Chương 108: Biệt ly

“A Khước……”

Giờ khắc này, Thích Giác nói không nên lời tư vị trong lòng mình. Chỉ có dần dần nắm chặt bàn tay vòng trên eo mình của Thẩm Khước.

Thích Giác nhắm mắt lặng im một lát, sau đó xoay người ôm Thẩm Khước vào lòng, thấp giọng nói: “Cho ta một tháng, trong vòng một tháng ta nhất định sẽ trở về.”

Thẩm Khước gật đầu, nói: “Ta đợi chàng.”

Cho dù trong lòng có quá nhiều luyến tiếc, Thẩm Khước vẫn lựa chọn buông tay.

“Đáp ứng ta, một tháng này chú ý chăm sóc bản thân, không được phát cáu, không được kén ăn, không được tùy ý xuống giường, không được ra gió, không được ăn lạnh ăn cay, không được đá chăn, không được tức giận, không được rơi nước mắt.…”

Thẩm Khước liên tục gật đầu, nói: “Ta biết, ta đều biết. Ta sẽ chăm sóc tốt bản thân, cũng sẽ chăm sóc tốt ba tiểu gia hỏa, chúng ta ở nhà chờ chàng trở về. Chàng cũng phải đáp ứng ta chú ý chăm sóc bản thân, chàng đã nói một tháng sẽ trở về. Đến ngày đầy tháng của ba đứa nhỏ chàng còn không trở về ta sẽ tức giận!”

“Nhất định.” Thích Giác trầm giọng nói.

Rời đi vào lúc này, chàng có quá nhiều luyến tiếc và áy náy.

Thẩm Khước vươn ngón tay út, cố chấp nói: “Ngoéo tay!”

Thích Giác bất đắc dĩ cười, nói: “Sao còn giống hài tử thế…”

Nàng như vậy, Thích Giác sao có thể yên tâm.

Thẩm Khước nhìn Thích Giác, cố chấp quơ quơ tay nhỏ. Thích Giác mỉm cười vươn ngón út ra, móc lấy ngón tay của nàng.

Có vậy, Thẩm Khước mới vừa lòng nhẹ nhàng thở ra.

“Trở về ngủ thêm lát nữa đi.” Thích Giác bế Thẩm Khước lên, bước chân nhẹ nhàng đi đến bên giường, đặt Thẩm Khước xuống, lại đắp chăn cẩn thận cho nàng.

“Tiên sinh, chàng không ngủ sao?” Thẩm Khước kéo tay Thích Giác không chịu buông ra, “Chắc không phải chàng sẽ đi bây giờ chứ?”

Thẩm Khước mím môi, có chút khẩn trương nhìn Thích Giác.

Thích Giác cong người hôn xuống trán của Thẩm Khước, nhẹ giọng nói: “Buổi tối mới đi.”

Thẩm Khước nghiêng đầu nhìn cửa sổ, cách tầng cửa sổ mơ hồ có thể nhìn thấy tia nắng phía chân trời. Hoá ra trời đã sáng.

“Tiên sinh, ta biết đặt tên gì cho tụi nhỏ rồi.” Thẩm Khước nói, “Thích Vô Biệt và Thích Như Quy.”

Thích Giác cứng đờ ở đó, ngơ ngẩn nhìn Thẩm Khước.

Tên như vậy.…

Trong lòng Thích Giác chợt thấy tê rần, chàng ngồi ở mép giường, liên tục vuốt ve tay của Thẩm Khước, trầm giọng nói: “Được, Vô Biệt và Như Quy.”

Thẩm Khước cong cong mặt mày, cười nói: “Khi còn nhỏ chàng không chú ý dạy ta đọc sách, hiện tại chữ trong bụng ta đều đã dùng hết sạch, tên của tiểu nữ nhi không nghĩ ra được.”

Thích Giác nhìn về phía giường em bé cạnh giường lớn, phát hiện tiểu nữ nhi vậy mà đã tỉnh, chớp chớp mắt, đang tò mò nhìn chằm chằm vào ca ca mình. Ánh nắng sáng sớm xuyên qua tầng cửa sổ chiếu vào, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng lên.

“Hồng Đậu, gọi nàng là Hồng Đậu.” Thích Giác nhìn tiểu nữ nhi, ôn nhu nói.

Hồng Đậu, vật mang ý tương tư*.

(*:Tương truyền, nước Nam ngày xưa, gồm Lưỡng Quảng bây giờ, có người chinh phụ hay tin chồng đã chết ở chiến trường, nên đau lòng khóc thương đến chết ở bờ rào. Ít lâu sau nơi đó mọc lên một dây đậu trổ ra toàn là đậu đỏ. Dân làng gọi đó là "Tương Tư Tử 相思子": là Hạt Nhớ Nhau.)

Thích Giác sai Vương Xích nâng cao hiệu suất điều đến tám bà vú, mấy bà vú này trước đó đã được Vương Xích âm thầm chuẩn bị, cho nên Thích Giác bỗng nhiên muốn người cũng không khiến hắn trở tay không kịp.

Thích Giác tự mình xem qua trước, trực tiếp loại hai người, sáu bà vú còn lại để Thẩm Khước chọn, cuối cùng tạm thời chọn ra ba người.

“Cái này đưa cho phòng bếp, toàn bộ đồ ăn một tháng kế tiếp dựa theo thực đơn này mà làm.” Thích Giác đưa hai trang giấy viết đầy thực đơn món ăn cho Niếp Tuyết.

Niếp Tuyết vội vàng chạy đi.

“Đây là một ít phương thuốc, ngươi chú ý cất đi. Nếu A Khước hoặc mấy hài tử không thoải mái, dựa theo phương thuốc này mà bốc và sắc thuốc.” Thích Giác đưa hai trang giấy khác viết đầy các loại phương thuốc cho Lục Nghị. Phía trên ghi lại tất cả các chứng bệnh mà tiểu hài tử có khả năng mắc phải.

Thích Giác nghĩ nghĩ, lại đưa thuốc bột trị đau răng trước đó của Thẩm Khước cho Lục Nghị, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

May mà y phục của Thẩm Khước và ba hài tử trong nửa năm tiếp theo đã sớm chuẩn bị tốt, vốn không cần dặn dò gì nhiều.

Lúc này, Thích Giác mới phát hiện nhân công của Trầm Tiêu phủ thật sự là có chút thiếu.

Chàng điều Nhẫn đến, dặn dò khi chàng không ở đây, để Nhẫn dẫn theo ẩn vệ lưu lại trong Trầm Tiêu phủ bảo vệ cho Thẩm Khước và ba hài tử.

Đợi Thích Giác bận rộn xong, đã là giữa trưa.

Có lẽ là bởi vì biết Thích Giác sắp đi, Thẩm Khước cũng không giống thường ngày sẽ ngủ trưa, mà là dựa ở trên giường, ôm Tiểu Hồng Đậu, dùng một con búp bê vải chọc nàng cười “khanh khách”.

Thích Giác đi đến mép giường, thoáng chút áy náy nhìn Thẩm Khước.

Tiểu Hồng Đậu ngáp một cái, mệt mỏi dựa vào lòng Thẩm Khước, không bao lâu liền ngủ mất.

Thích Giác cẩn thận bế Tiểu Hồng Đậu lên từ trong lòng Thẩm Khước, nhẹ nhàng đặt xuống giữa hai ca ca đang ngủ say.

Chàng thả màn xuống, ngăn cách ánh sáng ban ngày. Sau đó, chàng cởi giày lên giường, ôm Thẩm Khước vào trong ngực, ôn nhu nói: “Ngoan, ngủ cùng ta một lát.”

Thẩm Khước chậm rãi nhắm mắt lại, cả người cuộn tròn rúc vào trong lòng Thích Giác. Vòng ôm của Thích Giác là nơi từ nhỏ nàng đã không muốn xa rời.

Không bao lâu, Thẩm Khước liền chìm vào giấc ngủ. Thích Giác hôn nhẹ trán nàng, cũng từ từ nhắm mắt lại.

Có lẽ vì trời đã mưa, sắc trời rất trong, bớt đi chút nóng bức hàng ngày của Ngạc Nam. Trong phòng im ắng, ngay cả ba tiểu gia hỏa cũng hiếm khi ngủ rất ngon lành.

Khi Thẩm Khước tỉnh lại đã là xế chiều.

Nàng mở mắt ra liền thấy Thích Giác vẫn luôn nhìn nàng.

“Nhớ rõ trở về sớm một chút.” Thẩm Khước mím môi, bày ra vẻ mặt tươi cười.

“Được.” Thích Giác dùng sức ôm nàng, trong nháy mắt liền buông tay ra, xoay người xuống giường. Chàng nhìn thoáng qua ba tiểu gia hỏa vẫn đang ngủ say, dứt khoát bước ra khỏi phòng.

Thích Giác dắt ngựa, chạy như bay không ngừng đến Triều Long Cốc.

Thích Giác đến được Triều Long Cốc đã là mười ngày sau.

“Người cuối cùng đã tới, khụ khụ….” Ảnh còn chưa nói xong, đã nghiêng người ho không ngừng.

Ảnh hiện giờ so với trước đây gầy đi rất nhiều, sắc mặt cả người cũng rất kém. Vì để không bị phát hiện hắn là Thích Giác giả mạo, hắn cố ý mặc thêm rất nhiều y phục trong áo giáp, lại phí tâm tư bôi chút son phấn lên mặt, cho dù như vậy, cả người cũng lộ ra một cỗ tiều tụy và mệt mỏi.

Thích Giác vỗ vỗ vai hắn, nói: “Khoảng thời gian này vất vả cho ngươi rồi, mấy ngày này chú ý tĩnh dưỡng đi.”

Thích Giác thay sang áo giáp trắng bạc, ngay trong đêm tìm hiểu tình thế của Triều Long Cốc. Ngày thứ hai liền cùng Mộ Dung tướng quân thương thảo chuyện đánh hạ Triều Long Cốc. Chàng âm thầm thăm dò Mộ Dung tướng quân, phát hiện ông giống như thật sự chỉ đến để đánh giặc.

Trong lòng Thích Giác thoáng nghi hoặc.

Tuy rằng Thẩm Khước vì ba hài tử nên tìm bà vú, có điều vẫn tự mình tận tâm cho tụi nhỏ bú sữa, nếu không đủ sữa mới để bà vú cho bú. Có điều những chuyện chăm sóc em bé khác đều giao cho bà vú làm quả thực khiến nàng nhẹ nhàng đi không ít.

Thẩm Khước đếm đếm trên đầu ngón tay, Thích Giác đã rời đi hơn hai mươi ngày, cách ngày về càng ngày càng gần. Thẩm Khước ở trong lòng mong chàng có thể đúng hạn trở về.

Nửa đêm, Tiểu Hồng Đậu bỗng nhiên lên cơn sốt.

Thẩm Khước ôm nàng nhẹ nhàng đung đưa, nhưng Tiểu Hồng Đậu cứ khóc mãi, từng hạt nước mắt lăn xuống, rơi trên mu bàn tay của Thẩm Khước.

Thẩm Khước đau lòng một trận, vội sai Lục Nghị tìm và sắc phương thuốc mà Thích Giác để lại.

Nhưng Tiểu Hồng Đậu một chút cũng không cho cha nàng mặt mũi, sau khi uống thuốc vẫn phát sốt. Lại bởi vì chén thuốc quá đắng, tiểu gia hỏa khóc càng dữ dội hơn. Thẩm Khước nhìn cả mặt Tiểu Hồng Đậu đều đỏ bừng lên, nước mắt liền rơi xuống.

Thẩm Khước vội vàng lau nước mắt đi.

Nhớ tới Thích Giác trước khi đi, nàng đã đáp ứng với chàng sẽ không khóc.

Bà vú dùng khăn tẩm nước lạnh đắp lên trán Tiểu Hồng Đậu để hạ nhiệt cho nàng, có lẽ là sốt quá cao, thập phần khó chịu, nắm tay nhỏ của Tiểu Hồng Đậu liên tục múa máy lung tung, động đậy không ngừng, khăn trên trán lần lượt rơi xuống. Thẩm Khước đành phải ôm nàng, nhẹ giọng dỗ nàng.

“Phu nhân, vẫn nên giao tiểu tiểu thư cho nô tỳ đi. Tiểu tiểu thư phát sốt, không thể để bệnh khí truyền cho người, nếu người cũng sốt, sẽ không thể cho hai tiểu thiếu gia bú sữa được.” Bà vú Tôn ma ma của Tiểu Hồng Đậu nói.

Thẩm Khước nhìn thoáng qua hai anh em có chút bất an trong giường em bé, nói với hai bà vú của tụi nhỏ: “Triệu ma ma, Tiền ma ma, hai ngày này các ngươi bế hai tiểu thiếu gia ra khỏi phòng của ta trước đi. Thay ta chú ý chăm sóc hai đứa, chờ Tiểu Hồng Đậu hết sốt, sẽ ôm về phòng lại.”

Thẩm Khước cúi đầu nhìn Tiểu Hồng Đậu đã khóc đến mất tiếng trong lòng mình, cực kì đau lòng, trong tim đau đến giống như bị kim đâm.

Nhưng đến buổi sáng ngày thứ hai, Tiểu Hồng Đậu vẫn còn sốt.

Toàn bộ Trầm Tiêu phủ đều hoảng sợ.

Lục Nghị liều mạng tìm kiếm phương thuốc Thích Giác lưu lại, dựa theo chứng bệnh của Tiểu Hồng Đậu tìm kiếm phương thuốc thích hợp.

Thẩm Khước cho Tiểu Hồng Đậu bú sữa nhưng đều nôn ra toàn bộ, một ngụm cũng không nuốt xuống được. Thẩm Khước vội vàng sai Vương Xích thỉnh vài vị danh y của Ngạc Nam đến chẩn trị cho Tiểu Hồng Đậu. Nhưng vài vị đại phu đều nói cơ thể Tiểu Hồng Đậu ốm yếu, lúc này còn sốt cao như vậy, lại còn chưa đầy tháng, chỉ sợ là không cứu được.

Thẩm Khước trắng mặt, đuổi hết bọn họ ra ngoài.

Cổ họng của Tiểu Hồng Đậu đã khóc đến khàn, bây giờ không lớn tiếng khóc như tối qua, chỉ rúc vào lòng Thẩm Khước mà rên rỉ.

Thẩm Khước duỗi tay để lên trán của Tiểu Hồng Đậu, biết không thể kéo dài như vậy.

“Lục Nghị, bảo Vương Xích đi một chuyến đến phủ Công chúa, nói.…nói tình hình thực tế đi! Để Nhã Định công chúa thỉnh thái y trong cung đến đây giúp đỡ.” Thẩm Khước nôn nóng nói.

Đứa nhỏ này là hài tử của Thích Giác, nhưng lại gạt mọi người mà sinh hạ, Thẩm Khước vốn không dám để lộ ra.

“Tiểu Hồng Đậu, khi còn nhỏ nương cũng có một lần phát sốt đến nguy hiểm, cả người đều hồ đồ. Lúc ấy tất cả mọi người đều cho rằng ta không sống nổi nữa, nhưng cha con đã cứu sống ta. Cho nên con cũng phải kiên cường, cùng nương cùng nhau chờ cha trở về có được không.” Thẩm Khước ôm Tiểu Hồng Đậu khóc không thành tiếng.

Nàng kéo ngọc khấu đeo trước ngực xuống, đầu ngón tay run run buộc vào trên cổ Tiểu Hồng Đậu.

“Cho con, đều cho con. Thứ cha đích thân làm nhất định có thể bảo vệ con bình an….”

Khi Thích Nhã Định chạy đến liền nhìn thấy Thẩm Khước cuộn người ở trên giường, ôm đứa bé khóc. Mà đứa bé bị nàng ôm vào trong ngực cơ hồ đã không có tiếng động.

“Hoàng cô cô.” Thẩm Khước nâng hai mắt đẫm lệ lên nhìn Thích Nhã Định.

Thích Nhã Định nhìn hài tử trong ngực Thẩm Khước, trong lòng mơ hồ cảm thấy không ổn, vội vàng để thái y cùng đến chẩn trị.

Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Thẩm Khước, an ủi: “Đừng khóc, đang ở cữ mà khóc sẽ khiến mắt bị thương.”

Nàng lại nhịn không được oán trách: “Tiểu tử Thích Giác kia có phải làm Thái Tử rồi liền kiêu ngạo hay không! Cư nhiên chơi trò kim ốc tàng kiều như vậy! Nữ nhi của mình còn chưa đầy tháng đã vứt cô nhi quả phụ mấy người chạy ra ngoài!”

Thẩm Khước vội lau mắt, nói: “Không trách tiên sinh….”

“Đến lúc này còn thay hắn nói chuyện!” Thích Nhã Định bất mãn trừng mắt nhìn nàng.

Thích Nhã Định còn nói gì đó nhưng Thẩm Khước đều không nghe thấy, nàng xuống giường, ngay cả giày cũng chưa mặc, bổ nhào vào bên giường em bé, gắt gao nhìn Tiểu Hồng Đậu, căng thẳng nhìn từng cây ngân châm trong tay các thái y đâm vào trên người Tiểu Hồng Đậu.

Mỗi khi ngân châm châm xuống, bả vai của Tiểu Hồng Đậu sẽ rụt lại. Tiểu Hồng Đậu nhất định là rất đau! Nhìn thấy vết máu thấm ra, Thẩm Khước cực kỳ đau lòng. Hận không thể chịu đau thay nàng.

Lục Nghị lấy áo choàng khoác lên người Thẩm Khước, lo lắng nói: “Cô nương, người cũng phải chú ý đến thân thể của mình.”

Thẩm Khước kéo kéo áo choàng, mới phát hiện chiếc Lục Nghị tùy tay lấy là của Thích Giác. Nàng gắt gao nắm chặt góc áo, giống như cảm nhận được Thích Giác đang ở bên cạnh nàng.

Các thái y bận rộn đến nửa đêm, cơn sốt của Tiểu Hồng Đậu cuối cùng đã lui.

Bàn tay túm lấy giường em bé của Thẩm Khước liền buông ra, nàng cơ hồ là quỳ trên mặt đất.

“Cô nương!” Niếp Tuyết và Lục Nghị vội vàng chạy đến đỡ nàng.

“Ta không sao.” Thẩm Khước để các nàng dỡ dậy, đau lòng đi đến nhìn Tiểu Hồng Đậu. Đôi mắt của Tiểu Hồng Đậu đỏ au, trong mắt vậy mà còn có tơ máu, nàng có chút bất an múa máy nắm tay nhỏ. Nàng muốn khóc, nhưng cổ họng khàn khàn, căn bản khóc không được.

Cơn sốt của Tiểu Hồng Đậu chỉ tạm thời lui, nếu ngày mai lại tái phát e rằng sẽ không ổn. Thái y liên tục dặn dò, kê vài phương thuốc, trở về cung ngay trong đêm, ngày mai lại đến thi châm cho Tiểu Hồng Đậu.

Thẩm Khước lại liên tục nói lời cảm tạ với Thích Nhã Định, sai người đưa nàng xuất phủ.

Bóng đêm lạnh như nước, Thẩm Khước lần đầu tiên cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương ở Ngạc Nam nóng bức này.

Nàng cẩn thận vén y phục của Tiểu Hồng Đậu lên, làn da của nàng quá kiều nộn, những nơi bị ngân châm châm vào đều sưng lên, đỏ đỏ. Tiểu Hồng Đậu không an phận đá tới đá lui, căn bản ngủ không được.

Thẩm Khước liền ôm nàng ra, đặt ở trong lòng nhẹ nhàng dỗ nàng ngủ.

Tiểu Hồng Đậu vừa mới ngủ, chỉ cần Thẩm Khước vừa động đậy, nàng sẽ tỉnh lại ngay lập tức. Thẩm Khước đành phải đuổi hết hạ nhân ra ngoài, một mình ngồi ở đầu giường ôm nàng. Nửa đêm, Tiểu Hồng Đậu đái dầm lên người Thẩm Khước, khiến váy trên đùi nàng ướt nhẹp một mảng lớn.

Thẩm Khước nhìn Tiểu Hồng Đậu nhíu mày ngủ không ngon trong lòng lại không dám lộn xộn, tiếp tục ôm nàng, mãi cho đến bình minh.

Tiểu Hồng Đậu tỉnh lại trong lòng Thẩm Khước, có chút ngây ngốc nhìn nàng, ánh mắt đã trong hơn hôm qua rất nhiều. Nước mắt của Thẩm Khước trong nháy mắt liền rơi xuống.

Thẩm Khước gọi người tiến vào hầu hạ, nàng có chút luyến tiếc đưa Tiểu Hồng Đậu cho bà vú. Nàng sờ sờ đùi, cảm giác lạnh lẽo bao trùm toàn thân.

“Niếp Tuyết, đi bảo phòng bếp nấu một chén canh gừng lại đây.” Thẩm Khước một bên để Lục Nghị giúp đỡ thay y phục, một bên nói.

“Canh gừng?” Niếp Tuyết sửng sốt, từ trước đến nay Thẩm Khước đều không uống canh gừng, mỗi lần nàng ngửi được mùi canh gừng luôn nhịn không được muốn nôn. Trước kia cho dù là phát sốt cũng không chịu uống, chỉ miễn cưỡng uống thuốc bột Thích Giác pha cho nàng.

Lục Nghị nhìn Niếp Tuyết, ý bảo nàng đừng nói nhiều. Niếp Tuyết có chút nghi hoặc đi ra ngoài, sau khi nàng bưng canh gừng đến, có chút kinh ngạc chằm chằm Thẩm Khước.

Cỗ mùi gay mũi của chén canh gừng kia khiến dạ dày Thẩm Khước quay cuồng một trận, nàng cầm khăn che miệng, suýt nữa nôn ra.

“Cô nương, người hiện tại rất tốt, lại không bị bệnh, nếu thật sự uống không được cũng đừng miễn cưỡng bản thân.” Niếp Tuyết thấy Thẩm Khước như vậy, vội vàng nói.

Thẩm Khước vẫy vẫy tay, giơ chén lên, một hơi uống sạch.

Nàng không thể bị bệnh.

Thái y trong cung tới ba ngày liên tiếp, ba ngày sau, Tiểu Hồng Đậu hoàn toàn hết sốt, cũng không bị tái phát.

Tiểu Hồng Đậu nhìn Thẩm Khước, nhếch môi cười “khanh khách”.

Trái tim treo lơ lửng của Thẩm Khước rốt cuộc đã yên vị. Trên đời này không có gì ấm áp hơn so với nụ cười của nữ nhi.

Thẩm Khước sai bà vú bế hai tiểu ca ca vào phòng, đặt ba tiểu gia hỏa nằm chung trong giường em bé. Hai tiểu ca ca không biết có phải vì đã lâu chưa gặp muội muội hay không, nằm nghiêng ở hai bên, chớp chớp mắt nhìn nàng.

Nhìn ba hài tử, ánh mắt Thẩm Khước dần trở nên ấm áp.

Xế chiều, Trầm Tiêu phủ bỗng nhiên có khách đến.

“Cô nương! Cô nương! Thái Tử Phi tới!” Lục Nghị nôn nóng nói.

“Thái Tử Phi?” Thẩm Khước sửng sốt, nàng chậm rãi nhớ ra, trước đó sau khi  Ngân Nghi trở lại Ô Hòa, Thái Hậu quả thực lần nữa lập Thái Tử Phi cho Thích Giác, một chính phi, hai trắc phi.

Nhưng lúc ấy Thích Giác đã cả ngày ở Trầm Tiêu phủ, Thích Giác trên lễ lập phi đã sớm đổi thành Ảnh. Từ đó về sau Thích Giác căn bản không trở về phủ Thái Tử, mà Ảnh càng không thể chạm vào nữ nhân trên danh nghĩa của Thích Giác. Cho nên ba vị phi tử của phủ Thái Tử đến nay vẫn chưa có thai, trước đó còn bị Thái Hậu trách mắng.

Thẩm Khước đã sắp quên Thích Giác còn có một Thái Tử Phi trên danh nghĩa này.

Nàng đến đây vào lúc này chẳng lẽ đã nghe phong thanh gì đó? Thẩm Khước nhìn ba hài tử cười “khanh khách”, trong lòng mơ hồ đoán được có lẽ bởi vì Tiểu Hồng Đậu bị bệnh, khi thỉnh thái y trong cung đến chẩn trị đã khiến tin đồn lộ ra.

“Bế Vô Biệt và Như Quy đi đi, đừng để người khác phát hiện.” Thẩm Khước trầm giọng nói.

Mới gặp hai tiểu ca ca, sao lại bị ôm đi rồi? Tròng mắt của Tiểu Hồng Đậu gắt gao đuổi theo thân ảnh bị bế đi của hai tiểu ca ca, thực không nỡ.

“Niếp Tuyết, trở về Thẩm gia một chuyến, thỉnh ca ca lại đây.” Thẩm Khước nói.

Thẩm Khước để Lục Nghị giúp nàng thay y phục, sau đó ôm Tiểu Hồng Đậu vào trong ngực.

“Nói ta đang ở cữ không tiện ra tiền sảnh nghênh đón, mời Thái Tử Phi đến đây đi.” Thẩm Khước cúi đầu đùa nghịch với Tiểu Hồng Đậu trong lòng.

Yên tâm, ai cũng không thể cướp con đi.

“Thân thể ta không tiện xuống giường không thể hành lễ với Thái Tử Phi, thỉnh Thái Tử Phi thứ lỗi.” Thẩm Khước ngồi ở trên giường, chăn gấm xếp gọn gàng trải trên đùi nàng, Tiểu Hồng Đậu dựa vào ngực nàng chơi một khối ngọc bội.

Thái Tử Phi họ Tiết, tên Khỉ Tình. Là cháu gái của tả tướng đương triều.

Tiết Khỉ Tình cười đi đến mép giường, thập phần tự nhiên ngồi xuống, nói: “Nghe thái y trong cung nói, tiểu cô nương bệnh rất nặng. Vừa vặn hôm nay bổn cung không có việc gì, nên tới đây nhìn chút.”

Thẩm Khước rũ mắt, nói: “Dân phụ thay nữ nhi cảm tạ Thái Tử Phi.”

Khi nghe đến từ “nữ nhi” này, Tiết Khỉ Tình rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.

Nàng cười cười, hỏi: “Nghe nói còn chưa đầy tháng, còn nhỏ như vậy đã bị bệnh, thật đáng thương. Tiểu gia hỏa tên là gì vậy?”

Tiết Khỉ Tình nói, sờ sờ đầu Tiểu Hồng Đậu, Tiểu Hồng Đậu quay đầu lại, không vui trừng mắt nhìn nàng.

Tiết Khỉ Tình quan sát kỹ lưỡng bộ dáng của Tiểu Hồng Đậu, tiểu hài tử còn chưa lớn, nhưng đã có thể thấy được dáng vẻ của Thẩm Khước, ngược lại một chút cũng không nhìn ra bóng dáng của Thích Giác.

“Hồng Đậu.” Thẩm Khước xoa xoa vào chỗ vừa mới bị Tiết Khỉ Tình sờ vào trên đầu Tiểu Hồng Đậu.

Tiểu Hồng Đậu quay đầu lại, nhếch miệng cười rộ lên với Thẩm Khước.

Tiết Khỉ Tình cười gượng một tiếng, nói: “Bổn cung thân là Thái Tử Phi tự nhiên không thể để trưởng nữ của Thái Tử lưu lạc ở bên ngoài, nếu không, lúc này cũng không bệnh đến nguy hiểm như vậy.”

Thẩm Khước ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn nàng.

Tiết Khỉ Tình ưỡn ưỡn ngực, nói: “Lần này bổn cung đến đây chính là để đón nàng trở về. Vốn muốn đón ngươi cùng trở về, nhưng hiện giờ ngươi đang ở cữ, lại không tiện ra gió. Đành phải đón nữ nhi của bổn cung trở về trước.”

“Nữ nhi của ngươi?” Thẩm Khước giương mắt, trào phúng nhìn nàng.

“Đương nhiên,” Tiết Khỉ Tình lạnh lùng nói, “Hiện tại bổn cung mới là Thái Tử Phi, tương lai nàng trưởng thành cũng phải gọi ta một tiếng mẫu phi. Còn ngươi….”

Tiết Khỉ Tình lộ ra một ánh mắt thập phần khinh thường.

Thẩm Khước cười khẽ, nói: “Ta có nói nàng là nữ nhi của Thái Tử sao?”

Niếp Tuyết đến Thẩm gia, nhưng Thẩm Hưu căn bản không ở nhà, mà đã đi đến Yên gia tìm Yên Đoạt.

Tô Lăng Hạm vội vàng hỏi nàng có phải bên phía Thẩm Khước đã xảy ra chuyện hay không. Lúc trước khi Thẩm Khước sinh con, nàng đã muốn đi thăm. Nhưng chuyện Thẩm Khước sinh con không thể để lộ ra, phía Trầm Tiêu phủ lại nói tạm thời không cần đến, Tô Lăng Hạm liền trì hoãn chuyện này lại.

Niếp Tuyết liền dăm ba câu nói mọi chuyện cho Tô Lăng Hạm, sau đó theo sau Kinh Thiền đi đến Yên gia.

Thẩm Vân rót trà cho Yên Đoạt, ôn nhu nói: “Uống chén trà, nghỉ ngơi một chút, chàng có vẻ đã mệt rồi.”

Nàng lấy khăn,cẩn thận lau mồ hôi trên trán cho Yên Đoạt.

Thẩm Hưu đến Yên gia, cùng Yên Đoạt tỷ thí cưỡi ngựa trong chốc lát, hai người đều chảy cả thân mồ hôi.

“Biết rồi, biết rồi, nàng không cần quản ta, chú ý bản thân mình là được.” Yên Đoạt nói.

Thẩm Vân liền mỉm cười cúi đầu, dùng tay vỗ nhẹ vào bụng mình. Nàng đã mang thai được hai tháng. Mấy ngày trước không cẩn thận trượt ngã, suýt nữa sảy thai, may mắn hữu kinh vô hiểm. Quả thực nên chú ý hơn chuyện bảo vệ hài tử trong bụng.

“Uy, cũng đủ ân ái a. Ta không nhìn được nữa, về đây!” Thẩm Hưu đứng dậy, nói xong liền đi ra ngoài. Chàng nhớ Tô Lăng Hạm.

“Thiếu gia!” Kinh Thiền vội vàng chạy đến.

Thẩm Hưu nhìn thoáng qua Niếp Tuyết đi sau Kinh Thiền, liền ẩn ẩn cảm thấy bên phía Thẩm Khước đã xảy ra chuyện.

“Xảy ra chuyện gì?” Thẩm Hưu hỏi.

Yên Đoạt và Thẩm Vân cũng nhìn qua.

Niếp Tuyết cảm thấy Thẩm Vân là tỷ tỷ củaThẩm Khước, Yên Đoạt cũng không tính là người ngoài, liền không kiêng dè nói ra chuyện của Thẩm Khước.

“Thiếu gia! Người nhanh đi cứu cô nương chúng ta, nếu chậm trễ, tiểu tiểu thư sợ là sẽ bị đoạt đi mất!” Niếp Tuyết nôn nóng nói.

“Đã biết, ta đi ngay!” Thẩm Hưu lạnh mặt, trực tiếp chạy ra khỏi Yên gia.

Yên Đoạt nghĩ nghĩ, thật sự lo lắng cho Thẩm Khước, liền nói với Thẩm Vân: “Nàng yên tâm ở nhà đợi, không cần lo lắng cho muội muội nàng. Ta cũng qua đó nhìn xem có thể giúp đỡ được gì không.”

Yên Đoạt vỗ vỗ tay của Thẩm Vân.

“Được, trên đường để ý chút.” Thẩm Vân ôn nhu nói, bộ dáng dịu dàng mà hiền thục.

Yên Đoạt gật gật đầu, vội vàng đuổi theo Thẩm Hưu.

Sau khi Yên Đoạt rời đi, tươi cười trên mặt Thẩm Vân dần dần tan biến, một cỗ hận ý từ trong mắt bắn ra. Bỗng nhiên một trận đau bụng đánh úp đến, nàng suýt nữa đứng không vững, may mắn nha hoàn bên người kịp thời đỡ lấy nàng.

Sắc mặt Thẩm Vân trắng nhợt, vội vàng sai nha hoàn đi thỉnh đại phu.

Đại phu cẩn thận bắt mạch cho Thẩm Vân, liên tục lắc đầu nói: “Cái thai này, vốn dĩ thai tượng đã không ổn định, trước đó còn bị ngã qua một lần, hôm nay lại khiến bản thân nóng nảy, không giữ được nữa.”

Chapter
1 Chương 1: Trở về
2 Chương 2: Vết bỏng
3 Chương 3: Diễn xuất
4 Chương 4: Thích giác
5 Chương 5: Huyệt chết
6 Chương 6: Lưu manh
7 Chương 7: Trùng phùng
8 Chương 8: Vết nhơ
9 Chương 9: Xử phạt
10 Chương 10: Lớp học
11 Chương 11: Hôn ước
12 Chương 12: Say rượu
13 Chương 13: Lãnh ý
14 Chương 14: Trầm tiêu
15 Chương 15: Thăm dò
16 Chương 16: Quỳ xuống
17 Chương 17: Kế thất
18 Chương 18: Biệt uyển
19 Chương 19: Ám sát
20 Chương 20: Xấu mặt
21 Chương 21: Tứ hôn
22 Chương 22: Đừng khóc
23 Chương 23: Sợ hãi
24 Chương 24: Chu kì đầu tiên
25 Chương 25: Thay đổi
26 Chương 26: Thế gả*
27 Chương 27: Đau lòng
28 Chương 28: Hoả hoạn
29 Chương 29: Xuất giá
30 Chương 30: Đại hôn
31 Chương 31: Nhục nhã
32 Chương 32: Không xấu
33 Chương 33: Trưởng thành
34 Chương 34: Tiểu thiếp
35 Chương 35: Thanh danh
36 Chương 36: Sợ hãi
37 Chương 37: Vết máu
38 Chương 38: Tình thoại
39 Chương 39: Bảy ngày
40 Chương 40: Ngả bài
41 Chương 41: Nét mực
42 Chương 42: Sinh thần
43 Chương 43: Tình nhân
44 Chương 44: Màu vàng
45 Chương 45: Run rẩy
46 Chương 46: Lạnh tâm
47 Chương 47: Giết người
48 Chương 48: Già rồi
49 Chương 49: Như tranh
50 Chương 50: Choáng váng
51 Chương 51: Tán tỉnh
52 Chương 52: Dáng người
53 Chương 53: Thần chỉ
54 Chương 54: Du du
55 Chương 55: Phản tặc
56 Chương 56: Sinh non
57 Chương 57: Bao che
58 Chương 58: Trách phạt
59 Chương 59: Bệnh cũ
60 Chương 60: Tình phụ*
61 Chương 61: Phân ly
62 Chương 62: Cầm tù
63 Chương 63: Âm mưu
64 Chương 64: Trong ngục
65 Chương 65: Mút táp
66 Chương 66: Đầu lưỡi
67 Chương 67: Tan chảy
68 Chương 68: Đánh xe
69 Chương 69: Không muốn
70 Chương 70: Đau răng
71 Chương 71: Hồng bao*
72 Chương 72: Vương xích
73 Chương 73: Yến hội
74 Chương 74: Hiểu nhầm
75 Chương 75: Lễ vật
76 Chương 76: Cợt nhả
77 Chương 77: Nhược điểm
78 Chương 78: Nương tử
79 Chương 79: Khi dễ
80 Chương 80: Đậu hũ
81 Chương 81: Đại hôn
82 Chương 82: Băng hà
83 Chương 83: Hoà ly
84 Chương 84: Huynh muội
85 Chương 85: Nữ nhi
86 Chương 86: Xuống bếp
87 Chương 87: Thất tịch
88 Chương 88: Mang thai
89 Chương 89: Rửa chân
90 Chương 90: Bắt cóc
91 Chương 91: Kế hoạch
92 Chương 92: Phi lễ
93 Chương 93: Diễn kịch
94 Chương 94: Ham ngủ
95 Chương 95: Song sinh
96 Chương 96: Tồn tại
97 Chương 97: Trung khuyển
98 Chương 98: Giày vò
99 Chương 99: Thế thân
100 Chương 100: Non mềm
101 Chương 101: Huỷ dung
102 Chương 102: Vui đùa
103 Chương 103: Vào ngục
104 Chương 104: Sinh non
105 Chương 105: Sinh con
106 Chương 106: Ba đứa
107 Chương 107: Đau lòng
108 Chương 108: Biệt ly
109 Chương 109: Cướp đoạt
110 Chương 110: Đầy tháng
111 Chương 111: Ngày về
112 Chương 112: Túc bắc
113 Chương 113: Thích vô biệt
114 Chương 114: Do dự
115 Chương 115: Học đi
116 Chương 116: Một tuổi
117 Chương 117: Xin lỗi
118 Chương 118: Tưởng niệm
119 Chương 119: Tín nhiệm
120 Chương 120: Tơ hồng
121 Chương 121: Nạn dân
122 Chương 122: Bất lương
123 Chương 123: Oán hận
124 Chương 124: Chuốc rượu
125 Chương 125: Trả thù
126 Chương 126: Chết đi
127 Chương 127: Giả trang
128 Chương 128: Đại kết cục (thượng
129 Chương 129: Đại kết cục (trung)
130 Chương 130: Đại kết cục (hạ)
131 Chương 131: Phiên ngoại (một)
Chapter

Updated 131 Episodes

1
Chương 1: Trở về
2
Chương 2: Vết bỏng
3
Chương 3: Diễn xuất
4
Chương 4: Thích giác
5
Chương 5: Huyệt chết
6
Chương 6: Lưu manh
7
Chương 7: Trùng phùng
8
Chương 8: Vết nhơ
9
Chương 9: Xử phạt
10
Chương 10: Lớp học
11
Chương 11: Hôn ước
12
Chương 12: Say rượu
13
Chương 13: Lãnh ý
14
Chương 14: Trầm tiêu
15
Chương 15: Thăm dò
16
Chương 16: Quỳ xuống
17
Chương 17: Kế thất
18
Chương 18: Biệt uyển
19
Chương 19: Ám sát
20
Chương 20: Xấu mặt
21
Chương 21: Tứ hôn
22
Chương 22: Đừng khóc
23
Chương 23: Sợ hãi
24
Chương 24: Chu kì đầu tiên
25
Chương 25: Thay đổi
26
Chương 26: Thế gả*
27
Chương 27: Đau lòng
28
Chương 28: Hoả hoạn
29
Chương 29: Xuất giá
30
Chương 30: Đại hôn
31
Chương 31: Nhục nhã
32
Chương 32: Không xấu
33
Chương 33: Trưởng thành
34
Chương 34: Tiểu thiếp
35
Chương 35: Thanh danh
36
Chương 36: Sợ hãi
37
Chương 37: Vết máu
38
Chương 38: Tình thoại
39
Chương 39: Bảy ngày
40
Chương 40: Ngả bài
41
Chương 41: Nét mực
42
Chương 42: Sinh thần
43
Chương 43: Tình nhân
44
Chương 44: Màu vàng
45
Chương 45: Run rẩy
46
Chương 46: Lạnh tâm
47
Chương 47: Giết người
48
Chương 48: Già rồi
49
Chương 49: Như tranh
50
Chương 50: Choáng váng
51
Chương 51: Tán tỉnh
52
Chương 52: Dáng người
53
Chương 53: Thần chỉ
54
Chương 54: Du du
55
Chương 55: Phản tặc
56
Chương 56: Sinh non
57
Chương 57: Bao che
58
Chương 58: Trách phạt
59
Chương 59: Bệnh cũ
60
Chương 60: Tình phụ*
61
Chương 61: Phân ly
62
Chương 62: Cầm tù
63
Chương 63: Âm mưu
64
Chương 64: Trong ngục
65
Chương 65: Mút táp
66
Chương 66: Đầu lưỡi
67
Chương 67: Tan chảy
68
Chương 68: Đánh xe
69
Chương 69: Không muốn
70
Chương 70: Đau răng
71
Chương 71: Hồng bao*
72
Chương 72: Vương xích
73
Chương 73: Yến hội
74
Chương 74: Hiểu nhầm
75
Chương 75: Lễ vật
76
Chương 76: Cợt nhả
77
Chương 77: Nhược điểm
78
Chương 78: Nương tử
79
Chương 79: Khi dễ
80
Chương 80: Đậu hũ
81
Chương 81: Đại hôn
82
Chương 82: Băng hà
83
Chương 83: Hoà ly
84
Chương 84: Huynh muội
85
Chương 85: Nữ nhi
86
Chương 86: Xuống bếp
87
Chương 87: Thất tịch
88
Chương 88: Mang thai
89
Chương 89: Rửa chân
90
Chương 90: Bắt cóc
91
Chương 91: Kế hoạch
92
Chương 92: Phi lễ
93
Chương 93: Diễn kịch
94
Chương 94: Ham ngủ
95
Chương 95: Song sinh
96
Chương 96: Tồn tại
97
Chương 97: Trung khuyển
98
Chương 98: Giày vò
99
Chương 99: Thế thân
100
Chương 100: Non mềm
101
Chương 101: Huỷ dung
102
Chương 102: Vui đùa
103
Chương 103: Vào ngục
104
Chương 104: Sinh non
105
Chương 105: Sinh con
106
Chương 106: Ba đứa
107
Chương 107: Đau lòng
108
Chương 108: Biệt ly
109
Chương 109: Cướp đoạt
110
Chương 110: Đầy tháng
111
Chương 111: Ngày về
112
Chương 112: Túc bắc
113
Chương 113: Thích vô biệt
114
Chương 114: Do dự
115
Chương 115: Học đi
116
Chương 116: Một tuổi
117
Chương 117: Xin lỗi
118
Chương 118: Tưởng niệm
119
Chương 119: Tín nhiệm
120
Chương 120: Tơ hồng
121
Chương 121: Nạn dân
122
Chương 122: Bất lương
123
Chương 123: Oán hận
124
Chương 124: Chuốc rượu
125
Chương 125: Trả thù
126
Chương 126: Chết đi
127
Chương 127: Giả trang
128
Chương 128: Đại kết cục (thượng
129
Chương 129: Đại kết cục (trung)
130
Chương 130: Đại kết cục (hạ)
131
Chương 131: Phiên ngoại (một)