Chương 137: Lá ngọc cành vàng

Người trong phòng đều sửng sốt, giống như là không ngờ Hàn Nhạn sẽ tới. Phó Vân Tịch khẽ nhíu mày, liếc mắt về phía thị vệ giữ cửa, lại thấy mấy thị vệ kia đồng thời khom gối quỳ xuống: "Thuộc hạ tự nguyện chịu phạt."

Những người này đều là thân tín của Phó Vân Tịch, tuy không rõ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với hắn nhưng sự ăn ý trong việc làm chủ tớ nhiều năm khiến họ biết bây giờ Phó Vân Tịch gặp phải phiền phức. Công chúa Tây Nhung kia căn bản chưa từng được vương gia để trong lòng. Nhưng Hàn Nhạn, nếu nàng xuất hiện trước mặt vương gia, vậy thì dù bọn họ chịu trừng phạt về tội không làm tròn bổn phận thì cũng cam tâm tình nguyện.

Phó Vân Tịch vung tay lên: "Đi xuống đi." Mấy thị vệ liền lui xuống.

May mà bây giờ Y Lâm Na không ở đây, không nhìn thấy một màn này. Nếu nàng ta thấy thì chắc chắn lại nổi trận lôi đình. Thái độ của những người này với Hàn Nhạn hoàn toàn khác với nàng ta. Nhưng rõ ràng nàng ta mới là nữ chủ nhân của vương phủ. Những người khác trong phòng đều nghe được câu này của Hàn Nhạn. Thành Lỗi nghi ngờ mà hỏi: "Ngai vàng?"

Nếu nói những thứ khác còn có thể hiểu được thì Thành Lỗi tuyệt đối không hiểu Phó Vân Tịch nợ Hàn Nhạn ngai vàng nghĩa là gì. Hắn nhìn về phía Phó Vân Tịch: "Lời này nghĩa là gì?"

Đương nhiên Phó Vân Tịch không trả lời hắn, chỉ nói với Ngô thái y: "Ông nói?"

Ngô thái y ho nhẹ một tiếng, nói: "Vương gia, người cũng biết tiểu vương phi đa mưu túc trí, sao lão phu có thể là đối thủ của nàng. Lão phu cũng là không có cách nào..."

"Huynh không trả lời ta à?" Hàn Nhạn nhìn Phó Vân Tịch: "Nếu không thì ta thay ông ta trả lời nhé? Hoàng huynh bệ hạ của huynh bởi vì biết ta là con gái của Đông hầu vương nên mới hạ lệnh đuổi giết ta. Cho dù ngài ấy biết rõ Thái hậu tiêu diệt cả nhà Đông hầu vương vì giữ ngai vàng cho mình, cũng không tiếc giết ta để diệt trừ hậu họa."

Trước kia toàn bộ phủ Đông hầu vương bị diệt khẩu, cũng không phải là giang hồ trả thù như trong lời đồn, mà là một chuyện đã có âm mưu. Lão Đông hầu vương cùng tiên hoàng gầy dựng giang sơn, hai người mỗi người có một nửa công lao. Ban đầu đã nói là lão Đông hầu vương làm Hoàng đế, nhưng cuối cùng Hoàng thượng vào kinh thành trước, liền thuận nước đẩy thuyền mà làm hoàng đế. Tiên Hoàng vẫn canh cánh trong lòng chuyện mình chiếm ngai vàng của bằng hữu, cũng đều vô cùng rộng lượng với một nhà lão Đông hầu vương. Cho nên tuy năm đó Đông hầu vương kiêu ngạo, thường bị người ta viết tấu chương tố tội trước mặt Hoàng thượng , cuối cùng lại không sao. Đó là tiên hoàng đền bù cho một nhà Đông hầu vương.

Tới lúc tiên hoàng về già thì càng ngày càng áy náy với lão đông hầu vương. Vì vậy viết di chiếu trước, muốn truyền ngai vàng cho Đông hầu vương. Ông muốn đem ngai vàng vật về chủ cũ, nhưng chuyện này lại bị Thái hậu biết được.

Đương nhiên Thái hậu không bằng lòng. Nếu một nhà Đông hầu vương trở thành hoàng tộc thì tất cả những gì mình có sẽ biến mất. Vì vậy và dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm tới cùng, mua chuộc người trong giang hồ diệt khẩu cả nhà Đông hầu vương. Những người bà ta mời đều là người không ngay thẳng trong giang hồ, thủ đoạn vô cùng độc ác tàn nhẫn. Già trẻ nhà Đông hầu vương không một ai may mắn thoát khỏi. Sau khi xảy ra chuyện Đông hầy vương, tiên hoàng đoán được là Thái hậu động tay chân nhưng khổ cái là không có chứng cứ. Lúc này trên đường phố bắt đầu truyền ra tin Đông hầu vương chết là do Hoàng thượng bất mãn ông công cao hơn chủ, mới bí mật ban cho cái chết. Tuy lời đồn này chỉ là tin đồn vô căn cứ nhưng trong khoảng thời gian ngắn có rất nhiều người lại tin. Đây với một quốc gia mà nói là chuyện không tốt, thậm chí sẽ tạo thành rối ren bất ổn cho quốc gia. Hoàng thượng liền hạ khẩu dụ không cho người nào trong Đại Tông bàn bạc chuyện Đông hầu vương, một khi phát hiện thì giết không cần hỏi. Chính sách tàn bạo như vậy cũng có tác dụng của nó. Nhưng mỗi khi Hoàng thượng nghĩ tới một nhà bạn thân chết thảm thì không thể quên được, không chịu được nên băng hà. Sau đó Hoàng thượng bây giờ đăng cơ kế vị.

Đây là lần đầu tiên Ngô thái y và Thành Lỗi nghe thấy cách nói này. Bọn họ trợn mắt há hốc miệng một lát. Dù sao cũng là người từ hoàng cung ra, tuy không rõ lắm cụ thể là xảy ra chuyện gì nhưng vẫn có thể đoán được vài phần. Nhưng nghe lời Hàn Nhạn nói ra thì có phải là nàng mới là hoàng tộc thật sự, còn Phó Vân Tịch không phải?

Phó Vân Tịch nhìn Hàn Nhạn: "Nàng biết được từ đâu?"

Hàn Nhạn nói: "Điều huynh nên nói là phải hay không?"

Thái độ của nàng rất cương quyết, gần như là tra hỏi. Nhưng ngược lại với thái độ cương quyết là vẻ mặt của nàng có vẻ vô cùng tự nhiên, như thể việc mình đang bàn bạc chỉ là chuyện nhỏ như hôm nay nên ăn gì hoặc đi đâu, căn bản không đáng để trong lòng.

Phó Vân Tịch im lặng một lúc: "Phải."

Hàn Nhạn đi thẳng tới, ngồi xuồng bên cạnh hắn. Giường rất êm, vẻ mặt Phó Vân Tịch lạnh nhạt, ánh mắt rơi vào trên người Hàn Nhạn dường như lại trở nên hờ hững. Nhưng ngay sau đó, tay Hàn Nhạn cầm một lọn tóc đen của hắn lên, nhìn một cách chăm chú. Hắn hơi mất tự nhiên mà quay đầu đi nhưng Hàn Nhạn lại túm một góc áo hắn, kéo hắn lại gần hơn, hơi thở hai người gần nhau trong chớp mắt. Hàn Nhạn hít một hơi thật sâu.

Mái tóc vốn đen nhánh đã hơi trắng, tựa như một tầng sương thật mỏng kết lại, che lên mái tóc đen, nhìn vô cùng chướng mắt. Đó là tóc của Phó Vân Tịch. Hàn độc đã phát triển tới mức này rồi sao? Dù cho cách rất gần cũng không cảm giác được chút ấm áp nào trên người Phó Vân Tịch. Vòng ôm đã từng mang theo sự ấm áp nhàn nhạt nay đã không còn. Hàn Nhạn ngồi bên cạnh hắn tựa như chạm tới một pho tượng được điêu khắc từ tuyết.

"Tiểu tẩu tử." Là Thành Lỗi nói: "Có phải tẩu có cách gì không?"

Trong lòng Thành Lỗi, Hàn Nhạn không gì không làm được. Rất nhiều người trong kinh thành biết chuyện của nàng. Huống hồ Thành Lỗi với tư cách là bạn tốt của Phó Vân Tịch, từng nghe không ít chuyện của Hàn Nhạn tại Huyền Thanh vương phủ. Hắn biết Hàn Nhạn là người khôn khéo, có rất nhiều cách làm, sở trường là biến cục diện bất lợi cho mình thành có lợi. Kể từ khi Phó Vân Tịch để Y Lâm Na vào ở Huyền Thanh vương phủ, đã rất lâu Thành Lỗi không có tin tức của Hàn Nhạn. Nhưng lúc này Hàn Nhạn thình lình xuất hiện, hơn nữa dường như biết rất nhiều chuyện. Vậy có phải là có nghĩa Hàn Nhạn có cách gì khác?

Hàn Nhạn lắc đầu, muốn nói lại thôi.

"Thông minh." Phó Vân Tịch ngồi bên cạnh lại bỗng nói. Thấy Hàn Nhạn nhìn hắn, khóe môi nhếch lên thành nụ cười nhạt. Thoạt nhìn hắn có vẻ vẫn thảnh thơi như cũ, giống như không có chuyện gì nguy cấp. Hàn Nhạn cảm thấy trong lòng xót xa, nắm lấy tay áo của hắn, nắm thật chặt, mấp máy môi nhưng chỉ nói một chữ "Huynh".

Phó Vân Tịch lẳng lặng ngồi bên cạnh Hàn Nhạn. Nàng biết rõ mọi chuyện nhanh như vậy, thật sự là hơi quá sức tưởng tượng của hắn. Chuyện hoàng huynh đuổi giết Hàn Nhạn, tuy vừa bắt đầu hắn đã đề phòng nhưng vẫn không ngờ Hoàng huynh lại ra tay nhanh như vậy. Hoàng huynh ngồi trên vị trí kia quá lâu, lâu tới nỗi không cho phép bất cứ ai đe dọa tới địa vị của huynh ấy. Một khi biết Hàn Nhạn là nữ nhi của Đông hầu vương, mà Đông hầu vương được tiên hoàng hạ chỉ làm Hoàng đế, liền lập tức hạ sát thủ. Tuy Hàn Nhạn chỉ là một nữ tử, căn bản không thể làm Hoàng thượng . Nhưng một khi thân phận của nàng lộ ra, mọi người sẽ biết vị trí của a Hoàng thượng là danh bất chính ngôn bất thuận. Mọi người sẽ đứng lên phản đối huynh ấy. Đây là chuyện hoàng huynh không thể chịu được. Cho nên dù biết Hàn Nhạn rất đáng thương, cho dù biết có lẽ Hàn Nhạn mới là công chúa thật sự, có lẽ hoàng huynh vẫn sẽ giết nàng. Lấy thân phận của người thống trị mà nhìn thì chuyện này không có gì là không ổn.

Nhưng Phó Vân Tịch lại không thể ngồi yên không để ý tới. Hoàng thượng và Thái hậu đạt được sự ăn ý trong chuyện Hàn Nhạn. Hai người cũng đều không muốn nàng sống. Lúc đầu nha hoàn của Đường Tiểu Kiều - vương phi Đông hầu vương ôm Hàn Nhạn trốn ra khỏi Hầu vương phủ, giao nàng cho Vương thị, nàng dùng thân phận Trang Hàn Nhạn mà sống tại Trang phủ, cũng không ai biết. Thế lực của Thái hậu có bao nhiêu, ít nhất tra ra Hàn Nhạn đang ở kinh thành là chuyện thừa. Nhưng khi biết nàng chính là cá lọt lướt của Đông hầu vương thì nàng cũng không bị thủ tiêu, bởi vì thánh chỉ kia còn chưa tìm được.

Di chiếu tiên hoàng lập Đông hầu vương làm Hoàng thượng đến bây giờ còn chưa được tìm thấy. Thái hậu biết tiên hoàng giao di chiếu cho một người, người kia chậm chạp không xuất hiện, vì vậy Thái hậu muốn dùng Hàn Nhạn để lôi người kia ra. Chỉ cần Hàn Nhạn ở đây thì người kia biết nàng là con gái của Đông hầu vương, nhất định sẽ giao thánh chỉ cho nàng. Nhưng nhiều năm như vậy mà người kia vẫn không xuất hiện.

Thái hậu muốn dứt khoát giết Hàn Nhạn đi nhưng cứ như vậy thì không còn mồi nhử để dụ người kia xuất hiện. Vì vậy bà để Vệ Như Phong cưới nàng. Bởi vì Vệ vương là tâm phúc của Thái hậu, vậy thì đồng nghĩa với việc giám sát tất cả mọi việc của Hàn Nhạn. Nếu nàng có gió thổi bay thì Thái hậu có thể biết ngay lập tức.

Lúc đầu đại Chu thị vào Trang phủ cũng là vì điều tra xem rốt cuộc thánh chỉ này ở đâu. Thái hậu vẫn hơi không tin được Trang Sĩ Dương, sợ ông ta lấy được thánh chỉ thì liền giấu riêng, vậy nên để cho Trương Thái sư đi thăm dò. Trương Thái sư liền để đại Chu thị có quan hệ với Chu thị vào Trang phủ, tiếp cận Trang Sĩ Dương , lấy lý do Chu thị sảy thai mà ở Trang phủ thêm vài ngày, tra xem tung tích thánh chỉ ở đâu cho tốt. Nhưng Trương Thái sư không ngờ chẳng những đại Chu thị không tra được tung tích thánh chỉ mà còn bị phát hiện có gian tình với Trang Sĩ Dương trước mặt mọi người, để ông ta biến thành trò cười của toàn kinh thành.

Việc này phát triển tới mức này, là có nguyên nhân từ rất nhiều năm trước. Ngai vàng củnha Hoàng thượng thật ra là của Đông hầu vương. Hàn Nhạn mới là lá ngọc cành vàng thật. Thái hậu định giết người diệt khẩu, bây giờ âm mưu của bà ta mới nổi lên. Nhưng bây giờ Phó Vân Tịch trúng hàn độc, có lẽ không thể chữa khỏi.

Lông mày nàng nhíu lại thành một cục, cục diện lúc này thật là quá khó giải quyết, tới nỗi có cảm giác không biết làm thế nào. Trong chuyện này Phó Vân Tịch không sai, mình cũng không sai, nhưng nếu thản nhiên mà ở bên nhau như không có gì, lại hơi tế nhị kỳ lạ.

"Nàng biết," Phó Vân Tịch nói: "Nàng định làm gì?"

Hàn Nhạn quay sang nhìn hắn. Còn có thể làm gì? Không thể xông vào hoàng cung bây giờ, cướp lấy ngai vàng được. Nàng không muốn làm như vậy. Nếu có thể duy trì tình trạng hiện nay mới là tốt nhất. Nàng vẫn là nữ tử bình thường không ai biết tới, hắn vẫn là vương gia hoàng gia quyền khuynh ở trong triều đình và ngoài nhân gian.

Chapter
1 Chương 1: Tiệc mừng đoạt mệnh
2 Chương 2: Bất ngờ sống lại
3 Chương 3: Tỷ đệ tình thâm
4 Chương 4: Kế mẫu gây khó dễ
5 Chương 5: Lần đầu tiên giao chiến
6 Chương 6: Trêu chọc Hách Liên Dục
7 Chương 7: Bái sư Trạng Nguyên
8 Chương 8: Gặp lại Thế tử
9 Chương 9: Trai cò tranh nhau
10 Chương 10: Gần gũi thứ tỷ
11 Chương 11: Bắt đầu sắp xếp kế hoạch
12 Chương 12: Kết thành đồng minh
13 Chương 13: Kinh Thành thủ phủ
14 Chương 14: Trân bảo có độc
15 Chương 15: Dụng tâm hiểm ác
16 Chương 16: Lục đục đấu đá
17 Chương 17: Biến cố lan tràn
18 Chương 18: Hình nhân thế mạng
19 Chương 19: Bình yên trước sóng gió
20 Chương 20: Dạ yến (1) trong cung
21 Chương 21: Cảnh cáo nho nhỏ
22 Chương 22: Chuyện chỉ có hai
23 Chương 23: Nữ nhi Đặng gia
24 Chương 24: Đạp tuyết tìm mai
25 Chương 25: Đóa hoa của Lý gia
26 Chương 26: Tiếp xúc thân mật
27 Chương 27: Kỹ thuật diễn kịch còn kém cỏi
28 Chương 28: Xu nịnh thúc ngựa
29 Chương 29: Người tài giỏi tuấn kiệt trong kinh thành
30 Chương 30: Thì ra là hắn
31 Chương 31: Kết hợp lại gây khó khăn
32 Chương 32: Gặp chiêu phá chiêu
33 Chương 33: Âm thầm bắt nạt
34 Chương 34: Trả lại cho ngươi một cái tát
35 Chương 35: Mỉa mai Thái Tử
36 Chương 36: Oan gia ngõ hẹp
37 Chương 37: Công chúa Vân Nghê
38 Chương 38: Vũ điệu lớn mừng thắng lợi
39 Chương 39: Cố ý làm chuyện xấu
40 Chương 40: Âm mưu khiêu khích
41 Chương 41: Tặng cho một sự vui mừng "kinh hãi"
42 Chương 42: Chuyển bại thành thắng
43 Chương 43: Ban thưởng nhiều hơn
44 Chương 44: Cố ý xa cách
45 Chương 45: Được người nào đó giải vây
46 Chương 46: Giáo viên cô cô
47 Chương 47: Sư phụ là sát thủ
48 Chương 48: Gấp không thể chờ
49 Chương 49: Châm ngòi ly gián
50 Chương 50: Giả vờ có thai
51 Chương 51: Đi lên chùa trên núi
52 Chương 52: Thay mận đổi đào
53 Chương 53: Chuyện ngoài ý muốn
54 Chương 54: Bảo vệ tiểu thư
55 Chương 55: Tương kế tựu kế
56 Chương 56: Xoay ngược một trận chiến
57 Chương 57: Cùng nhau ngắm pháo hoa
58 Chương 58: Thế tử cầu hôn
59 Chương 59: Hủy trong sạch của nàng
60 Chương 60: Không bằng ngươi gả cho ta
61 Chương 61: Trời xui đất khiến
62 Chương 62: Tính toán
63 Chương 63: Ai là phu quân
64 Chương 64: Mãi mãi không làm thiếp
65 Chương 65: Không phải đoạn tụ
66 Chương 66: Cầu hôn dưới triều đình
67 Chương 67: Câu đố về thân thế
68 Chương 68: Thế lực sau lưng
69 Chương 69: Thích khách giữa khuê phòng
70 Chương 70: Vương gia ghen
71 Chương 71: Tình cảm thiếu niên
72 Chương 72: A Bích chết
73 Chương 73: Khăn tay Tứ Xuyên của Đường Môn
74 Chương 74: Công chúa Tây Nhung
75 Chương 75: Lời tâm tình buồn nôn
76 Chương 76: Tỷ đệ phản bội
77 Chương 77: Hồng Môn Yến
78 Chương 78: Thân trúng độc xuân
79 Chương 79: Dạy nàng hôn môi
80 Chương 80: Làm loạn hậu cung
81 Chương 81: Cắt đứt hoàn toàn
82 Chương 82: Cút ra khỏi vương phủ
83 Chương 83: Chuyện phong nhã của hoàng gia
84 Chương 84: Thái Hậu chống chiêu
85 Chương 85: Hoàng Thượng triệu kiến
86 Chương 86: Tấm thân xử nữ
87 Chương 87: Thượng phương bảo kiếm
88 Chương 88: Quý phi chết thảm
89 Chương 89: Trút giận vì nàng
90 Chương 90: Bái tế đẫm máu
91 Chương 91: Một mũi tên trúng hai con nhạn
92 Chương 92: Chiến đấu một mình
93 Chương 93: Chợt hiểu tấm lòng
94 Chương 94: Thái tử ban thưởng
95 Chương 95: Âm thầm tương trợ
96 Chương 96: Trở lại Trang phủ
97 Chương 97: Đồng minh vỡ tan
98 Chương 98: Bí ẩn nặng nề
99 Chương 99: Mua chuộc nha hoàn
100 Chương 100: Lòng hư vinh
101 Chương 101: Di nương sảy thai
102 Chương 102: Đạo trưởng Tĩnh Hư
103 Chương 103: Khắc cha khắc chồng
104 Chương 104: Một cách trốn khác
105 Chương 105: Là ai nói bậy
106 Chương 106: Không sảy thai
107 Chương 107: Bài học kinh nghiệm xương máu
108 Chương 108: Phải xuất chinh
109 Chương 109: Chờ ta trở lại
110 Chương 110: Ngày cập kê
111 Chương 111: Vương phi của chàng
112 Chương 112: Ở lại vương phủ
113 Chương 113: Gặp Trác Thất
114 Chương 114: Nhờ Dương Kỳ giúp đỡ
115 Chương 115: Ngươi lo lắng cho ta
116 Chương 116: Đưa hắn trở về
117 Chương 117: Ở cùng một đêm
118 Chương 118: Bắt đầu phản kích
119 Chương 119: Bị phát hiện
120 Chương 120: Bắt ngươi khai đao
121 Chương 121: Ta phải trở về
122 Chương 122: Rời khỏi vương phủ
123 Chương 123: Điều tra lần nữa
124 Chương 124: Tiểu Kiều của Đường Môn
125 Chương 125: Trực giác của nàng
126 Chương 126: Ngõ tối kinh hồn
127 Chương 127: Quân muốn thần tử
128 Chương 128: Bệnh nguy kịch
129 Chương 129: Sấm sét giữa trời quang
130 Chương 130: Chàng không có cách nào
131 Chương 131: Thân thế phức tạp
132 Chương 132: Gặp lại cố nhân
133 Chương 133: Làm giao dịch
134 Chương 134: Rõ ràng chân tướng
135 Chương 135: Chỉ cần chàng
136 Chương 136: Cùng quân gặp lại
137 Chương 137: Lá ngọc cành vàng
138 Chương 138: Vĩnh viễn không tuyệt vọng
139 Chương 139: Chợt truyền ra tin người đã chết
140 Chương 140: Tiền đồ của mình
141 Chương 141: Mạo hiểm bức vua thoái vị
142 Chương 142: Một mẻ bắt gọn
143 Chương 143: Thân phận của Đường Môn
144 Chương 144: Đại kết cục
145 Chương 145: Ngoại truyện: trăm năm hảo hợp
Chapter

Updated 145 Episodes

1
Chương 1: Tiệc mừng đoạt mệnh
2
Chương 2: Bất ngờ sống lại
3
Chương 3: Tỷ đệ tình thâm
4
Chương 4: Kế mẫu gây khó dễ
5
Chương 5: Lần đầu tiên giao chiến
6
Chương 6: Trêu chọc Hách Liên Dục
7
Chương 7: Bái sư Trạng Nguyên
8
Chương 8: Gặp lại Thế tử
9
Chương 9: Trai cò tranh nhau
10
Chương 10: Gần gũi thứ tỷ
11
Chương 11: Bắt đầu sắp xếp kế hoạch
12
Chương 12: Kết thành đồng minh
13
Chương 13: Kinh Thành thủ phủ
14
Chương 14: Trân bảo có độc
15
Chương 15: Dụng tâm hiểm ác
16
Chương 16: Lục đục đấu đá
17
Chương 17: Biến cố lan tràn
18
Chương 18: Hình nhân thế mạng
19
Chương 19: Bình yên trước sóng gió
20
Chương 20: Dạ yến (1) trong cung
21
Chương 21: Cảnh cáo nho nhỏ
22
Chương 22: Chuyện chỉ có hai
23
Chương 23: Nữ nhi Đặng gia
24
Chương 24: Đạp tuyết tìm mai
25
Chương 25: Đóa hoa của Lý gia
26
Chương 26: Tiếp xúc thân mật
27
Chương 27: Kỹ thuật diễn kịch còn kém cỏi
28
Chương 28: Xu nịnh thúc ngựa
29
Chương 29: Người tài giỏi tuấn kiệt trong kinh thành
30
Chương 30: Thì ra là hắn
31
Chương 31: Kết hợp lại gây khó khăn
32
Chương 32: Gặp chiêu phá chiêu
33
Chương 33: Âm thầm bắt nạt
34
Chương 34: Trả lại cho ngươi một cái tát
35
Chương 35: Mỉa mai Thái Tử
36
Chương 36: Oan gia ngõ hẹp
37
Chương 37: Công chúa Vân Nghê
38
Chương 38: Vũ điệu lớn mừng thắng lợi
39
Chương 39: Cố ý làm chuyện xấu
40
Chương 40: Âm mưu khiêu khích
41
Chương 41: Tặng cho một sự vui mừng "kinh hãi"
42
Chương 42: Chuyển bại thành thắng
43
Chương 43: Ban thưởng nhiều hơn
44
Chương 44: Cố ý xa cách
45
Chương 45: Được người nào đó giải vây
46
Chương 46: Giáo viên cô cô
47
Chương 47: Sư phụ là sát thủ
48
Chương 48: Gấp không thể chờ
49
Chương 49: Châm ngòi ly gián
50
Chương 50: Giả vờ có thai
51
Chương 51: Đi lên chùa trên núi
52
Chương 52: Thay mận đổi đào
53
Chương 53: Chuyện ngoài ý muốn
54
Chương 54: Bảo vệ tiểu thư
55
Chương 55: Tương kế tựu kế
56
Chương 56: Xoay ngược một trận chiến
57
Chương 57: Cùng nhau ngắm pháo hoa
58
Chương 58: Thế tử cầu hôn
59
Chương 59: Hủy trong sạch của nàng
60
Chương 60: Không bằng ngươi gả cho ta
61
Chương 61: Trời xui đất khiến
62
Chương 62: Tính toán
63
Chương 63: Ai là phu quân
64
Chương 64: Mãi mãi không làm thiếp
65
Chương 65: Không phải đoạn tụ
66
Chương 66: Cầu hôn dưới triều đình
67
Chương 67: Câu đố về thân thế
68
Chương 68: Thế lực sau lưng
69
Chương 69: Thích khách giữa khuê phòng
70
Chương 70: Vương gia ghen
71
Chương 71: Tình cảm thiếu niên
72
Chương 72: A Bích chết
73
Chương 73: Khăn tay Tứ Xuyên của Đường Môn
74
Chương 74: Công chúa Tây Nhung
75
Chương 75: Lời tâm tình buồn nôn
76
Chương 76: Tỷ đệ phản bội
77
Chương 77: Hồng Môn Yến
78
Chương 78: Thân trúng độc xuân
79
Chương 79: Dạy nàng hôn môi
80
Chương 80: Làm loạn hậu cung
81
Chương 81: Cắt đứt hoàn toàn
82
Chương 82: Cút ra khỏi vương phủ
83
Chương 83: Chuyện phong nhã của hoàng gia
84
Chương 84: Thái Hậu chống chiêu
85
Chương 85: Hoàng Thượng triệu kiến
86
Chương 86: Tấm thân xử nữ
87
Chương 87: Thượng phương bảo kiếm
88
Chương 88: Quý phi chết thảm
89
Chương 89: Trút giận vì nàng
90
Chương 90: Bái tế đẫm máu
91
Chương 91: Một mũi tên trúng hai con nhạn
92
Chương 92: Chiến đấu một mình
93
Chương 93: Chợt hiểu tấm lòng
94
Chương 94: Thái tử ban thưởng
95
Chương 95: Âm thầm tương trợ
96
Chương 96: Trở lại Trang phủ
97
Chương 97: Đồng minh vỡ tan
98
Chương 98: Bí ẩn nặng nề
99
Chương 99: Mua chuộc nha hoàn
100
Chương 100: Lòng hư vinh
101
Chương 101: Di nương sảy thai
102
Chương 102: Đạo trưởng Tĩnh Hư
103
Chương 103: Khắc cha khắc chồng
104
Chương 104: Một cách trốn khác
105
Chương 105: Là ai nói bậy
106
Chương 106: Không sảy thai
107
Chương 107: Bài học kinh nghiệm xương máu
108
Chương 108: Phải xuất chinh
109
Chương 109: Chờ ta trở lại
110
Chương 110: Ngày cập kê
111
Chương 111: Vương phi của chàng
112
Chương 112: Ở lại vương phủ
113
Chương 113: Gặp Trác Thất
114
Chương 114: Nhờ Dương Kỳ giúp đỡ
115
Chương 115: Ngươi lo lắng cho ta
116
Chương 116: Đưa hắn trở về
117
Chương 117: Ở cùng một đêm
118
Chương 118: Bắt đầu phản kích
119
Chương 119: Bị phát hiện
120
Chương 120: Bắt ngươi khai đao
121
Chương 121: Ta phải trở về
122
Chương 122: Rời khỏi vương phủ
123
Chương 123: Điều tra lần nữa
124
Chương 124: Tiểu Kiều của Đường Môn
125
Chương 125: Trực giác của nàng
126
Chương 126: Ngõ tối kinh hồn
127
Chương 127: Quân muốn thần tử
128
Chương 128: Bệnh nguy kịch
129
Chương 129: Sấm sét giữa trời quang
130
Chương 130: Chàng không có cách nào
131
Chương 131: Thân thế phức tạp
132
Chương 132: Gặp lại cố nhân
133
Chương 133: Làm giao dịch
134
Chương 134: Rõ ràng chân tướng
135
Chương 135: Chỉ cần chàng
136
Chương 136: Cùng quân gặp lại
137
Chương 137: Lá ngọc cành vàng
138
Chương 138: Vĩnh viễn không tuyệt vọng
139
Chương 139: Chợt truyền ra tin người đã chết
140
Chương 140: Tiền đồ của mình
141
Chương 141: Mạo hiểm bức vua thoái vị
142
Chương 142: Một mẻ bắt gọn
143
Chương 143: Thân phận của Đường Môn
144
Chương 144: Đại kết cục
145
Chương 145: Ngoại truyện: trăm năm hảo hợp