Chương 21: Khoảng cách.

Buổi tối, Trịnh Mỹ Duyên cùng cả nhà dùng cơm. Cô ngồi cạnh bà nội thay vì là ngồi cạnh Dương Chấn Phong. Trong khi ăn, bà nội thường gắp đồ ăn cho Trịnh Mỹ Duyên, và câu mà bà thường nói là 'ăn nhiều vào'.

Dương Chấn Phong thấy vậy thì khó chịu, anh chìa đũa gắp thức ăn bỏ vô chén của nội: Nội ăn nhiều đi, đừng gắp cho cô ấy nữa! Cô ấy què chân chứ đâu có bị cụt tay.

Nội lườm mắt với Dương Chấn Phong sau đó nội lại gắp cái món mà thằng cháu bỏ cho mình bỏ vô chén cho Trịnh Mỹ Duyên, nội cười và nói: Ăn đi con, đừng có để tâm đến những lời nó nói! Nó chẳng qua là muốn gắp cho con nhưng lại mắc cỡ đấy!

Khụ khụ...khụ! Dương Chấn Phong chưa kịp nuốt cơm đã họ sặc.

Mẹ Dương Chấn Phong vỗ lưng con trai: Không sao chứ con?

Dương Chấn Phong che miệng ho, anh lấy ly nước uống. Uống xong thì mặt hầm hầm nhìn Trịnh Mỹ Duyên. Rồi bất chợt đứng dậy.

Con ăn no rồi! Con đi nghỉ đây!

Bà nội nói: Sao con ăn ít thế?

Con nhức đầu nên ăn không nổi. Nội với mẹ cứ ăn đi! Dương Chấn Phong nói xong thì bỏ đi vô phòng.

Cái thằng nhìn cái mặt là biết xạo. Nội nói.

Trịnh Mỹ Duyên không nói gì cô vẫn im lặng mà dùng cơm. Mẹ của Dương Chấn Phong ăn thêm được một chút thì cũng đặt đũa xuống. Còn lại chỉ mỗi cô với nội.

Nội thở dài lắc đầu, rồi nội lại gắp đồ ăn cho Trịnh Mỹ Duyên: Ăn đi con, ăn nhiều vào!

Nội cũng ăn đi! Trịnh Mỹ Duyên mỉm cười nói với nội.

Buổi ăn tối cứ như vậy rồi lặng lẽ mà kết thúc. Đến giờ ngủ, Trịnh Mỹ Duyên vào phòng. Cô đặt nắm tay lên khung giường rồi dùng sức để dịch người từ xe qua. Dương Chấn Phong không hề giúp vợ lên giường, mọi việc đều do chính bản thân của Trịnh Mỹ Duyên tự làm. Đó cũng là cái nghị lực của người tật nguyền. Những chuyện người thường nghĩ sẽ không làm được thì người tật nguyền họ sẽ làm được.

Biệt thự nhà họ Dương có hai tầng. Mẹ của Dương Chấn Phong thì ở trêи tầng một, tầng hai thì để trống, khi nào có khách khứa thì tầng đó là để cho khách ở lại. Trịnh Mỹ Duyên và Dương Chấn Phong ở tầng trệt, nội cũng vậy. Vì Trịnh Mỹ Duyên không đi lại được nên nội bắt thiếu gia Dương phải xuống tầng trệt cho vợ được thuận tiện, chứ lúc trước thì anh ta ở tầng một sát phòng của mẹ.

Dương Chấn Phong không hề thích nằm cạnh Trịnh Mỹ Duyên, nên anh ta phải miễn cưỡng lắm mới chịu ở chung phòng với cô. Trịnh Mỹ Duyên cũng vậy, nhưng không còn cách nào khác, dù có bực bội hay khó chịu cũng chẳng có thay đổi được việc hằng đêm phải nằm cạnh nhau. Muốn thoát khỏi cảnh này thì trừ khi là ly hôn mà thôi.

Dương Chấn Phong nằm trêи giường, anh ta không ưa Trịnh Mỹ Duyên nên dĩ nhiên là sẽ không nằm gần cô. Chồng nằm một bên, vợ nằm một bên, chính giữa để một cái gối dài ngăn cách hai người.

Trịnh Mỹ Duyên chớp đôi mắt, không gian căn phòng bây giờ đều chìm vào trong bóng tối. Trịnh Mỹ Duyên trầm tư, sau đó cô chợt mở miệng nói: Ngày mai tôi về nhà mẹ!

Dương Chấn Phong mở mắt ra, đầu nghiêng sang Trịnh Mỹ Duyên: Sao cô biết tôi còn thức mà nói?

Trịnh Mỹ Duyên bình thản đáp: Thì anh trả lời là anh còn thức, không thì là đã ngủ rồi!

Dương Chấn Phong ngỡ ngàng nhìn Trịnh Mỹ Duyên, câu trả lời của cô ta nghe rất thuyết phục nhưng tại sao trong lòng anh lại rất bất phục vậy nhỉ?

Dương Chấn Phong nghiêng người, đưa tấm lưng về hướng của Trịnh Mỹ Duyên, anh không buồn đôi co với người phụ nữ này nữa.

Trịnh Mỹ Duyên cũng yên lặng, mắt nhẹ nhàng chớp. Trêи chiếc giường này luôn có hai người nhưng cô lại chưa từng cảm thấy có một ai khác ở đây ngoài cô. Trịnh Mỹ Duyên chợt nghĩ, nếu như người nằm đây là chị Ánh Tuyết thì sao? Chị ấy không tật nguyền không chanh chua như cô thì liệu có thoát khỏi cái cảm giác bị ghẻ lạnh này? Hay là cũng sẽ như cô phải sống trong chuỗi những ngày dài của các vở kịch. Hết kịch này lại đến kịch khác, không biết đến khi nào thì mới có thể kéo màn.

Đôi mắt Trịnh Mỹ Duyên nhắm lại, cô khép mình vào trong thế giới của giấc ngủ. Mọi chuyện của ngày hôm nay sẽ để lại trong ngày hôm này. Chuyện của ngày mai lại tính đến chuyện của ngày mai.

Có lẽ giữa Trịnh Mỹ Duyên và Dương Chấn Phong có một cái khoảng cách là chiếc gối dài đặt ở giữa hai người. Nhưng cả hai vẫn phải đắp chung một chiếc chăn. Nội chỉ cho người làm mang vô một chiếc chăn thôi. Chiếc chăn bất đắc dĩ phải dùng chung. Dương Chấn Phong rất bực bội, nhưng anh ta cũng chẳng bao giờ dành hết phần chăn của Trịnh Mỹ Duyên. Thấy anh ta hay cáu vậy chứ không kéo hết chăn của vợ. Trịnh Mỹ Duyên cũng thế, cô nằm rất yên ắng, không đụng chạm gì đến Dương Chấn Phong. Cả hai như cài chế độ hòa bình trong giấc ngủ vậy.

Ngày mai.

Dương Chấn Phong đến công ty, còn Trịnh Mỹ Duyên thì cùng cô Trâm về nhà họ Trịnh. Trước khi Trịnh Mỹ Duyên đi nội có bắt Dương Chấn Phong đi cùng cô nhưng Dương Chấn Phong đương nhiên không chịu. Anh thoái thác và nói rất bận việc của công ty. Mẹ của Dương Chấn Phong cũng lên tiếng nói phụ con trai. Vậy nên, nội mới thôi ép Dương Chấn Phong đi cùng Trịnh Mỹ Duyên.

Trêи đường đến công ty, Dương Chấn Phong vẫn còn vẻ mặt bực bội. Anh Quang lái xe thấy cậu chủ như vậy thì cũng hiểu nguyên do. Hễ mợ chủ không ở nhà thì thôi chứ mợ về là cái mặt cậu lại như vậy đó. Tuy anh Quang chẳng gặp mợ chủ nhiều nhưng nghe phong thanh người làm trong nhà họ Dương nói mợ chủ đanh đá lắm, mợ bị tật thế chứ cũng không có vừa đâu. Mà nghĩ cũng đúng, vì cưới được ông chồng như cậu chủ Dương đây nếu không phải là dạng vừa thì làm thế nào mà vớt được anh này. Đẹp trai, giàu có, CEO nhưng có điều khó tánh thấy bà, dễ gì dụ được anh ta khi mợ chủ còn bị tật.

Anh Quang tự nghĩ rồi thầm cười nhưng rồi anh tài xế chợt phải giật mình, vì Dương Chấn Phong đột nhiên la lên một cái từ ghế sau.

Bị khùng hay gì trời? Anh Quang bực bội, lén chửi lí nhí trong miệng.

_______

Đến công ty, Dương Chấn Phong bước xuống xe. Anh đi vào trong công ty, các nhân viên thấy Dương tổng thì lịch sự cúi đầu chào anh buổi sáng. Dương Chấn Phong cũng chào lại các nhân viên với thái độ tôn trọng.

Dương Chấn Phong đang di chuyển đến chỗ thang máy thì nhìn thấy Lâm Chi đi ngang qua. Nhưng Lâm Chi thì lại không nhìn thấy Dương Chấn Phong. Cô mặc chiếc áo màu xanh dương và chân váy đen đi lướt qua. Dương Chấn Phong nhìn theo Lâm Chi, bất giác cười nhẹ.

Lâm Chi đi vào phòng ý tưởng. Cô đã dần quen hơn với công việc của mình. Người đồng nghiệp bên cạnh cũng có vẻ đã bớt gây khó dễ cho cô. Lâm Chi nghĩ có lẽ Phùng Thu Thủy đã thay đổi theo hướng tích cực tốt cho cô. Nhưng trước giông bão thì bầu trời trông sẽ trong xanh. Phùng Thu Thủy ngoài mặt thì nhịn nhưng trong lòng lại ngấm ngầm thủ đoạn.

Lâm Chi ngồi xuống, cô bật máy tính lên, cùng lúc điện thoại của cô vang tiếng chuông báo tin nhắn. Lâm Chi bật lên xem: Chào buổi sáng Lâm Chi!

Lâm Chi chớp mắt, cô hơi ngạc nhiên khi sếp lớn không gọi cô là nhân viên Lâm Chi nữa mà lại gọi thẳng là Lâm Chi. Phải chăng anh ấy muốn thân thiện với cô hơn?

Chào buổi sáng Dương tổng!

Dương Chấn Phong ở phòng CEO mắt nhìn vào điện thoại mỉm cười.

7h tối cô có rảnh không? Tôi cần cô giúp một việc.

Dương Chấn Phong nhắn xong rồi đợi Lâm Chi trả lời. Trong lúc đợi, anh cứ lo là Lâm Chi sẽ do dự tìm cách khước từ nhưng không ngờ Lâm Chi đã nhắn lại thế này: Tôi rảnh! Anh cần tôi giúp gì?

Dương Chấn Phong nhắn: Đi tiệm sách với tôi nhé! Tôi cần mua vài cuốn sách tặng cho đối tác. Ông ấy là người thích đọc sách, nhưng tôi lại không biết nhiều về sách lắm nên nhờ cô đi tư vấn.

Lâm Chi đọc tin nhắn xong thì rep: Vâng, nhưng tôi phải hẹn Dương tổng ở tiệm sách nào đây?

Dương Chấn Phong đọc xong thì suy nghĩ chút rồi nhắn với Lâm Chi: Tôi cũng không rành nữa, hay là cô cho tôi địa chỉ nhà cô đi. Sẵn tiện tôi qua đón cô đi luôn, cô khỏi phải bắt xe.

Lúc này thì Lâm Chi mới tỏ ra hơi ngại: Cám ơn anh! Nhưng tôi không muốn làm phiền anh! Anh cứ suy nghĩ đi, rồi cho tôi địa chỉ của nơi anh muốn đến nhé!

Dương Chấn Phong cắn ngón tay cái, anh đang suy nghĩ nhưng không phải là suy nghĩ cái chuyện sẽ tìm tiệm sách nào mà là đang suy nghĩ phải làm sao để chở được Lâm Chi.

____

Bên nhà họ Trịnh.

Cô Trâm đẩy xe cô chủ Trịnh Mỹ Duyên đi vào sân nhà của Trịnh Thống Kiệt. Cậu con trai lớn của ông ta, cầm một cái lồng chim đi ngang qua Trịnh Mỹ Duyên, nhưng đôi mắt của cậu hai lại chẳng thèm liếc nhìn đến cô em gái út một cái. Cô chủ Trịnh còn chẳng bằng con chim sáo mà cậu ta nuôi nữa.

Trâm ngán ngẫm lắc đầu, cô tiếp tục đẩy xe cho Trịnh Mỹ Duyên.

Sân nhà nhà họ Trịnh khá rộng và dài, nơi đây ít trồng cây bóng mát mà chủ yếu là những chậu cây kiểng có kiểu dáng đẹp. Trêи bề mặt sân thì cũng được bao rợp bởi cỏ xanh, lối đi lót đá giống với bên nhà cậu chủ Dương. Nhưng nếu so ra, thì bên nhà cậu Dương lại có mỹ quan cầu kỳ hơn.

Trâm đẩy cô chủ đi một hồi cũng vô được nhà. Bà Phan đợi sẵn Trịnh Mỹ Duyên trong một căn phòng riêng.

Trâm đẩy cô chủ vô trong phòng, nhìn thấy trêи bàn có bánh trái đầy đủ như là tiếp đãi một vị khách. Trâm hạ mắt xuống, cô thả tay khỏi xe lăn của cô chủ rồi đi ra ngoài đóng cửa lại. Cánh cửa khi đóng phát ra âm thanh cạch nhẹ một cái. Trâm chợt thở dài, đầu cô hơi cúi xuống.

_____

Chapter
1 Chương 1: Ngày đầu nhận việc.
2 Chương 2: Lời cám ơn.
3 Chương 3: Sự bất mãn với vợ.
4 Chương 4: Băng qua đường.
5 Chương 5: Thuyết phục thành công.
6 Chương 6: Bị mất việc.
7 Chương 7: Nơi phù hợp.
8 Chương 8: Niềm vui với vị trí mới.
9 Chương 9: Bị nội đánh đòn.
10 Chương 10: Cô chủ Trịnh.
11 Chương 11: Dằn mặt.
12 Chương 12: Ông chủ mời đi ăn.
13 Chương 13: Quà 20/10.
14 Chương 14: Thêm một người ghét.
15 Chương 15: Lâm Chi bị xỉu.
16 Chương 16: Tin đồn.
17 Chương 17: Vợ về (1)
18 Chương 18: Vợ về (2)
19 Chương 19: Chảy máu cam.
20 Chương 20: Sự so sánh.
21 Chương 21: Khoảng cách.
22 Chương 22: Người không thương mình.
23 Chương 23: Con chó nhỏ.
24 Chương 24: Gai xương rồng.
25 Chương 25: Món quà được tặng.
26 Chương 26: Tính tình.
27 Chương 27: Bị tát.
28 Chương 28: Bệnh viện.
29 Chương 29: Ngày xui.
30 Chương 30: Cô vợ bù nhìn.
31 Chương 31: Mợ chủ dùng cơm.
32 Chương 32: Cấm đoán của cậu chủ.
33 Chương 33: Chị gái Khiết Như.
34 Chương 34: Không ngủ được.
35 Chương 35: Mua phở.
36 Chương 36: Hộp thức ăn.
37 Chương 37: Nội đòi Mỹ Duyên.
38 Chương 38: Nét mặt tỉnh.
39 Chương 39: Câu hỏi.
40 Chương 40: Những kẻ nịnh bợ.
41 Chương 41: Nhà hàng.
42 Chương 42: Món ăn.
43 Chương 43: Nội bảo.
44 Chương 44: Vai chồng tốt.
45 Chương 45: Không giải thích.
46 Chương 46-1: Ngộ độc pate
47 Chương 46-2: Ngộ độc pate
48 Chương 46-3: Ngộ độc pate
49 Chương 47: Suýt chút đã nhìn thấy (1)
50 Chương 48: Miếng mồi.
51 Chương 49: Xuất viện.
52 Chương 50: Có chuyện cần bàn.
53 Chương 51: Quán bar cùng Gia Uy.
54 Chương 52: Mơ hay thật.
55 Chương 53: Mưu đồ.
56 Chương 54: Người trong ảnh.
57 Chương 55: Đọc trộm máy tính của Lâm Chi.
58 Chương 56: Cốc nước.
59 Chương 57: Tát.
60 Chương 58: Bức ảnh.
61 Chương 59: Đi chùa.
62 Chương 60: Đi chùa (2)
63 Chương 61: Tia nắng
64 Chương 62: Sự giúp đỡ của Police.
65 Chương 63: Máu trong người cô (1)
66 Chương 64: Máu trong người cô (2)
67 Chương 65: Máu trong người cô (3).
68 Chương 66: Vào chăm một hôm.
69 Chương 67: Mẹ vợ.
70 Chương 68: Quản gia đến tìm.
71 Chương 69: Nằm trên giường.
72 Chương 70: Ngô Gia Phúc cầu xin (1).
73 Chương 71: Ngô Gia Phúc cầu xin (2)
74 Chương 72: Ngô Gia Phúc cầu xin (3.1)
75 Chương 73: Ngô Gia Phúc cầu xin (4)
76 Chương 74: Nhận ra.
77 Chương 75: Ông trời tàn nhẫn.
78 Chương 76: Cay nghiệt trỗi dậy.
79 Chương 77: Ăn miếng trả miếng.
80 Chương 78: Quân tử nhất ngôn
81 Chương 78-2: Quân tử nhất ngôn (2)
82 Chương 79: Dục vọng
83 Chương 79-2: Dục vọng (2)
84 Chương 80: Sự thật.
85 Chương 80-2: Sự thật (2)
86 Chương 81: Coi như chia tay.
87 Chương 82: Khác xưa.
88 Chương 82-2: Khác xưa (2.2)
89 Chương 83: Còn ai dám động.
90 Chương 84: Thiết bị theo dõi.
91 Chương 85: Mơ và Bơm.
92 Chương 86: Suy nghĩ sai trái.
93 Chương 87: Mưu thâm kế độc.
94 Chương 88: Có nên gọi không?
95 Chương 89: Không bắt máy.
96 Chương 90: Cắn rách môi.
97 Chương 91: Trong khách sạn.
98 Chương 92: Mạng xã hội.
99 Chương 93: Giận dữ của Dương Chấn Phong.
100 Chương 94: Biểu hiện của Trâm.
101 Chương 95: Sự độc ác của nhà Trịnh (1)
102 Chương 95-2: Sự độc ác của nhà Trịnh (2)
103 Chương 96: Cảm giác tội lỗi.
104 Chương 97: Vì con hi sinh.
105 Chương 98: Lâm Chi đến.
106 Chương 99: Đến lúc dừng lại.
107 Chương 100: Chuyện nội không ngờ.
108 Chương 101: Tên của chị?
109 Chương 102: Ký ức nhạt nhòa.
110 Chương 103: Tâm tư của nội.
111 Chương 104: Tên của vợ.
112 Chương 105: Tự do.
113 Chương 106: Lời tác giả.
Chapter

Updated 113 Episodes

1
Chương 1: Ngày đầu nhận việc.
2
Chương 2: Lời cám ơn.
3
Chương 3: Sự bất mãn với vợ.
4
Chương 4: Băng qua đường.
5
Chương 5: Thuyết phục thành công.
6
Chương 6: Bị mất việc.
7
Chương 7: Nơi phù hợp.
8
Chương 8: Niềm vui với vị trí mới.
9
Chương 9: Bị nội đánh đòn.
10
Chương 10: Cô chủ Trịnh.
11
Chương 11: Dằn mặt.
12
Chương 12: Ông chủ mời đi ăn.
13
Chương 13: Quà 20/10.
14
Chương 14: Thêm một người ghét.
15
Chương 15: Lâm Chi bị xỉu.
16
Chương 16: Tin đồn.
17
Chương 17: Vợ về (1)
18
Chương 18: Vợ về (2)
19
Chương 19: Chảy máu cam.
20
Chương 20: Sự so sánh.
21
Chương 21: Khoảng cách.
22
Chương 22: Người không thương mình.
23
Chương 23: Con chó nhỏ.
24
Chương 24: Gai xương rồng.
25
Chương 25: Món quà được tặng.
26
Chương 26: Tính tình.
27
Chương 27: Bị tát.
28
Chương 28: Bệnh viện.
29
Chương 29: Ngày xui.
30
Chương 30: Cô vợ bù nhìn.
31
Chương 31: Mợ chủ dùng cơm.
32
Chương 32: Cấm đoán của cậu chủ.
33
Chương 33: Chị gái Khiết Như.
34
Chương 34: Không ngủ được.
35
Chương 35: Mua phở.
36
Chương 36: Hộp thức ăn.
37
Chương 37: Nội đòi Mỹ Duyên.
38
Chương 38: Nét mặt tỉnh.
39
Chương 39: Câu hỏi.
40
Chương 40: Những kẻ nịnh bợ.
41
Chương 41: Nhà hàng.
42
Chương 42: Món ăn.
43
Chương 43: Nội bảo.
44
Chương 44: Vai chồng tốt.
45
Chương 45: Không giải thích.
46
Chương 46-1: Ngộ độc pate
47
Chương 46-2: Ngộ độc pate
48
Chương 46-3: Ngộ độc pate
49
Chương 47: Suýt chút đã nhìn thấy (1)
50
Chương 48: Miếng mồi.
51
Chương 49: Xuất viện.
52
Chương 50: Có chuyện cần bàn.
53
Chương 51: Quán bar cùng Gia Uy.
54
Chương 52: Mơ hay thật.
55
Chương 53: Mưu đồ.
56
Chương 54: Người trong ảnh.
57
Chương 55: Đọc trộm máy tính của Lâm Chi.
58
Chương 56: Cốc nước.
59
Chương 57: Tát.
60
Chương 58: Bức ảnh.
61
Chương 59: Đi chùa.
62
Chương 60: Đi chùa (2)
63
Chương 61: Tia nắng
64
Chương 62: Sự giúp đỡ của Police.
65
Chương 63: Máu trong người cô (1)
66
Chương 64: Máu trong người cô (2)
67
Chương 65: Máu trong người cô (3).
68
Chương 66: Vào chăm một hôm.
69
Chương 67: Mẹ vợ.
70
Chương 68: Quản gia đến tìm.
71
Chương 69: Nằm trên giường.
72
Chương 70: Ngô Gia Phúc cầu xin (1).
73
Chương 71: Ngô Gia Phúc cầu xin (2)
74
Chương 72: Ngô Gia Phúc cầu xin (3.1)
75
Chương 73: Ngô Gia Phúc cầu xin (4)
76
Chương 74: Nhận ra.
77
Chương 75: Ông trời tàn nhẫn.
78
Chương 76: Cay nghiệt trỗi dậy.
79
Chương 77: Ăn miếng trả miếng.
80
Chương 78: Quân tử nhất ngôn
81
Chương 78-2: Quân tử nhất ngôn (2)
82
Chương 79: Dục vọng
83
Chương 79-2: Dục vọng (2)
84
Chương 80: Sự thật.
85
Chương 80-2: Sự thật (2)
86
Chương 81: Coi như chia tay.
87
Chương 82: Khác xưa.
88
Chương 82-2: Khác xưa (2.2)
89
Chương 83: Còn ai dám động.
90
Chương 84: Thiết bị theo dõi.
91
Chương 85: Mơ và Bơm.
92
Chương 86: Suy nghĩ sai trái.
93
Chương 87: Mưu thâm kế độc.
94
Chương 88: Có nên gọi không?
95
Chương 89: Không bắt máy.
96
Chương 90: Cắn rách môi.
97
Chương 91: Trong khách sạn.
98
Chương 92: Mạng xã hội.
99
Chương 93: Giận dữ của Dương Chấn Phong.
100
Chương 94: Biểu hiện của Trâm.
101
Chương 95: Sự độc ác của nhà Trịnh (1)
102
Chương 95-2: Sự độc ác của nhà Trịnh (2)
103
Chương 96: Cảm giác tội lỗi.
104
Chương 97: Vì con hi sinh.
105
Chương 98: Lâm Chi đến.
106
Chương 99: Đến lúc dừng lại.
107
Chương 100: Chuyện nội không ngờ.
108
Chương 101: Tên của chị?
109
Chương 102: Ký ức nhạt nhòa.
110
Chương 103: Tâm tư của nội.
111
Chương 104: Tên của vợ.
112
Chương 105: Tự do.
113
Chương 106: Lời tác giả.