Chương 53: Muốn xa luân chiến hay quần đấu?

Không những vậy, hiện tại, hắn còn giả vờ không rõ:

- Ngươi dám phủ nhận ngươi sỉ nhục đối với kỵ vệ Bắc Đấu sao?

- Ta đương nhiên phủ nhận. Từ trước tới nay, ta chưa từng sỉ nhục một người nào trong đội kỵ vệ Bắc Đấu. Đều là bọn họ cản trở ta. Lẽ nào ngươi còn muốn nói tới chuyện bại hoại của ta mấy ngày trước hay sao?

Vu Nhai rất không vui nói. Đây thực sự là phiền phức từ trên trời giáng xuống.

- Cho dù trước đây là hiểu lầm, ngươi cũng không nên chuẩn bị một mẹ lợn đi tới tổng bộ của đội kỵ vệ Bắc Đấu quấy rối như vậy chứ? Một mình ngươi là một tiểu binh thấp kém nho nhỏ sao có tư cách làm như vậy? Hơn nữa lần này trong sự kiện đế quốc Ma Pháp tập kích Bắc Đấu, nghe nói ngươi còn giết mấy kỵ vệ Bắc Đấu. Ngươi thật sự đáng chết.

Con mắt Phí Long hằn máu, nhiệt huyết bừng bừng nói:

- Vì ôm công, ngươi giết người của kỵ vệ Bắc Đấu, có đúng hay không?

Xung quanh, có rất nhiều giọng nói hưởng ứng cùng. Rất nhiều học sinh học viện Bắc Đấu đều mơ ước sau khi tốt nghiệp có thể tiến vào kỵ vệ Bắc Đấu.

Bộ binh phòng sao? Không có gì thú vị cả. Đó là nơi dành cho đám bình dân, đê tiện, dơ bẩn. Đó cũng không phải là sở thích của đám con cháu quý tộc này.

Cho nên, lời đồn vừa ra, học viện Bắc Đấu tự nhiên thành cái đích cho mọi người chỉ trích!

Ánh mắt Vu Nhai dần dần trở nên lạnh lẽo. Chuyện này không phải đã thật sự được giữ bí mật sao? Tại sao lại bị truyền ra ngoài? Đặc biệt là chuyện đám người kỵ vệ Bắc Đấu bị giết. Chuyện này càng không nên bị truyền ra. Chẳng lẽ là do đội kỵ vệ Bắc Đấu làm sao?

Không có khả năng. Hiện tại, trong sự kiện lần này, bọn họ phải hoàn toàn chịu trách nhiệm. Có tiếng đồn như vậy, bọn họ không dám làm xằng bậy. Vậy là do ai truyền ra. Thật không may, xui xẻo nhất chính là còn rơi vào trong tai của loại học sinh sùng bái một cách mù quáng này.

Được rồi, hoa hậu giảng đường!

- Ta nói không phải, ngươi có tin không?

Vu Nhai nghĩ thông suốt một chút. Sợ rằng chuyện này không phải là phiền toái do ông trời giáng xuống. Hắn khôi phục lại vẻ mặt có chút đê tiện, cười nói:

- Không biết hoa hậu của trường là thế nào. Ngươi hãy nói một chút xem. Ta thật sự không nghĩ ra được!

Nhìn thấy nụ cười đê tiện xuất hiện trên mặt Vu Nhai, Phí Long giận quá, nhìn chằm chằm vào hắn, hét lớn:

- Ngươi đang cố ý sao?

- Không thích nói sao? Vậy ta đi xem sách đây.

Vu Nhai trực tiếp xoay người đi về phía thư viện. Phí Long cũng không nhịn được nữa, trực tiếp vung tay lên, ở ngay bên ngoài thư viện, ra tay đánh một quyền.

Vu Nhai thoáng nghiêng thân, nắm tay nắm chặt. Vừa nãy mới đánh thái cực quyền với Lữ Nham, lúc này vẫn có cảm giác.

Vu Nhai nắm lấy tay Phí Long, nhẹ nhàng lôi kéo, sau đó ném ra phía sau. Toàn thân Phí Long giống như diều đứt dây, rơi vào trong đám người vây quanh.

Đương nhiên, hắn sẽ không bị thương gì. Có nhiều người đỡ hắn như vậy.

- Thế nào, muốn quần đấu sao? Ta theo tới cùng. Đến lúc đó nhất định sẽ truyền ra, sự tích vĩ đại, một đám người kỵ vệ Bắc Đấu dự khuyết của học viện Bắc Đấu vây đánh một tên tiểu binh. Nhất định sẽ khiến kỵ vệ Bắc Đấu phải dài mặt.

Các học sinh vốn còn muốn xông về phía trước, thân hình chợt dừng lại. Các học sinh này đều yêu quý danh tiếng, xem vinh quang còn nặng hơn cả tính mạng.

- Được rồi, ta thật sự không biết hoa hậu giảng đường của các ngươi là ai. Lại càng không biết tại sao nàng muốn nhằm vào ta. Nếu như các ngươi nhìn thấy nàng, mong hãy chuyển lời nói với nàng, bây giờ ta đang ở thư viện. Nếu nàng muốn ta đền đáp chuyện đáng căm giận nào đó có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào.

- Ngươi, ngươi, ngươi...

Phí Long tức giận nói không ra lời. Người trước mắt này còn muốn làm gì với Tả Nhân Nhân nữa?

Hắn thở hổn hển nói:

- Ngươi dám nói ngươi không có làm chuyện cầm thú gì đối với Tả Nhân Nhân sao? Tên hỗn đản này...

- Tả Nhân Nhân, quả nhiên là nàng ta.

Vu Nhai cười nhạt nói. Hắn nhìn xung quanh một chút. Thư viện có quá nhiều người. Người tới đánh, người xem náo nhiệt. Nhưng thật kỳ lạ, hắn thật sự không tìm ra được hình bóng của Tả Nhân Nhân ở đâu. Thật không thể nói được gì nữa.

- Trong đầu ngươi hẳn chỉ chứa đầy phân. Ta nói không, ngươi có tin không? Muốn khiêu chiến đúng không? Ta không chấp nhận không được. Chỉ cần ngươi nói ra, muốn khiêu chiến thế nào?

- Ngươi dám tiếp nhận khiêu chiến của ta sao?

Phí Long nhìn chằm chằm vào hắn nói.

- Không phải là ngươi, mà là các ngươi!

Trong giây lát, Vu Nhai quát lớn một tiếng.

Mụ nội nó, muốn đánh thì đánh. Hiện tại mình đang thiếu kinh nghiệm thực chiến. Đánh một chút cũng thoải mái. Hắn nói:

- Mặc dù ta chỉ là một tiểu binh trong Bắc Đấu Thành, cũng không phải là người để các ngươi có thể tùy ý vu hãm và khi dễ. Muốn chiến thì chiến. Các ngươi muốn xa luân chiến hay là muốn quần đấu? Muốn đi bộ chiến đấu hay cưỡi vật chiến đâu. Ta theo tới cùng là được.

Tất cả mọi người đều cảm thấy sửng sốt trước hành động của Vu Nhai. Phí Long cũng ngẩn người ra nhìn. Chỉ có điều hắn tới đây chính là muốn công khai Vu Nhai. Điều hắn muốn làm chính là đánh bại tên tiểu binh đáng chết này.

- Được, xem ra ngươi vẫn được tính là một nam nhân. Đi. Nếu đủ can đảm, vậy theo ta tới sân đấu kỹ.

Vu Nhai lạnh lùng cười, ánh mắt lại chuyển hướng nhìn về phía ngược lại của sân đấu kỹ.

- Thế nào, ngươi sợ rồi sao?

- Ta đi dẫn ngựa của ta theo. Không phải các ngươi phát hiện ra ngựa của ta mới tìm được ta sao? Chẳng lẽ không đúng? Chẳng lẽ trong các ngươi có người theo dõi hành tung ta sao?

Vu Nhai cười hắc hắc nói. Hắn rời đi, cũng không quay đầu lại.

Tất cả mọi người đều sửng sốt. Tất cả xoay qua nhìn nhau. Bọn họ đúng là không phải phát hiện ra ngựa của hắn mới tìm được hắn. Bọn họ cũng không biết làm sao lại tìm được hắn. Người đầu tiên phát hiện ra hắn là ai, hiện tại chỉ có quỷ mới biết được!

- Con ngựa kia là ngựa của đội kỵ vệ Bắc Đấu. Ngươi không xứng để giữ nó!

Phí Long không để ý được nhiều chuyện như vậy. Hắn quát lớn.

Mười phút sau, sân đấu kỹ của học viện Bắc Đấu còn lớn hơn nhiều so với sân đấu kỹ của nghiệp đoàn võ học. Chỉ có điều, lúc này người lại không phải quá nhiều. Vừa nãy ở trước thư viện vẫn còn rất nhiều người, hiện tại đã giảm đi một chút.

Phí Long rất muốn đánh bại Vu Nhai, tất nhiên là do hắn lên trước. Đương nhiên, hắn nói một mình hắn là đủ. Loại gia hỏa bại hoại như Vu Nhai, hắn chỉ cần một chiêu có thể đánh bại vân vân.

- Lấy ra Huyền Binh bản mạng của ngươi ra đi.

- Huyền Binh của ta chỉ là cục gạch, ngươi không biết sao? Thái độ của ngươi như vậy, có lẽ không cần dùng tới. Phải biết rằng biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Sắc mặt Phí Long đỏ lên, thẹn quá thành giận, nâng Huyền Binh bản mạng của hắn lên. Một thanh trường mâu lao qua.

Nếu hắn muốn làm kỵ sĩ, tự nhiên sẽ lựa chọn binh khí dài. Không thiếu Huyền Binh Giả trong lúc dung nhập Huyền Binh cũng có thể lựa chọn.

Chapter
1 Chương 1: Tiểu binh thủ thành
2 Chương 2: Kỵ vệ Bắc Đấu
3 Chương 3: Biểu muội
4 Chương 4: Xin lỗi, ta mất trí nhớ
5 Chương 5: Ngươi là kẻ bại hoại?
6 Chương 6: Huyền Binh Điển... thức tỉnh
7 Chương 7: Mượn kiếm dùng một lát
8 Chương 8: Giả heo ăn hổ?
9 Chương 9: Tiểu muội muội Kiếm Linh
10 Chương 10: Thôn thiên kiếm
11 Chương 11: Thầm cảm thấy sảng khoái đến nội thương
12 Chương 12: A, phi lễ
13 Chương 13: Vô lễ với lão nương còn muốn đi sao?
14 Chương 14: Vu gia ở Dao Quang Thành
15 Chương 15: Vu thiên tuyết
16 Chương 16: Ngươi tính là cọng hành gì chứ?
17 Chương 17: Độc cô minh
18 Chương 18: Hiện tại ngược ngươi
19 Chương 19: Diệt tộc?
20 Chương 20: Mất trí nhớ thật tốt
21 Chương 21: Người của Độc Cô gia
22 Chương 22: Ngươi là Độc Cô Nhai ?
23 Chương 23: Chấp niệm phản công
24 Chương 24: Vĩnh viễn là họ Vu
25 Chương 25: Tan đi, đồ cặn bã
26 Chương 26: Chưởng binh sư
27 Chương 27: Muốn cưỡi ngựa trắng
28 Chương 28: Lên chức
29 Chương 29: Kỵ vệ Phi Thiên
30 Chương 30: Kiêm chức nhân viên chăn nuôi
31 Chương 31: Bão thần phong bạo
32 Chương 32: Dũng sĩ duy nhất
33 Chương 33: Nam nô thiếp thân
34 Chương 34: Chỉ loạn cái gì?
35 Chương 35: Kiếm huynh, có thể không dọa người được không?
36 Chương 36: Thất tinh thần kích
37 Chương 37: Nhận được thần binh
38 Chương 38: Có thể nhìn không có thể ăn?
39 Chương 39: Buồn ngủ gặp manh chiếu
40 Chương 40: Hắn chính là gian tế
41 Chương 41: Chỉ có một con đường chết
42 Chương 42: Lão tử chính là kẻ yếu đuối như vậy
43 Chương 43: Khu Phong Thứu bị làm vấy bẩn
44 Chương 44: Một tấm lệnh bài
45 Chương 45: Phong Doanh mô phỏng ra
46 Chương 46: Nghiệp đoàn võ học
47 Chương 47: Nữ đeo mặt nạ cùng nam Di Lặc
48 Chương 48: Hồng đại bảo
49 Chương 49: Tiểu binh đáng chém ngàn đao
50 Chương 50: Vũ kỹ kiếp trước
51 Chương 51: Quả dưa hấu lớn
52 Chương 52: Lại vào thư viện
53 Chương 53: Muốn xa luân chiến hay quần đấu?
54 Chương 54: Chiến sĩ? Biểu ca ta sao?
55 Chương 55: Cái gì, ta giết người!
56 Chương 56: Tổ kỳ binh
57 Chương 57: Tiểu tặc, đi tìm chết đi!
58 Chương 58: Dâm tặc
59 Chương 59: Danh hiệu... Thần binh
60 Chương 60: Cách xa thôn như vậy?
61 Chương 61: Nam nhân nhìn thấy mặt nàng
62 Chương 62: Ta là tổ trưởng?
63 Chương 63: Đợt huấn luyện đầu tiên
64 Chương 64: Đánh tới khi hắn sợ
65 Chương 65: Chưởng Binh Sư lục đoạn!
66 Chương 66: Thủy Tinh nhìn lén
67 Chương 67: Manh mối của Thần Binh
68 Chương 68: U linh thú
69 Chương 69: Kiếm Linh thứ hai
70 Chương 70: Kiếm Linh lúc điên lúc cuồng
71 Chương 71: Cự môn doanh
72 Chương 72: Khinh người quá đáng
73 Chương 73: Dã nhân từ đâu tới
74 Chương 74: Ném Huyền Binh xuống, dùng nắm đấm đánh!
75 Chương 75: Dã nhân cường bạo
76 Chương 76: Tên dã nhân này nghe rất quen tai
77 Chương 77: Mượn kiếm huynh
78 Chương 78: Giáo quan
79 Chương 79: Chợ động minh
80 Chương 80: Cửa hàng thợ rèn người lùn
81 Chương 81: Hai thanh binh khí nát
82 Chương 82: Kiếm linh u hoang
83 Chương 83: Vòng tay màu trắng
84 Chương 84: Ngươi không biết ta là ai sao?
85 Chương 85: Trục xuất lâu, não cũng tàn
86 Chương 86: Ba chiêu
87 Chương 87: Cầm tinh con rùa
88 Chương 88: Có dám ứng chiến hay không?
89 Chương 89: Thần nữ Tham Lang
90 Chương 90: Có sát khí
91 Chương 91: Chiếc vòng tay hắc ám
92 Chương 92: Ngoài mặt dơ bẩn, nội tâm dơ bẩn
93 Chương 93: Ám sát
94 Chương 94: Nói thật, ai cũng không tin
95 Chương 95: Có mắt không tròng?
96 Chương 96: Bồi thường trên Lạc Tinh Thạch
97 Chương 97: Ép khô tiểu tử này
98 Chương 98: Đồ vô sỉ
99 Chương 99: Bảng thứ hạng
100 Chương 100: Người phải nằm xuống
101 Chương 101: Tướng khí
102 Chương 102: Chưởng ngự tùy tâm
103 Chương 103: Có mất mặt hay không?
104 Chương 104: Phi lễ
105 Chương 105: Ngươi gạt người
106 Chương 106: Giang hai tay ra, sau đó
107 Chương 107: Thực sự là do hắn giết sao?
108 Chương 108: Không được nói chuyện với hắn
109 Chương 109: Búa phản nghịch
110 Chương 110: Tư cách khiêu chiến?
111 Chương 111: Lại xông vào
112 Chương 112: Ma thú hắc ám
113 Chương 113: Ngũ giai
114 Chương 114: Có thể quá hạn hay không?
115 Chương 115: Thuật ám ảnh chặn giết (1)
116 Chương 116: Thuật ám ảnh chặn giết (2)
117 Chương 117: Họp đội
118 Chương 118: Đánh rồng quá cực khổ
119 Chương 119: Vị tiền bối kia
120 Chương 120: Nhiệm vụ bí mật
121 Chương 121: U Hoang rất thích vận động
122 Chương 122: Rất nam nhân
123 Chương 123: Cự môn doanh
124 Chương 124: Tiểu Thiên Vương của Lý gia
125 Chương 125: Mặt nạ
126 Chương 126: Có lẽ có biện pháp lợi dụng
127 Chương 127: Thanh giác tê
128 Chương 128: Thanh tê vương
129 Chương 129: Liệp Thủ, chết!
130 Chương 130: Lolyta bạo lực
131 Chương 131: Ta chính là tổ trưởng
132 Chương 132: Vì sao bao giờ cũng là hắn?
133 Chương 133: Lột xác
134 Chương 134: Không phải kẻ keo kiệt
135 Chương 135: Tất nhiên là ta đi
136 Chương 136: Mùi vị nam nhân
137 Chương 137: Nói ví dụ như lấy thân báo đáp
138 Chương 138: Áo đen, kiếm đen, mặt nạ đen
139 Chương 139: Đột phá?
140 Chương 140: Ta là U Hoang
141 Chương 141: Lão tử không làm rùa
142 Chương 142: Thề không đội trời chung
143 Chương 143: Cướp đoạt, ngoại trừ nội khố
144 Chương 144: Đặc biệt bất mãn
145 Chương 145: Dưới ma pháp bào rộng
146 Chương 146: Tiểu đội Ẩn Nguyên
147 Chương 147: Thử thách cuối cùng
148 Chương 148: Thật ra có liên quan tới ngươi
149 Chương 149: Làm cỏ đầu tường, áp lực rất lớn
150 Chương 150: Khó chịu ngươi từ hôn đi
Chapter

Updated 150 Episodes

1
Chương 1: Tiểu binh thủ thành
2
Chương 2: Kỵ vệ Bắc Đấu
3
Chương 3: Biểu muội
4
Chương 4: Xin lỗi, ta mất trí nhớ
5
Chương 5: Ngươi là kẻ bại hoại?
6
Chương 6: Huyền Binh Điển... thức tỉnh
7
Chương 7: Mượn kiếm dùng một lát
8
Chương 8: Giả heo ăn hổ?
9
Chương 9: Tiểu muội muội Kiếm Linh
10
Chương 10: Thôn thiên kiếm
11
Chương 11: Thầm cảm thấy sảng khoái đến nội thương
12
Chương 12: A, phi lễ
13
Chương 13: Vô lễ với lão nương còn muốn đi sao?
14
Chương 14: Vu gia ở Dao Quang Thành
15
Chương 15: Vu thiên tuyết
16
Chương 16: Ngươi tính là cọng hành gì chứ?
17
Chương 17: Độc cô minh
18
Chương 18: Hiện tại ngược ngươi
19
Chương 19: Diệt tộc?
20
Chương 20: Mất trí nhớ thật tốt
21
Chương 21: Người của Độc Cô gia
22
Chương 22: Ngươi là Độc Cô Nhai ?
23
Chương 23: Chấp niệm phản công
24
Chương 24: Vĩnh viễn là họ Vu
25
Chương 25: Tan đi, đồ cặn bã
26
Chương 26: Chưởng binh sư
27
Chương 27: Muốn cưỡi ngựa trắng
28
Chương 28: Lên chức
29
Chương 29: Kỵ vệ Phi Thiên
30
Chương 30: Kiêm chức nhân viên chăn nuôi
31
Chương 31: Bão thần phong bạo
32
Chương 32: Dũng sĩ duy nhất
33
Chương 33: Nam nô thiếp thân
34
Chương 34: Chỉ loạn cái gì?
35
Chương 35: Kiếm huynh, có thể không dọa người được không?
36
Chương 36: Thất tinh thần kích
37
Chương 37: Nhận được thần binh
38
Chương 38: Có thể nhìn không có thể ăn?
39
Chương 39: Buồn ngủ gặp manh chiếu
40
Chương 40: Hắn chính là gian tế
41
Chương 41: Chỉ có một con đường chết
42
Chương 42: Lão tử chính là kẻ yếu đuối như vậy
43
Chương 43: Khu Phong Thứu bị làm vấy bẩn
44
Chương 44: Một tấm lệnh bài
45
Chương 45: Phong Doanh mô phỏng ra
46
Chương 46: Nghiệp đoàn võ học
47
Chương 47: Nữ đeo mặt nạ cùng nam Di Lặc
48
Chương 48: Hồng đại bảo
49
Chương 49: Tiểu binh đáng chém ngàn đao
50
Chương 50: Vũ kỹ kiếp trước
51
Chương 51: Quả dưa hấu lớn
52
Chương 52: Lại vào thư viện
53
Chương 53: Muốn xa luân chiến hay quần đấu?
54
Chương 54: Chiến sĩ? Biểu ca ta sao?
55
Chương 55: Cái gì, ta giết người!
56
Chương 56: Tổ kỳ binh
57
Chương 57: Tiểu tặc, đi tìm chết đi!
58
Chương 58: Dâm tặc
59
Chương 59: Danh hiệu... Thần binh
60
Chương 60: Cách xa thôn như vậy?
61
Chương 61: Nam nhân nhìn thấy mặt nàng
62
Chương 62: Ta là tổ trưởng?
63
Chương 63: Đợt huấn luyện đầu tiên
64
Chương 64: Đánh tới khi hắn sợ
65
Chương 65: Chưởng Binh Sư lục đoạn!
66
Chương 66: Thủy Tinh nhìn lén
67
Chương 67: Manh mối của Thần Binh
68
Chương 68: U linh thú
69
Chương 69: Kiếm Linh thứ hai
70
Chương 70: Kiếm Linh lúc điên lúc cuồng
71
Chương 71: Cự môn doanh
72
Chương 72: Khinh người quá đáng
73
Chương 73: Dã nhân từ đâu tới
74
Chương 74: Ném Huyền Binh xuống, dùng nắm đấm đánh!
75
Chương 75: Dã nhân cường bạo
76
Chương 76: Tên dã nhân này nghe rất quen tai
77
Chương 77: Mượn kiếm huynh
78
Chương 78: Giáo quan
79
Chương 79: Chợ động minh
80
Chương 80: Cửa hàng thợ rèn người lùn
81
Chương 81: Hai thanh binh khí nát
82
Chương 82: Kiếm linh u hoang
83
Chương 83: Vòng tay màu trắng
84
Chương 84: Ngươi không biết ta là ai sao?
85
Chương 85: Trục xuất lâu, não cũng tàn
86
Chương 86: Ba chiêu
87
Chương 87: Cầm tinh con rùa
88
Chương 88: Có dám ứng chiến hay không?
89
Chương 89: Thần nữ Tham Lang
90
Chương 90: Có sát khí
91
Chương 91: Chiếc vòng tay hắc ám
92
Chương 92: Ngoài mặt dơ bẩn, nội tâm dơ bẩn
93
Chương 93: Ám sát
94
Chương 94: Nói thật, ai cũng không tin
95
Chương 95: Có mắt không tròng?
96
Chương 96: Bồi thường trên Lạc Tinh Thạch
97
Chương 97: Ép khô tiểu tử này
98
Chương 98: Đồ vô sỉ
99
Chương 99: Bảng thứ hạng
100
Chương 100: Người phải nằm xuống
101
Chương 101: Tướng khí
102
Chương 102: Chưởng ngự tùy tâm
103
Chương 103: Có mất mặt hay không?
104
Chương 104: Phi lễ
105
Chương 105: Ngươi gạt người
106
Chương 106: Giang hai tay ra, sau đó
107
Chương 107: Thực sự là do hắn giết sao?
108
Chương 108: Không được nói chuyện với hắn
109
Chương 109: Búa phản nghịch
110
Chương 110: Tư cách khiêu chiến?
111
Chương 111: Lại xông vào
112
Chương 112: Ma thú hắc ám
113
Chương 113: Ngũ giai
114
Chương 114: Có thể quá hạn hay không?
115
Chương 115: Thuật ám ảnh chặn giết (1)
116
Chương 116: Thuật ám ảnh chặn giết (2)
117
Chương 117: Họp đội
118
Chương 118: Đánh rồng quá cực khổ
119
Chương 119: Vị tiền bối kia
120
Chương 120: Nhiệm vụ bí mật
121
Chương 121: U Hoang rất thích vận động
122
Chương 122: Rất nam nhân
123
Chương 123: Cự môn doanh
124
Chương 124: Tiểu Thiên Vương của Lý gia
125
Chương 125: Mặt nạ
126
Chương 126: Có lẽ có biện pháp lợi dụng
127
Chương 127: Thanh giác tê
128
Chương 128: Thanh tê vương
129
Chương 129: Liệp Thủ, chết!
130
Chương 130: Lolyta bạo lực
131
Chương 131: Ta chính là tổ trưởng
132
Chương 132: Vì sao bao giờ cũng là hắn?
133
Chương 133: Lột xác
134
Chương 134: Không phải kẻ keo kiệt
135
Chương 135: Tất nhiên là ta đi
136
Chương 136: Mùi vị nam nhân
137
Chương 137: Nói ví dụ như lấy thân báo đáp
138
Chương 138: Áo đen, kiếm đen, mặt nạ đen
139
Chương 139: Đột phá?
140
Chương 140: Ta là U Hoang
141
Chương 141: Lão tử không làm rùa
142
Chương 142: Thề không đội trời chung
143
Chương 143: Cướp đoạt, ngoại trừ nội khố
144
Chương 144: Đặc biệt bất mãn
145
Chương 145: Dưới ma pháp bào rộng
146
Chương 146: Tiểu đội Ẩn Nguyên
147
Chương 147: Thử thách cuối cùng
148
Chương 148: Thật ra có liên quan tới ngươi
149
Chương 149: Làm cỏ đầu tường, áp lực rất lớn
150
Chương 150: Khó chịu ngươi từ hôn đi