Chương 89: “Lê Ngưng, ta tới muộn rồi.”

Linh Vũ toàn thân bị trói bằng dây thừng, loạng choạng vài bước rồi đứng vững, từng bước từng bước đi về phía Tạ Tử Phi.

Tạ Tử Phi giữ lời hứa, lúc Bùi Trác buông Linh Vũ ra, hắn buông tay cầm chủy thủ xuống, lạnh lùng nói với Hòa Thục: “Qua đi.”

Hòa Thục như được tái sinh, lập tức nhấc váy chạy về phía đối diện.

Tạ Tử Phi cởi dây thừng trên người Linh Vũ, sau đó yêu cầu binh lính Đại Tề nhường đường phía sau cho bọn họ.

Rất nhanh, viện binh của Tạ Tử Phi tới, tất cả đều cưỡi tuấn mã cao lớn, bọn họ cầm đao sẵn sàng lâm trận, Tạ Tử Phi giơ tay lên, bảo bọn họ hạ vũ khí xuống.

Cho dù viện binh đã tới, nhưng người của Tạ Tử Phi vẫn không chiếm ưu thế.

Hắn nhìn Lê Ngưng một cái, rồi lại nhìn Bùi Trác.

“Ta tin Bùi tướng quân nói được làm được, sẽ thả chúng ta bình an vô sự trở về. Chỉ có điều——”

Tạ Tử Phi lên ngựa, lấy cung tên ra, kéo căng dây cung.

Sắc mặt Bùi Trác thay đổi, hai tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt lạnh xuống.

“Ngươi muốn làm gì.”

“Yên tâm, ta sẽ không làm gì quận chúa. Chỉ cần xác nhận chúng ta có thể rời đi, ta sẽ lập tức thả nàng.” Tạ Tử Phi nói xong, chĩa mũi tên về phía Lê Ngưng, người đánh xe đẩy Lê Ngưng ra, cất chủy thủ đi, lên ngựa.

“Nhưng nếu Đại Tề đổi ý, hậu quả ta không dám bảo đảm.”

Người của Tạ Tử Phi đều lên ngựa, sau đó bảo những người Đại Tề đang cưỡi ngựa xuống hết, dắt ngựa đi xa.

Như vậy cho dù bọn họ muốn đổi ý đuổi theo, cũng chậm một bước.

Tạ Tử Phi bảo người Đại Tề lui về phía sau, chỉ cần bọn họ lui về sau một bước, Lê Ngưng có thể tiến lên phía trước một bước, cho đến khi Lê Ngưng ra khỏi phạm vi hắn có thể b.ắ.n trúng.

Lê Ngưng càng ngày càng gần người Đại Tề, càng ngày càng xa Tạ Tử Phi.

Những chuyện đã qua hiện lên trong đầu, Hòa Thục nhớ tới lần đầu tiên gặp Tạ Tử Phi, hắn nịnh nọt lấy lòng nàng.

Ngay từ đầu hắn đã mang mục đích tiếp cận nàng, tất cả những gì thể hiện với nàng đều là giả dối.

Bây giờ không thể lợi dụng nàng nữa, hắn liền muốn trở về Tây Khương, làm nhị hoàng tử của hắn.

Vì cái gì?

Tạ Tử Phi vì cái gì đùa bỡn nàng, một công chúa đường đường chính chính, còn có thể toàn thân trở ra?

Hơi thở của Hòa Thục dần trở nên nặng nề, lửa giận thiêu đốt lý trí của nàng, khiến nàng hận không thể làm gì đó.

Nhìn thấy Lê Ngưng càng ngày càng xa, Tạ Tử Phi chợt hoảng hốt, nhớ tới bóng lưng yểu điệu thướt tha nhìn thấy trong rừng mơ hôm đó, trùng khớp với lúc này.

Cánh tay hắn thả lỏng, đang định buông cung tên xuống lui lại thì phía Đại Tề truyền đến một trận tán loạn.

“Không được để hắn chạy thoát, mau bắt hắn lại!”

Hòa Thục chỉ vào binh lính gần nàng nhất, ra lệnh cho hắn b.ắ.n tên. Binh lính không dám hành động thiếu suy nghĩ, Hòa Thục thấy vậy, trực tiếp muốn cướp lấy tên của hắn, trong lúc giằng co, tên của binh lính rời khỏi tay, b.ắ.n về phía trước.

Tay binh lính mất kiểm soát, tên lệch hướng, không nhắm vào Tạ Tử Phi, mà là Lê Ngưng đang kẹt giữa người của Đại Tề và Tạ Tử Phi.

Lê Ngưng cũng không ngờ tới chuyện ngoài ý muốn này, hai chân như bị đóng đinh tại chỗ, nàng muốn tránh, nhưng thân thể như mất kiểm soát, không nhúc nhích được.

Khoảnh khắc này hẳn là rất ngắn, nhưng trong mắt nàng lại bị kéo dài vô tận, bên tai không còn nghe thấy âm thanh nào khác, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ.

Nếu nàng xảy ra chuyện, Trường công chúa phải làm sao? Mẫu thân tuy nghiêm khắc với nàng, nhưng nhất định sẽ rất đau lòng.

Còn Bùi Trác thì sao? Bùi Trác có phải cũng sẽ rất đau khổ không?

Lê Ngưng theo bản năng đọc thầm một cái tên.

Khi những người khác còn chưa kịp phản ứng, một bóng người đã nhanh chóng hành động, nhanh như gió, trong nháy mắt đã đến trước mặt Lê Ngưng, ôm nàng xoay người, tránh được mũi tên kia.

Hơi thở quen thuộc bao bọc lấy nàng hoàn toàn, Lê Ngưng kinh hồn chưa định, ngây người nhìn người trước mặt.

Rõ ràng chỉ mới một ngày không gặp, lại giống như đã cách xa thật lâu thật lâu.

“Bùi Trác...”

Bùi Trác buông nàng ra một chút, cẩn thận kiểm tra toàn thân nàng, xác nhận không có việc gì sau đó, lại ôm nàng thật chặt.

“Lê Ngưng, ta tới muộn rồi.”

Lê Ngưng nghe ra được, giọng hắn đang run rẩy, nói ra câu này cũng vô cùng khó khăn, là một loại sợ hãi sau khi mất đi rồi lại tìm lại được.

Lê Ngưng giơ tay ôm lại hắn, cuối cùng cũng hoàn hồn, nàng nhỏ giọng đáp: “Ta không sao.”

“A——”

Một tiếng hét thảm thiết của nữ nhân vang lên, Hòa Thục ôm cánh tay, vẻ mặt đau đớn.

Tạ Tử Phi lúc nhìn thấy mũi tên b.ắ.n tới liền kéo căng dây cung lần nữa, không chút do dự b.ắ.n về phía binh lính b.ắ.n tên, nhưng khoảng cách không gần, tên của hắn cũng lệch hướng, sượt qua cánh tay Hòa Thục.

Hòa Thục đầy mặt không thể tin được, nhìn y phục trên cánh tay mình bị m.á.u tươi nhuộm đỏ, cơn đau dữ dội ập tới.

Nàng đau đến toát mồ hôi lạnh, vẫn không chịu buông tha Tạ Tử Phi, lớn tiếng ra lệnh: “Hắn dám mưu hại tính mạng bản công chúa, mau bắt hắn lại!”

Tạ Tử Phi cao giọng nói: “Nếu không phải Hòa Thục công chúa ra tay trước, ta cũng sẽ không bị ép phản kích.”

Vừa rồi hai bên đã đàm phán xong, quận chúa và công chúa đều đã trở về, Tạ Tử Phi cùng người của hắn cũng nên rời đi vào lúc này.

Nhị hoàng tử tức giận quát Hòa Thục một câu: “Muội thật là hồ đồ! Muội có biết, vừa rồi suýt nữa gây ra đại họa hay không!”

“Đừng để hắn chạy... Hắn lừa gạt muội lâu như vậy, sao có thể cứ thế mà bỏ qua cho hắn...”

Cơn đau dữ dội trên cánh tay cùng với lửa giận bị lừa gạt khiến Hòa Thục khóc không thành tiếng.

Nhị hoàng tử hận sắt không thành thép, nói: "Chuyện cũ cứ cho là bản thân nhìn lầm người, sao muội còn muốn tự làm khổ mình! Haiz!"

Vây bắt A Ngưng vốn không phải là chủ ý của Tạ Tử Phi, chỉ là tình thế lúc đó tạo nên cục diện bây giờ. Hắn nhắm mắt lại, thở dài một hơi, rồi hướng về phía Bùi Trác quát lớn: "Lần sau gặp lại, ngươi và ta chỉ có thể sống một!"

Nói xong, hắn nắm chặt dây cương, hét lớn: "Rút lui!"

Tiếng vó ngựa dồn dập dần xa.

Hòa Thục ôm lấy vết thương đang chảy m.á.u không ngừng của mình, hai má đầm đìa nước mắt, trước mắt chỉ còn bóng dáng mơ hồ của Tạ Tử Phi đang rời xa, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.

Nhị hoàng tử xé một mảnh vải, băng bó vết thương m.á.u đầm đìa của Hòa Thục để cầm máu.

May mà mũi tên chỉ sượt qua chứ không phải ghim vào thịt.

Tuy phải chịu chút đau đớn nhưng giữ được mạng sống đã là vạn hạnh.

Vừa nghĩ đến cảnh tượng kinh hoàng vừa rồi, Nhị hoàng tử liền hận không thể mắng Hòa Thục một trận, nhưng nhìn thấy nàng im lặng cứ thế rơi lệ, chỉ biết thở dài bất lực.

Giống như một vở kịch hề, hoang đường đến cuối cùng, Tạ Tử Phi cái gì cũng không đạt được, Hòa Thục cũng mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.

Ban đầu có hai chiếc xe ngựa, một chiếc bị thương ở ngựa, xe cũng bị hư hỏng nặng, chỉ còn chiếc xe Bùi Trác dùng để đuổi theo đám người Linh Vũ là còn nguyên vẹn.

Bùi Trác định bế Lê Ngưng lên xe ngựa, khi đi ngang qua chỗ Hòa Thục và Nhị hoàng tử, nàng bảo hắn thả nàng xuống.

***

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17: Bảo vệ
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28: “Mua son môi giúp bản quận chúa”
29 Chương 29: Đại hôn
30 Chương 30: Bước cuối cùng của hôn lễ
31 Chương 31: Cành Mai
32 Chương 32: "Sao quận chúa lúc nào cũng không tính đến ta vậy?"
33 Chương 33: Hắn thật sự rất muốn ngay lúc này hóa thành cầm thú một phen
34 Chương 34: “A Ngưng có phải đang đau lòng Bùi công tử không?”
35 Chương 35: Mua son
36 Chương 36: Bị quận chúa ôm, thật sự không thoát ra được
37 Chương 37: Một chữ sai biệt, cách đối xử khác nhau một trời một vực
38 Chương 38: Có một bàn tay vươn về phía Lê Ngưng, đẩy eo nàng một cái
39 Chương 39: Chủ động
40 Chương 40: Xem thoại bản
41 Chương 41: Bùi Trác ôm nàng ngủ, lòng yên ổn
42 Chương 42: Trả thù cho nàng
43 Chương 43: Say rượu
44 Chương 44: Hôn môi
45 Chương 45: Trồng cây
46 Chương 46: Quận chúa có thể ở lại đây tắm cùng ta.
47 Chương 47: Quận chúa tới trễ thêm chút nữa, xiêm y của ta đã khô rồi
48 Chương 48: Có một cách không cần cởi quần áo
49 Chương 49: “Ta còn tưởng quận chúa xấu hổ chạy về phủ Trưởng công chúa.”
50 Chương 50: “A Ngưng, ăn nhiều một chút.”
51 Chương 51: La thị - Bùi Triệt
52 Chương 52: "Nếu quận chúa không biết, để ta làm."
53 Chương 53: Bằng hữu cũ
54 Chương 54: Giận dỗi
55 Chương 55: Bùi Trác chính là người vẽ vòng tròn
56 Chương 56: Anh em hòa thuận
57 Chương 57: Bùi Trác sẽ bên nàng đến già
58 Chương 58: Bây giờ hắn lại cùng Vĩnh Lạc quận chúa tình chàng ý thiếp
59 Chương 59: Ta thật sự càng ngày càng yêu thích quận chúa.
60 Chương 60: Muốn uống rượu mơ
61 Chương 61: Thật sự muốn uống rượu mơ sao?
62 Chương 62: Ánh mắt
63 Chương 63: Phận làm phu quân đành phải bế nàng xuống
64 Chương 64: Bồi bổ bằng thuốc
65 Chương 65: Hỏa tính quá vượng
66 Chương 66: Quận chúa có muốn xem không?
67 Chương 67: Quận chúa và ta ân ái không rời
68 Chương 68: Lúc trước chẳng phải người thích Lục công tử sao?
69 Chương 69: Quận chúa dám nói, ta dám tin.
70 Chương 70: Những gì quận chúa nợ ta, đến lúc đó sẽ đòi lại hết.
71 Chương 71: Quận chúa xứng đáng nhận được sự yêu thích của tất cả mọi người.
72 Chương 72: Ta chỉ có một mình Lê Ngưng làm thê tử.
73 Chương 73: Chẳng lẽ hắn không nên nhân cơ hội này lấy lòng nàng sao?
74 Chương 74: Việc nhỏ như động phòng, có gì khó?
75 Chương 75: Tất cả là tại Bùi Trác!
76 Chương 76: “Không đến nỗi chán ghét”
77 Chương 77: "Vậy cứ quyết định như thế nhé"
78 Chương 78: Mất mặt rồi…
79 Chương 79: "Bùi Trác, chàng thật nhẫn tâm."
80 Chương 80: Dương đông kích tây
81 Chương 81: "Tùy quận chúa xử trí"
82 Chương 82: Có lẽ chiến sự giữa Đại Tề và Tây Khương sẽ sớm nổ ra.
83 Chương 83: Tên thân mật
84 Chương 84: Thiếu niên chiến thần quyết đoán, sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào?
85 Chương 85: Lê Ngưng bảo hắn đi tìm nàng
86 Chương 86: Ra khỏi thành
87 Chương 87: Cành mơ
88 Chương 88: Một mạng đổi một mạng
89 Chương 89: “Lê Ngưng, ta tới muộn rồi.”
90 Chương 90: Hòa Thục xin lỗi
91 Chương 91: Đừng giảm bớt tình ý với ta
92 Chương 92: Niềm vui trùng phùng
93 Chương 93: Hắn còn nhận khăn tay do nữ nhân khác tặng?!
94 Chương 94: "Nằm mơ đi!"
95 Chương 95: Mạo hợp thần ly
96 Chương 96: Nàng lập tức đưa tay về phía Bùi Trác, cong môi cười.
97 Chương 97: Chiếc khăn tay kiểu gì, mà khiến Bùi Trác nhớ mãi không quên?
98 Chương 98: "Từ đầu đến cuối, ta chỉ yêu mình quận chúa"
99 Chương 99: “Tất cả là vì ta yêu thích Quận chúa”
100 Chương 100: Hai lòng yêu nhau
101 Chương 101: Xuân cung đồ
102 Chương 102: Chuyện của bọn họ, bọn họ tự lo, quận chúa chi bằng lo cho ta đi.
103 Chương 103: Góc nhìn của Bùi Trác (1)
104 Chương 104: Góc nhìn của Bùi Trác (2)
105 Chương 105: Góc nhìn của Bùi Trác (3)
Chapter

Updated 105 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17: Bảo vệ
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28: “Mua son môi giúp bản quận chúa”
29
Chương 29: Đại hôn
30
Chương 30: Bước cuối cùng của hôn lễ
31
Chương 31: Cành Mai
32
Chương 32: "Sao quận chúa lúc nào cũng không tính đến ta vậy?"
33
Chương 33: Hắn thật sự rất muốn ngay lúc này hóa thành cầm thú một phen
34
Chương 34: “A Ngưng có phải đang đau lòng Bùi công tử không?”
35
Chương 35: Mua son
36
Chương 36: Bị quận chúa ôm, thật sự không thoát ra được
37
Chương 37: Một chữ sai biệt, cách đối xử khác nhau một trời một vực
38
Chương 38: Có một bàn tay vươn về phía Lê Ngưng, đẩy eo nàng một cái
39
Chương 39: Chủ động
40
Chương 40: Xem thoại bản
41
Chương 41: Bùi Trác ôm nàng ngủ, lòng yên ổn
42
Chương 42: Trả thù cho nàng
43
Chương 43: Say rượu
44
Chương 44: Hôn môi
45
Chương 45: Trồng cây
46
Chương 46: Quận chúa có thể ở lại đây tắm cùng ta.
47
Chương 47: Quận chúa tới trễ thêm chút nữa, xiêm y của ta đã khô rồi
48
Chương 48: Có một cách không cần cởi quần áo
49
Chương 49: “Ta còn tưởng quận chúa xấu hổ chạy về phủ Trưởng công chúa.”
50
Chương 50: “A Ngưng, ăn nhiều một chút.”
51
Chương 51: La thị - Bùi Triệt
52
Chương 52: "Nếu quận chúa không biết, để ta làm."
53
Chương 53: Bằng hữu cũ
54
Chương 54: Giận dỗi
55
Chương 55: Bùi Trác chính là người vẽ vòng tròn
56
Chương 56: Anh em hòa thuận
57
Chương 57: Bùi Trác sẽ bên nàng đến già
58
Chương 58: Bây giờ hắn lại cùng Vĩnh Lạc quận chúa tình chàng ý thiếp
59
Chương 59: Ta thật sự càng ngày càng yêu thích quận chúa.
60
Chương 60: Muốn uống rượu mơ
61
Chương 61: Thật sự muốn uống rượu mơ sao?
62
Chương 62: Ánh mắt
63
Chương 63: Phận làm phu quân đành phải bế nàng xuống
64
Chương 64: Bồi bổ bằng thuốc
65
Chương 65: Hỏa tính quá vượng
66
Chương 66: Quận chúa có muốn xem không?
67
Chương 67: Quận chúa và ta ân ái không rời
68
Chương 68: Lúc trước chẳng phải người thích Lục công tử sao?
69
Chương 69: Quận chúa dám nói, ta dám tin.
70
Chương 70: Những gì quận chúa nợ ta, đến lúc đó sẽ đòi lại hết.
71
Chương 71: Quận chúa xứng đáng nhận được sự yêu thích của tất cả mọi người.
72
Chương 72: Ta chỉ có một mình Lê Ngưng làm thê tử.
73
Chương 73: Chẳng lẽ hắn không nên nhân cơ hội này lấy lòng nàng sao?
74
Chương 74: Việc nhỏ như động phòng, có gì khó?
75
Chương 75: Tất cả là tại Bùi Trác!
76
Chương 76: “Không đến nỗi chán ghét”
77
Chương 77: "Vậy cứ quyết định như thế nhé"
78
Chương 78: Mất mặt rồi…
79
Chương 79: "Bùi Trác, chàng thật nhẫn tâm."
80
Chương 80: Dương đông kích tây
81
Chương 81: "Tùy quận chúa xử trí"
82
Chương 82: Có lẽ chiến sự giữa Đại Tề và Tây Khương sẽ sớm nổ ra.
83
Chương 83: Tên thân mật
84
Chương 84: Thiếu niên chiến thần quyết đoán, sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào?
85
Chương 85: Lê Ngưng bảo hắn đi tìm nàng
86
Chương 86: Ra khỏi thành
87
Chương 87: Cành mơ
88
Chương 88: Một mạng đổi một mạng
89
Chương 89: “Lê Ngưng, ta tới muộn rồi.”
90
Chương 90: Hòa Thục xin lỗi
91
Chương 91: Đừng giảm bớt tình ý với ta
92
Chương 92: Niềm vui trùng phùng
93
Chương 93: Hắn còn nhận khăn tay do nữ nhân khác tặng?!
94
Chương 94: "Nằm mơ đi!"
95
Chương 95: Mạo hợp thần ly
96
Chương 96: Nàng lập tức đưa tay về phía Bùi Trác, cong môi cười.
97
Chương 97: Chiếc khăn tay kiểu gì, mà khiến Bùi Trác nhớ mãi không quên?
98
Chương 98: "Từ đầu đến cuối, ta chỉ yêu mình quận chúa"
99
Chương 99: “Tất cả là vì ta yêu thích Quận chúa”
100
Chương 100: Hai lòng yêu nhau
101
Chương 101: Xuân cung đồ
102
Chương 102: Chuyện của bọn họ, bọn họ tự lo, quận chúa chi bằng lo cho ta đi.
103
Chương 103: Góc nhìn của Bùi Trác (1)
104
Chương 104: Góc nhìn của Bùi Trác (2)
105
Chương 105: Góc nhìn của Bùi Trác (3)