Chương 15: 15: Tuyết Liên

Gió thổi bất tận, đưa mây mù luân chuyển cọ rửa mặt trăng, khiến ánh trăng bạc quải vãi trên mặt đất không được liên tục, cả đại địa theo tiết tấu ấy, lúc mờ lúc mịt.Mây khẽ đậy trăng, hai bóng đen di chuyển thật nhanh, nhảy qua ngọn tiểu khê, lại thuận ý gió lăng không lên, đảo đảo thật nhanh qua từng ngọn cây cổ thụ.

Hai người, trong đó có một người tập tễnh, mỗi lần đổi ngọn cây là mỗi lần gót chân ứa máu.Phía sau, một tốp người truy đuổi theo trong yên ắng, sát sao đến từng bước.

Mãi cho đến khi tới một vách núi, đầu hẻm đã có một bóng đen chờ sẵn, ung dung đưa lưng về phía hai nhóm người, lúc này cả hai nhóm người mới dừng lại.

Hai bóng đen kẹp ở giữa tựa lưng vào nhau, ánh mắt đề phòng hai phía xung quanh.Đông!Trong hai bóng đen bị kẹp ở giữa, kẻ tập tễnh bị thương kia giơ một gót chân qua đầu, giậm một cái đưa cả vạn tượng chi lực nện xuống mặt đất, đem cả hẻm núi cứ thế nứt ra, trực tiếp rơi xuống.

Sau đó, hằn hơi khụy xuống, hai chân gần như bị phế bỏ.

Nhóm người phía sau bị bỏ lại, nhìn hẻm núi vụt rơi cùng ba bóng người.Người đầu hẻm núi dậm chân thật mạnh vụt lên, thuận thế đẩy cả tảng núi xuống nhanh hơn.

Hắn biết khe vực này không bình thường, nếu rơi xuống kết cục sẽ vô cùng thê thảm, hai kẻ kia muốn cùng hắn đồng quy vô tận, nhưng lại tính sai một bước.

Đó là trong lúc truy đuổi thực lực bọn họ đã hao gần hết, không đủ sức giữ chân hắn.Vụt lên, trong không trung, hai trảo của hắn tụ một đoàn năng lượng, trong một lần hít thở, nó đã to như một tòa trạch viện, sáng chói như thái dương.

Cầu sáng hướng tảng núi lao vụt, ánh sáng đủ để soi rõ cả vùng nhỏ này, soi rõ hai khuôn mặt kia.“Hoa Tranh!”Kẻ quỳ gào lên chứng kiến thân ảnh mảnh mai đang đối chọi cùng quang cầu kia, chẳng mấy chốc tầm mắt bọn hắn đã trắng xóa không thấy được gì.

Phía trên vết lở, cả đoàn bóng đen chỉ nhìn thấy một điểm sáng bé nhỏ đến cực hạn, theo thời gian bị bóng tối nuốt chửng.

Nếu hai người kia không bị chấn chết, ắt bị vực sâu nuốt gọn.…Trong hỗn độn miên man, chẳng có vật chất, chỉ có năng lượng thuần túy bồng bềnh, một cái gì đó khó giải thích đang bẽn lẽn với xung quanh.

Nó cứ như vô định vô hướng, chẳng có một nhận thức nào.Nó không biết xung quanh nó có tồn tại không gian, nó còn không biết chính nó tồn tại.

Nó chỉ biết làm nó giật mình hết thảy, làm nó chập chùng là một sự rung động.

Nếu có sinh vật nhận thức ở đây, hẳn sẽ biết được, đó là âm thanh.“Hoa Tranh”Nhưng đó là cái gì, dường như nó không thể rõ ràng.

Khi nó lâm vào miên man không rứt, khi nó biết là có gì đó làm nó tỉnh dậy, chính là khi âm thanh kia cất lên.

Rất nhanh, nó bị dòng năng lượng xối xả ập xuống, nhấn chìm vào dòng sông thời gian....Đằng đẵng trong thời gian vô định.Ở đâu đó, có một sinh vật đang tự nhận thức được mình tồn tại.

Nó thấy ấm, rồi thấy lạnh luân hồi.

Rồi nó cảm giác được có cái gì luồn lách trong nó, lại thấy chính mình muốn phá bỏ, trồi ra ngoài.Rất lâu sau, nó muốn rục rích cựa ra, nhưng nó không hiểu gì hết thảy.

Nó cố gắng muốn cái ấm áp kia, cố gắng thật lâu, rồi nó biết, nó đang vươn lên.Trong mờ mịt, thi thoảng nó cảm nhận được có thứ giống trước kia, sự rung động kia.

Cứ thế triền miên, nó biết thi thoảng có một rải rung động nó gặp nhiều nhất, nhưng không rõ ý nghĩa là gì.Qua thời gian vô tình, nó dần dần được tuế nguyệt khái phá ra, ý thức dần dần từ mơ hồ đi ra thực tại.Nó là một bông hoa, một bông tuyết liên.

Một bông tuyết liên giữa bốn bề trắng xóa, bốn bề phủ tuyết quanh năm.Nó cảm nhận được ấm áp, là đến từ một thứ trong không trung cao xa, nó thực sự muốn vươn tới đó.Nó cảm nhận được ẩm ướt, rễ của nó cắm sâu trong một vũng tù nhỏ, sền sệt bùn nước, nhiệt lượng tỏa ra từ mỗi lần trao đổi với môi trường giúp phần gốc nó không bị đóng băng.Trong không khí, nó cảm nhận được đầy dẫy năng lượng rất dễ chịu.

Mà nó, cứ tự nhiên thong dong mà trao đổi với môi trường xung quanh, không hề có một tia bài xích.Một lần, hai con gấu xám khổng lồ xuất hiện muốn gặm nó, đâm ra đánh nhau tới đồng quy vu tận, máu đỏ bắn đi tứ phía, nhiễm lên cả bông hoa tuyết liên kia.

Lần khác, không biết từ đâu tới hai người, chém giết nhau, cũng đồng quy vu tận trước một bông hoa tuyệt đẹp.Lại rất lâu sau, có một tiểu oa nhi người đầy máu, thấy nó, bèn vặt trụi cánh hoa của nó mà nhai.

Lần ấy là lần đầu tiên cho nó cảm giác sợ hãi, cho nó thấy được rất đau đớn và cảm giác được tử vong ập đến, hệt như lần đầu nó triền miên trong hỗn độn kia.

Nhưng, tiểu oa nhi kia đến cuối cùng đưa tay ra định ngắt lấy nó, ngẫm nghĩ thế nào lại thu lại.

Từ ấy, tiểu hài này hằng ngày tới đây chăm sóc nó.Rất nhanh, theo tiểu hài lớn lên, một thôn bản nhỏ theo đó mà thành, tôn hắn làm trưởng làng.

Những thôn dân ở đây ăn mặc bằng lông gấu xám, đắp tuyết thành nhà, chịu lạnh cực giỏi, khí lực vô cùng lớn và đặc biết rất kính cẩn với trưởng làng, nhất là trường làng còn có học thức rất sâu rộng, là giáo đồ trong làng.Cạnh nhà trưởng làng là một góc của sông băng, gần bờ sông băng có một vũng bùn, trong vũng bùn có một cây tuyết liên.

Cả làng nhỏ đều biết trưởng làng rất quý trọng cây tuyết liên này, còn thường xuyên chăm sóc cẩn thận nó.Tuyết liên mặt hoa hướng về phía làng, tựa hồ lúc nào cũng đang quan sát nhịp sinh hoạt của ngôi làng nhỏ.

Nó ngày ngày nghe tiểu hài đọc sách, ngày ngày nghe thôn trưởng giáo pháp, ngày ngày nghe mọi người xung quanh cười cười nói nói.

Thấm thoát qua một thế hệ, nó đã mơ hồ nhận thức được tiếng nói và mọi thứ xung quanh gần gũi với nó nhất.Nó tự không biết rằng chính nó thích nghe tiêu hài mỗi buổi chiều tan học lại vang vảng lên thanh âm.

Đó là một bài đồng dao trong thôn ai cũng thuộc.“Trong đầm gì đẹp bằng senLá xanh bông trắng lại chen nhị vàngNhị vàng bông trắng lá xanhGần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.”Qua vài thế hệ, bài ca này đã là đặc trưng của làng tuyết nhỏ.

Tiểu hài ở đây cũng là nhìn bông hoa này mà thuộc lòng, cũng thường xuyên xin phép trưởng làng tới đây ngắm nó.“Oa, bông hoa này đẹp quá!”“Oa, nó như hướng nhà trưởng làng xem chúng ta đọc sách mỗi ngày!”“Tuyết liên thật đẹp...”Thời gian cứ thế triền miên, với mầm non hoa cỏ nó là liều thuốc tốt, nhưng với con người nó lại là một người trang điểm tồi tệ.Trưởng làng ngày nào khuôn mặt đã già nhăn nheo, thân hình vạm vỡ ngày nào cũng đã hao gầy xuống.

Rất nhiều thế hệ đã qua, có người đi có người ở, cũng có người trở lại.

Duy chỉ bất biến không đổi là trường làng luôn ở đây, luôn sớm chiều với bông hoa ấy, chăm sóc nó, khiến nó luôn tươi đẹp.Một buổi sớm như bao ngày, nhưng nó không hề thấy tiểu tử năm ấy nữa, người mà hằng ngày đều tới chăm sóc nó, nỉ non với nó, âu yếm nó, kể với nó những kinh lịch, nhưng buồn vui.

Nó dỏng lên, nó vươn lên, nó gắng thật mạnh vươn lên.Tạch!Nó bật rễ vươn lên, theo đà bật cao qua cửa sổ nhỏ, nó nhìn thấy tiểu hài nhi đầu đầy tóc bạc kia nằm lặng im trên giường, xung quanh có vài tiếng khóc nức nở.

Hồi sau, cả làng tuyết nhỏ đều biết chuyện.

Nó giờ đây mới hiểu được toàn bộ định nghĩa của tử vong.

Hết lực, nó lại rơi tõm vào vị trí lúc đầu, lung lay không vững trong gió nhẹ, trên phiến hoa đọng vài giọt sương mai không tan.Thời gian qua đi rất nhanh, nó nhận thức càng tốt hơn, ngược với đó là ngôi làng nhỏ ngày càng thưa thớt.“Tuyết Liên, chúng ta phải đi rồi.

Nghe nói có một vùng thảo nguyên rộng lớn, có một vùng đồng bằng với những con sông không hề đóng băng, thuyền bè tấp nập, lại có những thành trì to lớn, núi đồi triền miên, biển rộng vô bờ.

Chúng ta muốn ra ngoài xem thử, cũng muốn đi ra nơi khắc nghiệt như thế này.

Tạm biệt nhé.”Tạm biệt nhé!Nó hiểu được, đã qua mấy trăm năm, nó hầu như nghe rất hiểu, nhận thức của nó giờ đã như tiểu hài năm tuổi.

Vậy nên, nhìn ngôi làng dần cạn đi rồi biến thành hoang phế, tâm trạng của nó, thực sự giống như gió không cần thổi mà hoa cũng lung lay.…Một sông băng, trơ trụi một bông tuyết liên, cô đơn tịch mịch giữa bốn bề trắng xóa.

Thời gian trôi, nó cũng chẳng buồn đếm nhật nguyệt luân phiên nữa, nó chỉ biết cắm đầu hấp thụ tinh hoa đang tự do phiêu đãng xung quanh.Một con cáo tuyết muốn ăn nó, nó bật dễ chạy.

Một con sói muốn ăn nó, nó lặn xuống một kẽ nứt băng.

Một tu tiên giả muốn hái nó, nó trốn vào trong miệng núi lửa.

Cuộc sống của nó giờ đây là một chuỗi ngày trốn chạy.Nó nhớ tới tiểu oa nhi mỗi sớm âu yếm kia, nhớ tới thôn nhỏ, nhớ tới bài ca, nhớ tiểu hài tử,...!nó nhớ tất cả mọi thứ, lòng thầm ước ao một điều gì đó.

Một ước ao thật vọng tưởng, hoang đường.Mang theo điều ấy, thời gian phảng phất thoi đưa, khiến sinh vật quên đi phương vị, ngay cả nó cũng không thoát khỏi phạm trù.Mong rằng, khát vọng sẽ không bị thời gian tẩy trôi, mà là ngày càng bồi đắp.Nó muốn giống như… không thể nhớ được nữa rồi..

Chapter
1 Chương 1: 1: Thực Sự Ngốc
2 Chương 2: 2: Đan Tổ
3 Chương 3: 3: Uẩn Trí Đan
4 Chương 4: 4: Thật Trùng Hợp!
5 Chương 5: 5: Tính Kế
6 Chương 6: 6: Về Nhà
7 Chương 7: 7: Muốn Thành Thần Công Vung Đao Tự Cung
8 Chương 8: 8: Thu Phí Bảo Kê
9 Chương 9: 9: Cơ Duyên Đi Kèm Nguy Hiểm Nhưng Nguy Hiểm Không Đến Từ Cơ Duyên
10 Chương 10: 10: Kim Thiềm Chung Quy Vẫn Là Cóc
11 Chương 11: 11: Ngũ Chuyển Độc
12 Chương 12: 12: Tam Hồn Hoàn Mỹ
13 Chương 13: 13: Ngạo Kiếm Mai Hoa Thiên Lý
14 Chương 14: 14: Chờ Ngày Mưa Tan
15 Chương 15: 15: Tuyết Liên
16 Chương 16: 16: Ta Là Ai Giữa Cuộc Đời Này
17 Chương 17: 17: Khóc Không Phải Vì Ta Mà Là Vì Người Bên Cạnh
18 Chương 18: 18: Ta Nhặt Được Ngươi Ngoài Bụi Chuối
19 Chương 19: 19: Hải Băng Hư Linh Tám Tuổi
20 Chương 20: Chương 20
21 Chương 21: 21: Lấy Tử Khai Sinh
22 Chương 22: 22: Được Một Nửa
23 Chương 23: 23: Sát Thê Chứng Đạo
24 Chương 24: 24: Thiếu Niên Tỉnh Lại
25 Chương 25: 25: Cẩm Dục Tú Rời Đi
26 Chương 26: 26: Hóa Ra Đây Là Từ Hôn Kinh Điển
27 Chương 27: 27: Thiếu Niên Xuyên
28 Chương 28: 28: Ngươi Đã Lên Bờ Hay Chưa
29 Chương 29: 29: Ta Mời Ngươi Trả
30 Chương 30: 30: Nghệ Thuật Ăn Quỵt
31 Chương 31: 31: Trung Thu
32 Chương 32: 32: Trước Khi Nhập Tiệc
33 Chương 33: 33: Có Ta Phản Đối
34 Chương 34: 34: Vạn Quân Vây Một Tốt
35 Chương 35: 35: Lòng Ta Khó Chịu
36 Chương 36: 36: Hắn Là Đồ Đệ Ta
37 Chương 37: 37: Bái Sư
38 Chương 38: 38: Đào Hôn! Không Trốn Sẽ Chết!
39 Chương 39: 39: Hệ Thống
40 Chương 40: 40: Ở Lại Qua Đông
41 Chương 41: 41: Luyên Cốt
42 Chương 42: 42: Sư Đồ Gặp Lại
43 Chương 43: 43: Nhiệm Vụ Của Hệ Thống
44 Chương 44: 44: Chính - Ma
45 Chương 45: 45: Ngộ
46 Chương 46: 46: Đông Lai Hàn Phong Khải
47 Chương 47: 47: Tương Lai Chính Là Mỹ Nữ Không Nên Xem Lén Coi Trừng Ứa Máu
48 Chương 48: 48: Liệt Hay Không Có Khác Gì Nhau
49 Chương 49: 49: Lão Bà Họa Tam Thanh
50 Chương 50: 50: Kẻ Mộng Mơ
51 Chương 51: 51: Kim Quy
52 Chương 52: 52: Thành Chủ Tới Chơi
53 Chương 53: 53: Tri Thức Là Sức Mạnh
54 Chương 54: 54: Chạy Cũng Đâu Thoát Được Vậy Không Chạy
55 Chương 55: 55: Ngỏ Lời
56 Chương 56: 56: Thân Thế Thái Tử
57 Chương 57: 57: Quân Tử Chỉ Nhìn Chỗ Có Vải
58 Chương 58: 58: Tạo Phản Một Phen
59 Chương 59: 59: Onii-chan
60 Chương 60: 60: Cha Ta Muốn Bắt Ngươi Ta Cản Lão
61 Chương 61: 61: Đưa Mẩu Lương Khô Vào Miệng
62 Chương 62: 62: Ngắm Hoa Ven Đường
63 Chương 63: 63: Giết Người Có Nên Tru Tâm
64 Chương 64: 64: Ta Tu Là Tuyệt Tình Đạo
65 Chương 65: 65: Đàm Phán
66 Chương 66: 66: Vấn Tử Mẫn
67 Chương 67: 67: Mạnh Bà Đòi Đình Công
68 Chương 68: 68: Đánh Tới Mai
69 Chương 69: 69: Thiên Địa Trợ Thân
70 Chương 70: 70: Ván Cờ Đổi Giang Sơn
71 Chương 71: 71: Chơi Nối Từ Không
72 Chương 72: 72: Lại Là Từ Hôn
73 Chương 73: 73: Chân Long Cuộn Hành Lá
74 Chương 74: 74: Bút Sa Gà Chết
75 Chương 75: 75: Bóc Trần
76 Chương 76: 76: Ngươi Chiếu Bí Vậy Ta Không Đi Nước Cuối Cùng
77 Chương 77: 77: Làm Thái Tử Năm Mươi Năm Thật Phế Vật
78 Chương 78: 78: Tiết Khí Kiếm Trình Làng
79 Chương 79: 79: Triệu Hồi Hệ Thống
80 Chương 80: 80: Đế Vương Rất Dễ Bị Thao Túng
Chapter

Updated 80 Episodes

1
Chương 1: 1: Thực Sự Ngốc
2
Chương 2: 2: Đan Tổ
3
Chương 3: 3: Uẩn Trí Đan
4
Chương 4: 4: Thật Trùng Hợp!
5
Chương 5: 5: Tính Kế
6
Chương 6: 6: Về Nhà
7
Chương 7: 7: Muốn Thành Thần Công Vung Đao Tự Cung
8
Chương 8: 8: Thu Phí Bảo Kê
9
Chương 9: 9: Cơ Duyên Đi Kèm Nguy Hiểm Nhưng Nguy Hiểm Không Đến Từ Cơ Duyên
10
Chương 10: 10: Kim Thiềm Chung Quy Vẫn Là Cóc
11
Chương 11: 11: Ngũ Chuyển Độc
12
Chương 12: 12: Tam Hồn Hoàn Mỹ
13
Chương 13: 13: Ngạo Kiếm Mai Hoa Thiên Lý
14
Chương 14: 14: Chờ Ngày Mưa Tan
15
Chương 15: 15: Tuyết Liên
16
Chương 16: 16: Ta Là Ai Giữa Cuộc Đời Này
17
Chương 17: 17: Khóc Không Phải Vì Ta Mà Là Vì Người Bên Cạnh
18
Chương 18: 18: Ta Nhặt Được Ngươi Ngoài Bụi Chuối
19
Chương 19: 19: Hải Băng Hư Linh Tám Tuổi
20
Chương 20: Chương 20
21
Chương 21: 21: Lấy Tử Khai Sinh
22
Chương 22: 22: Được Một Nửa
23
Chương 23: 23: Sát Thê Chứng Đạo
24
Chương 24: 24: Thiếu Niên Tỉnh Lại
25
Chương 25: 25: Cẩm Dục Tú Rời Đi
26
Chương 26: 26: Hóa Ra Đây Là Từ Hôn Kinh Điển
27
Chương 27: 27: Thiếu Niên Xuyên
28
Chương 28: 28: Ngươi Đã Lên Bờ Hay Chưa
29
Chương 29: 29: Ta Mời Ngươi Trả
30
Chương 30: 30: Nghệ Thuật Ăn Quỵt
31
Chương 31: 31: Trung Thu
32
Chương 32: 32: Trước Khi Nhập Tiệc
33
Chương 33: 33: Có Ta Phản Đối
34
Chương 34: 34: Vạn Quân Vây Một Tốt
35
Chương 35: 35: Lòng Ta Khó Chịu
36
Chương 36: 36: Hắn Là Đồ Đệ Ta
37
Chương 37: 37: Bái Sư
38
Chương 38: 38: Đào Hôn! Không Trốn Sẽ Chết!
39
Chương 39: 39: Hệ Thống
40
Chương 40: 40: Ở Lại Qua Đông
41
Chương 41: 41: Luyên Cốt
42
Chương 42: 42: Sư Đồ Gặp Lại
43
Chương 43: 43: Nhiệm Vụ Của Hệ Thống
44
Chương 44: 44: Chính - Ma
45
Chương 45: 45: Ngộ
46
Chương 46: 46: Đông Lai Hàn Phong Khải
47
Chương 47: 47: Tương Lai Chính Là Mỹ Nữ Không Nên Xem Lén Coi Trừng Ứa Máu
48
Chương 48: 48: Liệt Hay Không Có Khác Gì Nhau
49
Chương 49: 49: Lão Bà Họa Tam Thanh
50
Chương 50: 50: Kẻ Mộng Mơ
51
Chương 51: 51: Kim Quy
52
Chương 52: 52: Thành Chủ Tới Chơi
53
Chương 53: 53: Tri Thức Là Sức Mạnh
54
Chương 54: 54: Chạy Cũng Đâu Thoát Được Vậy Không Chạy
55
Chương 55: 55: Ngỏ Lời
56
Chương 56: 56: Thân Thế Thái Tử
57
Chương 57: 57: Quân Tử Chỉ Nhìn Chỗ Có Vải
58
Chương 58: 58: Tạo Phản Một Phen
59
Chương 59: 59: Onii-chan
60
Chương 60: 60: Cha Ta Muốn Bắt Ngươi Ta Cản Lão
61
Chương 61: 61: Đưa Mẩu Lương Khô Vào Miệng
62
Chương 62: 62: Ngắm Hoa Ven Đường
63
Chương 63: 63: Giết Người Có Nên Tru Tâm
64
Chương 64: 64: Ta Tu Là Tuyệt Tình Đạo
65
Chương 65: 65: Đàm Phán
66
Chương 66: 66: Vấn Tử Mẫn
67
Chương 67: 67: Mạnh Bà Đòi Đình Công
68
Chương 68: 68: Đánh Tới Mai
69
Chương 69: 69: Thiên Địa Trợ Thân
70
Chương 70: 70: Ván Cờ Đổi Giang Sơn
71
Chương 71: 71: Chơi Nối Từ Không
72
Chương 72: 72: Lại Là Từ Hôn
73
Chương 73: 73: Chân Long Cuộn Hành Lá
74
Chương 74: 74: Bút Sa Gà Chết
75
Chương 75: 75: Bóc Trần
76
Chương 76: 76: Ngươi Chiếu Bí Vậy Ta Không Đi Nước Cuối Cùng
77
Chương 77: 77: Làm Thái Tử Năm Mươi Năm Thật Phế Vật
78
Chương 78: 78: Tiết Khí Kiếm Trình Làng
79
Chương 79: 79: Triệu Hồi Hệ Thống
80
Chương 80: 80: Đế Vương Rất Dễ Bị Thao Túng