Socola Liên Xô
61
Chương 61: Tích góp trứng gà, ăn sủi cảo
62
Chương 62: Xuân cung đồ
63
Chương 63: Ăn dưa
64
Chương 64: Bồn tắm
65
Chương 65: Trông coi ruộng dưa
66
Chương 66: Chụp ảnh
67
Chương 67: Câu tôm hùm
68
Chương 68: Đưa cơm
69
Chương 69: Bánh đúc đậu
70
Chương 70: Say rượu
71
Chương 71: Xảy ra chuyện
72
Chương 72: Dưỡng thương
73
Chương 73: Tiền đặt cược
74
Chương 74: Không ngoan
75
Chương 75: Giáo dục tình yêu
76
Chương 76: Thạch đen
77
Chương 77: Đỗ ướp
78
Chương 78: Đỗ ướp xào thịt
79
Chương 79: Con dê nhỏ
80
Chương 80: Ôm ngủ
81
Chương 81: Người đàn bà hư hỏng
82
Chương 82: Thẩm tra
83
Chương 83: Tầng hai
84
Chương 84: Đi Làm
85
Chương 85: Mèo Con Có Tên Rồi
86
Chương 86: Giặt Màn
87
Chương 87: Đào Củ Sen
88
Chương 88: Uống Nhầm Nước Linh Tuyền
89
Chương 89: Mẹ Đào Kim
90
Chương 90: Đóng phim
91
Chương 91: Chụp ảnh nhà cũ
92
Chương 92: Không muốn chụp
93
Chương 93: Giấc mơ kinh hoàng
94
Chương 94: Tấm thảm nhung
95
Chương 95: Củ sen nhồi gạo nếp
96
Chương 96: Cơm nếp nắm
97
Chương 97: Củ mã thầy
98
Chương 98: Dầu cua
99
Chương 99: Trình Dao Dao không ở đây
100
Chương 100: Thế thân
101
Chương 101: Mượn góc quay
102
Chương 102: Bón cơm cho em ăn
103
Chương 103: Rượu gạo
104
Chương 104: Canh phổi
105
Chương 105: Chia tay
106
Chương 106: Nhặt vàng
107
Chương 107: Hạt dưa vàng
108
Chương 108: Bóc vỏ cua
109
Chương 109: Về Thượng Hải chiếm địa bàn
110
Chương 110: Cháu bán đồ Phế liệu
111
Chương 111: Rèm nhung
112
Chương 112: Nhớ Tạ Chiêu
113
Chương 113: Bánh mì gối
114
Chương 114: Trình Nặc Nặc không về
115
Chương 115: Cửa hàng hữu nghị
116
Chương 116: Tôi có người yêu rồi
117
Chương 117: Cơm rang nhím biển
118
Chương 118: Tu La Tràng
119
Chương 119: Không chia tay
120
Chương 120: Bên cửa sổ
121
Chương 121: Bên cửa sổ
122
Chương 122: Đi dạo khu thị trường tự do
123
Chương 123: Hộp đựng trang sức khảm trai và dương chi bạch ngọc
124
Chương 124: Bữa tối dưới ánh nến
125
Chương 125: Tặng quà cho anh
126
Chương 126: Sandwich cá ngừ
127
Chương 127: Sân trường
128
Chương 128: Bố phản đối cuộc hôn nhân này!
129
Chương 129: Tai bay vạ gió
130
Chương 130: Nguồn gốc của ngọc bội
131
Chương 131: Canh Tom Yum
132
Chương 132: Ngủ cùng nhau
133
Chương 133: Đón năm mới cùng nhau
134
Chương 134: Đón giao thừa
135
Chương 135: Làm mai cho Tạ Chiêu
136
Chương 136: Thịt chiên giòn
137
Chương 137: Ruột già xào ớt và tiền vàng
138
Chương 138: Lời tuyên thệ kết hôn
139
Chương 139: Hái lá tía tô và sơn tra núi
140
Chương 140: Trứng gà trộn cơm
141
Chương 141: Nuôi lợn con
142
Chương 142: Hồ Nước trên đỉnh núi
143
Chương 143: Canh cá
144
Chương 144: Bánh khúc nhân đậu đỏ
145
Chương 145: Nửa đêm kinh hồn
146
Chương 146: Trộm linh tuyền
147
Chương 147: Pudding sữa dê
148
Chương 148: Cô cũng xuyên qua sao
149
Chương 149: Nhật ký xem mắt của Cường Cường
150
Chương 150: Bánh bao dưa muối
151
Chương 151: Canh gà hầm sâm
152
Chương 152: Giải nhiệt
153
Chương 153: Trứng ốp lết
154
Chương 154: Chưa kết hôn mà có con
155
Chương 155: Cường Cường Nhưỡng Nhưỡng
156
Chương 156: Cơm ở nhà ăn
157
Chương 157: Hái rau khúc
158
Chương 158: Ngọc bội thật hay giả
159
Chương 159: Cây mâm xôi
160
Chương 160: Rắn độc
161
Chương 161: Cường Cường về nhà
162
Chương 162: Rau trộn Triều Tiên
163
Chương 163: Bôi thuốc giúp em
164
Chương 164: Bánh quy vị mâm xôi
165
Chương 165: Ngã xuống núi
166
Chương 166: Bí mật
167
Chương 167: Sảy thai
168
Chương 168: Chó con đến rồi
169
Chương 169: Tạ Tủng Tủng
170
Chương 170: Bánh kem dâu tây
171
Chương 171: Lục Thanh Đường
172
Chương 172: Quà sinh nhật
173
Chương 173: Lá gói bánh tro
174
Chương 174: Bà Tạ mắng người
175
Chương 175: Ở nhà ai?
176
Chương 176: Bánh ú nhân thịt và trứng muối
177
Chương 177: Túi đựng trứng
178
Chương 178: Không nhận nợ
179
Chương 179: Linh tuyền
180
Chương 180: Phóng hỏa
181
Chương 181: Trình Nặc Nặc logout
182
Chương 182: Nhưỡng Nhưỡng về rồi
183
Chương 183: Bên trong rừng tre
184
Chương 184: Kho báu nhà họ Tạ
185
Chương 185: Gà chiên giòn
186
Chương 186: Kén tằm
187
Chương 187: Thi đại học
188
Chương 188: Quá trình thi đại học
189
Chương 189: Phần thưởng của anh
190
Chương 190: Bánh Nếp
191
Chương 191: Cầu hôn
192
Chương 192: Cửa hàng thời trang và nhà máy sản xuất vật liệu gỗ
193
Chương 193: Năm mới thuận lợi
194
Chương 194: Xưởng đồ Hộp
195
Chương 195: Cuộc sống ở đại học
196
Chương 196: Biệt thự cổ
197
Chương 197: Xa xôi
198
Chương 198: Đăng ký kết hôn
199
Chương 199: Động phòng
200
Chương 200: Tâm tư của con gái
201
Chương 201: Trình Dao Dao nổi tiếng
202
Chương 202: Cường Cường đến thành phố
203
Chương 203: Giáng Sắc
204
Chương 204: Ngoại truyện đặc biệt
205
Chương 205: Anh hùng cứu mỹ nhân
206
Chương 206: Xích đu và hoa tường vi
207
Chương 207: Tiểu Phi
208
Chương 208: Kết truyện
209
Chương 209: Ngoại truyện 1: Rắn nước không có độc
210
Chương 210: Ngoại truyện 2: Con trai nhà họ Tạ
211
Chương 211: Ngoại truyện 3: Lục Thanh Đường và Tạ Phi
212
Chương 212: Ngoại truyện 4: Nhật ký ăn vụng của con trai
213
218: Kết Truyện
214
217: Tiểu Phi
215
216: Xích Đu Và Hoa Tường Vi