Chương 55: Đọc trộm máy tính của Lâm Chi.

Trâm biết là vậy, biết cô chủ không nắm giữ được tình cảm của cậu Dương. Nhưng Trâm cũng cảm thấy là không thể như thế này.

"Trái tim cậu không thuộc về cô, nhưng cô nói cô thử có con, cô thử cách gì đây? Chí ít cô cũng phải để cậu chú ý đến cô dù chỉ là 1/2 của tiểu tam kia chứ?"

Trịnh Mỹ Duyên ngoảnh mặt sang hướng Trâm, trong lòng có sự đánh động nhẹ qua. Chỉ một chút cô lại thu về dáng vẻ lãnh đạm, phong thái ung dung không muốn màn chuyện của ai.

"Tôi sẽ có cách của tôi, nhưng cách này không thiên về tình cảm."

"Cô yêu cậu đi!"

Trịnh Mỹ Duyên ngạc nhiên, ánh mắt đang hạ thấp nhìn lũ cá chợt nâng nhẹ lên.

Trâm tiếp tục nói: "Cô hãy tập yêu cậu đi! Cô yêu cậu một chút thì cô sẽ muốn giữ lấy cậu hơn. Khi đó em đảm bảo bất kỳ người con gái nào mà gần cậu Dương, cô chắc chắn sẽ không dửng dưng mà nhìn đâu."

Trịnh Mỹ Duyên xoay hướng xe lăn, đối diện với ánh mắt của Trâm cô nhẹ nhàng nói: "Em rất rành trong tình yêu đó Trâm, em đã từng yêu ai rồi phải không?"

Tưởng trừng như Trâm sẽ gật đầu, trả lời là có nhưng lại không phải thế. Câu trả lời của Trâm là cái lắc đầu, tỉnh bơ nói: "Không, là do em đọc truyện thôi."

Nâng hàng chân mày, cô chủ đọc lên hai từ: "Đọc truyện!?"

"Vâng, truyện ngôn tình."

Trịnh Mỹ Duyên cười, cô quên là Trâm rất thích đọc truyện. Những gì cô ấy nói và hiểu đều từ các bộ truyện mà ra cả. Ấy vậy mà cũng làm như là rất rành, nhưng không phải ai cũng đọc rồi thấm nhiều được như Trâm.

"Em đang đọc truyện gì vậy hả?"

Trâm đứng dậy vừa đẩy xe cho cô vừa nói: "Bộ Trước Ghét Sau Yêu, Hoán Đổi Thê cô ạ."

Vì cô chủ đánh lãng sang chuyện khác, nên Trâm cũng chợt quên mất chuyện cậu Dương và tiểu tam, cô lại đang vui vẻ kể cho cô nghe về câu chuyện mà mình đang đọc.

"Em đọc hết quyển 1 rồi đó cô. Cô có biết trong truyện em thích ai nhất không?"

"Ai?" Trịnh Mỹ Duyên hỏi.

Trâm hào hứng nói: "Em thích nữ tám."

"Sao em lại thích nữ tám mà không phải nữ chính?"

"Nữ chính hiền lắm, hiền y cô nên bị bắt nạt hoài. Còn nữ tám á! Ai đụng vô là tát, là đánh, tức lên là chửi, chẳng sợ một ai. Chồng cô ta cũng khϊế͙p͙ cô ta luôn."

Cười, Trịnh Mỹ Duyên nói lên suy nghĩ của mình: "Vậy chồng chắc hiền lắm."

Trâm đẩy cô đi đến phòng, mở cửa ra Trâm nói: "Chồng không hiền, tánh trầm ít nói nhưng là trong nóng ngoài lạnh. Tức lên cũng mắng cô kia dữ lắm."

"Vậy là giống tính Dương Chấn Phong sao?"

Trâm đẩy cô vô và khẳng định: "Không cô ạ, nam chính trong truyện em đọc tuy nóng nảy vậy thôi, chứ tâm anh ta không xấu. Tại cô vợ quá ngang ngược, nếu dịu dàng tí như nữ chính thì có sao đâu, anh ta cưng như cưng trứng ấy."

Cũng chỉ là một câu chuyện Trâm đọc nhưng trong cách cô ấy kể lại có vài phần khiến Trịnh Mỹ Duyên muốn suy nghĩ. Sự dịu dàng? Chẳng lẽ bản thân của cô không có sự dịu dàng?

"Em thấy tôi có đanh đá không Trâm?"

Trâm đóng cửa lại, đi tới cô chủ Trâm nhìn cô một chút rồi nói: "Cô cũng hơi đanh đá tí."

Trịnh Mỹ Duyên hiện tia cười từ đôi mắt: "Vậy là không dịu dàng à?"

"Ý cô hỏi là dịu dàng với cậu Dương ạ?"

Cô chủ của Trâm vui vẻ gật đầu. Trâm lại ngẫm nghĩ chút, ngón tay trỏ đặt lên chiếc cằm: "Em thấy cô toàn chọc điên cậu chứ chưa có dịu dàng."

Trịnh Mỹ Duyên nghe thế thì không nhịn được cười, có lẽ Trâm chỉ được cái nói đúng.

Nhưng bỗng Trâm lại nói: "À mà có! Bữa cậu nôn ấy! Bữa đó cô rất là dịu dàng."

Trâm chắc chắn điều này, tay buông xuống, miệng cười tươi nhìn cô chủ.

Lúc này Trịnh Mỹ Duyên lại khẽ hạ đôi mắt, cô im lặng trêи gương mặt trầm tĩnh. Trâm cũng thu lại nét cười, tự hỏi mình có nói gì sai không mà cô lại trông không vui.

"Cô sao thế cô?"

Trịnh Mỹ Duyên lắc đầu, bảo: "Tôi muốn nằm nghỉ một chút."

Trâm giúp cô chủ lên giường, cô đặt gọn xe lăn vào một bên cách tầm với của cô chủ một nửa cánh tay. Sau đó đi ra ngoài và đóng cửa lại. Trâm đặt tay sau cổ, vẫn nghĩ vừa rồi có lẽ mình đã nói gì đó làm cô buồn. Chán ghê! Nói mà không nghĩ trước nghĩ sau gì cả. Trâm vả lên cái mồm một cái.

Trong phòng, Trịnh Mỹ Duyên nằm trêи giường, yên tịnh không ồn ào, một sự riêng tư để cô thả mình vào trong những suy nghĩ.

Trâm bảo cô học cách yêu Dương Chấn Phong? Học yêu anh ta một chút thì sẽ cảm thấy ghen tức với những người con gái khác.

Đặt tay lên tim của mình, Trịnh Mỹ Duyên muốn cảm nhận lại nhịp đập và sự bồi hồi của trái tim khi nghĩ về chồng. Nhưng đấy lại chỉ là những tiếng đập thông thường của một trái tim từ xác thịt, còn trái tim của sự rung động cô lại không nghe được nhịp đập của nó. Cũng không cảm nhận được sự bồi hồi hay xao xuyến.

Trịnh Mỹ Duyên bỏ tay xuống, mắt chớp nhẹ. Trái tim ấy của cô đã không còn nữa. Nó đã chết kể từ ngày bạn trai cô phản bội cô và đến với người con gái khác. Cô đã không còn tin vào tình yêu cũng kể từ lúc đó.

"Tình yêu của nam nhân chỉ là một loại cảm xúc hư ảo, tựa những bông hoa xinh đẹp trao tặng cho người nữ. Nhưng những cánh hoa ấy rồi cũng sẽ tàn phai, không có gì là bền vững." Trịnh Mỹ Duyên thầm nói trong lòng.

_______

Dương Chấn Phong đến công ty giải quyết một số công việc quan trọng. Khi rảnh một chút thì anh lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lâm Chi.

"Em ngủ chưa?"

"Em đang ngủ."

Dương Chấn Phong cười, anh nhắn: "Ngủ rồi mà còn trả lời tin của anh ư?"

"Em có thuật phân thân, hihi."

Cô gái này đúng là giỏi trêu đùa, mà sao phụ nữ lại thích trêu đùa anh thế? Không tính cô ta, nhưng Lâm Chi cũng thích chọc anh sao? Có điều Lâm Chi không chọc anh cáu, cô ấy lại làm anh vui nhiều hơn.

"Em đã hết đau chưa?"

Tin nhắn của Lâm Chi trả lời: "Em hết đau rồi, cám ơn vì anh đã quan tâm đến em."

"Em hết đau là tốt rồi, lát chiều anh đến nhé!"

"Đến đâu thế anh?"

Dương Chấn Phong nhắn: "Đến nhà em chứ đâu."

"Em khỏe rồi mà, anh không cần phải đến đâu."

"Anh đến không phải là vì em đã khỏe hay chưa."

Đọc tin này Lâm Chi chớp mắt, cô liền nhắn hỏi: "Vậy anh vì điều gì?"

Dương Chấn Phong không nhắn trả lời lại bằng chữ, mà anh gửi cho Lâm Chi một tin nhắn thoại.

Lâm Chi bấm vào dấu tam giác để nghe tin: "Anh đến là vì anh nhớ em!" Giọng nói của Dương Chấn Phong ấm áp ngọt ngào, truyền vào thính giác của Lâm Chi. Người ta nói con gái yêu bằng lỗ tai thì có phải là như thế này không?

Nghe xong nàng Lâm Chi liền tủm tỉm cười, cô thích ơi là thích. Cười kɧօáϊ đến nỗi quên nhắn gì lại cho Dương Chấn Phong. Cô kéo chăn đắp lên cửa miệng cười, rồi lại tủ lên mắt mà cười.

Nhìn vào màn hình mãi nhưng chẳng thấy Lâm Chi trả lời, Dương Chấn Phong cũng chẳng biết là cô ấy đang nghĩ gì. Nhưng anh đã nói đến thì chắc chắn sẽ đến.

______

Hôm nay, Lâm Chi xin nghỉ bệnh, Phùng Thu Thủy có vẻ thoải mái khi không cảm thấy có ai đó ở bên cạnh. Nhưng cô ta lại chợt nảy ra một ý đồ. Dù sao cũng chẳng ưa Lâm Chi, Phùng Thu Thủy nhân cơ hội lén bấm vào thử máy tính của cô ấy.

Quan sát Lâm Chi đã lâu, nên cô ta biết được mật khẩu mà đăng nhập vào máy.

Lâm Chi lại xui thay vì cô quên đăng xuất tài khoản zalo, trêи máy tính của Lâm Chi hiện ra tất tần tật những tin nhắn của Dương Chấn Phong gửi đến.

Phùng Thu Thủy đọc toàn bộ tin, miệng thì cười lên một độ cong. Cô ta dùng điện thoại, chụp lại hết những đoạn tin nhắn tình tứ này của hai người.

Tan làm, Phùng Thu Thủy ung dung ra về, cô ta vừa đi vừa đắc ý trêи gương mặt. Nguyễn Thùy Lâm Chi, cô ta bị bệnh cũng tốt lắm. Nhờ vậy mà cô thấy được biết bao thứ hay. Hừm! Ảnh cũng đã có, tin nhắn cũng đã chụp được. Phen này Lâm Chi sẽ gặp rắc rối to. Bởi vì cô sẽ gửi tất cả mọi thứ đến cho một người. Người ấy không ai khác chính là vị phu nhân danh chính ngôn thuận của tổng giám đốc Dương.

Nghe đồn vợ của ông tổng là một người phụ nữ không dễ dây vào. Chưa ai nhìn thấy vợ ông tổng, nhưng Phùng Thu Thủy tin rằng trêи đời này chẳng đàn bà nào là chịu ngồi yên để con khác nó xơi chồng mình. Để xem bà chủ Dương sẽ xử lý con ả hồ ly Lâm Chi ra sao? Có khi nào sẽ tạt axit nó không vậy? Ôi! Nếu thế thì cũng đáng đời chứ ai bảo người ta đã có vợ mà còn rớ vào. Gieo nhân nào thì gặp quả ấy thôi.

Au: Lịch từ bây giờ sẽ là trong tầm 1 tuần / 1 chương các bạn nhé! (Cũng có thể sẽ lâu hơn.)

❤Fanpage: Story Huan Dan Y.

Chapter
1 Chương 1: Ngày đầu nhận việc.
2 Chương 2: Lời cám ơn.
3 Chương 3: Sự bất mãn với vợ.
4 Chương 4: Băng qua đường.
5 Chương 5: Thuyết phục thành công.
6 Chương 6: Bị mất việc.
7 Chương 7: Nơi phù hợp.
8 Chương 8: Niềm vui với vị trí mới.
9 Chương 9: Bị nội đánh đòn.
10 Chương 10: Cô chủ Trịnh.
11 Chương 11: Dằn mặt.
12 Chương 12: Ông chủ mời đi ăn.
13 Chương 13: Quà 20/10.
14 Chương 14: Thêm một người ghét.
15 Chương 15: Lâm Chi bị xỉu.
16 Chương 16: Tin đồn.
17 Chương 17: Vợ về (1)
18 Chương 18: Vợ về (2)
19 Chương 19: Chảy máu cam.
20 Chương 20: Sự so sánh.
21 Chương 21: Khoảng cách.
22 Chương 22: Người không thương mình.
23 Chương 23: Con chó nhỏ.
24 Chương 24: Gai xương rồng.
25 Chương 25: Món quà được tặng.
26 Chương 26: Tính tình.
27 Chương 27: Bị tát.
28 Chương 28: Bệnh viện.
29 Chương 29: Ngày xui.
30 Chương 30: Cô vợ bù nhìn.
31 Chương 31: Mợ chủ dùng cơm.
32 Chương 32: Cấm đoán của cậu chủ.
33 Chương 33: Chị gái Khiết Như.
34 Chương 34: Không ngủ được.
35 Chương 35: Mua phở.
36 Chương 36: Hộp thức ăn.
37 Chương 37: Nội đòi Mỹ Duyên.
38 Chương 38: Nét mặt tỉnh.
39 Chương 39: Câu hỏi.
40 Chương 40: Những kẻ nịnh bợ.
41 Chương 41: Nhà hàng.
42 Chương 42: Món ăn.
43 Chương 43: Nội bảo.
44 Chương 44: Vai chồng tốt.
45 Chương 45: Không giải thích.
46 Chương 46-1: Ngộ độc pate
47 Chương 46-2: Ngộ độc pate
48 Chương 46-3: Ngộ độc pate
49 Chương 47: Suýt chút đã nhìn thấy (1)
50 Chương 48: Miếng mồi.
51 Chương 49: Xuất viện.
52 Chương 50: Có chuyện cần bàn.
53 Chương 51: Quán bar cùng Gia Uy.
54 Chương 52: Mơ hay thật.
55 Chương 53: Mưu đồ.
56 Chương 54: Người trong ảnh.
57 Chương 55: Đọc trộm máy tính của Lâm Chi.
58 Chương 56: Cốc nước.
59 Chương 57: Tát.
60 Chương 58: Bức ảnh.
61 Chương 59: Đi chùa.
62 Chương 60: Đi chùa (2)
63 Chương 61: Tia nắng
64 Chương 62: Sự giúp đỡ của Police.
65 Chương 63: Máu trong người cô (1)
66 Chương 64: Máu trong người cô (2)
67 Chương 65: Máu trong người cô (3).
68 Chương 66: Vào chăm một hôm.
69 Chương 67: Mẹ vợ.
70 Chương 68: Quản gia đến tìm.
71 Chương 69: Nằm trên giường.
72 Chương 70: Ngô Gia Phúc cầu xin (1).
73 Chương 71: Ngô Gia Phúc cầu xin (2)
74 Chương 72: Ngô Gia Phúc cầu xin (3.1)
75 Chương 73: Ngô Gia Phúc cầu xin (4)
76 Chương 74: Nhận ra.
77 Chương 75: Ông trời tàn nhẫn.
78 Chương 76: Cay nghiệt trỗi dậy.
79 Chương 77: Ăn miếng trả miếng.
80 Chương 78: Quân tử nhất ngôn
81 Chương 78-2: Quân tử nhất ngôn (2)
82 Chương 79: Dục vọng
83 Chương 79-2: Dục vọng (2)
84 Chương 80: Sự thật.
85 Chương 80-2: Sự thật (2)
86 Chương 81: Coi như chia tay.
87 Chương 82: Khác xưa.
88 Chương 82-2: Khác xưa (2.2)
89 Chương 83: Còn ai dám động.
90 Chương 84: Thiết bị theo dõi.
91 Chương 85: Mơ và Bơm.
92 Chương 86: Suy nghĩ sai trái.
93 Chương 87: Mưu thâm kế độc.
94 Chương 88: Có nên gọi không?
95 Chương 89: Không bắt máy.
96 Chương 90: Cắn rách môi.
97 Chương 91: Trong khách sạn.
98 Chương 92: Mạng xã hội.
99 Chương 93: Giận dữ của Dương Chấn Phong.
100 Chương 94: Biểu hiện của Trâm.
101 Chương 95: Sự độc ác của nhà Trịnh (1)
102 Chương 95-2: Sự độc ác của nhà Trịnh (2)
103 Chương 96: Cảm giác tội lỗi.
104 Chương 97: Vì con hi sinh.
105 Chương 98: Lâm Chi đến.
106 Chương 99: Đến lúc dừng lại.
107 Chương 100: Chuyện nội không ngờ.
108 Chương 101: Tên của chị?
109 Chương 102: Ký ức nhạt nhòa.
110 Chương 103: Tâm tư của nội.
111 Chương 104: Tên của vợ.
112 Chương 105: Tự do.
113 Chương 106: Lời tác giả.
Chapter

Updated 113 Episodes

1
Chương 1: Ngày đầu nhận việc.
2
Chương 2: Lời cám ơn.
3
Chương 3: Sự bất mãn với vợ.
4
Chương 4: Băng qua đường.
5
Chương 5: Thuyết phục thành công.
6
Chương 6: Bị mất việc.
7
Chương 7: Nơi phù hợp.
8
Chương 8: Niềm vui với vị trí mới.
9
Chương 9: Bị nội đánh đòn.
10
Chương 10: Cô chủ Trịnh.
11
Chương 11: Dằn mặt.
12
Chương 12: Ông chủ mời đi ăn.
13
Chương 13: Quà 20/10.
14
Chương 14: Thêm một người ghét.
15
Chương 15: Lâm Chi bị xỉu.
16
Chương 16: Tin đồn.
17
Chương 17: Vợ về (1)
18
Chương 18: Vợ về (2)
19
Chương 19: Chảy máu cam.
20
Chương 20: Sự so sánh.
21
Chương 21: Khoảng cách.
22
Chương 22: Người không thương mình.
23
Chương 23: Con chó nhỏ.
24
Chương 24: Gai xương rồng.
25
Chương 25: Món quà được tặng.
26
Chương 26: Tính tình.
27
Chương 27: Bị tát.
28
Chương 28: Bệnh viện.
29
Chương 29: Ngày xui.
30
Chương 30: Cô vợ bù nhìn.
31
Chương 31: Mợ chủ dùng cơm.
32
Chương 32: Cấm đoán của cậu chủ.
33
Chương 33: Chị gái Khiết Như.
34
Chương 34: Không ngủ được.
35
Chương 35: Mua phở.
36
Chương 36: Hộp thức ăn.
37
Chương 37: Nội đòi Mỹ Duyên.
38
Chương 38: Nét mặt tỉnh.
39
Chương 39: Câu hỏi.
40
Chương 40: Những kẻ nịnh bợ.
41
Chương 41: Nhà hàng.
42
Chương 42: Món ăn.
43
Chương 43: Nội bảo.
44
Chương 44: Vai chồng tốt.
45
Chương 45: Không giải thích.
46
Chương 46-1: Ngộ độc pate
47
Chương 46-2: Ngộ độc pate
48
Chương 46-3: Ngộ độc pate
49
Chương 47: Suýt chút đã nhìn thấy (1)
50
Chương 48: Miếng mồi.
51
Chương 49: Xuất viện.
52
Chương 50: Có chuyện cần bàn.
53
Chương 51: Quán bar cùng Gia Uy.
54
Chương 52: Mơ hay thật.
55
Chương 53: Mưu đồ.
56
Chương 54: Người trong ảnh.
57
Chương 55: Đọc trộm máy tính của Lâm Chi.
58
Chương 56: Cốc nước.
59
Chương 57: Tát.
60
Chương 58: Bức ảnh.
61
Chương 59: Đi chùa.
62
Chương 60: Đi chùa (2)
63
Chương 61: Tia nắng
64
Chương 62: Sự giúp đỡ của Police.
65
Chương 63: Máu trong người cô (1)
66
Chương 64: Máu trong người cô (2)
67
Chương 65: Máu trong người cô (3).
68
Chương 66: Vào chăm một hôm.
69
Chương 67: Mẹ vợ.
70
Chương 68: Quản gia đến tìm.
71
Chương 69: Nằm trên giường.
72
Chương 70: Ngô Gia Phúc cầu xin (1).
73
Chương 71: Ngô Gia Phúc cầu xin (2)
74
Chương 72: Ngô Gia Phúc cầu xin (3.1)
75
Chương 73: Ngô Gia Phúc cầu xin (4)
76
Chương 74: Nhận ra.
77
Chương 75: Ông trời tàn nhẫn.
78
Chương 76: Cay nghiệt trỗi dậy.
79
Chương 77: Ăn miếng trả miếng.
80
Chương 78: Quân tử nhất ngôn
81
Chương 78-2: Quân tử nhất ngôn (2)
82
Chương 79: Dục vọng
83
Chương 79-2: Dục vọng (2)
84
Chương 80: Sự thật.
85
Chương 80-2: Sự thật (2)
86
Chương 81: Coi như chia tay.
87
Chương 82: Khác xưa.
88
Chương 82-2: Khác xưa (2.2)
89
Chương 83: Còn ai dám động.
90
Chương 84: Thiết bị theo dõi.
91
Chương 85: Mơ và Bơm.
92
Chương 86: Suy nghĩ sai trái.
93
Chương 87: Mưu thâm kế độc.
94
Chương 88: Có nên gọi không?
95
Chương 89: Không bắt máy.
96
Chương 90: Cắn rách môi.
97
Chương 91: Trong khách sạn.
98
Chương 92: Mạng xã hội.
99
Chương 93: Giận dữ của Dương Chấn Phong.
100
Chương 94: Biểu hiện của Trâm.
101
Chương 95: Sự độc ác của nhà Trịnh (1)
102
Chương 95-2: Sự độc ác của nhà Trịnh (2)
103
Chương 96: Cảm giác tội lỗi.
104
Chương 97: Vì con hi sinh.
105
Chương 98: Lâm Chi đến.
106
Chương 99: Đến lúc dừng lại.
107
Chương 100: Chuyện nội không ngờ.
108
Chương 101: Tên của chị?
109
Chương 102: Ký ức nhạt nhòa.
110
Chương 103: Tâm tư của nội.
111
Chương 104: Tên của vợ.
112
Chương 105: Tự do.
113
Chương 106: Lời tác giả.