Chương 63: Về lại tứ minh

Cái thôn trang này nhỏ bé lắm, tối đa cũng chỉ có hơn mười mái nhà đang nằm im như ngái ngủ. Thuần Vu Thông trầm tư một chút rồi chậm bước đi vào. Chàng hoàn toàn không có ý tìm nơi ăn cơm hoặc nghỉ đêm, chỉ vì chàng đang hoang mang trong dạ nên cứ bước bừa tới trước chẳng có mục đích gì cả...

Thế rồi, chàng cứ vừa đi vừa nghĩ ngợi, từ miệng Thượng Quan Thụy Kỳ mà biết tới tên Vô Vi Tử, chắc lão Thượng Quan ấy trong lúc thập tử nhất sinh không dám dối gạt chàng. Thế ra, Vô Vi Tử mới là kẻ thù bất cộng đới thiên của chàng?

Nhưng biết tìm Vô Vi Tử ở nơi nào, đó là điều khiến chàng đau đầu. Hiện tại chàng có nên đến Thái Nhạc Sơn, hay là...

Bỗng nhiên, một tiếng thánh thót gọi lớn:

- Biểu ca...

Thuần Vu Thông vừa khinh ngạc vừa vui mừng khi nhận ra đó là Hàn Bình Nhi, chàng vội lướt thân tới kêu lên:

- Biểu muội sao lại có mặt ở nơi này?

Bình Nhi cũng vừa kinh ngạc vừa vui mừng:

- Còn biểu ca, sao biểu ca lại có mặt ở nơi này?

Thuần Vu Thông thở dài:

- Kể ra quá dài, bất quá...

Chàng hạ giọng xuống thấp:

- Có việc này ta cần báo cho biểu muội biết.

Hàn Bình Nhi vội hỏi:

- Việc gì mà sao biểu ca trịnh trọng thế?

Chàng hỏi trước:

- Biểu muội sẵn lòng tin ta chứ?

Bình Nhi gấp rút đáp:

- Biểu ca sao lại hỏi vậy, tiểu muội không tin biểu ca thì tin ai nữa, sự thực có việc gì biểu ca hãy nói mau đi!

Thuần Vu Thông lại thở dài:

- Mối thù của thúc tổ, ta đã báo xong. Tuy kẻ thù bị ta giết chứ không phải do biểu muội giết nhưng cũng là báo ứng, biểu muội có thể yên tâm được rồi đó.

Bình Nhi rất khích động:

- Đúng thật vậy ư?

Chàng ngưng trọng:

- Biểu muội nói sẵn lòng tin ta vì sao bây giờ lại hoài nghi?

Bình Nhi ứa nước mắt:

- Biểu muội vừa mừng vừa thương tâm, biểu ca ơi, kẻ thù chính là ai vậy?

Chàng đáp luôn:

- Chính là Tứ Minh Bảo chủ Qua Vân Tường.

- A ...?

Bình Nhi kêu lên:

- Té ra là lão ư?

- Biểu muội an tâm chưa?

Nàng bắt đầu ấm ức khóc:

- Tại sao lại bị biểu ca giết chết?

Chàng tức thì đem câu chuyện vừa xảy ra kể lại một cách sơ lược, nhưng trong lòng có ít nhiều bất an, vì kẻ giết Hàn Tử Anh đúng ra đâu phải là Qua Vân Tường?

Bình nhi nghiến răng:

- Xác chết của lão ở đâu?

Thuần Vu Thông chau mày:

- Biểu muội hỏi để làm chi?

- Biểu muội chưa chém được lão ba kiếm lòng vẫn chưa an.

Thuần Vu Thông gượng cười:

- Biểu muội ơi nếu chịu nghe lời ta, hãy tạm gác lại việc ấy. Người ta đã chết rồi dù có chém ba mươi kiếm cũng đâu có hay biết gì?

Bình Nhi không thấy nói gì nữa, chàng thừa cơ hỏi tiếp:

- Vu lão tiền bối và Mộc tiền bối đâu rồi?

Bình Nhi đáp:

- Biểu muội thật hồ đồ, nghĩa phụ và nghĩa mẫu đến đây vì muốn trợ giúp biểu ca vì họ đã biết chuyện biểu ca vừa kể đó, nhưng hình như còn có việc trọng yếu gì khác nữa...

Ánh mắt nàng chuyển động tiếp lời:

- Nghe nói có liên quan đến người nào nữa tên là Vô Vi Tử.

- A ...?

Thuần Vu Thông vừa kinh ngạc vừa vui mừng:

- Nhị vị lão gia đang ở đâu?

Bình Nhi chưa kịp đáp bỗng nghe hai tiếng cười dài:

- Thuần Vu công tử, chúng ta đến đây!

Thuần Vu Thông cả mừng, thì ra âm thanh ấy chính là của vợ chồng Vu Trường Thanh và Đoan Mộc Phương. Chàng liền tiến lại:

- Vãn bối bái kiến nhị vị tiền...

Vu Trường Thanh vội đưa tay ngăn lại:

- Công tử miễn lễ! Từ khi từ biệt, phu phụ ta cố hết sức tìm kiếm tin tức kẻ thù của công tử, quả nhiên có nghe một vài đầu mối rồi cố sức truy tầm đã biết đó là bọn Thượng Quan Thụy Kỳ...

Đoan Mộc Phương ngắt lời:

- Nhưng chúng ta đã chậm một bước, công tử đã biết tên thủ phạm ấy rồi!

Vu Trường Thanh vẫn cười:

- Ai bảo chậm bước, vì chúng ta còn một tin trọng yếu vẫn sớm một bước, có lẽ công tử còn chưa biết.

Thuần Vu Thông vội nói:

- Xin mời tiền bối chỉ bảo.

Vu Trường Thanh cười khanh khách:

- Tin này có liên quan đến Vô Vi Tử, vì cứ theo lão hủ được biết huyết án năm xưa ở Thuần Vu Sơn Trang chẳng những chính do tên này chủ mưu, mà y còn ngầm hạ độc thủ đầu tiên đả thương mẫu thân của công tử trúng ngay Ngũ Âm Tuyệt Mạch....

Chàng càng gấp hỏi:

- Tiền bối có biết Vô Vi Tử ở nơi nào không?

Vu Trường Thanh cười đáp:

- Nếu không biết thì sao gọi là tin tức được ...?

Ngữ điệu lão trầm xuống:

- Vô Vi Tử nguyên vốn ẩn cư ở Lĩnh Nam nhưng trước đây một tháng y đã lên đường đến Tứ Minh Bảo.

Thuần Vu Thông cả mừng:

- Tin tức này có lẽ không sai, vãn bối sẽ tức khắc đến Tứ Minh Bảo báo thù cho mẫu thân.

- Hay lắm, bất quá công tử không cần quá gấp vì tất cả hành tung của Vô Vi Tử bị các đệ tử Cùng Gia Bang theo dõi rất kỹ.

- Tin tức của Cùng Gia Bang cực kỳ nhanh nhạy, nếu đã theo dõi mục tiêu nào tất không còn sợ bị vuột mất. Bất quá vãn bối rất nóng ruột báo thù, xin bái biệt ở đây.

Bình Nhi chau mày:

- Biểu ca, cho em đi theo với!

Chàng lắc đầu:

- Bất tất, tự ta cũng đủ ứng phó rồi!

Bình Nhi còn định nói gì nữa nhưng bị Vu Trường Thanh cướp lời:

- Hài tử, con không nên gấp, con tưởng nghĩa phụ, nghĩa mẫu không đi theo công tử ư?

Bình Nhi hào hứng kêu lên:

- Đa tạ nghĩa phụ, nghĩa mẫu.

Thuần Vu Thông vội nói:

- Vãn bối không dám phiền thêm nhị vị tiền bối, vì...

Vu Trường Thanh xua tay cắt lời chàng:

- Vì không được phải không ...?

Lão cười hì hì:

- Nói thực, bây giờ chúng ta đang dẫn Bình Nhi du sơn du thủy, dẫn nó đến Tứ Minh cũng như đi chơi, có gì mà không được?

- Nhưng vãn bối vẫn cảm thấy trong lòng bất an.

Vu Trường Thanh cười lớn:

- Không cần nói nữa... bất quá, chúng ta có thể đi hai đường khác nhau tới nơi, Thuần Vu Thông công tử hãy đi trước đi.

Chàng vội thi lễ:

- Đa tạ nhị vị tiền bối...

Rồi chuyển sang Bình Nhi:

- Biểu muội, có lẽ chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Tứ Minh Bảo.

Bình Nhi dịu dàng nhìn chàng:

- Biểu ca hãy bảo trọng.

Chàng vội trả thù liền vọt thân đi liền.

oOo Tứ Minh Bảo vẫn như xưa, toàn bộ giang hồ không biết gì về biến cố của Vô Ưu Lão Nhân trong dãy Côn Luân nên vẫn một lòng kính phục uy danh của Tứ Minh Môn. Hôm ấy trong Tứ Minh Bảo hốt nhiên cử hành tang lễ, cứ nghe nói thì là Tứ Minh Bảo chủ đã chết vì bạo bệnh. Đó là một việc có nhiều nghi vấn vì Qua Bảo chủ vốn vẫn còn tráng kiện, huống gì người luyện võ rất khó bị thời tiết xâm nhập, đột ngột chết thực là một việc khó tưởng tượng.

Chính vào lúc chúng nhân còn đang nghi ngờ, hốt nhiên Tứ Minh Bảo lại chiêu mộ đến khá nhiều thợ thuyền, nói chí ít cũng đến hai trăm người, cứ nghe nói thì trong Bảo cần trùng tu chỉnh đốn lại các phòng ốc. Những người ngoài chẳng ai biết Tứ Minh Bảo sửa sang xây dựng những gì, vả chăng, hai trăm tên thợ ấy sau khi vào Tứ Minh Bảo chẳng thấy một ai quay ra cả. Sự việc ấy buộc người ngoài phải nghĩ rằng họ dự định kiến tạo cái gì đó rất bí mật, nhưng do vì uy danh của Tứ Minh Bảo chấn động giang hồ, sự việc lại xảy ra trong thời gian quá ngắn nên câu chuyện chưa lan truyền đi xa.

Sau lễ tang của Tứ Minh Bảo chủ mười ngày, Dư Thông Thuần xa lìa Bảo đã lâu lại quay trở về trước cửa Tứ Minh Bảo. Người trong Bảo đại đa số đều nhận ra Dư Thông Thuần liền chào hỏi chàng. Dư Thông Thuần thần thái rất ung dung, trước tiên hỏi mấy tên gác cổng Tứ Minh Bảo:

- Thượng Quan Chưởng môn nhân về chưa?

Tên giữ cổng ngạc nhiên:

- Chưởng môn nhân căn bản không rời Tứ Minh Bảo, sao lại ở đâu mà gọi là trở về?

Dư Thông Thuần mỉm cười:

- Gần đây có vị nào tên Vô Vi Tử đến đây chăng?

Tên ấy lắc đầu:

- Chuyện ấy chưa hề nghe nói tới...

Một tên giữ cổng khác chen lời vào:

- Dư công tử, nếu thực công tử muốn vào Bảo, chúng tôi sẽ thông báo cho Chưởng môn biết, còn muốn đi nữa xin mời công tử cứ tự nhiên, sao cứ đứng ở ngoài hạch sách mãi thế?

Dư Thông Thuần không để ý, vẫn cười:

- Được! Hãy báo cho Chưởng môn biết, có Thuần Vu Thông xin yết kiến!

- Chúng tôi cũng biết công tử là Thuần Vu Thông rồi!

Hai tên ấy quày quả vào Bảo. Không bao lâu, Thượng Quan Thụy Kỳ đi theo hai tên thủ hạ bước vội tới cổng, nét mặt hớn hở:

- Xin mời vào mau, bản tòa đợi công tử đã lâu!

Thuần Vu Thông cười nhạt, không chút do dự, chàng theo Thượng Quan Thụy Kỳ bước vào.

Chapter
1 Chương 1: Dũng nghĩa đồng kim
2 Chương 2: Hàm sa - xạ ảnh
3 Chương 3: Thân tình - kiếm anh
4 Chương 4: Ngọc nhân - bửu kiếm
5 Chương 5: Tam kiếm thành danh
6 Chương 6: Hào hiệp lừng non thái
7 Chương 7: Giết cướp ngồi cao
8 Chương 8: Tình chàng ý thiếp
9 Chương 9: Thanh phong kiếm - kim cương sa
10 Chương 10: Những kẻ không chết
11 Chương 11: Gái núi lô - già sông hoàng
12 Chương 12: Biện pháp vạn toàn
13 Chương 13: Lung linh bát tuấn đồ
14 Chương 14: Hiệp nghĩa trên hết
15 Chương 15: Ta cao - người cao hơn
16 Chương 16: Răng chống răng - mắt chống mắt
17 Chương 17: Nổi oai sấm sét
18 Chương 18: Lòng chàng ý thiếp
19 Chương 19: Máu đổ rừng già
20 Chương 20: Chàng đâu thiếp đó
21 Chương 21: Thả đoạn tơ tình
22 Chương 22: Kỳ thuật trị độc
23 Chương 23: Tổ tông tương phùng
24 Chương 24: Thiên nam tứ quái
25 Chương 25: Đại giác hòa thượng
26 Chương 26: Lão nhân cổ quái
27 Chương 27: Hẹn ở hoàng lương
28 Chương 28: Chùa tam kiếp
29 Chương 29: Kiếp nạn khó tránh
30 Chương 30: Lấy đức báo đức
31 Chương 31: hồng y thiếu nữ
32 Chương 32: Vì nghĩa tha người
33 Chương 33: Lòng tham không đáy
34 Chương 34: Huyết án không đầu
35 Chương 35: Dương uy tiêu cục
36 Chương 36: tam hồ ác long
37 Chương 37: Phi hoa lãnh
38 Chương 38: Cửu chỉ thiên vương
39 Chương 39: Núi cao đột khởi
40 Chương 40: Trong núi chia tay
41 Chương 41: Nữ đồng thần bí
42 Chương 42: phi hồng công chúa
43 Chương 43: vạn niên sâm
44 Chương 44: thần công kinh hồn
45 Chương 45: Từ dưới địa lao
46 Chương 46: Núi non đột khởi
47 Chương 47: cao thâm khó lường
48 Chương 48: Bạch vân lão lão
49 Chương 49: ác đấu tam quan
50 Chương 50: Giai nhân bỗng đến
51 Chương 51: đau lòng đứt ruột
52 Chương 52: mẫu tử tình thâm
53 Chương 53: nghi vấn lòa mây
54 Chương 54: Thật giả khó phân
55 Chương 55: kỳ nhân bỗng đến
56 Chương 56: vạn lý truyền tin
57 Chương 57: thần bí khó lường
58 Chương 58: độc mưu phản đồ
59 Chương 59: Vô ưu lão nhân
60 Chương 60: ngồi yên đợi địch
61 Chương 61: sư phụ và ác đồ
62 Chương 62: Vì nghĩa quên thù
63 Chương 63: Về lại tứ minh
64 Chương 64: nửa đêm nghi hoặc
65 Chương 65: Mơ hồ dồn dập
66 Chương 66: Hung đồ xuất hiện
67 Chương 67: Kết cục mỹ mãn
Chapter

Updated 67 Episodes

1
Chương 1: Dũng nghĩa đồng kim
2
Chương 2: Hàm sa - xạ ảnh
3
Chương 3: Thân tình - kiếm anh
4
Chương 4: Ngọc nhân - bửu kiếm
5
Chương 5: Tam kiếm thành danh
6
Chương 6: Hào hiệp lừng non thái
7
Chương 7: Giết cướp ngồi cao
8
Chương 8: Tình chàng ý thiếp
9
Chương 9: Thanh phong kiếm - kim cương sa
10
Chương 10: Những kẻ không chết
11
Chương 11: Gái núi lô - già sông hoàng
12
Chương 12: Biện pháp vạn toàn
13
Chương 13: Lung linh bát tuấn đồ
14
Chương 14: Hiệp nghĩa trên hết
15
Chương 15: Ta cao - người cao hơn
16
Chương 16: Răng chống răng - mắt chống mắt
17
Chương 17: Nổi oai sấm sét
18
Chương 18: Lòng chàng ý thiếp
19
Chương 19: Máu đổ rừng già
20
Chương 20: Chàng đâu thiếp đó
21
Chương 21: Thả đoạn tơ tình
22
Chương 22: Kỳ thuật trị độc
23
Chương 23: Tổ tông tương phùng
24
Chương 24: Thiên nam tứ quái
25
Chương 25: Đại giác hòa thượng
26
Chương 26: Lão nhân cổ quái
27
Chương 27: Hẹn ở hoàng lương
28
Chương 28: Chùa tam kiếp
29
Chương 29: Kiếp nạn khó tránh
30
Chương 30: Lấy đức báo đức
31
Chương 31: hồng y thiếu nữ
32
Chương 32: Vì nghĩa tha người
33
Chương 33: Lòng tham không đáy
34
Chương 34: Huyết án không đầu
35
Chương 35: Dương uy tiêu cục
36
Chương 36: tam hồ ác long
37
Chương 37: Phi hoa lãnh
38
Chương 38: Cửu chỉ thiên vương
39
Chương 39: Núi cao đột khởi
40
Chương 40: Trong núi chia tay
41
Chương 41: Nữ đồng thần bí
42
Chương 42: phi hồng công chúa
43
Chương 43: vạn niên sâm
44
Chương 44: thần công kinh hồn
45
Chương 45: Từ dưới địa lao
46
Chương 46: Núi non đột khởi
47
Chương 47: cao thâm khó lường
48
Chương 48: Bạch vân lão lão
49
Chương 49: ác đấu tam quan
50
Chương 50: Giai nhân bỗng đến
51
Chương 51: đau lòng đứt ruột
52
Chương 52: mẫu tử tình thâm
53
Chương 53: nghi vấn lòa mây
54
Chương 54: Thật giả khó phân
55
Chương 55: kỳ nhân bỗng đến
56
Chương 56: vạn lý truyền tin
57
Chương 57: thần bí khó lường
58
Chương 58: độc mưu phản đồ
59
Chương 59: Vô ưu lão nhân
60
Chương 60: ngồi yên đợi địch
61
Chương 61: sư phụ và ác đồ
62
Chương 62: Vì nghĩa quên thù
63
Chương 63: Về lại tứ minh
64
Chương 64: nửa đêm nghi hoặc
65
Chương 65: Mơ hồ dồn dập
66
Chương 66: Hung đồ xuất hiện
67
Chương 67: Kết cục mỹ mãn