Chương 076

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 29

TÔI NGỒI YÊN ĐẤY CHO TỚI KHI mồ hôi rịn trên da Derek khô dần. Người Derek bắt đầu run lên dù anh vẫn ngủ say. Thấy vậy, tôi gỡ những ngón tay đang nắm lấy cổ chân mình ra. Anh chịu buông, nhưng thay vào đó là nắm tay tôi. Tôi nhìn xuống bàn tay nằm lọt thỏm trong bàn tay hộ pháp của anh, trông giống như một cậu bé giữ chặt món đồ chơi của nó.

Tôi lấy làm mừng vì mình ở bên anh lúc này. Bất kể là ai cũng đều tốt cả - tôi nghĩ danh tính người đó không quan trọng. Ngay cả khi chẳng giúp được gì, miễn là tôi có mặt ở đó, hình như cũng đã giúp ích phần nào.

Tôi không thể hình dung hết những gì anh phải trải qua - không chỉ đau đớn tột cùng về thể xác mà còn thêm sự hoang mang, không biết rồi tiến trình này sẽ đi đến đâu. Tình trạng này có bình thường với mọi người sói trẻ không? Hay chỉ vì Hội Edison can thiệp nên mới thế? Ngộ nhỡ Derek không bao giờ biến hình hoàn toàn thì sao đây? Liệu cơ thể có bắt anh phải lặp đi lặp lại quá trình kinh khủng này mãi không?

Chắc Derek cũng có cùng nỗi lo ấy. Dù không thể lấy đó làm lý do biện minh cho những lần Derek nổi nóng vô cớ, nhưng nó cũng giúp tôi thấu hiểu anh hơn. Từ nay, mỗi khi anh trút giận lên mình, tôi sẽ không còn nghĩ là do anh ghét tôi nên mới làm thế.

Thấy tôi rút tay ra, Derek hừ khẽ, cựa mình nhưng không tỉnh giấc. Anh chỉ rúc bàn tay bên này dưới cánh tay bên kia và run lẩy bẩy. Tôi vội chạy đến chỗ anh trút bỏ quần áo ban nãy. Về đến nơi, kiểm tra lại chiếc áo mình ngồi lên lúc trước, tôi thấy áo bị ẩm và vấy đầy bùn bẩn. Thấy vậy, tôi định sẽ đưa cho anh áo khoác mình đang mặc - chắc là Derek mặc gần vừa - nhưng rồi tôi chợt nhớ ra mình không thể mặc quần áo cho anh, bất kể loại nào.

Vấn đề ở chỗ không phải quần áo quá rộng - quần áo của Derek cái nào chả thế. Có lẽ do anh tưởng nếu trông anh mập ú thay vì cơ bắp cuồn cuộn, người ta sẽ bớt sợ anh hơn. Dù vậy, tôi cũng không thể kéo quần anh cao quá đầu gối, vì làm thế mình sẽ đánh thức Derek dậy mất. Vậy nên tôi chỉ phủ quần áo lên người anh. Trong lúc mải kéo ngang kéo dọc chiếc áo khoác sao cho kín hết bên người Derek đang nằm nghiêng, tôi nhác thấy có vật gì vừa chuyển động trong rừng. Hốt hoảng ngồi thụp xuống cạnh Derek, tôi cố ngồi yên, không dám động đậy.

Sau một lúc không nghe ngóng được gì, tôi nhổm lên ngó thì thấy có một gã đang đi giữa rặng cây. Mặt hằm hằm giận dữ, gã ta phăm phăm đi tới. Trên mặt đất trước mặt gã có vật gì đang di chuyển. Chẳng lẽ lại là một vị khách "viếng thăm" bãi đỗ xe tải đang dẫn chó đi dạo ư?

Tôi nhìn sang Derek. Nếu con chó đánh hơi thấy anh, hai đứa sẽ nguy to. Tôi nhổm dậy, cố gắng lom khom tiến lên mà không gây tiếng động. Loang loáng sau mấy bụi cây rậm rạp, tôi nhìn thấy hình như con chó có lông màu vàng thì phải. Gã đàn ông vung bàn tay cầm một vật sáng loáng như sợi dây xích chó. Trông gã vô cùng tức tối. Gã bực cũng phải. Trời vừa lạnh vừa ẩm ướt, còn đường thì lầy lội. Trong khi đó, dường như con chó ương bướng nhất định đòi "giải quyết nhu cầu" trong góc sâu nhất của khu rừng nhỏ này.

Nhưng khi gã nọ giơ cao chân đá phốc, sự cảm thông của tôi biến mất. Toàn thân căng thẳng, tôi kêu lên giận dữ. Ngay sau đó, tôi nhận thấy trước mặt gã không có con chó nào hết, mà là một cô gái có mái tóc dài màu vàng, mặc áo sơ mi sáng màu và quần jeans. Cô bò trên tứ chi, hình như cố tránh xa gã đàn ông tàn bạo kia.

Gã lại co giò đạp cô gái. Cô vặn người, bấn loạn bò lên như thể cô đau đến nỗi không thể đứng dậy mà chạy. Cô gái quay mặt về phía tôi, hóa ra cô cũng chỉ trạc tuổi tôi. Màu mascara đen sì nhòe thành quầng thâm đen quanh mắt. Mặt cô lem luốc, và khi nhìn kỹ hơn, tôi thấy đó là những vết bùn có lẫn cả máu. Lúc này máu mũi cô vẫn chảy ròng ròng, nhểu thành giọt xuống áo sơ mi.

Tôi đứng bật dậy, đúng lúc gã nọ vung tay. Vật sáng loáng kia không phải dây xích mà là dao nhọn. Trong một thoáng, khi trước mắt chỉ nhìn thấy con dao dài, tôi bỗng nhớ lại lúc con bé kia chĩa mũi dao nhọn hoắt vào mắt mình trong con hẻm. Cơn kinh hoàng tôi cố kìm nén nãy giờ lan tỏa khắp người tôi.

Gã đàn ông nắm tóc cô gái. Thấy gã giật ngửa đầu cô lên, tôi bừng tỉnh khỏi cơn kinh hãi làm tê bại toàn thân. Tôi há miệng gào to, cố hô hét đánh lạc hướng hắn để cô gái thừa cơ chạy thoát.

Khi con dao cắm phập vào họng nạn nhân, tôi kêu lên một tiếng thảm thiết. Lưỡi dao sắc sượt qua, tưởng chừng không để lại dấu vết nên tôi tin chắc gã đâm trượt. Thế nhưng cổ cô gái vẫn bị rạch, vết thương hở toác, máu phun phì phì, văng tung tóe.

Tôi ngã ngửa ra sau, vụt đưa tay lên miệng, cố không kêu gào thêm nữa. Cằn nhằn khinh bỉ, gã đẩy phăng cô gái đang hấp hối sang bên. Cô gái ngã gục, máu vẫn phun trào, miệng ngáp ngáp, hai mắt trơn ngược.

Gã nọ quay về phía tôi. Tôi bấn loạn bỏ chạy, liên tục vấp ngã trong khu rừng tầng lá thấp. Phải chạy đến chỗ Derek, đánh thức anh, báo trước cho anh nguy hiểm. Chạy mãi, chạy mãi, cuối cùng tôi cũng đến nơi. Lúc phủ phục xuống cạnh anh, qua khóe mắt, tôi nhác thấy có vật gì lóe lên, thế là tôi quay sang, thấy gã nọ... ở đúng chỗ tôi thấy gã lần đầu, đang đi theo hướng cũ.

Gã há miệng nói gì đó, nhưng không hề có âm thanh nào phát ra. Sao thế nhỉ? Khu rừng quá đỗi tĩnh mịch, tiếng thở gấp của tôi to như tiếng xe lửa ấy, nhưng chả đến nỗi cả tiếng bước chân của gã tôi cũng không nghe thấy. Giờ tôi mới nhận ra, suốt từ nãy đến giờ, trong lúc sự việc kia xảy ra, mình chẳng hề nghe được một tiếng động nào.

Tôi chờ xem có vệt sáng loáng vung lên như ban nãy không. Đúng là nó lại xuất hiện, cũng ở đúng vị trí tôi thấy lúc trước. Sau đó, hắn đạp cô gái... y như lần đầu.

Lục túi áo khoác đang đắp cho Derek, tôi rút con dao bấm lấy được từ con bé du côn trong hẻm. Tuy đã biết mình không gặp nguy hiểm, nhưng tôi không dám liều. Tôi lén đến gần hai bóng người lặng lẽ di chuyển trong rừng. Gã nọ lại đạp cô gái, nhưng một lần nữa cú đạp không gây tiếng động. Người bị đạp cũng im lìm.

Họ là ma. Giống người đàn ông trong nhà máy.

Không, họ không phải ma. Có thể khi di chuyển, ma không gây tiếng động, nhưng tôi có nghe tiếng họ nói. Tôi có thể giao tiếp với họ. Còn đây chỉ toàn là hình ảnh, những đoạn phim siêu hình của một sự kiện quá khủng khiếp đến độ nó hằn lên dấu ấn tại nơi này và liên tục quay đi quay lại.

Gã đàn ông túm tóc cô gái. Dù vội nhắm nghiền mắt, tôi vẫn thấy cảnh chết chóc. Ký ức giờ đã hằn lên tâm trí tôi và tiếp tục hiển hiện dưới mi mắt đang khép.

Vừa nuốt khan, tôi vừa lùi về chỗ cũ. Trở lại quãng rừng trống, tôi ngồi bệt cạnh Derek, hai tay ôm gối, quay lưng về phía cảnh tượng vẫn đang tái diễn liên tục trong góc rừng. Nhưng không nhìn thấy nó chẳng làm tôi khá hơn chút nào. Tôi biết cảnh kia còn đó, lặp đi lặp lại phía sau mình. Dẫu tôi không thật sự chứng kiến cảnh cô gái chết vào thời điểm xảy ra sự việc thì cũng vậy thôi. Theo một cách nào đó, chính mắt tôi vừa nhìn thấy.

Một cô gái bằng tuổi tôi đã bị giết dưới những tán cây này. Tôi vừa nhìn thấy những giây phút kinh hoàng diễn ra trước khi cô lìa đời, chống mắt nhìn cô chảy máu đến chết trong góc rừng vắng. Một cuộc đời không khác đời tôi là mấy đã kết thúc ở đây. Cho dù tôi từng thấy người chết trong phim bao nhiêu lần cũng không sánh được với trải nghiệm vừa rồi. Tôi sẽ không bao giờ quên nổi nó.

Ngồi thu lu trong bóng tối bủa vây, tôi run lên cầm cập. Từ bé đến giờ, tôi vốn ghét bóng tối. Tôi biết nguyên do - hồi bé, tối đến tôi thường hay thấy ma. Nhưng cha mẹ tôi thường gạt đi, bảo đó là ông kẹ. Giờ có biết "ông kẹ" kia là thật cũng chẳng giúp gì được tôi hết.

Mỗi tiếng gió lao xao đều nghe giống tiếng người thì thầm. Từng con thú hoang loạt xoạt chạy trong rừng đều nghe như đám sinh vật tội nghiệp từng bị tôi làm sống dậy. Mỗi tiếng cành cây khô kêu răng rắc đều giống tiếng xác chết bị chôn chặt dưới nền đất lạnh đang tìm cách bò lên. Mỗi lần nhắm mắt, tôi lại trông thấy cô gái chết thảm. Rồi tôi thấy bầy dơi chết. Sau đó, tôi còn thấy cô gái trẻ ban nãy bị chôn trong rừng này, vĩnh viễn không ai tìm thấy. Giờ cô đang tỉnh dậy dưới nấm mộ ông choèn, bị kẹt trong thi thể rữa nát mà không thể kêu la hay vùng vẫy...

Tôi cố giữ cho mắt mình luôn mở.

Tôi đã nghĩ đến chuyện đánh thức Derek. Anh sẽ không phàn nàn đâu. Nhưng sau những gì anh vừa phải trải qua, thật ngớ ngẩn khi bảo anh rằng tôi không thể ngồi đây chịu đựng cảnh một vụ giết người cứ lặp đi lặp lại sau lưng mình. Tôi có huých vào anh mấy lần, bụng thầm mong anh tỉnh giấc.

Nhưng Derek không tỉnh. Do kiệt sức, anh cần nghỉ ngơi. Với lại anh có tỉnh thì tôi với anh biết làm gì bây giờ? Trước khi trời sáng, hai đứa tôi bị kẹt cứng ở trạm xe buýt này mà.

Vậy nên tôi đành ngồi đó, cố không nghĩ gì cả. Khi nỗ lực không thành, tôi đành đọc nhẩm bảng cửu chương. Nhưng nó lại làm tôi nhớ trường, khiến tôi tự hỏi liệu mình có còn được quay lại nơi đó. Nó làm tôi nhớ đến Liz, rằng bạn tôi rất ghét môn toán. Từ đó, tôi lại vẩn vơ tự hỏi không biết bây giờ Liz đang ở đâu và sống ra sao...

Tôi bèn chuyển sang lẩm nhẩm những đoạn hội thoại trong phim mình ưa thích. Nhưng một lần nữa, nó chỉ nhắc tôi nhớ lại quãng đời trước kia, từ đó dắt dây sang chuyện hiện giờ cha chắc chắn phải lo cho tôi lắm lắm. Tôi điên đầu vì cố moi óc tìm cách an toàn báo tin cho ông, và rồi khi không tìm được cách nào khả dĩ, tôi lại càng thêm bực bội.

Cuối cùng, tôi bằng lòng với một cách luôn làm tôi dễ chịu - hát bài "Daydream Believer". Đó là ca khúc mẹ tôi thích nhất, bài mẹ thường hát ru tôi ngủ mỗi khi tôi gặp ác mộng. Dù biết mỗi một đoạn và điệp khúc, nhưng tôi cứ hát mãi, hát mãi và...

"Chloe?"

Có mấy ngón tay chạm vào tai tôi. Chớp chớp mắt, tôi thấy Derek vẫn mặc quần đùi đang cúi lom khom bên cạnh, khuôn mặt anh tối sầm vì lo lắng.

"X...xin lỗi. Em ngủ gật."

"Ngủ mà mắt vẫn mở? Ngủ trong tư thế ngồi? Từ nãy đến giờ anh cố đánh thức em mấy lần rồi."

"Vậy ư?" Tôi nhìn quanh, bây giờ đã là ban ngày. Chớp mắt lia lịa, tôi ngáp dài. "Đêm dài quá."

"Cả đêm em ngồi đây, không chợp mắt ư?" Anh ngồi xuống đất. "Chỉ tại những gì xảy ra với anh ư? Anh biết phải chứng kiến những cảnh đó không dễ dàng gì..."

"Không phải tại chuyện ấy đâu."

Tôi cố tránh không giải thích nhưng Derek gạn hỏi mãi, đến mức nếu tôi không nói sự thật, anh sẽ tưởng tôi bị sốc sau khi thấy anh Biến Hình. Tôi đành kể anh nghe về cô gái nọ.

"Cảnh đó không có thật," khi kể xong, tôi bảo anh. "Ừ thì chuyện đó đã từng xảy ra rồi. Nhưng đại khái cũng như em đang xem đi xem lại thứ gì đó ma quái thôi mà."

"Và em phải nhìn cảnh đó suốt đêm ư?"

"Không, nó ở" - tôi phẩy tay ra sau vai - "sau kia. Em không nhìn đâu."

"Sao em không đánh thức anh?"

"Anh mệt mà. Em không muốn quấy rầy."

"Quấy rầy ư? Ngu ngốc chưa từng thấy..." Derek khựng lại. "Ý anh không phải thế. Ương bướng, không phải ngu ngốc... và giờ có la mắng em cũng chẳng giúp được gì, đúng không?"

"Không hẳn."

"Lần sau nhớ đánh thức anh dậy. Trong những trường hợp như vậy, anh không muốn em tỏ ra cứng cỏi làm gì. Em có ra vẻ như vậy cũng chẳng làm anh thán phục đâu."

"Vâng, thưa sếp."

"Với lại, lần sau nếu em không gọi anh, anh sẽ la em thật đấy."

"Biết rồi, thưa sếp."

"Chloe, anh không phải sĩ quan trực tiếp chỉ huy em. Anh cũng không thích phải chỉnh đốn em cả ngày."

Tôi có động đến chuyện ấy đâu nhỉ.

"Anh không có ý..." Derek lắc đầu thở dài và đứng dậy. "Chờ anh mặc quần áo, một phút thôi, rồi mình sẽ quay lại bến xe tải, tìm quần áo ấm mặc và ăn sáng."

Vừa mang quần áo ra sau bụi cây, anh vừa bảo. "Trạm xe buýt chính nằm trong thành phố. Hi vọng ta vẫn đủ tiền đi taxi đến đó. Đến nơi rồi, ta sẽ gọi điện hỏi giá vé và giờ xe chạy. Sau đó ta sẽ biết mình còn lại bao nhiêu tiền."

"Em có" - tôi rút mấy tờ giấy bạc trong túi ra - "tám mươi đô. Còn đâu em cất trong ba lô. Em ngại xách theo lắm."

"Anh cũng cất gần hết tiền trong ba lô, và để quên ở bến xe." Derek khẽ tự rủa mình.

"Tối qua anh còn lòng dạ đâu mà nhớ nữa. Đáng lẽ em phải mang ba lô của mình theo."

"Nhưng em cứ cuống lên vì lo cho anh. Thôi, đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, mình còn đủ tiền đây. Anh có khoảng một trăm..."

Im phăng phắc. Rồi có tiếng vỗ lên vải, nghe như Derek đang vỗ túi quần vậy.

Anh kêu trời. "Ắt là tiền rơi mất rồi. Em lấy quần jeans của anh từ đâu vậy?"

"Ngay chỗ anh cất ấy. Quần gấp gọn đặt dưới gốc cây mà. Em có xem túi rồi. Chỉ có mỗi giấy gói thanh lương khô thôi."

"Đúng là anh có" - Derek im bặt rồi kêu trời. "Chết rồi, anh cất tiền trong túi áo khoác, mà áo anh lại để quên trên xe buýt."

"Tám mươi đô là đủ để mua vé xe đến New York và mua đồ ăn sáng. Ta sẽ đi bộ rồi đón xe buýt vào trạm chính vậy."

Từ sau bụi cây, Derek vừa đi ra vừa lẩm bẩm. "Ngu, thật ngu quá đi mất."

"Đã bảo lúc ấy anh có chuyện khác phải lo mà. Em cũng thế. Với lại ta đã từng phải lánh nạn thế này bao giờ đâu. Ta sẽ học dần vậy. Giờ ta về thôi, em lạnh cóng rồi đây này."

Chapter
1 Chương 01-1
2 Chương 01-2
3 Chương 02
4 Chương 03
5 Chương 04
6 Chương 05
7 Chương 06
8 Chương 07
9 Chương 08
10 Chương 09
11 Chương 010
12 Chương 011
13 Chương 012
14 Chương 013
15 Chương 014
16 Chương 015
17 Chương 016
18 Chương 017
19 Chương 018
20 Chương 019
21 Chương 020
22 Chương 021
23 Chương 022
24 Chương 023
25 Chương 024
26 Chương 025
27 Chương 026
28 Chương 027
29 Chương 028
30 Chương 029
31 Chương 030
32 Chương 031
33 Chương 032
34 Chương 033
35 Chương 034
36 Chương 035
37 Chương 036
38 Chương 037
39 Chương 038
40 Chương 039
41 Chương 040
42 Chương 041
43 Chương 042
44 Chương 043
45 Chương 044
46 Chương 045
47 Chương 046
48 Chương 047: (End)
49 Chương 048
50 Chương 049
51 Chương 050
52 Chương 051
53 Chương 052
54 Chương 053
55 Chương 054
56 Chương 055
57 Chương 056
58 Chương 057
59 Chương 058
60 Chương 059
61 Chương 060
62 Chương 061
63 Chương 062
64 Chương 063
65 Chương 064
66 Chương 065
67 Chương 066
68 Chương 067
69 Chương 068
70 Chương 069
71 Chương 070
72 Chương 071
73 Chương 072
74 Chương 073
75 Chương 074
76 Chương 075
77 Chương 076
78 Chương 077
79 Chương 078
80 Chương 079
81 Chương 080
82 Chương 081
83 Chương 082
84 Chương 083
85 Chương 084
86 Chương 085
87 Chương 086
88 Chương 087
89 Chương 088
90 Chương 089
91 Chương 090: (End)
92 Chương 091
93 Chương 092
94 Chương 093
95 Chương 094
96 Chương 095
97 Chương 096
98 Chương 097
99 Chương 098
100 Chương 099
101 Chương 100
102 Chương 101
103 Chương 102
104 Chương 103
105 Chương 104
106 Chương 105
107 Chương 106
108 Chương 107
109 Chương 108
110 Chương 109
111 Chương 110
112 Chương 111
113 Chương 112
114 Chương 113
115 Chương 114
116 Chương 115
117 Chương 116
118 Chương 117
Chapter

Updated 118 Episodes

1
Chương 01-1
2
Chương 01-2
3
Chương 02
4
Chương 03
5
Chương 04
6
Chương 05
7
Chương 06
8
Chương 07
9
Chương 08
10
Chương 09
11
Chương 010
12
Chương 011
13
Chương 012
14
Chương 013
15
Chương 014
16
Chương 015
17
Chương 016
18
Chương 017
19
Chương 018
20
Chương 019
21
Chương 020
22
Chương 021
23
Chương 022
24
Chương 023
25
Chương 024
26
Chương 025
27
Chương 026
28
Chương 027
29
Chương 028
30
Chương 029
31
Chương 030
32
Chương 031
33
Chương 032
34
Chương 033
35
Chương 034
36
Chương 035
37
Chương 036
38
Chương 037
39
Chương 038
40
Chương 039
41
Chương 040
42
Chương 041
43
Chương 042
44
Chương 043
45
Chương 044
46
Chương 045
47
Chương 046
48
Chương 047: (End)
49
Chương 048
50
Chương 049
51
Chương 050
52
Chương 051
53
Chương 052
54
Chương 053
55
Chương 054
56
Chương 055
57
Chương 056
58
Chương 057
59
Chương 058
60
Chương 059
61
Chương 060
62
Chương 061
63
Chương 062
64
Chương 063
65
Chương 064
66
Chương 065
67
Chương 066
68
Chương 067
69
Chương 068
70
Chương 069
71
Chương 070
72
Chương 071
73
Chương 072
74
Chương 073
75
Chương 074
76
Chương 075
77
Chương 076
78
Chương 077
79
Chương 078
80
Chương 079
81
Chương 080
82
Chương 081
83
Chương 082
84
Chương 083
85
Chương 084
86
Chương 085
87
Chương 086
88
Chương 087
89
Chương 088
90
Chương 089
91
Chương 090: (End)
92
Chương 091
93
Chương 092
94
Chương 093
95
Chương 094
96
Chương 095
97
Chương 096
98
Chương 097
99
Chương 098
100
Chương 099
101
Chương 100
102
Chương 101
103
Chương 102
104
Chương 103
105
Chương 104
106
Chương 105
107
Chương 106
108
Chương 107
109
Chương 108
110
Chương 109
111
Chương 110
112
Chương 111
113
Chương 112
114
Chương 113
115
Chương 114
116
Chương 115
117
Chương 116
118
Chương 117