Chương 81: Coi như chia tay.

Chương 81: Coi như chia tay.

Dương Chấn Phong đưa Lâm Chi trở về nhà, khi còn một ngã tư nữa là đến nhà của Lâm Chi thì cô ấy muốn anh phải dừng xe lại.

"Anh dừng ở đây là được rồi."

Mặc dù đã được nghe giải thích từ chính miệng của Dương Chấn Phong nhưng trong lòng Lâm Chi vẫn còn rất buồn. Nét rạng rỡ của cô ngày nào hôm nay hầu như đều đã mất hết, cô giống như một con mèo nhỏ bị người ta nhấn xuống nước, ướt nhẹp và không thể vui vẻ hay tươi cười.

"Từ đây đến nhà của em đi xe thì không còn xa ,nhưng nếu đi bộ thì em sẽ rất mỏi chân. Hãy để anh..."

Lâm Chi lập tức cắt ngang lời đề nghị: "Em không muốn ai biết, không muốn mọi người ở gần nhà nhìn thấy anh và em. Đặc biệt là mẹ em."

Dương Chấn Phong nhìn kính chiếu hậu quan sát và lắng nghe Lâm Chi nói từ sau lưng của anh. Sau khi đã nói như vậy cô ấy liền mở cửa xe để bước xuống.

Dương Chấn Phong cũng chẳng ngồi yên, anh cũng mở cửa bước xuống, nắm lấy ngay tay của Lâm Chi.

"Về nhà em đừng có suy nghĩ gì nhiều, cũng đừng có khóc. Ngày mai chúng ta sẽ lại gặp nhau em nhé!"

Lâm Chi nhìn anh ấy rồi mắt cô rũ xuống, tay cô cũng thụt lại. Lâm Chi rất thích Dương Chấn Phong, vì thế cô trao cho anh rất nhiều hy vọng cho mối quan hệ của hai người. Nhưng cô nào có hay anh lại là người đã có vợ. Dù anh nói anh yêu cô, anh sẽ ly hôn. Nhưng cô phải biết đối diện với cái nhìn của người khác như thế nào đây? Hiện tại vợ của anh ấy vẫn còn đó, vẫn ở nhà họ Dương, còn cô vẫn là người ngoài là kẻ thứ ba.

"Dương tổng! Em yêu anh là thật lòng, em cũng biết anh rất tốt với em. Nhưng...em muốn được yên tĩnh một thời gian. Vì thế, anh đừng gặp em nữa, em cũng sẽ không gặp anh."

Dương Chấn Phong chau mày: "Lâm Chi!..."

Lâm Chi không để anh ấy nói mà cô liền nói tiếp: "Cho đến khi anh hoàn toàn tự do, anh không còn là người đã có gia đình. Thì...hãy đến tìm em."

Lâm Chi rơi nước mắt, ngủi giọng: "Em sẽ chờ anh!"

Dương Chấn Phong xót xa quá, anh thật sự không hề muốn như thế này. Vì vậy mà anh cố giấu Lâm Chi mãi không nói cho cô biết về hôn nhân của anh. Làm cô ấy khóc như vậy trong lòng anh cũng rất buồn bã.

Dương Chấn Phong ôm lấy Lâm Chi, ôm cô ấy và nói: "Em quyết định rời xa anh thật sao? Còn công ty em chẳng lẽ cũng muốn nghỉ việc?"

Lâm Chi nhắm mắt lại, giọt lệ lăn xuống từ đôi mắt xinh đẹp của cô.

"Đừng trốn tránh anh! Anh xin em đấy!"

Ở giữa đường người qua kẻ lại đều dòm ngó đến hai người. Lâm Chi lo sẽ có người rảnh rỗi lại chụp ảnh của cô để câu like trêи face, vì vậy cô đẩy Dương Chấn Phong ra rồi nói với anh: "Anh yên tâm! Em sẽ không bỏ trốn cũng sẽ không nghỉ việc. Nhưng em vẫn sẽ không gặp anh như thế này nữa. Anh biết rõ em là người như thế nào mà, em không thích sự sai trái, không thích để ai có cái cớ nói xấu em."

Lâm Chi cúi xuống hít vào một hơi rồi nói: "Em về đây, chào anh!"

Lâm Chi bước đi ngang qua Dương Chấn Phong mặc cho anh ấy đứng đó nhìn theo cô. Lâm Chi nhìn từ một kính xe khác ở phía trước, cô biết anh vẫn chưa rời đi thì lòng cô đau nhói. Cô lại không kiềm được nước mắt, vừa bước đi nhưng cũng vừa khóc rất nhiều. Cô muốn chạy lại ôm lấy anh ấy nhưng cô không thể để mình làm như vậy. Tại sao chứ? Tại sao cô yêu anh mà lại đau đớn thế này? Cô cứ nghĩ nếu như anh ấy mãi mãi không ly hôn với vợ thì cô phải làm sao? Cô nhớ anh ấy thì phải làm sao? Chỉ mới nói lời tạm chia tay trái tim cô đã quặng đau thế này, nếu như là hoàn toàn cắt đứt cô không biết là mình sẽ khóc mấy ngày mấy đêm nữa.

Về tới nhà, Lâm Chi mặt mũi ướt nhẹp, mẹ cô nhìn thấy liền sững sờ. Mẹ gặn hỏi Lâm Chi nhưng cô không nói lý do thật sự mà chỉ nói là cô bị đau bụng kinh, đau quá nên cô mới khóc.

Mẹ của Lâm Chi cũng nữa tin nữa ngờ, vốn con gái có chứng đau bụng kinh có đợt đau quá nó cũng rêи rỉ và bật khóc. Cũng có thể lần này bị đau dữ dội mới như vậy, chỉ có điều trông nét mặt Lâm Chi ngoài khóc thì có điều gì đó như rất buồn, rất khó chịu. Mẹ Lâm Chi lại hơi nghi ngờ, nhưng con của bà muốn nằm nghỉ không muốn nói chuyện nhiều. Vậy nên, bà để nó nằm nghỉ trong phòng. Bà đi nấu thuốc đông y cho Lâm Chi uống, nếu đau bụng thì uống thuốc này sẽ đỡ.

Dương Chấn Phong ngày hôm nay chẳng muốn về công ty nữa. Anh sầu não chuyện của Lâm Chi nên đã tìm đến Gia Uy để trút bầu tâm sự. Cả hai tham gia chơi boxing, Gia Uy bộ màu xanh còn Dương Chấn Phong thì bộ màu đỏ.

Dương Chấn Phong đang bức bối trong người nên lao lên đánh xối xả vào Gia Uy. Nguyễn Gia Uy không dễ bị đánh gục vì anh chơi boxing rất giỏi. Đấu qua đấu lại cuối cùng Dương Chấn Phong bị Gia Uy quật cho nằm bẹp, đã vậy còn bị đánh một cái ngay miệng chảy máu nữa.

Dương Chấn Phong ngồi dậy, đau quá nên nghỉ chơi. Anh tháo phụ kiện trêи tay, trêи đầu ra rồi thì mắng Gia Uy: "Cậu ác thật đấy! Đã biết tôi đánh không bằng cậu vậy mà còn không chịu nhường."

Gia Uy cười anh kéo tay Dương Chấn Phong đứng dậy: "Ai bảo cậu lao vào tôi như con thiêu thân, tôi không đánh cho nằm bẹp thì cậu đâu có hạ hỏa."

"Lại bị làm sao? Vợ lại chọc điên cậu à?"

Dương Chấn Phong lấy khăn chấm lên mép miệng rồi lấy trai nước uống ực ực, anh hít thở một chút rồi mới nói: "Cậu nghĩ tôi giết cô ta rồi giấu xác luôn có được không?"

Gia Uy làm ra bộ ngỡ ngàng, anh nói: "Ê giỡn hay thiệt đó! Nếu thiệt thì tôi chuồn trước à! Mắc công lại bị coi là đồng lõa của cậu."

Dương Chấn Phong xùy Gia Uy một cái rồi tựa lưng vào tường: "Lâm Chi đã biết tôi có vợ."

Gia Uy lau mặt thắc mắc hỏi: "Lâm Chi là cái cô gái trêи facebook đấy hả?"

"Ừm!"

"Biết rồi thì sao? Chia tay hay đòi cậu phải ly hôn ngay?"

Dương Chấn Phong thở ra: "Coi như là chia tay."

Gia Uy cũng mở một trai nước lạnh để uống, uống xong anh đứng bên cạnh Dương Chấn Phong. Còn trai nước thì thẩy một cái bay đến nằm thẳng đứng lên bàn.

"Nói tóm lại là cậu không muốn chia tay nên bức rức khó chịu, cậu sẽ ly hôn nhưng cậu lại không muốn ngưng lại việc gặp gỡ cô gái đó. Tôi nói thế có đúng không?"

"Đúng." Dương Chấn Phong trả lời.

"Cậu có thấy mình hơi bị tham không?"

Dương Chấn Phong nhìn Gia Uy: "Gặp cậu cậu có tham không?"

Gia Uy cười, anh nói: "Chẳng cô gái nào vui khi biết người đàn ông mình yêu đã có vợ, nếu là cô gái đàng hoàng thì lại càng không. Cậu muốn cô ấy ở bên cạnh cậu nhưng cậu phải cho cô ấy có cảm giác an toàn. Người ta đã không thích lén lút thì cậu có muốn cũng đâu có được."

"Tôi thì muốn lén lút chắc. Càng nói lại càng tức cô ta!" Dương Chấn Phong trong lòng đầy nộ khí.

Cô ta ở đây mà Dương Chấn Phong nhắc đến chính là Trịnh Mỹ Duyên. Vì nếu cô ấy sớm đồng ý ly hôn thì anh và Lâm Chi đã không phải như thế này.

"Nhìn vào gia thế nhà cậu thì phụ nữ ai cũng muốn bước qua cửa chính hết. Ly hôn đi rồi thì cô gái cậu thích chắc chắn sẽ tự chạy đến với cậu thôi. Lúc đó cậu có trốn cũng không trốn được đâu. Phụ nữ họ sẽ bu đầy cậu ấy chứ."

Gia Uy nói rồi đưa tay chạm vào cằm của Dương Chấn Phong: "Đẹp trai thế này kia mà! Đến tôi còn mê huống gì..."

Gia Uy chọc Dương Chấn Phong, môi anh còn chu chu như muốn hôn cậu ấy.

Dương Chấn Phong hất tay Gia Uy ra nhưng vừa rồi hành động của Gia Uy đã chợt lọt vào mắt của một cô gái. Cô ấy đứng nhìn hai người họ bằng một đôi mắt khó hiểu.

"Minh!" Gia Uy thốt lên gọi.

Dương Chấn Phong nhìn cô gái, trông cũng xinh xắn lắm.

Gia Uy đi ra nói chuyện với cô ấy: "Minh đến tìm anh sao?"

Minh là cô gái mới quen của Gia Uy, cô tên đầy đủ là Trần Minh Minh.

"Vâng, nhưng anh đang bận thì phải. Minh xin lỗi vì đã làm phiền! Ờm...Minh về nhé!"

Minh bỏ đi thì Gia Uy kéo tay lại: "Này Minh! Anh không bận gì đâu, em tìm anh có việc gì thì cứ nói đi!"

Minh quay lại cô nhìn Gia Uy nhưng khi nhìn Dương Chấn Phong thì cô lại lúng túng, cô nói: "Khi khác Minh nói cũng được, bye anh!"

Minh thụt tay lại rồi chạy mất xác. Gia Uy sững sờ, anh xoa sau đầu rồi thở dài.

Dương Chấn Phong đi tới nói: "Cho chừa! Cô ấy chắc tưởng cậu bị gay rồi đấy."

Gia Uy Haiz! Haiz và Haiz! Anh là đàn ông mạnh mẽ, đàn ông đích thật không có ẻo lả. Vậy mà hôm nay làm Minh bị sốc rồi!

"Tại cậu hết đó! Tôi mà bị cô ấy bo xì thì bắt đền cậu." Gia Uy chỉ tay đến phía trước nói.

Dương Chấn Phong đang đi thì quay lại, anh chu cái môi một cái rồi quay lưng đi tiếp.

"Cậu!" Gia Uy vừa tức vừa cười, cái tên này thật là!

"Phong à! Cậu nhây quá đó nha!"

*Bo xì mang hàm ý nghỉ chơi, một dạng nói lẫy dễ thương.

Chapter
1 Chương 1: Ngày đầu nhận việc.
2 Chương 2: Lời cám ơn.
3 Chương 3: Sự bất mãn với vợ.
4 Chương 4: Băng qua đường.
5 Chương 5: Thuyết phục thành công.
6 Chương 6: Bị mất việc.
7 Chương 7: Nơi phù hợp.
8 Chương 8: Niềm vui với vị trí mới.
9 Chương 9: Bị nội đánh đòn.
10 Chương 10: Cô chủ Trịnh.
11 Chương 11: Dằn mặt.
12 Chương 12: Ông chủ mời đi ăn.
13 Chương 13: Quà 20/10.
14 Chương 14: Thêm một người ghét.
15 Chương 15: Lâm Chi bị xỉu.
16 Chương 16: Tin đồn.
17 Chương 17: Vợ về (1)
18 Chương 18: Vợ về (2)
19 Chương 19: Chảy máu cam.
20 Chương 20: Sự so sánh.
21 Chương 21: Khoảng cách.
22 Chương 22: Người không thương mình.
23 Chương 23: Con chó nhỏ.
24 Chương 24: Gai xương rồng.
25 Chương 25: Món quà được tặng.
26 Chương 26: Tính tình.
27 Chương 27: Bị tát.
28 Chương 28: Bệnh viện.
29 Chương 29: Ngày xui.
30 Chương 30: Cô vợ bù nhìn.
31 Chương 31: Mợ chủ dùng cơm.
32 Chương 32: Cấm đoán của cậu chủ.
33 Chương 33: Chị gái Khiết Như.
34 Chương 34: Không ngủ được.
35 Chương 35: Mua phở.
36 Chương 36: Hộp thức ăn.
37 Chương 37: Nội đòi Mỹ Duyên.
38 Chương 38: Nét mặt tỉnh.
39 Chương 39: Câu hỏi.
40 Chương 40: Những kẻ nịnh bợ.
41 Chương 41: Nhà hàng.
42 Chương 42: Món ăn.
43 Chương 43: Nội bảo.
44 Chương 44: Vai chồng tốt.
45 Chương 45: Không giải thích.
46 Chương 46-1: Ngộ độc pate
47 Chương 46-2: Ngộ độc pate
48 Chương 46-3: Ngộ độc pate
49 Chương 47: Suýt chút đã nhìn thấy (1)
50 Chương 48: Miếng mồi.
51 Chương 49: Xuất viện.
52 Chương 50: Có chuyện cần bàn.
53 Chương 51: Quán bar cùng Gia Uy.
54 Chương 52: Mơ hay thật.
55 Chương 53: Mưu đồ.
56 Chương 54: Người trong ảnh.
57 Chương 55: Đọc trộm máy tính của Lâm Chi.
58 Chương 56: Cốc nước.
59 Chương 57: Tát.
60 Chương 58: Bức ảnh.
61 Chương 59: Đi chùa.
62 Chương 60: Đi chùa (2)
63 Chương 61: Tia nắng
64 Chương 62: Sự giúp đỡ của Police.
65 Chương 63: Máu trong người cô (1)
66 Chương 64: Máu trong người cô (2)
67 Chương 65: Máu trong người cô (3).
68 Chương 66: Vào chăm một hôm.
69 Chương 67: Mẹ vợ.
70 Chương 68: Quản gia đến tìm.
71 Chương 69: Nằm trên giường.
72 Chương 70: Ngô Gia Phúc cầu xin (1).
73 Chương 71: Ngô Gia Phúc cầu xin (2)
74 Chương 72: Ngô Gia Phúc cầu xin (3.1)
75 Chương 73: Ngô Gia Phúc cầu xin (4)
76 Chương 74: Nhận ra.
77 Chương 75: Ông trời tàn nhẫn.
78 Chương 76: Cay nghiệt trỗi dậy.
79 Chương 77: Ăn miếng trả miếng.
80 Chương 78: Quân tử nhất ngôn
81 Chương 78-2: Quân tử nhất ngôn (2)
82 Chương 79: Dục vọng
83 Chương 79-2: Dục vọng (2)
84 Chương 80: Sự thật.
85 Chương 80-2: Sự thật (2)
86 Chương 81: Coi như chia tay.
87 Chương 82: Khác xưa.
88 Chương 82-2: Khác xưa (2.2)
89 Chương 83: Còn ai dám động.
90 Chương 84: Thiết bị theo dõi.
91 Chương 85: Mơ và Bơm.
92 Chương 86: Suy nghĩ sai trái.
93 Chương 87: Mưu thâm kế độc.
94 Chương 88: Có nên gọi không?
95 Chương 89: Không bắt máy.
96 Chương 90: Cắn rách môi.
97 Chương 91: Trong khách sạn.
98 Chương 92: Mạng xã hội.
99 Chương 93: Giận dữ của Dương Chấn Phong.
100 Chương 94: Biểu hiện của Trâm.
101 Chương 95: Sự độc ác của nhà Trịnh (1)
102 Chương 95-2: Sự độc ác của nhà Trịnh (2)
103 Chương 96: Cảm giác tội lỗi.
104 Chương 97: Vì con hi sinh.
105 Chương 98: Lâm Chi đến.
106 Chương 99: Đến lúc dừng lại.
107 Chương 100: Chuyện nội không ngờ.
108 Chương 101: Tên của chị?
109 Chương 102: Ký ức nhạt nhòa.
110 Chương 103: Tâm tư của nội.
111 Chương 104: Tên của vợ.
112 Chương 105: Tự do.
113 Chương 106: Lời tác giả.
Chapter

Updated 113 Episodes

1
Chương 1: Ngày đầu nhận việc.
2
Chương 2: Lời cám ơn.
3
Chương 3: Sự bất mãn với vợ.
4
Chương 4: Băng qua đường.
5
Chương 5: Thuyết phục thành công.
6
Chương 6: Bị mất việc.
7
Chương 7: Nơi phù hợp.
8
Chương 8: Niềm vui với vị trí mới.
9
Chương 9: Bị nội đánh đòn.
10
Chương 10: Cô chủ Trịnh.
11
Chương 11: Dằn mặt.
12
Chương 12: Ông chủ mời đi ăn.
13
Chương 13: Quà 20/10.
14
Chương 14: Thêm một người ghét.
15
Chương 15: Lâm Chi bị xỉu.
16
Chương 16: Tin đồn.
17
Chương 17: Vợ về (1)
18
Chương 18: Vợ về (2)
19
Chương 19: Chảy máu cam.
20
Chương 20: Sự so sánh.
21
Chương 21: Khoảng cách.
22
Chương 22: Người không thương mình.
23
Chương 23: Con chó nhỏ.
24
Chương 24: Gai xương rồng.
25
Chương 25: Món quà được tặng.
26
Chương 26: Tính tình.
27
Chương 27: Bị tát.
28
Chương 28: Bệnh viện.
29
Chương 29: Ngày xui.
30
Chương 30: Cô vợ bù nhìn.
31
Chương 31: Mợ chủ dùng cơm.
32
Chương 32: Cấm đoán của cậu chủ.
33
Chương 33: Chị gái Khiết Như.
34
Chương 34: Không ngủ được.
35
Chương 35: Mua phở.
36
Chương 36: Hộp thức ăn.
37
Chương 37: Nội đòi Mỹ Duyên.
38
Chương 38: Nét mặt tỉnh.
39
Chương 39: Câu hỏi.
40
Chương 40: Những kẻ nịnh bợ.
41
Chương 41: Nhà hàng.
42
Chương 42: Món ăn.
43
Chương 43: Nội bảo.
44
Chương 44: Vai chồng tốt.
45
Chương 45: Không giải thích.
46
Chương 46-1: Ngộ độc pate
47
Chương 46-2: Ngộ độc pate
48
Chương 46-3: Ngộ độc pate
49
Chương 47: Suýt chút đã nhìn thấy (1)
50
Chương 48: Miếng mồi.
51
Chương 49: Xuất viện.
52
Chương 50: Có chuyện cần bàn.
53
Chương 51: Quán bar cùng Gia Uy.
54
Chương 52: Mơ hay thật.
55
Chương 53: Mưu đồ.
56
Chương 54: Người trong ảnh.
57
Chương 55: Đọc trộm máy tính của Lâm Chi.
58
Chương 56: Cốc nước.
59
Chương 57: Tát.
60
Chương 58: Bức ảnh.
61
Chương 59: Đi chùa.
62
Chương 60: Đi chùa (2)
63
Chương 61: Tia nắng
64
Chương 62: Sự giúp đỡ của Police.
65
Chương 63: Máu trong người cô (1)
66
Chương 64: Máu trong người cô (2)
67
Chương 65: Máu trong người cô (3).
68
Chương 66: Vào chăm một hôm.
69
Chương 67: Mẹ vợ.
70
Chương 68: Quản gia đến tìm.
71
Chương 69: Nằm trên giường.
72
Chương 70: Ngô Gia Phúc cầu xin (1).
73
Chương 71: Ngô Gia Phúc cầu xin (2)
74
Chương 72: Ngô Gia Phúc cầu xin (3.1)
75
Chương 73: Ngô Gia Phúc cầu xin (4)
76
Chương 74: Nhận ra.
77
Chương 75: Ông trời tàn nhẫn.
78
Chương 76: Cay nghiệt trỗi dậy.
79
Chương 77: Ăn miếng trả miếng.
80
Chương 78: Quân tử nhất ngôn
81
Chương 78-2: Quân tử nhất ngôn (2)
82
Chương 79: Dục vọng
83
Chương 79-2: Dục vọng (2)
84
Chương 80: Sự thật.
85
Chương 80-2: Sự thật (2)
86
Chương 81: Coi như chia tay.
87
Chương 82: Khác xưa.
88
Chương 82-2: Khác xưa (2.2)
89
Chương 83: Còn ai dám động.
90
Chương 84: Thiết bị theo dõi.
91
Chương 85: Mơ và Bơm.
92
Chương 86: Suy nghĩ sai trái.
93
Chương 87: Mưu thâm kế độc.
94
Chương 88: Có nên gọi không?
95
Chương 89: Không bắt máy.
96
Chương 90: Cắn rách môi.
97
Chương 91: Trong khách sạn.
98
Chương 92: Mạng xã hội.
99
Chương 93: Giận dữ của Dương Chấn Phong.
100
Chương 94: Biểu hiện của Trâm.
101
Chương 95: Sự độc ác của nhà Trịnh (1)
102
Chương 95-2: Sự độc ác của nhà Trịnh (2)
103
Chương 96: Cảm giác tội lỗi.
104
Chương 97: Vì con hi sinh.
105
Chương 98: Lâm Chi đến.
106
Chương 99: Đến lúc dừng lại.
107
Chương 100: Chuyện nội không ngờ.
108
Chương 101: Tên của chị?
109
Chương 102: Ký ức nhạt nhòa.
110
Chương 103: Tâm tư của nội.
111
Chương 104: Tên của vợ.
112
Chương 105: Tự do.
113
Chương 106: Lời tác giả.