Chương 73

Thịnh Vọng hùng hổ lao tới cửa, tay đặt lên nắm đấm cửa rồi mới phát hiện rằng mình ngu quá, lẽ ra phải kệ bố sự đời gặm anh cậu phát đã rồi tính sau chứ.

Vừa nghĩ thế, cậu lập tức thấy mình bị thiệt quá.

Thằng chó nào đó vẫn đang gõ cửa, mặt cậu hằm hằm như muốn cắn chết người ta, mở cửa ra định hỏi “Cái gì”, thì phát hiện “thằng chó nào đó” là giáo viên trại tập huấn, một đội 5 người do giáo viên hậu cần dẫn đầu, cười híp mắt đứng ngoài cửa.

Thịnh Vọng: “…”

“Ơ kìa, cái mặt gì kia? Cáu bẳn à?” Giáo viên luôn luôn thiên vị những học sinh có thành tích nổi bật, những thầy cô này đều rất quý Thịnh Vọng nên ngoài giờ học nói chuyện vui đùa lắm.

Thịnh Vọng ngoan ngoãn bỏ “dao” xuống và kiếm cớ: “Em bị đau bụng ạ.”

“Sao tự dưng đau bụng? Ăn phải thứ gì hỏng hay bị cảm lạnh à?” Giáo viên hỏi.

Thịnh Vọng bất chấp tất cả lôi thiết lập “Tay trói gà không chặt” ra nói: “Không ạ, tại thể chất của em kém thôi.”

Nhưng giáo viên hậu cần bảo: “Chắc là bị cảm lạnh rồi, cái trường này cũng thật buồn cười, đường ống vỡ sửa lúc nào không sửa cứ phải nhằm vào thời gian tập huấn để sửa, đừng nói tụi học trò, đến tôi vừa nãy tắm cũng suýt tí nữa dội đầy nước lạnh.”

Giáo viên ngữ pháp nói: “À buổi trưa nay hết giờ học buổi sáng tôi đã đi tắm rửa sạch sẽ rồi nên không để ý lắm. Nếu hôm nay mà tắm nước lạnh thì tệ thật.”

“Đúng đấy, chắc chắn sẽ bị ốm cho xem.”

Họ lần lượt bước vào phòng, chào hỏi với Giang Thiêm và nhìn xung quanh kí túc xá.

“Sao các thầy cô tự dưng đến kí túc xá thế ạ?” Thịnh Vọng hỏi.

Giáo viên diễn thuyết “À” lên, nói: “Đi học mất tập trung bị tôi bắt được rồi nhé. Em không nghiêm túc nghe giảng chứ gì, chiều nay tôi đã bảo buổi tối bọn tôi sẽ đến mà. Hai hôm trước bận bịu chuẩn bị đủ thứ, tối nay mới có thời gian rảnh nên ghé thăm chỗ ăn ở của các em xem có ổn hay không, nào ngờ đúng lúc hết nước, bọn tôi cũng không biết nói sao cho phải nữa.”

Thầy dứt lời bèn chỉ Giang Thiêm nói: “Em xem Giang Thiêm nghiêm túc nghe giảng, biết bọn tôi sẽ đến nên mới không hỏi cái câu ấy.”

Thịnh Vọng: “….”

Lão ấy biết cái cứt.

Giang Thiêm đặt bút xuống đứng dậy, thấy bản mặt oan uổng muốn chết của Thịnh Vọng thì không nhịn được bật cười. Biểu cảm ấy tức thì bị giáo viên diễn thuyết bắt được, thầy nói: “Em xem bây giờ cảm xúc của em phong phú chưa kìa!”

Giang Thiêm: “?”

“Hai hôm nay nói chuyện với em mấy trăm lần, tôi thấy bài văn em viết cực kỳ xuất sắc, dùng từ vô cùng chuẩn xác và sắc sảo.” Thầy nói: “Nhưng cảm xúc bao trùm bên trên thì có vấn đề. Em xem một người diễn thuyết thành công có thể khiến quần chúng phẫn nộ, có thể khiến người ta rơi nước mắt, khi nói xong, trong lòng người nghe phải cuộn trào cảm xúc hoặc bồi hồi nhớ mãi —-“

Thầy giáo càng nói càng hăng say và dạt dào cảm xúc, đúng là một bài diễn thuyết ngẫu hứng về chủ đề “Làm cách nào để học trò thờ ơ trở nên tích cực hơn.”

Dứt lời, thầy vẫn chưa thấy đủ mà vặn nắp chai nước khoáng trong tay uống hai hớp, đoạn hỏi Giang Thiêm: “Có thấy sóng lòng cuộn trào không em?”

Giang Thiêm: “…”

Hắn trầm ngâm vài giây rồi toan mở miệng. Thầy bỗng giơ tay lên nói: “Thôi thôi khỏi cần nói, nhìn mặt em đủ hiểu rồi.”

Thầy quay đầu lại nói với đồng nghiệp rằng: “Ngày mai tôi sẽ từ chức.”

Mấy thầy cô sắp cười thắt ruột mất rồi.

Giáo viên diễn thuyết nghiêm túc nói: “Được rồi không đùa nữa, thầy nói thật này. PK diễn thuyết trong quá trình tập huấn rất quan trọng. Em nghĩ xem, người giỏi giang so tài với nhau, dù hơn 1 điểm hay kém 1 điểm đều ảnh hưởng rất nhiều, điểm PK được cộng vào tổng điểm và là một con số rất cao.”

“Thực ra hôm nay các thầy cô tới đây cũng vì mục đích ấy, đó là nhân lúc kì tập huấn còn dài, thức tỉnh tất cả học sinh. Thi học sinh giỏi, kết quả cuối cùng là một chuyện, ngoài ra các thầy cô còn hi vọng học sinh xuất sắc có thể bổ sung khuyết điểm, ngày càng xuất sắc hơn. Mỗi người có một cá tính riêng, sở trường sở đoản khác nhau. Thầy không định ép em phải nói diễn cảm, chỉ với những thứ em có hiện tại đã đủ để thi học sinh giỏi rồi, nhưng thầy vẫn mong em có thể cố gắng bứt phá hơn nữa.”

Thầy chỉ chỉ Thịnh Vọng nói: “Em xem, bạn cùng phòng là nguồn tài nguyên sẵn có, 2 em hoàn toàn có thể một người diễn thuyết một người lắng nghe. Em hãy thử xem liệu mình có thể khiến bạn ấy xúc động, khiến cõi lòng bạn ấy sục sôi khiến bạn ấy phải bật khóc hay không.”

Các thầy cô hết sức nhiệt tình, rõ ràng đã hết giờ học rồi mà kìm lòng không đặng truyền đạt rất nhiều kỹ năng và kinh nghiệm, bàn luận từ phòng kí túc này sang phòng kí túc khác.

Cuối cùng tất cả mở một cuộc họp nhỏ, nói về những điều cần chú ý trong cuộc thi cuối cùng, bấy giờ mới chịu giải tán.

Đêm đã khuya lắm rồi, tiếng người trong hành lang rút lui như thủy triều hạ, rồi bị cửa phòng chặn lại bên ngoài.

Thịnh Vọng ngáp ngắn ngáp dài, buồn ngủ rũ rượi.

Tụi học trò có một thói hư tật xấu đó là thích so găng với chính mình, rõ ràng đã buồn ngủ rũ rượi nhưng vẫn cầm điện thoại chơi game, rõ ràng mắt rã rời vẫn chat chit đủ chuyện trên trời dưới biển với người khác. Cứ như không làm mình mệt đến mức thiếp đi lúc nào chẳng hay thì sẽ phí phạm thời gian quý báu. Chỉ có 10 phút ra chơi mới được ngủ thoải mái nhất.

Thịnh Vọng đánh răng xong loanh quanh trong phòng một lúc, tiện tay cầm bài diễn thuyết của Giang Thiêm, trèo lên cầu thang ngồi xuống bậc gỗ.

Giang Thiêm đang rửa mặt ở bồn khác, tiếng nước rào rào hòa cùng tiếng bàn chải đánh răng điện ù ù quanh quẩn trong phòng. Thịnh Vọng đặt chân trên bậc thang bên dưới, vừa lắng nghe tiếng động của người nọ, vừa vân vê khóa áo và cúi đầu đọc bài viết.

Giang Thiêm bước tới. Hắn vừa rửa qua mặt mũi, lọn tóc trên trán đọng bọt nước nhỏ xíu. Thịnh Vọng ngồi trên cao, hắn thì hơi cúi đầu, từ đây nhìn xuống có thể trông thấy sống mũi thẳng tắp và viền môi mím thẳng của hắn.

Cậu chủ Thịnh nhìn chăm chăm vài giây rồi lặng lẽ dời mắt. Sự rung động của tuổi này một khi đã thốt ra thì ngày nào cũng thèm được sổ lồng.

Vừa chộn rộn vừa lặng lẽ tự kiểm điểm —-

Lúc cậu chộn rộn, ánh mắt luôn nhắm vào dưới chóp mũi Giang Thiêm, có đôi khi đến chính mình cũng không nhận ra. Chẳng biết Giang Thiêm có để ý không, cũng không biết nếu để ý thì sẽ có cảm tưởng gì.

Rồi cậu vừa lặng lẽ tự kiểm điểm vừa thấy mình như một nhóc lưu manh.

“Sao lại lên bậc thang ngồi thế kia?” Giang Thiêm vươn tay rút khăn giấy.

Hắn vừa mở miệng, Thịnh Vọng lập tức có cảm giác cõi lòng rung rinh bị túm gọn, thế là cậu duỗi thẳng chân ra đổi sang một tư thế khác ngay ngắn hơn.

Cậu vẩy vẩy quyển vở trong tay và bảo: “Em đang đọc bài diễn thuyết của anh. Vừa nãy thầy giáo chẳng bảo anh viết rất hay còn gì, em xin phép đọc thử xem.”

Giang Thiêm nghĩ tới câu nói đùa của thầy, bất đắc dĩ nói: “Đọc xong rồi à? Xong rồi thì trả anh.”

“Đâu có.” Vừa nãy Thịnh Vọng chả lọt được chữ nào vào đầu sất, cậu tiện tay lật vài trang và nói: “Đọc đâu nhanh như nói. Hay anh nói luôn cho em nghe đi.”

“Mơ đi.” Giang Thiêm không thèm nể mặt.

“Thầy đã bảo rồi, anh không nên lãng phí một thính giả free như em.”

“Đừng hòng.”

“Mau lên, đi đâu tìm được một thính giả phù hợp như em.” Thịnh Vọng trêu hắn tới mức phát nghiện luôn rồi, cậu ngả người ra sau như sếp, dang tay nói: “Nào, giọng nói diễn cảm tí, làm em bật khóc đi.”

“…”

Trong phòng bỗng chốc lặng ngắt, Giang Thiêm vẩy hết nước trên tóc, hắn chớp mắt và ngước lên nhìn.

Thịnh Vọng nói xong cũng thấy sai sai, va vào ánh mắt Giang Thiêm, cậu vội vàng giải thích: “Không phải, em đang bảo anh dùng bài diễn thuyết của mình làm em…”

Cậu nói được một nửa bèn ngậm họng, thà không nói còn hơn.

Mọi kỹ năng ăn nói học từ Thịnh Minh Dương không có cái nào dùng được trong tình huống này hết, cậu bỗng nhiên trở thành một đứa mồm miệng vụng về.

Cậu chủ lặng lẽ nhấc chân, cúi đầu trầm ngâm trên bậc thang vài giầy, sau đó xoay người lẻn lên giường trên. Hành động thì rất bình tĩnh nhưng bóng lưng ngập tràn cảm giác “Đậu xanh xấu hổ vãi nho.”

Ánh mắt Giang Thiêm vẫn rơi trên bậc thang, một lát sau hắn mới chớp mắt hoàn hồn, người giường trên đã tự chôn sống mình rồi. Hắn vô thức quay về cạnh bồn rửa mặt, mở vòi nước mới nhớ ra mình đã rửa mặt xong rồi. Thế là hắn bình tĩnh rửa tay lần hai, rút tờ khăn giấy thứ hai lau khô, bấy giờ mới trở lại giường.

Lúc ngồi trên giường dỡ chăn, gió đêm chui qua khe cửa sổ ban công luồn vào, hắn thấy hơi lạnh tí nhưng không để bụng, kết quả ngày hôm sau liền gặp báo ứng.

7 giờ 15 Thịnh Vọng bị đồng hồ báo thức gọi dậy, mơ màng mở mắt ra mới phát hiện bài diễn thuyết của Giang Thiêm vẫn nằm trong tay mình. Nhiệt độ hạ xuống, sáng sớm se lạnh.

Cậu khoác áo lên người trèo xuống giường định trả lại bài viết, kết quả phát hiện người giường dưới vẫn quay mặt vào tường ngủ say.

Trước giờ Giang Thiêm luôn dậy sớm, ngủ tới tận giờ thì lạ quá.

Thịnh Vọng cúi người thò đầu vào trong xem, nhẹ nhàng hỏi: “Dậy chưa?”

Giang Thiêm nhăn mày, cất giọng trầm khàn: “Ừm.”

Một lúc lâu sau, hắn mới mở mắt ngồi dậy hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Thịnh Vọng không xem giờ mà chỉ nhìn chằm chằm mặt hắn một lúc và hỏi: “Anh khó chịu à?”

Cơ thể thoải mái hay không trong lòng Giang Thiêm rõ nhất, thực ra 5 giờ chuông báo thức kêu hắn đã tỉnh rồi, cổ họng khô rát, toàn thân rét run từng cơn, thế là hắn vào phòng bếp rót một ly nước ấm uống cạn.

Cứ tưởng cố gắng ngủ một giấc sẽ ổn thôi, ai ngờ tới sáng còn nghiêm trọng hơn, ngay cả mắt cũng khô phát đau.

Lần đầu tiên Thịnh Vọng nhìn thấy Giang Thiêm như vậy, làn da từ trắng biến thành tái nhợt, đầu tóc bù xù rũ xuống trán, khi cúi đầu che hết nửa đôi mắt. Xuyên qua kẽ hở tóc mái bù xù có thể thấy lông mày nhăn tít của hắn.

Cậu đoán Giang Thiêm sốt rồi, nhưng trong phòng không có nhiệt kế. Thế là cậu ngả người dí sát, định áp trán hắn đo nhiệt độ.

Giang Thiêm thấy cậu lại gần, hắn mở nửa mắt, do dự chốc lát rồi lùi lại đằng sau. Giọng hắn khàn khàn: “Em tránh ra, lây đấy.”

“Lây cái gì mà lây, em xem anh có sốt không.” Thịnh Vọng bướng bỉnh áp trán vào trán hắn, thấy bỏng rát.

“Sao tự nhiên sốt cao thế này?” Thịnh Vọng đứng thẳng dậy, vội vàng đi lấy bản đồ sân trường giáo viên hậu cần phát cho, cuống quýt tìm vị trí phòng y tế.

Giang Thiêm tựa vào đầu giường nói: “Chắc hôm qua dậy sớm quá.”

“Đâu đến mức ấy.” Thịnh Vọng nói rồi chợt nhớ tới lời các thầy cô tán gẫu ngày hôm qua, lại nghĩ đến hơi nước thưa thớt trong nhà tắm khi cậu bước vào, bàn tay lật giấy khựng lại.

Cậu nhìn Giang Thiêm bị sốt mà mắt ửng hồng, đoạn hỏi: “Anh, hôm qua anh tắm không dùng nước nóng phải không?”

Giang Thiêm không ngẩng lên, hắn day day huyệt thái dương, bờ môi khô nứt mấp máy: “Có dùng.”

Bịp bợm.

Thịnh Vọng nghĩ.

Thầy giáo nói một người diễn thuyết thành công có thể dùng lời lẽ khiến người nghe rúng động bồi hồi, khiến lòng người cuộn trào cảm xúc, khiến người ta cười khiến người ta khóc, khiến trái tim họ căng đầy nhưng nghẹn ngào không nói thành lời.

Thế nhưng Giang Thiêm thì khác.

Hắn chẳng cần nói câu nào đã làm được rồi.

Chapter
1 Chương 1: Giang Thiêm
2 Chương 2: Đả kích
3 Chương 3: Cuộc thi
4 Chương 4: Mục tiêu nhỏ
5 Chương 5: Chuyển nhà
6 Chương 6: Bắt người
7 Chương 7: Giấy nhớ
8 Chương 8: Lòng dạ hẹp hòi
9 Chương 9: Ăn cơm không trả tiền
10 Chương 10: Wechat
11 Chương 11: Bị ốm
12 Chương 12: Hòa hoãn
13 Chương 13: Đề tiếng Anh
14 Chương 14: Thống nhất khẩu cung
15 Chương 15: Mách lẻo
16 Chương 16: Con ma men
17 Chương 17: Nửa câu
18 Chương 18: Kiểm tra bài tập
19 Chương 19: Tôi sai rồi
20 Chương 20: Ôn tập
21 Chương 21: Vở tổng kết
22 Chương 22: Cụ Đinh
23 Chương 23: Phạt
24 Chương 24: Kinh Trập cuối hè
25 Chương 25: Lật thuyền
26 Chương 26: Ra mặt
27 Chương 27: Bức cung
28 Chương 28: Chán
29 Chương 29: Điểm thi
30 Chương 30: Đóng cửa
31 Chương 31: Thay đổi
32 Chương 32: Vắng họp
33 Chương 33: Ngông
34 Chương 34: Ngã rẽ
35 Chương 35: Giám sát
36 Chương 36: Thơ ấu
37 Chương 37: Cư trú
38 Chương 38: Hiểu lầm
39 Chương 39: Anh em
40 Chương 40: Xưng hô
41 Chương 41: Vinh dự
42 Chương 42: Ngứa đòn
43 Chương 43: Cược
44 Chương 44: Người lạ
45 Chương 45: Bướng như lừa
46 Chương 46: Nghỉ bệnh
47 Chương 47: Nhầm đường
48 Chương 48: Bàn bạc
49 Chương 49: Vi diệu
50 Chương 50: Quấy nhiễu
51 Chương 51: Tên trộm
52 Chương 52: Chuyển lớp
53 Chương 53: Liên hoan
54 Chương 54: Đường tắt
55 Chương 55: Lật lọng
56 Chương 56: Tác động mạnh
57 Chương 57: Xưng hô
58 Chương 58: Lưu đày
59 Chương 59: Chuyển lớp
60 Chương 60: Dao động
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113: Phiên ngoại: Móc khóa
114 Chương 114: Tiểu kịch trường 1
115 Chương 115: Tiểu kịch trường 2
Chapter

Updated 115 Episodes

1
Chương 1: Giang Thiêm
2
Chương 2: Đả kích
3
Chương 3: Cuộc thi
4
Chương 4: Mục tiêu nhỏ
5
Chương 5: Chuyển nhà
6
Chương 6: Bắt người
7
Chương 7: Giấy nhớ
8
Chương 8: Lòng dạ hẹp hòi
9
Chương 9: Ăn cơm không trả tiền
10
Chương 10: Wechat
11
Chương 11: Bị ốm
12
Chương 12: Hòa hoãn
13
Chương 13: Đề tiếng Anh
14
Chương 14: Thống nhất khẩu cung
15
Chương 15: Mách lẻo
16
Chương 16: Con ma men
17
Chương 17: Nửa câu
18
Chương 18: Kiểm tra bài tập
19
Chương 19: Tôi sai rồi
20
Chương 20: Ôn tập
21
Chương 21: Vở tổng kết
22
Chương 22: Cụ Đinh
23
Chương 23: Phạt
24
Chương 24: Kinh Trập cuối hè
25
Chương 25: Lật thuyền
26
Chương 26: Ra mặt
27
Chương 27: Bức cung
28
Chương 28: Chán
29
Chương 29: Điểm thi
30
Chương 30: Đóng cửa
31
Chương 31: Thay đổi
32
Chương 32: Vắng họp
33
Chương 33: Ngông
34
Chương 34: Ngã rẽ
35
Chương 35: Giám sát
36
Chương 36: Thơ ấu
37
Chương 37: Cư trú
38
Chương 38: Hiểu lầm
39
Chương 39: Anh em
40
Chương 40: Xưng hô
41
Chương 41: Vinh dự
42
Chương 42: Ngứa đòn
43
Chương 43: Cược
44
Chương 44: Người lạ
45
Chương 45: Bướng như lừa
46
Chương 46: Nghỉ bệnh
47
Chương 47: Nhầm đường
48
Chương 48: Bàn bạc
49
Chương 49: Vi diệu
50
Chương 50: Quấy nhiễu
51
Chương 51: Tên trộm
52
Chương 52: Chuyển lớp
53
Chương 53: Liên hoan
54
Chương 54: Đường tắt
55
Chương 55: Lật lọng
56
Chương 56: Tác động mạnh
57
Chương 57: Xưng hô
58
Chương 58: Lưu đày
59
Chương 59: Chuyển lớp
60
Chương 60: Dao động
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113: Phiên ngoại: Móc khóa
114
Chương 114: Tiểu kịch trường 1
115
Chương 115: Tiểu kịch trường 2