Chương 111: Vương phi của chàng

Cảnh tượng như vậy, bất cứ ai mở miệng nói cũng đều không thích hợp. Cấp Lam và Thu Hồng chạy tới cũng không ngờ Y Lâm Na xuất hiện, trong nhất thời sững sờ tại chỗ.

Trong nháy mắt, Hàn Nhạn nén trái tim đang đập mạnh mẽ lại. Nàng không biết mình nên nói gì. Phó Vân Tịch là loại người gì, Hàn Nhạn tự nhận là mình hiểu rõ. Bây giờ Y Lâm Na kéo tay hắn nhưng bộ dạng hắn lại không muốn từ chối. Dù Hàn Nhạn có chậm chạp thế nào thì cũng đã hiểu vài phần. Huống chi nàng luôn nhạy cảm hơn người khác nhiều.

Phó Vân Tịch chỉ nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt đặc biệt xa lạ. Hàn Nhạn cho rằng hắn không nhận ra mình nhưng hắn lại bỗng quay sang, thản nhiên nói với người sau lưng: "Đi về."

Thị vệ kia lĩnh mệnh rời đi. Phó Vân Tịch liền xoay người rời khỏi đại sảnh, tựa như muốn rời đi, căn bản không liếc nhìn Hàn Nhạn lấy một cái. Y Lâm Na vội vội vàng vàng đi theo, dịu dàng nói: "Hắn chờ thiếp chút đi."

Móng tay Hàn Nhạn đâm vào lòng bàn tay, giữa lúc tất cả mọi người không nói một lời, nàng bỗng gọi: "Phó Vân Tịch." Giọng hết sức bình tĩnh, tựa như trong thời gian ngắn nhất đã biết rõ tất cả, bây giờ chỉ đang nói với một người xa lạ mà thôi.

Mộc Phong đứng sau lưng Phó Vân Tịch hơi lo lắng mà nhìn Hàn Nhạn. Phó Vân Tịch xoay người, liếc nàng một cái, im lặng hỏi rốt cuộc là có chuyện gì.

Hàn Nhạn cắn răng, bỗng cười nhẹ nhàng: "Nàng ta là ai?"

Người mà nàng nói tới là Y Lâm Na. Phó Vân Tịch nhíu mày, chưa kịp nói gì thì Y Lâm Na đã nhón chân lên, ôm chặt tay Phó Vân Tịch, nói to: "Ta là công chúa Tây Nhung, sắp trở thành vương phi của hắn."

Vương phi của Phó Vân Tịch! Vậy nàng là gì?
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Hàn Nhạn lập tức biến thành thông cảm. Đặng Thiền chạy tới nhìn thấy một màn này thì tức giận vô cùng, lớn tiếng nói: "Huyền Thanh vương, người cũng quá mức vô lễ. Người làm vậy là đặt Hàn Nhạn ở đâu?"

Đặng phu nhân sợ hết hồn, vội vội vàng vàng che miệng Đặng Thiền, chỉ sợ nàng nói ra lời quá bất kính nào. Đúng vậy, với thân phận của Đặng Thiền, trách mắng Phó Vân Tịch như vậy quả thật được cho là rất bất kính rồi.

Phó Vân Tịch lạnh lùng liếc Đặng Thiền, rét lạnh nơi ánh mắt kia khiến người ta không nhịn được mà rùng mình. Tuy trong lòng Đặng Thiền tức giận vô cùng như dưới ánh mắt như vậy của Phó Vân Tịch nàng cũng hơi sợ hãi.

"Ta chỉ biết là công chúa Tây Nhung tôn quý là kẻ địch trên chiến trường của Đại Tông chúng ta." Hàn Nhạn ngẩng lên, vốn thân phận nàng thấp hơn công chúa Tây Nhung nhưng Y Lâm Na lại có cảm giác tựa như nữ tử trước mặt này mới là công chúa thật sự. Giọng điệu nàng ta bình tĩnh, nhưng lại tản ra ý từ trên cao nhìn xuống, bất động thanh sắc mà tạo thành một luồng áo lực lớn lao.

Giọng công chúa Tây Nhung nghẹn lại, dường như không nghĩ tới Hàn Nhạn sẽ nói thế. Chỉ thấy một vài phu nhân tiểu thư vốn thấy dung mạo mình thì lộ ra chút kinh ngạc, sau khi nghe lời Hàn Nhạn thì biến thành thái độ thù địch.

Đúng vậy, những người đang ngồi này cũng là người Đại Tông. Tây Nhung và Đại Tông đang trong hoàn cảnh đối địch. Vậy thì rất rõ ràng rằng những người này từ lúc mới bắt đầu tò mò về công chúa Tây Nhung này, lập tức liền biến thành "Công chúa nước đối địch", mà tất cả, đều bởi vì một câu nói của Hàn Nhạn!

Nàng ta lập tức lửa giận ngút trời mà nhìn Hàn Nhạn tựa như Hàn Nhạn là người phạm thập ác bất xá. Nhưng Hàn Nhạn lại không sợ sự phẫn nộ của nàng ta chút nào. Ngược lại nàng lại như có điều suy nghĩ mà nhìn nàng ta: "Sẽ không phải là Tây Nhung các người vì thua nên mới đưa tới hòa thân chứ, công chúa điện hạ?" Nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói, sự mỉa mai trong đó vô cùng chói tai. Lời này vừa ra, đại sảnh nhất thời liền vang lên một trận cười. Y Lâm Na tức giận đỏ bừng cả mặt nhưng lời của Hàn Nhạn có lý, nàng ta lại không có cách nào phản bác được. Đúng vậy, Tây Nhung thua, mới có thể đưa nàng ta tới hòa thân. Bởi vì là Phó Vân Tịch nên trong lòng nàng ta cực kỳ cao hứng. Nhưng bị Hàn Nhạn nói thế thì chính là Tây Nhung bọn họ nhát gan sợ phiền phức nên mới đưa công chúa lá ngọc cành vàng sang. Lời của Hàn Nhạn nói rằng nàng ta là công chúa, bây giờ địa vị suy bại, sớm không bằng Trang Hàn Nhạn nàng rồi.

"Vậy thì sao chứ?" Y Lâm Na bỗng cười độc ác, kéo tay Phó Vân Tịch, õng ẹo nói: "Vương gia đã đồng ý lấy ta, vương gia ưa thích ta. Là hòa thân thì sao? Chúng ta lưỡng tình tương duyệt."

Nữ nhi Tây Nhung luôn là to gan mà còn phóng khoáng như vậy, cho nên mọi người cũng không cảm thấy những lời này của Y Lâm Na có gì không ổn. Nhưng vẻ mặt nhìn về phía Hàn Nhạn thì có thể thấy rõ rằng đã cho nàng là vương phi bị hạ bệ.

Những lời này khiêu khích như vậy, dường như là chứa ý tứ vui đùa ác độc. Tất cả mọi người im lặng nhìn mọi chuyện trước mặt. Trong mắt bọn họ, Hàn Nhạn đã thành người thất bại. Nhưng Phó Vân Tịch cũng không có ý ngăn cản.

Trong khoảnh khắc đó, Hàn Nhạn tựa như nhìn thấy mình ở kiếp trước, ôm trong lòng giấc mơ chờ đợi phu quân nhưng lại là một nữ nhân khác đợi được. Chẳng lẽ số mạng lại trêu người như vậy? Lúc nàng thích Phó Vân Tịch, tín nhiệm hắn thì lại tuyên bố rằng tất cả chỉ là một âm mưu.

Trang Hàn Minh thì sao? Có một tỷ tỷ chưa gả đã bị hưu, sau này tiền đồ trong quan trường cũng sẽ gặp trở ngại nhỉ? Có khả năng nó còn bị bằng hữu cùng lứa cười nhạo, cả đời không thể ngẩng đầu lên được. Chẳng lẽ vì mình mà lại liên lụy tới Trang Hàn Minh, liên lụy tới Trần ma ma, liên lụy tới Cấp Lam và Thu Hồng? Mẫu thân đang ở trên trời nhìn, cũng vì mình mà đau lòng nhỉ.

Không! Nhân sinh không phải là như vậy! Có cơ hội được sống lại một đời, nàng quý trọng như vậy, đương nhiên cũng không thể luân lạc tới hoàn cảnh như vậy. Ngậm bồ hòn làm ngọt không phải là chuyện Trang Hàn Nhạn nàng biết làm!

Nghĩ tới đây, nàng bỗng khẽ mỉm cười, lộ ra một loại vẻ mặt lạnh lùng, giễu cợt, giọng nói trở nên hơi kỳ lạ: "Thì ra là như vậy hả. Không biết công chúa có từng nghe một câu nói thế này không 'Sính tắc vi thê, bôn tắc vi thiếp'*," Nàng liếc nhìn Y Lâm Na, cười nói: "Hoàng thượng hạ chỉ để ta làm Huyền Thanh vương phi, cũng coi như là danh chính ngôn thuận, có sính lễ đàng hoàng. Nếu công chúa muốn làm nửa chủ nhân của Huyền Thanh vương phủ thì cũng nên sống ở Tây Nhung, chờ thư mời. Sao lại theo vương gia ngàn dặm xa xôi chạy tới Đại Tông chứ?" Nụ cười của nàng ý vị sâu xa: "Đây cũng không phải chuyện vương phi nên làm."

Thời cổ, thê thiếp có sự khu biệt nghiêm ngặt. Trong Lễ kí – Nội tắc 礼记 - 内则 có ghi:

Sính tắc vi thê, bôn tắc vi thiếp.
聘则为妻, 奔则为妾
(Có cưới hỏi là thê, đi theo là thiếp)

Nghe lời của Hàn Nhạn, vẻ mặt người xung quanh khi nhìn Y Lâm na trong nháy mắt hơi có vẻ bừng tỉnh. So với Y Lâm Na, ít ra Hàn Nhạn còn là một nữ tử Đại Tông ngoan ngoãn. Thế mà công chúa Tây Nhung lại không như thế. Không hiểu quy củ thì cũng thôi, lại còn cứ như vậy mà đi theo nam tử tới Đại Tông. Chỉ có tiểu đề tử*, tiểu thiếp tự leo lên giường mới làm như vậy. Đường đường là công chúa mà lại không biết thẹn như vậy, quả nhiên là người tới từ vùng đất man di.

*Từ để mắng nữ tử ngày xưa. Trong "Hồng lâu mộng" từ này xuất hiện rất nhiều.

Hàn Nhạn khí định thần nhàn, lúc này nàng không có chút đau lòng nào mà vẫn nhanh mồm nhanh miệng như vậy, vẫn là Hàn Nhạn không để mình ăn một chút xíu thua thiệt nào. Nhưng chết lặng và đau lòng là không thể để người khác thấy. Cho dù trong lòng có đau bao nhiêu, đối mặt với công chúa Tây Nhung kiêu ngạo này, Hàn Nhạn sẽ không để mình nhượng bộ.

Đã bao giờ Y Lâm Na bị người khác mỉa mai như vậy. Dù sao nàng ta cũng không thông minh bằng Hàn Nhạn, nhất thời không tìm được lời phản bác. Nhìn ánh mắt khác thường của người xung quanh, Y Lâm Na hận không thể thả rắn độc ra cắn chết Hàn Nhạn. Dừng một chút, nàng ta bỗng nhớ ra gì đó, cười đắc ý: "Trời ơi, quên không nói cho ngươi biết. Hoàng đế Đại Tông các ngươi đã đón ta vào phủ. Có lẽ từ thư của ngươi sẽ tới rất nhanh. Hoàng đế Đại Tông ra lệnh cũng không tính là giả chứ nhỉ?"

Cấp Lam và Thu Hồng đều sửng sốt, tuyệt đối không ngờ Y Lâm Na này còn có một lá vương bài như vậy. Ngay cả Hàn Nhạn cũng không ngờ. Sao bỗng biến thành thế này? Theo lý thuyết, hoàng thượng là người uy tín nhất, quân vô hí ngôn, vua một nước mà nói một đằng làm một nẻo sẽ khiến đại thần trên dưới trong triều lục đục và bất mãn. Nhưng hoàng thượng lại mạo hiểm làm chuyện nguy hiểm như vậy, cũng muốn đổi Huyền Thanh vương phi. Chuyện nay có phải quá mức bất thường không?

Tuy biết chuyện này có kỳ lại nhưng Hàn Nhạn lại không có cách nào. Ngược lại, Y Lâm Na ném ra những lời này tương đương với tuyên bố nàng không có cơ hội xoay người. Có hoàng thượng làm lợi thế, mình còn có cơ hội làm Huyền Thanh vương phi ư?

Hàn Nhạn cũng không phải lưu luyến cái danh Huyền Thanh vương phi này. Thực ra, nếu một nam nhân không yêu mình, cưỡng cầu để chiếm lấy vị trí thê tử trên danh nghĩa của hắn thì có tác dụng gì. Không phải là lừa mình dối người mà trong kiếp trước, Hàn Nhạn đã hiểu đạo lý này. Nhưng dù nàng không làm Huyền Thanh vương phi, cũng không phải ngay bây giờ. Bây giờ một khi Hàn Nhạn xuống đài thì Thất hoàng tử và Thái hậu thế nào cũng sẽ không bỏ qua cho nàng. Không có Huyền Thanh vương phủ che chở, Trang Hàn Nhạn nàng có thể đi bao xa?

Lợi dụng tối đa nguồn tài nguyên trong tay, cho nên, dù trong lòng nàng có không cam lòng hơn nữa, có yêu thích hơn nữa, cũng không thể vì vậy mà nhượng bộ. Tây Nhung công chúa này dựa vào cái gì? Là thân phận tôn quý của nàng ta, là thánh chỉ của hoàng thượng hay là...tình yêu của Phó Vân Tịch? Tình yêu? Khóe môi Hàn Nhạn nhếch lên thành độ cong giễu cợt. Nàng đứng giữa đại sảnh, mái tóc dài đen nhánh bị gió thổi tung, bay múa theo gió. Quần áo trắng tinh, mái tóc dài đen nhánh càng làm tôn lên cảm giác chỉ một chớp mắt là nàng sẽ bay lên trời, tựa như thiếu nữ âu sầu nhẹ nhàng và nàng, vốn là không thuộc về thế giới này.

Quét mắt qua đám người thật nhanh, đón lấy ánh mắt thông cảm của mọi người, Hàn Nhạn bỗng khẽ cúi đầu với họ. Nàng cúi đầu thật sâu, giọng thê lương cảm động.

"Xin phiền các vị phu nhân làm chứng, sau này Hàn Nhạn không hề liên quan gì tới Huyền Thanh vương phủ, cũng không phải Hàn Nhạn chủ động yêu cầu." Nàng ngẩng đầu nhìn Y Lâm Na, ý tứ trong mắt khó nói thành lời: "Công chúa Tây Nhung lá ngọc cành vàng, Hàn Nhạn tự thấy mình thua kém. Nếu công chúa muốn dùng thân phận để dọa Hàn Nhạn thì Hàn Nhạn chỉ có thể nhận thua."

Chapter
1 Chương 1: Tiệc mừng đoạt mệnh
2 Chương 2: Bất ngờ sống lại
3 Chương 3: Tỷ đệ tình thâm
4 Chương 4: Kế mẫu gây khó dễ
5 Chương 5: Lần đầu tiên giao chiến
6 Chương 6: Trêu chọc Hách Liên Dục
7 Chương 7: Bái sư Trạng Nguyên
8 Chương 8: Gặp lại Thế tử
9 Chương 9: Trai cò tranh nhau
10 Chương 10: Gần gũi thứ tỷ
11 Chương 11: Bắt đầu sắp xếp kế hoạch
12 Chương 12: Kết thành đồng minh
13 Chương 13: Kinh Thành thủ phủ
14 Chương 14: Trân bảo có độc
15 Chương 15: Dụng tâm hiểm ác
16 Chương 16: Lục đục đấu đá
17 Chương 17: Biến cố lan tràn
18 Chương 18: Hình nhân thế mạng
19 Chương 19: Bình yên trước sóng gió
20 Chương 20: Dạ yến (1) trong cung
21 Chương 21: Cảnh cáo nho nhỏ
22 Chương 22: Chuyện chỉ có hai
23 Chương 23: Nữ nhi Đặng gia
24 Chương 24: Đạp tuyết tìm mai
25 Chương 25: Đóa hoa của Lý gia
26 Chương 26: Tiếp xúc thân mật
27 Chương 27: Kỹ thuật diễn kịch còn kém cỏi
28 Chương 28: Xu nịnh thúc ngựa
29 Chương 29: Người tài giỏi tuấn kiệt trong kinh thành
30 Chương 30: Thì ra là hắn
31 Chương 31: Kết hợp lại gây khó khăn
32 Chương 32: Gặp chiêu phá chiêu
33 Chương 33: Âm thầm bắt nạt
34 Chương 34: Trả lại cho ngươi một cái tát
35 Chương 35: Mỉa mai Thái Tử
36 Chương 36: Oan gia ngõ hẹp
37 Chương 37: Công chúa Vân Nghê
38 Chương 38: Vũ điệu lớn mừng thắng lợi
39 Chương 39: Cố ý làm chuyện xấu
40 Chương 40: Âm mưu khiêu khích
41 Chương 41: Tặng cho một sự vui mừng "kinh hãi"
42 Chương 42: Chuyển bại thành thắng
43 Chương 43: Ban thưởng nhiều hơn
44 Chương 44: Cố ý xa cách
45 Chương 45: Được người nào đó giải vây
46 Chương 46: Giáo viên cô cô
47 Chương 47: Sư phụ là sát thủ
48 Chương 48: Gấp không thể chờ
49 Chương 49: Châm ngòi ly gián
50 Chương 50: Giả vờ có thai
51 Chương 51: Đi lên chùa trên núi
52 Chương 52: Thay mận đổi đào
53 Chương 53: Chuyện ngoài ý muốn
54 Chương 54: Bảo vệ tiểu thư
55 Chương 55: Tương kế tựu kế
56 Chương 56: Xoay ngược một trận chiến
57 Chương 57: Cùng nhau ngắm pháo hoa
58 Chương 58: Thế tử cầu hôn
59 Chương 59: Hủy trong sạch của nàng
60 Chương 60: Không bằng ngươi gả cho ta
61 Chương 61: Trời xui đất khiến
62 Chương 62: Tính toán
63 Chương 63: Ai là phu quân
64 Chương 64: Mãi mãi không làm thiếp
65 Chương 65: Không phải đoạn tụ
66 Chương 66: Cầu hôn dưới triều đình
67 Chương 67: Câu đố về thân thế
68 Chương 68: Thế lực sau lưng
69 Chương 69: Thích khách giữa khuê phòng
70 Chương 70: Vương gia ghen
71 Chương 71: Tình cảm thiếu niên
72 Chương 72: A Bích chết
73 Chương 73: Khăn tay Tứ Xuyên của Đường Môn
74 Chương 74: Công chúa Tây Nhung
75 Chương 75: Lời tâm tình buồn nôn
76 Chương 76: Tỷ đệ phản bội
77 Chương 77: Hồng Môn Yến
78 Chương 78: Thân trúng độc xuân
79 Chương 79: Dạy nàng hôn môi
80 Chương 80: Làm loạn hậu cung
81 Chương 81: Cắt đứt hoàn toàn
82 Chương 82: Cút ra khỏi vương phủ
83 Chương 83: Chuyện phong nhã của hoàng gia
84 Chương 84: Thái Hậu chống chiêu
85 Chương 85: Hoàng Thượng triệu kiến
86 Chương 86: Tấm thân xử nữ
87 Chương 87: Thượng phương bảo kiếm
88 Chương 88: Quý phi chết thảm
89 Chương 89: Trút giận vì nàng
90 Chương 90: Bái tế đẫm máu
91 Chương 91: Một mũi tên trúng hai con nhạn
92 Chương 92: Chiến đấu một mình
93 Chương 93: Chợt hiểu tấm lòng
94 Chương 94: Thái tử ban thưởng
95 Chương 95: Âm thầm tương trợ
96 Chương 96: Trở lại Trang phủ
97 Chương 97: Đồng minh vỡ tan
98 Chương 98: Bí ẩn nặng nề
99 Chương 99: Mua chuộc nha hoàn
100 Chương 100: Lòng hư vinh
101 Chương 101: Di nương sảy thai
102 Chương 102: Đạo trưởng Tĩnh Hư
103 Chương 103: Khắc cha khắc chồng
104 Chương 104: Một cách trốn khác
105 Chương 105: Là ai nói bậy
106 Chương 106: Không sảy thai
107 Chương 107: Bài học kinh nghiệm xương máu
108 Chương 108: Phải xuất chinh
109 Chương 109: Chờ ta trở lại
110 Chương 110: Ngày cập kê
111 Chương 111: Vương phi của chàng
112 Chương 112: Ở lại vương phủ
113 Chương 113: Gặp Trác Thất
114 Chương 114: Nhờ Dương Kỳ giúp đỡ
115 Chương 115: Ngươi lo lắng cho ta
116 Chương 116: Đưa hắn trở về
117 Chương 117: Ở cùng một đêm
118 Chương 118: Bắt đầu phản kích
119 Chương 119: Bị phát hiện
120 Chương 120: Bắt ngươi khai đao
121 Chương 121: Ta phải trở về
122 Chương 122: Rời khỏi vương phủ
123 Chương 123: Điều tra lần nữa
124 Chương 124: Tiểu Kiều của Đường Môn
125 Chương 125: Trực giác của nàng
126 Chương 126: Ngõ tối kinh hồn
127 Chương 127: Quân muốn thần tử
128 Chương 128: Bệnh nguy kịch
129 Chương 129: Sấm sét giữa trời quang
130 Chương 130: Chàng không có cách nào
131 Chương 131: Thân thế phức tạp
132 Chương 132: Gặp lại cố nhân
133 Chương 133: Làm giao dịch
134 Chương 134: Rõ ràng chân tướng
135 Chương 135: Chỉ cần chàng
136 Chương 136: Cùng quân gặp lại
137 Chương 137: Lá ngọc cành vàng
138 Chương 138: Vĩnh viễn không tuyệt vọng
139 Chương 139: Chợt truyền ra tin người đã chết
140 Chương 140: Tiền đồ của mình
141 Chương 141: Mạo hiểm bức vua thoái vị
142 Chương 142: Một mẻ bắt gọn
143 Chương 143: Thân phận của Đường Môn
144 Chương 144: Đại kết cục
145 Chương 145: Ngoại truyện: trăm năm hảo hợp
Chapter

Updated 145 Episodes

1
Chương 1: Tiệc mừng đoạt mệnh
2
Chương 2: Bất ngờ sống lại
3
Chương 3: Tỷ đệ tình thâm
4
Chương 4: Kế mẫu gây khó dễ
5
Chương 5: Lần đầu tiên giao chiến
6
Chương 6: Trêu chọc Hách Liên Dục
7
Chương 7: Bái sư Trạng Nguyên
8
Chương 8: Gặp lại Thế tử
9
Chương 9: Trai cò tranh nhau
10
Chương 10: Gần gũi thứ tỷ
11
Chương 11: Bắt đầu sắp xếp kế hoạch
12
Chương 12: Kết thành đồng minh
13
Chương 13: Kinh Thành thủ phủ
14
Chương 14: Trân bảo có độc
15
Chương 15: Dụng tâm hiểm ác
16
Chương 16: Lục đục đấu đá
17
Chương 17: Biến cố lan tràn
18
Chương 18: Hình nhân thế mạng
19
Chương 19: Bình yên trước sóng gió
20
Chương 20: Dạ yến (1) trong cung
21
Chương 21: Cảnh cáo nho nhỏ
22
Chương 22: Chuyện chỉ có hai
23
Chương 23: Nữ nhi Đặng gia
24
Chương 24: Đạp tuyết tìm mai
25
Chương 25: Đóa hoa của Lý gia
26
Chương 26: Tiếp xúc thân mật
27
Chương 27: Kỹ thuật diễn kịch còn kém cỏi
28
Chương 28: Xu nịnh thúc ngựa
29
Chương 29: Người tài giỏi tuấn kiệt trong kinh thành
30
Chương 30: Thì ra là hắn
31
Chương 31: Kết hợp lại gây khó khăn
32
Chương 32: Gặp chiêu phá chiêu
33
Chương 33: Âm thầm bắt nạt
34
Chương 34: Trả lại cho ngươi một cái tát
35
Chương 35: Mỉa mai Thái Tử
36
Chương 36: Oan gia ngõ hẹp
37
Chương 37: Công chúa Vân Nghê
38
Chương 38: Vũ điệu lớn mừng thắng lợi
39
Chương 39: Cố ý làm chuyện xấu
40
Chương 40: Âm mưu khiêu khích
41
Chương 41: Tặng cho một sự vui mừng "kinh hãi"
42
Chương 42: Chuyển bại thành thắng
43
Chương 43: Ban thưởng nhiều hơn
44
Chương 44: Cố ý xa cách
45
Chương 45: Được người nào đó giải vây
46
Chương 46: Giáo viên cô cô
47
Chương 47: Sư phụ là sát thủ
48
Chương 48: Gấp không thể chờ
49
Chương 49: Châm ngòi ly gián
50
Chương 50: Giả vờ có thai
51
Chương 51: Đi lên chùa trên núi
52
Chương 52: Thay mận đổi đào
53
Chương 53: Chuyện ngoài ý muốn
54
Chương 54: Bảo vệ tiểu thư
55
Chương 55: Tương kế tựu kế
56
Chương 56: Xoay ngược một trận chiến
57
Chương 57: Cùng nhau ngắm pháo hoa
58
Chương 58: Thế tử cầu hôn
59
Chương 59: Hủy trong sạch của nàng
60
Chương 60: Không bằng ngươi gả cho ta
61
Chương 61: Trời xui đất khiến
62
Chương 62: Tính toán
63
Chương 63: Ai là phu quân
64
Chương 64: Mãi mãi không làm thiếp
65
Chương 65: Không phải đoạn tụ
66
Chương 66: Cầu hôn dưới triều đình
67
Chương 67: Câu đố về thân thế
68
Chương 68: Thế lực sau lưng
69
Chương 69: Thích khách giữa khuê phòng
70
Chương 70: Vương gia ghen
71
Chương 71: Tình cảm thiếu niên
72
Chương 72: A Bích chết
73
Chương 73: Khăn tay Tứ Xuyên của Đường Môn
74
Chương 74: Công chúa Tây Nhung
75
Chương 75: Lời tâm tình buồn nôn
76
Chương 76: Tỷ đệ phản bội
77
Chương 77: Hồng Môn Yến
78
Chương 78: Thân trúng độc xuân
79
Chương 79: Dạy nàng hôn môi
80
Chương 80: Làm loạn hậu cung
81
Chương 81: Cắt đứt hoàn toàn
82
Chương 82: Cút ra khỏi vương phủ
83
Chương 83: Chuyện phong nhã của hoàng gia
84
Chương 84: Thái Hậu chống chiêu
85
Chương 85: Hoàng Thượng triệu kiến
86
Chương 86: Tấm thân xử nữ
87
Chương 87: Thượng phương bảo kiếm
88
Chương 88: Quý phi chết thảm
89
Chương 89: Trút giận vì nàng
90
Chương 90: Bái tế đẫm máu
91
Chương 91: Một mũi tên trúng hai con nhạn
92
Chương 92: Chiến đấu một mình
93
Chương 93: Chợt hiểu tấm lòng
94
Chương 94: Thái tử ban thưởng
95
Chương 95: Âm thầm tương trợ
96
Chương 96: Trở lại Trang phủ
97
Chương 97: Đồng minh vỡ tan
98
Chương 98: Bí ẩn nặng nề
99
Chương 99: Mua chuộc nha hoàn
100
Chương 100: Lòng hư vinh
101
Chương 101: Di nương sảy thai
102
Chương 102: Đạo trưởng Tĩnh Hư
103
Chương 103: Khắc cha khắc chồng
104
Chương 104: Một cách trốn khác
105
Chương 105: Là ai nói bậy
106
Chương 106: Không sảy thai
107
Chương 107: Bài học kinh nghiệm xương máu
108
Chương 108: Phải xuất chinh
109
Chương 109: Chờ ta trở lại
110
Chương 110: Ngày cập kê
111
Chương 111: Vương phi của chàng
112
Chương 112: Ở lại vương phủ
113
Chương 113: Gặp Trác Thất
114
Chương 114: Nhờ Dương Kỳ giúp đỡ
115
Chương 115: Ngươi lo lắng cho ta
116
Chương 116: Đưa hắn trở về
117
Chương 117: Ở cùng một đêm
118
Chương 118: Bắt đầu phản kích
119
Chương 119: Bị phát hiện
120
Chương 120: Bắt ngươi khai đao
121
Chương 121: Ta phải trở về
122
Chương 122: Rời khỏi vương phủ
123
Chương 123: Điều tra lần nữa
124
Chương 124: Tiểu Kiều của Đường Môn
125
Chương 125: Trực giác của nàng
126
Chương 126: Ngõ tối kinh hồn
127
Chương 127: Quân muốn thần tử
128
Chương 128: Bệnh nguy kịch
129
Chương 129: Sấm sét giữa trời quang
130
Chương 130: Chàng không có cách nào
131
Chương 131: Thân thế phức tạp
132
Chương 132: Gặp lại cố nhân
133
Chương 133: Làm giao dịch
134
Chương 134: Rõ ràng chân tướng
135
Chương 135: Chỉ cần chàng
136
Chương 136: Cùng quân gặp lại
137
Chương 137: Lá ngọc cành vàng
138
Chương 138: Vĩnh viễn không tuyệt vọng
139
Chương 139: Chợt truyền ra tin người đã chết
140
Chương 140: Tiền đồ của mình
141
Chương 141: Mạo hiểm bức vua thoái vị
142
Chương 142: Một mẻ bắt gọn
143
Chương 143: Thân phận của Đường Môn
144
Chương 144: Đại kết cục
145
Chương 145: Ngoại truyện: trăm năm hảo hợp