Chương 89: Nam nhi nói là phải làm

Nhóm dịch: Ẩn Môn

Nguồn:

- ----------------------------------------

Những đệ tử vây xem phía xa kia nghe thấy lời này thì kinh hãi. Đây là Thiên Tu trưởng lão khi hóa rồng khi ngao du chân trời góc bể. Bái được người này là sư phụ, khẳng định sau này địa vị ở tông môn chẳng khác nào nước lên thì thuyền lên, chính là sự tồn tại khiến ai cũng phải ghen tị.

Mặt Phong Thiếu Vân biến sắc, hắn không nghĩ là mọi việc sẽ trờ thành thế này.

Thiên Tu trưởng lão thể nhưng lại chính miệng đồng ý, vậy là Quân sư huynh trở thành người không tự lượng sức mà dám gây phiền phức với tên tiểu tử này.

Liễu Nguyệt còn một vài lời muốn nói, nhưng yết hầu giống như bị ai đó bóp chặt như bị mắc xương trong cổ, trong lòng không phục, không cam tâm, nhưng cũng có hơi hối hận.

Có lẽ cũng chẳng nghĩ đến, loài giun dế bị nàng ta coi thường trước đây trong tích tắc lại trở thành một người nàng ta không thể nào vươn tới.

Thay đổi như vậy khiến nàng ta không thể thích ứng được.

Thiên Tu trưởng lão gật đầu:

- Nghi lễ bái sư sẽ cử hành sau ba ngày nữa. - Nói xong liền rời đi, ông ta cũng chẳng để ý chuyện này, bởi vì trong tông môn không ai dám động đến đệ tử của mình.

Cho dù ở bên ngoài đi chăng nữa thì cũng không có người dám trắng trợn gây chuyện.

- Sư phụ, đi cẩn thận. - Lâm Phàm cười đến xán lạn, sau đó ánh mắt rơi vào hư không. Thân phận thay đổi trong phút chốc như này khiến hắn không thích ứng kịp.

Nhìn mấy tên kia như ăn quả đắng, tâm tình Lâm Phàm không biết vì sao lại trở nên vô cùng khoái chí, trong lòng nảy lên một loại cảm giác sung sướng khó nói nên lời.

Hắn vung Lang Nha Bổng quét một vòng, chỉ vào khoảng không:

- Con này, mày vừa nói ai là con kiến cơ, mau ra đây xem ta có đập cho chết không. Dám nhục mạ ta là con kiến chính là nhục mạ sư phụ của ta, nhục mà Thiên Tu trưởng lão. Thân là đệ tử của sư phụ, ta phải có trách nhiệm giáo huẩn ngươi một trận.

- Đi ra đây!

Một khi thắng thế liền tỏ ra kiêu ngạo, mặc dù làm vậy có chút trơ trẽn nhưng Lâm Phàm hắn nghẹn khuất trong lòng đã lâu, lúc này tất nhiên phải bùng phát hết ra ngoài.

Liễu Nguyệt đứng yên một chỗ, sắc mặt trắng bệch, miễn cưỡng mỉm cười:

- Lâm sư huynh...

- Ai là sư huynh của ngươi? Trong mắt ngươi có xem ta là sư huynh sao? Còn nữa, thu lại cái mặt loz tội nghiệp đấy đi, ta cũng không phải là mấy thằng ngốc kia, thấy ngươi một cái là ngu người. - Lâm Phàm mắng.

Bọn người Phong Thiếu Vân vừa nghe thấy lời này sắc mặt liền trở nên cực kì khó coi. Tên này chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nhưng không thể làm gì.. . Cập 𝘯hật tru𝘆ệ𝘯 𝘯ha𝘯h tại || truⅿtr u𝘆e𝘯.𝑽𝘯 ||

Liễu Nguyệt nổi cơn giận dữ, nàng ta không thể nhịn được nữa:

- Ngươi đừng tưởng rằng ngươi đã bái Thiên Tu trưởng lão làm sư phụ thì có thể không coi ai ra gì, Liễu Nguyệt ta đây cóc thèm sợ ngươi.

- Vậy được, ngươi ra đây, xem ta có băm ngươi thành bánh thịt không. - Lâm Phàm vung vẩy Lang Nha Bổng trong tay.

Liễu Nguyệt không dám đi ra, trốn phía sau Quân Vô Thiên. Nàng dám tức giận mắng Lâm Phàm cũng bởi vì có Quân sư huynh, càng vì tỷ tỷ mình là Liễu Nhược Trần.

Tuy nàng biết không ai dám làm gì mình, nhưng đối mặt với tên này trong lòng nàng cũng không có mấy phần chắc chắn.

Quân Vô Thiên trái lại không ngờ là Thiên Tu trưởng lão sẽ đi qua đây, cũng không nghĩ đến việc trưởng lão sẽ thu tên tiểu tử này làm đồ đệ. Đã vậy còn là đệ tử chân truyền, sau này sẽ được kế thừa y bát.

- Lâm sư đệ, việc này bỏ đi. - Quân Vô Thiên cất lời, cực kỳ ra dáng đạo mạo uy nghiêm.

Hắn tuy rằng đứng đầu Thập Phong, ở tông môn cũng có địa vị tương đối cao. Nhưng nếu phải so sánh với Thiên Tu trưởng lão, hắn cũng chẳng khác nào tên tiểu tử trước mắt là bao.

Năm đó khi hắn nhập tông, Thiên Tu trưởng lão đã là trưởng lão đứng đầu, địa vị cao nhất tông môn. Mình tuy đã trưởng thành như ngày hôm nay cũng không dám động thủ làm càn.

Đây là do thực lực chênh lệch quá lớn, bản thân hắn khi đối mặt với trưởng lão đứng đầu như vậy cũng nảy sinh một loại cảm giác bất lực sâu sắc.

Nhưng trải qua chuyện này rồi, ấn tượng của hắn đối với Thiên Tu trưởng lão đã giảm xuống tận đáy. Những chuyện hôm nay đều được hắn khắc ghi trong lòng.

- Bỏ cái gì mà bỏ. Ngươi là ai chứ, ngươi nói bỏ qua thì bỏ qua sao? Không phải mới vừa rồi còn định luộc ta sao, bây giờ ta đứng ở đây chờ ngươi, đến giết ta đi. - Lâm Phàm tiến về phía trước, đứng lại một chỗ. Nhìn dáng vẻ của hắn, thực rất giống như sẵn sàng đứng chờ người ta đến đánh chết.

Hiển nhiên là hắn không muốn để việc này chấm dứt đơn giản như vậy.

Hắn muốn làm rõ sự tình, hôm nay nhất định phải có một người đứng ra nhận sai. Nếu không, việc hôm nay đừng hòng xong nhanh như vậy.

Phong Thiếu Vân lạnh lùng:

- Ngươi, tiểu nhân quá đắc chí rồi.

Lâm Phàm bình tĩnh ra mặt:

- Đúng vậy đó. Ngươi nếu biết rõ vậy còn hỏi ta làm gì? Có bản lĩnh thì cũng đi tìm một sư phụ về bao che cho ngươi đi. Có điều, ta nhìn bộ dạng ngươi loser đến như này chắc cũng chả tìm nổi đâu.

Một lời nói ra đả kích tâm trạng sâu sắc. Phong Thiếu Vân ôm ngực, cảm thấy lồng ngực nặng nề khác thường, giống như có một ngụm máu tươi mắc kẹt bên trong.

Quân Vô Thiên vung ống tay áo, tưởng như hắn cứ thế mà rời đi, không ngờ bước chân vừa nhấc lên lại đột nhiên dừng lại.

Lâm Phàm lớn giọng:

- Muốn chạy chứ gì? Co vòi thì cứ nhận đi, làm gì có ai coi thường ngươi đâu. Cái gì mà đừng đầu Thập Phong, đến cả dũng khí đánh chết ta cũng không có, tu luyện lâu như vậy hóa ra đều là tu luyện uổng phí.

- Ngươi… - Quân Vô Thiên đã đắn đo rất lâu, nhưng hắn cũng không nhịn nổi nữa. Hắn mà lại bị một tên đệ tử ngoại môn nhỏ như kiến lăng mạ nhục nhã như vậy.

Hẳn là qua hôm nay chuyện này sẽ truyền khắp ra ngoài.

- Ngươi cái gì mà ngươi? Đến, đánh đi, một chưởng là cam đoan làm ta mất mạng. - Lâm Phàm cứ thế phanh ngực áo ra, lại còn lấy tay chỉ chỉ vẽ vẽ trên lồng ngực một vòng.

Các đệ tử chung quanh hai mắt nhìn nhau.

Cảm giác Lâm sư huynh này, thật sự quá dũng mãnh rồi.

Ban đầu bị áp chế, sau đó cục diện thay đổi, mọi chuyện dường như đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Hắn trực tiếp đối đầu với Quân sư huynh, dũng khí thế này làm cho người khác phải kính nể. Trước đây chưa từng thấy đệ tử nào dám thản nhiên khiêu khích Quân Vô Thiên như hắn vậy.

Đối với Lâm Phàm mà nói. dù sao trước đây cũng đã đắc tội rồi, bây giờ đắc tội thêm chút thì có sao.

Bản thân mình cũng gánh không ít thù hận rồi.

Lúc trước là hắn bị áp chế, bây giờ đổi ngược lại, nhất định phải chế nhạo một phen.

Quân Vô Thiên từ trên cao đáp xuống, sắc mặt âm trầm đáng sợ, cấp tốc đi về phía Lâm Phàm. Vừa đi hắn vừa nói:

- Được lắm, ngươi nói ta không dám đụng đến ngươi, vậy ngươi dám đụng vào ta sao?

Ngôn ngữ bá đạo lớn tiếng chất vấn.

Hắn vừa dứt lời thì đột nhiên

Rầm!

Đầu Quân Vô Thiên đỡ lấy một đòn mạnh mẽ của Lang Nha Bổng.

Có điều tu vi của tên này cao quá, thân thể quá mạnh, Lang Nha Bổng đập vào không những không thể đả thương hắn ngược lại còn bị nứt một chút. Mặc dù Lâm Phàm có chút đau lòng, nhưng chuyện này không quan trọng.

- Nói làm liền làm, đây mới là nam nhân chân chính. Chính miệng ngươi yêu cầu, vậy thì ta sẽ tận tay thỏa mãn ngươi. - Động tác của Lâm Phàm liên tục tựa mây bay nước chảy, không chút ngắc ngứ.

Đệ tử xung quanh há to miệng, ngáo ngơ hết cả nút. Lâm sư huynh dám ra tay thật á.

Bầu không khí tại hiện trường đột nhiên trở nên áp lực.

Liễu Nguyệt chấn kinh.

Phong Thiếu Vân thì trợn mắt há mồm.

Quân Vô Thiên không ngờ tên đệ tử này dám ra tay thật, không thể nhịn được nữa mà tung ra một chưởng. Chỉ là một chưởng này vào thời điểm sắp chạm đến ngực Lâm Phàm, đột nhiên tạm dừng, thả tay xuống.

- Sao thế, lại co vòi rồi? Không dám đánh nữa? - Lâm Phàm thoáng có chút căng thẳng, hắn còn nghĩ Quân Vô Thiên muốn đánh chết mình thật. Có điều là do chính mình tự suy nghĩ nhiều, sau đó hắn cầm tay Quân Vô Thiên đặt lên trái tim mình - Đánh đi, trái tim ở chỗ này này. Đánh ra rồi thì đừng dừng lại, ta cho ngươi cơ hội lại lần nữa, mau đánh ra khí thế phẫn nộ của ngươi đi.

Quân Vô Thiên là người đứng đầu Thập Phong, làm gì có chuyện không dám xuống tay giết người khác. Lúc trước hắn chém giết tam lão Ngự Kiếm Các không chút lưu tình, chỉ là hiện tại hắn lại không có biện pháp nào đối phó với một tên đệ tử.

Chỉ vì đối phương là đệ tử chân truyền của Thiên Tu trưởng lão.

Hiện tại hắn chỉ hận không thể chém chết người trước mặt, nhưng hậu quả lần này bản thân hắn không thể gánh vác nổi.

Thực lực, hết thảy đều là do thực lực.

Nếu thực lực đạt đến độ cao nhất định, có thể ngồi ăn chung mâm với Thiên Tu trưởng lão, vậy thì hắn còn băn khoăn chuyện này làm gì.

Đáng giận!

Thôi cùng tàm tạm rồi, mặt mũi cũng đã lấy lại được, Lâm Phàm phủi tay Quân Vô Thiên ra, xoay người đi thẳng về tông môn, sau đó dừng lại một chút, quay đầu nhìn đối phương chăm chú:

- Ta đã cho ngươi cơ hội rồi, là tự ngươi không quý trọng. Sau này đừng quá càn rỡ với ta.

Bóng người rời đi càng ngày càng xa, nhưng tiếng nói lại thong thả truyền đến.

- Cái gì mà đứng đầu Thập Phong, cũng chỉ là hạng người luống cuống tay chân mà thôi.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Các đệ tử vây xem đơ hết cmnl.

Chuyện lần, Lâm sư đệ chơi quá đà thật rồi.

Nhưng cũng bá đạo vãi.

Quân Vô Thiên hai tay nắm chặt đứng tại chỗ, gân xanh nổi lên dữ tợn. Nhục nhã, quá là nhục nhã.

Chapter
1 Chương 1: Ta là bất tử
2 Chương 2: Nghĩ đến đã thấy hí hửng
3 Chương 3: Thật không có tiền đồ
4 Chương 4: Mình khác gì Autohack
5 Chương 5: Ta chỉ không tin mà thôi
6 Chương 6: Lây lan đến tất cả mọi người
7 Chương 7: Phân tích một chút là ổn
8 Chương 8: Chờ chút, ta có lời muốn nói
9 Chương 9: Sát tính của các ngươi quá nặng
10 Chương 10: Sư đệ, đừng mà
11 Chương 11: Độ hảo cảm cày lên nhanh ghê
12 Chương 12: Bí kíp tự sáng tạo công pháp
13 Chương 13: Ngủ cái lờ mịa mài, high lên!
14 Chương 14: Ta nhiều tuyên ngôn lắm
15 Chương 15: Phải tem tém lại
16 Chương 16: Công pháp tự sáng tạo
17 Chương 17: Cơ hội tuyệt nhất đã tới
18 Chương 18: Rốt cục thì bọn mày có cho bố cơ hội không?
19 Chương 19: Tiểu bá vương bức khí tận trời: Lâm Phàm
20 Chương 20: Cho mày làm bố tao luôn được chưa?
21 Chương 21: Một đám súc sinh
22 Chương 22: Đó là một loại thần thái
23 Chương 23: Ta tu luyện vô cùng khắc khổ
24 Chương 24: Có đại hội biểu dương không?
25 Chương 25: Ngươi là đồ Súc con mẹ nó sinh
26 Chương 26: Các ngươi chờ đó cho ta
27 Chương 27: Khua chiêng gõ trống thu phế phẩm
28 Chương 28: Xin mọi người hãy lấy đó mà làm gương
29 Chương 29: Vũ khí sát sinh cực khủng bố ra đời
30 Chương 30: Đê tiện! Vô sỉ!
31 Chương 31: Trở về ông mày phải tu luyện công pháp
32 Chương 32: Cả thế giới im phăng fuck
33 Chương 33: Trên đời này thật lắm người tốt
34 Chương 34: Xuất phát làm nhiệm vụ
35 Chương 35: Xem ra ta phải giả chết mới được
36 Chương 36: Bội thu
37 Chương 37: Lầy lội theo ta nào
38 Chương 38: Đồ Cặn bã, ngươi muốn chết như thế nào?
39 Chương 39: Người bị đánh đâu mất tiêu rồi?
40 Chương 40: Hu hu! Nước mắt tuôn trào!
41 Chương 41: Thần đèn pa pa, mau ra đây
42 Chương 42: Ta chính là vị thần tối cao
43 Chương 43: Hiểu lầm coi như không có luôn
44 Chương 44: Mi gian xảo quá đi mất
45 Chương 45: Phải trở nên mạnh mẽ!
46 Chương 46: Sao mà khó giao tiếp thế này!
47 Chương 47: Để ta dùng canh gà bồi bổ cho tâm hồn ngươi
48 Chương 48: Quân lâm thiên hạ, nhiệt tình hăng hái!
49 Chương 49: Xuất phát đi, Phàm Phàm của ta
50 Chương 50: Lâm Phàm, xong
51 Chương 51: Lôi mày theo cùng
52 Chương 52: Loài người kia, ngươi được lắm
53 Chương 53: Lại muốn lừa ta vào tròng!
54 Chương 54: Về tông!
55 Chương 55: Sao lại thành thế này?
56 Chương 56: Lỡ đánh chết người ta thì phải làm sao
57 Chương 57: Thèm vào mà biết tên mày
58 Chương 58: Hãy để chúng ta đấu một trận thỏa thích đi
59 Chương 59: Đại ca… cứu đệ
60 Chương 60: Ngươi nhìn đi, chảy máu rồi này
61 Chương 61: Nào, mình cùng đi lên mặt chút
62 Chương 62: Bức khí tung hoành, chịu không nổi
63 Chương 63: Biết ta là ai không? Là Lâm Phàm rõ chưa
64 Chương 64: Đạt đến Địa Cương cảnh rồi
65 Chương 65: Sư muội có đứng lên được không?
66 Chương 66: Không có điểm tích lũy thì biết sống sao
67 Chương 67: Vừa ra ngoài đã chết
68 Chương 68: Xin cảm tạ các vị đại lão phù hộ
69 Chương 69: Cường giả cũng có quá khứ khổ cực không thể nói ra
70 Chương 70: Đừng mà!
71 Chương 71: Nhân vật phản diện tinh anh thiếu cảm giác tồn tại nhất
72 Chương 72: Sợ chết bảo bảo roài
73 Chương 73: Thật sự quá nhiệt tình
74 Chương 74: Thôi toi cơm rồi
75 Chương 75: Có chuyện thì nói, bán ta làm gì
76 Chương 76: Để xem chúng mình ai ác hơn
77 Chương 77: Các ngươi chuẩn bị xong chưa?
78 Chương 78: Cuối cùng cũng chết
79 Chương 79: Thật vô vị
80 Chương 80: Quyết định mục tiêu nhỏ tiếp theo
81 Chương 81: Thao tác nghẹt thở
82 Chương 82: Hoàn mỹ hủy thi diệt tích
83 Chương 83: Là đàn ông thì không được co vòi!
84 Chương 84: Đứng lại, người này là của chúng ta
85 Chương 85: Đây chính là cường giả bá đạo sao
86 Chương 86: Sư huynh chống lưng
87 Chương 87: Vẫn là chưa thể thích gì làm nấy
88 Chương 88: Không biết xấu hổ
89 Chương 89: Nam nhi nói là phải làm
90 Chương 90: Cho mọi người, sau này nhất định phải đuổi kịp ta
91 Chương 91: Ta phải trở nên mạnh hơn
92 Chương 92: Lời thề với trời đất
93 Chương 93: Trời đất, ta có thể bội ước không
94 Chương 94: Còn công pháp khác nữa không
95 Chương 95: Không tồi, cũng thú vị ra phết
96 Chương 96: Thật không quen với bộ dáng này chút nào
97 Chương 97: Đây là hành vi không thể khống chế
98 Chương 98: Hẳn là một con hàng lòe loẹt
99 Chương 99: Kẻ yếu thì nằm xuống là được rồi
100 Chương 100: Lâm Phàm ta rất giữ chữ tín
Chapter

Updated 100 Episodes

1
Chương 1: Ta là bất tử
2
Chương 2: Nghĩ đến đã thấy hí hửng
3
Chương 3: Thật không có tiền đồ
4
Chương 4: Mình khác gì Autohack
5
Chương 5: Ta chỉ không tin mà thôi
6
Chương 6: Lây lan đến tất cả mọi người
7
Chương 7: Phân tích một chút là ổn
8
Chương 8: Chờ chút, ta có lời muốn nói
9
Chương 9: Sát tính của các ngươi quá nặng
10
Chương 10: Sư đệ, đừng mà
11
Chương 11: Độ hảo cảm cày lên nhanh ghê
12
Chương 12: Bí kíp tự sáng tạo công pháp
13
Chương 13: Ngủ cái lờ mịa mài, high lên!
14
Chương 14: Ta nhiều tuyên ngôn lắm
15
Chương 15: Phải tem tém lại
16
Chương 16: Công pháp tự sáng tạo
17
Chương 17: Cơ hội tuyệt nhất đã tới
18
Chương 18: Rốt cục thì bọn mày có cho bố cơ hội không?
19
Chương 19: Tiểu bá vương bức khí tận trời: Lâm Phàm
20
Chương 20: Cho mày làm bố tao luôn được chưa?
21
Chương 21: Một đám súc sinh
22
Chương 22: Đó là một loại thần thái
23
Chương 23: Ta tu luyện vô cùng khắc khổ
24
Chương 24: Có đại hội biểu dương không?
25
Chương 25: Ngươi là đồ Súc con mẹ nó sinh
26
Chương 26: Các ngươi chờ đó cho ta
27
Chương 27: Khua chiêng gõ trống thu phế phẩm
28
Chương 28: Xin mọi người hãy lấy đó mà làm gương
29
Chương 29: Vũ khí sát sinh cực khủng bố ra đời
30
Chương 30: Đê tiện! Vô sỉ!
31
Chương 31: Trở về ông mày phải tu luyện công pháp
32
Chương 32: Cả thế giới im phăng fuck
33
Chương 33: Trên đời này thật lắm người tốt
34
Chương 34: Xuất phát làm nhiệm vụ
35
Chương 35: Xem ra ta phải giả chết mới được
36
Chương 36: Bội thu
37
Chương 37: Lầy lội theo ta nào
38
Chương 38: Đồ Cặn bã, ngươi muốn chết như thế nào?
39
Chương 39: Người bị đánh đâu mất tiêu rồi?
40
Chương 40: Hu hu! Nước mắt tuôn trào!
41
Chương 41: Thần đèn pa pa, mau ra đây
42
Chương 42: Ta chính là vị thần tối cao
43
Chương 43: Hiểu lầm coi như không có luôn
44
Chương 44: Mi gian xảo quá đi mất
45
Chương 45: Phải trở nên mạnh mẽ!
46
Chương 46: Sao mà khó giao tiếp thế này!
47
Chương 47: Để ta dùng canh gà bồi bổ cho tâm hồn ngươi
48
Chương 48: Quân lâm thiên hạ, nhiệt tình hăng hái!
49
Chương 49: Xuất phát đi, Phàm Phàm của ta
50
Chương 50: Lâm Phàm, xong
51
Chương 51: Lôi mày theo cùng
52
Chương 52: Loài người kia, ngươi được lắm
53
Chương 53: Lại muốn lừa ta vào tròng!
54
Chương 54: Về tông!
55
Chương 55: Sao lại thành thế này?
56
Chương 56: Lỡ đánh chết người ta thì phải làm sao
57
Chương 57: Thèm vào mà biết tên mày
58
Chương 58: Hãy để chúng ta đấu một trận thỏa thích đi
59
Chương 59: Đại ca… cứu đệ
60
Chương 60: Ngươi nhìn đi, chảy máu rồi này
61
Chương 61: Nào, mình cùng đi lên mặt chút
62
Chương 62: Bức khí tung hoành, chịu không nổi
63
Chương 63: Biết ta là ai không? Là Lâm Phàm rõ chưa
64
Chương 64: Đạt đến Địa Cương cảnh rồi
65
Chương 65: Sư muội có đứng lên được không?
66
Chương 66: Không có điểm tích lũy thì biết sống sao
67
Chương 67: Vừa ra ngoài đã chết
68
Chương 68: Xin cảm tạ các vị đại lão phù hộ
69
Chương 69: Cường giả cũng có quá khứ khổ cực không thể nói ra
70
Chương 70: Đừng mà!
71
Chương 71: Nhân vật phản diện tinh anh thiếu cảm giác tồn tại nhất
72
Chương 72: Sợ chết bảo bảo roài
73
Chương 73: Thật sự quá nhiệt tình
74
Chương 74: Thôi toi cơm rồi
75
Chương 75: Có chuyện thì nói, bán ta làm gì
76
Chương 76: Để xem chúng mình ai ác hơn
77
Chương 77: Các ngươi chuẩn bị xong chưa?
78
Chương 78: Cuối cùng cũng chết
79
Chương 79: Thật vô vị
80
Chương 80: Quyết định mục tiêu nhỏ tiếp theo
81
Chương 81: Thao tác nghẹt thở
82
Chương 82: Hoàn mỹ hủy thi diệt tích
83
Chương 83: Là đàn ông thì không được co vòi!
84
Chương 84: Đứng lại, người này là của chúng ta
85
Chương 85: Đây chính là cường giả bá đạo sao
86
Chương 86: Sư huynh chống lưng
87
Chương 87: Vẫn là chưa thể thích gì làm nấy
88
Chương 88: Không biết xấu hổ
89
Chương 89: Nam nhi nói là phải làm
90
Chương 90: Cho mọi người, sau này nhất định phải đuổi kịp ta
91
Chương 91: Ta phải trở nên mạnh hơn
92
Chương 92: Lời thề với trời đất
93
Chương 93: Trời đất, ta có thể bội ước không
94
Chương 94: Còn công pháp khác nữa không
95
Chương 95: Không tồi, cũng thú vị ra phết
96
Chương 96: Thật không quen với bộ dáng này chút nào
97
Chương 97: Đây là hành vi không thể khống chế
98
Chương 98: Hẳn là một con hàng lòe loẹt
99
Chương 99: Kẻ yếu thì nằm xuống là được rồi
100
Chương 100: Lâm Phàm ta rất giữ chữ tín