Chương 65: Không phải đoạn tụ

Editor: SunniePham

Chu thị đứng dậy, giọng điệu trở nên gay gắt: "Ngươi đang nói bậy bạ cái gì đó? Trên đời này làm gì có nam tử nào đạt tới yêu cầu của ngươi?"

Hàn Nhạn xoay người, lạnh nhạt nhìn bà nói: "Di nương không gặp được người nam nhân như vậy, thì không có nghĩa là Hàn Nhạn không gặp được. Con đã nói qua, nếu như không tìm thấy nam nhân giống như vậy thì cả đời này Hàn Nhạn không lấy chồng!"

Nói ra những lời này xong, trong lòng Hàn Nhạn cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng vẫn muốn nói hết toàn bộ, tình yêu quá đau thương, nếu có thể thì tốt nhất không nên đụng vào. Nàng đã chết qua một lần, dùng sinh mạng không dễ có được này để đổi lấy tâm của một nam nhân không ổn định, sợ là mất nhiều hơn được.

Vệ Như Phong nhìn chằm chằm vào nàng, độc ác nói: "Đây là lời ngươi nói, ngươi hãy suy nghĩ cho thật kỹ."

Hàn Nhạn tươi cười sáng lạn: "Hôm nay thỉnh Vệ Vương đại nhân và Thế Tử cùng làm chứng. Bởi vì vào ngày mai, Kinh Thành sẽ truyền tai nhau chuyện tình hôm nay, một câu này của Hàn Nhạn là nói cho người thiên hạ nghe. Nếu không thể làm được những điều kia, thì không thể làm phu quân của Hàn Nhạn!"

"Vậy thì ngươi chờ làm ni cô đi!" Hai tay Vệ Như Phong xiết chặt lại, theo ý của hắn yêu cầu của Hàn Nhạn cho dù thế nào đi nữa cũng sẽ không thể thành hiện thực. Nếu không thể đạt được yêu cầu của nàng, nàng tình nguyện cả đời không lấy chồng, chứ không muốn ở bên cạnh hắn. Vệ Như Phong cảm thấy trong lòng mình đều tràn đầy sự áp bức và lăng nhục, hừ lạnh một tiếng: "Hy vọng ngươi không hối hận!"

Vẻ mặt Hàn Nhạn không biến đổi, lúc này Vệ Vương cũng đứng lên, nói với Trang Sĩ Dương: "Nếu Trang tứ tiểu thư không muốn vậy thì hôn sự này coi như đã chấm dứt."

Trang Sĩ Dương hận Hàn Nhạn đến thấu xương, nhưng cũng không thể không cười nịt nọt: "Vệ Vương đại nhân, tiểu nữ tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện. Người đừng so đó với nó, lát nữa ta sẽ trừng phạt nó..."

Trong lòng Chu thị chỉ quan tâm tới Trang Ngữ Sơn, nghe thấy Vệ Vương không tính toán gì tới việc mai mối nên vội vàng hỏi: "Vậy chuyện của Ngữ nhi?"

Vệ Như Phong nhìn thoáng qua Hàn Nhạn, giọng điệu lạnh lùng nói: "Bản Thế Tử đồng ý cưới, đầu tháng tám đoán Trắc phi vào cửa." Sau khi nói xong dường như hắn cũng không muốn ở đây theo một giây nào nữa, phẩy tay áo bỏ đi.

Đợi sau khi phụ tử Vệ Vương rời đi, Trang Sĩ Dương lạnh lùng nhìn Hàn Nhạn: "Tự mình đến Từ Đường mà quỳ đi!" Hôm nay nàng đã chọc giận Vệ Vương, trong mắt Trang Sĩ Dương nàng đã phạm vào mười tội nặng nhất. Chặt đứt đường làm quan của ông, nữ nhi này gần đây càng ngày càng điên cuồng ngang ngược rồi. Nàng vừa làm cho ông kiêng kỵ, cũng đồng thời làm cho ông bực bội. Tội hôm nay dĩ nhiên là ông không thể coi nhẹ được rồi.

Hàn Nhạn khép hờ mắt lại, kính cẩn nghe theo: "Vâng."

Đại Chu thị cười nói: "Hôm nay Nhạn nhi cũng không phạm lỗi gì, chỉ là không đồng ý hôn sự của mình thôi." Lời nói của bà còn chưa dứt, thì nghe Trang Sĩ Dương đang trong cơn giận dữ nói: "Hôn sự của nó là do ta quyết định! Hừ, không chịu làm thiếp, coi mình là cái tôi sao. Ta muốn gả cho ai thì nó phải gả cho người đó!"

Hàn Nhạn nghe thấy Trang Sĩ Dương ở sau lưng gào thét, bên môi hiện lên một nụ cười lạnh. Không ai có thể thao túng cuộc đời của nàng, công ơn nuôi dưỡng kiếp trước nàng đã trả cho Trang Sĩ Dương bằng cái mạng của mình. Kiếp này ông ta đừng mơ tưởng hủy đi nàng một lần nữa.

Lại nói lời thề không bao giờ làm thiếp của Hàn Nhạn hôm sau liền truyền đi khắp Kinh Thành. Trở thành một đề tài quan trọng cho mọi người bàn tán say sưa, có người cảm thấy cách làm lần này nàng của nàng không hợp lễ nghi, thân là nữ tử mà lòng dạ lại hẹp hòi, thật sự là điển hình của một nữ nhân độc ác. Có người lại bội phụ dũng khí của nàng, cảm thấy nữ tử như vậy rất gan dạ, thật sự là người hiếm có. Mặc kệ bên ngoài đồn thổi thế nào, người liên quan lại không thèm để ý.

Tại Từ Đường lạnh lẽo, Hàn Nhạn quỳ trên mặt đất suốt cả một đêm. Dường như Trang Sĩ Dương đã quên nàng, không ai đưa cơm tới, Cấp Lam, Thu Hồng và Trần ma ma cũng chả thấy tung tích đâu. Xem ra chắc là bị Chu thị giam lại rồi.

Bây giờ nàng chống lại Trang Sĩ Dương, bị trừng phạt cũng là điều nằm trong dự liệu. Chỉ là trong lòng nàng càng cảm thấy thất vọng đối với ông ta, đối với nữ nhi của mình còn như vậy. Rốt cục ông ta là người như thế nào. Hoặc là... nghĩ tới điều kia, trong lòng nàng càng cảm thấy chu sót.

May mà nàng được Sài Tĩnh dạy võ, tuy là võ công không có tiến bộ gì. Nhưng mà thân thể này so với trước kia đã khỏe mạnh hơn nhiều, cho nên bây giờ chỉ có chút khó chịu, nếu như là trước kia thì sợ là nàng đã sớm hôn mê bất tỉnh rồi.

Ánh trăng chiếu rọi xuyên qua của sổ ở mái nhà. Hàn Nhạn cảm thấy rất đói bụng, suốt cả một ngày một đêm chưa được ăn gì, cho dù là đối đãi với phạm nhân cũng không đến mức này. Cửa Từ Đường vẫn khóa chặt như cũ, cho dù có muốn mở từ bên trong ra cũng không được. Hàn Nhạn nhanh trí đi tới trước bàn thờ, chần chờ một lúc vẫn đưa tay chọn lấy mấy quả trái cây còn tốt ở trên bàn cúng để ăn. Mấy quả trái cây này dường như đã để ở đây khá lâu, khô héo nhạt nhẽo, ăn vào chả có vị nào. Khi Hàn Nhạn đang ngậm một quả trái cây không hề có hình tượng gì, thì đột nhiên nghe thấy phía sau truyền tới tiếng cười: "Tại sao lại ăn gấp đến vậy?"

Trước đó nàng đang lo lắng hành động ngày đã chọc giận Thần Phật, cho nên trong lòng chột dạ không thôi. Đột nhiên lại nghe thấy phía sau truyền tới một âm thanh, làm cho Hàn Nhạn thiếu một chút nữa cũng không có hơi mà hô lên. "Khụ khụ khụ" Nàng bị sặc, che miệng mà ho lớn.

Người nọ lại thở dài một tiếng, sau đó đi tới, bàn tay thon dài đầy lạnh lẽo đỡ lấy Hàn Nhạn, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt lưng của nàng. Nói khẽ: "Ăn chậm một chút."

Bây giờ là mùa đông khắc nghiệt, người ở phía sau lại phả hơi thở vào bên tai của nàng. Trong nháy mắt hai lỗ tay của nàng đã đỏ ửng lên, thân thể nhanh chống lắc người né tránh. Lui về sau hai bước, nhìn người nào đó không mời mà tới, giọng điệu không vui nói: "Không biết khi nào Vương gia đã có sở thích đặc biệt, thích làm đầu trộm đuôi cướp."

Ở Từ Đường này không còn cái cửa nào khác, chỉ có một cái cửa sổ ở trên mái nhà. Chắc là Phó Vân Tịch đi vào từ đó, Hàn Nhạn nhịn không được mà nghĩ, ngày thường thị vệ trong phủ đều ăn cơm trắng sao. Tại sao một người sống mặc áo trắng như vậy xông vào phủ mà cũng không ai biết. Vấn đề an toàn ngày sau trong phủ thật sự là khiến người khác đau đầu.

Phó Vân Tịch thấy nàng đứng ngây ngốc ở một chỗ, không biết đang suy nghĩ gì mà đến ngây người. Chàng chợt nhíu mày, nói: "Bổn vương chỉ là đến đưa than sưởi trong ngày tuyết rơi mà thôi."

Hàn Nhạn lấy lại tinh thần, theo bản năng mà hỏi: "Đưa cái gì than?"

Lại thấy Phó Vân Tịch giống như làm xiếc đột nhiên từ phía sau lấy ra một cái túi lớn, đi tới đặt xuống ngay bàn thờ. Vừa mới mở ra, lập tức có một mùi thơm bay ra.

Chắc là một túi điểm tâm tinh xảo!

Hàn Nhạn ngẩn ngơ hỏi: "Cho ta sao?"

Phó Vân Tịch làm bộ như muốn cất đi: "Không cần thì thôi."

Hàn Nhạn vội vàng đè tay chàng lại, khi đầu ngón tay đụng vào nhau trong nháy mắt truyền tới một tia điện. Nàng vội vàng rút tay về, cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi ngẩng đầu cười tít mắt với Phó Vân Tịch: "Vậy thì, xin đa tạ Vương gia." Sau đó thì đưa tay lấy một khối bánh bỏ vào trong miệng.

Vốn dĩ là nàng đang rất đói, cũng không biết Phó Vân Tịch mang điểm tâm của tửu lầu nào làm, mà ăn vào ngọt nhưng không ngán, mùi vị cực kỳ ngon. Tâm trạng của nàng trở nên vui vẻ, động tác lại càng thô lỗ nhưng trông rất đáng yêu, phồng má nói với Phó Vân Tịch: "Là đầu bếp của nhà nào vậy. Tay nghề không tệ."

Phó Vân Tịch thản nhiên nói: "Nếu ngươi thích, về sau sẽ cho ngươi ăn thêm nữa." Nhưng trong lòng chàng lại nói, Hoàng Thượng bỏ nhiều bạc ra mời ngự trù. Mỗi một ngày chỉ cung ứng một chiếc đĩa nhỏ, Hoàng Hậu ở trong cung còn chưa được hưởng dụng, vậy mà nha đầu này lại được thưởng thức đầu tiên. Thật không biết tốt xấu.

Hàn Nhạn sờ sờ cái mũi của mình, ngượng ngùng nói: "Như vậy thì không tiện lắm."

Phó Vân Tịch cảm thấy thú vị, ngày thường gặp Hàn Nhạn mười lần thì hết chín lần đều thấy nàng đang tính kế với người khác. Bày ra dáng vẻ công kích người khác, ít khi nào thấy nàng chịu lộ ra vẻ mặt của một tiểu nữ nhi. Bây giờ nàng không thèm che giấu tướng ăn, còn hiện ra vài phần tính trẻ con hiếm thấy. Chàng nhịn không được mà sờ sờ đầu của nàng.

Đầu của Hàn Nhạn bị bàn tay lạnh lẽo giày vò, vội vàng dừng lại việc ăn trừng mắt liếc nhìn kẻ đầu sỏ đang gây ra chuyện. Người này lại lộ ra nét mặt như đang trêu trọc mấy con động vật nhỏ. Giống như coi nàng là một đứa bé mười ba tuổi, thật sự là làm cho nàng cảm thấy khó chịu. Phó Vân Tịch thu tay về, như có điều suy nghĩ nhìn nàng nói: "Người thề với Vệ Như Phong kiếp này không bao giờ làm thiếp?"

Cổ họng Hàn Nhạn cứng lại, nuốt xuống miếng bánh ngọt cuối cùng rồi 'Ừ' một tiếng. Nhưng mà động tác lại dần dần chậm lại. Vệ Như Phong và tỷ muội Chu thị không phụ sự mong đợi của mọi người, nhanh như vậy mà đã đem lời nói của nàng truyền ra ngoài. Sợ là toàn Kinh Thành này đều đã hiểu rõ lời nhắn đó, ngày sao nếu công tử thế gia muốn cầu hôn, nhất định sẽ bỏ qua một đố phụ* như nàng.

(*Đố phụ: người phụ nữ ghen ghét)

"Tại sao?" Phó Vân Tịch tự tìm chỗ ngồi xuống, dáng vẻ thư thái, nhìn rất giống cảnh đẹp ý vui. Giống như là dưới ánh trăng trích tiên cưỡi mây giáng trần, bay xuống Từ Đường lạnh lẽo này. Đúng là một bức tranh có một không hai.

Hàn Nhạn cầm một chiếc bánh ngọt, nhưng không bỏ vào miệng, nhìn chàng nói: "Vương gia cũng cảm thấy ta là một đố phụ hay sao?"

Phó Vân Tịch không trả lời câu hỏi của nàng, ngược lại hỏi: "Nếu không có nam nhân như vậy thì cả đời này ngươi sẽ không lấy phu quân hay sao?"

Hàn Nhạn gật đầu.

"Tại sao?" Chàng lại hỏi. "Sớm mai hướng đông, hoàng hôn vẫn hướng tây. Vui mừng chỉ được ban ngày. Nam nhân bình thường hay thay lòng đổi dạ, có mấy ai được vài thập niên như một ngày." Nàng thở dài: "Nếu có thể có một người ở cạnh mình đến bạc đầu, dĩ nhiên là chuyện tốt. Nếu như không thể cầu thì đó cũng là số mệnh. Chỉ là thân ở trong gia đình giàu có, nam tử chỉ nghe giai nhân cười nói, không thấy người cũ rơi lệ. Thiếp thất tranh giành cho tới bây giờ là một cuộc chiến tranh vĩnh viễn không chấm dứt. Ta chỉ là không muốn mình bỏ mạng trong cuộc chiến này, càng không muốn sau khi chiến thắng lại mất đi chính mình."

Phó Vân Tịch nhịn không được mà tỉ mỉ đánh giá tiểu cô nương đang ở trước mặt mình. Hàn Nhạn giống như một kho tàng, mỗi một lần đều mang đến cho chàng một sự kinh ngạc. Nàng đã vượt qua cái tuổi hiểu đời, kiếp này không làm người ta chán ghét. Giống như là đã trải qua toàn bộ chuyện u ám thê lương của thế gian này. Nhìn thấu toàn bộ lạnh nhạt, làm người khác không nhịn được mà cảm thấy đau lòng. Nàng chỉ mới là một tiểu cô nương mười ba tuổi, nhưng mà so với những lời nàng vừa nói, dường như đã trải qua những chuyện đó. Không nói đến nội dung trong lời nói, chỉ riêng phần kiên quyết thôi, điều này có bao nhiêu người làm được.

Một lúc lâu sau, chàng nói: "Ngươi từng có người trong lòng không?"

Hàn Nhạn ngẩn người, không nghĩ tới chàng sẽ hỏi vấn đề này. Người trong lòng... kiếp trước chính mình lưu luyến si mê Vệ Như Phong, kiếp này lại kinh bỉ đối xử lạnh nhạt với hắn. Đó là người trong lòng, nhưng mà đó chỉ là lúc trước mà thôi. Nàng lắc đầu: "Không có."

"Nếu vậy..." Phó Vân Tịch nhìn nàng: "Bổn vương cưới ngươi thì sao?"

Điều này làm người nào đó lúng túng trầm mặt. Hàn Nhạn trợn mắt há mồm nhìn chàng, nói năng lộn xộn: "Vương gia... Vương gia đang nói đùa phải không. Hàn Nhạn không nghĩ tới sẽ gả cho Vương gia."

"Không nạp trắc phi, không cưới tiểu thiếp, không thu thông phòng. Huyền Thanh Vương này chỉ có một vị Vương phi, những lời ngươi nói, bổn vương đều làm được." Âm thanh của chàng lành lạnh không hề gợn sóng, lại nói ra điều kiện hấp dẫn như vậy. Huyền Thanh Vương phủ vô cùng giàu có, chưa nói đến việc của cải ngập trời, chỉ nói tới Phó Vân Tịch thôi, người trong lòng của hàng vạn nữ nhân Đại Tông này.

Nhìn thấy Hàn Nhạn không hề cử động, chàng lại tiếp tục nói: "Trong phủ người hầu sẽ không dám khi dễ, trong Kinh các tiểu thư của quan viên không dám kinh bỉ; phụ thân, di nương không dám cười nhạo. Ngươi là người của Huyền Thanh Vương phủ, ngoại trừ bổn vương, ngươi không cần e ngại bất cứ người nào." Vẻ mặt của chàng đầy sự ôn nhu và mê hoặc, âm thanh trầm thấp đầy sự cám dỗ. Nếu lúc này mà có người đi qua, sẽ nhìn thấy một tuấn mỹ nam nhân đang mê hoặc một tiểu cô nương còn chưa tới tuổi cặp kê.

Trong đầu Hàn Nhạn 'bùm' một tiếng, ai nói trong Kinh Thành này yêu nghiệt đứng đầu là Hác Liên Dục. Bọn họ chưa thấy qua dáng vẻ đầy yêu nghiệt của Phó Vân Tịch sao? Sự thật đã chứng minh bề ngoài nhìn như một nam nhân lạnh lùng, cấm dục. Nhưng mà một khi đã bùng nổ thì nó lại là một sự hấp dẫn như gió thỏi nhẹ nhàng, khắc vào xương tủy. Dáng vẻ ôn nhu diễm lệ, phản phất như tiên nhân sa đọa, loại ra dáng vẻ động tâm động lòng người.

Hàn Nhạn bị ma xui quỷ khiến thế nào mà xém chút nữa là nói 'Được' rồi. Khi nhìn thấy tượng Phật thì lặp tức tỉnh táo lại, trong lòng niệm sắc tức thị không, không tức thị sắc, nghiêm mặt lại nói: "Người muốn gả cho Vương gia còn nhiều mà. Vì sao Vương gia lại muốn cưới ta."

Chàng thu hồi lại vẻ mặt đầy cám dỗ, mặt không chút thay đổi nói: "Bởi vì... ta muốn một người toàn vẹn"

Lời nói này dường như không rõ lắm, Hàn Nhạn kỳ lạ nói: "Một người toàn vẹn, tại sao phải là ta?"

"Bổn vương cần một vương phi. Mà ngươi là người thích hợp nhất." Chàng nói

Vĩnh viễn thích hợp hơn so với đơn giản là thích. Đồng thời cũng không dễ dàng phản bội, thích.... như là hư vô không bắt được gì đó, có lẽ hôm nay sẽ thích, nhưng ngày mai thì không. Nhưng mà thích hợp lại khác nhau, một người thích hợp, phải trải qua sự tìm hiểu sao đó mới công nhận. Trong thời gian ngắn, sẽ không biến thành không thích hợp.

Không biết vì sao khi nghe đáp án như vậy Hàn Nhạn cảm thấy có chút thất vọng, lấy lại bình tĩnh, nàng nói: "Vì sao ta lại thích hợp?"

Phó Vân Tịch hiếm khi cười, chàng cười nói: "Ngươi tự tư tự lợi, to gan lớn mật, tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn..."

"Này." Không đợi chàng nói xong, Hàn Nhạn liền cắt ngang lời của chàng: "Ta đâu có khủng bố đến vậy? Ta hư hỏng như vậy, người lại nói ta thích hợp là Vương phi của người. Nói như vậy chẳng phải nói là Vương phi của người thích hợp nhất chính là một độc phụ?"

Phó Vân Tịch nhìn nàng, trong con ngươi hiển lên tia cười: "Quan trọng nhất là, ngươi sẽ không dễ dàng chết đi."

Lời này nghe rất bình bình đạm đạm, nhưng là chứ đựng hàm ý vô cùng. Hàn Nhạn lập tức đứng dậy: "Vậy là có ý gì?"

Nét mặt của nàng trở nên đầy cảnh giác và đề phòng, giống như cả người bị đâm. Phó Vân Tịch nhìn thấy dáng vẻ của nàng như vậy, không khỏi thở dài trong lòng.

Tiểu cô nương này, người cũng như tên. Nàng giống như một con chim nhạn, nhìn lông lá xù xì, ngây thơ đáng yêu, nhưng mà một khi có người muốn hại nàng, nàng sẽ hung hăng mà mổ vào tròng mắt của đối phương. Tên của nàng như một con chim nhạn dịu dàng, ngoan ngoãn, nhưng lại thêm một chữ 'Hàn' lập tức có thêm sự nghiêm trang và sát khí. Mà Vương phi của chàng, không cần phải là một đóa hoa trong nhà kính, như một con chim nhạn còn nhỏ tuổi nhưng lại đầy dũng mãnh thì rất tốt.

"Ngươi là người cực kỳ kiên cường" Chàng nói.

Chàng không muốn nói thêm nữa, trong lòng Hàn Nhạn nghi ngờ, thì đã nhìn thấy chàng không có phản ứng gì. Cả người đều hiện lên dáng vẻ nhu hòa, cũng không bài ra vẻ mặt lạnh nhạt. Cho nên nàng ngồi xuống cách xa chàng, nhìn chàng nói: "Vương gia. Người không có người trong lòng sao?"

Phó Vân Tịch trố mắt nhìn nàng: "Không có."

Hàn Nhạn có chút thất vọng, dường như không hài lòng lắm với câu trả lời này. Đáng lẽ tuấn mỹ nam nhân như vậy, sẽ có thời kỳ thiếu niên đầy phong lưu vô hạn, chàng còn là người của Hoàng Thất, cứ nghĩ là chàng sẽ có mấy đoạn chuyện tình kiều diễm đầy văn thơ chứ. Vậy mà chàng lại nói không, cũng không biết là có phải đang gạt người khác không? Khó khắc trên phố lại có tin đồn...

Hàn Nhạn nhảy dựng lên: "Chẳng lẻ người bị đoạn tụ, nên mới muốn thành thân với ta để ngăn chặn tin đồn trong thiên hạ chứ!"

Phó Vân Tịch sửng sốt, im lặng một lúc lâu.

"Ta bị đoạn tụ?" Mắt phượng đầy sâu xa nhíu lại, giọng điệu có vài phần nguy hiểm.

Hàn Nhạn nhìn thấy chàng như vậy, thì càng khẳng định chàng có biểu hiện chột dạ. Trong lòng lại có lời giải thích hợp lý với lời nói trước kia của Phó Vân Tịch, "Người trong thiên hạ đều đã nói như vậy, nhất định là thật. Nếu như người lấy ta, sau này nếu có tình yêu gì đó giữa nam nhân với nhau thì cũng có ta đứng ra làm lá chắn. Khó trách người lại cự tuyệt nhiều sự ái mộ của các tiểu thư trong Kinh Thành tới vậy. Cứ muốn lấy ta làm Vương phi, rõ ràng là thấy yếu đuối dễ bắt nạt, sau này phát hiện ra mình đã mắc mưu không thể cầu cứu ai được, chỉ đành nuốt vào trong bụng." Hai mắt của nàng trừng lớn, nhìn Phó Vân Tịch như là đang nhìn ác ma: "Mưu kế thật thâm sâu!"

Thật ra thì Hàn Nhạn đối với chuyện quá đã quá mức mẫn cảm, bởi vậy ngôn từ cũng hơi quá trớn, nói chuyện cũng không suy nghĩ kỹ. Những lời vừa nói ra thì sắc mặt của Phó Vân Tịch trực tiếp đen lại. Chỉ thấy chàng từ từ đứng dậy, nhìn Hàn Nhạn hỏi lại một lần nữa: "Ta bị đoạn tụ sao?"

Cả người Hàn Nhạn chống đỡ ở mép bàn thờ, nổi giận nói: "Chẳng lẻ không phải?"

Phó Vân Tịch đi tới bên cạnh Hàn Nhạn, một bàn tay chống lên bàn thờ ở phía sau lưng Hàn Nhạn. Đêm Hàn Nhạn vây lại, Hàn Nhạn vốn dĩ nhỏ hơn chàng nhiều, bây giờ chỉ có thể ngửa đầu đầy phẫn nộ nhìn chàng.

Phó Vân Tịch cúi người, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng, cũng không biết là nàng đang tức giận hay là bị kích động đến thành như vậy. Nội tâm khẽ động, tinh tế đánh giá nàng, cái đầu của nàng quá nhỏ, khuôn mặt lại mang theo một chút trẻ con, mũi ngọc môi anh đào. Nhìn rất thanh tú đáng yêu, nhưng cũng không thể gọi là mỹ diễm vô song. Nhưng chính vì như vậy mà làm nổi bật lên đôi mắt như nước mùa thu, trong sáng vô cùng, mà lại có thêm vài phần sâu sắc, nhìn không thấu. Trên đời này, rất ít người làm cho Phó Vân Tịch nhìn không thấu, mà Trang Hàn Nhạn lại là một trong số đó.

Hàn Nhạn bị chàng vây như vậy ở ngay bàn thờ, dĩ nhiên cảm thấy có chút không thích hợp. Nàng thật sự không phải là một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi, đương nhiên sẽ hiểu rõ tư thế đầy ám muội này. Gương mặt tuấn mỹ của Phó Vân Tịch ở trên mình, con ngươi thâm thúy đầy sâu xa nhìn chằm chằm vào mình. Hàn Nhạn bị nhìn chằm chằm như vậy cũng nổi lên một chút khó chịu, khí thể cũng yếu xuống, âm thấp xuống, "Người... Người làm gì vậy?"

Phó Vân Tịch cười như không cười nhìn nàng, giọng điệu đầy lạnh lùng: "Ta là đồng tính. Hả?"

Chữ 'hả' kia, âm cuối rõ ràng lên rất cao, giống như vừa hoa lệ vừa thơm ngát, nhưng lại đầy sự lạnh lẽo và nguy hiểm. Mang theo tia tức giận không dễ dàng nhận ra, lãnh lẹo tiến vào nội tâm.

Cả người Hàn Nhạn đều run rẩy, nhất thời liền sửa lại: "Người không phải... không phải là đoạn tụ."

Trong lòng Phó Vân Tịch có chút buồn cười, còn tưởng rằng Hàn Nhạn sẽ mạnh miệng thêm một lúc. Nhưng không nghĩ tới nàng lại thay đổi nhanh tới vậy, thật sự là giảo hoạt như một con cá trạch. Gian trá như vậy, nhưng cũng không làm cho người khác cảm thấy chán ghét.

Hàn Nhạn bị Phó Vân Tịch giam cầm trước ngực, trống ngực của nàng đập mạnh, tư thế này thật là đầy ái muội. Bị một Phó Vân Tịch đầy tuấn mỹ cường thế giam cầm trước bàn, cho dù là nữ tử như thế nào cũng sẽ có chút mất hồn. Lúc nàng có chút lo lắng thì nghe thấy âm thanh trầm thấp của Phó Vân Tịch vang lên: "Đã chậm rồi." Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đã thấy dung nhan đầy tuấn mỹ đang cúi người xuống.

Chapter
1 Chương 1: Tiệc mừng đoạt mệnh
2 Chương 2: Bất ngờ sống lại
3 Chương 3: Tỷ đệ tình thâm
4 Chương 4: Kế mẫu gây khó dễ
5 Chương 5: Lần đầu tiên giao chiến
6 Chương 6: Trêu chọc Hách Liên Dục
7 Chương 7: Bái sư Trạng Nguyên
8 Chương 8: Gặp lại Thế tử
9 Chương 9: Trai cò tranh nhau
10 Chương 10: Gần gũi thứ tỷ
11 Chương 11: Bắt đầu sắp xếp kế hoạch
12 Chương 12: Kết thành đồng minh
13 Chương 13: Kinh Thành thủ phủ
14 Chương 14: Trân bảo có độc
15 Chương 15: Dụng tâm hiểm ác
16 Chương 16: Lục đục đấu đá
17 Chương 17: Biến cố lan tràn
18 Chương 18: Hình nhân thế mạng
19 Chương 19: Bình yên trước sóng gió
20 Chương 20: Dạ yến (1) trong cung
21 Chương 21: Cảnh cáo nho nhỏ
22 Chương 22: Chuyện chỉ có hai
23 Chương 23: Nữ nhi Đặng gia
24 Chương 24: Đạp tuyết tìm mai
25 Chương 25: Đóa hoa của Lý gia
26 Chương 26: Tiếp xúc thân mật
27 Chương 27: Kỹ thuật diễn kịch còn kém cỏi
28 Chương 28: Xu nịnh thúc ngựa
29 Chương 29: Người tài giỏi tuấn kiệt trong kinh thành
30 Chương 30: Thì ra là hắn
31 Chương 31: Kết hợp lại gây khó khăn
32 Chương 32: Gặp chiêu phá chiêu
33 Chương 33: Âm thầm bắt nạt
34 Chương 34: Trả lại cho ngươi một cái tát
35 Chương 35: Mỉa mai Thái Tử
36 Chương 36: Oan gia ngõ hẹp
37 Chương 37: Công chúa Vân Nghê
38 Chương 38: Vũ điệu lớn mừng thắng lợi
39 Chương 39: Cố ý làm chuyện xấu
40 Chương 40: Âm mưu khiêu khích
41 Chương 41: Tặng cho một sự vui mừng "kinh hãi"
42 Chương 42: Chuyển bại thành thắng
43 Chương 43: Ban thưởng nhiều hơn
44 Chương 44: Cố ý xa cách
45 Chương 45: Được người nào đó giải vây
46 Chương 46: Giáo viên cô cô
47 Chương 47: Sư phụ là sát thủ
48 Chương 48: Gấp không thể chờ
49 Chương 49: Châm ngòi ly gián
50 Chương 50: Giả vờ có thai
51 Chương 51: Đi lên chùa trên núi
52 Chương 52: Thay mận đổi đào
53 Chương 53: Chuyện ngoài ý muốn
54 Chương 54: Bảo vệ tiểu thư
55 Chương 55: Tương kế tựu kế
56 Chương 56: Xoay ngược một trận chiến
57 Chương 57: Cùng nhau ngắm pháo hoa
58 Chương 58: Thế tử cầu hôn
59 Chương 59: Hủy trong sạch của nàng
60 Chương 60: Không bằng ngươi gả cho ta
61 Chương 61: Trời xui đất khiến
62 Chương 62: Tính toán
63 Chương 63: Ai là phu quân
64 Chương 64: Mãi mãi không làm thiếp
65 Chương 65: Không phải đoạn tụ
66 Chương 66: Cầu hôn dưới triều đình
67 Chương 67: Câu đố về thân thế
68 Chương 68: Thế lực sau lưng
69 Chương 69: Thích khách giữa khuê phòng
70 Chương 70: Vương gia ghen
71 Chương 71: Tình cảm thiếu niên
72 Chương 72: A Bích chết
73 Chương 73: Khăn tay Tứ Xuyên của Đường Môn
74 Chương 74: Công chúa Tây Nhung
75 Chương 75: Lời tâm tình buồn nôn
76 Chương 76: Tỷ đệ phản bội
77 Chương 77: Hồng Môn Yến
78 Chương 78: Thân trúng độc xuân
79 Chương 79: Dạy nàng hôn môi
80 Chương 80: Làm loạn hậu cung
81 Chương 81: Cắt đứt hoàn toàn
82 Chương 82: Cút ra khỏi vương phủ
83 Chương 83: Chuyện phong nhã của hoàng gia
84 Chương 84: Thái Hậu chống chiêu
85 Chương 85: Hoàng Thượng triệu kiến
86 Chương 86: Tấm thân xử nữ
87 Chương 87: Thượng phương bảo kiếm
88 Chương 88: Quý phi chết thảm
89 Chương 89: Trút giận vì nàng
90 Chương 90: Bái tế đẫm máu
91 Chương 91: Một mũi tên trúng hai con nhạn
92 Chương 92: Chiến đấu một mình
93 Chương 93: Chợt hiểu tấm lòng
94 Chương 94: Thái tử ban thưởng
95 Chương 95: Âm thầm tương trợ
96 Chương 96: Trở lại Trang phủ
97 Chương 97: Đồng minh vỡ tan
98 Chương 98: Bí ẩn nặng nề
99 Chương 99: Mua chuộc nha hoàn
100 Chương 100: Lòng hư vinh
101 Chương 101: Di nương sảy thai
102 Chương 102: Đạo trưởng Tĩnh Hư
103 Chương 103: Khắc cha khắc chồng
104 Chương 104: Một cách trốn khác
105 Chương 105: Là ai nói bậy
106 Chương 106: Không sảy thai
107 Chương 107: Bài học kinh nghiệm xương máu
108 Chương 108: Phải xuất chinh
109 Chương 109: Chờ ta trở lại
110 Chương 110: Ngày cập kê
111 Chương 111: Vương phi của chàng
112 Chương 112: Ở lại vương phủ
113 Chương 113: Gặp Trác Thất
114 Chương 114: Nhờ Dương Kỳ giúp đỡ
115 Chương 115: Ngươi lo lắng cho ta
116 Chương 116: Đưa hắn trở về
117 Chương 117: Ở cùng một đêm
118 Chương 118: Bắt đầu phản kích
119 Chương 119: Bị phát hiện
120 Chương 120: Bắt ngươi khai đao
121 Chương 121: Ta phải trở về
122 Chương 122: Rời khỏi vương phủ
123 Chương 123: Điều tra lần nữa
124 Chương 124: Tiểu Kiều của Đường Môn
125 Chương 125: Trực giác của nàng
126 Chương 126: Ngõ tối kinh hồn
127 Chương 127: Quân muốn thần tử
128 Chương 128: Bệnh nguy kịch
129 Chương 129: Sấm sét giữa trời quang
130 Chương 130: Chàng không có cách nào
131 Chương 131: Thân thế phức tạp
132 Chương 132: Gặp lại cố nhân
133 Chương 133: Làm giao dịch
134 Chương 134: Rõ ràng chân tướng
135 Chương 135: Chỉ cần chàng
136 Chương 136: Cùng quân gặp lại
137 Chương 137: Lá ngọc cành vàng
138 Chương 138: Vĩnh viễn không tuyệt vọng
139 Chương 139: Chợt truyền ra tin người đã chết
140 Chương 140: Tiền đồ của mình
141 Chương 141: Mạo hiểm bức vua thoái vị
142 Chương 142: Một mẻ bắt gọn
143 Chương 143: Thân phận của Đường Môn
144 Chương 144: Đại kết cục
145 Chương 145: Ngoại truyện: trăm năm hảo hợp
Chapter

Updated 145 Episodes

1
Chương 1: Tiệc mừng đoạt mệnh
2
Chương 2: Bất ngờ sống lại
3
Chương 3: Tỷ đệ tình thâm
4
Chương 4: Kế mẫu gây khó dễ
5
Chương 5: Lần đầu tiên giao chiến
6
Chương 6: Trêu chọc Hách Liên Dục
7
Chương 7: Bái sư Trạng Nguyên
8
Chương 8: Gặp lại Thế tử
9
Chương 9: Trai cò tranh nhau
10
Chương 10: Gần gũi thứ tỷ
11
Chương 11: Bắt đầu sắp xếp kế hoạch
12
Chương 12: Kết thành đồng minh
13
Chương 13: Kinh Thành thủ phủ
14
Chương 14: Trân bảo có độc
15
Chương 15: Dụng tâm hiểm ác
16
Chương 16: Lục đục đấu đá
17
Chương 17: Biến cố lan tràn
18
Chương 18: Hình nhân thế mạng
19
Chương 19: Bình yên trước sóng gió
20
Chương 20: Dạ yến (1) trong cung
21
Chương 21: Cảnh cáo nho nhỏ
22
Chương 22: Chuyện chỉ có hai
23
Chương 23: Nữ nhi Đặng gia
24
Chương 24: Đạp tuyết tìm mai
25
Chương 25: Đóa hoa của Lý gia
26
Chương 26: Tiếp xúc thân mật
27
Chương 27: Kỹ thuật diễn kịch còn kém cỏi
28
Chương 28: Xu nịnh thúc ngựa
29
Chương 29: Người tài giỏi tuấn kiệt trong kinh thành
30
Chương 30: Thì ra là hắn
31
Chương 31: Kết hợp lại gây khó khăn
32
Chương 32: Gặp chiêu phá chiêu
33
Chương 33: Âm thầm bắt nạt
34
Chương 34: Trả lại cho ngươi một cái tát
35
Chương 35: Mỉa mai Thái Tử
36
Chương 36: Oan gia ngõ hẹp
37
Chương 37: Công chúa Vân Nghê
38
Chương 38: Vũ điệu lớn mừng thắng lợi
39
Chương 39: Cố ý làm chuyện xấu
40
Chương 40: Âm mưu khiêu khích
41
Chương 41: Tặng cho một sự vui mừng "kinh hãi"
42
Chương 42: Chuyển bại thành thắng
43
Chương 43: Ban thưởng nhiều hơn
44
Chương 44: Cố ý xa cách
45
Chương 45: Được người nào đó giải vây
46
Chương 46: Giáo viên cô cô
47
Chương 47: Sư phụ là sát thủ
48
Chương 48: Gấp không thể chờ
49
Chương 49: Châm ngòi ly gián
50
Chương 50: Giả vờ có thai
51
Chương 51: Đi lên chùa trên núi
52
Chương 52: Thay mận đổi đào
53
Chương 53: Chuyện ngoài ý muốn
54
Chương 54: Bảo vệ tiểu thư
55
Chương 55: Tương kế tựu kế
56
Chương 56: Xoay ngược một trận chiến
57
Chương 57: Cùng nhau ngắm pháo hoa
58
Chương 58: Thế tử cầu hôn
59
Chương 59: Hủy trong sạch của nàng
60
Chương 60: Không bằng ngươi gả cho ta
61
Chương 61: Trời xui đất khiến
62
Chương 62: Tính toán
63
Chương 63: Ai là phu quân
64
Chương 64: Mãi mãi không làm thiếp
65
Chương 65: Không phải đoạn tụ
66
Chương 66: Cầu hôn dưới triều đình
67
Chương 67: Câu đố về thân thế
68
Chương 68: Thế lực sau lưng
69
Chương 69: Thích khách giữa khuê phòng
70
Chương 70: Vương gia ghen
71
Chương 71: Tình cảm thiếu niên
72
Chương 72: A Bích chết
73
Chương 73: Khăn tay Tứ Xuyên của Đường Môn
74
Chương 74: Công chúa Tây Nhung
75
Chương 75: Lời tâm tình buồn nôn
76
Chương 76: Tỷ đệ phản bội
77
Chương 77: Hồng Môn Yến
78
Chương 78: Thân trúng độc xuân
79
Chương 79: Dạy nàng hôn môi
80
Chương 80: Làm loạn hậu cung
81
Chương 81: Cắt đứt hoàn toàn
82
Chương 82: Cút ra khỏi vương phủ
83
Chương 83: Chuyện phong nhã của hoàng gia
84
Chương 84: Thái Hậu chống chiêu
85
Chương 85: Hoàng Thượng triệu kiến
86
Chương 86: Tấm thân xử nữ
87
Chương 87: Thượng phương bảo kiếm
88
Chương 88: Quý phi chết thảm
89
Chương 89: Trút giận vì nàng
90
Chương 90: Bái tế đẫm máu
91
Chương 91: Một mũi tên trúng hai con nhạn
92
Chương 92: Chiến đấu một mình
93
Chương 93: Chợt hiểu tấm lòng
94
Chương 94: Thái tử ban thưởng
95
Chương 95: Âm thầm tương trợ
96
Chương 96: Trở lại Trang phủ
97
Chương 97: Đồng minh vỡ tan
98
Chương 98: Bí ẩn nặng nề
99
Chương 99: Mua chuộc nha hoàn
100
Chương 100: Lòng hư vinh
101
Chương 101: Di nương sảy thai
102
Chương 102: Đạo trưởng Tĩnh Hư
103
Chương 103: Khắc cha khắc chồng
104
Chương 104: Một cách trốn khác
105
Chương 105: Là ai nói bậy
106
Chương 106: Không sảy thai
107
Chương 107: Bài học kinh nghiệm xương máu
108
Chương 108: Phải xuất chinh
109
Chương 109: Chờ ta trở lại
110
Chương 110: Ngày cập kê
111
Chương 111: Vương phi của chàng
112
Chương 112: Ở lại vương phủ
113
Chương 113: Gặp Trác Thất
114
Chương 114: Nhờ Dương Kỳ giúp đỡ
115
Chương 115: Ngươi lo lắng cho ta
116
Chương 116: Đưa hắn trở về
117
Chương 117: Ở cùng một đêm
118
Chương 118: Bắt đầu phản kích
119
Chương 119: Bị phát hiện
120
Chương 120: Bắt ngươi khai đao
121
Chương 121: Ta phải trở về
122
Chương 122: Rời khỏi vương phủ
123
Chương 123: Điều tra lần nữa
124
Chương 124: Tiểu Kiều của Đường Môn
125
Chương 125: Trực giác của nàng
126
Chương 126: Ngõ tối kinh hồn
127
Chương 127: Quân muốn thần tử
128
Chương 128: Bệnh nguy kịch
129
Chương 129: Sấm sét giữa trời quang
130
Chương 130: Chàng không có cách nào
131
Chương 131: Thân thế phức tạp
132
Chương 132: Gặp lại cố nhân
133
Chương 133: Làm giao dịch
134
Chương 134: Rõ ràng chân tướng
135
Chương 135: Chỉ cần chàng
136
Chương 136: Cùng quân gặp lại
137
Chương 137: Lá ngọc cành vàng
138
Chương 138: Vĩnh viễn không tuyệt vọng
139
Chương 139: Chợt truyền ra tin người đã chết
140
Chương 140: Tiền đồ của mình
141
Chương 141: Mạo hiểm bức vua thoái vị
142
Chương 142: Một mẻ bắt gọn
143
Chương 143: Thân phận của Đường Môn
144
Chương 144: Đại kết cục
145
Chương 145: Ngoại truyện: trăm năm hảo hợp