Chương 140: Tiền đồ của mình

Y Lâm Na sửng sốt. Đúng vậy, Phó Vân Tịch cho Hàn Nhạn sự khó chịu lớn như vậy trong lễ cập kê. Nếu đổi thành mình thì nhất định là trong lòng vô cùng căm ghét Phó Vân Tịch, thề phải trả thù. Nhưng... Một khi đổi thành trên người Hàn Nhạn thì nàng ta lại không thể tin. Bởi vì nếu Hàn Nhạn cũng đều thừa nhận là Phó Vân Tịch đã chết, vậy tất cả thật sự không còn chút hy vọng nào. Nàng ta bỗng cười lạnh hai tiếng: "Sao ngươi có thể không sao? Hắn yêu ngươi như vậy, vì ngươi mà ngay cả tính mạnh mình cũng không cần. Hắn đã chết, ngươi thậm chí ngay cả nước mắt cũng không rơi một giọt. Trang Hàn Nhạn, lòng dạ ngươi thật ác độc!"

"Lời này của công chúa sai rồi," Hàn Nhạn nhìn nàng ta, ánh mắt lạnh lẽo: "Trên đời này, mối quan hệ giữa người với người luôn là qua lại. Ta vướng mắc với vương gia, ngay từ ngày ta chuyển ra khỏi Huyền Thanh vương phủ đã chấm dứt. Vì vậy, vương gia với ta mà nói chỉ là một người xa lạ. Trên thế gian này, mỗi ngày người xa lạ chết đi đếm không xuể, nếu ta đều vì thế mà đau lòng khóc lóc, chẳng phải là không thể tưởng tượng nổi sao?" Nàng mỉm cười: "Ta khác công chúa. Có lẽ công chúa lương thiện ngây thơ," Giọng nàng dường như có chút giễu cợt: "Nhưng từ trước tới nay Hàn Nhạn luôn tâm địa sắt đá, cho nên lời chất vấn vì sao Hàn Nhạn không đổ lỗi của công chúa, thứ cho Hàn Nhạn không phụng bồi." Dứt lời, nàng xoay người, bỗng như nhớ tới điều gì đó, nói với Y Lâm Na: "Có điều nếu công chúa nghi ngờ có phải vương gia chết thật không, đừng ngại chờ xem Hoàng thượngphản ứng thế nào. Nếu Hoàng thượngcũng ban hành chiếu lệnh thì nhất định là sự thật, quân vô hí ngôn." Lần này nói xong mới đi vào phòng, đóng cửa đánh "cạch" một tiếng.

Y Lâm Na giật mình trong chốc lát, chợt phản ứng kịp, định bước lên đập cửa tranh cãi, liền bị một thị nữ bên cạnh sợ hãi mà kéo lại. Hình như thị nữ này là tâm phúc của Y Lâm Na. Nàng ta khẽ nói: "Công chúa điện hạ, đồng tử của Trang Hàn Nhạn đỏ."

Đồng tử đỏ? Y Lâm Na dừng một chút, nhớ tới giọng điệu không chút gợn sóng của Hàn Nhạn. Đúmg là dường như hơi khác với ngày thường. Đồng tử đỏ, chẳng lẽ là nàng ta đã khóc? Từ trước tới nay Trang Hàn Nhạn này hiếu thắng, lúc đối mặt với người khác cũng luôn như vậy. Luôn khiến người ta đoán không ra trong lòng nàng đang nghĩ gì, cũng sẽ không thể hiện cảm xúc trên mặt. Chẳng lẽ nàng đã biết tin Phó Vân Tịch chết thật, trong lòng buồn rầu, lại không muốn bị người khác nhận ra nên mới giả vờ chẳng hề để ý ngoài mặt? Nói vậy, hình như cũng phù hợp với tính cách của nàng. Nhưng...Chính vì điều này, Y Lâm Na mới hết hy vọng thật sự. Dáng vẻ của Hàn Nhạn căn bản chính là cho thấy Phó Vân Tịch đã chết thật. Một chút hy vọng đã không còn, mình tận mắt thấy, tận tai nghe, cũng đều là tin người chết thật. Nhưng còn ngây thơ cho rằng Phó Vân Tịch không chết. Bây giờ ngay cả mình cũng không tự lừa mình được nữa rồi.

Nghĩ tới chuyện ngàn dặm xa xôi theo Phó Vân Tịch tới Đại Tông, còn chưa từng cảm nhận được sự dịu dàng của hắn, hắn lại thình lình biến mất khỏi thế giới này, không còn Phó Vân Tịch nữa. Bất kể là mỹ thiếu niên tư thế oai hùng phấn chấn bừng bừng, hay là thanh nhiên lạnh lùng lạnh nhạt hôm nay, đều không thuộc về thảo nguyên Tây Nhung. Nàng lập tức xụi lơ trên đất, tựa như bị rút đi tất cả sức mạnh, bỗng che kín mặt, khóc òa lên hu hu.

Vệ vương phủ.

Vệ vương phủ hôm nay vô cùng náo nhiệt. Trên mặt hạ nhân đa số đều chứa ý cười, đơn giản là vì Huyền Thanh vương của Đại Tông qua đời. Vệ vương và Huyền Thanh vương luôn bất hòa, đây là điều tất cả mọi người đều biết. Hôm nay Huyền Thanh vương bệnh chết, với Vệ vương mà nói đương nhiên là chuyện vui lớn như trời. Nước lên thì thuyền lên, tự nhiên bọn hạ nhân Vệ vương phủ cũng lòng tràn đầy vui vẻ. Thỉnh thoảng có mấy tiểu nhnha hoàn đang trong độ tuổi đẹp nhất của đời người, trên mặt mang theo chút buồn rầu, đó là thương xót cho sự qua đời của Phó Vân Tịch phong hoa tuyệt đại này trong lòng.

Trong chỗ ở của nữ quyến Vệ vương phủ có một hậu viện, tận bên trong viện có một căn phòng tối thui. Phòng này xộc xệch dựa vào tường viện, xung quanh đều là vết bẩn và những thứ linh tinh, nhìn sẽ khiến người ta cảm thấy trong lòng không yên. Có một hạ nhân xách theo một cái giỏ, đi thẳng tới viện, móc chìa khóa ra, mở cửa "kẹt" một tiếng, lập tức một mùi thúi thúi chua chua đập vào mặt. Hạ nhân này là một thị nữ trung niên gầy đét, ngửi thấy mùi này thì không kiềm được mà nhíu mày, đặt mạnh cái giỏ trong tay lên bàn, làm bay lên một đám bụi.

Trong phòng tối om, một lát sau, có tiếng sột sột soạt soạt vang lên, một chút ánh sáng mặt trời chiếu vào từ bên ngoài khiến người ta có thể nhìn thấy một người dơ dáy bẩn thỉu bò dậy từ trên giường. Thị nữ lui lại một bước, dường như là ghét mùi thúi trên người người này. Người nọ đi thẳng tới bên cạnh bàn, vươn bàn tay gầy đét mở cái giỏ ra, mùi thơm của thức ăn nhẹ nhàng lan ra.

"Đây là..." Trong giọng nói khàn khàn dường như lộ ra vài phần vui mừng, ngay cả ánh mắt cũng sáng lên.

"Huyền Thanh vương bệnh chết, Thế tử gia dặn dò hôm nay tất cả mọi người trong phủ được thêm thức ăn." Thị nữ này giải thích một cách không kiên nhẫn: "Có lợi cho ngươi đó, ăn nhanh đi."

Huyền Thanh vương? Người nọ hơi sửng sốt, chợt kích động mà ho khan vài tiếng, nắm chặt lấy tay thị nữ kia: "Huyền Thanh vương chết rồi?"

Thị nữ hoảng sợ, tay vỗ "bốp" lên mặt người nọ, vùng vẫy giãy ra: "Đúng vậy. Sao thế?" Bà hơi sợ mà nhìn người nọ, lại thấy người đó chợt ngửa mặt lên trời cười to, nói: "Trang Hàn Nhạn, Phó Vân Tịch, các ngươi cũng có ngày hôm nay, ha ha ha ha ha!" Bà ta cười điên cuồng, dưới ánh mặt trời lờ mờ, gương mặt đó gầy đét khô quắt như bà lão bốn mươi tuổi, nhưng có thể lờ mờ nhìn ra dáng vẻ không tồi trước kia.

Rõ ràng chính là Trang Ngữ Sơn.

Thị nữ không biết xảy ra chuyện gì, liền hơi cảnh giác mà trốn tới cạnh cửa, chỉ sợ người này lại bỗng làm chuyện điên rồ. Nhưng bà ta lại thấy Trang Ngữ Sơn từ từ cúi đầu xuống trong bóng tối, dường như là lâm vào hồi ức vô biên.

Huyền Thanh vương, Trang Hàn Nhạn, hình như đã lâu hai cái tên này không xuất hiện trong tai Trang Ngữ Sơn rồi. Nếu không phải hôm nay thị nữ này nói ra một câu thì thậm chí Trang Ngữ Sơn còn cho rằng căn bản người tên Trang Hàn Nhạn này không từng tồn tại. Dường như chẳng qua mình chỉ mơ một giấc mơ về tất cả mọi chuyện ở Trang phủ mà thôi. Nàng ta bị giam trong căn phòng nhỏ tối tăm này, sống cuộc sống ngăn cách với nhân thế đã suốt một năm rồi.

Một năm có thể xảy ra rất nhiều chuyện. Ví dụ như địa vị càng ngày càng lên cao của nàng ta trong Vệ vương phủ, rốt cuộc bị Vệ Thế tử phi Lý Giai Kỳ thế chỗ. Ví dụ như đã một năm Vệ Như Phong không hề gặp nàng ta một lần. Ví dụ như con trai của mình cũng đã sắp không phải là con của mình nữa. Ví dụ như...Nàng ta trở thành người còn đê tiện hơn một hạ nhân trong Vệ vương phủ.

Người thay đổi tất cả chuyện này chỉ có mình Lý Giai Kỳ.

Sau khi Lý Giai Kỳ qua cửa, chiếm vị trí chính thê của Vệ Như Phong, sống hoành hành ngang ngược. Ban đầu lúcTrang Ngữ Sơn còn là một nữ tử đợi gả, tiếp xúc với Lý Giai Kỳ, cũng biết nữ tử lá ngọc cành vàng được chiều chuộng không dễ đối phó. Có điều khi đó Trang Ngữ Sơn càng có khuynh hướng lợi dụng Lý Giai Kỳ. Bởi vì tuy Lý Giai Kỳ bá đạo nhưng cũng không có đầu óc. Liên kết với nàng ta đối phó Hàn Nhạn, có thể giảm bớt rất nhiều chuyện. Nhưng khi người hoành hành ngang ngược lại không có đầu óc này thành người đối địch với mình, giẫm lên người mình thì Trang Ngữ Sơn đã cảm thấy không bình thường.

Lòng ghen tỵ của Lý Giai Kỳ vô cùng nặng, nhất là lúc vừa vào cửa, gần như ngày nào cũng bá chiếm Vệ Như Phong, căn bản không để Trang Ngữ Sơn có cơ hội tới gần hắn. Tuy Trang Ngữ Sơn không thích Vệ Như Phong nhưng hắn là chỗ dựa cho nàng ta đi lên. Thân là nữ nhân trong hậu viện, một khi mất đi sự cưng chiều của nam nhân thì nửa bước khó đi. Trang Ngữ Sơn liền tìm đủ mọi cách tới gần Vệ Như Phong. Sau khi bị Lý Giai Kỳ nhìn thấy thì càng không vui, chiến tranh của hai người bắt đầu thăng cấp.

Không bao lâu sau, Lý Giai Kỳ đã mang thai. Trang Ngữ Sơn cũng đồng thời phát hiện mình mang thai. Nàng ta hoang mang không thôi, không dám nói cho ai khác biết. Mình và Lý Giai Kỳ cùng có con, thế nào mọi người cũng yêu thương con của Lý Giai Kỳ, mà khi con của mình ra đời thì cũng là con vợ lẽ. Con trai của Lý Giai Kỳ là con trai trưởng. Con trai trưởng và con vợ lẽ khác nhau, nàng ta biết rõ. Nàng ta hận Trang Hàn Nhạn cũng bởi vì Hàn Nhạn có thân phận đích nữ. Sao có thể để cho con mình đi theo vết xe đổ được?

Trang Ngữ Sơn liền nghĩ cách hại Lý Giai Kỳ sảy thai.

Thật ra thủ đoạn của nàng ta khá cao minh, theo hai tỷ muội mưa dầm thấm đất, tuy nhiều lần thua trong tay Hàn Nhạn, đó là bởi vì Hàn Nhạn sống lại một đời. Đặt ở chỗ khác, Trang Ngữ Sơn cũng được coi là một cao thủ trạch đấu. Đầu óc Lý Giai Kỳ ngu xuẩn, đương nhiên không nghi ngờ tới mình, Trang Ngữ Sơn nghĩ vậy.

Lý Giai Kỳ không đủ thông minh nhưng Trang Ngữ Sơn ngàn không nên chơi thứ không thể chơi, không nên đánh giá thấp thế lực sau lưng Lý Giai Kỳ. Con gái của Hữu tướng, sao có thể là đèn đã cạn dầu. Không lâu sau, chuyện Trang Ngữ Sơn hại Lý Giai Kỳ sảy thai liền lộ ra. Hữu tướng giận dữ, định giết Trang Ngữ Sơn để đền mạng cho cháu ngoại mình. Lúc đó Trang Ngữ Sơn mới nhận ra tính chất nghiêm trọng của chuyện này. Nàng ta xin Trang Sĩ Dương giúp đỡ. Trang Sĩ Dương thương yêu mình nhất. Nhưng bây giờ ông ta chỉ là một quan ngũ phẩm nho nhỏ, Trang Ngữ Sơn phạm phải sai lầm lớn, chọc giận Hữu tướng, ông ta tức giận còn không kịp, bỏ lại một câu "Nữ tử này không liên quan gì tới ta, mặc cho Hữu tướng đại nhân xử lý." Liền rời đi ngay. Khoảnh khắc đó, Trang Ngữ Sơn mới cảm thấy tuyệt vọng.

Ngày trước, lúc Trang Ngữ Sơn thấy Trang Sĩ Dương tuyệt tình với Hàn Nhạn, chỉ vui sướng khi người gặp họa. Nhưng bây giờ nàng ta mới hiểu được, lúc đó tại sao Trang Sĩ Dương đối xử với Hàn Nhạn thế nào thì sau này sẽ đối xử với mình như vậy. Ông ta là người trong mắt chỉ có quyền lực, tất cả người cản trở đường làm quan của ông ta, cho dù là máu mủ ruột rà cũng có thể đá văng một cước không lưu tình. Nàng ta hiểu ra thì đã quá muộn.

Không ai có thể giúp được Trang Ngữ Sơn. Chu thị trong tù, đại Chu thị đã sớm chết rồi, nàng ta không có ai có thể nhờ giúp đỡ. Nhưng bởi vì cái thai trong bụng nên Vệ Như Phong bằng lòng tha cho nàng ta một mạng. Sau khi sinh con thì liền bị nhốt trong căn phòng tối om này, ngày ngày không gặp được người. Đứa trẻ được Lý Giai Kỳ nuôi bên cạnh, con của mình lại gọi người khác là "mẫu thân", đáng sợ hơn là Trang Ngữ Sơn biết, Lý Giai Kỳ sẽ không đối xử thật lòng với con của mình.

Nửa đời sau của nàng ta thật không có gì có thể trông cậy vào. Chỉ có một tin tức đột ngột khiến nàng ta tạm thời thoải mái một lần.

Chapter
1 Chương 1: Tiệc mừng đoạt mệnh
2 Chương 2: Bất ngờ sống lại
3 Chương 3: Tỷ đệ tình thâm
4 Chương 4: Kế mẫu gây khó dễ
5 Chương 5: Lần đầu tiên giao chiến
6 Chương 6: Trêu chọc Hách Liên Dục
7 Chương 7: Bái sư Trạng Nguyên
8 Chương 8: Gặp lại Thế tử
9 Chương 9: Trai cò tranh nhau
10 Chương 10: Gần gũi thứ tỷ
11 Chương 11: Bắt đầu sắp xếp kế hoạch
12 Chương 12: Kết thành đồng minh
13 Chương 13: Kinh Thành thủ phủ
14 Chương 14: Trân bảo có độc
15 Chương 15: Dụng tâm hiểm ác
16 Chương 16: Lục đục đấu đá
17 Chương 17: Biến cố lan tràn
18 Chương 18: Hình nhân thế mạng
19 Chương 19: Bình yên trước sóng gió
20 Chương 20: Dạ yến (1) trong cung
21 Chương 21: Cảnh cáo nho nhỏ
22 Chương 22: Chuyện chỉ có hai
23 Chương 23: Nữ nhi Đặng gia
24 Chương 24: Đạp tuyết tìm mai
25 Chương 25: Đóa hoa của Lý gia
26 Chương 26: Tiếp xúc thân mật
27 Chương 27: Kỹ thuật diễn kịch còn kém cỏi
28 Chương 28: Xu nịnh thúc ngựa
29 Chương 29: Người tài giỏi tuấn kiệt trong kinh thành
30 Chương 30: Thì ra là hắn
31 Chương 31: Kết hợp lại gây khó khăn
32 Chương 32: Gặp chiêu phá chiêu
33 Chương 33: Âm thầm bắt nạt
34 Chương 34: Trả lại cho ngươi một cái tát
35 Chương 35: Mỉa mai Thái Tử
36 Chương 36: Oan gia ngõ hẹp
37 Chương 37: Công chúa Vân Nghê
38 Chương 38: Vũ điệu lớn mừng thắng lợi
39 Chương 39: Cố ý làm chuyện xấu
40 Chương 40: Âm mưu khiêu khích
41 Chương 41: Tặng cho một sự vui mừng "kinh hãi"
42 Chương 42: Chuyển bại thành thắng
43 Chương 43: Ban thưởng nhiều hơn
44 Chương 44: Cố ý xa cách
45 Chương 45: Được người nào đó giải vây
46 Chương 46: Giáo viên cô cô
47 Chương 47: Sư phụ là sát thủ
48 Chương 48: Gấp không thể chờ
49 Chương 49: Châm ngòi ly gián
50 Chương 50: Giả vờ có thai
51 Chương 51: Đi lên chùa trên núi
52 Chương 52: Thay mận đổi đào
53 Chương 53: Chuyện ngoài ý muốn
54 Chương 54: Bảo vệ tiểu thư
55 Chương 55: Tương kế tựu kế
56 Chương 56: Xoay ngược một trận chiến
57 Chương 57: Cùng nhau ngắm pháo hoa
58 Chương 58: Thế tử cầu hôn
59 Chương 59: Hủy trong sạch của nàng
60 Chương 60: Không bằng ngươi gả cho ta
61 Chương 61: Trời xui đất khiến
62 Chương 62: Tính toán
63 Chương 63: Ai là phu quân
64 Chương 64: Mãi mãi không làm thiếp
65 Chương 65: Không phải đoạn tụ
66 Chương 66: Cầu hôn dưới triều đình
67 Chương 67: Câu đố về thân thế
68 Chương 68: Thế lực sau lưng
69 Chương 69: Thích khách giữa khuê phòng
70 Chương 70: Vương gia ghen
71 Chương 71: Tình cảm thiếu niên
72 Chương 72: A Bích chết
73 Chương 73: Khăn tay Tứ Xuyên của Đường Môn
74 Chương 74: Công chúa Tây Nhung
75 Chương 75: Lời tâm tình buồn nôn
76 Chương 76: Tỷ đệ phản bội
77 Chương 77: Hồng Môn Yến
78 Chương 78: Thân trúng độc xuân
79 Chương 79: Dạy nàng hôn môi
80 Chương 80: Làm loạn hậu cung
81 Chương 81: Cắt đứt hoàn toàn
82 Chương 82: Cút ra khỏi vương phủ
83 Chương 83: Chuyện phong nhã của hoàng gia
84 Chương 84: Thái Hậu chống chiêu
85 Chương 85: Hoàng Thượng triệu kiến
86 Chương 86: Tấm thân xử nữ
87 Chương 87: Thượng phương bảo kiếm
88 Chương 88: Quý phi chết thảm
89 Chương 89: Trút giận vì nàng
90 Chương 90: Bái tế đẫm máu
91 Chương 91: Một mũi tên trúng hai con nhạn
92 Chương 92: Chiến đấu một mình
93 Chương 93: Chợt hiểu tấm lòng
94 Chương 94: Thái tử ban thưởng
95 Chương 95: Âm thầm tương trợ
96 Chương 96: Trở lại Trang phủ
97 Chương 97: Đồng minh vỡ tan
98 Chương 98: Bí ẩn nặng nề
99 Chương 99: Mua chuộc nha hoàn
100 Chương 100: Lòng hư vinh
101 Chương 101: Di nương sảy thai
102 Chương 102: Đạo trưởng Tĩnh Hư
103 Chương 103: Khắc cha khắc chồng
104 Chương 104: Một cách trốn khác
105 Chương 105: Là ai nói bậy
106 Chương 106: Không sảy thai
107 Chương 107: Bài học kinh nghiệm xương máu
108 Chương 108: Phải xuất chinh
109 Chương 109: Chờ ta trở lại
110 Chương 110: Ngày cập kê
111 Chương 111: Vương phi của chàng
112 Chương 112: Ở lại vương phủ
113 Chương 113: Gặp Trác Thất
114 Chương 114: Nhờ Dương Kỳ giúp đỡ
115 Chương 115: Ngươi lo lắng cho ta
116 Chương 116: Đưa hắn trở về
117 Chương 117: Ở cùng một đêm
118 Chương 118: Bắt đầu phản kích
119 Chương 119: Bị phát hiện
120 Chương 120: Bắt ngươi khai đao
121 Chương 121: Ta phải trở về
122 Chương 122: Rời khỏi vương phủ
123 Chương 123: Điều tra lần nữa
124 Chương 124: Tiểu Kiều của Đường Môn
125 Chương 125: Trực giác của nàng
126 Chương 126: Ngõ tối kinh hồn
127 Chương 127: Quân muốn thần tử
128 Chương 128: Bệnh nguy kịch
129 Chương 129: Sấm sét giữa trời quang
130 Chương 130: Chàng không có cách nào
131 Chương 131: Thân thế phức tạp
132 Chương 132: Gặp lại cố nhân
133 Chương 133: Làm giao dịch
134 Chương 134: Rõ ràng chân tướng
135 Chương 135: Chỉ cần chàng
136 Chương 136: Cùng quân gặp lại
137 Chương 137: Lá ngọc cành vàng
138 Chương 138: Vĩnh viễn không tuyệt vọng
139 Chương 139: Chợt truyền ra tin người đã chết
140 Chương 140: Tiền đồ của mình
141 Chương 141: Mạo hiểm bức vua thoái vị
142 Chương 142: Một mẻ bắt gọn
143 Chương 143: Thân phận của Đường Môn
144 Chương 144: Đại kết cục
145 Chương 145: Ngoại truyện: trăm năm hảo hợp
Chapter

Updated 145 Episodes

1
Chương 1: Tiệc mừng đoạt mệnh
2
Chương 2: Bất ngờ sống lại
3
Chương 3: Tỷ đệ tình thâm
4
Chương 4: Kế mẫu gây khó dễ
5
Chương 5: Lần đầu tiên giao chiến
6
Chương 6: Trêu chọc Hách Liên Dục
7
Chương 7: Bái sư Trạng Nguyên
8
Chương 8: Gặp lại Thế tử
9
Chương 9: Trai cò tranh nhau
10
Chương 10: Gần gũi thứ tỷ
11
Chương 11: Bắt đầu sắp xếp kế hoạch
12
Chương 12: Kết thành đồng minh
13
Chương 13: Kinh Thành thủ phủ
14
Chương 14: Trân bảo có độc
15
Chương 15: Dụng tâm hiểm ác
16
Chương 16: Lục đục đấu đá
17
Chương 17: Biến cố lan tràn
18
Chương 18: Hình nhân thế mạng
19
Chương 19: Bình yên trước sóng gió
20
Chương 20: Dạ yến (1) trong cung
21
Chương 21: Cảnh cáo nho nhỏ
22
Chương 22: Chuyện chỉ có hai
23
Chương 23: Nữ nhi Đặng gia
24
Chương 24: Đạp tuyết tìm mai
25
Chương 25: Đóa hoa của Lý gia
26
Chương 26: Tiếp xúc thân mật
27
Chương 27: Kỹ thuật diễn kịch còn kém cỏi
28
Chương 28: Xu nịnh thúc ngựa
29
Chương 29: Người tài giỏi tuấn kiệt trong kinh thành
30
Chương 30: Thì ra là hắn
31
Chương 31: Kết hợp lại gây khó khăn
32
Chương 32: Gặp chiêu phá chiêu
33
Chương 33: Âm thầm bắt nạt
34
Chương 34: Trả lại cho ngươi một cái tát
35
Chương 35: Mỉa mai Thái Tử
36
Chương 36: Oan gia ngõ hẹp
37
Chương 37: Công chúa Vân Nghê
38
Chương 38: Vũ điệu lớn mừng thắng lợi
39
Chương 39: Cố ý làm chuyện xấu
40
Chương 40: Âm mưu khiêu khích
41
Chương 41: Tặng cho một sự vui mừng "kinh hãi"
42
Chương 42: Chuyển bại thành thắng
43
Chương 43: Ban thưởng nhiều hơn
44
Chương 44: Cố ý xa cách
45
Chương 45: Được người nào đó giải vây
46
Chương 46: Giáo viên cô cô
47
Chương 47: Sư phụ là sát thủ
48
Chương 48: Gấp không thể chờ
49
Chương 49: Châm ngòi ly gián
50
Chương 50: Giả vờ có thai
51
Chương 51: Đi lên chùa trên núi
52
Chương 52: Thay mận đổi đào
53
Chương 53: Chuyện ngoài ý muốn
54
Chương 54: Bảo vệ tiểu thư
55
Chương 55: Tương kế tựu kế
56
Chương 56: Xoay ngược một trận chiến
57
Chương 57: Cùng nhau ngắm pháo hoa
58
Chương 58: Thế tử cầu hôn
59
Chương 59: Hủy trong sạch của nàng
60
Chương 60: Không bằng ngươi gả cho ta
61
Chương 61: Trời xui đất khiến
62
Chương 62: Tính toán
63
Chương 63: Ai là phu quân
64
Chương 64: Mãi mãi không làm thiếp
65
Chương 65: Không phải đoạn tụ
66
Chương 66: Cầu hôn dưới triều đình
67
Chương 67: Câu đố về thân thế
68
Chương 68: Thế lực sau lưng
69
Chương 69: Thích khách giữa khuê phòng
70
Chương 70: Vương gia ghen
71
Chương 71: Tình cảm thiếu niên
72
Chương 72: A Bích chết
73
Chương 73: Khăn tay Tứ Xuyên của Đường Môn
74
Chương 74: Công chúa Tây Nhung
75
Chương 75: Lời tâm tình buồn nôn
76
Chương 76: Tỷ đệ phản bội
77
Chương 77: Hồng Môn Yến
78
Chương 78: Thân trúng độc xuân
79
Chương 79: Dạy nàng hôn môi
80
Chương 80: Làm loạn hậu cung
81
Chương 81: Cắt đứt hoàn toàn
82
Chương 82: Cút ra khỏi vương phủ
83
Chương 83: Chuyện phong nhã của hoàng gia
84
Chương 84: Thái Hậu chống chiêu
85
Chương 85: Hoàng Thượng triệu kiến
86
Chương 86: Tấm thân xử nữ
87
Chương 87: Thượng phương bảo kiếm
88
Chương 88: Quý phi chết thảm
89
Chương 89: Trút giận vì nàng
90
Chương 90: Bái tế đẫm máu
91
Chương 91: Một mũi tên trúng hai con nhạn
92
Chương 92: Chiến đấu một mình
93
Chương 93: Chợt hiểu tấm lòng
94
Chương 94: Thái tử ban thưởng
95
Chương 95: Âm thầm tương trợ
96
Chương 96: Trở lại Trang phủ
97
Chương 97: Đồng minh vỡ tan
98
Chương 98: Bí ẩn nặng nề
99
Chương 99: Mua chuộc nha hoàn
100
Chương 100: Lòng hư vinh
101
Chương 101: Di nương sảy thai
102
Chương 102: Đạo trưởng Tĩnh Hư
103
Chương 103: Khắc cha khắc chồng
104
Chương 104: Một cách trốn khác
105
Chương 105: Là ai nói bậy
106
Chương 106: Không sảy thai
107
Chương 107: Bài học kinh nghiệm xương máu
108
Chương 108: Phải xuất chinh
109
Chương 109: Chờ ta trở lại
110
Chương 110: Ngày cập kê
111
Chương 111: Vương phi của chàng
112
Chương 112: Ở lại vương phủ
113
Chương 113: Gặp Trác Thất
114
Chương 114: Nhờ Dương Kỳ giúp đỡ
115
Chương 115: Ngươi lo lắng cho ta
116
Chương 116: Đưa hắn trở về
117
Chương 117: Ở cùng một đêm
118
Chương 118: Bắt đầu phản kích
119
Chương 119: Bị phát hiện
120
Chương 120: Bắt ngươi khai đao
121
Chương 121: Ta phải trở về
122
Chương 122: Rời khỏi vương phủ
123
Chương 123: Điều tra lần nữa
124
Chương 124: Tiểu Kiều của Đường Môn
125
Chương 125: Trực giác của nàng
126
Chương 126: Ngõ tối kinh hồn
127
Chương 127: Quân muốn thần tử
128
Chương 128: Bệnh nguy kịch
129
Chương 129: Sấm sét giữa trời quang
130
Chương 130: Chàng không có cách nào
131
Chương 131: Thân thế phức tạp
132
Chương 132: Gặp lại cố nhân
133
Chương 133: Làm giao dịch
134
Chương 134: Rõ ràng chân tướng
135
Chương 135: Chỉ cần chàng
136
Chương 136: Cùng quân gặp lại
137
Chương 137: Lá ngọc cành vàng
138
Chương 138: Vĩnh viễn không tuyệt vọng
139
Chương 139: Chợt truyền ra tin người đã chết
140
Chương 140: Tiền đồ của mình
141
Chương 141: Mạo hiểm bức vua thoái vị
142
Chương 142: Một mẻ bắt gọn
143
Chương 143: Thân phận của Đường Môn
144
Chương 144: Đại kết cục
145
Chương 145: Ngoại truyện: trăm năm hảo hợp