Chương 2: Vòng ngọc phượng huyết

Nam Hiên Võ đế năm thứ hai, mùng sáu tháng ba, ngày lành tháng tốt.

Hôm nay là ngày đại hôn của tứ Vương gia Lãnh Kỳ Túc cùng nghĩa nữ của Lý Phi tướng quân, Lý Mạnh Trang.

Nhưng vốn chỉ có hai người con trai như Lý Phi tướng quân từ lúc nào lại mọc ra thêm một nghĩa nữ? Đến cả những đồng liêu lâu năm của ông cũng chẳng hay biết việc này. Chỉ đến tận khi Lãnh Kỳ Túc trên triều tự mình xin chiếu chỉ ban hôn, mọi người mới biết đến sự tồn tại của nàng ấy. Tuy có chút ngạc nhiên, nhưng suy cho cùng đó là chuyện riêng nhà Lý tướng quân, người ngoài như họ không tiện hỏi nhiều.

Của hồi môn ùn ùn kéo đến, kèn nhạc liên miên không dứt, đội ngũ rước đâu náo nhiệt khôn cùng, khí thế bức người, kéo dài liên tiếp mấy dặm.

Lúc đi ngang một mảnh rừng, không biết từ đâu bất ngờ nổi lên một trận gió lớn dữ dội. Cơn gió cát cứ thế bay thốc vào mặt làm mờ tầm nhìn, kèm theo một mùi hương kì lạ ngập tràn không khí khiến mọi người chưa kịp suy nghĩ gì nhiều liền lần lượt ngã xuống bất tỉnh.

Kiệu hoa bất ngờ hạ xuống đất khiến cho người con gái trong kiệu bị dọa sợ đến nhảy dựng lên. Nàng khẽ nâng khăn hỉ, đang muốn tìm hiểu tình hình xung quanh như thế nào thì bất ngờ rèm kiệu bị ai đó vén lên.

Đó là một bạch y nam tử, với vẻ ngoài xinh đẹp bức người, dưới nắng sớm ban mai, nhìn y chẳng khác gì một vị thần tiên không nhiễm một chút bụi trần. “Dật ca ca...”, người con gái vui mừng kêu lên, nhưng lại sực nhớ ra điều gì đó khiến nàng không khỏi cảnh giác nhìn bốn phía, “Sao huynh lại đến đây?” Nam tử đó cười nhạt, một nụ cười như nắng sớm mê hoặc lòng người, sau đó y khom lưng bước vào kiệu, nhẹ nhàng nắm lấy tay người con gái ấy, “Sương nhi, thật xin lỗi! Chỉ vì ta mà nàng phải hy sinh đến bước này!”

“Dật ca ca...”, khi người con gái đang muốn mở miệng nói chuyện thì đôi môi anh đào đã bị một ngón tay thon dài ngăn lại. Với đôi mắt đen láy như mực ngập tràn nhu tình mật ý đang không ngừng lưu động bên trong, nam tử chầm chậm lên tiếng, “Sương nhi, nàng yên tâm, ngày việc lớn thành cũng chính là ngày ta đem giang sơn này làm của hồi môn rước nàng vào cửa! Vật này chính là tín vật của ta!”

Cảm nhận mu bàn tay một trận mát lạnh, người con gái hạ mắt nhìn, không biết từ bao giờ ở cổ tay nàng đã xuất hiện một chiếc vòng Phượng huyết. Chiếc vòng với màu đỏ ấm nóng trong suốt, trên nền da tuyết trắng của nàng, càng thêm nổi bật muôn phần. Không đợi nàng có bất kì phản ứng gì, chỉ nghe một tiếng tà áo khẽ phất, nam tử trước mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Nửa canh giờ sau, đội ngũ rước dâu cứ thế tiếp tục đánh trống thổi kèn, vui vẻ náo nhiệt đi đến Tứ vương phủ. Mọi người đối với nửa canh giờ bất tỉnh khi nãy một chút kí ức cũng không có, cũng may là tân nương không biến mất.

Mặc Sương ngồi trong kiệu, tầm nhìn đã bị chiếc khăn hỉ che khuất, theo từng nhịp điệu lắc lư của cỗ kiệu, trái tim nàng cũng bắt đầu phập phồng không thôi. Đúng, nàng chính là người con gái ngày đó Lãnh kỳ Túc mua ở khu chợ nô lệ, Mạnh Trang chẳng qua là một cái tên nàng bịa ra. Nàng khi ấy mang mặt nạ, đóng giả vai một nữ nô hèn nhát, mục đích không gì ngoài việc trà trộn vào Tứ vương phủ.

Bước một của kế hoạch, thành công!

Chỉ không nghĩ đến Lãnh Kỳ Túc lại có thể trong thời gian cực ngắn liền quyết định cho nàng ngồi lên vị trí Vương phi.

Nàng biết từ xưa, người sinh ra trong nhà đế vương vốn có nhiều chuyện thân bất do kỷ, thân phận “Vương phi” chẳng qua cũng chỉ là một con cờ chính trị. Thật ra đương kim Thái hậu và Hoàng thượng vốn đã có ý định chỉ hôn cho Lãnh kỳ Túc. Vì thế lý do hắn tìm một người thân cô thế cô, không gia đình như nàng lắp vào chỗ trống đó không gì khác ngoài việc không muốn họ điều khiển con cờ này. Còn việc cho nàng thân phận nghĩa nữ của Lý Phi tướng quân là để hoàng thất không có gì để dị nghị, dù sao thứ mà hôn nhân hoàng gia coi trọng luôn là “Môn đăng hộ đối”.

Chỉ là...