Chương 143: Cướp đoạt, ngoại trừ nội khố

Lúc này bọn họ đã sớm chạy ra khỏi rừng Cửu Mộc, điên cuồng lao về phía trấn nhỏ.

Đáng tiếc Khu Phong Thứu phía sau lại giống như ác quỷ đòi mạng, không ngừng dẫn theo Thiên Hạt Thứu đuổi tới.

- Dạ Tình, đi ra cho ta, đi ra!

Lý Khai đã bị tra tấn tới phát điên. Hắn không bao giờ tưởng tượng được, dù hắn chạy thế nào Vu Nhai vẫn có thể tìm ra hắn. Nhìn Lý Thân Phách mệt mỏi mất sức ngất xỉu. Nhìn hai người còn lại của Cự Môn Doanh, tim hắn như đang rỉ máu. Nhưng hắn không có cách nào, chỉ có thể tìm kiếm sự thỏa hiệp.

- Đi ra, đi ra cho ta. Nàng thật sự muốn chúng ta không chết thì không dừng sao? Đừng tưởng rằng các nàng thật sự đã thắng. Lý Thân Phách là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Lý gia. Đừng tưởng rằng bên cạnh hắn không có cao thủ ẩn nấp. Chỉ cần các nàng còn dám làm loạn, các nàng sẽ chết chắc!

Lý Khai phát cuồng, gầm lên giận dữ.

Bóng đen xuất hiện. Vu Nhai cùng hai nàng Dạ Tình nhẹ nhàng nhảy xuống, yên lặng nhìn hắn. Vu Nhai cũng không cảm ứng được xung quanh có khí tức của cao thủ hay không, nhưng Lý Thân Phách quả thực là nhân vật không thể giết chết. Chí ít không thể giết chết như thế, nếu không rất dễ bị điều tra ra.

Vu Nhai không phải là người lỗ mãng. Lúc trước đã từng nói qua, sự uy hiếp của Lý Thân Phách không lớn. Cho dù đầu óc hắn ngu dốt đi nữa cũng biết sự tồn tại của vinh quang trong gia tộc.

- Bên cạnh Lý Thân Phách có cao thủ bảo vệ, nhưng ngươi lại không có!

- Ngươi...

Trong lòng Lý Khai chấn động mạnh, con ngươi thoáng co lại, lạnh lùng nói:

- Chỉ dựa vào các ngươi sao? Ta thừa nhận ta không phải là đối thủ của Dạ Tình. Nhưng một khi ta liều mạng, không tin các ngươi có thể lưu lại tính mạng. Các ngươi đừng xem thường đệ nhất cao thủ Cự Môn Doanh là ta đây. Hơn nữa mười cao thủ đứng đầu Cự Môn Doanh đều đã chết. Các ngươi trở lại cũng khó mà ăn nói được với tiểu đoàn Tinh Binh. Ta còn là người của Lý gia!

Hắn nhấn mạnh từ Lý gia. Hắn thật sự sợ Vu Nhai và Dạ Tình liều mạng giết chết hắn. Đồng thời hắn cũng nhìn cao thủ bên cạnh Lý Thân Phách một chút. Vị cao thủ kia do dự một chút song vẫn đi ra. Điều này khiến Lý Khai thầm thở phào một cái:

- Lần này chúng ta nhận lỗi. Nói đi, ngươi muốn cái gì?

- Lợi dụng Liệp Thủ là kế sách do ai đưa ra?

Vu Nhai lạnh lùng nói, chợt hắn lại xua tay nói:

- Thôi đi. Chuyện này ta cũng không hỏi nhiều nữa. Các ngươi hại chúng ta thiếu chút nữa bị tiêu diệt hoàn toàn. Ta cũng muốn khiến các ngươi bị tiêu diệt hoàn toàn. Nhưng hiện tại các ngươi còn lại năm người.

- Tiểu tử, làm như cũng nên lưu lại một con đường!

- Thời điểm ngươi dùng kế hại chúng ta có bao giờ nghĩ tới chuyện lưu lại một con đường cho tổ Kỳ Binh chúng ta không? Các ngươi có bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ ăn nói với tiểu đoàn Tinh Binh thế nào không? Tối đa ngươi chỉ lưu lại cho Dạ Tình một con đường. Còn ta? Sợ rằng ngươi thậm chí cũng không để vào mắt!

Vu Nhai nói đúng. Lý Khai thật sự không để tổ Kỳ Binh vào mắt.

Hắn lại nghe Vu Nhai lạnh lùng cay nghiệt nói:

- Nếu chúng ta chỉ có ba người, như vậy các ngươi cũng chỉ còn lại ba người!

- Lão đại!

Hai người còn lại trong Cự Môn Doanh mở to hai mắt nhìn nhau, sau đó hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Lý Khai, khẩn cầu lão đại bảo vệ bọn họ.

Trong mắt Lý Khai lóe lên tinh quang, chợt nói:

- Có thật không?

- Đương nhiên!

Vu Nhai có chút sững sờ, nhưng vẫn trả lời.

- A...

- Lão đại, không nên...

Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai chiến sĩ Cự Môn Doanh liều sống liều chết chạy thoát khỏi sự truy đuổi của đám Thiên Hạt Thứu lại chết ở trong tay lão đại nham hiểm mà bọn họ tôn trọng, chứ không phải ở trên chiến trường.

Vu Nhai mở to hai mắt nhìn. Thật ra hắn chỉ thuận miệng nói như vậy, không nghĩ tới Lý Khai lại động thủ thật.

Thật ra Lý Khai cho rằng người của tổ Kỳ Binh đã chết hết. Hắn cho rằng làm như vậy có khả năng giảm bớt sự thù hận trong lòng Vu Nhai, mới có thể làm cho Vu Nhai không đến mức liều mạng.

Trong lòng Vu Nhai có chút nặng nề. Chỉ có điều hắn cũng không thông cảm. Đây vốn chính là thế giới không cần tới sự thông cảm.

- Được rồi, hiện tại chúng ta có thể đi được chưa?

- Chậm đã chậm đã. Giao dịch của chúng ta còn chưa kết thúc.

Vu Nhai thoáng cười nói.

- Ngươi còn muốn làm gì nữa?

- Ta muốn mấy thứ có thể trốn chạy khỏi móng vuốt của Thiên Hạt Thứu?

Vu Nhai nói.

- Được!

Lý Khai thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh liền lấy từ trong người ra Cầm Hồn Hương ném tới.

Vu Nhai đưa ra tay, vừa chạm vào, thoáng ngửi qua một chút, sau đó trợn trừng mắt hỏi:

- Mấy thứ này sao?

- Đây là Cầm Hồn Gương. Chỉ cần có Cầm Hồn Hương ở bên cạnh người, ma thú phi cầm với thực lực ở dưới lục giai, lại không có huyết mạch thần thú thượng cổ, cũng rất khó truy tìm được sự tồn tại của ngươi!

Lý Khai giải thích. Dưới lục giai, cái này là đồ tốt.

Đáng tiếc, Lý Khai không biết suy tính của Vu Nhai trước đó. Vu Nhai nghĩ, đó hẳn là bảo bối giống như vòng hắc ám. Hơn nữa còn có thể ẩn giấu cho cả một đám người. Hiện tại hắn cảm thấy vô cùng buồn bực. Hiện thực so với mộng tưởng bao giờ cũng có một sự chênh lệch rất lớn.

- Còn có thứ tốt gì, lấy hết ra đi!

Vu Nhai thu Cầm Hồn Hương xong, lại trừng mắt nói.

- Ngươi đừng quá đáng!

Lý Khai cả giận nói.

- Quá đáng sao? So với chuyện ngươi tính kế với chúng ta, cho dù giao tất cả những đồ tốt và kim tệ trên người ngươi ra cũng không đủ. Đặc biệt là Lý Thân Phách. Ta cũng không tin hắn đường đường là Tiểu Thiên Vương của Lý gia lại không có đồ tốt gì?

Vu Nhai lạnh lùng nói.

- Ngươi làm vậy chính là cướp đoạt.

- Đúng. Ta chính là cướp đoạt đấy. Ngươi giao hay không giao? Đừng cho rằng ta không dám tiếp tục dẫn Thiên Hạt Thứu tới đây. Cùng lắm thì ta giết tất cả các ngươi để diệt khẩu!

Vu Nhai giống như lưu manh nói:

- Ngoại trừ nội khố ra, giao tất cả ra đây cho ta!

- Phụt...

Dạ Tình đang đứng bên cạnh vẫn xem trò vui, vừa nghe hắn nói vậy không nhịn được phun ra.

Gia hỏa này quá vô sỉ.

Cuối cùng Lý Khai vẫn thỏa hiệp. Hắn thật sự sợ Vu Nhai sẽ làm ra chuyện gì đó. Bên cạnh Lý Thân Phách có cao thủ thực sự bảo vệ hay không, thật ra hắn cũng không biết. Hắn chỉ biết có cao thủ từ trấn nhỏ Lạc Uyên chạy tới, nhưng không biết lúc nào mới có thể tới đây. Chỉ có điều bọn họ phải phát tín hiệu ra ngoài.

Nửa giờ sau, trong rừng Cửu Mộc, Vu Nhai, Dạ Tình và Tiểu Mỹ đang khoái khoái lạc lạc chia xẻ bảo bối.

Lần đầu tiên cướp đoạt trong cược đời khiến chiến sĩ Tiểu Mỹ rất hưng phấn. Chỉ có điều gia hỏa Vu Nhai này nói được thì làm được. Hắn thật sự lấy cả y phục của người ta. Tuy rằng hắn chỉ tiện tay, nhưng vẫn khiến người ta rất khó tiếp nhận nổi. Tiểu Mỹ rốt cuộc đã biết hai chữ vô sỉ giải thích thế nào.

- Nội giáp tuy tốt, nhưng lại có hơi lớn một chút. Xem ra phải chế luyện lại một chút.

Chapter
1 Chương 1: Tiểu binh thủ thành
2 Chương 2: Kỵ vệ Bắc Đấu
3 Chương 3: Biểu muội
4 Chương 4: Xin lỗi, ta mất trí nhớ
5 Chương 5: Ngươi là kẻ bại hoại?
6 Chương 6: Huyền Binh Điển... thức tỉnh
7 Chương 7: Mượn kiếm dùng một lát
8 Chương 8: Giả heo ăn hổ?
9 Chương 9: Tiểu muội muội Kiếm Linh
10 Chương 10: Thôn thiên kiếm
11 Chương 11: Thầm cảm thấy sảng khoái đến nội thương
12 Chương 12: A, phi lễ
13 Chương 13: Vô lễ với lão nương còn muốn đi sao?
14 Chương 14: Vu gia ở Dao Quang Thành
15 Chương 15: Vu thiên tuyết
16 Chương 16: Ngươi tính là cọng hành gì chứ?
17 Chương 17: Độc cô minh
18 Chương 18: Hiện tại ngược ngươi
19 Chương 19: Diệt tộc?
20 Chương 20: Mất trí nhớ thật tốt
21 Chương 21: Người của Độc Cô gia
22 Chương 22: Ngươi là Độc Cô Nhai ?
23 Chương 23: Chấp niệm phản công
24 Chương 24: Vĩnh viễn là họ Vu
25 Chương 25: Tan đi, đồ cặn bã
26 Chương 26: Chưởng binh sư
27 Chương 27: Muốn cưỡi ngựa trắng
28 Chương 28: Lên chức
29 Chương 29: Kỵ vệ Phi Thiên
30 Chương 30: Kiêm chức nhân viên chăn nuôi
31 Chương 31: Bão thần phong bạo
32 Chương 32: Dũng sĩ duy nhất
33 Chương 33: Nam nô thiếp thân
34 Chương 34: Chỉ loạn cái gì?
35 Chương 35: Kiếm huynh, có thể không dọa người được không?
36 Chương 36: Thất tinh thần kích
37 Chương 37: Nhận được thần binh
38 Chương 38: Có thể nhìn không có thể ăn?
39 Chương 39: Buồn ngủ gặp manh chiếu
40 Chương 40: Hắn chính là gian tế
41 Chương 41: Chỉ có một con đường chết
42 Chương 42: Lão tử chính là kẻ yếu đuối như vậy
43 Chương 43: Khu Phong Thứu bị làm vấy bẩn
44 Chương 44: Một tấm lệnh bài
45 Chương 45: Phong Doanh mô phỏng ra
46 Chương 46: Nghiệp đoàn võ học
47 Chương 47: Nữ đeo mặt nạ cùng nam Di Lặc
48 Chương 48: Hồng đại bảo
49 Chương 49: Tiểu binh đáng chém ngàn đao
50 Chương 50: Vũ kỹ kiếp trước
51 Chương 51: Quả dưa hấu lớn
52 Chương 52: Lại vào thư viện
53 Chương 53: Muốn xa luân chiến hay quần đấu?
54 Chương 54: Chiến sĩ? Biểu ca ta sao?
55 Chương 55: Cái gì, ta giết người!
56 Chương 56: Tổ kỳ binh
57 Chương 57: Tiểu tặc, đi tìm chết đi!
58 Chương 58: Dâm tặc
59 Chương 59: Danh hiệu... Thần binh
60 Chương 60: Cách xa thôn như vậy?
61 Chương 61: Nam nhân nhìn thấy mặt nàng
62 Chương 62: Ta là tổ trưởng?
63 Chương 63: Đợt huấn luyện đầu tiên
64 Chương 64: Đánh tới khi hắn sợ
65 Chương 65: Chưởng Binh Sư lục đoạn!
66 Chương 66: Thủy Tinh nhìn lén
67 Chương 67: Manh mối của Thần Binh
68 Chương 68: U linh thú
69 Chương 69: Kiếm Linh thứ hai
70 Chương 70: Kiếm Linh lúc điên lúc cuồng
71 Chương 71: Cự môn doanh
72 Chương 72: Khinh người quá đáng
73 Chương 73: Dã nhân từ đâu tới
74 Chương 74: Ném Huyền Binh xuống, dùng nắm đấm đánh!
75 Chương 75: Dã nhân cường bạo
76 Chương 76: Tên dã nhân này nghe rất quen tai
77 Chương 77: Mượn kiếm huynh
78 Chương 78: Giáo quan
79 Chương 79: Chợ động minh
80 Chương 80: Cửa hàng thợ rèn người lùn
81 Chương 81: Hai thanh binh khí nát
82 Chương 82: Kiếm linh u hoang
83 Chương 83: Vòng tay màu trắng
84 Chương 84: Ngươi không biết ta là ai sao?
85 Chương 85: Trục xuất lâu, não cũng tàn
86 Chương 86: Ba chiêu
87 Chương 87: Cầm tinh con rùa
88 Chương 88: Có dám ứng chiến hay không?
89 Chương 89: Thần nữ Tham Lang
90 Chương 90: Có sát khí
91 Chương 91: Chiếc vòng tay hắc ám
92 Chương 92: Ngoài mặt dơ bẩn, nội tâm dơ bẩn
93 Chương 93: Ám sát
94 Chương 94: Nói thật, ai cũng không tin
95 Chương 95: Có mắt không tròng?
96 Chương 96: Bồi thường trên Lạc Tinh Thạch
97 Chương 97: Ép khô tiểu tử này
98 Chương 98: Đồ vô sỉ
99 Chương 99: Bảng thứ hạng
100 Chương 100: Người phải nằm xuống
101 Chương 101: Tướng khí
102 Chương 102: Chưởng ngự tùy tâm
103 Chương 103: Có mất mặt hay không?
104 Chương 104: Phi lễ
105 Chương 105: Ngươi gạt người
106 Chương 106: Giang hai tay ra, sau đó
107 Chương 107: Thực sự là do hắn giết sao?
108 Chương 108: Không được nói chuyện với hắn
109 Chương 109: Búa phản nghịch
110 Chương 110: Tư cách khiêu chiến?
111 Chương 111: Lại xông vào
112 Chương 112: Ma thú hắc ám
113 Chương 113: Ngũ giai
114 Chương 114: Có thể quá hạn hay không?
115 Chương 115: Thuật ám ảnh chặn giết (1)
116 Chương 116: Thuật ám ảnh chặn giết (2)
117 Chương 117: Họp đội
118 Chương 118: Đánh rồng quá cực khổ
119 Chương 119: Vị tiền bối kia
120 Chương 120: Nhiệm vụ bí mật
121 Chương 121: U Hoang rất thích vận động
122 Chương 122: Rất nam nhân
123 Chương 123: Cự môn doanh
124 Chương 124: Tiểu Thiên Vương của Lý gia
125 Chương 125: Mặt nạ
126 Chương 126: Có lẽ có biện pháp lợi dụng
127 Chương 127: Thanh giác tê
128 Chương 128: Thanh tê vương
129 Chương 129: Liệp Thủ, chết!
130 Chương 130: Lolyta bạo lực
131 Chương 131: Ta chính là tổ trưởng
132 Chương 132: Vì sao bao giờ cũng là hắn?
133 Chương 133: Lột xác
134 Chương 134: Không phải kẻ keo kiệt
135 Chương 135: Tất nhiên là ta đi
136 Chương 136: Mùi vị nam nhân
137 Chương 137: Nói ví dụ như lấy thân báo đáp
138 Chương 138: Áo đen, kiếm đen, mặt nạ đen
139 Chương 139: Đột phá?
140 Chương 140: Ta là U Hoang
141 Chương 141: Lão tử không làm rùa
142 Chương 142: Thề không đội trời chung
143 Chương 143: Cướp đoạt, ngoại trừ nội khố
144 Chương 144: Đặc biệt bất mãn
145 Chương 145: Dưới ma pháp bào rộng
146 Chương 146: Tiểu đội Ẩn Nguyên
147 Chương 147: Thử thách cuối cùng
148 Chương 148: Thật ra có liên quan tới ngươi
149 Chương 149: Làm cỏ đầu tường, áp lực rất lớn
150 Chương 150: Khó chịu ngươi từ hôn đi
Chapter

Updated 150 Episodes

1
Chương 1: Tiểu binh thủ thành
2
Chương 2: Kỵ vệ Bắc Đấu
3
Chương 3: Biểu muội
4
Chương 4: Xin lỗi, ta mất trí nhớ
5
Chương 5: Ngươi là kẻ bại hoại?
6
Chương 6: Huyền Binh Điển... thức tỉnh
7
Chương 7: Mượn kiếm dùng một lát
8
Chương 8: Giả heo ăn hổ?
9
Chương 9: Tiểu muội muội Kiếm Linh
10
Chương 10: Thôn thiên kiếm
11
Chương 11: Thầm cảm thấy sảng khoái đến nội thương
12
Chương 12: A, phi lễ
13
Chương 13: Vô lễ với lão nương còn muốn đi sao?
14
Chương 14: Vu gia ở Dao Quang Thành
15
Chương 15: Vu thiên tuyết
16
Chương 16: Ngươi tính là cọng hành gì chứ?
17
Chương 17: Độc cô minh
18
Chương 18: Hiện tại ngược ngươi
19
Chương 19: Diệt tộc?
20
Chương 20: Mất trí nhớ thật tốt
21
Chương 21: Người của Độc Cô gia
22
Chương 22: Ngươi là Độc Cô Nhai ?
23
Chương 23: Chấp niệm phản công
24
Chương 24: Vĩnh viễn là họ Vu
25
Chương 25: Tan đi, đồ cặn bã
26
Chương 26: Chưởng binh sư
27
Chương 27: Muốn cưỡi ngựa trắng
28
Chương 28: Lên chức
29
Chương 29: Kỵ vệ Phi Thiên
30
Chương 30: Kiêm chức nhân viên chăn nuôi
31
Chương 31: Bão thần phong bạo
32
Chương 32: Dũng sĩ duy nhất
33
Chương 33: Nam nô thiếp thân
34
Chương 34: Chỉ loạn cái gì?
35
Chương 35: Kiếm huynh, có thể không dọa người được không?
36
Chương 36: Thất tinh thần kích
37
Chương 37: Nhận được thần binh
38
Chương 38: Có thể nhìn không có thể ăn?
39
Chương 39: Buồn ngủ gặp manh chiếu
40
Chương 40: Hắn chính là gian tế
41
Chương 41: Chỉ có một con đường chết
42
Chương 42: Lão tử chính là kẻ yếu đuối như vậy
43
Chương 43: Khu Phong Thứu bị làm vấy bẩn
44
Chương 44: Một tấm lệnh bài
45
Chương 45: Phong Doanh mô phỏng ra
46
Chương 46: Nghiệp đoàn võ học
47
Chương 47: Nữ đeo mặt nạ cùng nam Di Lặc
48
Chương 48: Hồng đại bảo
49
Chương 49: Tiểu binh đáng chém ngàn đao
50
Chương 50: Vũ kỹ kiếp trước
51
Chương 51: Quả dưa hấu lớn
52
Chương 52: Lại vào thư viện
53
Chương 53: Muốn xa luân chiến hay quần đấu?
54
Chương 54: Chiến sĩ? Biểu ca ta sao?
55
Chương 55: Cái gì, ta giết người!
56
Chương 56: Tổ kỳ binh
57
Chương 57: Tiểu tặc, đi tìm chết đi!
58
Chương 58: Dâm tặc
59
Chương 59: Danh hiệu... Thần binh
60
Chương 60: Cách xa thôn như vậy?
61
Chương 61: Nam nhân nhìn thấy mặt nàng
62
Chương 62: Ta là tổ trưởng?
63
Chương 63: Đợt huấn luyện đầu tiên
64
Chương 64: Đánh tới khi hắn sợ
65
Chương 65: Chưởng Binh Sư lục đoạn!
66
Chương 66: Thủy Tinh nhìn lén
67
Chương 67: Manh mối của Thần Binh
68
Chương 68: U linh thú
69
Chương 69: Kiếm Linh thứ hai
70
Chương 70: Kiếm Linh lúc điên lúc cuồng
71
Chương 71: Cự môn doanh
72
Chương 72: Khinh người quá đáng
73
Chương 73: Dã nhân từ đâu tới
74
Chương 74: Ném Huyền Binh xuống, dùng nắm đấm đánh!
75
Chương 75: Dã nhân cường bạo
76
Chương 76: Tên dã nhân này nghe rất quen tai
77
Chương 77: Mượn kiếm huynh
78
Chương 78: Giáo quan
79
Chương 79: Chợ động minh
80
Chương 80: Cửa hàng thợ rèn người lùn
81
Chương 81: Hai thanh binh khí nát
82
Chương 82: Kiếm linh u hoang
83
Chương 83: Vòng tay màu trắng
84
Chương 84: Ngươi không biết ta là ai sao?
85
Chương 85: Trục xuất lâu, não cũng tàn
86
Chương 86: Ba chiêu
87
Chương 87: Cầm tinh con rùa
88
Chương 88: Có dám ứng chiến hay không?
89
Chương 89: Thần nữ Tham Lang
90
Chương 90: Có sát khí
91
Chương 91: Chiếc vòng tay hắc ám
92
Chương 92: Ngoài mặt dơ bẩn, nội tâm dơ bẩn
93
Chương 93: Ám sát
94
Chương 94: Nói thật, ai cũng không tin
95
Chương 95: Có mắt không tròng?
96
Chương 96: Bồi thường trên Lạc Tinh Thạch
97
Chương 97: Ép khô tiểu tử này
98
Chương 98: Đồ vô sỉ
99
Chương 99: Bảng thứ hạng
100
Chương 100: Người phải nằm xuống
101
Chương 101: Tướng khí
102
Chương 102: Chưởng ngự tùy tâm
103
Chương 103: Có mất mặt hay không?
104
Chương 104: Phi lễ
105
Chương 105: Ngươi gạt người
106
Chương 106: Giang hai tay ra, sau đó
107
Chương 107: Thực sự là do hắn giết sao?
108
Chương 108: Không được nói chuyện với hắn
109
Chương 109: Búa phản nghịch
110
Chương 110: Tư cách khiêu chiến?
111
Chương 111: Lại xông vào
112
Chương 112: Ma thú hắc ám
113
Chương 113: Ngũ giai
114
Chương 114: Có thể quá hạn hay không?
115
Chương 115: Thuật ám ảnh chặn giết (1)
116
Chương 116: Thuật ám ảnh chặn giết (2)
117
Chương 117: Họp đội
118
Chương 118: Đánh rồng quá cực khổ
119
Chương 119: Vị tiền bối kia
120
Chương 120: Nhiệm vụ bí mật
121
Chương 121: U Hoang rất thích vận động
122
Chương 122: Rất nam nhân
123
Chương 123: Cự môn doanh
124
Chương 124: Tiểu Thiên Vương của Lý gia
125
Chương 125: Mặt nạ
126
Chương 126: Có lẽ có biện pháp lợi dụng
127
Chương 127: Thanh giác tê
128
Chương 128: Thanh tê vương
129
Chương 129: Liệp Thủ, chết!
130
Chương 130: Lolyta bạo lực
131
Chương 131: Ta chính là tổ trưởng
132
Chương 132: Vì sao bao giờ cũng là hắn?
133
Chương 133: Lột xác
134
Chương 134: Không phải kẻ keo kiệt
135
Chương 135: Tất nhiên là ta đi
136
Chương 136: Mùi vị nam nhân
137
Chương 137: Nói ví dụ như lấy thân báo đáp
138
Chương 138: Áo đen, kiếm đen, mặt nạ đen
139
Chương 139: Đột phá?
140
Chương 140: Ta là U Hoang
141
Chương 141: Lão tử không làm rùa
142
Chương 142: Thề không đội trời chung
143
Chương 143: Cướp đoạt, ngoại trừ nội khố
144
Chương 144: Đặc biệt bất mãn
145
Chương 145: Dưới ma pháp bào rộng
146
Chương 146: Tiểu đội Ẩn Nguyên
147
Chương 147: Thử thách cuối cùng
148
Chương 148: Thật ra có liên quan tới ngươi
149
Chương 149: Làm cỏ đầu tường, áp lực rất lớn
150
Chương 150: Khó chịu ngươi từ hôn đi