Chương 87: Vào cung nhiều thị phi

Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ chưa từng ngồi kiệu đến hoàng cung.

Lạc Khuynh Hoàng nhìn tường lục ngói hồng nơi hoàng cung được bao trùm bởi ánh mặt trời màu vàng đều có vẻ phá lệ tươi đẹp, giống như đến cả không khí trầm lặng trong cung cũng bị át đi.

“Chẳng lẽ ánh mặt trời chói mắt sao? Nhưng ta lại cảm thấy không khí hoàng cung không giống như là trầm lặng.”, Lạc Khuynh Hoàng dắt tay Quân Khuynh Vũ, khóe môi ý cười dịu dàng, chậm rãi nói.

Quân Khuynh Vũ nghe Lạc Khuynh Hoàng nói vậy, khóe môi bất giác cong lên, trong đôi mắt hoa đào hẹp dài phong lưu lưu chuyển, thong dong nói, “Trời rất đẹp, nhưng mà tâm tình Hoàng Nhi tốt hơn.

Lạc Khuynh Hoàng bị Quân Khuynh Vũ chọc đúng chỗ trong lòng, cười cười đẩy Quân Khuynh Vũ đi vào cửa cung, đi được một đoạn, đột nhiên Lạc Khuynh Hoàng dừng lại ở chỗ cổ thụ ngẩn người.

“Gì thế?” Quân Khuynh Vũ nhìn Lạc Khuynh Hoàng ở cây cổ thụ xuất thần, đi đến trước mặt Lạc Khuynh Hoàng cười nói.

Trong đôi mắt đen láy của Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một đoạn hồi ức, khóe môi khẽ cười, thanh âm trầm trầm nói, “Nhớ lần thứ hai nhìn thấy cây xuyên hồng.”

Quân Khuynh Vũ cũng gợi lên nụ cười giảo hoạt, “Ta đứng ở đây chờ Hoàng Nhi suốt ngày đâu.”

Lạc Khuynh Hoàng kinh ngạc nâng mắt nhìn Quân Khuynh Vũ, sau đó nở nụ cười ấm áp, hóa ra ngày đó trong cung gặp nhau, kỳ thật đều cố ý chờ đợi nhau để rồi ngẫu nhiên gặp mặt.

Thế gian trùng hợp duyên phận có lẽ là đều do yêu mà ra.

“Sau này sẽ không phải chờ nữa.” Lạc Khuynh Hoàng nắm chặt tay Quân Khuynh Vũ, chân thành tha thiết nói.

Quân Khuynh Vũ nắm tay Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi cười ôn nhu như nước, chậm rãi trả lời, “Được.”

Đi tới ngự hoa viên, Quân Vũ Thần cùng Liễu Tâm Huệ đang ngồi chờ Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng đến thỉnh an.

Quân Vũ Thần một thân hoàng bào ngồi thẳng trong đình nghỉ mát của ngự hoa viên, tuy vậy nhưng cũng không che giấu được khuôn mặt tái nhợt, Liễu Tâm Huệ ngồi bên cạnh cũng mặc y phượng bào nhưng sắc mặt cũng không được tốt.

Lạc Khuynh Hoàng trong mắt hiện lên một tầng phức tạp, nhan sắc của Liễu Tâm Huệ rõ ràng rất đẹp, nhưng trước đây đã bị trúng độc, dù đã giải được độc nhưng cũng ảnh hưởng đến thân thể Liễu Tâm Huệ.

Về phần Quân Vũ Thần, vồn là lao lực quá sức, lại thêm dạo gần đây liên tiếp chịu đả kích, thân thể sợ là cũng không ổn.

“Nhi thần thỉnh an phụ vương.”

Quân Vũ Thần cùng Lạc Khuynh Hoàng tự nhiên đi đến trước mặt Quân Vũ Thần cùng Liễu Tâm Huệ hành lễ.

“Khuynh Vũ, Khuynh Hoàng, mau đứng lên đi”, nhìn đến Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ, sắc mặt tái nhợt của Quân Khuynh Vũ có chút ôn hòa từ ái.

Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt nhìn Quân Vũ Thần, vừa rồi xa xa có thể mơ hồ nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Quân Vũ Thần, hiện tại ngay cả mái tóc bạc cùng nếp nhăn đều rõ ràng, đột nhiên cảm thấy Hoàng đế thực đã già.

“Tạ ơn phụ hoàng.” Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng đứng dậy ngồi vào chỗ đối diện Quân Vũ Thần cùng Liễu Tâm Huệ.

Đôi mắt của Quân Vũ Thần thẳng tắp nhìn Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ, ánh mắt cực kỳ phức tạp, trong vài phần thân thiết sủng ái còn có vài phần ý vị thâm trường.

Liễu Tân Huệ đoan trang ngồi bên cạnh Quân Vũ Thần, khuôn mặt vẫn như trước cười cười, song trong đôi mắt xếch hẹp dài, hận ý được chôn xuống dưới hào quang ôn nhu.

“Xử lí ở Tây Quyết tốt lắm, các con vất vả rồi.” Quân Vũ Thần nâng chén rượu hướng về phía Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng nói.

Nghe Quân Khuynh Vũ nói vậy, vẻ mặt Liễu Tâm Huệ hơi cứng lại, trong tươi cười vừa có xấu hổ vừa có hận ý.

Lạc Khuynh Hoàng đem hết biểu cảm của Liễu Tâm Huệ thu hết vào mắt, trong con ngươi đen như mực có thâm sâu, khóe môi khẽ nhếch, chậm rãi nói, “Phụ hoàng quá khen.”

Sau đó Lạc Khuynh Hoàng lại đem ánh mắt dời đến đôi mắt tối tăm của Liễu Tâm Huệ, thu hết biểu tình của Liễu Tâm Huệ vào trong mắt, giọng nói mang theo vài phần khó lường, “Hoàng hậu nương nương, cái chết của công chúa chúng ta thực có lỗi nhưng cũng không thể đòi lại công bằng cho công chúa được.”

Trong mắt Liễu Tâm Huệ hiện lên đau xót, khóe môi lại vẫn như cũ cao quý ôn nhu cười, “Không thể trách được, tình huống như vậy phải đặt lợi ích Cẩm quốc lên trước, đáng thương Ngữ Yên số khổ.”

Nói xong, giọng nói của Liễu Tâm Huệ đã không kìm được nức nở, trong mắt lóe lên lệ quang rồi như kìm lại, hai mắt đẫm lệ nhìn Quân Vũ Thần.

Quân Vũ Thần đỡ lấy vai Liễu Tâm Huệ khuyên nhủ, “Hoàng hậu đừng quá đau lòng.”

Quân Khuynh Vũ nghe Liễu Tâm Huệ nói vậy, chỉ lạnh lùng nhìn Liễu Tâm Huệ diễn trò thương tâm Quân Ngữ Yên. Lời của một nữ tử như vậy có bao nhiêu phần là thật? Quân Ngữ Yên chết nàng ta đúng là có thương tâm, nhưng trong thương tâm đó có bao nhiêu phần chân thật?

Lạc Khuynh Hoàng cũng thờ ở lạnh nhạt nhìn, trong lòng cười châm chọc, lúc trước Liễu Tâm Huệ vì tính mạng chính mình mà đem Quân Ngữ Yên gả đi Tây Quyết, giờ cần gì phải vì chuyện Quân Ngữ Yên chết mà làm bộ làm tịch?!

Huống chi lúc trước Liễu Tâm Huệ đã tàn nhẫn hại chết Nguyệt Lưu Ly, nhiều năm âm thầm dùng thủ đoạn muốn hại chết Quân Khuynh Vũ, càng là hại Quân Khuynh Vũ mười năm bị huyết cổ tra tấn, dạng nữ nhân ngoan độc như vậy không đáng để đồng tình.

“Chuyện của công chúa tuy rằng lúc trướcchưa từng điều tra, nhưng tất cả chứng cứ đều hướng về Nhị Hoàng tử.” Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt nhìn Liễu Tâm Huệ, con ngươi đen nhánh thâm sâu cẩn thận quan sắc mặt Liễu Tâm Huệ biến hóa.

Trong mắt Liễu Tâm Huệ rõ ràng hiện lên hận ý nhưng rất nhanh đã bị ôn nhu tầng tầng lớp lớp che giấu, bàn tay trắng bệch gắt gao nắm lại, chiếc khăn trong tay bị vò đến nhăn nhúm.

Lạc Khuynh Hoàng thấy Liễu Tâm Huệ phản ứng như vậy, vừa lòng nhếch môi không nói gì.

Quân Vũ Thần nghe Lạc Khuynh Hoàng nói vậy, trong mắt hiện lên một tia tính toán, lại giống như hiểu ra cái gì, mắt tối lại, hắn mím môi, chỉ là vẫn không lên tiếng.

“Kiền Linh cùng Ngũ Yên thuở nhỏ đều rất thân thiết. Ta nghĩ không phải là Kiền Linh làm.” Liễu Tâm Huệ thu lại hận ý trong mắt, dịu dàng nói.

Lạc Khuynh Hoàng cũng lên tiếng phụ họa, mấy người lại nói thêm vài câu rồi Lạc Khuynh Hoàng cũng Quân Khuynh Vũ rời đi.

“Liễu Tâm Huệ thật giả dối. Nữ nhi chết như vậy mà vẫn có thể giả vờ rộng lượng, cũng khó trách Hoàng thượng bị nàng ta lừa.” Bên trong con ngươi tối tăm của Lạc Khuynh Hoàng hiện lên chán ghét, đối với người làm hại Quân Khuynh Vũ, nàng đương nhiên không có hảo cảm.

Trong mắt sâu không thấy đáy của Quân Khuynh Vũ nổi lên phong ba, giống như mây trên trời hay thay đổi, môi hắn hơi cong lên, làm như không chút để ý, lại cực kỳ chắc chắn từ từ nói, “Càng giả như không có việc gì thì thử đoạn càng thâm độc. E là Thư Quý phi mấy ngày nay có việc.”

Lạc Khuynh Hoàng hiểu rõ, Quân Kiền Linh cùng Quân Hiền Tề vồn quan hệ không tốt, quan hệ giữa Liễu Tâm Huệ cùng Thư Quý phi cũng là không tốt. Nhưng Liễu Tâm Huệ vẫn giả bộ rộng lượng, hơn nữa Thư Quý phi cũng là quân cờ trọng yếu trong hậu cung, cho nên nàng ta chưa bao giờ thật sự đối đầu với Thư Quý phi.

Chẳng qua cục diện hiện giờ đã khác. Thái tử Quân Hiền Tề bị phế, Quân Kiền Linh trực tiếp uy hiếp đến địa vị Quân Hiền Tề, lại thêm Quân Ngữ Yên chết, Liễu Tâm Huệ tất nhiên không bỏ qua Thư Quý phi.

“Thất Hoàng tử, Khuynh Hoàng quận chúa, Thư Quý phi cho mời.”

Nhìn ma ma đứng trước mặt, trong mắt Lạc Khuynh Hoàng thoáng qua một tia ý vị thâm trường, thật sự là nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến, bọn họ chẳng qua vừa mới nói về Thư Quý phi, Thư Quý phi đã tự tìm đến.

“Dẫn đường đi.” Đôi mắt hoa đào hẹp dài của Quân Khuynh Vũ vừa kiên định vừa thong dong, khóe môi nở một nụ cười bất cần đời, lười biếng tùy ý liếc qua ma ma kia một cái, rất cao nhã thốt ra ba chữ.

Ma ma kia nhìn Quân Khuynh Vũ, một thân hồng y có cảm giác lười biếng, chẳng qua không để ý thốt ra một câu như vậy, lại hàm chứa một phần uy nghiêm cao cao tại thượng, làm cho bà ta không khỏi rùng mình.

Bà ta đi theo Thư Quý phi đã nhiều năm. Trong cung cũng gặp không ít chuyện như vậy, như là Hoàng thượng, bà ta cũng đã gặp qua các vị Hoàng tử, cũng thấy qua rất nhiều thứ, nhưng chưa có người nào lại giống như Quân Khuynh Vũ, tùy tùy tiện tiện nói một câu, lại có thể khí phách uy vũ như vậy.

Không phải bà ta chưa từng gặp Quân Khuynh Vũ, nhưng trong lòng vẫn từ trước xem thường, chưa từng nhìn kỹ Quân Khuynh Vũ. Hiện tại không những bị Quân Khuynh Vũ dung mạo tuyệt thế làm cho kinh sợ, mà còn bị con người đen nhánh kia nhìn chằm chằm, rất lâu mới có thể định thần lại.

Theo sau ma ma, Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ đi vào cung điện của Thư Quý phi, Thư Quý phi đã ngồi ở trong phòng đợi bọn họ.

Thư Quý phi mặc cung trang, trước ngực toàn là trang sức, khuôn mặt tinh xảo, khóe mắt thật dài làm tôn lên con ngươi vốn mị hoặc của nàng ta thêm xinh đẹp, ngón tay nàng ta thon dài, thân hình càng quyến rũ.

Thấy Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ đi vào, Thư Quý phi cũng không đứng dậy chào, chỉ là bảo toàn bộ nha hoàn hầu hạ trong cung rời đi mới chậm rãi nâng mắt, tựa tiếu phi tiếu nhìn hai người.

Lạc Khuynh Hoàng lạnh nhạt đứng, nhìn Thư Quý phi. Thư quý phi này ở trong cung có thể có địa vị như vậy, trừ bỏ dung mạo này cũng gia thế vững chắc, chỉ sợ mưu lược của nàng ta cũng không vừa. Nữ tử này trong cung, quả nhiên không phải là một người đơn giản.

“Bản cung gọi các ngươi đến không có ý ngì khác, chỉ là muốn hỏi một chút chuyện gì đã xảy ra ở Tây Quyết.” Thư Quý phi liếc mắt một cái nhìn Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ, trong mắt có vài phần kiêu căng, không có giống Liễu Tâm Huệ hòa ái dễ gần, cái gì trong mắt cũng rõ ràng.

Lạc Khuynh Hoàng chỉ nhìn nàng ta một cái, liền hiểu vì sao nàng ta không được Hoàng thượng sủng ái bằng Hoàng hậu và Thủy Lan Hinh.

Tâm cơ của Hoàng hậu quá mức thâm trầm, hoàn toàn không nhìn ra tính toán gì, thoạt nhìn cao quý ôn hòa, tự nhiên có được sủng ái. Mà tâm cơ của Thủy Lan Hinh quá rõ ràng, ngược lại không có vẻ gì đáng sợ, huống chi nàng ta có khuôn mặt giống Nguyệt Lưu Ly như vậy.

Mà Thư Quý phi khác hẳn. Nàng ta tuy rằng thông minh, nhưng không chỗ nào không biểu hiện tâm cơ thủ đoạn của nàng ta, qua ánh mắt có thể thấy được nàng ta lợi hại, hơn nữa kiêu căng, Quân Vũ Thần thân là vua một nước tự nhiên không vừa lòng với nữ tử như vậy.

“Chuyện xảy ra ở Tây Quyết chúng ta đã bẩm báo toàn bộ với Hoàng thượng. Không biết nương nương muốn hỏi gì?”Lạc Khuynh Hoàng không hề hoang mang đáp, ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh, con người đen nhánh không hề sợ hãi nhìn Thư Quý phi.

Thư Quý phi nhìn Lạc Khuynh Hoàng, không biết vì sao khóe môi nở nụ cười, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, thở dài một hơi nói, “Khuynh Hoàng đúng là càng lớn lên càng giống mẫu thân.”

Con người Lạc Khuynh Hoàng hơi co lại, hiện lên chút kinh ngạc. Vì sao Thư Quý phi lại đề cập đến mẫu thân nàng? Trong trí nhớ đúng là quan hệ giữa mẫu thân và Thư Quý phi rất tốt, nhưng mẫu thân đã qua đời nhiều năm như vậy, Thư Quý phi cũng không đối với nàng đặc biệt thân thiết, bây giờ vì sao lại đề cập đến mẫu thân nàng?!

“Năm đó ta cùng Nhược Huyên rất thân thiết. Cũng bởi vì Nhược Huyên ta mới có thể làm Quý phi.” Thư Quý phi thấy nghi hoặc trong mắt Lạc Khuynh Hoàng liền cười giải thích, “Nháy mắt một cái, Nhược Huyên đã đi được nhiều năm như vậy, Khuynh Hoàng cũng lớn như vậy. So với Nhược Huyên cao quý còn trong sáng thông minh.”

Lạc Khuynh Hoàng mím môi, không biết vì sao Thư Quý phi nhắc đến mẫu thân nàng, chẳng lẽ muốn dùng tính nghĩa năm đó giữa nàng ta và mẫu thân để đả động nàng sao?

“Năm đó Lưu Ly với ta cũng qua lại với nhau, nhưng nàng ấy quá đơn thuần, chung quy không thích hợp với hậu cung này.” Thư Quý phi lại chuyển đến đề tài Nguyệt Lưu Ly, trong mắt hiện lên hồi ức, nhìn Quân Khuynh Vũ.

Quân Khuynh Vũ vẫn như trước nhếch môi, thấn sắc có vẻ bất vi sở động, nhưng trong mắt hoa đào hệp dài rõ ràng nổi lên gợn sóng.

“Hôm nay ta gọi các người đến, cũng chính là hy vọng các người nhớ đến tình nghĩa giữa ta và mẫu thân các ngươi, sau này Kiền Linh nếu có phạm vào sai lầm gì, có thể tha cho hắn, cho dù thế nào cũng không cần lấy mạng hắn!” Thư Quý phi đi một vòng, cuối cùng nói ra mục đích.

Lạc Khuynh Hoàng hơi rùng mình. Không thể không nói, Thư Quý phi thực là một nữ tử thông minh, hiểu thế nào là lợi dụng nhược điểm của người khác. Đối với người như nàng cùng Quân Khuynh Vũ, nếu còn cái gì có thể đả động bọn họ, chỉ có thể là bọn họ từng qua lại.

Đối với bọn họ, mẫu thân không chỉ là người họ yêu nhất, cũng là sự ấm áp duy nhất từng tồn tại.

Thư Quý phi cố tình nhắc đến mẫu thân là muốn bọn họ nhớ lại tình cảm trước, không đuổi tận giết tuyệt Quân Kiền Linh. Đây là một cái thông minh của Thư Quý phi.

Lần này đến Tây Quyết, Quân Kiền Linh tuy rằng thất bại nhưng cùng không hoàn toàn thua, Thư Quý phi nhìn thấu hoàn cảnh của hắn, ngay cả đường lưu đều thay hắn an bài tốt, chẳng qua là trên thế gian này có chuyện nào tiện lợi như vậy?!

Đừng nói Thư Quý phi không thập phần giao hảo với mẫu thân, cho dù thật sự giao hảo thì đã sao?! Chẳng lẽ sẽ vì thế mà buông tha Quân Kiền Linh sao?! Tuyệt đối không!

“Nhị Hoàng tử có vận may thế nào là chuyện của hắn. Chúng ta sao có thể thay đổi.” Lạc Khuynh Hoàng vẫn cười, bên trong con ngươi đen như mực hiện lên thấn sắc phức tạp, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

Sắc mặt Thư Quý phi hơi đổi, cứng đờ, lại lần nữa tươi cười, ôn hòa nói, “Bản cung muốn nói như vậy đó. Mặc kệ thế nào, Kiền Linh cũng là huynh trưởng của Thất Hoàng tử, cũng từng yêu Khuynh Hoàng quận chúa.”

Lạc Khuynh Hoàng nghe Thư Quý phi nói vậy, trong mắt không khỏi lướt qua một tia trào phúng.

Dù sao cũng từng yêu nàng?! Yêu nàng chính là trăm phương nghìn kế muốn lợi dụng nàng, chính là trăm phương nghìn kế muốn giết nàng? Cho dù thù hận truyền kiếp, Quân Kiền Linh cũng ngàn lần đáng chết!

Nàng mãi mãi không quên vì Quân Kiền Linh cùng Lạc Khuynh Thành, nàng cùng Quân Khuynh Vũ khổ sở như thế nào, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Quân Kiền Linh!

“Hoàng tộc xưa nay không có tình cảm gì đáng nói. Về phần Hoàng Nhi, nàng là thê tử của ta, không cần người khác yêu!” Đôi mắt hoa đào hẹp dài của Quân Khuynh Vũ lướt qua một tia tàn khốc, lạnh lùng nhìn Thư Quý phi nói.

Thư Quý phi bị Quân Khuynh Vũ nhìn không được tự nhiên, con ngươi đen như mực kia có một cỗ uy lực làm nội tâm nàng ta bối rối, không thể không rút lui, miễn cưỡng cười, “Vậy thì, bản cung cũng không miễn cưỡng!”

“Chúng ta cáo từ.” Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng rời khỏi cung điện quý phi, đang chuẩn bị rời khỏi hoàng cung lại không ngờ đụng vào Hinh phi nương nương.

“A! Đây không phải là Thất Hoàng tử cùng Khuynh Hoàng quận chúa sao?!” Thủy Lan Hinh giọng kinh ngạc, đôi mắt xinh đẹp nhìn Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng, mang theo vài phần châm chọc khiêu khích.

Quân Khuynh Vũ vừa nhìn thấy Thủy Lan Hinh, sắc mặt liền trở nên thập phần khó coi. Chỉ cần hắn mỗi lần nhìn thấy Thủy Lan Hinh, hắn không thể không nhớ nữ nhân này đã chiếm đoạt vị trí của mẫu thân hắn, sẽ nghĩ đến Quân Vũ Thần vì nàng ta mà bỏ quên mẫu thân!

“Hinh phi nương nương cát tường.” Lông mi Lạc Khuynh Hoàng hơi cụp xuống, ngữ điệu vẫn như trước không kiêu ngạo không xiểm nịnh, hơi cúi người, nói.

“Khuynh Vũ, chẳng lẽ ngươi không định hành lễ với bổn cung sao?” Thủy Lan Hinh nhìn Lạc Khuynh Hoàng hành lễ, chỉ thản nhiên liếc mắt một cái, lại hếch cằm, kiêu căng nói với Quân Khuynh Vũ.

Đôi mắt hoa đào hẹp dài của Quân Khuynh Vũ tối lại, con ngươi bên trong sáng ngời lạnh lùng nhìn Thủy Lan Hinh. Vừa rồi hắn cũng không khó chịu chuyện Thư Quý phi đem mẫu thân ra, nhưng nay Thủy Lan Hinh lại tự đến đây tìm phiền toái, thật sự là phí thời gian!

Mấy ngày nay vì dời đi công kích của Quân Khuynh Vũ, Quân Vũ Thần đối với mẹ con Thủy Lan Hinh đặc biệt sủng ái, làm cho Thủy Lan Hinh càng kiêu căng.

“Tuổi của Hinh phi không phải là lớn, chẳng lẽ không nhớ phụ vương từng nói, nếu không phải là đại sự, bản điện không cần hành lễ với phi tần khác sao?” Quân Khuynh Vũ nhìn Thủy Lan Hinh, thanh âm lạnh lẽo nói.

Năm đó Quân Khuynh Vũ vì Nguyệt Lưu Ly qua đời mà cực kỳ đau lòng, Quân Vũ Thần đối với Quân Khuynh Vũ cũng là thập phần sủng ái, vì thế hạ lệnh Quân Khuynh Vũ từ nay có thể không hành lễ với phi tần khác. Đối với một hoàng tử, có thể gọi là cực kỳ sủng ái, đủ để thấy được tình cảm sâu nặng của Quân Vũ Thần đối với Nguyệt Lưu Ly.

Thủy Lan Hinh đã kiêu căng ương ngạnh thành thói, thế nhưng đã quên chuyện này, vẻ mặt không khỏi hơi giận dữ, trừng mắt nhìn Quân Khuynh Vũ.

Đúng lúc đang trong không khí xấu hổ, lại nghe thấy âm thanh lanh lảnh vang lên sau lưng, “Thất ca ca!”

Nguyên là sắc mặt Quân Khuynh Vũ khó coi khi nghe thấy một tiếng gọi kia liền trở nên nhu hòa không ít, ngoái đầu lại hóa ra là Quân Diệp Hoa đang lao tới, con ngươi đen như mực của Quân Khuynh Vũ trở nên dịu dàng, chậm rãi nói, “Diệp Hoa không phải là không thích vào cung sao, sao lại tới đây?”

“Mẫu phi muốn ta đến!” Quân Diệp Hoa đau khổ nhìn Quân Khuynh Vũ, vừa nói thầm, “Trong cung có thật nhiều nữ nhân đáng sợ. Thất ca ca, chúng ta ra cung cưỡi ngựa đi!”

“Được.” Quân Khuynh Vũ sờ sờ đầu Quân Diệp Hoa, cười nói.

Lạc Khuynh Hoàng ở một bên đứng nhìn, trong đôi mắt đen nhánh cũng toát ra vài phần ôn nhu.

Quân Diệp Hoa là con của Thủy Lan Hinh, năm nay mới mười một mười hai tuổi, còn rất thiên chân trong sáng. Lần trước ở trên yến hội, Lạc Khuynh Hoàng từng gặp hắn, là một đứa nhỏ đáng yêu.

Sinh trong hoàng tộc có thể có tính tình đơn thuần như vậy cũng không dễ dàng, bởi vậy Quân Khuynh Vũ mặc dù chán ghét Thủy Lan Hinh, nhưng đối với Quân Diệp Hoa lại rất yêu quý cưng chiều.

“Diệp Hoa! Bài tập hôm nay làm xong chưa?!” Thủy Lan Hinh nghe được Quân Khuynh Vũ cùng Quân Diệp Hoa đối thoại, lập tức nghiêm mặt nhìn Quân Diệp Hoa, cực kỳ tức giận trừng mắt, vẻ mặt chỉ hận rèn sắt không thành thép.

Quân Diệp Hoa nghe Thủy Lan Hinh nói vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên khổ não, nói với Thủy Lan Hinh, “Con đã làm xong bài tập thái phó giao, vì sao còn phải làm bài tập nữa! Lâu rồi con không được cưỡi ngựa!”

Nghe Quân Diệp Hoa nói vậy, con ngươi đen như mực của Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một tia không đành lòng. Đứa nhỏ sinh ra trong hoàng tộc luôn luôn không được là chính mình, rõ ràng là có tính tình đơn thuần, lại vì một chút ma luyện mà có hận thù.

Quân Diệp Hoa ngây thơ như vậy, Thủy Lan Hinh thân là mẫu thân nhưng cứ kiên quyết như vậy. Quả nhiên quyền thế cao nhất kia có thể làm cho người ta lu mờ ánh mắt, cho dù là máu mủ thâm tình cũng không sánh bằng.

“Diệp Hoa! Con đây là muốn trái lời mẫu phi sao?” Thủy Lan Hinh nghe Quân Diệp Hoa nói vậy, sắc mặt càng thêm âm trầm, lạnh lùng nhìn Quân Diệp Hoa.

Quân Diệp Hoa vẻ mặt có vẻ bất mãn nhưng khi bị Thủy Lan Hinh nhìn chằm chằm thì hơi thu lại, trong mắt hiện lên một tia ủy khuất, cuối cùng đáng thương nói với Quân Khuynh Vũ, “Thất ca ca, đệ trước đi làm bài tập, lần khác sẽ tìm ca cưỡi ngựa, được không?”

Chapter
1 Chương 1: Phế thê phá thai
2 Chương 2: Giết thê
3 Chương 3: Ôm nỗi hận trọng sinh
4 Chương 4: Hư lấy ủy xá
5 Chương 5: Di nương tìm tra
6 Chương 6: Sửa trị điêu nô
7 Chương 7: Ăn cơm bá vương
8 Chương 8: Tửu lâu sơ ngộ
9 Chương 9: Hồi phủ bị giáo huấn
10 Chương 10: Gậy ông đập lưng ông
11 Chương 11: “Từ phụ” trở về
12 Chương 12: Khí thế bức người
13 Chương 13: Thế cục nghịch chuyển
14 Chương 14: Huynh muội tình thâm
15 Chương 15: Hoa viên tái ngộ
16 Chương 16: Tình cảm mông lung
17 Chương 17: Thứ muội hãm hại
18 Chương 18: Khéo thi diệu kế
19 Chương 19: Khí xe bảo suất*
20 Chương 20: Trò khôi hài kết thúc
21 Chương 21: Yêu cầu học y
22 Chương 22: Người kiên cường
23 Chương 23: Đêm khuya ngắm tuyết
24 Chương 24: Thất vương Khuynh Vũ
25 Chương 25: Gặp lại tra nam *
26 Chương 26: Tố cáo di nương
27 Chương 27: Mặt rồng giận dữ
28 Chương 28: Vả miệng
29 Chương 29: Va chạm
30 Chương 30: Ẩn tình
31 Chương 31: Ai bị phạt?
32 Chương 32: Ra oai phủ đầu
33 Chương 33: Thử
34 Chương 34: Thiên tàm y, rung động
35 Chương 35: Bách hoa thịnh yến
36 Chương 36: Kết thù oán cùng công chúa
37 Chương 37: Bộc lộ tài năng
38 Chương 38: Khó Khăn Phía Sau
39 Chương 39: Tình cảm bắt đầu nảy sinh
40 Chương 40: Lấy đề thử nhân
41 Chương 41: Công tử Tư Triệt
42 Chương 42: Sóng ngầm bắt đầu khởi động, bày tỏ
43 Chương 43: Tính kế đại tỷ
44 Chương 44: Tính kế đại tỷ 2
45 Chương 45: Thân phận bí ẩn
46 Chương 46: Di nương quỳ xuống
47 Chương 47: Hạ mị dược?
48 Chương 48: Ác giả ác báo!
49 Chương 49: Bị bắt gả đi
50 Chương 50: Cạm bẫy
51 Chương 51: Nàng tin tưởng ta như vậy sao?
52 Chương 52: Sự cố phát sinh
53 Chương 53: Sinh nhật
54 Chương 54: Phá kế ( một)
55 Chương 55: Thân phận , xác định tình cảm
56 Chương 56: Huyết Cừu, Ẩn Tình
57 Chương 57: Đánh cờ, thế cục
58 Chương 58: Nạp sườn phi
59 Chương 59: Thứ muội tâm cơ
60 Chương 60: Yến hội, biến cố trùng trùng điệp điệp
61 Chương 61: Nhất ba vị bình, nhất ba hựu khởi
62 Chương 62: Phượng hoàng giương cánh
63 Chương 63: Khách không mời mà đến, bị bắt cứu người
64 Chương 64: Đắc tội Quân Kiền Linh
65 Chương 65: Ai dám tranh phong
66 Chương 66: Vốn cuồng vọng của Khuynh Hoàng
67 Chương 67: Ám sát, lật tẩy bí mật
68 Chương 68: Thăng trầm dạ yến, cầu hôn
69 Chương 69: Đàm phán, lộ tẩy ( một )
70 Chương 70: Cự tuyệt cầu thân, tứ hôn ( 1 )
71 Chương 71: Tương kế tựu kế, bức tử di nương
72 Chương 72: Trừng phạt đến không nhận ra hình người
73 Chương 73: Mưu tính, chế ngạo thứ muội
74 Chương 74: Uy hiếp hoàng hậu, khiển trách thứ muội
75 Chương 75: Độc kế, cực kỳ nguy hiểm
76 Chương 76: Vĩnh viễn không tha thứ
77 Chương 77: Tình thâm, con đường cầu y
78 Chương 78: Đoạt Tuyết Tâm, tình thâm nghĩa trọng
79 Chương 79: Giải khúc mắc, lấy huyết làm thuốc
80 Chương 80: Thứ muội chết không hết tội!
81 Chương 81: Chuyện tốt thành đôi
82 Chương 82
83 Chương 83: Nợ đào hoa, công chúa muốn làm gì?
84 Chương 84: Dám tìm nàng gây phiền toái?
85 Chương 85: Tra nam mất thể diện !
86 Chương 86: Đại hôn
87 Chương 87: Vào cung nhiều thị phi
88 Chương 88: Tình bất do kỷ
89 Chương 89: Đoạt binh quyền, cha và con gái đoạn tuyệt
90 Chương 90: Bại lộ âm mưu!
91 Chương 91: Bắt ba ba trong rọ, nam nhân cặn bã chết !
92 Chương 92: Vũ Lưu cơ trí
93 Chương 93: Nịch sủng
94 Chương 94: Cự hôn, hai quốc quyết liệt
95 Chương 95: Hạ độc nàng ?
96 Chương 96: Ngộ sát thân tỷ
97 Chương 97: Nương tử có thai!
98 Chương 98: Quân Vũ Thần băng hà
99 Chương 99: Nợ máu trả máu!
100 Chương 100: Lựa chọn nan giải
101 Chương 101: Nguy cơ chồng chất
102 Chương 102: Phi lễ Lăng Vũ Lưu?
103 Chương 103: Đi tây quyết
104 Chương 104: Ám sát, phục kích
105 Chương 105: Khuynh Hoàng gặp nạn
106 Chương 106: Cho ta một cái công đạo!
107 Chương 107: Phản đòn
108 Chương 108: Dám khiêu khích bổn cung?
109 Chương 109: Song hỷ lâm môn chi phúc hắc oa tử
110 Chương 110: Kế ly gián, trí phá quân địch
111 Chương 111: Khuynh Hoàng ghen, Tiểu Quân Lạc phúc hắc
112 Chương 112: Tứ quốc tề tựu, phong vân biến đổi
113 Chương 113: Viện trợ gặp nạn, tòa thành trống không có một không hai
114 Chương 114: Đại kết cục (1)
115 Chương 115: Đại kết cục (hạ)
Chapter

Updated 115 Episodes

1
Chương 1: Phế thê phá thai
2
Chương 2: Giết thê
3
Chương 3: Ôm nỗi hận trọng sinh
4
Chương 4: Hư lấy ủy xá
5
Chương 5: Di nương tìm tra
6
Chương 6: Sửa trị điêu nô
7
Chương 7: Ăn cơm bá vương
8
Chương 8: Tửu lâu sơ ngộ
9
Chương 9: Hồi phủ bị giáo huấn
10
Chương 10: Gậy ông đập lưng ông
11
Chương 11: “Từ phụ” trở về
12
Chương 12: Khí thế bức người
13
Chương 13: Thế cục nghịch chuyển
14
Chương 14: Huynh muội tình thâm
15
Chương 15: Hoa viên tái ngộ
16
Chương 16: Tình cảm mông lung
17
Chương 17: Thứ muội hãm hại
18
Chương 18: Khéo thi diệu kế
19
Chương 19: Khí xe bảo suất*
20
Chương 20: Trò khôi hài kết thúc
21
Chương 21: Yêu cầu học y
22
Chương 22: Người kiên cường
23
Chương 23: Đêm khuya ngắm tuyết
24
Chương 24: Thất vương Khuynh Vũ
25
Chương 25: Gặp lại tra nam *
26
Chương 26: Tố cáo di nương
27
Chương 27: Mặt rồng giận dữ
28
Chương 28: Vả miệng
29
Chương 29: Va chạm
30
Chương 30: Ẩn tình
31
Chương 31: Ai bị phạt?
32
Chương 32: Ra oai phủ đầu
33
Chương 33: Thử
34
Chương 34: Thiên tàm y, rung động
35
Chương 35: Bách hoa thịnh yến
36
Chương 36: Kết thù oán cùng công chúa
37
Chương 37: Bộc lộ tài năng
38
Chương 38: Khó Khăn Phía Sau
39
Chương 39: Tình cảm bắt đầu nảy sinh
40
Chương 40: Lấy đề thử nhân
41
Chương 41: Công tử Tư Triệt
42
Chương 42: Sóng ngầm bắt đầu khởi động, bày tỏ
43
Chương 43: Tính kế đại tỷ
44
Chương 44: Tính kế đại tỷ 2
45
Chương 45: Thân phận bí ẩn
46
Chương 46: Di nương quỳ xuống
47
Chương 47: Hạ mị dược?
48
Chương 48: Ác giả ác báo!
49
Chương 49: Bị bắt gả đi
50
Chương 50: Cạm bẫy
51
Chương 51: Nàng tin tưởng ta như vậy sao?
52
Chương 52: Sự cố phát sinh
53
Chương 53: Sinh nhật
54
Chương 54: Phá kế ( một)
55
Chương 55: Thân phận , xác định tình cảm
56
Chương 56: Huyết Cừu, Ẩn Tình
57
Chương 57: Đánh cờ, thế cục
58
Chương 58: Nạp sườn phi
59
Chương 59: Thứ muội tâm cơ
60
Chương 60: Yến hội, biến cố trùng trùng điệp điệp
61
Chương 61: Nhất ba vị bình, nhất ba hựu khởi
62
Chương 62: Phượng hoàng giương cánh
63
Chương 63: Khách không mời mà đến, bị bắt cứu người
64
Chương 64: Đắc tội Quân Kiền Linh
65
Chương 65: Ai dám tranh phong
66
Chương 66: Vốn cuồng vọng của Khuynh Hoàng
67
Chương 67: Ám sát, lật tẩy bí mật
68
Chương 68: Thăng trầm dạ yến, cầu hôn
69
Chương 69: Đàm phán, lộ tẩy ( một )
70
Chương 70: Cự tuyệt cầu thân, tứ hôn ( 1 )
71
Chương 71: Tương kế tựu kế, bức tử di nương
72
Chương 72: Trừng phạt đến không nhận ra hình người
73
Chương 73: Mưu tính, chế ngạo thứ muội
74
Chương 74: Uy hiếp hoàng hậu, khiển trách thứ muội
75
Chương 75: Độc kế, cực kỳ nguy hiểm
76
Chương 76: Vĩnh viễn không tha thứ
77
Chương 77: Tình thâm, con đường cầu y
78
Chương 78: Đoạt Tuyết Tâm, tình thâm nghĩa trọng
79
Chương 79: Giải khúc mắc, lấy huyết làm thuốc
80
Chương 80: Thứ muội chết không hết tội!
81
Chương 81: Chuyện tốt thành đôi
82
Chương 82
83
Chương 83: Nợ đào hoa, công chúa muốn làm gì?
84
Chương 84: Dám tìm nàng gây phiền toái?
85
Chương 85: Tra nam mất thể diện !
86
Chương 86: Đại hôn
87
Chương 87: Vào cung nhiều thị phi
88
Chương 88: Tình bất do kỷ
89
Chương 89: Đoạt binh quyền, cha và con gái đoạn tuyệt
90
Chương 90: Bại lộ âm mưu!
91
Chương 91: Bắt ba ba trong rọ, nam nhân cặn bã chết !
92
Chương 92: Vũ Lưu cơ trí
93
Chương 93: Nịch sủng
94
Chương 94: Cự hôn, hai quốc quyết liệt
95
Chương 95: Hạ độc nàng ?
96
Chương 96: Ngộ sát thân tỷ
97
Chương 97: Nương tử có thai!
98
Chương 98: Quân Vũ Thần băng hà
99
Chương 99: Nợ máu trả máu!
100
Chương 100: Lựa chọn nan giải
101
Chương 101: Nguy cơ chồng chất
102
Chương 102: Phi lễ Lăng Vũ Lưu?
103
Chương 103: Đi tây quyết
104
Chương 104: Ám sát, phục kích
105
Chương 105: Khuynh Hoàng gặp nạn
106
Chương 106: Cho ta một cái công đạo!
107
Chương 107: Phản đòn
108
Chương 108: Dám khiêu khích bổn cung?
109
Chương 109: Song hỷ lâm môn chi phúc hắc oa tử
110
Chương 110: Kế ly gián, trí phá quân địch
111
Chương 111: Khuynh Hoàng ghen, Tiểu Quân Lạc phúc hắc
112
Chương 112: Tứ quốc tề tựu, phong vân biến đổi
113
Chương 113: Viện trợ gặp nạn, tòa thành trống không có một không hai
114
Chương 114: Đại kết cục (1)
115
Chương 115: Đại kết cục (hạ)