Chương 1: Trở về

Màn kiệu được mở ra, ánh nắng ngày hạ chiếu xuống khuôn mặt Thẩm Khước, đem lại loại cảm giác đau như thiêu cháy da, nàng vô thức nheo mắt lại.

“Cô nương, nên xuống kiệu rồi. Nô tì là người hầu bên cạnh phu nhân, đặc biệt đến để nghênh đón cô nương.” Lão phụ nhân ngoài kiệu khẽ cúi eo, cung kính nói. Toàn thân bà ấy mặc một bộ váy màu xám nâu, màu sắc rất nhạt, chất liệu lại thượng hạng. 

“Vất vả rồi.” Thẩm Khước gật đầu, vịn tay của tiểu nha đầu bước xuống kiệu, gót chân vừa mới đặt xuống mặt đất, Thẩm Khước nhanh chóng cảm nhận được gạch xanh trên mặt đất nóng cháy như sắp bỏng. Khí nóng thổi qua, ngay lập tức nàng cảm thấy hơi nóng ngột ngạt dị thường, không tự chủ được mà nhíu mi. Thẩm Khước từ nhỏ đã sống ở vùng Túc Bắc lạnh lẽo, lần này quay về Ngạc Nam vừa khéo trúng thời gian nóng nhất trong năm, thật sự là có chút khổ cực. 

Tô ma ma bất động thanh sắc quan sát cô con gái dòng chính thất đã lưu lạc bên ngoài nhiều năm của Thẩm gia.

Nhìn thấy trước tiên là đôi giày gấm vóc thêu hình cây trúc xanh của nàng, vật thêu trên cơ thể của con gái đều là chim sẻ cành hoa, thật hiếm khi thấy hình thêu là cây trúc xanh. Y phục hôm nay của nàng cũng không phải màu hồng nhạt, màu vàng tơ hay màu tím người trẻ tuổi yêu thích, mà là một thân yếm bằng lụa cùng áo vạt ngắn quây thường màu xanh nhạt, chiếc áo choàng ngắn khoác ở bên ngoài có màu xanh nước biển rất nhạt, tay áo rất dài, 10 đầu ngón tay đều không lộ ra ngoài. Chỉ có dây thắt trước ngực là màu đỏ nhạt phát sáng xinh đẹp, phía trước ngực buộc một cái tua rua, luôn buông xuống chân váy.

Khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay, vẫn chưa mất đi sự non nớt của trẻ nhỏ, thế nhưng trong đồng tử của đôi mắt phân rõ trắng đen kia lại không có sự ngây thơ của trẻ con. Trên tóc không có trâm cài, hoa tai hay đồ trang sức, trên mặt càng không bôi phấn son.

Tô ma ma âm thầm ngạc nhiên, chỉ mới là tiểu cô nương mười một tuổi, nhưng từ đầu đến chân đều lộ ra khí chất thanh cao lạnh lùng, mạnh mẽ.

Thẩm Khước ngẩng đầu nhìn, liền phát hiện kiệu đang dừng ở cửa phụ.

Tô ma ma tự nhiên nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Khước, bèn cười nói: “Trong phủ có khách quý đến, tiền viện có khách sợ rằng đụng trúng cô nương nên mới đi cửa phụ.”

Thẩm Khước vừa nghe liền cười nhẹ một tiếng, khiến cảm giác lạnh lùng vơi đi rất nhiều, trông có vẻ cực kỳ lanh lợi.

Tô ma ma lại cười nói: “Ôi, ngày đầu như vậy là đủ rồi, cô nương vẫn nên đến hoa sảnh sớm chút, có mấy cô nương đều đang đợi cô nương ở đó.” Tô ma ma đã nhìn ra Thẩm Khước vô cùng sợ nóng.

Từ cửa phụ bước vào Thẩm phủ, phải đi qua một hành lang dài được bao quanh bởi dây leo, thỉnh thoảng có một vài bông hoa ở hai bên từ kẽ hở thăm dò vào, khiến hương thơm lan ra bốn phía, ngập tràn toàn bộ hành lang. Thẩm Khước hít vào một bụng đầy mùi thơm, trên người cũng nhiễm một chút hương vị của Ngạc Nam.

Xuyên qua vòm cửa màu xám nhạt đầy dây leo, chính là hoa sảnh.

Còn chưa đến gần, đã nghe thấy tiếng cười êm tai từ trong hoa sảnh vọng ra. Bởi vì mùa hè khô nóng, cửa sổ bốn phía đều được mở ra, bên cạnh cửa sổ có đặt một chậu hoa cảnh, sum suê tươi tốt. Từ bên ngoài chỉ thấy bóng người thấp thoáng ở bên trong, không thể nhìn rõ.

“Vị này chính là tam cô nương sao? Đã sớm mong chờ cô nương quay trở lại! Nô tì Hồng Anh vấn an cô nương!”. Đại nha đầu đứng bên ngoài hoa sảnh lanh lợi khom đầu gối hành lễ với Thẩm Khước, lại hướng vào hoa sảnh thông báo: “Khước tỉ đến rồi!”. 

Thẩm Khước giương mắt nhìn thoáng qua Hồng Anh.

Tiếng cười trong hoa sảnh liền dừng lại, Thẩm Khước nghe thấy tiếng va nhẹ của ngọc bội, có lẽ là có người đứng dậy. Nàng liền nắm hờ tay của tiểu nha đầu Niếp Tuyết, tiến một bước vào hoa sảnh. Vừa mới bước chân vào ngưỡng cửa, tức thì có luồng không khí mát lạnh thổi đến, Thẩm Khước lập tức cảm thấy trên người khoan khoái hơn rất nhiều. 

“Tam muội muội những năm này ở bên ngoài chịu khổ rồi! Tỷ tỷ vẫn luôn lo lắng cho muội.” Một cô nương mười lăm mười sáu tuổi nhan sắc khuynh thành, toàn thân khí khái, nàng nắm lấy ngón tay của Thẩm Khước quan tâm nói. Dường như chỉ trong khoảnh khắc, đôi mắt phượng câu hồn hẹp dài của nàng ta đong đầy ánh nước, khiến lời nói càng thêm vài phần chân thành.

Thẩm Khước biết người đang nói là thứ tý Thẩm Phi của mình. 

“Đây là Phi tỷ tỷ phải không? A Khước vẫn nhớ Phi tỷ còn nợ muội một hộp bánh Tô Dung đấy! Không cho phép quỵt nợ.” Âm thanh của Thẩm Khước giòn tan, lại chứa một chút mềm dẻo.

“Đương nhiên nhớ rồi, tỷ muội chúng ta về sau có thời gian cả đời để cùng nhau ăn bánh Tô Dung.” Thẩm Phi liền duỗi ngón tay trắng nõn ra điểm nhẹ lên trán của Thẩm Khước, ánh nước trong đôi mắt nàng ta đã rút đi, không để lại dấu vết.

Các cô nương trong hoa sảnh đều che miệng cười.

Thẩm Phi vừa kéo Thẩm Khước đi hai bước vừa giới thiệu cho nàng: “Muội rời nhà cũng gần tám năm, có vài tỷ muội sợ là không nhận ra nữa. Đây là nhị tỷ Thẩm Lưu.”

“Muội chào nhị tỷ.” Thẩm Khước lanh lợi hỏi thăm.

“Ừm.” Thẩm Lưu lạnh nhạt đáp một tiếng, không có lời nào khác.

Thẩm Khước không kìm được tò mò mà khẽ quan sát Thẩm Lưu. Thẩm Lưu năm nay mười bốn tuổi, nàng làm mặt lạnh, không biết còn tưởng rằng nàng đang tức giận hoặc chống đối Thẩm Khước. Nhưng Thẩm Khước lại mơ hồ nhớ rằng nhị tỷ từ nhỏ đã có tính cách này, luôn đứng xa xa một mình, cách xa mọi người, không cười, cũng không thích nói chuyện.

“Nhị tỷ muội là mỹ nhân lạnh lùng nổi tiếng đấy, tam muội đừng hiểu nhầm nhé.” Thẩm Phi bình đạm nói, nháy mắt lại chuyển qua giới thiệu một vị muội muội khác: “Đây là tứ muội, Thẩm Vi. Lúc muội rời khỏi nhà, tứ nha đầu vừa mới ra đời, hôm nay là lần đầu tiên tỷ muội hai người gặp nhau đấy.”

Thẩm Vi cười ngọt ngào nói: “Tam tỷ thật sự rất xinh đẹp, có thời gian nhất định phải đến chỗ muội chơi nha.”

“Nhất định ta sẽ đến.” Thẩm Khước mỉm cười đáp.

Thực ra nàng nhớ rõ Thẩm Vi.

Năm nàng ba tuổi toàn thân đều là vết bỏng, tính mạng nguy kịch. Nha đầu thông báo Bạch di nương và Tiết di nương đều sắp sinh, sau đó phụ thân của nàng liền gấp gáp từ bên giường nàng rời đi, Thẩm Khước bị đau đớn dày vò, trong ấn tượng cuối cùng chính là hình ảnh bóng lưng rời đi của phụ thân và mẫu thân phẫn hận rơi nước mắt.

Cảm xúc của Thẩm Khước nháy mắt trôi qua, nàng ngồi xuống  nhìn tiểu chủ tử cuối cùng trong hoa sảnh - một tiểu cô nương bốn năm tuổi rất xinh đẹp.

“Đây là ngũ muội Thẩm Ninh à?” 

Thẩm Ninh cảnh giác nhìn Thẩm Khước, vặn lông mày, Không có chút vui vẻ nào.

Thẩm Khước có chút ngại ngùng đứng dậy.

Bốn tỷ muội ở trong căn phòng này, duy nhất chỉ có Thẩm Ninh là muội muội cùng mẹ với nàng, những người khác đều là di nương sinh ra, thế nhưng Thẩm Ninh hình như không thích nàng.

Thật ra cũng chẳng có ai thực sự thích nàng, nghĩ như thế Thẩm Khước ngược lại thấy nhẹ nhõm hơn.

Thẩm Khước đi đến chỗ ngồi, một bên ăn đồ ăn nhẹ đặc sắc của Ngạc Nam, một bên trò chuyện cùng tỷ muội. Thời gian buổi chiều cứ như vậy trôi qua. Mắt thấy sắp đến thời gian dùng bữa tối, nha hoàn nhẹ nhàng tiến vào, ở bên cạnh tai Tô ma ma nói vài câu gì đó, sắc mặt Tô ma ma khẽ biến đổi.

Bà nói: “Khách quý tiền viện muốn ở lại dùng cơm, phu nhân phân phó để các cô nương ở trong hoa sảnh dùng bữa tối.”

Tô ma ma nói xong, bất động thanh sắc nhìn Thẩm Khước một cái, thấy khuôn mặt nàng bình tĩnh, không một gợn sóng. 

Trên khuôn mặt của Thẩm Phi có tia sáng rực rỡ lấp lánh, nàng ưỡn ngực về phía trước.

Hai mươi món ăn tinh xảo được đem lên, mỗi một món đều dùng hết tâm tư để làm ra, ngay cả dĩa nhỏ để đựng món ăn cũng không trùng nhau. Còn chưa nếm thử, nhưng màu sắc món ăn như phát sáng lấp lánh, ngửi mùi đã kí.ch thích muốn ăn.

“Tam tỷ, muội nghe nói con người Túc Bắc có tính cách hào hùng khí phách, thích ăn thịt thái to, dùng bát lớn uống rượu, ngay cả ăn cơm cũng không dùng chén dĩa, trực tiếp dùng chậu, có phải thật không ạ?” Thẩm Vi vừa nháy mắt vừa cười hì hì hỏi Thẩm Khước.

Thẩm Khước mỉm cười, nàng đặt đôi đũa bạc xuống, đáp: “Tiên sinh vô cùng khó tính, một bộ dụng cụ dùng trà đều do người có chuyên môn làm ra, A Khước cũng theo sau hưởng phúc khí, ăn mặc đo dùng cũng được.”

Nàng nói là cũng được, thế nhưng người trong hoa sảnh quan sát thấy quần áo trên người nàng, chất liệu đó vừa nhìn liền biết là không rẻ. 

Cũng đúng, vị tiên sinh đó không có gì khác, nhưng tiền tài lại không thiếu.

Thẩm Vi có chút không cam tâm, lại nói: “Muội còn nghe nói phương Bắc vừa lạnh vừa thiếu nước, đặc biệt là khi mùa đông đến, nước sông đều đóng thành băng, ngay cả nước để tắm cũng không có, chỉ có thể mười ngày nửa tháng tắm một lần! Thời gian lâu dài, làn da của các cô nương phương Bắc sẽ bị khô, nứt nẻ.”

Thẩm Khước không nói chuyện, đầu ngón tay sờ sờ mặt của mình.

Da của nàng rất đẹp, trắng như tuyết, mềm như ngọc sứ.

“Xì.”  Nhị cô nương Thẩm Lưu cười lạnh một tiếng. Trên mặt tứ cô nương Thẩm Vi ngay lập tức đỏ lên, nàng ta có chút xấu hổ hạ thấp đầu.

Thẩm Phi nhìn Thẩm Vi một cái, cười nói: “Tam muội nhanh nếm thử trà Dương Tiễn này đi, lá trà này là từ trong cung đưa tới, người tầm thường không được dùng qua đâu.”

Thẩm Khước liền nhẹ nhàng uống một hớp trà, bộ dáng nàng xinh đẹp, khi phẩm trà thần sắc yên lặng mà chuyên tâm, lộ ra một loại hương vị thành thục, khiến một phòng hạ nhân nhìn đến say mê trong giây lát.

“Đúng rồi, chính là nó.” Thẩm Khước bỗng nhiên cười, ngũ quan tinh xảo trong chốc lát tựa như hoa thược dược nở rộ.

“Là cái gì?” Thẩm Phi không hiểu.

Thẩm Khước nghiêm túc nói: “Tỷ tỷ có điều không biết, tiên sinh khi đó ngày ngày uống loại trà này, sau này trà nhiều quá uống không hết, muội nghịch ngợm đem đi làm thành trứng luộc nước trà, thế nhưng mùi vị của trứng luộc trà Dương Tiễn này lại chẳng ra làm sao. Tiên sinh giáo huấn muội một trận, trực tiếp đem trà còn dư vứt vào khố phòng*, nói là vứt đi để tránh bị muội phá phách.”

(*: Ý chỉ kho chứa đồ.)

Lúc Thẩm Khước nói đến đây, trên mặt mang theo vài phần ngượng ngùng.

Trên mặt Thẩm Phi lúc đỏ lúc trắng. Nàng nghĩ vào lúc này nên nói vài lời hay ý đẹp để đáp trả, lại phát hiện trong đầu trống rỗng, cái gì cũng không nói ra được.

Thẩm Vi nhỏ tiếng lầm bầm: “Một cô hồn thế tử, lại còn là một tên tàn phế, cũng xứng đáng kêu một tiếng tiên sinh sao...”

Nụ cười trên mặt của Thẩm Khước thu lại, mang một chút lãnh ý.

“Bộp”. Một âm thanh vang lên, mọi người đều khẽ giật mình.

“Bữa cơm này thật vô vị, không ăn nữa!” Thẩm Lưu trực tiếp ném đũa đi, đôi đũa rớt xuống trên bàn, va vào chén dĩa phát ra âm thanh thanh thuý. Thẩm Lưu dứt khoát đứng dậy, đẩy nha đầu đang đi tới ra, mạnh mẽ rời khỏi hoa sảnh.

Đến khi bóng lưng của Thẩm Lưu mất hút giữa giàn dây leo, Thẩm Khước mới định thần lại.

Không phải tiên sinh đã dạy nàng rằng nữ nhân trong hoàng tộc đều là trong ngoài bất nhất, cho dù trong lòng hận không thể chém ngươi thành nghìn vạn nhát nhưng trên mặt cũng phải nở nụ cười, còn phải kéo lấy tay của ngươi, thâm tình mở miệng gọi một tiếng “tỷ tỷ”, “muội muội” sao?

Không khí trong hoa sảnh có chút gượng gạo, có điều người khác hiển nhiên không ngạc nhiên bằng Thẩm Khước, phỏng chừng tính cách ngày thường của nhị tỷ Thẩm Lưu này chính là như vậy.

Thẩm Phi thanh thanh cổ họng, nói: “Tam muội đừng để ý, nhị tỷ của muội thân thể lại không khoẻ rồi.”

“Vậy sao.”  Thẩm Khước bình tĩnh đáp, trong lòng lại nghĩ cái cớ này cũng thật gượng ép.

Kiên nhẫn của Thẩm Phi cũng sắp hết sạch, nàng ta đặt đũa xuống, đứng dậy nói: “Tam muội đi đường lâu như vậy, nhất định là mệt rồi. Trong nhà đã sớm dọn dẹp xong tử viện cho muội, đồ dùng đều là đồ mới, muội đi xem xem, nếu có gì không thích cứ nói với tỷ là được.”

Thẩm Khước nhìn một bàn đồ ăn gần như chưa động đến, nhanh chóng gắp một khối Tử Linh Cao, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, động tác ưu nhã cho vào miệng, sau đó mới đặt đũa xuống đứng dậy.

Chapter
1 Chương 1: Trở về
2 Chương 2: Vết bỏng
3 Chương 3: Diễn xuất
4 Chương 4: Thích giác
5 Chương 5: Huyệt chết
6 Chương 6: Lưu manh
7 Chương 7: Trùng phùng
8 Chương 8: Vết nhơ
9 Chương 9: Xử phạt
10 Chương 10: Lớp học
11 Chương 11: Hôn ước
12 Chương 12: Say rượu
13 Chương 13: Lãnh ý
14 Chương 14: Trầm tiêu
15 Chương 15: Thăm dò
16 Chương 16: Quỳ xuống
17 Chương 17: Kế thất
18 Chương 18: Biệt uyển
19 Chương 19: Ám sát
20 Chương 20: Xấu mặt
21 Chương 21: Tứ hôn
22 Chương 22: Đừng khóc
23 Chương 23: Sợ hãi
24 Chương 24: Chu kì đầu tiên
25 Chương 25: Thay đổi
26 Chương 26: Thế gả*
27 Chương 27: Đau lòng
28 Chương 28: Hoả hoạn
29 Chương 29: Xuất giá
30 Chương 30: Đại hôn
31 Chương 31: Nhục nhã
32 Chương 32: Không xấu
33 Chương 33: Trưởng thành
34 Chương 34: Tiểu thiếp
35 Chương 35: Thanh danh
36 Chương 36: Sợ hãi
37 Chương 37: Vết máu
38 Chương 38: Tình thoại
39 Chương 39: Bảy ngày
40 Chương 40: Ngả bài
41 Chương 41: Nét mực
42 Chương 42: Sinh thần
43 Chương 43: Tình nhân
44 Chương 44: Màu vàng
45 Chương 45: Run rẩy
46 Chương 46: Lạnh tâm
47 Chương 47: Giết người
48 Chương 48: Già rồi
49 Chương 49: Như tranh
50 Chương 50: Choáng váng
51 Chương 51: Tán tỉnh
52 Chương 52: Dáng người
53 Chương 53: Thần chỉ
54 Chương 54: Du du
55 Chương 55: Phản tặc
56 Chương 56: Sinh non
57 Chương 57: Bao che
58 Chương 58: Trách phạt
59 Chương 59: Bệnh cũ
60 Chương 60: Tình phụ*
61 Chương 61: Phân ly
62 Chương 62: Cầm tù
63 Chương 63: Âm mưu
64 Chương 64: Trong ngục
65 Chương 65: Mút táp
66 Chương 66: Đầu lưỡi
67 Chương 67: Tan chảy
68 Chương 68: Đánh xe
69 Chương 69: Không muốn
70 Chương 70: Đau răng
71 Chương 71: Hồng bao*
72 Chương 72: Vương xích
73 Chương 73: Yến hội
74 Chương 74: Hiểu nhầm
75 Chương 75: Lễ vật
76 Chương 76: Cợt nhả
77 Chương 77: Nhược điểm
78 Chương 78: Nương tử
79 Chương 79: Khi dễ
80 Chương 80: Đậu hũ
81 Chương 81: Đại hôn
82 Chương 82: Băng hà
83 Chương 83: Hoà ly
84 Chương 84: Huynh muội
85 Chương 85: Nữ nhi
86 Chương 86: Xuống bếp
87 Chương 87: Thất tịch
88 Chương 88: Mang thai
89 Chương 89: Rửa chân
90 Chương 90: Bắt cóc
91 Chương 91: Kế hoạch
92 Chương 92: Phi lễ
93 Chương 93: Diễn kịch
94 Chương 94: Ham ngủ
95 Chương 95: Song sinh
96 Chương 96: Tồn tại
97 Chương 97: Trung khuyển
98 Chương 98: Giày vò
99 Chương 99: Thế thân
100 Chương 100: Non mềm
101 Chương 101: Huỷ dung
102 Chương 102: Vui đùa
103 Chương 103: Vào ngục
104 Chương 104: Sinh non
105 Chương 105: Sinh con
106 Chương 106: Ba đứa
107 Chương 107: Đau lòng
108 Chương 108: Biệt ly
109 Chương 109: Cướp đoạt
110 Chương 110: Đầy tháng
111 Chương 111: Ngày về
112 Chương 112: Túc bắc
113 Chương 113: Thích vô biệt
114 Chương 114: Do dự
115 Chương 115: Học đi
116 Chương 116: Một tuổi
117 Chương 117: Xin lỗi
118 Chương 118: Tưởng niệm
119 Chương 119: Tín nhiệm
120 Chương 120: Tơ hồng
121 Chương 121: Nạn dân
122 Chương 122: Bất lương
123 Chương 123: Oán hận
124 Chương 124: Chuốc rượu
125 Chương 125: Trả thù
126 Chương 126: Chết đi
127 Chương 127: Giả trang
128 Chương 128: Đại kết cục (thượng
129 Chương 129: Đại kết cục (trung)
130 Chương 130: Đại kết cục (hạ)
131 Chương 131: Phiên ngoại (một)
Chapter

Updated 131 Episodes

1
Chương 1: Trở về
2
Chương 2: Vết bỏng
3
Chương 3: Diễn xuất
4
Chương 4: Thích giác
5
Chương 5: Huyệt chết
6
Chương 6: Lưu manh
7
Chương 7: Trùng phùng
8
Chương 8: Vết nhơ
9
Chương 9: Xử phạt
10
Chương 10: Lớp học
11
Chương 11: Hôn ước
12
Chương 12: Say rượu
13
Chương 13: Lãnh ý
14
Chương 14: Trầm tiêu
15
Chương 15: Thăm dò
16
Chương 16: Quỳ xuống
17
Chương 17: Kế thất
18
Chương 18: Biệt uyển
19
Chương 19: Ám sát
20
Chương 20: Xấu mặt
21
Chương 21: Tứ hôn
22
Chương 22: Đừng khóc
23
Chương 23: Sợ hãi
24
Chương 24: Chu kì đầu tiên
25
Chương 25: Thay đổi
26
Chương 26: Thế gả*
27
Chương 27: Đau lòng
28
Chương 28: Hoả hoạn
29
Chương 29: Xuất giá
30
Chương 30: Đại hôn
31
Chương 31: Nhục nhã
32
Chương 32: Không xấu
33
Chương 33: Trưởng thành
34
Chương 34: Tiểu thiếp
35
Chương 35: Thanh danh
36
Chương 36: Sợ hãi
37
Chương 37: Vết máu
38
Chương 38: Tình thoại
39
Chương 39: Bảy ngày
40
Chương 40: Ngả bài
41
Chương 41: Nét mực
42
Chương 42: Sinh thần
43
Chương 43: Tình nhân
44
Chương 44: Màu vàng
45
Chương 45: Run rẩy
46
Chương 46: Lạnh tâm
47
Chương 47: Giết người
48
Chương 48: Già rồi
49
Chương 49: Như tranh
50
Chương 50: Choáng váng
51
Chương 51: Tán tỉnh
52
Chương 52: Dáng người
53
Chương 53: Thần chỉ
54
Chương 54: Du du
55
Chương 55: Phản tặc
56
Chương 56: Sinh non
57
Chương 57: Bao che
58
Chương 58: Trách phạt
59
Chương 59: Bệnh cũ
60
Chương 60: Tình phụ*
61
Chương 61: Phân ly
62
Chương 62: Cầm tù
63
Chương 63: Âm mưu
64
Chương 64: Trong ngục
65
Chương 65: Mút táp
66
Chương 66: Đầu lưỡi
67
Chương 67: Tan chảy
68
Chương 68: Đánh xe
69
Chương 69: Không muốn
70
Chương 70: Đau răng
71
Chương 71: Hồng bao*
72
Chương 72: Vương xích
73
Chương 73: Yến hội
74
Chương 74: Hiểu nhầm
75
Chương 75: Lễ vật
76
Chương 76: Cợt nhả
77
Chương 77: Nhược điểm
78
Chương 78: Nương tử
79
Chương 79: Khi dễ
80
Chương 80: Đậu hũ
81
Chương 81: Đại hôn
82
Chương 82: Băng hà
83
Chương 83: Hoà ly
84
Chương 84: Huynh muội
85
Chương 85: Nữ nhi
86
Chương 86: Xuống bếp
87
Chương 87: Thất tịch
88
Chương 88: Mang thai
89
Chương 89: Rửa chân
90
Chương 90: Bắt cóc
91
Chương 91: Kế hoạch
92
Chương 92: Phi lễ
93
Chương 93: Diễn kịch
94
Chương 94: Ham ngủ
95
Chương 95: Song sinh
96
Chương 96: Tồn tại
97
Chương 97: Trung khuyển
98
Chương 98: Giày vò
99
Chương 99: Thế thân
100
Chương 100: Non mềm
101
Chương 101: Huỷ dung
102
Chương 102: Vui đùa
103
Chương 103: Vào ngục
104
Chương 104: Sinh non
105
Chương 105: Sinh con
106
Chương 106: Ba đứa
107
Chương 107: Đau lòng
108
Chương 108: Biệt ly
109
Chương 109: Cướp đoạt
110
Chương 110: Đầy tháng
111
Chương 111: Ngày về
112
Chương 112: Túc bắc
113
Chương 113: Thích vô biệt
114
Chương 114: Do dự
115
Chương 115: Học đi
116
Chương 116: Một tuổi
117
Chương 117: Xin lỗi
118
Chương 118: Tưởng niệm
119
Chương 119: Tín nhiệm
120
Chương 120: Tơ hồng
121
Chương 121: Nạn dân
122
Chương 122: Bất lương
123
Chương 123: Oán hận
124
Chương 124: Chuốc rượu
125
Chương 125: Trả thù
126
Chương 126: Chết đi
127
Chương 127: Giả trang
128
Chương 128: Đại kết cục (thượng
129
Chương 129: Đại kết cục (trung)
130
Chương 130: Đại kết cục (hạ)
131
Chương 131: Phiên ngoại (một)