Chương 82: Khác xưa.

Mang một tâm trạng không vui nên về nhà Dương Chấn Phong gặp đâu là chửi đó. Giúp việc trong nhà thấy cậu chủ cau có mà phát ớn, chuyện chả đáng là bao cũng bị cậu cằn nhằn. Chướng mắt cậu cái gì là cậu chửi hết.

Trâm từ trong phòng cô chủ đi ra thì đã đụng phải cậu chủ Dương. Mắt cậu nhìn Trâm như tia lửa vậy. Nhưng Trâm là cô gái nói năng không khéo, lại hay lên tiếng khi bất bình chuyện gì đó. Thấy cậu là Trâm lại nhớ cái hình ảnh cậu ôm nhân tình bên ngoài. Hừ! Bề ngoài cậu nhìn đàng hoàng lắm nhưng bên trong cũng chả khác gì mấy gã tổng tài trong truyện ngôn tình Trâm hay đọc. Đúng là giới thượng lưu đàn ông lắm tài thì cũng nhiều tật.

Dương Chấn Phong liếc Trâm thì Trâm cũng liếc lại. Cậu muốn ăn thịt Trâm hay sao? Giỏi thì cậu ăn đi! Trâm thầm nói rồi đi lướt qua Dương Chấn Phong chẳng thèm chào hỏi.

"Đứng lại đó!" Dương Chấn Phong cất giọng rồi quay ra sau nhìn Trâm.

Trâm chề môi dưới thở ra cái phì, cô quay lại nói: "Sao hả cậu?"

Dương Chấn Phong nghiêm mặt, giọng điệu nặng nề "Đụng phải tôi sao không xin lỗi?"

Cô Hoa giúp việc và Bơm đang lau cầu thang vừa lau mà vừa nhìn cảnh cậu Phong gay gắt với Trâm. Hôm nay cậu ăn trúng cục thang lửa hay cái sao mà nóng nảy thế không biết? Thấy mắc mệt với cậu à.

Trâm theo Mỹ Duyên khá lâu nên cũng lay cái uy của cô chủ, nghe cậu hỏi vậy Trâm liền đáp lại: "Cậu thấy em sao cậu không né? Cậu đi trúng thì cậu ráng mà chịu chứ."

Cô Hoa nghe Trâm trả lời mắt chợt nhướng lên: "trời đất! Nhỏ này còn sảng hơn cả con Bơm." Cô nhìn qua Bơm, Bơm nhướng đôi vai. Bơm thì nghĩ con Trâm này nó bị khùng chứ Bơm thì bình thường.

Dương Chấn Phong nhìn chằm chằm vào Trâm, sau đó bước đến gần. Trâm khi nãy khí thế lắm nhưng cô được cái vỏ thôi chứ căn bản Trâm là đứa nhát. Cậu Dương đi tới, lửa của cậu cháy phừng phực trong đôi mắt: "Cô từ nhà họ Trịnh sang đây, nhưng cô ăn và ngủ ở bên nhà họ Dương. Tiền lương tháng cũng là bên Dương trả."

"Em biết." Trâm nói, mắt cô nhìn cậu rồi hạ xuống.

"Cô biết phải không? Cô cũng biết tôi mướn và đuổi giúp việc như thế nào có phải không?"

Trâm mím cánh môi, khi cậu hỏi cô nâng mắt lên nhìn rồi gật đầu nhanh một cái.

Dương Chấn Phong lạnh giọng : "Đi tìm quản gia, lãnh lương rồi ra khỏi đây."

Cô Hoa và Bơm tay lau lau thì chợt dừng lại. Còn Trâm thì sững sờ nâng mắt lên.

"Cậu không có quyền đuổi em." Trâm thốt lên nói, tâm trạng vô cùng bức xúc.

Dương Chấn Phong cười nhếch miệng sau đó anh nói: "Quyền là chủ của nhà họ Dương."

"Năm phút sau cô ta mà không tự đi thì lôi cổ cô ta ra khỏi đây, dọn đồ quăng ra ngoài cổng hết. Tất cả nghe chưa?"

Dương Chấn Phong nói với Bơm và cô Hoa, còn có cả ba người khác đang lau bàn ghế.

"Dạ thưa cậu." Những giười giúp việc đồng thanh lên tiếng.

Trâm bàng hoàng nhìn xung quanh, mọi người không ai lên tiếng giúp cô mà họ nghe lời cậu chủ răm rắp. Trâm làm sao có thể đi ra khỏi đây được. Trâm đi thì tiền đâu Trâm gửi về cho ba mẹ rồi còn cô chủ nữa.

Trâm chạy vào phòng của cậu Dương kêu khóc với cô chủ Trịnh.

"Cô ơi cô! Huhu..."

Trịnh Mỹ Duyên ngạc nhiên, cô đặt điện thoại lên bàn rồi hỏi: "Sao thế Trâm?"

Trâm sụt sùi kể cho Trịnh Mỹ Duyên nghe: "Cậu Dương đòi đuổi em đi kìa cô."

Dương Chấn Phong bước vô, anh chiếu đôi mắt gay gắt của mình đến Trịnh Mỹ Duyên và cả Trâm: "Phòng này là phòng cô tùy tiện vô từ lúc nào?"

Trịnh Mỹ Duyên vuốt lưng Trâm, ánh mắt cô sắc lại bắt thẳng đến đôi mắt của Dương Chấn Phong. Cô chủ của Trâm không giống như Trâm, cô không sợ sự cáu giận của cậu Dương. Bề ngoài trong cô chủ rất mỏng manh nhưng trải qua bao thăng trầm nội tâm của cô chủ trở nên quật cường, không phải ai cũng có thể khiến cô sợ hãi.

"Nó vô đây là để giúp cho tôi những lúc tôi cần, không thì là anh sẽ giúp à?" Trịnh Mỹ Duyên thẳng lời đáp trả.

Dương Chấn Phong vì chuyện của Lâm Chi nên thấy Trịnh Mỹ Duyên thì rất chướng mắt, rất cay trong lòng. Anh giận cá nên chém thớt, chém được thớt rồi thì đến lượt cá cũng chém luôn.

"Tôi không cần biết, bây giờ nó phải ra khỏi đây, biến khỏi nhà họ Dương! Cô mà bênh nó thì cô biến luôn!"

Hai chân mày của Trịnh Mỹ Duyên nhíu xuống, cô nhìn thẳng Dương Chấn Phong miệng thì nói với Trâm: "Em nín đi!"

Trâm thút thít, cô lau nước mắt rồi nín khóc. Trịnh Mỹ Duyên lúc này nhìn Trâm hỏi: "Em làm gì mà bị đuổi?"

Trâm mếu giọng nói với cô: "Em không biết. Tự dưng cậu đòi đuổi em á."

Trịnh Mỹ Duyên chớp mắt, sắc mặt cô chủ cũng rất nghiêm với Trâm: "Cậu chủ sẽ không tùy tiện đuổi trừ khi em đã lỡ phật ý người ta. Tánh em cô đây còn không hiểu sao? Em làm gì sai thì mau tới xin lỗi đi!"

Trâm bậm môi, mày nhíu, mặt thì cúi xuống.

Dương Chấn Phong đứng đúc một tay vào túi quần nhìn xem hai cô tớ họ diễn trò gì.

"Nếu em không đi xin lỗi thì em dọn đồ ra khỏi đây!" Trịnh Mỹ Duyên nói rất răn đe.

Trâm nắm váy cô chủ một lúc sau đó thả ra rồi đứng dậy, cô đi tới cúi đầu xuống nói với Dương Chấn Phong: "Em xin lỗi cậu! Xin cậu đừng có...có đuổi em."

Dương Chấn Phong đã nghe xin lỗi nhưng lần này anh quyết không bỏ qua: "Năm phút vẫn là năm phút, nhanh mà cút đi."

Trâm bức xúc nhíu mày, cô quay lại nhìn cô chủ sau đó tức quá Trâm nổi cơn lên chửi: "Cậu đúng là con người ích kỷ, nhỏ mọn! Không biết đến xin lỗi là gì nên khi có ai đó xin lỗi cậu thì cũng chỉ là bằng thừa thôi. Cậu tốt đẹp lắm sao mà phải đi xin lỗi cậu. Em cắn răng lắm, dằn lòng lắm mới nói đó. Cậu không nhận thì thật là mừng. Người như cậu có ngày cũng bị quả nó báo."

Dương Chấn Phong đôi mắt trừng lên, anh tức con Trâm nhưng sự phẫn nộ thì hướng thẳng đến Trịnh Mỹ Duyên.

"Mấy người bên ngoài đâu, nãy giờ mấy phút rồi!" Dương Chấn Phong quát lên.

Trâm lập tức bị đám giúp việc vô kéo ra bên ngoài. Đồ đạc của Trâm bị dọn bừa dọn đại vô một cái bao lớn mang vứt ra ngoài cổng.

"Thả tôi ra! Cô ơi! Cô!" Trâm quay ra sau kêu.

"La to lên!" Trịnh Mỹ Duyên không cứu gì Trâm mà chỉ hạ mắt và lạnh lùng nói thế.

Trâm nghe vậy lại càng la lối ầm lên, tiếng la truyền đến tai của bà nội.

"Trời đất ơi! Cái gì mà ồn ào vậy?"

Bà cụ trống gậy đi ra bên ngoài, bà Trúc Anh cũng từ trêи lầu chạy xuống xem có chuyện gì mà ồn ào hết cả lên.

Bà nội thấy Trâm bị lôi đi thì ngỡ ngàng: "Cái gì vậy? Sao tự dưng tụi bây lôi nó như lôi heo lôi chó vậy hả?"

Trâm thấy bà liền khóc lóc nói: "Cậu đòi đuổi con không cho con chăm sóc cô chủ nữa đó bà ơi! Huhu..."

"Lôi ra ngoài!" Dương Chấn Phong quát lên từ phía sau.

Đám người làm tiếp tục lôi Trâm đi trong khi Trâm thì ráng đu lại.

Bà nội không để yên đã lên tiếng: "Thả nó ra!"

Đám người làm dừng lại, họ nhìn bà rồi nhìn cậu chủ.

"Tao bảo thả ra! Bay nhìn ra trước ra sau làm cái gì?" Giọng bà nặng xuống, đám người làm đành phải thả ra.

Dương Chấn Phong đi tới nói: "Các người không lôi nó ra thì tôi đuổi việc hết."

"Sao mà đuổi? Con nổi khùng gì vậy Phong?"

"Nội đừng có can thiệp vô." Dương Chấn Phong thẳng thường nói với bà nội rồi yêu cầu người làm tiếp tục tống Trâm ra khỏi đây.

Bà nội thì chả biết cái chuyện gì: "Con đuổi nó rồi vợ con ai chăm? Ai bầu bạn với nó? Thân thì đi cả ngày, về thì cái mặt như đích nồi vậy nè! Bay tính cho con Mỹ Duyên nó trầm cảm nó chết hay gì?"

"Thả nó ra đi!" Bà Trúc Anh lên tiếng nói với người làm.

Bà nội nhìn đám người rồi bảo: "Lôi lôi kéo kéo, bộ đây là thời phong kiến hả?"

Dương Chấn Phong nói: "Nó rất hỗn láo, là giúp việc thôi mà không biết trêи biết dưới. Thời phong kiến hay thời bây giờ cũng chẳng ai muốn mướn nó đâu. Nội không đuổi nó thì có ngày nó cũng chửi nội đấy."

Bà nội quay qua Trâm, mặt bà tối lại: "Mày có thế không Trâm?"

Trâm ứa nước mắt: "Dạ con đâu có đâu, cậu toàn đổ thừa cho con."

Dương Chấn Phong tức sầm mặt, anh liếc mắt sang nó: "Ghê thật! Chối giỏi nhỉ? Chắc phải thu âm lại những gì cô nói rồi bật cho cả nhà nghe quá."

"Đúng là chủ nào thì tớ này, hai cô chủ các cô đứa thì Bạch xà đứa thì Thanh xà hả?"

Trịnh Mỹ Duyên chạy xe lăn tới, cô nhìn mẹ chồng nhìn nội rồi nói: "Con xin lỗi nội! Xin lỗi mẹ! Vì Trâm mà cả nhà mình phải ồn ào. Nhưng con rất cần Trâm bên cạnh, con xin mẹ, xin nội bỏ qua cho lỗi ăn nói chưa cẩn trọng của nó. Con sẽ cố gắng để dạy bảo lại Trâm ạ!"

Bà nội hất hất tay: "Thôi đi vô hết đi, mệt quá đi à!"

Trịnh Mỹ Duyên bình thản chớp mắt, Trâm chạy lại ngay với cô chủ.

Dương Chấn Phong dù nổi khùng nổi đóa lên như thế nào thì anh ta cũng sẽ phải nể mặt của bà nội. Trịnh Mỹ Duyên luôn lợi dụng điểm này để dành phần thắng.

Dương Chấn Phong liếc nhìn hai cô tớ họ, anh không nói thêm gì nữa cả. Nhưng lần này cậu chủ nổi nóng không vừa, anh đã thật sự muốn tống khứ cô chủ Trịnh và cả Trâm ra khỏi nhà bằng một thái độ quyết liệt nhất.

Đến tối, Trâm đang ngủ thì bỗng dưng bị hai ba người vô chụp thuốc mê rồi rinh ra khỏi nhà. Đến sáng khi mở mắt ra Trâm đã thấy mình đang ở bên nhà họ Trịnh. Dương Chấn Phòng còn gửi đến bên Trịnh một bức thư.

Phan Hồng Nga mới sáng đã phải tức giận, bà véo vai con Trâm làm nó đau đến la lên.

Cuối cùng Trâm bị giữ lại bên nhà họ Trịnh. Gia đình Trâm nợ tiền bên Trịnh nên năm 15 tuổi Trâm đã vô nhà họ làm giúp việc. Ba mẹ Trâm khổ quá mới phải để Trâm đi làm osin. Giờ bên Dương không nhận thì Trâm vẫn phải ở bên Trịnh để làm trả nợ.

Thời buổi hiện đại có luật pháp rõ ràng, Trâm cũng có thể đi làm việc khác để thanh toán số nợ kia chứ không phải kiểu như nô ɭệ. Nhưng có lần gia đình cô đã đi chốn nợ của bà Phan. Khi đó bà ta sai xã hội đen tìm đến đe dọa, đồ trong nhà đều bị đập phá. Bà ta đã giữ Trâm lại để bắt trả nợ, cũng là tính đến đường ba mẹ Trâm có chốn đi được thì vẫn còn đứa con gái còng lưng ra mà làm.

Trâm không biết cậu Dương đã viết cái gì cho bà Phan nhưng xem xong bà đã cho Trâm một trận ê đòn.

Trâm sau đó bị bắt đi cuốc đất trồng rau sạch cho nhà Trịnh. Họ có một sân sau rộng là để trồng rau củ quả. Trâm vừa làm vừa khóc, Trâm thầm nghĩ đến cô chủ: "Cô ơi! Cậu Dương từ khi quen tiểu tam thì khác xưa rồi! Cậu không dễ bỏ qua chuyện như trước, dù có bà cụ đi chăng nữa. Cô ở bên đó ráng cẩn thận nga cô!"

Chapter
1 Chương 1: Ngày đầu nhận việc.
2 Chương 2: Lời cám ơn.
3 Chương 3: Sự bất mãn với vợ.
4 Chương 4: Băng qua đường.
5 Chương 5: Thuyết phục thành công.
6 Chương 6: Bị mất việc.
7 Chương 7: Nơi phù hợp.
8 Chương 8: Niềm vui với vị trí mới.
9 Chương 9: Bị nội đánh đòn.
10 Chương 10: Cô chủ Trịnh.
11 Chương 11: Dằn mặt.
12 Chương 12: Ông chủ mời đi ăn.
13 Chương 13: Quà 20/10.
14 Chương 14: Thêm một người ghét.
15 Chương 15: Lâm Chi bị xỉu.
16 Chương 16: Tin đồn.
17 Chương 17: Vợ về (1)
18 Chương 18: Vợ về (2)
19 Chương 19: Chảy máu cam.
20 Chương 20: Sự so sánh.
21 Chương 21: Khoảng cách.
22 Chương 22: Người không thương mình.
23 Chương 23: Con chó nhỏ.
24 Chương 24: Gai xương rồng.
25 Chương 25: Món quà được tặng.
26 Chương 26: Tính tình.
27 Chương 27: Bị tát.
28 Chương 28: Bệnh viện.
29 Chương 29: Ngày xui.
30 Chương 30: Cô vợ bù nhìn.
31 Chương 31: Mợ chủ dùng cơm.
32 Chương 32: Cấm đoán của cậu chủ.
33 Chương 33: Chị gái Khiết Như.
34 Chương 34: Không ngủ được.
35 Chương 35: Mua phở.
36 Chương 36: Hộp thức ăn.
37 Chương 37: Nội đòi Mỹ Duyên.
38 Chương 38: Nét mặt tỉnh.
39 Chương 39: Câu hỏi.
40 Chương 40: Những kẻ nịnh bợ.
41 Chương 41: Nhà hàng.
42 Chương 42: Món ăn.
43 Chương 43: Nội bảo.
44 Chương 44: Vai chồng tốt.
45 Chương 45: Không giải thích.
46 Chương 46-1: Ngộ độc pate
47 Chương 46-2: Ngộ độc pate
48 Chương 46-3: Ngộ độc pate
49 Chương 47: Suýt chút đã nhìn thấy (1)
50 Chương 48: Miếng mồi.
51 Chương 49: Xuất viện.
52 Chương 50: Có chuyện cần bàn.
53 Chương 51: Quán bar cùng Gia Uy.
54 Chương 52: Mơ hay thật.
55 Chương 53: Mưu đồ.
56 Chương 54: Người trong ảnh.
57 Chương 55: Đọc trộm máy tính của Lâm Chi.
58 Chương 56: Cốc nước.
59 Chương 57: Tát.
60 Chương 58: Bức ảnh.
61 Chương 59: Đi chùa.
62 Chương 60: Đi chùa (2)
63 Chương 61: Tia nắng
64 Chương 62: Sự giúp đỡ của Police.
65 Chương 63: Máu trong người cô (1)
66 Chương 64: Máu trong người cô (2)
67 Chương 65: Máu trong người cô (3).
68 Chương 66: Vào chăm một hôm.
69 Chương 67: Mẹ vợ.
70 Chương 68: Quản gia đến tìm.
71 Chương 69: Nằm trên giường.
72 Chương 70: Ngô Gia Phúc cầu xin (1).
73 Chương 71: Ngô Gia Phúc cầu xin (2)
74 Chương 72: Ngô Gia Phúc cầu xin (3.1)
75 Chương 73: Ngô Gia Phúc cầu xin (4)
76 Chương 74: Nhận ra.
77 Chương 75: Ông trời tàn nhẫn.
78 Chương 76: Cay nghiệt trỗi dậy.
79 Chương 77: Ăn miếng trả miếng.
80 Chương 78: Quân tử nhất ngôn
81 Chương 78-2: Quân tử nhất ngôn (2)
82 Chương 79: Dục vọng
83 Chương 79-2: Dục vọng (2)
84 Chương 80: Sự thật.
85 Chương 80-2: Sự thật (2)
86 Chương 81: Coi như chia tay.
87 Chương 82: Khác xưa.
88 Chương 82-2: Khác xưa (2.2)
89 Chương 83: Còn ai dám động.
90 Chương 84: Thiết bị theo dõi.
91 Chương 85: Mơ và Bơm.
92 Chương 86: Suy nghĩ sai trái.
93 Chương 87: Mưu thâm kế độc.
94 Chương 88: Có nên gọi không?
95 Chương 89: Không bắt máy.
96 Chương 90: Cắn rách môi.
97 Chương 91: Trong khách sạn.
98 Chương 92: Mạng xã hội.
99 Chương 93: Giận dữ của Dương Chấn Phong.
100 Chương 94: Biểu hiện của Trâm.
101 Chương 95: Sự độc ác của nhà Trịnh (1)
102 Chương 95-2: Sự độc ác của nhà Trịnh (2)
103 Chương 96: Cảm giác tội lỗi.
104 Chương 97: Vì con hi sinh.
105 Chương 98: Lâm Chi đến.
106 Chương 99: Đến lúc dừng lại.
107 Chương 100: Chuyện nội không ngờ.
108 Chương 101: Tên của chị?
109 Chương 102: Ký ức nhạt nhòa.
110 Chương 103: Tâm tư của nội.
111 Chương 104: Tên của vợ.
112 Chương 105: Tự do.
113 Chương 106: Lời tác giả.
Chapter

Updated 113 Episodes

1
Chương 1: Ngày đầu nhận việc.
2
Chương 2: Lời cám ơn.
3
Chương 3: Sự bất mãn với vợ.
4
Chương 4: Băng qua đường.
5
Chương 5: Thuyết phục thành công.
6
Chương 6: Bị mất việc.
7
Chương 7: Nơi phù hợp.
8
Chương 8: Niềm vui với vị trí mới.
9
Chương 9: Bị nội đánh đòn.
10
Chương 10: Cô chủ Trịnh.
11
Chương 11: Dằn mặt.
12
Chương 12: Ông chủ mời đi ăn.
13
Chương 13: Quà 20/10.
14
Chương 14: Thêm một người ghét.
15
Chương 15: Lâm Chi bị xỉu.
16
Chương 16: Tin đồn.
17
Chương 17: Vợ về (1)
18
Chương 18: Vợ về (2)
19
Chương 19: Chảy máu cam.
20
Chương 20: Sự so sánh.
21
Chương 21: Khoảng cách.
22
Chương 22: Người không thương mình.
23
Chương 23: Con chó nhỏ.
24
Chương 24: Gai xương rồng.
25
Chương 25: Món quà được tặng.
26
Chương 26: Tính tình.
27
Chương 27: Bị tát.
28
Chương 28: Bệnh viện.
29
Chương 29: Ngày xui.
30
Chương 30: Cô vợ bù nhìn.
31
Chương 31: Mợ chủ dùng cơm.
32
Chương 32: Cấm đoán của cậu chủ.
33
Chương 33: Chị gái Khiết Như.
34
Chương 34: Không ngủ được.
35
Chương 35: Mua phở.
36
Chương 36: Hộp thức ăn.
37
Chương 37: Nội đòi Mỹ Duyên.
38
Chương 38: Nét mặt tỉnh.
39
Chương 39: Câu hỏi.
40
Chương 40: Những kẻ nịnh bợ.
41
Chương 41: Nhà hàng.
42
Chương 42: Món ăn.
43
Chương 43: Nội bảo.
44
Chương 44: Vai chồng tốt.
45
Chương 45: Không giải thích.
46
Chương 46-1: Ngộ độc pate
47
Chương 46-2: Ngộ độc pate
48
Chương 46-3: Ngộ độc pate
49
Chương 47: Suýt chút đã nhìn thấy (1)
50
Chương 48: Miếng mồi.
51
Chương 49: Xuất viện.
52
Chương 50: Có chuyện cần bàn.
53
Chương 51: Quán bar cùng Gia Uy.
54
Chương 52: Mơ hay thật.
55
Chương 53: Mưu đồ.
56
Chương 54: Người trong ảnh.
57
Chương 55: Đọc trộm máy tính của Lâm Chi.
58
Chương 56: Cốc nước.
59
Chương 57: Tát.
60
Chương 58: Bức ảnh.
61
Chương 59: Đi chùa.
62
Chương 60: Đi chùa (2)
63
Chương 61: Tia nắng
64
Chương 62: Sự giúp đỡ của Police.
65
Chương 63: Máu trong người cô (1)
66
Chương 64: Máu trong người cô (2)
67
Chương 65: Máu trong người cô (3).
68
Chương 66: Vào chăm một hôm.
69
Chương 67: Mẹ vợ.
70
Chương 68: Quản gia đến tìm.
71
Chương 69: Nằm trên giường.
72
Chương 70: Ngô Gia Phúc cầu xin (1).
73
Chương 71: Ngô Gia Phúc cầu xin (2)
74
Chương 72: Ngô Gia Phúc cầu xin (3.1)
75
Chương 73: Ngô Gia Phúc cầu xin (4)
76
Chương 74: Nhận ra.
77
Chương 75: Ông trời tàn nhẫn.
78
Chương 76: Cay nghiệt trỗi dậy.
79
Chương 77: Ăn miếng trả miếng.
80
Chương 78: Quân tử nhất ngôn
81
Chương 78-2: Quân tử nhất ngôn (2)
82
Chương 79: Dục vọng
83
Chương 79-2: Dục vọng (2)
84
Chương 80: Sự thật.
85
Chương 80-2: Sự thật (2)
86
Chương 81: Coi như chia tay.
87
Chương 82: Khác xưa.
88
Chương 82-2: Khác xưa (2.2)
89
Chương 83: Còn ai dám động.
90
Chương 84: Thiết bị theo dõi.
91
Chương 85: Mơ và Bơm.
92
Chương 86: Suy nghĩ sai trái.
93
Chương 87: Mưu thâm kế độc.
94
Chương 88: Có nên gọi không?
95
Chương 89: Không bắt máy.
96
Chương 90: Cắn rách môi.
97
Chương 91: Trong khách sạn.
98
Chương 92: Mạng xã hội.
99
Chương 93: Giận dữ của Dương Chấn Phong.
100
Chương 94: Biểu hiện của Trâm.
101
Chương 95: Sự độc ác của nhà Trịnh (1)
102
Chương 95-2: Sự độc ác của nhà Trịnh (2)
103
Chương 96: Cảm giác tội lỗi.
104
Chương 97: Vì con hi sinh.
105
Chương 98: Lâm Chi đến.
106
Chương 99: Đến lúc dừng lại.
107
Chương 100: Chuyện nội không ngờ.
108
Chương 101: Tên của chị?
109
Chương 102: Ký ức nhạt nhòa.
110
Chương 103: Tâm tư của nội.
111
Chương 104: Tên của vợ.
112
Chương 105: Tự do.
113
Chương 106: Lời tác giả.