Chương 82: Hoàn mỹ hủy thi diệt tích

Nhóm dịch: Ẩn Môn

Nguồn:

- --------------------------------

Uỳnh!

Cường giả Địa Cương tầng hai của nhà họ Vương, xong!

- Giờ thì người có tiềm năng chạy trốn để uy hiếp đã biến mất, các ngươi còn lời nào uy hiếp được ta thì mời tiếp tục.

Bang lên một tiếng, Lang Nha Bổng dựng đứng trên mặt đất.

Lâm Phàm cười đầy nguy hiểm, nhìn chăm chú hai người này. Hai người nay ở nhà họ Vương có địa vị không thấp, ăn trắng mặc trơn, tài phú kinh người, đáng để người khác nổi ý đồ.

Lúc trước đòi lấy vật chất đổi mạng sống thì không cần, cứ đòi uy hiếp mình cơ. Giờ thì hay rồi, ai bảo tự cái mồm hại cái thân, không thể trách mình được.

Hơn nữa, bản thân mình rất ghét bị người khác uy hiếp.

Nôn mửa!

Vương Tử Yên sắc mặt trắng bệch, máu thịt lẫn lộn trên mặt đất khiến nàng buồn nôn. Thân là thiên kim tiểu thư của họ Vương, là hòn ngọc quý trên tay, chưa bao giờ nàng gặp phải thủ đoạn tàn nhẫn như vậy.

Nhất thời, nàng cảm thấy hối hận.

- Lâm huynh hiểu lầm rồi, thật sự là hiểu lầm. Chúng ta nguyện ý tặng tất cả của cải vật chất cho Lâm huynh, chỉ hy vọng Lâm huynh có thể cứu chúng ta ra ngoài. - Vương Thư Phong vội la lên, hắn không ngờ đệ tử Viêm Hoa tông lại có thủ đoạn cay nghiệt như thế, đụng một cái đã đại khai sát giới.

Hiện tại sau lưng có đàn tê giác Phần Thiên bao vây, trước mặt có sát thần. Nếu muốn sống đương nhiên là chỉ còn cách dựa vào vị trước mặt.

Hắn hận Vương Tử Yên chết đi được, đàn bà đúng là thành sự không có bại sự có thừa. Nếu không phải vì lời nói của nàng mách lối cho mình, sao mình lại có thể nói ra những lời kia.

Chỉ hi vọng giờ cúi đầu khuất phục vẫn còn kịp khiến đối phương tha thứ cho mình.

Đàn Tê giác Phần Thiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt, chúng nó không biết những con người này muốn gì, tại sao lại đột nhiên quay sang giết hại lẫn nhau?

Cảm giác con người quả nhiên là thứ tồn tại nguy hiểm nhất, đâu có giống bọn chúng, đoàn kết như thế, không bao giờ giết đồng loại.

Có điều tên loài người này lại cho chúng cảm giác nguy hiểm rất lớn, thuộc loại vô cùng nguy hiểm.

Lâm Phàm cảm giác được tên gia hỏa này đang bỡn cợt trí thông minh của mình, lúc trước còn không muốn giờ lại đồng ý.

- Các ngươi làm ta hoang mang vãi. - Lâm Phàm cảm thấy giao tiếp bằng ngôn ngữ thật tốn sức lực, cúi gằm mặt xuống, vẫn cứ xài Lang nha Bổng thì hơn, đập cho chết luôn thì sẽ không có nhiều phiền toái như vậy.

Vương Thư Phong đã sớm bị dọa hết hồn, nhưng đối phương tạm thời vẫn chưa động thủ, trong lòng hắn vẫn dâng lên hi vọng, ít nhất đối phương không có ý định giết hắn.

- Lâm huynh, có gì mà hoang mang, mời nói thẳng. Chỉ cần Vương Thư Phong ta biết, nhất định sẽ nói cho huynh.

Lâm Phàm cười, nhấc Lang Nha bổng lên, khiêng lên vai:

- Các ngươi nói thật nói điêu lẫn lộn khiến ta hoang mang chứ còn gì nữa, rốt cục ta nên tin vào câu nào đây?

- Lâm huynh, nói thật đó, tất cả đều là thật hết. Bây giờ ta sẽ giao tất cả đồ đạc cho Lâm huynh ngay lập tức để bày tỏ thành ý. - Vương Thư Phong vội vàng tháo nhẫn trữ vật ra, dâng lên bằng hai tay.

Vương Thư Phong thấy Lâm Phàm nhận lấy nhẫn trữ vật, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vội bước lên:

- Lâm huynh, cứu ta, chỉ cần ta có thể trở về, nhất định sẽ hậu tạ lớn.

Lâm Phàm nở nụ cười:

- Nếu ban đầu các ngươi phối hợp với ta, ta khẳng định sẽ cứu các ngươi. Nhưng câu nói kế tiếp của các ngươi đã nhắc nhở ta, cứ cho là bây giờ các ngươi đưa đồ cho ta, nhưng khi trở về lại đi tố cáo ta với tông môn, thì chẳng phải ta xúi quẩy rồi sao?

- Nếu đã như vậy, thì tốt nhất là im cmn đi.

Trong phút chốc.

Lang Nha Bổng lướt gió nện về phía Vương Thư Phong.

Vương Thư Phong tức thời kinh hãi, trừng mắt hét lớn:

- Không…

Ầm!

Một chùy hạ xuống, tức thì nát bét.

Lâm Phàm tự nhận lúc trước không hỏi chu đáo, bản thân lại chủ quan, nhưng hai vị kia thật là hảo tâm, có ý tốt nhắc nhở mình, cứ cho là lấy được đồ đạc của họ mà để họ trở về thì mình cũng gặp phiền toái.

Một khi đã như vậy, không bằng xử lý gọn gàng sạch sẽ, giải quyết hết tất cả phiền toái.

Một xập tiền thật dày từ trong tay áo của nửa thân người còn lại của Vương Thư Phong lộ ra.

- Biết ngay tên gia hỏa ngươi không thành thật mà. - Lâm Phàm nhặt hết đống tiền lên, thỏa mãn bỏ vào trong nhẫn trữ đồ, sau đó ánh mắt tập trung vào người cuối cùng còn lại.

Vương Tử Yên thiên kim của nhà họ Vương, có mỹ mạo khuynh thành. Lại là một nữ nhân tư lợi.

Vương Tử Yên trợn tròn mắt, đứng ngây như phỗng, đầu óc trống rỗng.

Tất cả mọi người đều chết rồi, chết trong tay gia hỏa này.

Mà bản thân mình lại là thiên kim của nhà họ Vương, con đường tương lai còn rất dài, vinh hoa phú quý hưởng không hết, sao lại có thể chết ở nơi này.

Không thể, tuyệt đối không thể.

- Ngươi muốn làm gì? - Vương Tử Yên hoảng sợ nói, lui về phía sau, nhưng sau lưng nàng lại có đàn Tê giác Phần Thiên nguy hiểm.

Giờ khắc này, nàng bị ép đến tuyệt vọng, thật sự không biết làm như thế nào.

Tên gia hỏa trước mắt này nhất định sẽ giết chết mình, khẳng định mình sẽ chết.

Lâm Phàm cười:

- Còn làm gì nữa, đương nhiên là tiễu trừ phiền toái rồi.

Vương Tử Yên không dám tưởng tượng khi người kia ra tay mình sẽ biến thành bộ dạng gì, chẳng lẽ cũng là máu thịt lẫn lộn?

Bản thân mình có sắc đẹp như này, làm sao có thể làm như vậy.

- Tha cho ta, chỉ cần ngươi tha cho ta, chuyện gì ta cũng đồng ý. Tiền tài, địa vi, kể cả ta, ta đều có thể cho ngươi. - Vương Tử Yên đối với dung mạo của mình rất tự tin, nàng tin tưởng không có bất cứ người đàn ông nào có thể thoát khỏi ải mỹ nhân.

Chỉ cần còn sống là còn có hi vọng, chỉ cần sống trở lại dòng tộc, nhất định sẽ khiến tên kia bị phân thây thành nghìn mảnh, chết không có chỗ chôn.

Đột nhiên!

Ngay lúc Vương Tử Yên còn đang suy tư về vấn đề này, lại phát hiện một luồng sức mạnh hung ác đánh tới.

Lúc nàng ngẩng đầu, trong nháy mắt hoa dung thất sắc.

Sau đó, dĩ nhiên là không có sau đó.

Nhân vật phản diện chết vì nói nhiều, mình lại không muốn làm nhân vật phản diện.

Một chùy hạ xuống, cả thế giới đều trở nên yên tĩnh.

- Thoải mái. - Lâm phàm cảm thán, thấy mình cũng hơi thô bạo quá thật, một cô nàng xinh đẹp như thế mà cũng nỡ giết, xem ra đích xác là mình có tư tưởng của một cường giả.

Thu vét một đợt, kể cả vài tên đệ tử đã bị yêu thú giết chết cũng không bỏ qua.

- Chuyến đi xa này thu hoạch quả là phong phú, đường làm giàu đúng là nhặt xác nhanh nhất. - Lâm Phàm trong lòng cảm thán, vốn nghèo kiết xác giờ lại trở nên giàu có, đúng là khó tin.

- Chờ đã, có gì đó không đúng lắm, còn có chuyện quan trọng chưa làm. - Cẩn thận suy xét, hủy thi diệt tích cũng tất yếu phải làm đến cảnh giới cao nhất mới được.

Xử lý xong tất cả, hắn nhìn thoáng qua đàn Tê giác Phần Thiên ở xung quanh, sau đó không hề nghĩ ngợi, lập tức cuốn gói khỏi chỗ này.

Đàn Tê giác Phần Thiên nhìn về bóng người rời đi kia, tức thì tràn ngập nghi hoặc, không biết con người này có ý gì.

Dựa trên tính cách hung tàn của chúng nó, cứ cho là cảm thấy con người trước mắt này rất nguy hiểm, chúng cũng tuyệt đối không hề sợ hãi. Nhưng con người này lại chạy quá nhanh, căn bản không kịp đuổi theo.

Phía xa, phía sau một gốc cổ thụ, Lâm Phàm ló ra một mắt, lặng lẽ chờ đợi.

Hắn đang chờ đàn Tê giác Phần Thiên thanh lý hiện trường.

Mấy gia hỏa này bị mình dã cho nát nhừ, máu thịt bấy hầy khó thanh lý phết. Nhưng nếu giao cho đàn Tê giác Phần Thiên thì không thành vấn đề.

Hơn nữa sau đó mình lại dọn sạch cả đàn Tê giác Phần Thiên, không phải là cách giải quyết hoàn mỹ sao?

Đúng là khôn vcđ.

Ta không thành cường giả thì ai có thể trở thành cường giả?

Chapter
1 Chương 1: Ta là bất tử
2 Chương 2: Nghĩ đến đã thấy hí hửng
3 Chương 3: Thật không có tiền đồ
4 Chương 4: Mình khác gì Autohack
5 Chương 5: Ta chỉ không tin mà thôi
6 Chương 6: Lây lan đến tất cả mọi người
7 Chương 7: Phân tích một chút là ổn
8 Chương 8: Chờ chút, ta có lời muốn nói
9 Chương 9: Sát tính của các ngươi quá nặng
10 Chương 10: Sư đệ, đừng mà
11 Chương 11: Độ hảo cảm cày lên nhanh ghê
12 Chương 12: Bí kíp tự sáng tạo công pháp
13 Chương 13: Ngủ cái lờ mịa mài, high lên!
14 Chương 14: Ta nhiều tuyên ngôn lắm
15 Chương 15: Phải tem tém lại
16 Chương 16: Công pháp tự sáng tạo
17 Chương 17: Cơ hội tuyệt nhất đã tới
18 Chương 18: Rốt cục thì bọn mày có cho bố cơ hội không?
19 Chương 19: Tiểu bá vương bức khí tận trời: Lâm Phàm
20 Chương 20: Cho mày làm bố tao luôn được chưa?
21 Chương 21: Một đám súc sinh
22 Chương 22: Đó là một loại thần thái
23 Chương 23: Ta tu luyện vô cùng khắc khổ
24 Chương 24: Có đại hội biểu dương không?
25 Chương 25: Ngươi là đồ Súc con mẹ nó sinh
26 Chương 26: Các ngươi chờ đó cho ta
27 Chương 27: Khua chiêng gõ trống thu phế phẩm
28 Chương 28: Xin mọi người hãy lấy đó mà làm gương
29 Chương 29: Vũ khí sát sinh cực khủng bố ra đời
30 Chương 30: Đê tiện! Vô sỉ!
31 Chương 31: Trở về ông mày phải tu luyện công pháp
32 Chương 32: Cả thế giới im phăng fuck
33 Chương 33: Trên đời này thật lắm người tốt
34 Chương 34: Xuất phát làm nhiệm vụ
35 Chương 35: Xem ra ta phải giả chết mới được
36 Chương 36: Bội thu
37 Chương 37: Lầy lội theo ta nào
38 Chương 38: Đồ Cặn bã, ngươi muốn chết như thế nào?
39 Chương 39: Người bị đánh đâu mất tiêu rồi?
40 Chương 40: Hu hu! Nước mắt tuôn trào!
41 Chương 41: Thần đèn pa pa, mau ra đây
42 Chương 42: Ta chính là vị thần tối cao
43 Chương 43: Hiểu lầm coi như không có luôn
44 Chương 44: Mi gian xảo quá đi mất
45 Chương 45: Phải trở nên mạnh mẽ!
46 Chương 46: Sao mà khó giao tiếp thế này!
47 Chương 47: Để ta dùng canh gà bồi bổ cho tâm hồn ngươi
48 Chương 48: Quân lâm thiên hạ, nhiệt tình hăng hái!
49 Chương 49: Xuất phát đi, Phàm Phàm của ta
50 Chương 50: Lâm Phàm, xong
51 Chương 51: Lôi mày theo cùng
52 Chương 52: Loài người kia, ngươi được lắm
53 Chương 53: Lại muốn lừa ta vào tròng!
54 Chương 54: Về tông!
55 Chương 55: Sao lại thành thế này?
56 Chương 56: Lỡ đánh chết người ta thì phải làm sao
57 Chương 57: Thèm vào mà biết tên mày
58 Chương 58: Hãy để chúng ta đấu một trận thỏa thích đi
59 Chương 59: Đại ca… cứu đệ
60 Chương 60: Ngươi nhìn đi, chảy máu rồi này
61 Chương 61: Nào, mình cùng đi lên mặt chút
62 Chương 62: Bức khí tung hoành, chịu không nổi
63 Chương 63: Biết ta là ai không? Là Lâm Phàm rõ chưa
64 Chương 64: Đạt đến Địa Cương cảnh rồi
65 Chương 65: Sư muội có đứng lên được không?
66 Chương 66: Không có điểm tích lũy thì biết sống sao
67 Chương 67: Vừa ra ngoài đã chết
68 Chương 68: Xin cảm tạ các vị đại lão phù hộ
69 Chương 69: Cường giả cũng có quá khứ khổ cực không thể nói ra
70 Chương 70: Đừng mà!
71 Chương 71: Nhân vật phản diện tinh anh thiếu cảm giác tồn tại nhất
72 Chương 72: Sợ chết bảo bảo roài
73 Chương 73: Thật sự quá nhiệt tình
74 Chương 74: Thôi toi cơm rồi
75 Chương 75: Có chuyện thì nói, bán ta làm gì
76 Chương 76: Để xem chúng mình ai ác hơn
77 Chương 77: Các ngươi chuẩn bị xong chưa?
78 Chương 78: Cuối cùng cũng chết
79 Chương 79: Thật vô vị
80 Chương 80: Quyết định mục tiêu nhỏ tiếp theo
81 Chương 81: Thao tác nghẹt thở
82 Chương 82: Hoàn mỹ hủy thi diệt tích
83 Chương 83: Là đàn ông thì không được co vòi!
84 Chương 84: Đứng lại, người này là của chúng ta
85 Chương 85: Đây chính là cường giả bá đạo sao
86 Chương 86: Sư huynh chống lưng
87 Chương 87: Vẫn là chưa thể thích gì làm nấy
88 Chương 88: Không biết xấu hổ
89 Chương 89: Nam nhi nói là phải làm
90 Chương 90: Cho mọi người, sau này nhất định phải đuổi kịp ta
91 Chương 91: Ta phải trở nên mạnh hơn
92 Chương 92: Lời thề với trời đất
93 Chương 93: Trời đất, ta có thể bội ước không
94 Chương 94: Còn công pháp khác nữa không
95 Chương 95: Không tồi, cũng thú vị ra phết
96 Chương 96: Thật không quen với bộ dáng này chút nào
97 Chương 97: Đây là hành vi không thể khống chế
98 Chương 98: Hẳn là một con hàng lòe loẹt
99 Chương 99: Kẻ yếu thì nằm xuống là được rồi
100 Chương 100: Lâm Phàm ta rất giữ chữ tín
Chapter

Updated 100 Episodes

1
Chương 1: Ta là bất tử
2
Chương 2: Nghĩ đến đã thấy hí hửng
3
Chương 3: Thật không có tiền đồ
4
Chương 4: Mình khác gì Autohack
5
Chương 5: Ta chỉ không tin mà thôi
6
Chương 6: Lây lan đến tất cả mọi người
7
Chương 7: Phân tích một chút là ổn
8
Chương 8: Chờ chút, ta có lời muốn nói
9
Chương 9: Sát tính của các ngươi quá nặng
10
Chương 10: Sư đệ, đừng mà
11
Chương 11: Độ hảo cảm cày lên nhanh ghê
12
Chương 12: Bí kíp tự sáng tạo công pháp
13
Chương 13: Ngủ cái lờ mịa mài, high lên!
14
Chương 14: Ta nhiều tuyên ngôn lắm
15
Chương 15: Phải tem tém lại
16
Chương 16: Công pháp tự sáng tạo
17
Chương 17: Cơ hội tuyệt nhất đã tới
18
Chương 18: Rốt cục thì bọn mày có cho bố cơ hội không?
19
Chương 19: Tiểu bá vương bức khí tận trời: Lâm Phàm
20
Chương 20: Cho mày làm bố tao luôn được chưa?
21
Chương 21: Một đám súc sinh
22
Chương 22: Đó là một loại thần thái
23
Chương 23: Ta tu luyện vô cùng khắc khổ
24
Chương 24: Có đại hội biểu dương không?
25
Chương 25: Ngươi là đồ Súc con mẹ nó sinh
26
Chương 26: Các ngươi chờ đó cho ta
27
Chương 27: Khua chiêng gõ trống thu phế phẩm
28
Chương 28: Xin mọi người hãy lấy đó mà làm gương
29
Chương 29: Vũ khí sát sinh cực khủng bố ra đời
30
Chương 30: Đê tiện! Vô sỉ!
31
Chương 31: Trở về ông mày phải tu luyện công pháp
32
Chương 32: Cả thế giới im phăng fuck
33
Chương 33: Trên đời này thật lắm người tốt
34
Chương 34: Xuất phát làm nhiệm vụ
35
Chương 35: Xem ra ta phải giả chết mới được
36
Chương 36: Bội thu
37
Chương 37: Lầy lội theo ta nào
38
Chương 38: Đồ Cặn bã, ngươi muốn chết như thế nào?
39
Chương 39: Người bị đánh đâu mất tiêu rồi?
40
Chương 40: Hu hu! Nước mắt tuôn trào!
41
Chương 41: Thần đèn pa pa, mau ra đây
42
Chương 42: Ta chính là vị thần tối cao
43
Chương 43: Hiểu lầm coi như không có luôn
44
Chương 44: Mi gian xảo quá đi mất
45
Chương 45: Phải trở nên mạnh mẽ!
46
Chương 46: Sao mà khó giao tiếp thế này!
47
Chương 47: Để ta dùng canh gà bồi bổ cho tâm hồn ngươi
48
Chương 48: Quân lâm thiên hạ, nhiệt tình hăng hái!
49
Chương 49: Xuất phát đi, Phàm Phàm của ta
50
Chương 50: Lâm Phàm, xong
51
Chương 51: Lôi mày theo cùng
52
Chương 52: Loài người kia, ngươi được lắm
53
Chương 53: Lại muốn lừa ta vào tròng!
54
Chương 54: Về tông!
55
Chương 55: Sao lại thành thế này?
56
Chương 56: Lỡ đánh chết người ta thì phải làm sao
57
Chương 57: Thèm vào mà biết tên mày
58
Chương 58: Hãy để chúng ta đấu một trận thỏa thích đi
59
Chương 59: Đại ca… cứu đệ
60
Chương 60: Ngươi nhìn đi, chảy máu rồi này
61
Chương 61: Nào, mình cùng đi lên mặt chút
62
Chương 62: Bức khí tung hoành, chịu không nổi
63
Chương 63: Biết ta là ai không? Là Lâm Phàm rõ chưa
64
Chương 64: Đạt đến Địa Cương cảnh rồi
65
Chương 65: Sư muội có đứng lên được không?
66
Chương 66: Không có điểm tích lũy thì biết sống sao
67
Chương 67: Vừa ra ngoài đã chết
68
Chương 68: Xin cảm tạ các vị đại lão phù hộ
69
Chương 69: Cường giả cũng có quá khứ khổ cực không thể nói ra
70
Chương 70: Đừng mà!
71
Chương 71: Nhân vật phản diện tinh anh thiếu cảm giác tồn tại nhất
72
Chương 72: Sợ chết bảo bảo roài
73
Chương 73: Thật sự quá nhiệt tình
74
Chương 74: Thôi toi cơm rồi
75
Chương 75: Có chuyện thì nói, bán ta làm gì
76
Chương 76: Để xem chúng mình ai ác hơn
77
Chương 77: Các ngươi chuẩn bị xong chưa?
78
Chương 78: Cuối cùng cũng chết
79
Chương 79: Thật vô vị
80
Chương 80: Quyết định mục tiêu nhỏ tiếp theo
81
Chương 81: Thao tác nghẹt thở
82
Chương 82: Hoàn mỹ hủy thi diệt tích
83
Chương 83: Là đàn ông thì không được co vòi!
84
Chương 84: Đứng lại, người này là của chúng ta
85
Chương 85: Đây chính là cường giả bá đạo sao
86
Chương 86: Sư huynh chống lưng
87
Chương 87: Vẫn là chưa thể thích gì làm nấy
88
Chương 88: Không biết xấu hổ
89
Chương 89: Nam nhi nói là phải làm
90
Chương 90: Cho mọi người, sau này nhất định phải đuổi kịp ta
91
Chương 91: Ta phải trở nên mạnh hơn
92
Chương 92: Lời thề với trời đất
93
Chương 93: Trời đất, ta có thể bội ước không
94
Chương 94: Còn công pháp khác nữa không
95
Chương 95: Không tồi, cũng thú vị ra phết
96
Chương 96: Thật không quen với bộ dáng này chút nào
97
Chương 97: Đây là hành vi không thể khống chế
98
Chương 98: Hẳn là một con hàng lòe loẹt
99
Chương 99: Kẻ yếu thì nằm xuống là được rồi
100
Chương 100: Lâm Phàm ta rất giữ chữ tín