Tuyết rơi liên tục ba ngày rốt cục cũng ngừng, khắp nơi bao phủ một màu trắng xơ xác tiêu điều. Từ trong phòng nhìn ra, chỉ thấy bên ngoài là một mảnh trắng xóa, cây tùng bách trải qua mùa đông dù không điêu tàn cũng bị những bông tuyết bao phủ, thấp thoáng lộ ra một chút xanh non.
Lạc Khuynh Hoàng khoác áo lông cáo trắng như tuyết, một mình trong sân đi dạo. Trên mặt không thoa son phấn, vài vết sẹo đáng sợ đan xen rải rác khắp mặt làm gương mặt tựa như hòn ngọc được mài giũa tinh xảo, xinh đẹp lại có phần trông thật đáng sợ.
Nhưng mà, ngay cả có vết sẹo đáng sợ như vậy cũng không chút nào ảnh hưởng đến khí chất của Lạc Khuynh Hoàng. Nàng cứ như thế, khoác áo choàng lạnh nhạt tự nhiên tiêu sái, lộ ra một loại cao quý bẩm sinh, nét mày sắc xảo như dáng núi nhìn đằng xa, khẽ nhăn lại, tựa như sầu mà không sầu, môi nàng hồng nhuận như hoa đào tháng ba, hơi cong lên, cười như không cười.
“Tiểu thư, tiết trời lạnh như vậy, người chạy đến đây làm gì?” Hương Lăng từ bên ngoài đúng lúc cầm ấm lô đi đến, thấy một mình Lạc Khuynh Hoàng đi dạo trong sân, liền oán trách nói.
Lạc Khuynh Hoàng đã sớm quen với thói quen lảm nhảm của Hương Lăng, nên khi nghe Hương Lăng nói thế, cũng chỉ cười nhẹ, nàng nâng mắt nhìn nơi xa, cười nói: “Cả ngày buồn bực trong phòng, sớm muộn gì cũng khó chịu chết mất. Hương Lăng, theo ta đến hồ trong chính viện xem một chút.”
“Tiểu thư đúng thật là không chịu ngồi yên. Nước hồ kia giờ cũng đóng băng rồi, có gì đẹp đâu.” Hương Lăng nhìn Lạc Khuynh Hoàng, thẳng thắn nói, ấm lô trên tay để lại trong phòng, đi ra dìu Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng tùy Hương Lăng dìu, một đường đi đến hồ nước ở chính viện, đưa mắt trông đến, toàn bộ nước trong hồ đều đã kết thành một tầng băng mỏng, cảm thấy có mưa phùn lất phất trong sương, trái ngược với cảm giác vào đông.
Lạc Khuynh Hoàng si ngốc ngắm nhìn, trong đôi mắt đen như mực như có suy nghĩ Hương Lăng nhìn không thấu chậm rãi lắng đọng lại.
Thời điểm cuối đông.
Kiếp trước, lúc vào cuối đông cực kỳ giá lạnh, nàng ở tại nơi này dứt khoác lựa chọn cái chết. Khi đó, nàng mất hết hy vọng, cảm thấy lòng mình lạnh thấu xương, lạnh hơn cả sự gào thét của gió Bắc.
Trong đầu bất chợt hiện lên cảnh tượng khi mẫu thân qua đời. Cũng vào mùa đông xơ xác và tiêu điều như thế này, nàng nhìn mẫu thân, trên mặt mẫu thân khó có thể nhìn ra điều gì, nàng chỉ thấy ánh mắt luôn luôn rực rỡ xinh đẹp của mẫu thân lại biến thành một mảnh tro tàn,thần thái lên mặt người cũng không có nửa phần sinh khí.
Lúc đó nàng không hề biết, mẫu thân thành bộ dạng như vậy, không phải do thân thể hư nhược, mà do nỗi tuyệt vọng trong lòng từng chút từng chút tích lũy lại.
Mà hết thảy, đều do Lạc Nguyên và Vương U Nhược ban tặng!
Kiếp trước, nàng lại không nhìn ra được điều đó. Nghĩ đến mẫu thân thật sự thân thể yếu đuối, nhiều bệnh mới mất sớm. Nghĩ đến phụ thân thật lòng yêu thương nàng. Nghĩ đến nhị di nương ưu ái Lạc Khuynh Quốc cũng hợp tình hợp lí. Đại thể, mẫu thân chết quá mức không minh bạch, bà ở trên trời cũng không tha thứ cho nàng, ngu ngốc để bọn họ thương tổn tới mình, vì thế muốn nàng nhìn rõ bản mặt những kẻ này, cho nàng cơ hội sống lại lần nữa.
Tái thế làm người. Vì mẫu thân đòi lại công đạo, cũng vì bản thân đòi lại công đạo!
Đứng lặng im hồi lâu, cảm nhận được vòng tay ấm áp bên hông nàng. Ngửi được mùi hương quen thuộc, thân thể đang buộc chặt của Lạc Khuynh Hoàng từ từ thả lỏng. Cũng không quay lại mà dựa cả người vào nam tử phía sau.
:Hôm nay sao lại đến sớm vậy?” Mệt mỏi dựa vào trong ngực Quân Khuynh Vũ, Lạc Khuynh Hoàng khép hờ ánh mắt đang quan sát xung quanh, hơi lười biếng hỏi.
Vòng tay đang ôm Lạc Khuynh Hoàng hơi siết chặt, cằm tựa lên vai nàng, giọng nói mệt mỏi lại có vài phần mị hoặc: “Nhớ Hoàng nhi nên nhanh chóng đến đây.”
Mày Lạc Khuynh Hoàng hơi cau lại. Lông mi Quân Khuynh Vũ dán lên mặt nàng, cái loại cảm giác ngứa ngứa này khiến nàng có chút không thoải mái. Từ trong ngực Quân Khuynh Vũ thẳng người lại, ngoảnh đầu nhìn hắn.
Đôi mắt Quân Khuynh Vũ tràn đầy mệt mỏi, nàng vươn tay nhẹ vuốt lên hắn, dịu dàng hỏi: “Là việc Quân Ngữ Yên không chịu gả đi?”
“Phụ hoàng hạ chỉ, nàng không thể không tuân theo. Chỉ là do hoàng hậu ở giữa cản trở, phụ hoàng chậm chạp không chịu hạ chỉ.” Quân Khuynh Vũ cau mày, hoàng hậu Liễu Tâm Huệ, hắn hận bà ta tận xương tủy. Nhưng lúc này, vẫn chưa đến thời điểm động đến bà ta!
Lạc Khuynh Hoàng nghe đến hai chữ hoàng hậu, mặt hiện lên vẻ khác lạ, cặp mắt phát sáng, khóe môi hơi vểnh, sâu xa hỏi: “hoàng hậu đối xử Quân Ngữ Yên không tệ?”
“Là thân sinh của bà ta, bà ta đương nhiên sẽ bảo vệ. Cọp dữ còn không ăn thịt con mình!” Mắt Quân Khuynh Vũ hiện lên tia trào phúng, vẻ mặt mỉa mai nói.
Lạc Khuynh Hoàng biết rõ Quân Khuynh Vũ vì chuyện năm đó hoàng hậu tính kế hãm hại mẫu phi mình mà vẫn canh cánh trong lòng, sợ rằng hận hoàng hậu thấu xương, có vẻ mặt mỉa mai như vậy cũng không có gì lạ, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười lạnh hỏi: “Không biết chung thân đại sự của Quân Ngữ Yên và tính mạng bà ta, cái nào quan trọng hơn đây?”
“Loại người như bà ta, tất nhiên lựa chọn mạng mình rồi.” Quân Khuynh Vũ mày nhướn lên, nhìn Lạc Khuynh Hoàng hỏi: “Hoàng nhi có ý gì? Thân phận Liễu Tâm Huệ không phải tầm thường, bên cạnh lại có nhiều tử sĩ âm thầm bảo hộ, muốn giết bà ta đã không dễ, muốn cưỡng ép bà e càng khó.”
“Không cần giết bà ta. Ta đã có biện pháp khác hay hơn.” Ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một đạo ánh sáng sắc bén, khiến nàng càng thêm linh động xinh đẹp, dù trên mặt có nhiều vết sẹo nhưng cũng không làm giảm mất vẻ đẹp của nàng, Lạc Khuynh Hoàng đưa tay nắm chặt tay Quân Khuynh Vũ, nắm chắc nói: “Chuyện này giao cho ta. Ta cam đoan ba ngày sau, hoàng hậu chắc chắn sẽ nhả người ra. Cho nên, Vũ, đừng nhăn mày nữa, ta không thích huynh như vậy.”
Quân Khuynh Vũ nghe những lời Lạc Khuynh Hoàng nói, có điểm hoài nghi. Muốn mở miệng hỏi Lạc Khuynh Hoàng sẽ dùng biện pháp gì, có nguy hiểm hay không, nhưng nhìn đến nụ cười đầy tự tin của nàng, lời nói tới miệng liền nuốt trở vào. Nếu đã yêu, phải tin tưởng nàng, không chỉ tin vào tình cảm nàng dành cho hắn, càng phải tin vào mỗi một câu nói của nàng. Nàng nói có thể thì nhất định có thể.
“Được! Nhưng mà Hoàng nhi phải đáp ứng với ta, ngàn vạn lần phải thật cẩn thận. Nàng có biết, đối với ta mà nói, nàng quan trọng hơn bất cứ thứ gì không!” Quân Khuynh Vũ đè bả vai Lạc Khuynh Hoàng một chữ rồi một chữ tuôn ra.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn đến ánh mắt thâm tình của Quân Khuynh Vũ. Cười đến rực rỡ, đáp: “Ta biết!”
Núp ở một nơi bí mật gần đó, Lạc Khuynh Thành thấy rõ một màn này, ánh mắt tràn đầy oán độc. Tay nàng siết chặt, căm hận nghĩ tới, dựa vào cái gì Lạc Khuynh Hoàng có thể được hạnh phúc như thế?! Mà bản thân nàng hao tổn tâm sức lại cái gì cũng không có, thậm chí trở về nhà mình còn phải lấy thân phận tỳ nữ để rồi trở thành thân phận nghĩa nữ ?!
“Chúng ta đi ra ngoài đi.” Lạc Khuynh Hoàng và Quân Khuynh Vũ tâm linh tương thông, đương nhiên đã sớm nhận ra Lạc Khuynh Thành ở gần đó, Lạc Khuynh Hoàng không nhìn đến, chán ghét nhíu mày.
Quân Khuynh Vũ hiểu được tâm tư của Lạc Khuynh Hoàng, liền câu môi cười nói: “Được, cẩu ở phủ Đại tướng quân thật nhiều. Ta cũng không thích ở nơi này.”
Vừa nói, Quân Khuynh Vũ còn cố tình lướt qua nơi Lạc Khuynh Thành đứng. Quân Khuynh Vũ nhìn như không chút để ý lướt qua, càng khiến sắc mặt Lạc Khuynh Thành thoát chốc trở nên trắng bệch, lại nghe Quân Khuynh Vũ nói lời ấy, sắc mặt trở thành xanh mét.
Nàng từ góc tường đi ra, giấu mình trong bóng tối, ngoài đôi mắt tràn đầy giận dữ, âm u như dưới địa ngục, lạnh lẽo nhìn theo bóng dáng Lạc Khuynh Hoàng sánh vai rời đi cùng Quân Khuynh Vũ.
Lạc Khuynh Hoàng và Quân Khuynh Vũ đến Phiêu Hương Cư dùng bữa, rồi tiến cung gặp hoàng hậu.
Cỗ kiệu vững vàng dừng trước cửa cung, Lạc Khuynh Hoàng vươn tay ra, hơi vén rèm lên, lọt vào trong tầm mắt nàng là những vết loang lổ nhiều màu trên thành cung, có một cỗ tang thương khó hiểu len lỏi trong lòng.
Nàng từ trong cỗ kiệu bước ra, giao ra yêu bài Quân Vũ Thần ban cho nàng. Nói đến, Quân Vũ Thần cũng thật yêu thương nàng. Không ngờ lại ban cho nàng yêu bài có thể tùy ý ra vào cung.
“Hồng Phong, con đừng chạy loạn! Mẫu phi đuổi không kịp con!” Lạc Khuynh Hoàng vào cửa cung đi được vài khúc uốn cong thì thình lình đâm vào một nữ nhân điên điên khùng khùng.
Y phục tán loạn, một thân hoa lệ bị bà làm thành loạn thất bát tao, trâm cài trên đầu thất linh bát lạc(nhiều và rải rác không tập trung), ánh mắt mê man, lấy y thuật của Lạc Khuynh Hoàng xem ra, người đàn bà này hơn phân nửa là bị điên rồi. Từ y phục của bà ta có thể thấy là một phi tần trong cung.
“La phi nương nương, ngài đừng chạy nữa!” Một cung nữ từ phía sau vội vã đuổi đến, vươn tay lôi kéo người đàn bà điên kia.
Lạc Khuynh Hoàng cước bộ chậm lại, nhìn đến người đàn bà đó. Từ mái tóc tán loạn có thể lờ mờ thấy được dung mạo của bà. Là La phi thật ư?!
La phi chính là nhi nữ của Hộ bộ thượng thư. Khá được sủng ái, sinh ra tứ hoàng tử Quân Hồng Phong. Cũng bởi lẽ Quân Hồng Phong là người không bao giờ chịu thua kém người khác nên cuộc sống của La phi trong cung cũng coi như có địa vị.
Ngoài hoàng hậu Liễu Tâm Huệ, thân mẫu nhị hoàng tử Thư quý phi và Hinh phi nương nương người được thánh sủng hiện nay, La phi coi như có địa vị nhất. Nhưng ai có thể ngờ tới, một La phi luôn cao quý dịu dàng lại biến thành bộ dáng như bây giờ?!
“Tham kiến Quận chúa Khuynh Hoàng!” Cung nữ kia thời gian ở cạnh La phi khá lâu, tất nhiên nhận ra Lạc Khuynh Hoàng, thấy người liền nhanh chóng cung kính hành lễ.
Lạc Khuynh Hoàng vừa muốn nâng cung nữ kia dậy, đã thấy La phi điên tiết bổ nhào đến nàng, cặp mắt oán hận, điên cuồng hét lên: “Lạc Khuynh Hoàng! Người trả lại Hồng Phong cho ta!”
Cung nữ kia vội kéo La phi, ra hiệu cho thị vệ giữ chặt bà không cho bà lộn xộn, lại hướng Lạc Khuynh Hoàng nhận lỗi nói: “Quận chúa Khuynh Hoàng chớ trách. Thần chí nương nương ngài không được rõ ràng.”
“La phi nương nương sao lại biến thành như vậy?” Lạc Khuynh Hoàng khẽ lắc đầu, La phi đã bị điên, nàng cũng không muốn cùng bà so đo, nhưng một người đang yên đang lành, làm sao nói điên liền điên?
Cung nữ kia nhìn Lạc Khuynh Hoàng, giọng nói mang theo vài phần thương hại, thở dài: “Còn không phải do tứ hoàng tử? Hoàng thượng hạ chỉ ban chết tứ hoàng tử, La phi nương nương khóc lóc thảm thiết đến ngất xỉu, hôn mê ba ngày ba đêm, sau khi tỉnh dậy đã biến thành bộ dáng này rồi.”
Lạc Khuynh Hoàng nao nao, nhìn đến bộ mặt La phi lại trở nên vui vẻ, cười ngây ngô đứng lên.
Đồng tử Lạc Khuynh Hoàng hơi co lại, tự đáy lòng khe khẽ thở dài. Cũng khó trách sao Là phi vừa nghe đến tên nàng đã kích động như thế, Quân Hồng Phong chết, tính tới tính lui nàng khó thoát khỏi liên quan đấy?
“Còn Hoàng thượng đâu?” Lạc Khuynh Hoàng sâu kín hỏi.
“Hoàng thượng?!” Cung nữ kia dường như không ngờ tới Lạc Khuynh Hoàng sẽ hỏi như vậy, kinh ngạc lên tiếng: “Hoàng thượng có thể bỏ qua cho La phi nương nương đã là ân điển lớn nhất rồi, sao còn có thể quan tâm đến bệnh tình của nương nương?”
Lạc Khuynh Hoàng nghe xong lời cung nữ kia, không khỏi chua xót. Đúng vậy, Quân Hồng Phong phạm tử tội, Quân Vũ Thần không giận chó đánh mèo đã là may lắm rồi, sao còn để ý tới nàng?! Từ xưa tới nay đế vương luôn bạc tình, đại thể đúng là như thể đi.
Nhàn nhạt nhìn đến La phi rồi lại hướng cung nữ kia gật đầu, sau đó liền rời đi, trực tiếp đi đến cung hoàng hậu.
Đến cung, Lạc Khuynh Hoàng gọi người vào thông truyền, còn mình đứng chờ bên ngoài.
Ước chừng qua nửa nén nhang, người vào thông truyền ra thỉnh nàng vào trong.
“Khuynh Hoàng tham kiến hoàng hậu nương nương.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn người tươi cười trước mắt, trang dung tinh xảo, phúc thân hành lễ.
Đôi mắt xếch của Liễu Tâm Huệ lướt qua tia sát khí, nét mặt vẫn như cũ nhìn Lạc Khuynh Hoàng cười ôn hòa, đoan trang nói: “Quận chúa Khuynh Hoàng không cần giữ lễ tiết, mau lại đây ngồi.”
Lạc Khuynh Hoàng nghe lời ngồi xuống vị trí bên cạnh Liễu Tâm Huệ, ánh mắt đánh giá bà, đôi mắt tối đen sâu không thấy đáy, giống như có khả năng nhìn thấu tất cả, dù Liễu Tâm Huệ định lực hơn người, bị Lạc Khuynh Hoàng nhìn như vậy cũng có chút chột dạ.
“Không biết Quận chúa đến tìm bổn cung có chuyện gì?” Liễu Tâm Huệ chặn tầm mắt nàng, cực kì dịu dàng hỏi.
Lạc Khuynh Hoàng thu hồi tầm mắt. Không thể không nói, bản lĩnh giả bộ của Liễu Tâm Huệ thật sự cao thâm, nếu không phải đã nghe Quân Khuynh Vũ nói qua, nàng có chết thêm lần nữa cũng không thể nhìn ra được một Hoàng hậu dịu dàng hữu lễ như thế lại là độc phụ giết người không chớp mắt.
Lạc Khuynh Hoàng hơi hạ mi, che đi suy nghĩ của mình, nàng cũng dịu dàng cười trả lời: “Khuynh Hoàng mạo muội đến gặp hoàng hậu nương nương, chính là vì chuyện tam công chúa gả tới Tây Quyết”
Liễu Tâm Huệ nghe Lạc Khuynh Hoàng đi thẳng vào vấn đề, đáy mắt xẹt qua tia không vui, vẻ mặt trở lạnh nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc ngắn lại lộ ra nụ cười dịu dàng cao quý, ẩn ý lên tiếng: “Thì ra là vì chuyện này. Bổn cung biết chuyện liên hôn này đối với Cẩm Quốc ta có lợi, nhưng nếu thật muốn liên hôn có thể gả Ngữ Yên cho thái tử Tây Quyết, hà cớ gì phải gả cho Hoàng đế Tây Quyết?”
“Hoàng đế Tây Quyết này và Hoàng thượng tuổi tác gần như xấp xỉ nhau, nếu bắt Ngữ Yên gả đi, hủy hoại hạnh phúc Ngữ Yên không nói, chẳng phải muốn gọi người trong thiên hạ chê cười Cẩm Quốc ta?!” Không đợi Lạc Khuynh Hoàng mở miệng, Liễu Tâm Huệ ôn hòa tiếp tục nói.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn bộ dạng hiền hậu không một kẽ hở của Liễu Tâm Huệ, thầm nghĩ Liễu Tâm Huệ này quả nhiên lợi hại, một lời kia, bà không cho Quân Ngữ Yên gả đi không phải vì nữ nhi của mình, mà là vì thiên hạ Cẩm Quốc, nói đến đường đường chính chính như thế, rõ ràng luyến tiếc nữ nhi mình lại làm ra vẻ giống như lúc nào cũng phân rõ đúng sai.
“Lời ấy của Hoàng hậu nương nương không đúng rồi.” Lạc Khuynh Hoàng mắt lóe lên, chậm rãi nói: “Khuynh Hoàng nhớ không lầm thì Hinh phi nương nương chẳng qua chỉ lớn hơn tam công chúa bảy tuổi. Nếu y theo lời nương nương nói, Hoàng thượng đây chẳng phải cũng bị người trong thiên hạ chê cười?”
“Làm càn!” Liễu Tâm Huệ nghe thấy lời Lạc Khuynh Hoàng, bày ra bộ mặt uy nghiêm, giọng điệu tăng lên vài phần nghiêm khắc, nhằm vào Lạc Khuynh Hoàng lên giọng: “Ngươi sao dám chỉ trích Hoàng Thượng như thế?”
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Liễu Tâm Huệ, cười như không cười đáp: “Khuynh Hoàng nào dám nghị luận chuyện của Hoàng thượng, Khuynh Hoàng chỉ muốn nói cho Hoàng hậu nương nương biết rõ, việc đế vương nạp phi tuổi tác nào có quan trọng. Hoàng thượng anh mình thần võ, không ai địch nổi, ngài nạp Hinh phi nương nương, cũng chưa từng nghe nói có người chê cười, vì vậy có thể thấy chuyện nương nương sợ tam công chúa gả cho Hoàng đế Tây Quyết sẽ bị chê cười, quả thật suy nghĩ nhiều rồi.”
Liễu Tâm Huệ nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, sắc mặt hơi đổi, ánh mắt hiện rõ tức giận nhìn Lạc Khuynh Hoàng lại che giấu đi, nhưng giọng nói vẫn như trước ôn hòa vững chãi: “Dù không bị người trong thiên hạ chê cười, ta dù sao cũng là mẫu thân của Ngữ Yên! Cứ cho là ta ích kỉ đi, ta nói cái gì cũng không thể trơ mắt nhìn Ngữ Yên gả cho người lớn hơn nó nhiều tuổi như vậy!”
“Chẳng lẽ hoàng hậu không để ý tới Cẩm Quốc ư?” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày nói: “Hoàng hậu nương chính là quốc gia chi mẫu, mẫu nghi thiên hạ, tam công chúa là thân sinh của ngài, chẳng lẽ con dân toàn Cẩm Quốc này không phải thân sinh ngài!”
Liễu Tâm Huệ không ngờ miệng lưỡi Lạc Khuynh Hoàng lợi hại như thế, ánh mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng có chút khó chịu, từ vụ của Quân Kiền Linh và Quân Ngữ Yên, bà đối với Lạc Khuynh Hoàng cực kỳ không thích, nay Lạc Khuynh Hoàng lại gây khó dễ bà khắp nơi, dù cho bản thân đã tu dưỡng tâm khí cũng phải nổi giận.
“Bổn cung không phải không quan tâm con dân Cẩm Quốc. Ý của bổn cung, cùng Tây Quyết liên hôn cũng không chỉ có một biện pháp duy nhất gả cho Hoàng đế Tây Quyết. Thái tử Tây Quyết Âu Dương Triệt và Ngữ Yên xấp xỉ tuổi nhau, cớ gì phải bỏ gần tìm xa?” Liễu Tâm Huệ vất vả lắm mới kiềm chế được tâm tình, vẫn duy trì bộ dáng ôn hòa đoan trang nói.
“Khuynh Hoàng thiết nghĩ gả tam công chúa cho thái tử Tây Quyết mới là bỏ gần tìm xa.” Lạc Khuynh Hoàng mày liễu nhướn lên, ánh mắt không chút sợ hãi, mỉm cười thản nhiên, tiếp tục nói: “Hoàng đế Tây Quyết nay vẫn là một nam nhân mạnh mẽ cương trực. Mà thái tử bây giờ địa vị giữ còn muốn không xong, ai biết ngày sau sẽ xảy ra biến số gì, gả tam công chúa cho Hoàng đế Tây Quyết, không phải ổn thỏa hơn gả cho thái tử Tây Quyết sao?”
Sắc mặt Liễu Tâm Huệ càng nặng nề. Lạc Khuynh Hoàng cũng không để ý, lại nói tiếp: “Huống chi Cẩm Quốc chúng ta lớn mạnh còn Tây Quyết chỉ là một nước nhỏ. Tam công chúa gả qua đó, dù cho không làm Hoàng hậu thì cũng là một quý phi, chẳng phải tôn quý hơn hẳn chức vị thái tử phi ư?”
Nói xong lời này, Lạc Khuynh Hoàng cũng không tiếp nữa, chỉ chăm chú nhìn Liễu Tâm Huệ.
Vẻ mặt Liễu Tâm Huệ hơi thay đổi. Lời Lạc Khuynh Hoàng cũng có chút đạo lý, nếu như Quân Ngữ Yên gả cho Hoàng đế Tây Quyết, trở thành quý phi Tây Quyết, thậm chí là Hoàng hậu, như vây bà sẽ có cơ hội giám thị hành động của Hoàng đế Tây Quyết, ngày sau đối với Quân Kiền Linh là sự trợ giúp rất lớn.
Nhưng dù sao cũng liên quan đến hạnh phúc cả đời của Quân Ngữ Yên. Hơn nữa lần đi Tây Quyết này, con đường phía trước còn chưa biết thế nào, ai biết Quân Ngữ Yên có được Hoàng đế Tây Quyết hài lòng không, hay lại biến khéo thành vụng đây?!
Bắt được một tia buông lỏng trên mặt Liễu Tâm Huệ, khóe môi Lạc Khuynh Hoàng nhếch lên mang chút bí hiểm, lại tỏ ra lo lắng nhìn Liễu Tâm Huệ, không để ý hỏi: “Hoàng hậu có thể suy nghĩ thêm về việc này. Khuynh Hoàng còn có một chuyện muốn hỏi hoàng hậu nương nương.”
“Ngươi nói đi.” Giọng điệu Liễu Tâm Huệ cũng không bao nhiêu tâm tình.
“Dám hỏi hoàng hậu nương nương dạo này có phải hay không mất ngủ, còn thường xuyên bị nôn mửa, trước mắt biến thành tối đen?” Lạc Khuynh Hoàng vẽ ra nụ cười không rõ ý tứ hàm xúc, ánh mắt gắt gao nhìn Liễu Tâm Huệ hỏi.
Liễu Tâm Huệ nghe Lạc Khuynh Hoàng đề cập đến vấn đề này, vẻ mặt cực kì kinh ngạc. Bà gần đây có xuất hiện các bệnh trạng như vậy, bà có thỉnh vài vị thái y đến xem cũng không tìm ra căn nguyên gì, chỉ nói bà lao lực quá độ,viết đơn thuốc bồi bổ muốn bà an tâm tĩnh dưỡng.
Nhưng tới nay bà uống thuốc đã được một tháng. Bệnh không chuyển biến tốt lại có xu hướng càng ngày càng nghiêm trọng hơn, lông mày không khỏi cau lại, đáp: “Xác thực có chuyện đó, Quận chúa sao lại biết được?”
Sao biết được?! Độc này do chính nàng hạ trên cây trâm tặng cho Liễu Tâm Huệ, nàng thế nào lại không rõ? Độc này tên là Tiền Trần là loại độc mãn tính cực kỳ hiếm gặp, do nàng thấy được trong y thư, nghiên cứu chế ra, e rằng đến thái y trong cung cũng không biết.
“Khuynh Hoàng nhìn xem sắc mặt nương nương, giống như là trúng độc, bởi vậy mới cả gan hỏi.” Lạc Khuynh Hoàng không vội không gấp, chậm rãi đáp.
“Trúng độc?!” Liễu Tâm Huệ sắc mặt đại biến. Cả đời bà giết người vô số, lúc nào cũng có ám vệ giờ giờ khắc khắc đi theo bảo hộ bên người, điểm tâm đều được thử qua ngân châm rồi mới động, sao có thể bị trúng độc đây?! Nhưng nếu như thực bị trúng độc, vậy làm thế nào bây giờ! Bà nhìn Lạc Khuynh Hoàng vội vàng hỏi: “Quận chúa biết cách giải sao?!”
“Khuynh Hoàng cố gắng thử một lần xem.” Lạc Khuynh Hoàng cố ý bày ra bộ dạng khó xử, nhìn Liễu Tâm Huệ thương lượng: “Nếu như Khuynh Hoàng may mắn chế ra giải dược, không biết nương nương có thể đáp ứng Khuynh Hoàng gả tam công chúa đến Tây Quyết hay không?”
Liễu Tâm Huệ vốn dĩ đang mừng rỡ chợt đổi sắc, ánh mắt như dao sắc bắn về phía Lạc Khuynh Hoàng, trong giọng nói chứa hàn ý: “Quận chúa Khuynh Hoàng thật to gan! Ngươi đang uy hiếp bổn cung ư?!”
“Khuynh Hoàng không dám.” Lạc Khuynh Hoàng không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn Liễu Tâm Huệ, không mảy may né tránh ánh mắt sắc lạnh của bà, nghênh đón nó tiếp tục nói: “Nương nương phụng thể kim an, chắc đã thỉnh không ít thái y. Bọn họ hẳn là không nhìn ra được cái gì. Khuynh Hoàng đã từng thấy qua loại độc này mới nhận ra được một ít đặc điểm, nhưng chỉ trên lý thuyết không phải hoàn toàn, nghiên cứu không được cũng là bình thường. Về yêu cầu của Khuynh Hoàng, hoàng hậu nương nương không cần nhất định phải đáp ứng.”
Liễu Tâm Huệ gắt gao nhìn chằm chằm vào Lạc Khuynh Hoàng, ánh mắt âm u lạnh lẽo. Bà là người thông minh, đương nhiên nghe ra ý tứ trong lời Lạc Khuynh Hoàng. Nói bà không nhất định phải đáp ứng, nhưng nếu như không đáp ứng, Lạc Khuynh Hoàng chỉ sợ có nghiên cứu giải dược nhưng có chế được hay không là một vấn đề!
Lạc Khuynh Hoàng cũng không gấp không vội, thong thả ung dung nhìn Liễu Tâm Huệ, khóe môi cong lên cười như không cười.
Trong điện một mảnh trầm mặc, qua hồi lâu Liễu Tâm Huệ mới nhỏ giọng nói: “Bổn cung đáp ứng ngươi!”
“Nương nương quả nhiên phân rõ phải trái. Khuynh Hoàng bội phục!” Con ngươi tối tăm của Lạc Khuynh Hoàng lóe lên hào quang, ý cười trên môi càng sâu thêm, tiếp tục nói: “Trước mắt Khuynh Hoàng liền đi nghiên cứu giải dược, một khi nghiên cứu ra sẽ đưa đến trung cung. Cũng hi vọng Hoàng hậu nương nương có thể thực hiện được lời hứa của mình.”
Liễu Tâm Huệ nhìn Lạc Khuynh Hoàng, đáy lòng ngầm cân nhắc. Tuy rằng Lạc Khuynh Hoàng chưa hề nói rõ, nhưng nhìn bộ dạng nàng, nàng rõ ràng nắm chắc có thể chế ra giải dược kia. Nàng nói vậy, sợ là muốn bà thực hiện lời hứa trước, nàng mới giao ra giải dược.
“Bổn cung sẽ nói với Hoàng thượng, bổn cung bằng lòng gả Ngữ Yên đến Tây Quyết.” Liễu Tâm Huệ từ trên ghế đứng lên, lướt qua Lạc Khuynh Hoàng, có phần không tình nguyện nói ra.
Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng nhếch lên, ý cười càng sâu thêm vài phần. Thì ra cái gọi là ái nữ tình thâm, rốt cuộc cũng không quan trọng bằng tánh mạng bản thân.
Đối phó Liễu Tâm Huệ xong, Lạc Khuynh Hoàng trong người quả thật mệt mỏi, cũng không đến ngự thư phòng bái kiến Quân Vũ Thần, liền ngồi cổ kiệu ra khỏi cung.
Trở về phủ Đại tướng quân, vừa vào đã thấy băng trên hồ trong chính viện tan không ít. Trên mặt Lạc Khuynh Hoàng hiện lên vẻ nghi hoặc. Hai ngày nay, tuyết tuy đã ngừng rơi, khí trời cũng dần chuyển ấm, nhưng nói cho cùng vừa mời vào đầu xuân, băng trên hồ sao có thể tan nhanh như vậy?
Mày liễu khẽ nhíu lại, nhưng Lạc Khuynh Hoàng cũng không nghĩ nhiều, hướng viện mình đi.
“Khuynh Hoàng tỷ tỷ xin dừng bước.” Giọng nói dịu dàng yếu ớt của Lạc Khuynh Hoàng vang lên từ phía sau.
Lạc Khuynh Hoàng dừng bước, trong mắt lướt qua chút thâm ý, khóe miệng nhếch lên, quay người lại nhìn Lạc Khuynh Thành.
Lạc Khuynh Thành vận một bộ váy hồng nhạt, bên ngoài khoác thêm áo choàng lông trắng, cả người toát lên thần thái hết sức xinh đẹp. Mặt mày nhu hòa, ánh mắt sợ sệt, thoạt nhìn giống một giai nhân dịu dàng.
Lạc Khuynh Hoàng hứng thú nhìn Lạc Khuynh Thành, câu môi hỏi: “Nhược Lan tiểu thư có chuyện gì à?”
“Khí trời hôm nay không tệ. Tuyết tan cũng không ít, Nhược Lan rất muốn cùng thưởng cảnh với tỷ tỷ ở đây, không biết tỷ tỷ có nể mặt hay không?” Ánh mắt Lạc Khuynh Thành lấp lánh nhìn Lạc Khuynh Hoàng, theo thói quen nở nụ cười dịu dàng, nhu nhu nhược nhược bước đến, vươn tay kéo cánh tay Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng chau mày, theo bản năng giũ bỏ bàn tay cô ta. Lạc Khuynh Thành qua đây kéo nàng, nào cho nàng thời gian cự tuyệt? Có điều nàng bây giờ đã không còn là Lạc Khuynh Hoàng của ngày trước, đương nhiên không cần thiết phải bận tâm này nọ.
“Khuynh Hoàng tỷ tỷ….” Lạc Khuynh Thành không ngờ tới Lạc Khuynh Hoàng lại không hề cố kỵ phất tay nàng ra, mắt nàng chan chứa lệ, đáng thương nhìn Lạc Khuynh Hoàng, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy trong mắt vẫn vươn hận ý.
Lạc Khuynh Hoàng sớm đã hết hứng thú với bộ dạng giả bộ nhu nhược của cô ta, mày liễu hơi nhăn lại, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Hôm nay ta có chút mệt mỏi. Không có sức bồi Nhược Lan tiểu thư đi thưởng cảnh. Hơn nữa, ta đã sống ở phủ Đại tướng quân mười mấy năm rồi, cũng không còn gì mới mẻ để ngắm nữa. Nếu như Nhược Lan tiểu thư cảm thấy mới lạ, đại để có thể gọi nha hoàn bồi ngươi đi chung quanh xem một chút.”
Lạc Khuynh Thành bị Lạc Khuynh Hoàng nói như thế sắc mặt cực kì khó coi. Lời này của Lạc Khuynh Hoàng ý tứ rõ ràng là mỉa mai nàng không xứng cùng thưởng cảnh với cô ta, thân phận nàng như vậy chỉ xứng với nha hoàn sao?
Mắt cơ hồ nổi đầy tơ máu, nhưng bị Lạc Khuynh Thành cố gắng ép buộc trở lại, nàng không thể tức giận, nàng phải gạt được Lạc Khuynh Hoàng đi theo mình, nếu không kế hoạch nàng tỉ mỉ bày ra chẳng phải đổ sông đổ biển ư?
“Nhược Lan chỉ muốn nói chuyện với Khuynh Hoàng tỷ tỷ một lúc, sẽ không làm phiền tỷ lâu đâu.” Lạc Khuynh Hoàng tiếp tục bày ra bộ dạng đáng thương nói.
Lạc Khuynh Hoàng vốn định mở miệng từ chối, lại thấy ánh mắt chợt lóe rồi tắt của Lạc Khuynh Thành, khóe miếng không khỏi giương lên, thâm thúy cười.
Được thôi. Nếu Lạc Khuynh Thành muốn đùa giỡn thủ đoạn, nàng sẽ cho nàng cơ hội thể hiện, làm sao lại cản trở nàng ta chứ?! Nàng thật muốn coi, vài tháng không gặp, thủ đoạn của Lạc Khuynh Thành có cao tay hơn hay không.
“Nếu đã như vậy, ta liền theo ngươi một hồi.” Lạc Khuynh Hoàng nhàn nhạt quét qua Lạc Khuynh Thành, vẻ mặt lạnh lùng, ngay cả có mấy vết sẹo chi chít trên mặt đứng bên cạnh Lạc Khuynh Thành, phong thái vẫn như cũ không một chút thua kém cô ta, trái lại càng có vẻ lạnh lùng cao quý.
Lạc Khuynh Thành nghe Lạc Khuynh Hoàng đồng ý, trong lòng cực kỳ vui vẻ, tay liền vươn ra lôi kéo Lạc Khuynh Hoàng bước tới hồ nước.
Lạc Khuynh Hoàng đẩy tay Lạc Khuynh Thành ra, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Nhược Lan tiểu thư không cần lôi kéo ta, bản thân ta có thể tự mình đi được.”
Nhìn nét mặt xấu hổ chợt lóe lên của Lac Khuynh Thành, Lạc Khuynh Hoàng không thèm khách khí nói thêm vào: “Xưa nay ta có thói quen tự mình đi, không thích có nha hoàn nâng đỡ.”
Sắc mặt Lạc Khuynh Thành càng thêm khó coi. Lạc Khuynh Hoàng thế nhưng đánh đồng nàng với nha hoàn?! Dù cho là thứ nữ, nàng cũng đường đường chính chính là tiểu thư phủ Đại tướng quân!
“Ha ha.” Lạc Khuynh Thành gượng cười hai tiếng che dấu sự xấu hổ của mình, đi trước dẫn đường, chỉ vào gốc cây tùng bách cạnh hồ kinh hỉ reo lên: “Khuynh Hoàng tỷ tỷ, tỷ xem cây tùng kia, trải qua đông lạnh lại không héo tàn, thật đẹp quá.”
Lạc Khuynh Hoàng ngước mắt nhìn theo. Chẳng qua là một cây tùng bách thôi, ngày thường thấy còn ít à, có cần phải tỏ ra kinh ngạc đến thế không?! Lạc Khuynh Thành kinh hỉ như thế, e là thấy cây tùng bách này mọc cạnh hồ nước đi.
Nàng vốn ban đầu còn kinh ngạc nghĩ đến mặt hồ thế nào có thể tan nhanh đến vậy. Hiện giờ xem ra, sợ rằng có người đã động tay chân. Có điều, Lạc Khuynh Thành dẫn nàng đến cạnh hồ nước, đây là muốn hãm hại nàng ư?!
Sẽ không.
Lạc Khuynh Thành không ngốc đến mức lấy tánh mạng mình ra đặt cược chỉ để hãm hại nàng, Đừng nói tới thân phận hiện tại của Lạc Khuynh Thành mà đi hãm hại nàng, vốn dĩ không có người tin tưởng cô ta, cho dù có thành công, cô ta có thể nói mình không cẩn thận, một nghĩa nữ được Đại tướng quân thu dưỡng, làm sao có năng lực làm dao động vị trí đích nữ Đại tướng quân?!
Như vậy, giờ chỉ còn một khả năng. Chính là Lạc Khuynh Thành muốn đẩy nàng xuống, hại nàng chết!
Nghĩ tới đây, đáy mắt xẹt qua tia cười lạnh, bất động thanh sắc đi theo Lạc Khuynh Thành đi đến hồ nước, trong lòng lại thầm phòng bị.
Đúng như dự đoán, khi Lạc Khuynh Hoàng bước tới gần, Lạc Khuynh Thành bất chợt ra tay, dùng lực mạnh mẽ đẩy Lạc Khuynh Hoàng xuống, Lạc Khuynh Hoàng đã sớm có phòng bị, ngay tại thời điểm Lạc Khuynh Thành muốn ra tay, nàng đã nhận ra ý đồ đó, nhẹ lắc mình, né được động tác đang đẩy xuống này của Lạc Khuynh Thành, hoàn hảo vô khuyết đứng một bên.
Còn Lạc Khuynh Thành bởi vì bất chợt dùng lực nhưng lại không đẩy được Lạc Khuynh Hoàng, cả người liền bị mất cân bằng ngã tới trước trượt chân ngã xuống hồ, nước trong hồ lạnh thấu xương, Lạc Khuynh Thành vừa rơi xuống đã nhanh chóng phát ra tiếng thét kinh hãi.
Nàng còn khoác áo choàng lông trên người, lại bị thấm nước càng trở nên nặng nề, cả người run cầm cập vì lạnh, do bị áo choàng đè nặng, còn chưa kịp giãy dụa, thân thể dần dần chìm xuống dưới.
“Khuynh Hoàng tỷ tỷ…cứu…cứu ta.” Lạc Khuynh Thành vừa liều mạng vùng vẩy, vừa đứt quãng kêu cứu Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng vẫn thản nhiên đứng nhìn, vẻ mặt lúc này chỉ có vẻ châm chọc, giọng nói hàm chứa hàn ý bên trong: “Nhược Lan tiểu thư. Hay ta nên gọi ngươi là Khuynh Thành nhỉ?”
Lạc Khuynh Thành đang đạp nước lại nghe được những lời Lạc Khuynh Hoàng nói, nháy mắt toàn bộ khuôn mặt trở nên trắng bệch, không thể tin nhìn Lạc Khuynh Hoàng quên cả đạp nước, cơ thể lại chìm vào nước, bây giờ muốn giãy dụa cũng không thể, chỉ liều mạng bám vào mặt băng kế bên, nhưng mặt băng lại không chịu nổi sức nặng từng mảnh từng mảnh vỡ ra.
“Lạc Khuynh Thành. Ngươi đẩy ta xuống nước không thành, bản thân lại té xuống. Giờ còn muốn ta cứu ngươi, ngươi không cảm thấy thật nực cười à?” Lạc Khuynh Hoàng từ trên cao nhìn xuống kẻ đang liều mạng bám víu trên mặt băng lại vì từng mảnh bị vỡ vụn mà ngày càng trôi ra giữa hồ, vẻ mặt cũng chỉ thờ ơ, giọng nói như hàn băng đầy lạnh lẽo: “Ta đã sớm bảo Quân Kiền Linh chuyển lời cho ngươi, đừng trêu chọc ta. Ngươi lại cố tình không nghe.”
“Ta sai rồi… Tỷ tỷ…cứu ta… Ta không muốn chết…” Lạc Khuynh Thành đầy tuyệt vọng. Nàng nên sớm hiểu được Lạc Khuynh Hoàng từ khi tỉnh lại sau hôn mê, cô ta đã triệt để thay đổi. Lạc Khuynh Hoàng hiện tại, nàng căn bản không phải đổi thủ!
“Không muốn chết?” Lạc Khuynh Hoàng gặp Lạc Khuynh Thành mở lời van xin, chỉ hờ hững đứng yên, vẫn không có hành động tiếp theo, vẻ mặt thêm vài phần trào phúng: “Vỗn dĩ ngươi bám vào mặt băng thì có thể bơi vào bờ. Nhưng ngươi tâm địa độc ác muốn đẩy ta vào chỗ chết, thế nên đã đập vỡ toàn bộ băng trong hồ, chỉ giữ lại một phần nhỏ ở giữa hồ, ngươi muốn thấy ta tuyệt vọng vùng vẫy níu giữ mặt băng một mảnh rồi một mảnh, sau cùng chết đi? Đáng tiếc nhỉ, mọi chuyện xảy ra không như ngươi mong đợi.”
Sắc mặt Lạc Khuynh Thành phút chốc cắt không còn giọt máu, ánh mắt âm u tràn ngập tuyệt vọng. Lời của Lạc Khuynh Hoàng một câu cũng không sai. Nàng xác thực có mang tâm tư như vậy, nàng muốn Lạc Khuynh Hoàng chết, không những muốn cô ta chết, còn muốn nhìn cô ta đau khổ giãy dụa trong tuyệt vọng, cuối cùng từ từ chết đi.
Song, nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến, cảnh tượng đó lại xảy ra trên người mình, nàng biết rõ, tới lúc trôi ra được giữa hồ, thời điềm nàng làm khối băng nứt ra, nàng chắc chắn sẽ chìm xuống nước, vạn kiếp bất phục.
Nước hồ giá băng, tay chân nàng đã có chút cứng ngắc, nhìn đến giữa hồ, Lạc Khuynh Thành cười khổ, e rằng nàng cũng nếu có sức bơi tới giữa hồ đến đó cũng là kiệt sức mà chết.
“Lạc Khuynh Hoàng! Ta hận ngươi! Ta biến thành quỷ cũng không tha cho ngươi!” Lạc Khuynh Thành dùng hết sức bình sinh cuối cùng của mình quát lên, bởi vì dùng hết sức mà cả người trôi về giữa hồ.
Lạc Khuynh Hoàng không thèm để ý. Thành quỷ cũng không buông tha nàng ư? Vậy nàng sẽ chờ xem!
Trơ mắt nhìn Lạc Khuynh Thành một chút rồi một chút chìm vào trong nước, các đốt ngón tay siết chặt, trong đầu nàng hiện lên những hình ảnh vui vẻ cùng Lạc Khuynh Thành trước đây.
Lạc Khuynh Thành khi bé luôn thích rụt rè theo sau nàng, một câu nhị tỷ, hai câu nhị tỷ. Lúc đó, bản thân có gì ngon đều chia phần cho nàng, rồi lại nở nụ cười hạnh phúc thỏa mãn. Rồi thì lôi tay nàng nói nàng là người mình yêu nhất trên đời này.
Thế nhưng, từ bao giờ một Lạc Khuynh Thành lúc nào cũng tười cười đơn thuần lại trở nên giả dối như vậy, đằng sau sự ấm áp đều là sự lạnh lẽo ngoan độc?! Nàng không biết. Nàng thậm chí không biết, Lạc Khuynh Thành đơn thuần trước kia, phải chăng thật sự đơn thuần?
Sâu kín thở dài một hơi. Lạc Khuynh Hoàng khe khẽ nhắm hai mắt lại.
Ngay lúc nàng nhắm mắt, trong chớp mắt nàng có thể nhận thấy một đạo gió xẹt qua. Lạc Khuynh Hoàng nhanh nhạy mở mắt ra, thấy Quân Kiền Linh một thân trắng tinh bay tới giữa hồ, dùng sức kéo Lạc Khuynh Thành đang sắp hoàn toàn chìm trong nước lên, sau lại nhảy lên khối băng cuối cùng kia, mũi chân dùng lực khó khăn lôi được Lạc Khuynh Thành đặt xuống bên cạnh hồ nước.
Lạc Khuynh Thành giờ phút này bị đông lạnh toàn thân tím ngắt, cả người ngăn không được run rẩy, được Quân Kiền Linh đặt xuống cạnh hồ, liên tiếp ọc ra vài ngụm nước, vẻ mặt mê man nhìn Quân Kiền Linh, si ngốc cười: “Kiền Linh, chàng tới cứu ta sao, ta đang mơ ư?”
“Là ta.” Quân Kiền Linh liếc sang Lạc Khuynh Thành, nhàn nhạt đáp một câu. Thực ra hắn đã đến lúc thấy Lạc Khuynh Thành bám vào mặt băng, do lúc đó Lạc Khuynh Hoàng đang cùng nói chuyện với Lạc Khuynh Thành, hắn chưa muốn đi ra. Đợi đến khi Lạc Khuynh Thành chìm mình xuống, hắn mới ra tay.
Hắn không thể để Lạc Khuynh Thành chết. Cô ta là một quân cờ quan trọng với hắn. Về phần vừa nãy, hắn vì sao chậm chạp không ra tay. Đến bản thân hắn cũng không hiểu nỗi. Có lẽ hắn là vì Lạc Khuynh Hoàng, một cơ hội cho hắn trút bực tức với nữ nhân hắn vừa yêu vừa hận này chăng?
Lạc Khuynh Hoàng chứng kiến Quân Kiền Linh cứu Lạc Khuynh Thành. Thấy nàng ta hôn mê nằm trong ngực Quân Kiền Linh. Cũng thấy ánh mắt phức tạp của Quân Kiền Linh nhìn nàng.
Vẻ mặt nàng không có bao nhiêu dao động. Dường như đối với việc Quân Kiền Linh cứu Lạc Khuynh Thành cũng không nhiều xúc cảm, nàng nhếch miệng cười lạnh, chậm rãi nói: “Nhị hoàng tử thật tình thâm ý nặng với Lạc Khuynh Thành, nhiều lần ra tay cứu giúp tính mạng cô ta.”
Quân Kiền Linh vẻ mặt lảng tránh, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng rốt cuộc lại hóa thành oán hận, chua xót. Bởi vì lúc hắn muốn mở miệng, Lạc Khuynh Hoàng đã xoay người rời khỏi, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng hờ hững.
Lạc Khuynh Hoàng rời khỏi cũng không ngoảnh đầu lại. Chưa từng liếc nhìn Quân Kiền Linh và Lạc Khuynh Thành lấy một lần. Một khắc kia, nàng không rõ là vui hay buồn.
Nàng thật hi vọng cô ta chết trong tay mình sao? Nàng cũng không rõ. Nàng chỉ biết nếu Lạc Khuynh Thành còn dám lên tâm tư với nàng, nàng nhất định sẽ ra tay giết cô ta! Quân Kiên Linh có thể cứu một lần, hai lần nhưng ba lần, bốn lần thì có thể sao?!
Chỉ cần Lạc Khuynh Thành còn giữ tâm tư muốn hại nàng, cuối cùng có một ngày cô ta gieo gió ắt gặp bão, chết trong chính cạm bẫy của mình bày ra, nhưng nếu Lạc Khuynh Thành không hại nàng, nàng có thể buông tha cô ta hay không?!
Đáy lòng có một chút không xác định. Nàng vẫn luôn nghĩ mình hận Lạc Khuynh Thành, rất muốn cô ta chết. Dù thế nào cũng đã từng làm tỷ muội thân thiết, dầu rằng hận, thế nhưng thời điểm trơ mắt thấy Lạc Khuynh Thành phải chết, nàng vẫn không thể thờ ơ nỗi. Đó là cảm giác lẫn lộn vừa hả hê vừa đau lòng.
Updated 115 Episodes