Chương 5: Huyệt chết

Thẩm Khước theo sau Hà thị đi vấn an Thẩm lão phu nhân, chân thật cảm nhận được một tình cảnh nhận thân bất đồng với mọi người.

“Đứa trẻ của ta! Những năm này khiến con chịu khổ rồi!” Thẩm lão phu nhân ôm Thẩm Khước vào trong lòng, bắt đầu rơi nước mắt.

Thẩm Phi, Thẩm Vi và Thẩm Ninh đều có chút mất hứng. Chẳng qua sự mất hứng của Thẩm Phi đặt ở trong lòng, sự mất hứng của Thẩm Vi giấu trong đôi mắt, mà sự mất hứng của Thẩm Ninh lại bày ra ở trên mặt.

Còn Thẩm Lưu, nàng tìm một góc để đứng, lim dim muốn ngủ.

Thẩm Khước có chút ngơ ngác.

Qua hồi lâu nàng mới kịp phản ứng, duỗi tay vỗ nhẹ vào lưng của Thẩm lão phu nhân, nói: “Tổ mẫu, A Khước sống rất tốt, không khổ, không khổ…”

Một dàn oanh oanh yến yến đến khuyên bảo, vậy mới kéo Thẩm lão phu nhân ra được. 

“Mẫu thân cẩn thận khóc hại đến mắt, Khước tiểu thư đã tốt đẹp quay về rồi. Chúng ta đó, cùng nhau yêu thương nàng ấy!” Một phụ nhân y phục hoa lệ ngồi bên cạnh Thẩm lão phu nhân, lau nước mắt cho bà.

Nhìn một màn này, trong lòng Hà thị có chút chua xót.

Thẩm lão phu nhân dần dần ngừng rơi nước mắt, Hà thị liền tự mình kéo Thẩm Khước giới thiệu cho nàng một vài thân thích ở trong nhà. Hoá ra vị phụ nhân y phục hoa lệ vừa nãy kia là nhị phòng phu nhân Lưu thị. Người ở nhị phòng so với đại phòng, tam phòng náo nhiệt hơn nhiều. Nhị thúc Thẩm Tín của Thẩm Khước có năm người con trai, bảy người con gái. Nơi này đặc biệt nhất nằm ở chỗ mười hai người con này toàn bộ đều là thứ xuất. Bởi vì thiếu gia Thẩm gia đều ở thư viện đọc sách, hôm nay Thẩm Khước cũng không gặp được. Nhưng bảy người con gái này thật sự giống như bảy nàng tiên nữ dung mạo mỹ lệ đứng ở trong phòng.

Người ở tam phòng tương đối ít ỏi, tam gia Thẩm Nghĩa cùng phu nhân Mễ thị nâng mâm ngang mày(*) có hai người con một nam một nữ. Toàn bộ phòng ngay cả nha đầu thông phòng cũng không có, càng đừng nói đến di nương.

( *: Chỉ vợ chồng yêu thương lẫn nhau).

Thẩm Khước bị kéo đi nhận thân thích khắp phòng, liền bắt đầu có chút mơ hồ.

Đặc biệt là “bảy tiên nữ” của đại phòng, Thẩm Khước ra sức nhớ rồi nhớ, cuối cùng vẫn không phân biệt được ai với ai.

“…Năm đó, nhìn bộ dáng của Khước nha đầu, lòng của ta đau muốn vỡ ra.” Thẩm lão phu nhân là một lão thái thái mi hiền mục thiện, nói đến đây trên mặt lại muốn rơi nước mắt.

Thẩm Khước vội vàng nói: “A Khước biết tổ mẫu quan tâm con nhất, tôn nữ những năm này sống không khổ, còn không phải đã tốt đẹp trở về hiếu kính người đây sao!”

Nàng vừa nói vừa đứng dậy, nhẹ nhàng xoay một vòng. Chiếc váy tầng tầng lớp lớp lay động theo gió, tựa như một đoá hoa đinh hương chậm rãi nở rộ.

“Tổ mẫu xem, tôn nữ thật sự rất tốt mà!”

Thẩm lão phu nhân từ khóc thành cười, bà nói: “Con đứa trẻ này… con ở tử viện kia có hợp không? Ta sai Hồng Anh đi xem qua rồi, đều rất tốt. Con có chỗ nào không thích không, để mẫu thân con thay đổi!”

“Aiya lão tổ tông của con!” Hà thị rảo bước đến, bóp vai cho Thẩm lão phu nhân, “A Khước là miếng thịt từ trên người con rơi xuống, con yêu thương nó không hết! Làm sao có thể để nàng thiếu cái gì được!”

Thẩm lão phu nhân gật đầu, nói: “Đúng rồi, là miếng thịt từ trên người con rơi xuống.”

Động tác của Hà thị liền ngừng lại một chút, bà rất nhanh khôi phục lại như thường, tiếp tục bóp vai cho Thẩm lão phu nhân.

Thẩm Khước khẽ kinh ngạc nhìn Thẩm lão phu nhân, động tác cứng ngắc của Hà thị cũng không lọt khỏi mắt nàng.

“Lại đây, lại đây, lại ngồi bên cạnh tổ mẫu.” Thẩm lão phu nhân vẫy tay với Thẩm Khước, Thẩm Khước liền ngoan ngoãn đến ngồi bên cạnh bà.

Thẩm lão phu nhân hỏi: “Những năm này con có đọc sách không?”

Thẩm Khước ngại ngùng nói nhỏ: “Con chỉ qua loa biết được vài chữ, đọc sách không nhiều…”

Điều nàng nói là sự thật.

Những năm này, nàng hiểu y thuật, biết chơi cờ, biết nhạc lý, giỏi múa hát, biết pha trà nấu rượu, nấu ăn cắt tỉa, không gì không biết, không gì không tinh thông, ngay cả binh pháp mưu lược cũng có thể nói một vài cái.

Thế nhưng duy chỉ có sách và vẽ lại trở thành huyệt chết của nàng.

Nói ra cũng lạ, phàm là thứ Thích Giác dạy qua cho nàng, một chút liền thấu hiểu, qua ngày vẫn không quên.

Nhưng duy chỉ có học chữ và vẽ Thích Giác dạy nàng không nổi.

Mấy năm trước, Thích Giác được mời đến Túc Bắc với danh nghĩa thầy giáo dạy nàng viết chữ vẽ tranh, nhưng nàng làm sao cũng nghe không vào. Sau đó Thích Giác nói: “Sau này mỗi buổi tối con đọc thuộc một cuốn sách cho ta nghe.”

Thẩm Khước nhất định không thể nhận ra một vài chữ.

Nàng vì muốn đọc sách cho Thích Giác nghe, số chữ nhận biết được càng ngày càng nhiều. Thế nhưng một khi hạ bút xuống, bút tích hiện ra trên giấy còn không bằng đứa bé ba tuổi. Mỗi khi tiên sinh dạy nàng học chữ đều đỡ trán thở dài, cuối cùng đành vô lực từ chức.

Khi đó vú nuôi vẫn còn sống, mỗi lần dạy nàng, bà chỉ đành lắc đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Dù sao, tiên sinh cũng không nhìn thấy.”

“Không sao!” Thẩm lão phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay an ủi nàng, “Qua thêm hai  ngày, cùng các muội muội của con cùng nhau đọc sách. Nữ nhi nhà chúng ta đương nhiên không tin vào đạo lý “Nữ nhi bất tài càng có đức.” Tuy rằng nói nữ nhi nhà chúng ta không cần giống nam nhi đi thư viện đọc sách, nhưng cũng đã mời tiên sinh đến phủ dạy. Nếu như con không chăm chỉ học tập, lấp đầy những thiếu sót vài năm nay, tổ mẫu nhất định không đồng ý!”

“Tôn nữ nhất định đem tóc cột lên xà ngang, lấy dùi đâm vào đùi(*), làm một đứa trẻ tốt ham học hỏi!” Thẩm Khước liên tiếp gật đầu, tỏ ra vừa ngoan ngoãn, vừa nhanh trí.

( *: Tôn Kính triều Tấn khi đọc sách đã cột tóc của mình lên trên xà ngang, để tránh ngủ gật. Thời chiến quốc, Tô Tần mỗi khi đọc sách cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ liền lấy dùi đâm vào đùi mình).

“Được.” Thẩm lão phu nhân cười gật đầu, “Chuẩn bị cho tốt, tháng sau cùng các muội muội của con tham gia Hương Lô yến.”

“Hương Lô yến?” Sắc mặt phu nhân nhị phòng Lưu thị khẽ thay đổi, “Khước tiểu thư của chúng ta tuổi vẫn còn nhỏ mà?”

Hà thị trầm ngâm một lát, nhìn Thẩm Khước đang ngơ ngác không hiểu, cũng gật đầu nói: “A Khước tuổi còn nhỏ, chi bằng đợi thêm ba năm nữa…”

“Các người thì biết cái gì!” Thẩm lão phu nhân ngắt lời họ, nói: “Những năm này Khước nha đầu luôn ở Túc Bắc, đối với Ngạc Nam còn cảm thấy xa lạ, sớm một chút để nó thích ứng, cũng để cho người khác biết rằng Thẩm gia chúng ta còn có một đích nữ!”

Lão thái thái cố ý nhấn mạnh hai từ “đích nữ”.

Hà thị, Lưu thị đều không tiếp lời nữa.

“Tổ mẫu, Hương Lô yến là cái gì vậy?” Thẩm Khước chớp chớp mắt, có chút tò mò hỏi.

Sao lại nghe không giống với các yến tiệc bình thường.

Giây trước Thẩm lão phu nhân còn trừng mắt nhìn Hà thị, Lưu thị, giây sau nhìn sang Thẩm Khước ánh mắt liền ôn nhu hơn rất nhiều. Bà nói: “Hương Lô yến này là quy định từ khi hoàng đế đầu tiên còn sống để lại. Mục đích trước đây là để đế vương, hoàng tử, thế tử chọn phi, ban hôn cho con cái của quần thần. Là nơi để khảo nghiệm dung mạo, lễ nghĩa, nhân phẩm, học thức của nữ nhi các nhà. Sau cùng người được chọn, có ai không phải là tài nữ của khuê các, Tây Thi trong tài nữ. Sau này, Hương Lô yến này trở thành nơi thế gia nữ nhi đọ sức đua tài với nhau. Cũng là cơ hội để mỗi thế gia lựa chọn nương tử.”

Thẩm Khước sờ sờ mũi của mình, nhỏ tiếng nói: “Con vẫn còn nhỏ… cho dù đi cũng sẽ làm cho tổ mẫu mất mặt nha…”

Loại khảo nghiệm này, bản thân có bao nhiêu phân lượng, trong lòng nàng là rõ nhất.

Thẩm lão phu nhân cười, nói: “Cũng không phải bảo con đi lấy vị trí thứ nhất! Chẳng qua muốn con cùng các tỷ muội đi nhìn một chút khung cảnh đó mà thôi. Đương nhiên là con phải chăm chỉ học tập quy củ, không thể để Thẩm gia chúng ta mất mặt. Nếu không ta sẽ bảo mẫu thân con đánh con mấy gậy!”

Thẩm Khước rụt cổ, sau đó ngoác miệng cười đến mang tai: “Tôn nữ nhất định sẽ không để bị gậy đánh!”

Quay về tử viện, Hà thị cho Thẩm Khước nghỉ ba ngày, để nàng trước tiên nghỉ ngơi, thu dọn tiểu viện của mình. Ba ngày sau phải cùng các tỷ muội khác cùng nhau lên lớp. Thẩm Khước đáp lời, liền quay về tử viện của mình. 

Lúc ở chỗ của Thẩm lão phu nhân, trong lòng Thẩm Khước đã sớm bay về với đồ vật mà tiên sinh đưa cho nàng, nàng vẫn chưa xem qua từng cái một!

“Niếp Tuyết, Niếp Tuyết, nhanh, nhanh mở rương ra!”

Cửa tử viện của mình vừa đóng, trên mặt Thẩm Khước liền lộ ra nụ cười trong sáng.

Hai tiểu nha hoàn Hà thị đưa cho Thẩm Khước cũng gấp gáp đi giúp đỡ.

Sau một hồi, mười tám chiếc rương cuối cùng cũng được mở ra, trong đó so với hai chiếc rương trước càng không thiếu đồ vật trân quý. Hai tiểu nha hoàn nhìn thấy liền ngơ ngác, nhưng rốt cuộc cũng được dạy dỗ từ nhỏ, kinh ngạc trên mặt của hai người họ không quá một cái chớp mắt, liền đem rương đóng lại chuyển đi. Có điều từ trong động tác cẩn thận từng ly từng tý của hai người như cũ có thể nhìn ra sự rung động trong lòng họ.

Rung động không lo, quan trọng là Thẩm Khước vốn dĩ không nhìn thấy sự tham lam trên khuôn mặt họ.

Thẩm Khước rất vừa lòng, hỏi: “Hai người các ngươi tên là gì?”

Hai nha hoàn dừng việc làm trong tay, buông tay xuống rồi đáp: 

“Nô tì Nhị Hỷ.”

“Nô tì Chiêu Đệ.”

Thẩm Khước nhăn mày.

Hai tiểu nha hoàn nhìn nhau một cái, một người trong đó nói: “Tên của chúng nô tì thô tục, thỉnh cô nương ban tên.”

Thẩm Khước nghĩ nghĩ, nói: “Người mặt trứng ngỗng gọi là Lục Nghị, người mặt trứng vịt gọi là Hồng Nê đi!”

“Tạ cô nương ban tên!”

Lục Nghị và Hồng Nê nhất tề quỳ xuống cảm tạ. Lúc Thẩm Khước quay người đi, hai người họ mắt to trừng mắt nhỏ, rốt cuộc ai là mặt trứng ngỗng, ai là mặt trứng vịt?

“A? Đây là gì vậy?” Niếp Tuyết đột nhiên lên tiếng.

Thẩm Khước quay đầu nhìn, nói: “Không phải là cây cầm sao. Lúc nhỏ, cây cầm ấy là tiên sinh làm cho ta.”

“Không phải!” Niếp Tuyết lắc đầu, lấy chiếc hộp dài nằm bên cạnh cây cầm ra.

Thẩm Khước liền bước qua nhìn, bảo Niếp Tuyết mở hộp ra. Sau khi mở ra, bên trong là một người gỗ nhỏ.

Thẩm Khước “A” một tiếng, lấy người gỗ nhỏ ở trong ra.

Thẩm Khước nhớ người gỗ nhỏ này, trong khoảng thời gian khi nàng sắp rời khỏi Túc Bắc, Thích Giác đã khắc nó. Mắt của người rõ ràng là không nhìn thấy, còn nhất định muốn tự tay khắc người gỗ, khiến Thẩm Khước luôn lo sợ rằng chiếc dao kia sẽ làm đứt tay của người. Có điều nói ra cũng kỳ lạ, mắt của Thích Giác tuy rằng không nhìn thấy, nhưng người chẩn mạch châm cứu, pha trà nấu rượu, gảy cầm chơi cờ chưa xảy ra sai sót bao giờ. Ngay cả loại chuyện tỉa hoa và điêu khắc so với người có thể nhìn thấy còn làm tốt hơn mấy lần.

Trước khi Thẩm Khước đi thì người gỗ trong tay Thích Giác chỉ khắc có thân hình, không khắc dung mạo, không ngờ hôm nay ở đây có thể thấy được người gỗ đã khắc xong trọn vẹn.

Có điều khiến Thẩm Khước kinh ngạc lại là… dung mạo của người gỗ nhỏ này rõ ràng chính là bản thân nàng!

“Thật, thật quá thần kỳ rồi!” Niếp Tuyết trợn to mắt, có chút lắp bắp nói: “Tiên, tiên sinh… làm, làm sao có thể biết người có dáng vẻ gì?”

Thẩm Khước hồi hồn, nàng ôm người gỗ nhỏ vào trong lòng. Quay người nói với Niếp Tuyết, Lục Nghị và Hồng Nê: “Người gỗ nhỏ này không phải tiên sinh khắc, là bản thân ta rảnh rỗi không có việc gì làm khắc ra chơi. Đã nhớ chưa?”

“A, nhưng, nhưng mà…” Niếp Tuyết trừng to mắt, không kịp phản ứng.

Lục Nghị và Hồng Nê đồng thời nói: “Vâng, là tự cô nương khắc ạ!”

Chapter
1 Chương 1: Trở về
2 Chương 2: Vết bỏng
3 Chương 3: Diễn xuất
4 Chương 4: Thích giác
5 Chương 5: Huyệt chết
6 Chương 6: Lưu manh
7 Chương 7: Trùng phùng
8 Chương 8: Vết nhơ
9 Chương 9: Xử phạt
10 Chương 10: Lớp học
11 Chương 11: Hôn ước
12 Chương 12: Say rượu
13 Chương 13: Lãnh ý
14 Chương 14: Trầm tiêu
15 Chương 15: Thăm dò
16 Chương 16: Quỳ xuống
17 Chương 17: Kế thất
18 Chương 18: Biệt uyển
19 Chương 19: Ám sát
20 Chương 20: Xấu mặt
21 Chương 21: Tứ hôn
22 Chương 22: Đừng khóc
23 Chương 23: Sợ hãi
24 Chương 24: Chu kì đầu tiên
25 Chương 25: Thay đổi
26 Chương 26: Thế gả*
27 Chương 27: Đau lòng
28 Chương 28: Hoả hoạn
29 Chương 29: Xuất giá
30 Chương 30: Đại hôn
31 Chương 31: Nhục nhã
32 Chương 32: Không xấu
33 Chương 33: Trưởng thành
34 Chương 34: Tiểu thiếp
35 Chương 35: Thanh danh
36 Chương 36: Sợ hãi
37 Chương 37: Vết máu
38 Chương 38: Tình thoại
39 Chương 39: Bảy ngày
40 Chương 40: Ngả bài
41 Chương 41: Nét mực
42 Chương 42: Sinh thần
43 Chương 43: Tình nhân
44 Chương 44: Màu vàng
45 Chương 45: Run rẩy
46 Chương 46: Lạnh tâm
47 Chương 47: Giết người
48 Chương 48: Già rồi
49 Chương 49: Như tranh
50 Chương 50: Choáng váng
51 Chương 51: Tán tỉnh
52 Chương 52: Dáng người
53 Chương 53: Thần chỉ
54 Chương 54: Du du
55 Chương 55: Phản tặc
56 Chương 56: Sinh non
57 Chương 57: Bao che
58 Chương 58: Trách phạt
59 Chương 59: Bệnh cũ
60 Chương 60: Tình phụ*
61 Chương 61: Phân ly
62 Chương 62: Cầm tù
63 Chương 63: Âm mưu
64 Chương 64: Trong ngục
65 Chương 65: Mút táp
66 Chương 66: Đầu lưỡi
67 Chương 67: Tan chảy
68 Chương 68: Đánh xe
69 Chương 69: Không muốn
70 Chương 70: Đau răng
71 Chương 71: Hồng bao*
72 Chương 72: Vương xích
73 Chương 73: Yến hội
74 Chương 74: Hiểu nhầm
75 Chương 75: Lễ vật
76 Chương 76: Cợt nhả
77 Chương 77: Nhược điểm
78 Chương 78: Nương tử
79 Chương 79: Khi dễ
80 Chương 80: Đậu hũ
81 Chương 81: Đại hôn
82 Chương 82: Băng hà
83 Chương 83: Hoà ly
84 Chương 84: Huynh muội
85 Chương 85: Nữ nhi
86 Chương 86: Xuống bếp
87 Chương 87: Thất tịch
88 Chương 88: Mang thai
89 Chương 89: Rửa chân
90 Chương 90: Bắt cóc
91 Chương 91: Kế hoạch
92 Chương 92: Phi lễ
93 Chương 93: Diễn kịch
94 Chương 94: Ham ngủ
95 Chương 95: Song sinh
96 Chương 96: Tồn tại
97 Chương 97: Trung khuyển
98 Chương 98: Giày vò
99 Chương 99: Thế thân
100 Chương 100: Non mềm
101 Chương 101: Huỷ dung
102 Chương 102: Vui đùa
103 Chương 103: Vào ngục
104 Chương 104: Sinh non
105 Chương 105: Sinh con
106 Chương 106: Ba đứa
107 Chương 107: Đau lòng
108 Chương 108: Biệt ly
109 Chương 109: Cướp đoạt
110 Chương 110: Đầy tháng
111 Chương 111: Ngày về
112 Chương 112: Túc bắc
113 Chương 113: Thích vô biệt
114 Chương 114: Do dự
115 Chương 115: Học đi
116 Chương 116: Một tuổi
117 Chương 117: Xin lỗi
118 Chương 118: Tưởng niệm
119 Chương 119: Tín nhiệm
120 Chương 120: Tơ hồng
121 Chương 121: Nạn dân
122 Chương 122: Bất lương
123 Chương 123: Oán hận
124 Chương 124: Chuốc rượu
125 Chương 125: Trả thù
126 Chương 126: Chết đi
127 Chương 127: Giả trang
128 Chương 128: Đại kết cục (thượng
129 Chương 129: Đại kết cục (trung)
130 Chương 130: Đại kết cục (hạ)
131 Chương 131: Phiên ngoại (một)
Chapter

Updated 131 Episodes

1
Chương 1: Trở về
2
Chương 2: Vết bỏng
3
Chương 3: Diễn xuất
4
Chương 4: Thích giác
5
Chương 5: Huyệt chết
6
Chương 6: Lưu manh
7
Chương 7: Trùng phùng
8
Chương 8: Vết nhơ
9
Chương 9: Xử phạt
10
Chương 10: Lớp học
11
Chương 11: Hôn ước
12
Chương 12: Say rượu
13
Chương 13: Lãnh ý
14
Chương 14: Trầm tiêu
15
Chương 15: Thăm dò
16
Chương 16: Quỳ xuống
17
Chương 17: Kế thất
18
Chương 18: Biệt uyển
19
Chương 19: Ám sát
20
Chương 20: Xấu mặt
21
Chương 21: Tứ hôn
22
Chương 22: Đừng khóc
23
Chương 23: Sợ hãi
24
Chương 24: Chu kì đầu tiên
25
Chương 25: Thay đổi
26
Chương 26: Thế gả*
27
Chương 27: Đau lòng
28
Chương 28: Hoả hoạn
29
Chương 29: Xuất giá
30
Chương 30: Đại hôn
31
Chương 31: Nhục nhã
32
Chương 32: Không xấu
33
Chương 33: Trưởng thành
34
Chương 34: Tiểu thiếp
35
Chương 35: Thanh danh
36
Chương 36: Sợ hãi
37
Chương 37: Vết máu
38
Chương 38: Tình thoại
39
Chương 39: Bảy ngày
40
Chương 40: Ngả bài
41
Chương 41: Nét mực
42
Chương 42: Sinh thần
43
Chương 43: Tình nhân
44
Chương 44: Màu vàng
45
Chương 45: Run rẩy
46
Chương 46: Lạnh tâm
47
Chương 47: Giết người
48
Chương 48: Già rồi
49
Chương 49: Như tranh
50
Chương 50: Choáng váng
51
Chương 51: Tán tỉnh
52
Chương 52: Dáng người
53
Chương 53: Thần chỉ
54
Chương 54: Du du
55
Chương 55: Phản tặc
56
Chương 56: Sinh non
57
Chương 57: Bao che
58
Chương 58: Trách phạt
59
Chương 59: Bệnh cũ
60
Chương 60: Tình phụ*
61
Chương 61: Phân ly
62
Chương 62: Cầm tù
63
Chương 63: Âm mưu
64
Chương 64: Trong ngục
65
Chương 65: Mút táp
66
Chương 66: Đầu lưỡi
67
Chương 67: Tan chảy
68
Chương 68: Đánh xe
69
Chương 69: Không muốn
70
Chương 70: Đau răng
71
Chương 71: Hồng bao*
72
Chương 72: Vương xích
73
Chương 73: Yến hội
74
Chương 74: Hiểu nhầm
75
Chương 75: Lễ vật
76
Chương 76: Cợt nhả
77
Chương 77: Nhược điểm
78
Chương 78: Nương tử
79
Chương 79: Khi dễ
80
Chương 80: Đậu hũ
81
Chương 81: Đại hôn
82
Chương 82: Băng hà
83
Chương 83: Hoà ly
84
Chương 84: Huynh muội
85
Chương 85: Nữ nhi
86
Chương 86: Xuống bếp
87
Chương 87: Thất tịch
88
Chương 88: Mang thai
89
Chương 89: Rửa chân
90
Chương 90: Bắt cóc
91
Chương 91: Kế hoạch
92
Chương 92: Phi lễ
93
Chương 93: Diễn kịch
94
Chương 94: Ham ngủ
95
Chương 95: Song sinh
96
Chương 96: Tồn tại
97
Chương 97: Trung khuyển
98
Chương 98: Giày vò
99
Chương 99: Thế thân
100
Chương 100: Non mềm
101
Chương 101: Huỷ dung
102
Chương 102: Vui đùa
103
Chương 103: Vào ngục
104
Chương 104: Sinh non
105
Chương 105: Sinh con
106
Chương 106: Ba đứa
107
Chương 107: Đau lòng
108
Chương 108: Biệt ly
109
Chương 109: Cướp đoạt
110
Chương 110: Đầy tháng
111
Chương 111: Ngày về
112
Chương 112: Túc bắc
113
Chương 113: Thích vô biệt
114
Chương 114: Do dự
115
Chương 115: Học đi
116
Chương 116: Một tuổi
117
Chương 117: Xin lỗi
118
Chương 118: Tưởng niệm
119
Chương 119: Tín nhiệm
120
Chương 120: Tơ hồng
121
Chương 121: Nạn dân
122
Chương 122: Bất lương
123
Chương 123: Oán hận
124
Chương 124: Chuốc rượu
125
Chương 125: Trả thù
126
Chương 126: Chết đi
127
Chương 127: Giả trang
128
Chương 128: Đại kết cục (thượng
129
Chương 129: Đại kết cục (trung)
130
Chương 130: Đại kết cục (hạ)
131
Chương 131: Phiên ngoại (một)