Chương 52: Loài người kia, ngươi được lắm

Nhóm dịch: Ẩn Môn

Nguồn:

- -----------------------------------------

Nếu không phải có “Thân bất tử”, e rằng mình đã sớm xuống mồ.

Tuy rằng mình tài năng ngút trời, nhưng đối với thực lực chân chính trước mặt, không chết là chuyện không thể. Thậm chí hi vọng sống lé loi cũng không tồn tại.

Ở trước mặt kẻ mạnh chân chính mà muốn không chết thì quá khó.

Hắn giờ đã biết yêu thú giết mình hai lần chính là Ma vượn mắt đỏ, là hậu duệ của mãnh thú thời hoang cổ. Được kế thừa huyết thống từ tổ tiên, sức mạnh của nó vô cùng cường hãn. Xem cảnh giới tu luyện của nó, có lẽ cũng đạt đến Địa cương cảnh tầng xx, không rõ là tu luyện được đến tầng bao nhiêu.

Ma vượn mắt đỏ tìm đến mình chắc cũng là vì mình ném lựu đạn, tiếng nổ mạnh kia đã ảnh hưởng đến nó.

Lâm Phàm điều chỉnh lại tâm tình cho tốt, đánh bay đống cảm xúc tiêu cực. Mi đã chán ghét thanh âm này, thì ta nhất định sẽ phá mi chịu không nổi mới thôi.

Sau khi trở lại sơn động của mình, Ma vượn lại tiếp tục ngủ say. Con người nhỏ bé kia đã bị nó đập chết, nhưng trong lòng nó cũng dấy lên nghi hoặc.

Con người ngày nay ngu xuẩn như thế sao, chết một thằng lại thằng khác mò đến, đúng là lũ chán sống.

Trong mắt Ma vượn, thân thể Lâm Phàm rất bé nhỏ. Hơn nữa con người ai cũng đều có bộ dáng giống nhau đến vậy, nó cũng chẳng phân biệt nổi có phải cùng một người hay không.

Yêu thú cấp Địa Cương cảnh đã có chỉ số thông minh rồi. Hơn nữa nó còn là hậu duệ của yêu thú thời thái cổ, chỉ số thông minh cũng không thấp, chẳng qua là chưa nói được tiếng người mà thôi.

Ma vượn dần dần ngủ say.

Đột nhiên!

Âm thanh chói tai kia lại truyền đến, Ma vượn không thể chịu được nữa, cả sơn động lại bắt đầu rung lắc dữ dội.

Nó phẫn nộ hết sức, cái lũ loài người đúng là chán sống.

...

Sao khi Lâm Phàm đi dạo một vòng, hắn rất may mắn lại phát hiện ra yêu thú. Dựa trên nguyên tắc gặp được yêu thú chắc chắn phải thu hoạch, đương nhiên hắn không bỏ qua.

Về phần Ma vượn mắt đỏ kia, muốn đến thì đến đi, bố sợ mày chắc?

“Điểm tích lũy +50.

Điểm tích lũy +60.”

Điểm tích lũy không ngừng tăng lên, bây giờ hắn cũng rất vừa lòng. Toàn bộ chỗ điểm này là do mình bỏ mạng ra mà cày, trong lòng hắn tràn đầy cảm giác tự hào.

Ở nơi xa, trời đất bỗng hóa một mảnh mù mịt tối đen.

Lâm Phàm nở nụ cười, đến đúng lúc lắm, giờ ta tuyệt đối sẽ không co vòi nữa đâu. Làm con người bé nhỏ tất nhiên phải khiêu chiến quyền uy của ngươi. Hắn lấy Lang Nha Bổng từ trong nhẫn trữ vật ra vác trên vai, chăm chú nhìn lên trời, ý chí chiến đấu cuồn cuộn trong ánh mắt bốc ra hừng hực.

Rầm.

Ma vượn mắt đỏ đáp xuống trước mặt Lâm Phàm, há miệng rít gào dữ tợn.

- Gào cái fuck, ngươi gào được, ta cũng gào được - Lâm Phàm hít sâu một hơi, dài giọng hét “aaa”, mãi đến khi sắc mặt đỏ bừng mới chịu ngừng lại, vung Lang Nha Bổng chỉ vào Ma vượn: - Ngậm cái loz mày lại, có giỏi thì xông lên, ông sợ đéo gì mày.

- Nhận lấy chiêu của ta đi.

- Sức mạnh Lang Nha Bổng, bùng nổ.

Lâm Phàm mang theo khí thế bất khuất, ánh mắt sắc bén, cả người bùng nổ chiến ý lao vào Ma vượn mà chém.

Ma vượn không nghĩ con người bé nhỏ như thế mà dám khiêu khích nó, vung cánh tay lên, không gian trong nháy mắt méo mó, gió lớn nổi lên làm mặt đất cuộn hết cả lại.

Một chưởng của nó tung ngay chóc mục tiêu!

Ầm!

Ngay cả một cơ hội phản kháng Lâm Phàm cũng không có, dưới sức mạnh to lớn tuyệt đối kia, cơ thể hắn nổ tung trong nháy mắt, một dòng máu phiêu đãng chảy xuống.

Gừ!

Ma vượn rống giận, như là đang nói, đây chính là kết cục khi khiêu chiến ta.

Trận chiến giữa loài người bất khuất và yêu thú hung tàn, không đến một giây đã kết thúc hoa lệ.

Chấm dứt bằng sự tàn bại của loài người.

Ma vượn quay lưng, mang theo hung uy tối cao mà rời đi.

Mười giây sau.

Lâm Phàm tỉnh rồi, không khỏi thở dài hơi tiếc nuối, mình đã lấy hết sức ra mà đánh, thế nhưng ngay cả một chiêu cũng không chống đỡ được. Thật sự quá mất mặt.

Nhìn nơi ở của Ma vượn nơi xa xa kia, hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục đi thẳng tới trước.

Về chuyện mới lúc nãy hắn coi như chưa hề xảy ra, nếu bản thân mình sống lại, thì đã là một thân thể mới. Cái gì gọi là bại trận, vốn dĩ không hề tồn tại.

- Đệch mịa! Yêu thú đi đâu hết mẹ rồi. - Lâm Phàm cảm giác yêu thú trong khu vục này càng ngày càng ít.

E là nguyên nhân do Ma vượn mắt đỏ dọa toàn bộ yêu thú chạy hết rồi.

Nhưng may thay, còn một ít yêu thú chưa rời đi, hắn tiếp tục tiến hành công việc tìm kiếm điểm tích lũy của mình.

Bùm!

Tiếng nổ mạnh vang vọng đất trời.

Lâm Phàm cười ha ha, đáng lẽ chỉ cần mười lựu đạn là xong xuôi, nhưng hắn cứ thế ném nhiều hơn. Hắn ném nhiều lựu đạn như vậy không phải là vì xa xỉ, mà là vì hắn ghê tởm Ma vượn mắt đỏ kia.

Bên trong sơn động.

Ma vượn mắt đỏ lại mở con mắt đỏ lòm như máu, lao về phía xa mà tàn sát.

Năm phút đồng hồ sau.

Lâm Phàm, ngủm!

Một giờ sau.

Lâm Phàm, ngủm!

Hai giờ sau.

Lâm Phàm, ngủm!

...

Mặt trời đã vắt ngang trời tây, chậm rãi hạ xuống, trời tựa như tối dần.

Bùm!

Ở sâu trong rừng rậm Tê Hà cứ thế vang lên những tiếng nổ quen thuộc.

Ma vượn mắt đỏ trừng con ngươi đỏ như máu, hô hấp càng ngày càng dồn dập, đi ra khỏi hang động, nhìn về nơi xa xa phát ra âm thanh kia. Nó vẫn chưa hành động, nhưng quanh người đã tỏa ra khí tức khủng bố, cuồng bạo.

Gừ!

Ma vượn mắt đỏ tức giận rống lên, song chưởng hợp lại, tạo ra sức mạnh lay động đất trời đập thẳng lên sơn động.

Ầm!

Sơn động sập.

Ma vượn không tỏ ra bất cứ cảm xúc nào, lao về phía phương xa.

Loài người, ta nhớ kỹ các người rồi, ta đi…

Rừng rậm Tê Hà vô cùng lớn, chẳng lẽ còn không có chỗ cho Ma vượn mắt đỏ ta sống được hay sao.

Đối với bọn con người này, nó không muốn nói nhiều lời, cũng không muốn nhớ lại nó đã nghiền nát bọn chúng bao nhiêu lần. Nó chỉ nhớ, chuỗi thanh âm này cứ kéo dài vĩnh viễn không dứt, đã sớm làm nó phát điêm.

Ở thời khắc như này, mình đáng lẽ phải ngủ say, chứ không phải thức tỉnh.

...

Lâm Phàm đã làm tốt công tác chuẩn bị liều chết cùng Ma vượn mắt đỏ, nhưng hắn đợi hồi lâu cũng không thấy bóng dáng, nhất thời liền phá lên cười.

- Muốn đấu cùng ta, có mà nằm mơ giữa ban ngày.

- Không đến đập ta nữa chứ gì, vậy ông đây cày điểm tích lũy tiếp.

Mục tiêu lớn nhất của hắn lúc này là kiếm lấy càng nhiều điểm tích lũy càng tốt.

Hơn nữa thu hoạch hiện tại cũng rất tốt, đã tích lũy được 12500 điểm rồi.

Hắn chẳng ngại trời đã đen như mực, cũng không hề ngưng tay. Con đường trở thành kẻ mạnh không hề có khái niệm nghỉ ngơi. Nếu bản thân không có động lực cố gắng, sẽ trở thành phế nhân.

Một đêm này không yên, nhất là khu vực có nhiều yêu thú lại càng không thể ngủ được. Hết thảy đều đã trải qua tuyệt vọng, có yêu thú còn dắt díu cả nhà rời xa nơi này, rời khỏi thiên đường mà chúng tràn ngập thương yêu.

Chúng thật sự đã chịu đựng đủ rồi. Nơi đây đã không còn là mái ấm của yêu thú nữa, tiếng nổ ran cứ vang lên không ngừng, muốn nghỉ ngơi cũng không thể nghỉ ngơi. Nếu không thể nghỉ ngơi đàng hoàng, ngày hôm sau lấy đâu ra tinh lực để tiếp tục sinh tồn.

Vì an toàn của bản thân, chúng nó đành rời khỏi nơi này.

Ngày hôm sau!

Lâm Phàm đánh đuổi hết một đêm cũng rất mệt, đến phát khổ vì tìm yêu thú.

Hắn sờ soạng một chút trong nhẫn trữ đồ, trống rỗng.

- Đù, lựu đạn hết mất rồi, xem ra phải dừng việc cày điểm ở đây thôi.

Hắn kiểm tra lại điểm tích lũy một chút.

Hai mắt hắn lập tức sáng lên.

“Điểm tích lũy: 28510.”

Khi nhìn đến số điểm tích lũy này, cả người đều tràn ngập tinh thần.

Có chỗ điểm tích lũy này, hết thảy đều không cần phải lo nữa.

Cuối cùng cũng đạp được lên cảnh giới nhân sinh rồi.

Chapter
1 Chương 1: Ta là bất tử
2 Chương 2: Nghĩ đến đã thấy hí hửng
3 Chương 3: Thật không có tiền đồ
4 Chương 4: Mình khác gì Autohack
5 Chương 5: Ta chỉ không tin mà thôi
6 Chương 6: Lây lan đến tất cả mọi người
7 Chương 7: Phân tích một chút là ổn
8 Chương 8: Chờ chút, ta có lời muốn nói
9 Chương 9: Sát tính của các ngươi quá nặng
10 Chương 10: Sư đệ, đừng mà
11 Chương 11: Độ hảo cảm cày lên nhanh ghê
12 Chương 12: Bí kíp tự sáng tạo công pháp
13 Chương 13: Ngủ cái lờ mịa mài, high lên!
14 Chương 14: Ta nhiều tuyên ngôn lắm
15 Chương 15: Phải tem tém lại
16 Chương 16: Công pháp tự sáng tạo
17 Chương 17: Cơ hội tuyệt nhất đã tới
18 Chương 18: Rốt cục thì bọn mày có cho bố cơ hội không?
19 Chương 19: Tiểu bá vương bức khí tận trời: Lâm Phàm
20 Chương 20: Cho mày làm bố tao luôn được chưa?
21 Chương 21: Một đám súc sinh
22 Chương 22: Đó là một loại thần thái
23 Chương 23: Ta tu luyện vô cùng khắc khổ
24 Chương 24: Có đại hội biểu dương không?
25 Chương 25: Ngươi là đồ Súc con mẹ nó sinh
26 Chương 26: Các ngươi chờ đó cho ta
27 Chương 27: Khua chiêng gõ trống thu phế phẩm
28 Chương 28: Xin mọi người hãy lấy đó mà làm gương
29 Chương 29: Vũ khí sát sinh cực khủng bố ra đời
30 Chương 30: Đê tiện! Vô sỉ!
31 Chương 31: Trở về ông mày phải tu luyện công pháp
32 Chương 32: Cả thế giới im phăng fuck
33 Chương 33: Trên đời này thật lắm người tốt
34 Chương 34: Xuất phát làm nhiệm vụ
35 Chương 35: Xem ra ta phải giả chết mới được
36 Chương 36: Bội thu
37 Chương 37: Lầy lội theo ta nào
38 Chương 38: Đồ Cặn bã, ngươi muốn chết như thế nào?
39 Chương 39: Người bị đánh đâu mất tiêu rồi?
40 Chương 40: Hu hu! Nước mắt tuôn trào!
41 Chương 41: Thần đèn pa pa, mau ra đây
42 Chương 42: Ta chính là vị thần tối cao
43 Chương 43: Hiểu lầm coi như không có luôn
44 Chương 44: Mi gian xảo quá đi mất
45 Chương 45: Phải trở nên mạnh mẽ!
46 Chương 46: Sao mà khó giao tiếp thế này!
47 Chương 47: Để ta dùng canh gà bồi bổ cho tâm hồn ngươi
48 Chương 48: Quân lâm thiên hạ, nhiệt tình hăng hái!
49 Chương 49: Xuất phát đi, Phàm Phàm của ta
50 Chương 50: Lâm Phàm, xong
51 Chương 51: Lôi mày theo cùng
52 Chương 52: Loài người kia, ngươi được lắm
53 Chương 53: Lại muốn lừa ta vào tròng!
54 Chương 54: Về tông!
55 Chương 55: Sao lại thành thế này?
56 Chương 56: Lỡ đánh chết người ta thì phải làm sao
57 Chương 57: Thèm vào mà biết tên mày
58 Chương 58: Hãy để chúng ta đấu một trận thỏa thích đi
59 Chương 59: Đại ca… cứu đệ
60 Chương 60: Ngươi nhìn đi, chảy máu rồi này
61 Chương 61: Nào, mình cùng đi lên mặt chút
62 Chương 62: Bức khí tung hoành, chịu không nổi
63 Chương 63: Biết ta là ai không? Là Lâm Phàm rõ chưa
64 Chương 64: Đạt đến Địa Cương cảnh rồi
65 Chương 65: Sư muội có đứng lên được không?
66 Chương 66: Không có điểm tích lũy thì biết sống sao
67 Chương 67: Vừa ra ngoài đã chết
68 Chương 68: Xin cảm tạ các vị đại lão phù hộ
69 Chương 69: Cường giả cũng có quá khứ khổ cực không thể nói ra
70 Chương 70: Đừng mà!
71 Chương 71: Nhân vật phản diện tinh anh thiếu cảm giác tồn tại nhất
72 Chương 72: Sợ chết bảo bảo roài
73 Chương 73: Thật sự quá nhiệt tình
74 Chương 74: Thôi toi cơm rồi
75 Chương 75: Có chuyện thì nói, bán ta làm gì
76 Chương 76: Để xem chúng mình ai ác hơn
77 Chương 77: Các ngươi chuẩn bị xong chưa?
78 Chương 78: Cuối cùng cũng chết
79 Chương 79: Thật vô vị
80 Chương 80: Quyết định mục tiêu nhỏ tiếp theo
81 Chương 81: Thao tác nghẹt thở
82 Chương 82: Hoàn mỹ hủy thi diệt tích
83 Chương 83: Là đàn ông thì không được co vòi!
84 Chương 84: Đứng lại, người này là của chúng ta
85 Chương 85: Đây chính là cường giả bá đạo sao
86 Chương 86: Sư huynh chống lưng
87 Chương 87: Vẫn là chưa thể thích gì làm nấy
88 Chương 88: Không biết xấu hổ
89 Chương 89: Nam nhi nói là phải làm
90 Chương 90: Cho mọi người, sau này nhất định phải đuổi kịp ta
91 Chương 91: Ta phải trở nên mạnh hơn
92 Chương 92: Lời thề với trời đất
93 Chương 93: Trời đất, ta có thể bội ước không
94 Chương 94: Còn công pháp khác nữa không
95 Chương 95: Không tồi, cũng thú vị ra phết
96 Chương 96: Thật không quen với bộ dáng này chút nào
97 Chương 97: Đây là hành vi không thể khống chế
98 Chương 98: Hẳn là một con hàng lòe loẹt
99 Chương 99: Kẻ yếu thì nằm xuống là được rồi
100 Chương 100: Lâm Phàm ta rất giữ chữ tín
Chapter

Updated 100 Episodes

1
Chương 1: Ta là bất tử
2
Chương 2: Nghĩ đến đã thấy hí hửng
3
Chương 3: Thật không có tiền đồ
4
Chương 4: Mình khác gì Autohack
5
Chương 5: Ta chỉ không tin mà thôi
6
Chương 6: Lây lan đến tất cả mọi người
7
Chương 7: Phân tích một chút là ổn
8
Chương 8: Chờ chút, ta có lời muốn nói
9
Chương 9: Sát tính của các ngươi quá nặng
10
Chương 10: Sư đệ, đừng mà
11
Chương 11: Độ hảo cảm cày lên nhanh ghê
12
Chương 12: Bí kíp tự sáng tạo công pháp
13
Chương 13: Ngủ cái lờ mịa mài, high lên!
14
Chương 14: Ta nhiều tuyên ngôn lắm
15
Chương 15: Phải tem tém lại
16
Chương 16: Công pháp tự sáng tạo
17
Chương 17: Cơ hội tuyệt nhất đã tới
18
Chương 18: Rốt cục thì bọn mày có cho bố cơ hội không?
19
Chương 19: Tiểu bá vương bức khí tận trời: Lâm Phàm
20
Chương 20: Cho mày làm bố tao luôn được chưa?
21
Chương 21: Một đám súc sinh
22
Chương 22: Đó là một loại thần thái
23
Chương 23: Ta tu luyện vô cùng khắc khổ
24
Chương 24: Có đại hội biểu dương không?
25
Chương 25: Ngươi là đồ Súc con mẹ nó sinh
26
Chương 26: Các ngươi chờ đó cho ta
27
Chương 27: Khua chiêng gõ trống thu phế phẩm
28
Chương 28: Xin mọi người hãy lấy đó mà làm gương
29
Chương 29: Vũ khí sát sinh cực khủng bố ra đời
30
Chương 30: Đê tiện! Vô sỉ!
31
Chương 31: Trở về ông mày phải tu luyện công pháp
32
Chương 32: Cả thế giới im phăng fuck
33
Chương 33: Trên đời này thật lắm người tốt
34
Chương 34: Xuất phát làm nhiệm vụ
35
Chương 35: Xem ra ta phải giả chết mới được
36
Chương 36: Bội thu
37
Chương 37: Lầy lội theo ta nào
38
Chương 38: Đồ Cặn bã, ngươi muốn chết như thế nào?
39
Chương 39: Người bị đánh đâu mất tiêu rồi?
40
Chương 40: Hu hu! Nước mắt tuôn trào!
41
Chương 41: Thần đèn pa pa, mau ra đây
42
Chương 42: Ta chính là vị thần tối cao
43
Chương 43: Hiểu lầm coi như không có luôn
44
Chương 44: Mi gian xảo quá đi mất
45
Chương 45: Phải trở nên mạnh mẽ!
46
Chương 46: Sao mà khó giao tiếp thế này!
47
Chương 47: Để ta dùng canh gà bồi bổ cho tâm hồn ngươi
48
Chương 48: Quân lâm thiên hạ, nhiệt tình hăng hái!
49
Chương 49: Xuất phát đi, Phàm Phàm của ta
50
Chương 50: Lâm Phàm, xong
51
Chương 51: Lôi mày theo cùng
52
Chương 52: Loài người kia, ngươi được lắm
53
Chương 53: Lại muốn lừa ta vào tròng!
54
Chương 54: Về tông!
55
Chương 55: Sao lại thành thế này?
56
Chương 56: Lỡ đánh chết người ta thì phải làm sao
57
Chương 57: Thèm vào mà biết tên mày
58
Chương 58: Hãy để chúng ta đấu một trận thỏa thích đi
59
Chương 59: Đại ca… cứu đệ
60
Chương 60: Ngươi nhìn đi, chảy máu rồi này
61
Chương 61: Nào, mình cùng đi lên mặt chút
62
Chương 62: Bức khí tung hoành, chịu không nổi
63
Chương 63: Biết ta là ai không? Là Lâm Phàm rõ chưa
64
Chương 64: Đạt đến Địa Cương cảnh rồi
65
Chương 65: Sư muội có đứng lên được không?
66
Chương 66: Không có điểm tích lũy thì biết sống sao
67
Chương 67: Vừa ra ngoài đã chết
68
Chương 68: Xin cảm tạ các vị đại lão phù hộ
69
Chương 69: Cường giả cũng có quá khứ khổ cực không thể nói ra
70
Chương 70: Đừng mà!
71
Chương 71: Nhân vật phản diện tinh anh thiếu cảm giác tồn tại nhất
72
Chương 72: Sợ chết bảo bảo roài
73
Chương 73: Thật sự quá nhiệt tình
74
Chương 74: Thôi toi cơm rồi
75
Chương 75: Có chuyện thì nói, bán ta làm gì
76
Chương 76: Để xem chúng mình ai ác hơn
77
Chương 77: Các ngươi chuẩn bị xong chưa?
78
Chương 78: Cuối cùng cũng chết
79
Chương 79: Thật vô vị
80
Chương 80: Quyết định mục tiêu nhỏ tiếp theo
81
Chương 81: Thao tác nghẹt thở
82
Chương 82: Hoàn mỹ hủy thi diệt tích
83
Chương 83: Là đàn ông thì không được co vòi!
84
Chương 84: Đứng lại, người này là của chúng ta
85
Chương 85: Đây chính là cường giả bá đạo sao
86
Chương 86: Sư huynh chống lưng
87
Chương 87: Vẫn là chưa thể thích gì làm nấy
88
Chương 88: Không biết xấu hổ
89
Chương 89: Nam nhi nói là phải làm
90
Chương 90: Cho mọi người, sau này nhất định phải đuổi kịp ta
91
Chương 91: Ta phải trở nên mạnh hơn
92
Chương 92: Lời thề với trời đất
93
Chương 93: Trời đất, ta có thể bội ước không
94
Chương 94: Còn công pháp khác nữa không
95
Chương 95: Không tồi, cũng thú vị ra phết
96
Chương 96: Thật không quen với bộ dáng này chút nào
97
Chương 97: Đây là hành vi không thể khống chế
98
Chương 98: Hẳn là một con hàng lòe loẹt
99
Chương 99: Kẻ yếu thì nằm xuống là được rồi
100
Chương 100: Lâm Phàm ta rất giữ chữ tín