Chương 113: Gặp Trác Thất

"Âm mưu?" Dương Kỳ nghi ngờ nhìn nàng: "Lời này là có ý gì?"

"Trực giác." Hàn Nhạn nói.

Dương Kỳ như nghe là đang được nghe một câu chuyện cười vì vậy cười lớn nói: "Nha đầu, chuyện trên chiến trường không phải là dựa vào trực giác để phán đoán, đây cũng không phải trò đùa của gia đình cô nương. Không thể chỉ đơn giản như vậy mà nói là âm mưu."

Hàn Nhạn mỉm cười: "Dương lão tiền bối chẳng lẽ không biết, trực giác của Hàn Nhạn luôn luôn là rất chính xác sao? Chuyện của Hàn Nhạn, chắc là tiền bối đã sớm nghe được." Nàng xảo huyệt nhìn chằm chằm vào Dương Kỳ, giọng điệu trở nên rất thần bí: "Nói cho Dương lão tiền bối biết một bí mật, trực giác của tiểu nữa, trăm lần đều linh."

Dương Kỳ khẽ giật mình, ngước mắt nhìn Hàn Nhạn. Từ lúc Hàn Nhạn trở thành Huyền Thanh Vương phi, thì chuyện từ nhỏ đến lớn không tránh được sẽ bị người khác lấy ra mà nói, có một thời gian ngắn dường như trong khắp Kinh Thành nơi nào cũng bàn tán về vị tiểu Vương phi này. Đương nhiên là Dương Kỳ cũng sẽ nghe được một chút chuyện về Hàn Nhạn, ví dụ như là sau khi phụ thân của nàng đón tiếp thấp vào cửa, thì họ luôn luôn chỉa mụi nhọn vào nàng, nhưng mỗi lần nàng đều có thể dễ dàng hóa giải mọi chuyện. Mới đầu còn tưởng tiểu cô nương này mưu trí xâu xa hoặc là vận khí tốt, nhưng mà nếu như xem xét tỉ mỉ từng cái một thì lại phát hiện kế sách của nàng dường như không có bất kỳ một khe hỡ nào Hơn nữa còn có thể rất dễ dàng phá hủy lỗ thủng của đối phương, trái lại còn tính toán ngược lại. Nếu như chỉ nói suôn, thì việc này hoàn toàn không thể. Hàn Nhạn làm việc, giống là đã sớm biết nhất cử nhất động của đối thủ, không chút hoang mang chờ đối phương bố trí xong một ván, rồi mới đến lượt mình làm chim sẻ rình mồi.

Nhưng mà nàng chỉ là một tiểu cô nương, làm sao mà có thể biết được trước mọi việc chứ, chuyện này đúng là có chút kỳ lạ. Lúc này đột nhiên nghe được Hàn Nhạn dùng lý do là do trực giác của nàng, thì trong lòng của ông không khỏi có chút tin tưởng. Nhưng mà, Dương Kỳ cũng sẽ không bởi vì một câu nói kia thì sẽ lặp tức tin tưởng Hàn Nhạn, vì vậy ông mới nói: "Chuyện này thì sao. Làm sao ngươi có thể chứng minh được?"

Hàn Nhạn nhìn ông rồi đột nhiên cười: "Nếu vậy thì Hàn Nhạn xin đánh cược với Dương lão tiền bối?"

"Đánh cuộc gì?" Dương Kỳ hỏi.

"Chúng ta lấy ba ngày làm hẹn ước, ba ngày sau Kinh Thành sẽ có một trận mưa to." Nàng nói.

Đầu tiên là Dương Kỳ sững sờ, đột nhiên có chút khinh thường mà cười rộ lên: "Nha đầu, ngươi ăn nói lung tung quá rồi đó. Chuyện của Trời cao, ai có thể nói được rõ ràng? Đừng nói chi tới ba ngày sau, cũng đừng có khoe khoang nhất thời."

Hàn Nhạn đã đoán trước được ông sẽ nói như vậy: "Tiểu nữ đã nói rồi, trực giác của tiểu nữ luôn luôn rất chính xác. Vì vậy, Dương lão tiền bối ba ngày sau chúng ta sẽ gặp lại."

Dương Kỳ nhìn chằm chằm vào dáng vẻ tự tin của nàng, nhìn sơ không giống như nàng đang nói dối, nhưng mà lại nói chuyện của ba ngày sau, đúng là làm cho người khác không thể tin được. Tuy trong đáy lòng của ông có chút run động nhưng Dương Kỳ vẫn nói: "Hi vọng ba ngày sau, nha đầu người đừng có khóc đó."

"Ba ngày sau chúng ta sẽ nói tiếp." Hàn Nhạn hành lễ với ông: "Hôm nay tiểu nữ xin từ biệt ở đây." Đã sớm biết hôm nay sẽ không thuận lợi như vậy, nhưng mà cũng may là thái độ của Dương Kỳ đã còn cứng rắn như lúc ban đầu, chỉ cần có hi vọng thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, Hàn Nhạn quay lưng đi, ít nhất ba ngày sau, nàng sẽ không thất vọng mà về.

Dương Kỳ nhìn bóng lưng của ba người Hàn Nhạn, ông im lặng suy nghĩ. Ông biết Phó Vân Tịch, thậm chí có thể nói là hiểu biết. Thật ra lần này chuyện Phó Vân Tịch dẫn công chúa Y Lâm Na của Tây Nhung về cũng làm cho Dương Kỳ vô cùng khó hiểu. Đây không giống như là tác phong làm việc của Phó Vân Tịch, Phó Vân Tịch đương nhiên sẽ không bị nữ sắc mê hoặc, nếu không thì năm đó trên chiến trường, chàng cũng sẽ coi như không thấy lời tỏ tì của Y Lâm Na. So với Y Lâm Na thì Dương Kỳ ưa thích Hàn Nhạn hơn, cô bé này rất thông minh,cả người không phát ra sự kiêu căng như những cô gái khác, nhìn giống như là vô cùng ngây thơ, nhưng thật ra là vô cùng im lặng. Đứng cùng với Phó Vân Tịch đúng là vô cùng xứng đôi. Ai ngờ . . . Ai, Dương Kỳ thở dài một tiếng, chuyện của người trẻ tuổi ông già như ông này không biết nổi. Nhưng mà nếu như Hàn Nhạn nói người Tây Nhung thật sự có âm mưu, vậy thì đây lại là chuyện khác. Nhưng mà ba ngày sau, trời sẽ mưa thật sao?

Lúc đi ra khỏi võ quán Thuận Xương, Cấp Lam chịu hết mà nổi mở miệng nói: "Tiểu thư, ba ngày sao trời sẽ có mưa to sao?"

Hàn Nhạn mỉm cười: "Vấn đề này cũng chưa chắc." Đương nhiên là trời sẽ mưa, Hàn Nhạn nhớ rõ rất rõ ràng, ở kiếp trước vào ngày thứ tư nàng bước qua tuổi cập kê thì Kinh Thành có một trận mưa rất lớn, thậm chí còn dẫn tới lũ lụt. Trăm họ ở Kinh Thành đều bị trôi dạt đi khắp nơi. Lúc đó Vệ Vương phủ còn cố ý phái người đến hỏi thăm tình hình của Hàn Nhạn, ngay lúc đó thì trong lòng của Hàn Nhạn vô cùng cảm động, dù sao thì Vệ Như Phong là cũng yêu thương mình như vậy hỏi thăm cũng là lẽ thường thôi. Ngay lúc đó trong lòng Hàn Nhạn hoàn toàn tin tưởng Vệ Như Phong, nhưng mà ai về sau chuyện lại như vậy. Bây giờ nghĩ lại, Vệ Như Phong và chuyện của kiếp trước hình như đã cách xa nàng lắm rồi. Nhưng mà Hàn Nhạn của bây giờ, lại một lần nữa lặp lại những chuyện như trước kia. Nàng không muốn mình giống như kiếp trước sống hồ đồ cả đời, đến lúc chết mới biết rõ chân tướng mọi việc, cả đời này, nàng muốn tự mình chủ động, nếu như nàng thật sự tin tưởng Phó Vân Tịch thì nàng nhất định phải biết rõ chuyện gì xảy ra mới là quan trọng nhất, không phải sao?

Thu Hồng hỏi: "Tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đâu?"

Hàn Nhạn suy nghĩ một lát rồi nói: "Tùy tiện đi dạo chút đi."

Bây giờ thật sự là Hàn Nhạn không biết nên đi đến chỗ nào, nàng không muốn trở về Trang phủ, bây giờ Y Lâm Na cả ngày ở Huyền Thanh vương phủ để khêu khích nàng, còn chàng thì nhắm mắt làm ngơ. Kinh Thành to như vậy, thật sự là không có chỗ nào để cho nàng đi sao. Muốn nàng đi tìm Đặng Thiền à? Nàng không muốn đối mặt với ánh mắt đồng tình của Đặng phu nhân, thật đúng là đau đầu.

Thu Hồng như là nhìn ra tâm trạng không tốt của Hàn Nhạn, nhưng mà ở trên đường đi tới đi lui lỡ như bị người khác nhìn thấy e là sẽ có chút rắc rối. Thu Hồng suy nghĩ một chút, rồi mới đề nghị: "Tiểu thư nếu như trong lòng không vui thì chi bằng chúng ta đi tới núi ở Thành Đông chơi đi?"

Hàn Nhạn nhỡ rõ lúc nàng còn nhỏ, mỗi lần bị ủy khuất, thì nàng đều chạy đến phía sau núi ở Thành Đông mà đau khổ ngồi khóc, mặc dù sau này không còn nữa nhưng mà phía sau núi vẫn là một nơi yên tĩnh vô cùng tốt. Ánh mắt của Hàn Nhạn lặp tức sáng lên: "Ý kiến hay."

Từ lúc đi theo Phó Vân Tịch thì Sài tĩnh cũng đã biến mất, bản thân nàng cũng không có tới nơi này để tập võ, trên thực tế nàng mang danh là Huyền Thanh Vương phi cho nên cũng không thuận tiện lắm. Hôm nay Thu Hồng nói ra chỗ này làm cho Hàn Nhạn nhớ tới, không bằng đi dạo một vòng sau núi, chỗ đó yên tĩnh không người, trước mắt nàng bị chuyện Phó Vân Tịch đột nhiên trở về làm cho tinh thần có chút không được tập trung, nếu như có thể ổn định lại tâm trạng của mình thì quá tốt rồi.

Nói thì làm ngay, cả ba người Hàn Nhạn đều đi lên núi.

Sau một năm rồi đây là lần đầu tiên Hàn Nhạn đi tới núi ở Thành Đông, cảnh sắc phía sau núi một chút cũng không thay đổi, trước đó lần thứ nhất đến đây chính là lúc nàng đi cùng với Phó Vân Tịch. Cũng chính ở nơi này nàng lần đầu tiên gặp Y Lâm Na, lúc đó Phó Vân Tịch bảo vệ nàng, tương đối lạnh lùng với Y Lâm Na, nhưng mà bây giờ thì vị trí của hai người các nàng lại đổi chỗ cho nhau. Mặc dù nàng biết trong chuyện này có thể có ẩn tình gì đó, nhưng mà nghĩ tới đây thì trong lòng Hàn Nhạn vẫn vô cùng đau khổ.

Nàng dứt khoát ngồi xuống ở bên hồ, hồ nước trong trẻo đủ để chiếu hết cả bóng dáng của Hàn Nhạn. Nàng vươn tay, khoa tay múa chân một chút, Hàn Nhạn trong nước cũng đưa tay ra khoa tay múa chân, Hàn Nhạn liền cười rộ lên. Cấp Lam và Thu Hồng cách đứng rấ xa, các nàng đang cho rằng Hàn Nhạn đang cảm thấy tuổi thân, dường như là đang muốn khóc thật to để phát tiết hết tâm tình của mình. Một Hàn Nhạn tự tôn kiêu ngạo như vậy, đương nhiên là sẽ không muốn bị người khác nhìn thấy một mặt chật vật của mình rồi. Vì vậy, các nàng mới trốn ở một bên.

Hàn Nhạn nhổ cây trâm trên đầu mình xuống, đây là cây trâm đuôi cá màu lầm mà Phó Vân Tịch đưa cho nàng, điêu khắc trông rất sống động, nhìn giống như là một con cá nhỏ thật vậy. Hàn Nhạn nhìn búi tóc của mình, hai cái búi tóc tròn tròn này, hôm qua nàng đã qua tuổi cập kê rồi nhưng lại cứ kiên quyết phải búi kiểu tóc này, nàng cũng không biết rốt cuộc là mình đang kiên quyết cái gì.

Nhớ lại kiếp trước cuối cùng Phó Vân Tịch sẽ cưới Y Lâm Na, không đến kiếp này cũng giống y như vậy. Chẳng lẽ đây là sự thật không có cách nào thay đổi sao? Nhưng mà. . . Hàn Nhạn còn nhớ rõ, kiếp trước khi Phó Vân Tịch chinh chiến trở về thì bị trọng thương, nhưng rõ ràng kiếp này hoàn toàn không hề có, chuyện này đúng là không hề hợp lý tí nào. Vậy thì rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào đây?

Đang ngẩng người suy nghĩ thì đột nhiên nhìn thấy dưới làn nước trong xanh có một ít gợn song đột nhiên xuất hiện một dung nhan tuấn mỹ, đang mỉm cười nhìn mình. Hàn Nhạn lại càng hoảng sợ, suýt nữa thì đã cắm đầu ngã vào trong hồ, người nọ nhanh tay lẹ mắt kéo nàng lại, thân thể Hàn Nhạn vô ý thức mà dựa vào người của y, cả người dường như là muốn bổ nhào vào trong lòng ngực của y, cây trâm trên tay cầm không chắc, cho nên nó đã rơi xuống hồ.

Người nọ cảm nhận được Hàn Nhạn ở trong ngực của mình, còn đưa tay ra chế trụ eo của Hàn Nhạn: "Tiểu nha đầu, sau hôm nay lại nhiệt tình như vậy? Thấy ta thì lặp tức nhớ nhung yêu thương liền."

Hàn Nhạn nghe người đó nói chuyện, sau đó thì lặp tức giãy giụa ra khỏi lòng ngực của y, hung hăng mà ‘xí’ mộ tiếng, căm tức nhìn người trước mặt.

Người này không phải Trác Thất thì là ai, lúc này đây y đang khoanh tay trước ngực, cười như không cười nhìn Hàn Nhạn: "Đừng có hung dữ như vậy, không phải mới vừa còn rất nhiệt tình hay sao."

Đột nhiên Hàn Nhạn bị y cười như vậy, trong lòng đã sớm bất mãn rồi, mới tức giận nói: "Tại sao ngài lại ở chỗ này?"

Trác Thất cười nói: "Hôm nay khí trời tốt, ta muốn lên núi giải sầu, không ngờ lại gặp ngươi ở đây, đây chính là duyên phận." Trong miệng người này chả có câu nói thật nào cả. Bởi vì Hàn Nhạn không thích Y Lâm Na, cho nên đến bây giờ kể cả Trác Thất cũng cảm thấy đáng ghét, cho nên nàng mới khom người liếc mắt, cười tủm tỉm nói: "Nói có lý, nhưng mà hoàng tử Tây Nhung tôn quý quốc gia của người đã thua trận. Tại sao người còn ở lại Đại Tông, nhìn sơ còn thể hiện ra dáng vẻ vô cùng vui vẻ. Đừng nói là người cũng giống như muội muội của mình, cũng tới đây hòa thân sao?"

Mặt của Trác Thất lặp tức biến sắc, lời nói này của Hàn Nhạn, không hề lưu tình một chút nào. Đúng thật là rắc muối lên vết thương của y, lời nói mỉa mai này người bình thường còn không chịu nổi, huống chi là một hoàng tử Tây Nhung đầy kêu ngạo. Ngay lập tức, đôi mắt màu ngọc bích lặp tức trở nên lạnh lùng như một con lang sói, hung hăng nhìn chăm chú vào Hàn Nhạn.

Hàn Nhạn không hề sợ hắn, chỉ là nàng không nhìn thấy Cấp Lam và Thu Hồng, chắc là bị người của vị hoàng tử Tây Nhung này dụ đi rồi. Nàng xoay người, nhìn mặt hồ, nắm chặt lấy tay.

Cây trâm của Phó Vân Tịch đưa cho nàng đã rơi vào trong hồ, làm sao bây giờ?

Chapter
1 Chương 1: Tiệc mừng đoạt mệnh
2 Chương 2: Bất ngờ sống lại
3 Chương 3: Tỷ đệ tình thâm
4 Chương 4: Kế mẫu gây khó dễ
5 Chương 5: Lần đầu tiên giao chiến
6 Chương 6: Trêu chọc Hách Liên Dục
7 Chương 7: Bái sư Trạng Nguyên
8 Chương 8: Gặp lại Thế tử
9 Chương 9: Trai cò tranh nhau
10 Chương 10: Gần gũi thứ tỷ
11 Chương 11: Bắt đầu sắp xếp kế hoạch
12 Chương 12: Kết thành đồng minh
13 Chương 13: Kinh Thành thủ phủ
14 Chương 14: Trân bảo có độc
15 Chương 15: Dụng tâm hiểm ác
16 Chương 16: Lục đục đấu đá
17 Chương 17: Biến cố lan tràn
18 Chương 18: Hình nhân thế mạng
19 Chương 19: Bình yên trước sóng gió
20 Chương 20: Dạ yến (1) trong cung
21 Chương 21: Cảnh cáo nho nhỏ
22 Chương 22: Chuyện chỉ có hai
23 Chương 23: Nữ nhi Đặng gia
24 Chương 24: Đạp tuyết tìm mai
25 Chương 25: Đóa hoa của Lý gia
26 Chương 26: Tiếp xúc thân mật
27 Chương 27: Kỹ thuật diễn kịch còn kém cỏi
28 Chương 28: Xu nịnh thúc ngựa
29 Chương 29: Người tài giỏi tuấn kiệt trong kinh thành
30 Chương 30: Thì ra là hắn
31 Chương 31: Kết hợp lại gây khó khăn
32 Chương 32: Gặp chiêu phá chiêu
33 Chương 33: Âm thầm bắt nạt
34 Chương 34: Trả lại cho ngươi một cái tát
35 Chương 35: Mỉa mai Thái Tử
36 Chương 36: Oan gia ngõ hẹp
37 Chương 37: Công chúa Vân Nghê
38 Chương 38: Vũ điệu lớn mừng thắng lợi
39 Chương 39: Cố ý làm chuyện xấu
40 Chương 40: Âm mưu khiêu khích
41 Chương 41: Tặng cho một sự vui mừng "kinh hãi"
42 Chương 42: Chuyển bại thành thắng
43 Chương 43: Ban thưởng nhiều hơn
44 Chương 44: Cố ý xa cách
45 Chương 45: Được người nào đó giải vây
46 Chương 46: Giáo viên cô cô
47 Chương 47: Sư phụ là sát thủ
48 Chương 48: Gấp không thể chờ
49 Chương 49: Châm ngòi ly gián
50 Chương 50: Giả vờ có thai
51 Chương 51: Đi lên chùa trên núi
52 Chương 52: Thay mận đổi đào
53 Chương 53: Chuyện ngoài ý muốn
54 Chương 54: Bảo vệ tiểu thư
55 Chương 55: Tương kế tựu kế
56 Chương 56: Xoay ngược một trận chiến
57 Chương 57: Cùng nhau ngắm pháo hoa
58 Chương 58: Thế tử cầu hôn
59 Chương 59: Hủy trong sạch của nàng
60 Chương 60: Không bằng ngươi gả cho ta
61 Chương 61: Trời xui đất khiến
62 Chương 62: Tính toán
63 Chương 63: Ai là phu quân
64 Chương 64: Mãi mãi không làm thiếp
65 Chương 65: Không phải đoạn tụ
66 Chương 66: Cầu hôn dưới triều đình
67 Chương 67: Câu đố về thân thế
68 Chương 68: Thế lực sau lưng
69 Chương 69: Thích khách giữa khuê phòng
70 Chương 70: Vương gia ghen
71 Chương 71: Tình cảm thiếu niên
72 Chương 72: A Bích chết
73 Chương 73: Khăn tay Tứ Xuyên của Đường Môn
74 Chương 74: Công chúa Tây Nhung
75 Chương 75: Lời tâm tình buồn nôn
76 Chương 76: Tỷ đệ phản bội
77 Chương 77: Hồng Môn Yến
78 Chương 78: Thân trúng độc xuân
79 Chương 79: Dạy nàng hôn môi
80 Chương 80: Làm loạn hậu cung
81 Chương 81: Cắt đứt hoàn toàn
82 Chương 82: Cút ra khỏi vương phủ
83 Chương 83: Chuyện phong nhã của hoàng gia
84 Chương 84: Thái Hậu chống chiêu
85 Chương 85: Hoàng Thượng triệu kiến
86 Chương 86: Tấm thân xử nữ
87 Chương 87: Thượng phương bảo kiếm
88 Chương 88: Quý phi chết thảm
89 Chương 89: Trút giận vì nàng
90 Chương 90: Bái tế đẫm máu
91 Chương 91: Một mũi tên trúng hai con nhạn
92 Chương 92: Chiến đấu một mình
93 Chương 93: Chợt hiểu tấm lòng
94 Chương 94: Thái tử ban thưởng
95 Chương 95: Âm thầm tương trợ
96 Chương 96: Trở lại Trang phủ
97 Chương 97: Đồng minh vỡ tan
98 Chương 98: Bí ẩn nặng nề
99 Chương 99: Mua chuộc nha hoàn
100 Chương 100: Lòng hư vinh
101 Chương 101: Di nương sảy thai
102 Chương 102: Đạo trưởng Tĩnh Hư
103 Chương 103: Khắc cha khắc chồng
104 Chương 104: Một cách trốn khác
105 Chương 105: Là ai nói bậy
106 Chương 106: Không sảy thai
107 Chương 107: Bài học kinh nghiệm xương máu
108 Chương 108: Phải xuất chinh
109 Chương 109: Chờ ta trở lại
110 Chương 110: Ngày cập kê
111 Chương 111: Vương phi của chàng
112 Chương 112: Ở lại vương phủ
113 Chương 113: Gặp Trác Thất
114 Chương 114: Nhờ Dương Kỳ giúp đỡ
115 Chương 115: Ngươi lo lắng cho ta
116 Chương 116: Đưa hắn trở về
117 Chương 117: Ở cùng một đêm
118 Chương 118: Bắt đầu phản kích
119 Chương 119: Bị phát hiện
120 Chương 120: Bắt ngươi khai đao
121 Chương 121: Ta phải trở về
122 Chương 122: Rời khỏi vương phủ
123 Chương 123: Điều tra lần nữa
124 Chương 124: Tiểu Kiều của Đường Môn
125 Chương 125: Trực giác của nàng
126 Chương 126: Ngõ tối kinh hồn
127 Chương 127: Quân muốn thần tử
128 Chương 128: Bệnh nguy kịch
129 Chương 129: Sấm sét giữa trời quang
130 Chương 130: Chàng không có cách nào
131 Chương 131: Thân thế phức tạp
132 Chương 132: Gặp lại cố nhân
133 Chương 133: Làm giao dịch
134 Chương 134: Rõ ràng chân tướng
135 Chương 135: Chỉ cần chàng
136 Chương 136: Cùng quân gặp lại
137 Chương 137: Lá ngọc cành vàng
138 Chương 138: Vĩnh viễn không tuyệt vọng
139 Chương 139: Chợt truyền ra tin người đã chết
140 Chương 140: Tiền đồ của mình
141 Chương 141: Mạo hiểm bức vua thoái vị
142 Chương 142: Một mẻ bắt gọn
143 Chương 143: Thân phận của Đường Môn
144 Chương 144: Đại kết cục
145 Chương 145: Ngoại truyện: trăm năm hảo hợp
Chapter

Updated 145 Episodes

1
Chương 1: Tiệc mừng đoạt mệnh
2
Chương 2: Bất ngờ sống lại
3
Chương 3: Tỷ đệ tình thâm
4
Chương 4: Kế mẫu gây khó dễ
5
Chương 5: Lần đầu tiên giao chiến
6
Chương 6: Trêu chọc Hách Liên Dục
7
Chương 7: Bái sư Trạng Nguyên
8
Chương 8: Gặp lại Thế tử
9
Chương 9: Trai cò tranh nhau
10
Chương 10: Gần gũi thứ tỷ
11
Chương 11: Bắt đầu sắp xếp kế hoạch
12
Chương 12: Kết thành đồng minh
13
Chương 13: Kinh Thành thủ phủ
14
Chương 14: Trân bảo có độc
15
Chương 15: Dụng tâm hiểm ác
16
Chương 16: Lục đục đấu đá
17
Chương 17: Biến cố lan tràn
18
Chương 18: Hình nhân thế mạng
19
Chương 19: Bình yên trước sóng gió
20
Chương 20: Dạ yến (1) trong cung
21
Chương 21: Cảnh cáo nho nhỏ
22
Chương 22: Chuyện chỉ có hai
23
Chương 23: Nữ nhi Đặng gia
24
Chương 24: Đạp tuyết tìm mai
25
Chương 25: Đóa hoa của Lý gia
26
Chương 26: Tiếp xúc thân mật
27
Chương 27: Kỹ thuật diễn kịch còn kém cỏi
28
Chương 28: Xu nịnh thúc ngựa
29
Chương 29: Người tài giỏi tuấn kiệt trong kinh thành
30
Chương 30: Thì ra là hắn
31
Chương 31: Kết hợp lại gây khó khăn
32
Chương 32: Gặp chiêu phá chiêu
33
Chương 33: Âm thầm bắt nạt
34
Chương 34: Trả lại cho ngươi một cái tát
35
Chương 35: Mỉa mai Thái Tử
36
Chương 36: Oan gia ngõ hẹp
37
Chương 37: Công chúa Vân Nghê
38
Chương 38: Vũ điệu lớn mừng thắng lợi
39
Chương 39: Cố ý làm chuyện xấu
40
Chương 40: Âm mưu khiêu khích
41
Chương 41: Tặng cho một sự vui mừng "kinh hãi"
42
Chương 42: Chuyển bại thành thắng
43
Chương 43: Ban thưởng nhiều hơn
44
Chương 44: Cố ý xa cách
45
Chương 45: Được người nào đó giải vây
46
Chương 46: Giáo viên cô cô
47
Chương 47: Sư phụ là sát thủ
48
Chương 48: Gấp không thể chờ
49
Chương 49: Châm ngòi ly gián
50
Chương 50: Giả vờ có thai
51
Chương 51: Đi lên chùa trên núi
52
Chương 52: Thay mận đổi đào
53
Chương 53: Chuyện ngoài ý muốn
54
Chương 54: Bảo vệ tiểu thư
55
Chương 55: Tương kế tựu kế
56
Chương 56: Xoay ngược một trận chiến
57
Chương 57: Cùng nhau ngắm pháo hoa
58
Chương 58: Thế tử cầu hôn
59
Chương 59: Hủy trong sạch của nàng
60
Chương 60: Không bằng ngươi gả cho ta
61
Chương 61: Trời xui đất khiến
62
Chương 62: Tính toán
63
Chương 63: Ai là phu quân
64
Chương 64: Mãi mãi không làm thiếp
65
Chương 65: Không phải đoạn tụ
66
Chương 66: Cầu hôn dưới triều đình
67
Chương 67: Câu đố về thân thế
68
Chương 68: Thế lực sau lưng
69
Chương 69: Thích khách giữa khuê phòng
70
Chương 70: Vương gia ghen
71
Chương 71: Tình cảm thiếu niên
72
Chương 72: A Bích chết
73
Chương 73: Khăn tay Tứ Xuyên của Đường Môn
74
Chương 74: Công chúa Tây Nhung
75
Chương 75: Lời tâm tình buồn nôn
76
Chương 76: Tỷ đệ phản bội
77
Chương 77: Hồng Môn Yến
78
Chương 78: Thân trúng độc xuân
79
Chương 79: Dạy nàng hôn môi
80
Chương 80: Làm loạn hậu cung
81
Chương 81: Cắt đứt hoàn toàn
82
Chương 82: Cút ra khỏi vương phủ
83
Chương 83: Chuyện phong nhã của hoàng gia
84
Chương 84: Thái Hậu chống chiêu
85
Chương 85: Hoàng Thượng triệu kiến
86
Chương 86: Tấm thân xử nữ
87
Chương 87: Thượng phương bảo kiếm
88
Chương 88: Quý phi chết thảm
89
Chương 89: Trút giận vì nàng
90
Chương 90: Bái tế đẫm máu
91
Chương 91: Một mũi tên trúng hai con nhạn
92
Chương 92: Chiến đấu một mình
93
Chương 93: Chợt hiểu tấm lòng
94
Chương 94: Thái tử ban thưởng
95
Chương 95: Âm thầm tương trợ
96
Chương 96: Trở lại Trang phủ
97
Chương 97: Đồng minh vỡ tan
98
Chương 98: Bí ẩn nặng nề
99
Chương 99: Mua chuộc nha hoàn
100
Chương 100: Lòng hư vinh
101
Chương 101: Di nương sảy thai
102
Chương 102: Đạo trưởng Tĩnh Hư
103
Chương 103: Khắc cha khắc chồng
104
Chương 104: Một cách trốn khác
105
Chương 105: Là ai nói bậy
106
Chương 106: Không sảy thai
107
Chương 107: Bài học kinh nghiệm xương máu
108
Chương 108: Phải xuất chinh
109
Chương 109: Chờ ta trở lại
110
Chương 110: Ngày cập kê
111
Chương 111: Vương phi của chàng
112
Chương 112: Ở lại vương phủ
113
Chương 113: Gặp Trác Thất
114
Chương 114: Nhờ Dương Kỳ giúp đỡ
115
Chương 115: Ngươi lo lắng cho ta
116
Chương 116: Đưa hắn trở về
117
Chương 117: Ở cùng một đêm
118
Chương 118: Bắt đầu phản kích
119
Chương 119: Bị phát hiện
120
Chương 120: Bắt ngươi khai đao
121
Chương 121: Ta phải trở về
122
Chương 122: Rời khỏi vương phủ
123
Chương 123: Điều tra lần nữa
124
Chương 124: Tiểu Kiều của Đường Môn
125
Chương 125: Trực giác của nàng
126
Chương 126: Ngõ tối kinh hồn
127
Chương 127: Quân muốn thần tử
128
Chương 128: Bệnh nguy kịch
129
Chương 129: Sấm sét giữa trời quang
130
Chương 130: Chàng không có cách nào
131
Chương 131: Thân thế phức tạp
132
Chương 132: Gặp lại cố nhân
133
Chương 133: Làm giao dịch
134
Chương 134: Rõ ràng chân tướng
135
Chương 135: Chỉ cần chàng
136
Chương 136: Cùng quân gặp lại
137
Chương 137: Lá ngọc cành vàng
138
Chương 138: Vĩnh viễn không tuyệt vọng
139
Chương 139: Chợt truyền ra tin người đã chết
140
Chương 140: Tiền đồ của mình
141
Chương 141: Mạo hiểm bức vua thoái vị
142
Chương 142: Một mẻ bắt gọn
143
Chương 143: Thân phận của Đường Môn
144
Chương 144: Đại kết cục
145
Chương 145: Ngoại truyện: trăm năm hảo hợp