Chương 103: Tâm tư của nội.

Tại nhà họ Dương, một bưu phẩm được gửi đến, người nhận là Trịnh Mỹ Duyên. Nhưng bây giờ Mỹ Duyên đã không còn ở đây nữa, nên bà nội nhận giúp.

Bà mở cái bưu phẩm này ra xem thì bên trong toàn là những bức ảnh của cháu trai và một cô gái lạ. Trong từng bức ảnh cháu của bà đều thân mật với cô gái này. Người gởi cũng đưa cho Mỹ Duyên danh tính của cô gái ấy.

"Nguyễn Thùy Lâm Chi - Nhân viên phòng ý tưởng công ty X."

Bà nội xem ảnh, đôi chân mày bạc màu của bà nhíu lại. Bơm đứng bên cạnh cũng thấy ảnh nhưng không dám lên tiếng nói lời nào. Bởi vì xem vậy thì đến Bơm cũng hiểu là cậu chủ Phong có nhân tình bên ngoài, có lẽ đó là nguyên nhân chính khiến mợ Duyên phải bỏ đi.

Nội trầm mặc nhìn những bức ảnh ấy. Trong bức thư của Mỹ Duyên thì nó không hề nhắc đến chuyện thằng Phong ngoại tình. Nội không rõ là Mỹ Duyên nó đã biết hay chưa? Nhưng với giác quan của một phụ nữ thì bà nghĩ là nó đã cảm nhận được chồng có bồ nhí từ lâu.

Trong lòng nội dù giận nhưng nội vẫn rất thương Mỹ Duyên, nay thấy những bức ảnh này lòng nội lại thêm xót xa. Là nội đã sai, đã sai khi nghĩ rằng nội có thể giúp hai đứa gần cạnh nhau hơn. Nhưng nội càng làm thế thì lại càng khiến cháu trai xa lánh vợ của mình. Nó đã không hề yêu vợ. Vì chẳng ai yêu vợ lại đi quen một cô gái khác ở bên ngoài.

Mấy ngày sau đó, khi nội vào bệnh viện cũng đã bắt gặp Nguyễn Thùy Lâm Chi. Cửa phòng không đóng, nội đứng ngay cửa, bên cạnh nội là Bơm. Trong phòng bệnh của Dương Chấn Phong không chỉ có Nguyễn Thùy Lâm Chi, mà còn có bà Trúc Anh và cả cháu gái Khiết Như. Ba người họ nói chuyện cười đùa với Dương Chấn Phong. Cô gái đó dường như không bị bà Trúc Anh và Khiết Như xem là người xa lạ. Nội nhắm mắt, hơi thở dài phả ra. Mỹ Duyên nó vẫn chưa giải quyết ly hôn xong với thằng Phong, vậy mà bọn họ đang làm cái gì? Chẳng có thể thống mà cũng chẳng có phép tắc, gia quy.

Bà Trúc Anh đang cười thì kinh ngạc khi thấy bà nội. Bà không ngờ là nội lại đến. Vì sáng này nội nói mệt muốn ở nhà nằm nghỉ, nhưng sao lại...

Không chỉ bà Trúc Anh mà những người còn lại cũng phải sững sờ, nhất là Lâm Chi. Đây là lần đầu tiên cô ấy gặp nội của Dương Chấn Phong.

Sắc mắt nội rất nghiêm nghị, ánh mắt lại chất chứa sự tức giận. Nội quay lưng, bỏ đi. Bơm đi theo dìu bà cụ.

Mẹ Dương Chấn Phong vội chạy ra, bà vịn cánh tay mẹ chồng: "Mẹ ơi! Sao mẹ đến rồi lại về thế ạ? Mẹ thấy không khỏe ư?"

Bà nội cười nhạt nói: "Tôi sợ làm mấy người mất vui nên không dám vào."

"Mẹ, mẹ nói vậy là sao chứ ạ? Tụi con đã làm sai gì chăng?"

Bà gạt tay mẹ của Dương Chấn Phong, nghiêm giọng: "Con cái làm sai thì mẹ phải chỉ dạy, nhưng mẹ nó cũng sai luôn thì lấy ai chỉ bảo nó. Cô coi lại cái tư cách làm mẹ của cô đi. Nhà họ Dương này không phải là một cái nhà không có gia giáo, phép tắc."

Bà Trúc Anh ngỡ ngàng, bà không hiểu mẹ chồng tại sao lại mắng bà như vậy nữa.

"Mẹ ơi, con đã làm cái gì không phải chứ?"

"Hừm." Nội không buồn nói nữa, bà cứ thế khó chịu bỏ đi cùng Bơm. Đã đến nhưng không vào thăm cháu trai. Về ngôi nhà rộng lớn, một mình bà ngồi trong phòng, không có Mỹ Duyên bà trở nên cô đơn và buồn quạnh. Bà nhớ nó! Nhớ cháu dâu ngày nào cũng kể chuyện cho bà nghe. Tuy nó chỉ là phận dâu con, nhưng nó rất tâm lý, rất hiểu ý bà. Không như mấy đứa cháu ruột chẳng hiểu được điều bà cần nhất. Thân già này chẳng ai còn xem bà ra gì.

"Mẹ, nội sao vậy?" Khiết Như hỏi.

Bà Trúc Anh thở dài: "Mẹ không có biết nữa, tính khí nội của con dạo này thất thường lắm."

Khiết Như cũng lo cho nội, cô nghĩ chắc tại nội tuổi cao rồi nên mới thế.

"Con nghĩ có lẽ vì mọi người vào hết đây để thăm Dương tổng nên cụ mới buồn. Người già họ thích quây quần bên con cháu hơn." Lâm Chi lên tiếng.

"Ừm, có lẽ vậy." Bà Trúc Anh thấy Lâm Chi nói cũng đúng.

"Thôi mẹ nên về nhà coi nội các con thế nào. Ở đây lâu quá mà bỏ nội ở nhà thì cũng không được."

Dương Chấn Phong đồng ý với mẹ: "Con thấy nội đang giận đấy, mẹ về sẽ tốt hơn. Với lại nếu nội ở nhà buồn thì mẹ ít vô thăm con lại cũng được. Con trong này ổn nên không có gì để mẹ phải lo nhiều đâu ạ."

"Ừ, thôi mẹ về đây."

Bà Trúc Anh cầm túi xách rồi nói với Lâm Chi: "Bác về nhé."

"Dạ vâng bác về." Lâm Chi lễ phép đáp.

Bà Trúc Anh vừa đi ra thì Khiết Như cũng chạy theo mẹ.

"Ủa, con không ở lại à?"

Khiết Như nói: "Mẹ chồng con gọi đến nói bé lớn nó ăn trúng gì đó bị nôn mẹ ạ."

"Vậy hả, thế thì phải về nhanh xem nó thế nào. Không ổn thì đưa đi viện liền nha."

"Dạ."

Hai mẹ con cùng nhau rời khỏi bệnh viện. Trong phòng bệnh người đến thăm Dương Chấn Phong chỉ còn mỗi cô nàng Lâm Chi. Cô thấy ai cũng về cả thì hơi ngại, nhưng thực ra thì trong lòng cô lại chỉ muốn được riêng tư với Dương Chấn Phong. Nhiều người thì vui nhưng về tình ý thì khó thể hiện. Khi có mẹ và chị gái của anh ấy thì Lâm Chi không dám lộ liễu, chỉ có thể dùng tư cách của một nhân viên mà nói chuyện với sếp, với cả mẹ và chị của sếp.

"Lâm Chi!"

"Dạ."

"Em có thấy anh vô dụng lắm không?"

Lâm Chi liền nói: "Không, tại sao anh lại nói vậy?"

Dương Chấn Phong lúc này đã có thể ngồi dựa vào gối. Anh cảm thấy rất chán ở trong bệnh viện, cũng là lần đầu cảm thấy bất lực vì một bên chân của anh bị nứt xương. Không có đi lại bình thường được.

"Anh nằm một chỗ thế này, không vô dụng thì là gì?"

Lâm Chi chạm tay vào mặt Dương Chấn Phong, cô nhìn anh dịu dàng nói: "Không đâu, chẳng qua là anh chưa khỏe hẵng thôi."

Dương Chấn Phong kéo Lâm Chi ôm lấy cô vào lòng: "Anh cảm thấy mình thật may mắn khi đã gặp được một cô gái tốt như em, chắc kiếp trước anh tu giữ lắm mới được."

Lâm Chi mỉm cười: "Em lại nghe người ta nói kiếp trước nợ nhau nên kiếp này mới gặp được nhau đấy."

Dương Chấn Phong đẩy Lâm Chi ra giỡn đùa nói: "Vậy là em nợ anh có đúng không?"

"Em làm sao biết được chứ?" Lâm Chi nói và cười, khuôn miệng cô ấy thu hút vào trong đôi mắt của Dương Chấn Phong. Anh xao xuyến nhìn cô, bàn tay nâng lên chiếc cằm xinh đẹp. Môi của Lâm Chi nhận lấy một nụ hôn nhỏ, kế đó là một nụ hôn sâu hơn.

Lâm Chi ngại ngùng, cô đẩy người Dương Chấn Phong ra: "Đây là bệnh viện mà anh."

"Bệnh viện thì sao, trong này chỉ có anh và em thôi."

Dương Chấn Phong tiếp tục hôn Lâm Chi, cánh môi cô ấy được nâng niu trong nụ hôn của anh. Nhưng có vẻ đây không phải là nơi thích hợp để tình tứ. Bác sĩ mở cửa bước vào khiến cặp đôi ngượng chín cả mặt.

Lâm Chi đứng dậy ngay còn Dương Chấn Phong thì khừ giọng: "E hèm!!!"

Chapter
1 Chương 1: Ngày đầu nhận việc.
2 Chương 2: Lời cám ơn.
3 Chương 3: Sự bất mãn với vợ.
4 Chương 4: Băng qua đường.
5 Chương 5: Thuyết phục thành công.
6 Chương 6: Bị mất việc.
7 Chương 7: Nơi phù hợp.
8 Chương 8: Niềm vui với vị trí mới.
9 Chương 9: Bị nội đánh đòn.
10 Chương 10: Cô chủ Trịnh.
11 Chương 11: Dằn mặt.
12 Chương 12: Ông chủ mời đi ăn.
13 Chương 13: Quà 20/10.
14 Chương 14: Thêm một người ghét.
15 Chương 15: Lâm Chi bị xỉu.
16 Chương 16: Tin đồn.
17 Chương 17: Vợ về (1)
18 Chương 18: Vợ về (2)
19 Chương 19: Chảy máu cam.
20 Chương 20: Sự so sánh.
21 Chương 21: Khoảng cách.
22 Chương 22: Người không thương mình.
23 Chương 23: Con chó nhỏ.
24 Chương 24: Gai xương rồng.
25 Chương 25: Món quà được tặng.
26 Chương 26: Tính tình.
27 Chương 27: Bị tát.
28 Chương 28: Bệnh viện.
29 Chương 29: Ngày xui.
30 Chương 30: Cô vợ bù nhìn.
31 Chương 31: Mợ chủ dùng cơm.
32 Chương 32: Cấm đoán của cậu chủ.
33 Chương 33: Chị gái Khiết Như.
34 Chương 34: Không ngủ được.
35 Chương 35: Mua phở.
36 Chương 36: Hộp thức ăn.
37 Chương 37: Nội đòi Mỹ Duyên.
38 Chương 38: Nét mặt tỉnh.
39 Chương 39: Câu hỏi.
40 Chương 40: Những kẻ nịnh bợ.
41 Chương 41: Nhà hàng.
42 Chương 42: Món ăn.
43 Chương 43: Nội bảo.
44 Chương 44: Vai chồng tốt.
45 Chương 45: Không giải thích.
46 Chương 46-1: Ngộ độc pate
47 Chương 46-2: Ngộ độc pate
48 Chương 46-3: Ngộ độc pate
49 Chương 47: Suýt chút đã nhìn thấy (1)
50 Chương 48: Miếng mồi.
51 Chương 49: Xuất viện.
52 Chương 50: Có chuyện cần bàn.
53 Chương 51: Quán bar cùng Gia Uy.
54 Chương 52: Mơ hay thật.
55 Chương 53: Mưu đồ.
56 Chương 54: Người trong ảnh.
57 Chương 55: Đọc trộm máy tính của Lâm Chi.
58 Chương 56: Cốc nước.
59 Chương 57: Tát.
60 Chương 58: Bức ảnh.
61 Chương 59: Đi chùa.
62 Chương 60: Đi chùa (2)
63 Chương 61: Tia nắng
64 Chương 62: Sự giúp đỡ của Police.
65 Chương 63: Máu trong người cô (1)
66 Chương 64: Máu trong người cô (2)
67 Chương 65: Máu trong người cô (3).
68 Chương 66: Vào chăm một hôm.
69 Chương 67: Mẹ vợ.
70 Chương 68: Quản gia đến tìm.
71 Chương 69: Nằm trên giường.
72 Chương 70: Ngô Gia Phúc cầu xin (1).
73 Chương 71: Ngô Gia Phúc cầu xin (2)
74 Chương 72: Ngô Gia Phúc cầu xin (3.1)
75 Chương 73: Ngô Gia Phúc cầu xin (4)
76 Chương 74: Nhận ra.
77 Chương 75: Ông trời tàn nhẫn.
78 Chương 76: Cay nghiệt trỗi dậy.
79 Chương 77: Ăn miếng trả miếng.
80 Chương 78: Quân tử nhất ngôn
81 Chương 78-2: Quân tử nhất ngôn (2)
82 Chương 79: Dục vọng
83 Chương 79-2: Dục vọng (2)
84 Chương 80: Sự thật.
85 Chương 80-2: Sự thật (2)
86 Chương 81: Coi như chia tay.
87 Chương 82: Khác xưa.
88 Chương 82-2: Khác xưa (2.2)
89 Chương 83: Còn ai dám động.
90 Chương 84: Thiết bị theo dõi.
91 Chương 85: Mơ và Bơm.
92 Chương 86: Suy nghĩ sai trái.
93 Chương 87: Mưu thâm kế độc.
94 Chương 88: Có nên gọi không?
95 Chương 89: Không bắt máy.
96 Chương 90: Cắn rách môi.
97 Chương 91: Trong khách sạn.
98 Chương 92: Mạng xã hội.
99 Chương 93: Giận dữ của Dương Chấn Phong.
100 Chương 94: Biểu hiện của Trâm.
101 Chương 95: Sự độc ác của nhà Trịnh (1)
102 Chương 95-2: Sự độc ác của nhà Trịnh (2)
103 Chương 96: Cảm giác tội lỗi.
104 Chương 97: Vì con hi sinh.
105 Chương 98: Lâm Chi đến.
106 Chương 99: Đến lúc dừng lại.
107 Chương 100: Chuyện nội không ngờ.
108 Chương 101: Tên của chị?
109 Chương 102: Ký ức nhạt nhòa.
110 Chương 103: Tâm tư của nội.
111 Chương 104: Tên của vợ.
112 Chương 105: Tự do.
113 Chương 106: Lời tác giả.
Chapter

Updated 113 Episodes

1
Chương 1: Ngày đầu nhận việc.
2
Chương 2: Lời cám ơn.
3
Chương 3: Sự bất mãn với vợ.
4
Chương 4: Băng qua đường.
5
Chương 5: Thuyết phục thành công.
6
Chương 6: Bị mất việc.
7
Chương 7: Nơi phù hợp.
8
Chương 8: Niềm vui với vị trí mới.
9
Chương 9: Bị nội đánh đòn.
10
Chương 10: Cô chủ Trịnh.
11
Chương 11: Dằn mặt.
12
Chương 12: Ông chủ mời đi ăn.
13
Chương 13: Quà 20/10.
14
Chương 14: Thêm một người ghét.
15
Chương 15: Lâm Chi bị xỉu.
16
Chương 16: Tin đồn.
17
Chương 17: Vợ về (1)
18
Chương 18: Vợ về (2)
19
Chương 19: Chảy máu cam.
20
Chương 20: Sự so sánh.
21
Chương 21: Khoảng cách.
22
Chương 22: Người không thương mình.
23
Chương 23: Con chó nhỏ.
24
Chương 24: Gai xương rồng.
25
Chương 25: Món quà được tặng.
26
Chương 26: Tính tình.
27
Chương 27: Bị tát.
28
Chương 28: Bệnh viện.
29
Chương 29: Ngày xui.
30
Chương 30: Cô vợ bù nhìn.
31
Chương 31: Mợ chủ dùng cơm.
32
Chương 32: Cấm đoán của cậu chủ.
33
Chương 33: Chị gái Khiết Như.
34
Chương 34: Không ngủ được.
35
Chương 35: Mua phở.
36
Chương 36: Hộp thức ăn.
37
Chương 37: Nội đòi Mỹ Duyên.
38
Chương 38: Nét mặt tỉnh.
39
Chương 39: Câu hỏi.
40
Chương 40: Những kẻ nịnh bợ.
41
Chương 41: Nhà hàng.
42
Chương 42: Món ăn.
43
Chương 43: Nội bảo.
44
Chương 44: Vai chồng tốt.
45
Chương 45: Không giải thích.
46
Chương 46-1: Ngộ độc pate
47
Chương 46-2: Ngộ độc pate
48
Chương 46-3: Ngộ độc pate
49
Chương 47: Suýt chút đã nhìn thấy (1)
50
Chương 48: Miếng mồi.
51
Chương 49: Xuất viện.
52
Chương 50: Có chuyện cần bàn.
53
Chương 51: Quán bar cùng Gia Uy.
54
Chương 52: Mơ hay thật.
55
Chương 53: Mưu đồ.
56
Chương 54: Người trong ảnh.
57
Chương 55: Đọc trộm máy tính của Lâm Chi.
58
Chương 56: Cốc nước.
59
Chương 57: Tát.
60
Chương 58: Bức ảnh.
61
Chương 59: Đi chùa.
62
Chương 60: Đi chùa (2)
63
Chương 61: Tia nắng
64
Chương 62: Sự giúp đỡ của Police.
65
Chương 63: Máu trong người cô (1)
66
Chương 64: Máu trong người cô (2)
67
Chương 65: Máu trong người cô (3).
68
Chương 66: Vào chăm một hôm.
69
Chương 67: Mẹ vợ.
70
Chương 68: Quản gia đến tìm.
71
Chương 69: Nằm trên giường.
72
Chương 70: Ngô Gia Phúc cầu xin (1).
73
Chương 71: Ngô Gia Phúc cầu xin (2)
74
Chương 72: Ngô Gia Phúc cầu xin (3.1)
75
Chương 73: Ngô Gia Phúc cầu xin (4)
76
Chương 74: Nhận ra.
77
Chương 75: Ông trời tàn nhẫn.
78
Chương 76: Cay nghiệt trỗi dậy.
79
Chương 77: Ăn miếng trả miếng.
80
Chương 78: Quân tử nhất ngôn
81
Chương 78-2: Quân tử nhất ngôn (2)
82
Chương 79: Dục vọng
83
Chương 79-2: Dục vọng (2)
84
Chương 80: Sự thật.
85
Chương 80-2: Sự thật (2)
86
Chương 81: Coi như chia tay.
87
Chương 82: Khác xưa.
88
Chương 82-2: Khác xưa (2.2)
89
Chương 83: Còn ai dám động.
90
Chương 84: Thiết bị theo dõi.
91
Chương 85: Mơ và Bơm.
92
Chương 86: Suy nghĩ sai trái.
93
Chương 87: Mưu thâm kế độc.
94
Chương 88: Có nên gọi không?
95
Chương 89: Không bắt máy.
96
Chương 90: Cắn rách môi.
97
Chương 91: Trong khách sạn.
98
Chương 92: Mạng xã hội.
99
Chương 93: Giận dữ của Dương Chấn Phong.
100
Chương 94: Biểu hiện của Trâm.
101
Chương 95: Sự độc ác của nhà Trịnh (1)
102
Chương 95-2: Sự độc ác của nhà Trịnh (2)
103
Chương 96: Cảm giác tội lỗi.
104
Chương 97: Vì con hi sinh.
105
Chương 98: Lâm Chi đến.
106
Chương 99: Đến lúc dừng lại.
107
Chương 100: Chuyện nội không ngờ.
108
Chương 101: Tên của chị?
109
Chương 102: Ký ức nhạt nhòa.
110
Chương 103: Tâm tư của nội.
111
Chương 104: Tên của vợ.
112
Chương 105: Tự do.
113
Chương 106: Lời tác giả.