Chương 20: Sự so sánh.

Một lúc sau Dương Chấn Phong cũng đã hết chảy máu. Anh nằm trêи giường, một bên lỗ mũi được gắn vào bông gòn.

Mẹ của Dương Chấn Phong đã giúp anh đặt một túi đá nhỏ trêи mũi để giảm đau và sưng. Dương Chấn Phong nằm yên trêи giường, tay giữ lấy túi đá mẹ đưa. Mẹ của Dương Chấn Phong - bà Tăng Trúc Anh. Mẹ nhìn Trịnh Mỹ Duyên khiển trách cô: Bị chảy máu cam ngửa đầu lên để hết chảy máu là sai. Vì khi làm như vậy máu sẽ chảy ngược xuống cổ họng gây sặc máu, không những thế máu còn có thể xuống cả dạ dày gây nôn ói. Con đã không biết, không hiểu rõ về cách xử lý thì đừng có khuyên bừa. Như thế chỉ làm hại thêm chồng mình thôi.

Bà nói xong thì thở dài: Cũng may là còn có mẹ, chứ có vợ cũng như...

Bà thấy nếu nói nữa sẽ đụng chạm đến Trịnh Mỹ Duyên nên dừng lại. Bà quay sang nói với Dương Chấn Phong: Mai con đi khám đi! Xem thử nguyên nhân tại sao lại bị vậy. Sức khỏe là quan trọng, đừng có lơ là!

Dương Chấn Phong đáp: Con biết rồi, cám ơn mẹ!

Mẹ của Dương Chấn Phong đi ra khỏi phòng. Trịnh Mỹ Duyên ngồi ở trêи xe lăn nhìn về hướng của Dương Chấn Phong. Gương mặt cô vẫn trầm tĩnh, cho dù bị mẹ chồng chỉ giáo cô cũng không có hậm hực gì ở ngoài mặt. Đã một năm rồi, mấy cái lời khiển trách này cô nghe cũng đã quen, mẹ nói cũng chẳng phải một hai lần.

Dương Chấn Phong liếc mắt qua, cô ta lại đang nhìn anh chằm chằm. Người phụ nữ này đúng là mặt dày thật, dày không biết mấy lớp nữa. Dù có nói cô ta thế nào thì cái lòng cô ta vẫn không bị sao hết. Liệu anh có nên khen cô ta là phụ nữ cứng cáp không nhỉ?

Cô Trâm đứng bên ngoài gõ cửa và gọi: Cô ơi! Bánh chính rồi! Cô ra ăn nhé!

Trịnh Mỹ Duyên quay nhẹ đầu qua bên trái, rồi nhìn sang Dương Chấn Phong hỏi một câu: Anh ăn bánh bột lọc không?

Dương Chấn Phong cười nhạt, anh vừa định mở miệng nói thì Trịnh Mỹ Duyên bảo: Không thì thôi.

Cô nói rồi điều khiển xe lăn đi đến mở cửa phòng. Dương Chấn Phong nhìn theo Trịnh Mỹ Duyên bằng một đôi mắt sững sờ. Cái gì vậy trời? Tự hỏi tự trả lời luôn! Cô ta rõ ràng là đang trêu ngươi anh. Tức thật chứ! Tức quá đi mất! Tại sao anh lại vớ phải cái loại phụ nữ này về vậy trời?

Dương Chấn Phong nhắm mắt thở dài bực dộc. Nhưng trong lúc tức giận triền miên này thì điện thoại của anh lại có tin nhắn. Dương Chấn Phong ngồi dậy, với tay lấy cái điện thoại trêи bàn. Anh nghĩ có lẽ là tin nhắn của công việc. Sáng giờ lu bu la ba mấy cái chuyện tào lao anh chưa xem được cái điện thoại. Không biết là có bao nhiêu tin nhắn, gmail gửi đến.

Trong điện thoại của Dương Chấn Phong quả có nhiều tin nhắn nhưng cái tin nhắn từ zalo vừa mới gửi đến khiến anh nhướng mày ngạc nhiên: Ô! Dương Chấn Phong chợt cười tươi. Anh mở tin nhắn ra đọc.

Dương tổng, nghe nói hôm nay anh không đến công ty. Anh bị bệnh sao?

Dương Chấn Phong bấm nhắn lại: Ừm tôi bệnh!

Zalo của Dương Chấn Phong hiện lên một dòng chữ nhỏ, nhảy nhót lên xuống 'Lâm Chi đang soạn tin'. Dương Chấn Phong vừa nhìn vừa mỉm cười, anh cứ nhìn suốt cho đến khi tin nhắn hiện ra: Anh bị bệnh gì? Đã uống thuốc chưa?

Dương Chấn Phong nhắn: Bệnh này không uống thuốc, tôi đang phải chườm đá.

Tin nhắn của Lâm Chi hiện lên ba dấu: ??? Sau đó là hiện chữ: Bệnh gì lạ vậy?

Dương Chấn Phong cười, anh nhắn: Tôi bị chảy máu cam ấy mà!

Zalo hiển thị đã nhận nhưng chưa đọc. Lâm Chi đang ngưng lại để làm gì đó thì Dương Chấn Phong không biết. Chỉ là anh đợi hồi lâu mà không thấy Lâm Chi trả lời thì hơi mất hứng. Anh bỏ điện thoại qua một bên, nhưng khi anh vừa định nằm xuống thì lại có tin nhắn gửi đến. Dương Chấn Phong ngồi thẳng người lại, tay cầm lấy chiếc điện thoại.

Anh đã bớt chảy máu chưa?

Đã bớt rồi!

Lâm Chi thả like rồi cô nhắn: Khi bị chảy máu anh nhớ đừng ngửa đầu lên nhé! Hãy ngồi xuống dùng tay ấn vào cánh mũi bị chảy máu. Và anh có thể uống bổ sung thêm vitamin C, vì thiếu C là một trong những nguyên nhân phổ biến của hiện tượng chảy máu cam đấy!

Dương Chấn Phong cảm thấy ngạc nhiên với Lâm Chi, không ngờ cô gái xinh đẹp này lại tinh tế hiểu biết cả về hiện tượng chảy máu cam, chẳng như cái hạng phụ nữ chua chát kia. Dương Chấn Phong chợt nghĩ, có khi nào cô ấy cũng hay bị chảy máu không?

Dương Chấn Phong nghĩ vậy nên bèn nhắn hỏi Lâm Chi: Sao cô hiểu rõ vậy? Cô cũng từng bị à?

Tin nhắn nhắn đến: Không, tôi biết là do đọc sách thôi.

Dương Chấn Phong nở nụ cười, anh nhắn: Xem ra cô rất thích đọc sách, vậy mai mốt tôi sẽ tặng nhiều sách cho cô đọc.

Lâm Chi thả hình mặt cười: Cám ơn Dương tổng! Thôi, tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa! Chào anh nhé!

Lâm Chi thoát online. Dương Chấn Phong bỗng hụt hẫng. Cái cô này! Nói được có mấy câu đã chạy đi mất rồi! Dương Chấn Phong mắt vẫn nhìn vào zalo, miệng giãn ra. Nói chuyện với Lâm Chi anh thấy vui vẻ lên hẳn. Cô nhân viên này càng lúc anh lại càng muốn khám phá về cô ấy, hiểu về cô ấy nhiều hơn.

Trời cho cái duyên ắt phải giữ lấy! Dương Chấn Phong thầm nghĩ rồi cười vui vẻ.

_____

Ở dưới bếp, cô Trâm dọn ra cho Trịnh Mỹ Duyên một đĩa bánh bột lọc cùng với một chén nước mắm. Trâm làm bánh to bằng hai ngón tay, khi dọn ra cho cô chủ thì bánh đã được cắt nhỏ. Trịnh Mỹ Duyên cầm muỗng lên găm miếng bánh nhỏ cho vào miệng, cô nhai kỹ rồi mới nuốt. Nhưng Trịnh Mỹ Duyên ăn không được nhiều. Trâm bỏ cho cô năm cái bánh nhưng tính ra cô chủ chỉ ăn được tầm một nữa rồi bỏ lại.

Trâm đành thu dọn phần thức ăn, cô đi rửa chén đĩa. Còn Trịnh Mỹ Duyên thì lái xe lăn ra sân sau nhà. Sân sau của nhà họ Dương rất đẹp, vừa có không khí trong lành lại vừa có khoảng không gian mát mẻ. Ở sân sau, còn có một hồ nuôi cá cảnh và cây thủy sinh, bóng mát từ những bụi cây lớn che phủ sân vườn, mang lại cho con người một cảm giác rất dễ chịu và an bình.

Cô chủ Trịnh thường ra sân sau để thư giản hơn là ra sân trước. Bởi vì nguyên do chính là cậu Dương. Cậu hay ra sân trước nhà, còn cô chủ thì lại không muốn phải đụng mặt cậu khi đang ngắm quang cảnh. Hơn nữa, sân trước lại có nhiều người qua lại cô chủ sẽ không thấy thoải mái.

Trâm vừa rửa chén vừa ngó nhìn cô chủ. Bên ngoài, Trịnh Mỹ Duyên ngồi yên, mắt nhìn về một điểm nào đó nhưng lại không chú ý. Trâm thấy cô hơi lạ vì bình thường cô ra đây sẽ ngắm những chú cá chép bơi lội, không thì cũng cho chúng ăn. Nhưng hôm nay, cô lại cứ trầm lặng như đang bận lòng một chuyện gì đó.

Trâm rửa xong thì lau tay rồi cũng đi ra sân sau với cô chủ Mỹ Duyên. Trịnh Mỹ Duyên nghe thấy tiếng bước chân của Trâm thì quay lại nhìn một cái. Trâm bước tới ngồi xuống bên phía tay phải của cô chủ.

Cô ơi! Cô có chuyện gì buồn sao?

Trịnh Mỹ Duyên mắt hơi hạ xuống rồi lại nâng lên nhìn về phía trước: Chuyện buồn không phải một hai chuyện, nếu kể ra thì phải biết kể từ đâu?

Trâm nghe mà lòng cứ xót xót. Cô biết cô chủ có nhiều chuyện buồn nhưng cô chủ Trịnh là người rất kìm nén cảm xúc của mình. Đối với cô chủ thì những nỗi buồn ấy giống như là cái lẽ đương nhiên mà cô phải chấp nhận. Cho nên cô đã chôn vùi những tủi hờn của mình vào một nơi nào đó rất sâu thẳm trong cõi lòng. Nhưng có điều chúng lại không hoàn toàn biến mất, chỉ là tạm thời bị che giấu đi mà thôi.

Trâm cũng đành im lặng mà thôi hỏi cô bất cứ điều gì. Cô chủ sẽ không thích việc Trâm gặn hỏi. Tội cho cô! Vừa về đến nhà mà tâm trạng lại sầu muộn. Biết đến khi nào mới có thể an nhiên mà sống. Làm dâu nhà giàu sang nhưng cuộc sống lại chẳng hạnh phúc, nhan sắc xinh đẹp mĩ miều nhưng mỗi ngày lại chỉ có thể lắng nghe sự chê bai phỉ bán từ chồng. Nhà mẹ có, nhà cha có nhưng tất cả chỉ là một sự lợi dụng. Người thương cô chủ nhất chỉ có mỗi mẹ ruột, nhưng đáng tiếc bà lại không được phép gặp cô. Nhà họ Trịnh sợ mất mặt nên ra sức cấm đoán, nếu mẹ dám đến gặp cô chủ khi không có sự cho phép của họ thì họ sẽ cảnh cáo bằng những hình thức rất tồi tệ. Vậy nên, cô chủ có nhớ mẹ cũng không thể gặp mẹ.

Chapter
1 Chương 1: Ngày đầu nhận việc.
2 Chương 2: Lời cám ơn.
3 Chương 3: Sự bất mãn với vợ.
4 Chương 4: Băng qua đường.
5 Chương 5: Thuyết phục thành công.
6 Chương 6: Bị mất việc.
7 Chương 7: Nơi phù hợp.
8 Chương 8: Niềm vui với vị trí mới.
9 Chương 9: Bị nội đánh đòn.
10 Chương 10: Cô chủ Trịnh.
11 Chương 11: Dằn mặt.
12 Chương 12: Ông chủ mời đi ăn.
13 Chương 13: Quà 20/10.
14 Chương 14: Thêm một người ghét.
15 Chương 15: Lâm Chi bị xỉu.
16 Chương 16: Tin đồn.
17 Chương 17: Vợ về (1)
18 Chương 18: Vợ về (2)
19 Chương 19: Chảy máu cam.
20 Chương 20: Sự so sánh.
21 Chương 21: Khoảng cách.
22 Chương 22: Người không thương mình.
23 Chương 23: Con chó nhỏ.
24 Chương 24: Gai xương rồng.
25 Chương 25: Món quà được tặng.
26 Chương 26: Tính tình.
27 Chương 27: Bị tát.
28 Chương 28: Bệnh viện.
29 Chương 29: Ngày xui.
30 Chương 30: Cô vợ bù nhìn.
31 Chương 31: Mợ chủ dùng cơm.
32 Chương 32: Cấm đoán của cậu chủ.
33 Chương 33: Chị gái Khiết Như.
34 Chương 34: Không ngủ được.
35 Chương 35: Mua phở.
36 Chương 36: Hộp thức ăn.
37 Chương 37: Nội đòi Mỹ Duyên.
38 Chương 38: Nét mặt tỉnh.
39 Chương 39: Câu hỏi.
40 Chương 40: Những kẻ nịnh bợ.
41 Chương 41: Nhà hàng.
42 Chương 42: Món ăn.
43 Chương 43: Nội bảo.
44 Chương 44: Vai chồng tốt.
45 Chương 45: Không giải thích.
46 Chương 46-1: Ngộ độc pate
47 Chương 46-2: Ngộ độc pate
48 Chương 46-3: Ngộ độc pate
49 Chương 47: Suýt chút đã nhìn thấy (1)
50 Chương 48: Miếng mồi.
51 Chương 49: Xuất viện.
52 Chương 50: Có chuyện cần bàn.
53 Chương 51: Quán bar cùng Gia Uy.
54 Chương 52: Mơ hay thật.
55 Chương 53: Mưu đồ.
56 Chương 54: Người trong ảnh.
57 Chương 55: Đọc trộm máy tính của Lâm Chi.
58 Chương 56: Cốc nước.
59 Chương 57: Tát.
60 Chương 58: Bức ảnh.
61 Chương 59: Đi chùa.
62 Chương 60: Đi chùa (2)
63 Chương 61: Tia nắng
64 Chương 62: Sự giúp đỡ của Police.
65 Chương 63: Máu trong người cô (1)
66 Chương 64: Máu trong người cô (2)
67 Chương 65: Máu trong người cô (3).
68 Chương 66: Vào chăm một hôm.
69 Chương 67: Mẹ vợ.
70 Chương 68: Quản gia đến tìm.
71 Chương 69: Nằm trên giường.
72 Chương 70: Ngô Gia Phúc cầu xin (1).
73 Chương 71: Ngô Gia Phúc cầu xin (2)
74 Chương 72: Ngô Gia Phúc cầu xin (3.1)
75 Chương 73: Ngô Gia Phúc cầu xin (4)
76 Chương 74: Nhận ra.
77 Chương 75: Ông trời tàn nhẫn.
78 Chương 76: Cay nghiệt trỗi dậy.
79 Chương 77: Ăn miếng trả miếng.
80 Chương 78: Quân tử nhất ngôn
81 Chương 78-2: Quân tử nhất ngôn (2)
82 Chương 79: Dục vọng
83 Chương 79-2: Dục vọng (2)
84 Chương 80: Sự thật.
85 Chương 80-2: Sự thật (2)
86 Chương 81: Coi như chia tay.
87 Chương 82: Khác xưa.
88 Chương 82-2: Khác xưa (2.2)
89 Chương 83: Còn ai dám động.
90 Chương 84: Thiết bị theo dõi.
91 Chương 85: Mơ và Bơm.
92 Chương 86: Suy nghĩ sai trái.
93 Chương 87: Mưu thâm kế độc.
94 Chương 88: Có nên gọi không?
95 Chương 89: Không bắt máy.
96 Chương 90: Cắn rách môi.
97 Chương 91: Trong khách sạn.
98 Chương 92: Mạng xã hội.
99 Chương 93: Giận dữ của Dương Chấn Phong.
100 Chương 94: Biểu hiện của Trâm.
101 Chương 95: Sự độc ác của nhà Trịnh (1)
102 Chương 95-2: Sự độc ác của nhà Trịnh (2)
103 Chương 96: Cảm giác tội lỗi.
104 Chương 97: Vì con hi sinh.
105 Chương 98: Lâm Chi đến.
106 Chương 99: Đến lúc dừng lại.
107 Chương 100: Chuyện nội không ngờ.
108 Chương 101: Tên của chị?
109 Chương 102: Ký ức nhạt nhòa.
110 Chương 103: Tâm tư của nội.
111 Chương 104: Tên của vợ.
112 Chương 105: Tự do.
113 Chương 106: Lời tác giả.
Chapter

Updated 113 Episodes

1
Chương 1: Ngày đầu nhận việc.
2
Chương 2: Lời cám ơn.
3
Chương 3: Sự bất mãn với vợ.
4
Chương 4: Băng qua đường.
5
Chương 5: Thuyết phục thành công.
6
Chương 6: Bị mất việc.
7
Chương 7: Nơi phù hợp.
8
Chương 8: Niềm vui với vị trí mới.
9
Chương 9: Bị nội đánh đòn.
10
Chương 10: Cô chủ Trịnh.
11
Chương 11: Dằn mặt.
12
Chương 12: Ông chủ mời đi ăn.
13
Chương 13: Quà 20/10.
14
Chương 14: Thêm một người ghét.
15
Chương 15: Lâm Chi bị xỉu.
16
Chương 16: Tin đồn.
17
Chương 17: Vợ về (1)
18
Chương 18: Vợ về (2)
19
Chương 19: Chảy máu cam.
20
Chương 20: Sự so sánh.
21
Chương 21: Khoảng cách.
22
Chương 22: Người không thương mình.
23
Chương 23: Con chó nhỏ.
24
Chương 24: Gai xương rồng.
25
Chương 25: Món quà được tặng.
26
Chương 26: Tính tình.
27
Chương 27: Bị tát.
28
Chương 28: Bệnh viện.
29
Chương 29: Ngày xui.
30
Chương 30: Cô vợ bù nhìn.
31
Chương 31: Mợ chủ dùng cơm.
32
Chương 32: Cấm đoán của cậu chủ.
33
Chương 33: Chị gái Khiết Như.
34
Chương 34: Không ngủ được.
35
Chương 35: Mua phở.
36
Chương 36: Hộp thức ăn.
37
Chương 37: Nội đòi Mỹ Duyên.
38
Chương 38: Nét mặt tỉnh.
39
Chương 39: Câu hỏi.
40
Chương 40: Những kẻ nịnh bợ.
41
Chương 41: Nhà hàng.
42
Chương 42: Món ăn.
43
Chương 43: Nội bảo.
44
Chương 44: Vai chồng tốt.
45
Chương 45: Không giải thích.
46
Chương 46-1: Ngộ độc pate
47
Chương 46-2: Ngộ độc pate
48
Chương 46-3: Ngộ độc pate
49
Chương 47: Suýt chút đã nhìn thấy (1)
50
Chương 48: Miếng mồi.
51
Chương 49: Xuất viện.
52
Chương 50: Có chuyện cần bàn.
53
Chương 51: Quán bar cùng Gia Uy.
54
Chương 52: Mơ hay thật.
55
Chương 53: Mưu đồ.
56
Chương 54: Người trong ảnh.
57
Chương 55: Đọc trộm máy tính của Lâm Chi.
58
Chương 56: Cốc nước.
59
Chương 57: Tát.
60
Chương 58: Bức ảnh.
61
Chương 59: Đi chùa.
62
Chương 60: Đi chùa (2)
63
Chương 61: Tia nắng
64
Chương 62: Sự giúp đỡ của Police.
65
Chương 63: Máu trong người cô (1)
66
Chương 64: Máu trong người cô (2)
67
Chương 65: Máu trong người cô (3).
68
Chương 66: Vào chăm một hôm.
69
Chương 67: Mẹ vợ.
70
Chương 68: Quản gia đến tìm.
71
Chương 69: Nằm trên giường.
72
Chương 70: Ngô Gia Phúc cầu xin (1).
73
Chương 71: Ngô Gia Phúc cầu xin (2)
74
Chương 72: Ngô Gia Phúc cầu xin (3.1)
75
Chương 73: Ngô Gia Phúc cầu xin (4)
76
Chương 74: Nhận ra.
77
Chương 75: Ông trời tàn nhẫn.
78
Chương 76: Cay nghiệt trỗi dậy.
79
Chương 77: Ăn miếng trả miếng.
80
Chương 78: Quân tử nhất ngôn
81
Chương 78-2: Quân tử nhất ngôn (2)
82
Chương 79: Dục vọng
83
Chương 79-2: Dục vọng (2)
84
Chương 80: Sự thật.
85
Chương 80-2: Sự thật (2)
86
Chương 81: Coi như chia tay.
87
Chương 82: Khác xưa.
88
Chương 82-2: Khác xưa (2.2)
89
Chương 83: Còn ai dám động.
90
Chương 84: Thiết bị theo dõi.
91
Chương 85: Mơ và Bơm.
92
Chương 86: Suy nghĩ sai trái.
93
Chương 87: Mưu thâm kế độc.
94
Chương 88: Có nên gọi không?
95
Chương 89: Không bắt máy.
96
Chương 90: Cắn rách môi.
97
Chương 91: Trong khách sạn.
98
Chương 92: Mạng xã hội.
99
Chương 93: Giận dữ của Dương Chấn Phong.
100
Chương 94: Biểu hiện của Trâm.
101
Chương 95: Sự độc ác của nhà Trịnh (1)
102
Chương 95-2: Sự độc ác của nhà Trịnh (2)
103
Chương 96: Cảm giác tội lỗi.
104
Chương 97: Vì con hi sinh.
105
Chương 98: Lâm Chi đến.
106
Chương 99: Đến lúc dừng lại.
107
Chương 100: Chuyện nội không ngờ.
108
Chương 101: Tên của chị?
109
Chương 102: Ký ức nhạt nhòa.
110
Chương 103: Tâm tư của nội.
111
Chương 104: Tên của vợ.
112
Chương 105: Tự do.
113
Chương 106: Lời tác giả.